Thời gian cứ trôi qua nhưng một cơn gió thổi nhanh, gia đình ba người rộn ràng hạnh phúc biết bao, Tần Niên đã được sáu tuổi không biết giống ai mà Tần Niên tinh nghịch quậy phái khiến cho ai chăm cũng phải toát mồ hôi, Tần Ngôn vừa tắm cho Tần Niên xong thằng bé chưa kịp mặc quần áo vào đã chạy ra bên ngoài lấy đồ chơi, Tần Ngôn thở dài bất lực đi theo con trai.
"Niên Niên đứng yên một chỗ cho ba mặc quần áo vào, nếu còn tùy tiện như thế thì đừng có trách ba."
Tần Niên trần như nhộng đang mãi mê chơi đồ chơi không nghe Tần Ngôn nói gì, anh phải đi đến đó mặc quần áo vào cho thằng bé, Nhã Tịnh đang đứng ở dưới bếp làm bữa tối cho cha con Tần Ngôn, nghe tiếng cười khúc khích của Tần Niên cô cảm thấy rất hạnh phúc đôi môi cũng khẽ mỉm cười, Tần Ngôn vác Tần Niên trên vai đi xuống chuẩn bị dùng bữa, đầu chúi xuống nhưng Tần Niên rất thích những trò chơi mạo hiểm của ba mình.
Hai cha con ngồi vào bàn ăn đợi Nhã Tịnh đem thức ăn đến, cô đang loay hoay làm nhanh tay, Tần Ngôn không nỡ thấy vợ cực nhọc liền đi đến phục giúp.
"Để anh giúp."
Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt vô cùng tình tứ thắm thiết, đột nhiên câu nói của Tần Niên phát tan bầu không khí đang lãng mạn.
"Mẹ ơi lúc chiều ba đón con, cô giáo đã nhìn ba rồi nói nhỏ vào tai con khen ba đẹp trai."
Nụ cười trên môi của Nhã Tịnh liền tắt, Tần Ngôn vội vàng đi đến bịt miệng Tần Niên lại.
"Nói bậy bạ gì vậy con trai, mẹ con sẽ giận đấy."
Tần Niên bịt bàn tay to lớn bịt miệng nhưng vẫn cố gỡ ra nói tiếp.
"Cô còn nói.."
Tần Ngôn liền bịt chặt miệng của Tần Niên lại.
"Đủ rồi tối nay ba không muốn ngủ ngoài sofa đâu."
Tần Niên lém lỉnh nói.
"Ba không ngủ cùng con có thể thoải mái ôm mẹ, có ba ngủ bên cạnh lúc nào con cũng bị cho nằm bên ngoài."
Tần Ngôn chỉ trích con trai.
"Thì ra con muốn chia rẽ tình cảm của ba mẹ."
Nhã Tịnh đập tay xuống bàn nghiêm túc nói.
"Ăn cơm thôi."
Hai cha con Tần Ngôn ngồi xuống không dám nói gì thêm mà ngoan ngoãn ăn cơm, Tần Ngôn cắp thức ăn cho Nhã Tịnh cười hì hì thể hiện thành tâm.
"Vợ à em ăn nhiều vào anh thấy dạo gần đây em ốm lắm rồi đấy."
Nhã Tịnh liếc nhìn Tần Ngôn khiến cho anh e dè.
"Cơm em nấu có ngon không?"
Tần Ngôn liền gật đầu khẳng định.
"Ngon rất ngon."
Nhã Tịnh lên tiếng nói tiếp.
"Vậy giữ em và cô giáo của Tần Niên ai đẹp hơn?"
Tần Ngôn đã bị nghẹn ở cổ họng, anh thật sự rất sợ những câu hỏi lựa chọn như thế này, nhưng vợ vẫn luôn là nhất trong mắt của anh.
"Đương nhiên là em rồi không ai có thể thay thế được em trong lòng anh đâu, Tần Niên đang nói năn linh tinh đấy đừng tin lời của thằng bé, nhưng anh đẹp trai là thật không ai có thể cưỡng lại được sức hút của anh vậy mà tên Bạch Lãng cứ bảo anh là cha già con mọn, hắn ta đến bây giờ vẫn chưa có gia đình mà còn mở miệng lên tiếng nói anh già."
