“Em muốn đi tắm.”
Tần Ngôn đang mân mê trên đồi núi trăn tròn của Nhã Tịnh, không hề quan tâm đến những lời cô nói, Nhã Tịnh khó chịu đưa tay nhắm lấy tóc của Tần Ngôn, giật mạnh khiến cho anh hơi đau mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tịnh.
“Em nói là em muốn đi tắm.”
Tần Ngôn thở dài hôn lên má cô:" Vợ à đừng khiến cho anh mất hứng nữa có được không, không cần tắm, em vẫn rất thơm."
Nhã Tịnh đẩy mặt của Tần Ngôn ra: " Không được em khó chịu muốn đi tắm, anh tránh ra đi đừng cố chấp nữa."
Tần Ngôn tức giận đến nghiến răng, anh cắn vào vai của Nhã Tịnh một cái để trút giận, cô cảm thấy hơi đau. “Ây đau! Anh dám ức hiếp em à.”
Giọng nói khàn đục đang bị dục vọng xâm chiếm của Tần Ngôn vang lên: “Muốn tắm phải không?”
Nhã Tịnh kiên quyết gật đầu. “Đúng.”
Tần Ngôn ngồi dậy rồi tiện thể bế bổng cô lên.
“Anh sẽ tắm cho em.”
Gương mặt của Nhã Tịnh liền đỏ ửng lên, cô vùng vẫy điên cuồng trong lòng của Tần Ngôn.
“Không muốn em tự mình làm được anh buông em ra.”
Tần Ngôn nhanh chóng bế Nhã Tịnh bước vào phòng tắm, tiếng hét chống cự của cô vang cả căn phòng, Tần Ngôn để Nhã Tịnh đứng dưới vòi sen rồi đưa tay vặn công tắt, nước xả xuống làn nước lạnh khiến cho cô nhảy cẩn lên.
“Anh định ám sát em có đúng không?”
Tần Ngôn chóng tay lên tường khoá chặt Nhã Tịnh ở giữ không để cho cô chạy thoát.
“Chẳng phải em muốn tắm sao.”
Nhã Tịnh giận dỗi đẩy Tần Ngôn ra.
“Không muốn tắm nữa anh đáng ghét thật đấy, nhẫn tâm xả nước lạnh vào người em.”
Tần Ngôn nhìn cơ thể nửa kín nửa hở của Nhã Tịnh khi bị anh càng quấy lúc nãy, miệng anh mím cổ họng liền nuốt nước bọt liên tục.
“Em còn như thế nữa thì sẽ anh sẽ chết mất.”
Tần Ngôn đưa tay mơn trớn trên cơ thể của Nhã Tịnh, cô bị vuốt ve đến mức phải rùng mình, Nhã Tịnh phải đầu hàng trước gương mặt dày này, hai người vừa mới cãi nhau bây giờ làm quấn lấy nhau, đây là loại cảm xúc gì bản thân cô cũng không biết nữa.
Trong lúc suy nghĩ lung tung Nhã Tịnh đã bị lột sạch quần áo, Tần Ngôn không muốn cô bị lạnh nên đã bế Nhã Tịnh ra ngoài cẩn thận đặt cô lên giường, hai người ở rất gần nhau đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Hôm nay Nhã Tịnh cảm thấy hơi căng thẳng và hồi hộp vì cô không có tâm trạng làm những việc này vậy là vẫn bị Tần Ngôn cưỡng ép.
Anh ngấu nghiến đôi môi mềm mộng đỏ của Nhã Tịnh, cô không thể nào theo kịp ánh vì có vẻ Tần Ngôn vô cùng gấp gáp, anh vừa cởi bỏ quần áo trên người mình vừa điên cuồng ngấu nghiến đôi môi của Nhã Tịnh, cô bị sự vội vàng của Tần Ngôn dồn ép đến mất sức.
Hai người chính thức bước vào cuộc hoan ái đầy mê loạn, Tần Ngôn bị Nhã Tịnh ngăn cản hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô cũng không thể nào làm gì được sự ham muốn của người đàn ông. Cơ thể của Nhã Tịnh như một lực hút, mềm mại đến mức anh chỉ cần dùng lực thì cánh tay của cô sẽ gãy mất, Tần Ngôn đưa đầu lưỡi càn quét, đỉnh đồi căn chín, Nhã Tịnh khép hờ đôi mắt vô thức cắn môi, cảm nhận những khoái cảm bất tận mà Tần Ngôn mang lại, đột nhiên cô bị anh xâm nhập bất ngờ trong khi bản thân chưa kịp chuẩn bị, Nhã Tịnh mở to mắt rên rỉ, nước mắt chảy ra gương mặt ấm ức của cô khiến cho Tần Ngôn càng muốn ức hiếp.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên cằm của Nhã Tịnh, bên dưới bắt đầu di chuyển, Nhã Tịnh nấc lên một tiếng, cô bấu chặt lấy bờ vai rắn chắc của Tần Ngôn.
“Anh là đồ xấu xa, cứ tiếp tục làm càng đi ngày mai đừng hòng em nói chuyện với anh nữa.”
Tần Ngôn nhìn người phụ nữ nức nở dưới thân mình có chút xót thương.
“Được rồi anh xin lỗi, nhưng em thích mà đúng không.”
Nhã Tịnh bị lời nói của anh làm cho xấu hổ, cô quay mặt sang một bên không thèm nhìn Tần Ngôn.
“Đồ vô liêm sỉ.”
Tần Ngôn có thể nghe cô vợ nhỏ đang chửi mắng mình càng khiến anh muốn trở thành người vô liêm sỉ thật sự. Tần Ngôn ôm chặt lấy cơ thể non mềm của Nhã Tịnh nâng eo cô lên, bắt đầu tấn công dồn dập, Nhã Tịnh lắc lư theo nhịp điệu của anh, cô khóc không thành tiếng trước sự xâm chiếm của Tần Ngôn.
“Anh…anh chậm lại em không chịu được.”
Tần Ngôn mỉm cười gian tà cúi người xuống trêu chọc Nhã Tịnh.
“Anh là gì của em?”.
Vừa nói anh vừa di chuyển theo tiết tấu vô cùng nhanh, Nhã Tịnh nức nở đến khô cả miệng.
“A…um…anh đừng như thế nữa.”
Tần Ngôn vẫn muốn Nhã Tịnh khẳng định, nếu cô không nói anh sẽ không tha cho cô.
“Nếu em không nói thì ngày mai đừng hòng xuống giường.”
Chân của Nhã Tịnh bị anh đặt lên vai của mình, Tần Ngôn càng tiến sâu vào bên trong cô, Nhã Tịnh điên cuồng lắc đầu cầu xin.
“Đừng mà, em không chịu được.”
Tần Ngôn vừa mạnh bạo vừa nhanh chóng như muốn nuốt chửng lấy Nhã Tịnh.
“Vậy em hãy nói đi anh là gì của em?”
Nhã Tịnh vừa nức nở vừa nghẹn ngào, khó khăn thốt ra từng chữ.
“Anh… là… chồng.”