• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay là một ngày đầy u ám, bầu trời dường như sắp đổ một cơn mưa lớn, gió thổi mạnh khiến cho mắt của Mạn Nhu bị thứ gì đó bay vào, cô ta đưa tay dụi vào mắt.

“Hình như có vật gì đó bay vào mắt của em.”

Tần Ngôn bỏ đồ vào cốp xe rồi đóng lại, anh đi đến chỗ của Mạn Nhu giúp cô ta, Tần Ngôn đưa tay giữ mặt của Mạn Nhu.

“Đừng dụi mắt nữa sẽ đỏ lên đấy để tôi giúp.”

Tần Ngôn cẩn thận thổi nhẹ vào mắt của cô ta, chưa một ai đối xử với cô ta tốt như Tần Ngôn, anh vẫn là chàng thiếu niên năm đó Mạn Nhu yêu say đắm, bây giờ cô ta thật sự muốn bắt đầu lại với Tần Ngôn.

Mạn Nhu lên tiếng nói.

“Không ai tốt với em giống như anh cả, anh vẫn còn lo lắng cho em chắc chắn vẫn chưa quên em, Tần Ngôn em thật sự rất yêu anh.”

Tần Ngôn lùi bước đứng cách xa Mạn Nhu một khoảng, dứt khoát nói.

“Được rồi lên xe tôi đưa em về.”



Ngồi trên xe Mạn Nhu cố tình xem trộm mật khẩu điện thoại của Tần Ngôn khi anh bật điện thoại lên nghe, Mạn Nhu thầm nói trong lòng " Đã đổi mật khẩu rồi sau."

Trên đoạn đường hai người quay về nhà của Mạn Nhu ngoài trời đã đổ mưa một cơn mưa vô cùng lớn. Khi đến nơi Tần Ngôn lấy đồ đại đem vào nhà trước rồi che ô đi ra dìu Mạn Nhu vào nhà, cô ta luôn nhìn anh bằng ánh mắt khao khát yêu thương.

Tần Ngôn dìu Mạn Nhu đi đến ghế ngồi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ anh liền đứng lên nói.

“Tôi đi đây, em nhớ ăn uống giữ gìn sức khỏe.”

Nói rồi Tần Ngôn định quay người rời đi Mạn Nhu vội vàng lên tiếng.

“Anh ở lại đây một lúc tạnh mưa rồi hẳn đi, lái xe vào thời tiết này rất nguy hiểm.”

Tần Ngôn vẫn dứt khoát nói.

“Tôi có việc nên không nán lại được.”

Mạn Nhu tỏ vẻ buồn bã nói.

“Em định nhờ anh làm món gì đó cho mình ăn, từ sáng đến giờ em vẫn chưa ăn gì, cô giúp việc cũng đã xin phép nghỉ vài hôm, nếu anh bận thì cứ đi trước đi em không sao đâu để em gọi đồ ăn ngoài cũng được.”

Tần Ngôn vừa muốn đi nhưng lại cảm thấy dai dứt vì anh cảm thấy thương cảm cho Mạn Nhu khi cô ta chỉ có một mình không ai chăm sóc trong lúc đang bị thương.

“Được rồi tôi sẽ nấu món gì đó cho em.”

Tần Ngôn đi vào bếp xoắn tay áo lên bắt đầu tìm kiếm trong tủ đông, Mạn Nhu ngồi bên ngoài phòng khách lên tiếng nói.



“Hôm qua chị giúp việc vừa mua thực phẩm bỏ trong ngăn tủ đông, anh xem có gì có thể chế biến được không.”

Điện thoại và đồng hồ được Tần Ngôn để sang một bên tiện cho việc nấu nướng. Mạn Nhu âm thầm đi đến lấy chiếc điện thoại của Tần Ngôn rồi cho vào túi quần, cô ta vội vàng đi vào nhà vệ sinh.

Mạn Nhu nhìn màn hình là gương mặt của Nhã Tịnh tâm trạng liền không vui, anh còn lưu số điện thoại của Nhã Tịnh bằng một cái tên thân mật “Vợ yêu”… cô ta vô cùng bất mãn đáng lý ra người ở bên cạnh anh là cô ta chứ không phải là nhã Tịnh.

Mạn Nhu bắt đầu soạn tin nhắn gửi cho Nhã Tịnh. " Mang áo sơ mi của anh đến địa chỉ này, vì anh bị ướt mưa hiện tại không có ở quân khu, mang đến nhanh giúp anh vì anh đang có việc gấp cần thay đồ."

Sau khi nhắn xong Mạn Nhu liền xoá tin nhắn vĩnh viễn để không để lại chứng cứ, cô ta lén lút đi ra bên ngoài để điện thoại lại chỗ cũ, Tần Ngôn đang tập trung làm thức ăn nên không để ý đến những chuyện xấu xa mà Mạn Nhu đã làm.

Nhã Tịnh nhận được tin nhắn của Tần Ngôn liền cảm thấy giọng điệu nhắn tin của anh rất lạ nhưng cô không nghĩ ngợi gì nhiều chắc Tần Ngôn đang có việc gấp cần sự giúp đỡ của mình, Nhã Tịnh vội vàng đi lên phòng lấy áo sơ mi cho anh gói cẩn thận vào túi vì bên ngoài trời đang mưa, cô che ô đi ra bên ngoài gọi taxi, suốt quãng đường Nhã Tịnh cứ hồi hợp lo lắng cô sợ mang áo đến không kịp cho anh.

Tần Ngôn làm xong bữa ăn cho Mạn Nhu, anh rửa sạch tay rồi cầm điện thoại bỏ vào túi quần lấy chìa khóa, Mạn Nhu đang cầm ly nước trên tay cố tình hất vào người của Tần Ngôn, cô ta tỏ vẻ vô tội vội vàng lấy khăn giấy gần đó lau lên áo cho Tần Ngôn.

“Em xin lỗi.”

Tần Ngôn né tránh Mạn Nhu.

“Được rồi không sao đâu để tôi tự làm.”

Mạn Nhu đưa tay gở bỏ cúc áo của Tần Ngôn.

“Không được ướt hết rồi phải cởi áo ra ngay nếu không sẽ rất khó chịu đấy.”

Tiếng chuông cửa vang lên, Mạn Nhu tỏ vẻ mệt mỏi nói.

“Để em đi mở cửa.”

Tần Ngôn ngăn cô ta lại.

“Để tôi.”

Anh vừa đi vừa lau áo sơ mi, cúc áo bị mở sâu lộ ra một phần ngực, Tần Ngôn không suy nghĩ gì nhiều anh đưa tay vặn nắm cửa cánh cửa mở ra, đột nhiên gương mặt của Tần Ngôn liền trở nên biến sắc.

“Tại sao em lại đến đây?”

Mạn Nhu từ trong nhà đi ra.

“Là ai vậy anh?”

Cô ta cố tình cởi bớt cúc áo của mình để lộ ra bờ vai khiêu gợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK