“Bố, con sẽ chú ý.” Chu Thiếu Cương gật đầu.
Chu Liệt cười một tiếng, đúng lúc này, điện thoại di động của ông đột nhiên vang lên.
Vừa mới nhận điện thoại, ông đột ngột đứng lên: "Cậu nói cái gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của cha, Chu Thiếu Cương vội hỏi: "Bố, chuyện gì xảy ra?"
Công phu của bố anh là hạng nhất, có thể nói, Thái Sơn sụp đổ trước mặt thì ông cũng không biến sắc.
Ông cũng chưa bao giờ tỏ ra lo lắng trước mặt gia đình, bây giờ một cú điện thoại khiến ông nổi trận lôi đình, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn!
Tinh tinh!
“Alo, có chuyện gì vậy?” Chu Thiếu Cương không nhịn được hỏi.
"Cậu nói gì? Công ty giải trí Chu Thị đã bị niêm phong kiểm tra?"
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Chu Thiếu Cương trán nổi gân xanh: "Không phải tôi yêu cầu các người cất giấu tất cả những thứ không nên có sao? Làm sao vẫn tra ra chúng ta được?"
"Cậu... cậu nói cái gì? Đồ đã bị thu giữ?"
Nghe vậy, Chu Thiếu Cương tức giận không kềm được, “Bốp” một tiếng, điện thoại rơi thẳng xuống.
Đứa trẻ bên cạnh bị sợ, oa oa khóc lớn.
“Khóc, khóc, khóc, khóc cái gì mà khóc?” Chu Thiếu Cương tức giận vỗ bàn, còn chưa hết giận, quơ hết bát đũa trêи bàn xuống đất.
Cô gái ở bên nhanh chóng bế con rời khỏi bàn ăn.
Chu Liệt ôm mặt tuyệt vọng.
Sau cơn thịnh nộ, Chu Thiếu Cương cảm nhận được một sự trống rỗng chưa từng thấy.
Qua một lúc lâu, Chu Liệt mới ngẩng đầu lên nói: "Bố đã sớm nói với con, đừng nhúng tay vào chuyện đó nữa, đừng nhúng tay vào những chuyện đó nữa, chúng ta rất vất vả mới tẩy trắng được!"
Chu Thiếu Cương cũng lộ vẻ hối hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bố, chuyện này nhất định có người đứng sau hãm hại chúng ta, nếu không tất cả công ty giải trí nhà họ Chu chúng ta đều bị phong tỏa thì ít nhiều gì cũng phải nghe phong thanh được ít tin tức. Nhưng bây giờ thật sự là quá đột ngột!"
"Bây giờ nói gì thì cũng đã quá muộn rồi!"
Chu Liệt trầm giọng nói: "Triệu tập tất cả mọi người, họp ngay lập tức. Cho dù muốn gây rối với nhà họ Chu chúng ta, ta cũng phải biết rốt cuộc kẻ đứng sau lưng giở trò là ai!"
"Vâng, thưa bố!"
Chu Thiếu Cương sắc mặt lạnh lùng gọi tất cả con cháu họ hàng của nhà họ Chu.
Chín giờ tối, tất cả người nhà họ Chu đều được triệu tập đến trang viên nhà họ Chu.
Chu Liệt ngồi ở ghế đầu tiên liếc mắt quét quanh một vòng, nhìn vẻ mặt bối rối của đám người, hỏi thẳng: "Các người gần đây có mâu thuẫn với ai không?"
"Mâu thuẫn?"
"Không!"
"Tôi cũng không có!"
"Gia chủ, sao lại hỏi việc này?"
Tất cả mọi người đều rối rít lắc đầu, nhà họ Chu đã tốn rất nhiều tiền của và công sức để làm trong sạch cơ nghiệp, sao có thể vô duyên vô cớ xung đột với người khác được?
Họ không hiểu tại sao Chu Liệt lại hỏi như vậy.
Tối muộn, vội vàng gọi họ đến rồi hỏi một câu như vậy.
Chu Liệt cau mày, lúc mấu chốt này, bọn họ nhất định không dám nói dối!
"Thiếu Dương đâu? Nó còn chưa trở về à?" Chu Liệt hỏi.
Chu Thiếu Cương nói: "Con đã gọi điện thoại cho nó, nó nói nó bị người ta bắt nạt ở Vân Thành, tất cả những người đó với nó đều vào bệnh viện rồi."
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Chu đều rất ngạc nhiên.
Ở Vân Thành nhỏ bé này còn có người dám động đến người nhà họ Chu ư?
"Bố, con nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Thiếu Dương!"
Chu Thiếu Cương nghiêm túc nói: "Chúng ta gần đây không có mâu thuẫn với ai. Chỉ có Thiếu Dương đưa người đến Vân Thành rồi xảy ra xung đột với những người khác. Liệu có phải..."
Nói tới chỗ này, gã dừng lại một chút, cũng không nói gì nữa.
Nói đến đây, đã là đủ rồi.
Nghe vậy, Chu Liệt nổi lửa giận nói: "Tên nghịch tử này, bảo nó quay trở về gặp bố ngay!"
Cùng lúc đó, Vân Đỉnh Thế Gia!
Tiêu Thiên nhìn Trần Mộng Dao đang ngủ say trêи giường, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Ngọc Liên bưng một bát canh giải rượu tới: "Tiêu Thiên, một lát Dao Dao tỉnh lại thì cho con bé uống."
