"Chưa bao giờ là quá muộn chỉ cần con đồng ý từ bỏ cái tôi và hạ thấp lòng tự trọng của mình xuống đến hàn gắn lại với Nhã Tịnh thì có thể thay đổi được tình hình."
Tần Ngôn ngẩng đầu lên nhìn mẹ bằng ánh mắt đầy sự hi vọng.
"Có chắc là hàn gắn lại được không mẹ, con không thể mất cô ấy được, bây giờ con mới nhận ra tình cảm của con đã dành trọn cho cô ấy."
Mẹ càng tiếp thêm hi vọng cho anh.
"Cứ thử xem, con nhìn thấy tất cả rồi đấy con bé rất yêu con, mẹ tin Nhã Tịnh không phản bội con đâu, có lẽ con bé đã chịu sự đã kích từ một ai đó nên mới chấp nhận buông tay con."
Tần Ngôn vội vàng đứng lên chạy ra bên ngoài lái xe đến nhà của Nhã Tịnh, trên đường đi bầu trời xám xịt một cơn mưa lớn trút xuống, Tần Ngôn vẫn cố gắng lái xe với tốc độ nhanh, đường trơn trượt anh không làm chủ được tay lái nên đã không nhìn thấy chiếc xe đang đi ngược chiều, hai đầu xe đâm vào nhau, Tần Ngôn gục đầu xuống vô lăng máu bắt đầu chảy ra.
Lính cứu hộ kéo anh ra khỏi chiếc xe đã biến dạng ở phần đầu, Tần Ngôn đã bất tỉnh Không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa, tiếp còi cấp cứu vang inh ỏi trong màn mưa hiện trường trở nên hỗn độn.
.........
Sáng hôm sau Nhã Tịnh vẫn ngồi đợi Tần Ngôn trước cổng toà án để hoàn thành thủ tục ly hôn, chờ mãi mà vẫn không thấy anh xuất hiện, trong lòng của Nhã Tịnh đã có một sự bất an từ tối qua, cô luôn ở tâm thế bồn chồn lo lắng, đến gần trưa vẫn không thấy ai đến, Mai Hà khuyên Nhã Tịnh hãy quay về đừng chờ đợi nữa, cô cũng chẳng hiểu tại sao Tần Ngôn lại không đến, anh đã dứt khoát kí vào đơn ly hôn, Nhã Tịnh không muốn nặng lòng về những vấn đề này nữa cô muốn hoàn thành một cách nhanh chóng, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Tần Ngôn xuất hiện, Mai Hà và Nhã Tịnh cũng đã bất lực rời đi, vì không có can đảm đến đây một mình nên Nhã Tịnh mới bảo Mai Hà đi cùng mình.
Hai người đi ra bãi đổ xe đột nhiên Nhã Tịnh cảm thấy choáng mọi thứ trở nên mờ ảo đến lạ thường, Mai Hà nhìn thấy Nhã Tịnh không được khoẻ liền đi đến đỡ lấy cô.
"Cậu sao vậy?"
Nhã Tịnh cảm thấy không khỏe mấy hôm nay cô ăn uống cũng chẳng ngon miệng, thường xuyên bị choáng như thế này, ban đêm thường cảm thấy rất khó thở, Mai Hà dìu Nhã Tịnh lên xe ngồi.
"Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi, mặt cậu xanh xao quá, phải biết bảo vệ sức khỏe của mình chứ."
Nhã Tịnh gật đầu đồng ý, hai người đến bệnh viện để Nhã Tịnh kiểm tra sức khỏe, cô phải trải qua nhiều lần kiểm tra, bác sĩ đã có chuẩn đoán.
"Cô đã mang thai được bốn tuần, nhưng tôi khuyên cô nên suy xét việc có nên giữ đứa bé lại hay không vì cô có tiền sử bệnh tim, nếu liều mạng mang thai có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe những chuẩn đoán của bác sĩ, Nhã Tịnh cảm thấy rất bất lực, cô đã mong muốn đứa con này biết bao, nhưng vì cơ thể yếu ớt của mình không cho phép, Nhã Tịnh cảm thấy rất chán ghét bản thân mình, cũng chính vì vậy mà cuộc tình của cô và Tần Ngôn không được trọn vẹn.
"Nếu như tôi muốn giữ lại đứa bé này thì sao bác sĩ?"
Bác sĩ tỏ vẻ nghiêm trọng.
"Nếu nhất quyết muốn giữ lại, tôi khuyên cô nếu gia đình có điều kiện nên sang Đan Mạch để trị liệu thật tốt, bên đó máy móc tiên tiến bác sĩ chuyên khoa tim mạch rất giỏi bọn họ sẽ giúp cho cô."
Nhã Tịnh thật sự rất muốn giữ lại xinh linh bé nhỏ này, nó cũng là giọt máu của Tần Ngôn và cô, Nhã Tịnh thật sự rất muốn sinh đứa trẻ này ra một cách khoẻ mạnh nhất. Cô đã quyết định giữ lại đứa bé này, nếu sau này có ra sao đi nữa thì thiên thần nhỏ vẫn luôn hiện hữu dáng hình của cô và Tần Ngôn.
"Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa, cậu và anh ta đã ly hôn rồi còn gì cớ sao lại liệu mạng sinh con cho anh ta."
Nhã Tịnh đưa tay sờ lên phần bụng vẫn còn phẳng lì của mình, cứ nghĩ đến trong bụng của mình có một sinh linh nhỏ bé cô lại không nỡ bỏ rơi đứa bé chưa thành hình hài này.
"Nếu từ bỏ nó chẳng phải tớ là một người mẹ độc ác hay sao, tớ không muốn trở thành kẻ tội đồ."
Mai Hà cố gắng giải thích cho Nhã Tịnh hiểu.
"Vấn đề ở đây là sức khỏe của cậu, bình thường sức khỏe của cậu đã không ổn định, mang thai sẽ càng khiến cho cậu khó thở đấy có biết không hả Nhã Tịnh cậu phải nhìn lại bản thân mình đang ở trong tình thế như thế nào."
Nhã Tịnh gật đầu nói.
"Tớ biết nhưng tớ đã quyết định rồi, tớ sẽ đi Đan Mạch chữa trị, tớ không muốn trở thành một con người vô dụng bị ghét bỏ, cho dù có đánh đổi tính mạng để sinh đứa bé ra tớ cũng sẽ không hối hận."
Mai Hà thật sự không còn lời nào để nói với Nhã Tịnh vì một khi cô đã quyết định thì sẽ không ai có thể lung lay được.
"Thôi được rồi tớ sẽ đi cùng cậu, không lẽ cậu cứ thế mà một mình sang đấy, ai sẽ chăm sóc cho cậu."
Nhã Tịnh lo ngại nói.
"Còn công việc của cậu thì sao?"
Mai Hà thở dài nói.
"Tớ nghỉ việc rồi, bây giờ tớ không muốn nghĩ đến nữa, tớ sẽ đi cùng cậu, tớ cũng chẳng muốn ở lại đây một chút nào nữa cả."
Nhã Tịnh lo lắng hỏi han Mai Hà.
"Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
Mai Hà dìu Nhã Tịnh đi lắc đầu nói.
"Tâm trạng của cậu không tốt tớ không muốn kể ra sẽ khiến cho cậu bị kéo xuống tâm trạng tồi tệ hơn, từ từ tớ cũng sẽ kể cho cậu nghe."