“Là em sai, tất cả là lỗi của em, anh cứ đánh hay hành hạ em như thế nào cũng được đến khi nào anh thật sự hết giận thì thôi.”
Tần Ngôn lay mạnh người của Nhã Tịnh, từng lời anh nói điều chứa đựng nỗi đau.
“Làm sao tôi có thể chấp nhận được, tôi không giận chỉ hận bản thân đã nhìn lầm cô, tôi rất đau cô có biết không hả.”
Nhã Tịnh mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Em cứ nghĩ anh chẳng để tâm đến em suốt đời sẽ không muốn ở bên cạnh em yêu em, nhưng không ngờ anh lại dành nhiều tình cảm cho em như vậy, em xin lỗi vì đã khiến anh yêu một người không tốt như em, ở bên cạnh em anh sẽ chẳng có được tiền đồ, em là một người phụ nữ vô dụng không thể mang thai, còn nói dối anh, em hoàn toàn không hề xứng đáng với một người ưu tú như anh.”
Nhã Tịnh đưa tay lên nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của Tần Ngôn nhìn anh bằng tất cả tình yêu mà bản thân đã dành hết cho anh.
“Xin lỗi.”
Tần Ngôn cúi đầu xuống gương mặt vô cùng tuyệt vọng, anh thật sự không thể nào chấp nhận chuyện này được, trong cơn giận hoà cùng nỗi đau Tần Ngôn liên tục đấm tay vào tường đến nỗi đốt tay phải chảy máu, Nhã Tịnh liền lo lắng nắm lấy cánh tay của anh nghẹn ngào nói.
“Đủ rồi đừng tự làm đau mình nữa.”
Tần Ngôn chưa bao giờ cảm thấy đau lòng đến như thế anh như mất kiểm soát vì những lời Nhã Tịnh đã nói, bây giờ anh và cô phải đối diện với nhau bằng tư cách như thế nào đây, Tần Ngôn ngồi bệt xuống sàn nhà đầy nước Anh gục đầu xuống không thể nào tin mình đã bị lừa dối.
Nhã Tịnh đang bị sốt còn bị ảnh xả nước vào người cô đã không thể nào chịu đựng được nữa, phía trước bắt đầu mơ hồ cô chẳng nhìn rõ được nữa, Nhã Tịnh không thể nào chống cự được nữa mà ngã gục xuống sàn nhà, Tần Ngôn mặc dù rất giận nhưng vẫn không thể bỏ mặc cô, anh vội vàng đỡ lấy Nhã Tịnh.
“Nhã Tịnh, Nhã Tịnh.”
Cơ thể của Nhã Tịnh vốn dĩ đã rất yếu, cô còn đang sốt cao bây giờ cô đã đạt đến đỉnh điểm của sự chịu đựng.
Nhã Tịnh được Tần Ngôn thay đồ ra, anh để cô nằm trên giường, cơ thể của Nhã Tịnh nóng ran, Tần Ngôn lo lắng không thể cứ như thế mà bỏ mặc cô, anh bế Nhã Tịnh đưa cô đến bệnh viện. Đợi đến lúc bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt nhiệt độ trên cơ thể của Nhã Tịnh đã hạ xuống, anh mới yên tâm gọi điện cho mẹ cô đến chăm sóc, bản thân đã lái xe rời đi.
Mai Hà và mẹ của Nhã Tịnh điên cuồng chạy đến bệnh viện, cô cũng đã tỉnh dậy Nhã Tịnh vừa nhìn thấy mẹ mọi tủi thân trong lòng liền bọc phát, cô mếu máo khóc nức nở như một đứa trẻ ôm chầm lấy mẹ của mình.
“Mẹ à mọi chuyện đã kết thúc rồi, con và Tần Ngôn không thể tiếp tục được nữa.”
Mai Hà và mẹ cô nhìn nhau khó hiểu, bọn họ vẫn chưa biết giữ hai người đã xảy ra chuyện gì, đợi đến lúc Nhã Tịnh bình tĩnh lại cô đã nói cho mẹ và Mai Hà về chuyện xảy ra lúc sáng, cô cũng không muốn tiếp tục khiến cho Tần Ngôn hi vọng gì nữa nên đã lựa chọn chấm dứt cuộc hôn nhân mơ hồ này.
“Cậu bị ngốc à, sinh con cậu cũng có thể sinh được như vì sức khoẻ của cậu hiện tại không cho phép thôi, đừng nghe lời cô ta mà làm những chuyện điên rồ.” - Mai Hà vô cùng bất bình với những lời mà Nhã Tịnh vừa kể.
Gương mặt của Nhã Tịnh không còn một chút sức sống cô lắc đầu đau khổ nói.
“Nhưng tớ rất sợ anh ấy sẽ chán ghét mình, Tần Ngôn sẽ không bao giờ tha thứ cho tớ vì những hiểu lầm lúc sáng đâu, tớ đã chịu đựng hết nỗi rồi bây giờ tớ muốn đi đâu đó thật xa để suy nghĩ về cuộc đời của mình, tớ cảm thấy bản thân đã không lựa chọn đúng con đường, Tần Ngôn hận tớ cũng tốt để anh ấy chấp nhận buông bỏ tớ nhanh hơn, để anh ấy có được một gia đình trọn vẹn tớ sẽ hi sinh tất cả, kể cả việc rời xa anh ấy.”
Mẹ đưa tay lau nước mắt cho Nhã Tịnh đau xót nhìn con gái tuyền tụy đến đáng thương.
"Mẹ sẽ luôn tôn trọng quyết định của con, nhìn con xem chỉ trong một năm kết hôn mà con đã thay đổi rất nhiều, cô con gái ngây thơ của mẹ đã không còn, lúc nào mẹ nhìn con cũng chỉ thấy những nỗi niềm đau thương ẩn sâu bên trong, tại sao con phải tự hành hạ bản thân mình theo đuổi một người không hề có tình cảm với mình, mẹ không dám ngăn cản con vì sợ con sẽ buồn, nhưng nhìn con xem, con đã thật sự hạnh phúc chưa, nếu đã quyết định thì cứ về sống cùng ba mẹ chúng ta luôn chào đón yêu thương con.
Nhã Tịnh không ngăn được nước mắt nó cứ tuôn rơi trên gương mặt của cô không ngừng.
“Con cảm ơn mẹ đã thấu hiểu cho con.”
Mai Hà cũng ôm lấy Nhã Tịnh an ủi.
“Còn có tớ nữa, sau này có chuyện gì cứ giải bày ra hết tớ sẽ lắng nghe cậu, đừng cứ ôm lấy nỗi đau rồi khóc một mình.”