Nhã Tịnh khẽ bật cười cô cũng phải công nhận Bạch Lãng nói đúng.
"Em thấy anh ấy nói có gì sai đâu, khi em 20 thì anh đã 30 khi em 30 thì anh đã...."
Tần Ngôn phẫn nộ liền lên tiếng phản bác.
"Được rồi đừng nói nữa càng nói càng thấy tuổi tác của anh ngày càng cao."
Nhã Tịnh mỉm cười mỉa mai nói.
"Tuổi tác cao nên chẳng làm gì ra trò, chỉ có vẻ bề ngoài."
Tần Ngôn bị chạm đến lòng tự trọng liền lên tiếng biện minh, anh thì làm sao dám cãi lời vợ.
"Em nói xem anh làm gì mà chẳng ra trò, anh được huấn luyện trong môi trường quân đội cơ thể thì rắn chắc, sức khỏe thì mạnh hơn người thường rất nhiều, em có muốn thử ngay tối hôm nay không."
Nhã Tịnh lườm một cái Tần Ngôn liền khép nép.
"Anh đúng là vô liêm sỉ trước mặt con mà dám nói ra những lời đó."
Người đàn ông chỉ biết im lặng ngoan ngoãn ngồi ăn cơm vợ nấu.
..
Sau khi ăn tối xong Nhã Tịnh chơi với con trai còn Tần Ngôn thì lặng lẽ rửa bát, Tần Niên ôm ấp nũng nịu trong lòng của Nhã Tịnh.
"Mẹ bế con lên phòng ngủ đi mẹ, con muốn với mẹ, nằm bên cạnh mẹ con không nằm với ba đâu, ba cứ ngáy to."
Tần Ngôn đang rửa bát bên trong nghe con trai đang nói xấu mình, anh liền vọng ra nói.
"Không có mặt ba là con lại nói xấu ba, con có phải là con trai của ba không hả."
Tần Niên liền phản bác.
"Con thích mẹ hơn vì mẹ dịu dàng còn thơm nữa, mỗi lần ba đến đón con chỉ nghe mùi mồ hôi từ áo của ba."
Mỗi khi từ quân khu vừa tập huấn xong anh thường lái xe đến đón con trai nên cơ thể có mùi mồ hôi, vậy mà lại bị Tần Niên ghét bỏ.
"Mẹ bế con lên phòng ngủ đi mẹ con buồn ngủ rồi."
Nhã Tịnh bế con trai lên phòng, Tần Ngôn cứ ngóng ra nhìn Tần Niên thằng bé còn bày ra vẻ mặt chiến thắng, Tần Ngôn lẩm bẩm nói.
"Con giỏi lắm dám dùng ma lực để dụ mẹ ngủ với mình."
Sau khi rửa bát xong Tần Ngôn liền chạy lên phòng, Nhã Tịnh vẫn đang đọc sách cho Tần Niên ngủ, Tần Ngôn trèo lên giường bên cạnh Nhã Tịnh ôm lấy cô, Tần Niên không cam tâm liền vùng lên nói.
"Ba không được ôm mẹ."
Tần Ngôn đành ngậm ngùi nói.
"Con ngủ đi ba sẽ không ôm mẹ đâu."
Tần Niên vẫn không tin tưởng ba của mình, thằng bé ngồi dậy chen vào giữ Nhã Tịnh và Tần Ngôn.
"Con muốn ngủ ở đây."
Tần Niên nằm xuống nắm lấy tay của Nhã Tịnh rồi lại nắm lấy tay của Tần Ngôn để lên ngực của mình.
"Con vẫn rất yêu ba, ba yêu dấu ngày mai có thể chở con đi mua đồ chơi không?"
Tần Ngôn phì cười trước chiêu trò của con trai.
"Được rồi ngủ ngoan đi ngày mai ba chở con đi mua."
Hạnh phúc chỉ cần đơn giản như thế có ba có mẹ, gia đình hoà thuận biết tin tưởng yêu thương lẫn nhau thì mái ấm đó sẽ tồn tại mãi mãi, đôi khi có những bất đồng về quan điểm của nhau, nhưng chỉ cần ngồi lại nói rõ vấn đề khúc mắc của cả hai thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách thoã đáng.
End.