Tần Ngôn bị mẹ tra hỏi như một kẻ tội đồ, anh rất đau khổ còn bị mẹ dằn vặt như thế này nữa càng khiến tâm trạng của Tần Ngôn càng trở nên tệ hại hơn.
“Mẹ đừng nói nữa, con cũng đang rất đau đầu đây.” – Tần Ngôn cáu gắt với mẹ của mình.
Bà bất lực thở dài hạ giọng nói.
“Vậy bây giờ con định sẽ giải quyết mọi chuyện như thế nào, chẳng lẽ cuộc hôn nhân của hai đứa sẽ kết thúc thật sao, con và Nhã Tịnh chỉ vừa kết hôn được một năm thôi mẹ biết hai đứa chỉ là cãi vả rồi suy nghĩ bồng bột, con là chồng nên nhường nhịn một chút để gia đình được êm ấm, đợi mọi chuyện lắng xuống đến làm hòa và khuyên con bé quay về, mẹ sẽ giúp con.”
Tần Ngôn mệt mỏi lắc đầu nói.
“Không đơn giản như mẹ nghĩ đâu, con và cô ấy sẽ chẳng thể nào quay lại được nữa, chúng con không thể cứ mãi sống trong sự lừa dối của đối phương, bản thân con còn không chấp nhận được thì làm sao có thể quay lại được hả mẹ.”
Mẹ của Tần Ngôn vô cùng thất vọng, bà cũng tự trách bản thân đã quá vô tâm đến nổi không biết Tần Ngôn và Nhã Tịnh đã xảy ra chuyện gì, bây giờ mọi chuyện đã thật sự kết thúc, bà ấm ức đánh con trai nghẹn ngào nói.
“Mẹ không muốn mọi chuyện xảy ra như thế này đâu, con phải cho mẹ một lời giải thích thỏa đáng nếu không thì phải đến đưa Nhã Tịnh về, con bé là một người tốt là một đứa con dâu hoàn hảo mà mẹ rất yêu thương, mẹ nghĩ mọi chuyện chỉ có thể xuất phát từ con mà thôi.”
Tần Ngôn tức giận quát lớn: “Tại sao lúc nào người sai luôn là con, mẹ có biết con đã đau đớn như thế nào khi bị cô ấy lừa dối không.”
Bà không thể nào tin là Tần Ngôn lại bị Nhã Tịnh lừa dối, phải có nguyên nhân nào đó ẩn chứa trong chuyện này, vì không ai có thể hiểu được tình cảm mà Nhã Tịnh đã dành cho Tần Ngôn bằng mẹ của anh, chính bà là ngưới chứng kiến tất cả Nhã Tịnh thật sự rất thích Tần Ngôn, cô luôn dành những điều tốt đẹp nhất dành cho anh suốt cả tuổi thanh xuân.
“Mẹ sẽ đến nhà của ba mẹ Nhã Tịnh để nói chuyện với con bé.”
Nói rồi bà rời đi, Tần Ngôn cũng vô cùng bất lực anh cũng không ngăn nổi mẹ của mình.
Nhã Tịnh vẫn luôn nhốt mình trong phòng cô vẫn luôn làm bạn với nước mắt vì cô cõi lòng của cô cứ như những cơn sóng cuộn trào dồn dập đến khó thở. Đột nhiên mẹ đi lên gõ cửa phòng của Nhã Tịnh.
“Mẹ của Tần Ngôn đến để gặp con đấy.”
Nhã Tịnh lau vội nước mắt trên gương mặt rồi bước xuống giường.
“Con biết rồi con xuống ngay.”
Cô dùng sự tĩnh táo nhất có thể để mẹ chồng không nhìn ra được sự đau khổ của mình.
“Con chào...bác, bác đến đây có việc gì vậy ạ.”
Mẹ chồng không chấp nhận cách gọi xa lạ đó của Nhã Tịnh.
“Hai đứa vẫn chưa chính thức ly hôn thì con vẫn còn là con dâu của mẹ, mẹ không cho phép con gọi mẹ như vậy.”
Nhã Tịnh không muốn dây dưa thêm nữa chỉ càn đau lòng, cô muốn dứt điểm kết thúc những thứ đã khiến bản thân vô cùng nặng lòng.
“Chúng con sẽ làm thủ tục nhanh thôi, con biết mẹ đến đây vì mục đích gì nhưng sẽ vô ích thôi vì mối quan hệ này chẳng thể nào hàn gắn được nữa, mong mẹ hiểu cho con.”
Mẹ chồng của cô vô cùng bất mãn vì chẳng ai nói hay giải thích nguyên nhân tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này. “ Các con định chọc tức mẹ có đúng không, Tần Ngôn không nói con cũng không nói lý do tại sao hai đứa lại ly hôn với nhau.”
“Có nhiều thứ rất có nói ra, con xin lỗi mẹ rất nhiều vì đã khiến cho mẹ buồn, nhưng mong mẹ hãy tôn trọng quyết định của con, nếu mẹ vẫn còn thương con với tư cách là con dâu của mẹ thì hãy chấp thuận cho chúng con ly hôn với nhau.”
“Mẹ là người đã chứng kiến con theo đuổi Tần Ngôn suốt khoảng thời gian rất dài, mẹ biết con thích Tần Ngôn như thế nào mà, tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường này, ngoài con ra mẹ sẽ không chấp nhận một ai khác làm con dâu của mình nữa đâu.”
Nhã Tịnh rất cảm kích tình yêu thương của mẹ chồng dành cho mình, nhưng cô không muốn bà phải phiền lòng thêm nữa.
“Con đã quyết định và kí vào đơn ly hôn rồi, bây giờ mẹ có khuyên nhủ như thế nào cũng chẳng thể thay đổi tình hình hiện tại được đâu con thật sự rất xin lỗi vì đã khiến cho mẹ buồn lòng về mình.”
Cứ để cho Tần Ngôn hiểu lầm cô có như thế thì anh mới nhanh chóng quên đi Nhã Tịnh, vì cả cuộc đời của cô luôn đi phía sau anh, đơn phương có tình cảm với anh, cô đã từng nghĩ đến một mái ấm gia đình thật sự nhưng, cuộc sống quá phũ phàng với cô gái nhỏ, dường Nhã Tịnh đã không thể nào chịu đựng được những câu lời cay độc của người đời, Tần Ngôn cũng đã ở độ tuổi cần có một gia đình riêng cho mình, nhưng Nhã Tịnh lại chẳng thể nào thực hiện được, nên cô đã chấp nhận buông bỏ.