Hà Thúy Bình chạy nhanh đến cầm lấy điện thoại, loay hoay cả buổi trời bà cũng không biết nên nhận cuộc gọi như thế nào. Trên màn hình hiện chữ “Cô Chu”, bà thầm nghĩ chắc người này là cô giáo đưa Diệp Tri Thu đến đây làm trợ giảng gì đó. Bà muốn bắt máy, nhưng làm cách nào a?
Mấy cái điện thoại hiện đại bây giờ muốn kiếm cái nút để nhấn cũng không có, nguyên cả màn hình đều như một tấm kính, bà đã chỉ chỉ trỏ trỏ ngón tay vào cái vầng sáng màu xanh hiển thị cuộc gọi rồi, nhưng cả buổi trời cũng không chuyển được. Tiếng chuông kết thúc, rồi lại vang, làm vậy đến lần thứ ba bà mới biết cách nhận cuộc gọi. Hì!
Điện thoại mới được thông thì bên kia giọng nói ngang ngang đã vang lên: “Tiểu Thu của cô, em ngủ quên ở đâu rồi hả, đến bắt máy cũng chậm như vậy, cô tưởng em bị bắt cóc rồi chứ? Hừ!”
Hà Thúy Bình ái ngại lên tiếng: “Cô Chu là cô giáo của Tri Thu phải không? Tôi là mẹ của Hoa Vân Phong đây… à, cô gọi tôi là dì Bình được rồi. Cô muốn tìm Tri Thu sao? Cô ấy đang ngủ, nên không nghe điện thoại của cô được, vì vậy tôi nhận hộ nó, cô thông cảm nha!”
Chu Lệ thè lưỡi, vừa rồi nói chuyện có chút không giữ mồm giữ miệng vì cô tưởng là Diệp Tri Thu bắt máy, ai ngờ… Hì! Chu Lệ cười nói: “Không có gì đâu ạ! Dì Bình ơi, cho con hỏi Diệp Tri Thu ngủ bao lâu rồi, không biết có thể đánh thức được chưa để con đến đón em nó về trường với con. Sáng giờ em ấy đã làm phiền dì nhiều quá rồi, thật ngại quá!”
Hà Thúy Bình cười từ ái, nhẹ nhàng nói: “Không có phiền phức gì hết, vì sáng giờ đến đây chút xíu là ngủ đến giờ này rồi. Hì! Cô đến đây đi rồi kêu nó thức dậy, tôi kêu hoài nó không chịu thức đây này. Tôi hết cách rồi cô Chu à!”
Hà Thúy Bình cảm thấy ngày càng thích cô gái tên Diệp Tri Thu này. Cô gái rất vô tư, ngây thơ và lễ phép. Tuy có chút hậu đậu nhưng tính cách đó lại khơi gợi được nhiều sự yêu thương từ người khác. Chỉ cần nhìn xem cô gái ngủ giấc say nồng đã yêu chết mất!
Hà Thúy Bình quý mến cô nàng, nên dễ dàng tha thứ cho mọi hành động không được hoàn mĩ trau chuốt của cô. Hơn nữa bà cảm thấy tiếp xúc nhiều với cô gái làm cho bà có cảm giác gần gũi, không gò bó, tự nhiên thoải mái đến lạ thường. Nên bà xem cô như đứa con gái ruột của mình mà đối đãi, rồi dần dần ý muốn cô trở thành con dâu của bà ngày càng được nung nấu mãnh liệt hơn nữa…
Chu lệ nghe Hà Thúy Bình nói cô trò nhỏ của mình như con mèo lười ngủ say từ sáng đến giờ ở nhà người lạ thế kia thì hơi bất ngờ cũng có chút xấu hổ. Cô cười hì hì với Hà Thúy Bình rồi nói: “Dạ con sẽ đến đón em ấy về. Nhưng xin hỏi… à… chỉ có dì và em nó ở nhà thôi hay còn ai khác nữa không ạ?” cô sợ bị Hoa Vân Phong phát hiện ra cô nha! Đúng là làm việc xấu có một lần mà lúc nào cũng phải thấp thỏm lo sợ thế này…
Hà Thúy Bình ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều, bà trả lời: “Đúng vậy, chỉ có tôi và Tri Thu ở nhà. Vân Phong nhà tôi đi với mấy đứa bạn của nó rồi, có lẽ đến tối giờ mới về. Cô đến đây đi, địa chỉ cô biết rồi chứ?”
Chu Lệ nói đã biết địa chỉ, cùng với lời chào tạm biệt trước khi ngắt điện thoại. Sau đó cô nhanh chóng gọi một chiếc taxi đi nhanh đến địa điểm đã định.
Khi vào của, Chu Lệ nhìn thấy Hà Thúy Bình nở nụ cười thân thiện. Cô liền có hảo cảm với bà ngay. Cô phải công nhận một điều rằng, hai mẹ con nhà này nhìn diện mạo chẳng có chỗ nào tương đồng, nhưng đều có nụ cười thật ấm áp.
Hà Thúy Bình chào hỏi: “Cô Chu đúng không? Nghe Tri Thu nhắc đến tôi cứ tưởng giảng viên đại học nhất định tuổi không nhỏ, chừng 50 hay 60 tuổi gì đó. Nhưng không ngờ bây giờ gặp mặt cô làm tôi ngỡ ngàng lắm, cô trẻ trung xinh đẹp quá!”
Chu Lệ nghe người khác khen mình trẻ trung cô cũng mừng rỡ tiếp lời: “Ha… Dì Bình biết đùa quá đi. Con đã hơn 30 tuổi rồi, trẻ trung đâu ra chứ?”
Hà Thúy Bình cười cười: “Sao chứ? Thật sự nhìn không ra nha! Ha… ha!”
Hai người mới gặp mà dường như đã quen thuộc từ lâu, cười cười nói nói thân mật. Điều này có được cũng phải nhắc đến công lao của Diệp Tri Thu, nếu không có cô làm cho Chu Lệ mở lòng và sẵn sàng thay đổi thì ngày nay vẫn còn cô giảng viên với gọng mắt kính to đùng, ăn mặc già nua, cổ hủ, độc đoán, khó tính và không có sức sống rồi!
Hà Thúy Bình dẫn Chu Lệ đi vào phòng ngủ, Chu Lệ đã không thể tin được cô trò nhỏ của mình ngủ say như chết vậy đó.
Cô tiến lên ngồi trên giường, vỗ vỗ lưng cô gái vừa gọi dồn dập: “Tiểu Thu, cô là Chu lệ nè, em thức dậy, thức dậy đi… Em còn ngủ nữa cô bỏ mặc em đó!”
Diệp Tri Thu đang ngủ mà bị quấy rối là điều đại kị của cô. Cô nhăn lại đôi mày đẹp, chu cái mỏ thật dài, ra vẻ biếng nhác ngáp một tiếng, chân thì đạp lung tung trên nệm đến nỗi drap giường đều bị nhàu nát.
Cô đột ngột trở mình xoay qua phía bên kia để tìm ‘Khoảng trời bình yên’ khi không bị quấy rầy, cùng lúc mang theo cái gối ôm mà Hoa Vân Phong phải đem từ phòng mẹ anh sang cho cô gác chân cô mới không quậy nữa, và sau đó đương nhiên là tiếp tục ngủ…
Hà Thúy Bình nhìn tấm trải giường trắng tinh của con trai bị nhàu nhĩ chẳng thành hình, bà không tưởng được, nếu con trai bà trông thấy cảnh tượng này nó sẽ có suy nghĩ gì?
Chu lệ không còn gì để nói nữa rồi, buồn ghê á! Cô trò nhỏ này của cô làm mất điểm trước mặt nhà chồng tương lai quá đi, thế này thì bao nhiêu công sức điều tra, tìm hiểu, rồi cái gì mà tiếp cận để phán đoán tính cách của chàng trai kia đều như lấy cát mà bỏ xuống biển mất rồi…
Chu Lệ tìm cách cứu vãn: “Dì Bình à, chắc em ấy vốn không quen đi xa nhà, mà buổi sáng phải thức sớm lại đi đường xa nhất định mệt lắm rồi. Nên mới không biết phép tắc mà ngủ quên đi như vậy, mong dì thông cảm!”
Hà Thúy Bình lắc đầu, khoát tay: “Không phải đâu! Tri Thu là do ăn món cơm rượu tôi làm nên mới bị say rượu vậy thôi. Có trách là nên trách tôi, không hỏi rõ cháu nó có ăn được không mà lại cho nó ăn nhiều như vậy. Làm hại nó ngủ say mấy tiếng đồng hồ, lỗi ở nơi tôi…”
Chu Lệ nghe nói đã hiểu nguyên nhân rồi, thì ra cô trò nhỏ này là bị say rượu, cũng may còn có nguyên nhân hợp tình hợp lí có thể cứu vớt hình tượng của cô gái trong lòng mọi người ở nơi này đi… Hì. Nói đến đây cô không thể nào giúp Diệp Tri Thu che giấu khuyết điểm được rồi. Tướng ngủ xấu quá, chắc chỉ có một mình Hoa Vân Phong là không thấy xấu thôi… (Vì vốn anh đâu có nhìn thấy nha! Hì!)
Chu Lệ cười với Hà Thúy Bình, cô nói: “Con còn một cách có thể kêu em nó thức dậy, để con thử xem!”
Thấy Hà Thúy Bình gật đầu tán thành, Chu lệ đến ngay bên giường, kề sát vào lỗ tai của Diệp Tri Thu mà hét to: “Hoa… Vân… Phong… đến… rồi!”
Từng tiếng ngân dài chói tai được Chu Lệ thể hiện hết sức mãnh liệt, đến Hà Thúy Bình đứng kế bên mà cũng phải nhét hai ngón tay trỏ vào bịt kín lỗ tai của mình lại. Còn Diệp Tri Thu đương nhiên đang ngon giấc nồng, chợt nghe đến tên của người ấy liền bật ngồi dậy y như một con búp bê gỗ được lên dây cót, mắt mũi vẫn nhập nhèm, nhưng vẫn cố mở mắt thật to để tìm kiếm xung quanh…
Đúng lúc đó, Chu Lệ đem mặt của mình để sát vào trước mặt Diệp Tri Thu làm che hết cả tầm nhìn của cô. Diệp Tri Thu ban đầu còn định gạt cái mặt không phải của người ấy ra một bên để tiếp tục tìm kiếm, nhưng thần trí đã tỉnh táo hơn làm cô kịp thời nhận ra cái mặt bị cô ‘ghét bỏ’ này chính là cô giáo của mình…
Cô cười cười như không hiểu chuyện gì xảy ra, mà cũng đúng, cô thật sự không biết xảy ra chuyện gì nha. cô ngủ mà… hả? Ngủ? Trời ạ, Diệp Tri Thu ngơ ngác, mở to hai mắt, xoa xoa vài cái rồi nhéo mặt mình một phát rõ đau, lúc này cô mới thực sự biết mình không nằm mơ.
Cô bắt đầu xâu chuỗi lại các sự kiện: Ban đầu cô ăn cơm rượu dì Bình đưa, ăn không nhiều lắm, và sau đó Hoa Vân Phong về, cô hồi hộp muốn lấy dũng khí đối mặt với anh nên đã trút cạn ‘bầu rượu’ kia vào trong bụng… đợi chốc lát, dường như cô nghe tiếng ai đó gọi cô thì phải, và cô mơ màng tìm kiếm ngọn nguồn phát ra, rồi sau đó… sau đó…. Sao nữa nhỉ…? Nhớ chết liền á!
Diệp Tri Thu khổ não vò đầu bức tóc, ôi cái đầu của cô, nhớ đến đó là giống như bộ phim được chiếu hết tập cuối rồi, chẳng còn chút ấn tượng nào tiếp theo nữa…
Cô cố khai thác mà cái não trống rỗng cũng vô ích thôi… Sau khi thức dậy đầu cô vẫn hơi choáng váng, cảm thấy vẫn ngủ chưa đã thèm! Nhưng cô biết đây không phải chỗ cô có thể thả lỏng như vậy, nên cô bắt buộc mình phải tỉnh táo hơn mới được.
Diệp Tri Thu định hình lại quay sang nhìn đông nhìn tây. Cô thấy Hà Thúy Bình đứng thẳng táp ở một bên, cô cười với bà một cái, thầm nghĩ: lần này mất mặt hết rồi, chắc không còn đường cứu vớt nữa… Hu!
Hà Thúy Bình tiến lên nhìn như trách móc nhưng trong lời nói không có phần nào ghét bỏ: “Con bé này, nếu cô Chu không có cách kêu con thức dậy, dì Bình nhất định phát hoảng đưa con vào bệnh viện rồi đó. Nếu con không phát ra tiếng và còn cử động được khi ngủ, chắc dì bị con dọa tăng huyết áp quá!”
Bà vừa nói vừa vuốt lại mái tóc cho Diệp Tri Thu vì nó đã bị giày vò đến nỗi y như ổ quạ mất rồi!
Diệp Tri Thu ái ngại, lấy tay che kín mặt của mình, mếu máo: “Dì ơi, con hư quá phải không dì? Con xin lỗi!...”
“Con bé này, dì nói vậy là lo cho con, đâu có trách con đâu chứ? Thiệt tình, sau này con ăn không được món nào phải nói trước cho dì biết, nếu xảy ra chuyện tương tự dì biết ăn nói sao với người nhà con đây?” Hà Thúy Bình vỗ về an ủi.
Diệp Tri Thu nghe nói “lần sau”, có nghĩa là dì Bình không trách cô, cô còn có cơ hội đến nhà dì chơi… hi, tốt quá! Cô gái mừng vui cười híp mí, cầm lấy tay dì thân thiện tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.