Tiêu Thiên gật đầu một cái.
Tần Ngọc Liên trách móc nói: "Thật là, biết là mình không biết uống rượu, mà vẫn cố uống!"
Tiêu Thiên nói: "Mẹ, chuyện này con cũng đáng trách, con nên ngăn cản cô ấy mới phải."
“Con bé này, chờ nó tỉnh lại, mẹ nhất định phải quở trách thật nặng!” Tần Ngọc Liên vừa nói vừa bước ra khỏi phòng.
Lúc trở lại, Tiêu Thiên chỉ nói là Trần Mộng Dao đã uống rượu, không dám nói sự thật với Tần Ngọc Liên, sợ bà sẽ lo lắng.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Mộng Dao, Tiêu Thiên thề trong lòng tuyệt đối sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa!
Nếu như có chuyện gì xảy ra với cô thật, anh thật sự sẽ tự trách mình cả đời.
Sau khi đắp kín chăn cho Trần Mộng Dao, Tiêu Thiên rời khỏi phòng.
Tinh tinh!
Điện thoại di động của anh đổ chuông.
Nhận điện thoại: "Chủ tịch, tất cả tụ điểm ăn chơi của nhà họ Chu đều đã bị niêm phong kiểm tra, từ bọn họ tìm ra được một lượng lớn đồ lậu. Chứng cứ xác thực. Cho dù gia tộc bọn họ có khả năng đến đâu cũng không thể thoát khỏi!"
Nghe được lời nói của Lâm Thâm, Tiêu Thiên nói: "Tốt lắm, đừng cho nhà họ Chu có bất kỳ cơ hội nào trở mặt!"
"Chủ tịch yên tâm, chúng ta đã thu thập đầy đủ chứng cứ, còn có rất đông nhân chứng. Có nhân chứng vật chứng, nhà họ Chu không có cơ hội đâu."
"Được rồi, cậu làm không tệ. Tháng này tiền thưởng gấp đôi!" Tiêu Thiên nói.
"Cảm ơn chủ tịch, cảm ơn chủ tịch!"
.......
Nửa đêm lúc 12 giờ, tại trang viên nhà họ Chu!
Lúc này, mọi người trong nhà họ Chu đã đợi ba tiếng đồng hồ.
Khi Chu Thiếu Dương vội vàng chạy vào nhà, hắn thấy trong phòng khách đã đầy người ngồi!
Với băng gạc quấn quanh cổ, trông dáng vẻ hắn thê thảm vô cùng.
"Bụp."
Chu Thiếu Dương quỳ trêи mặt đất, khóc với Chu Liệt: "Bố, bố phải phân xử cho con, con đang ở Vân Thành, suýt nữa thì bị con rể nhà họ Trần giết chết, nếu không phải con thông minh, bố sẽ không nhìn thấy... "
"Bốp!"
Hắn còn chưa kịp nói hết lời, Chu Liệt nén giận đã tát vào mặt Chu Thiếu Dương một cái.
Cái tát vang dội, vang lên khắp phòng khách.
Chu Thiếu Dương bị tỉnh mộng, cái này... cái này khác xa so với cảnh hắn tưởng tượng!
Hắn ôm mặt, mặt đầy vẻ oan ức nói: "Bố, con suýt chút nữa đã bị giết rồi, tại sao bố lại đánh con? Không phải bố nên thay con trả thù sao?"
"Trả thù?"
Chu Liệt tức giận đến cả người run lên: "Mày là cái loại nghịch tử, còn muốn báo thù? Mày phải lấy hết sinh mạng của nhà họ Chu này thì mày mới cam tâm phải không?"
Chu Thiếu Dương không biết lời nói này của Chu Liệt là có ý gì, bị người ta bắt nạt thì liên quan gì đến người khác?
Hắn lòng dạ hẹp hòi, bị đánh trước mặt mọi người, lửa giận bốc lên: "Bố, bố nói thế này là có ý gì? Con là con ruột của bố. Con trai của bố bị ức hϊế͙p͙, suýt chút nữa còn bị giết chết. Bố không giúp con trả thù cũng được vậy mà còn đánh con! Trong mắt bố, có phải chỉ có anh cả mới là con trai bố hay không? Bố quá thiên vị!"
"Nghiệp chướng, Chu Liệt ta một đời khôn ngoan sao biết lại có thể sinh ra một đứa nghiệp chướng như mày!"
Chu Liệt tức giận tay chân lạnh như băng, huyết áp tăng cao.
Chu Thiếu Cương ở một bên giận dữ mắng: "Đồ khốn nạn, tao đã nhiều lần cảnh cáo mày đừng có hành động quá khích để trách đắc tội với người khác. Nhưng còn mày thì sao? Mày có nghe lời tao nói không?"
"Bây giờ mày gây chuyện bên ngoài, đắc tội với một ông lớn, gây tai họa cho nhà họ Chu. Không những không biết sai mà còn dám nói chuyện với bố như thế này à. Trong mắt mày còn có một người bố một người anh như tao sao?"
"Nói điêu! Tôi đã đắc tội với ông lớn khi nào?"
Chu Thiếu Dương tức giận nhảy dựng lên: "Chu Thiếu Cương, anh đừng ở đây ngậm máu phun người giả vờ giả vịt. Không phải là anh sợ tôi đoạt vị trí gia chủ của anh sao? Sao lại phải hãm hại tôi?"
"Mày có nghĩ rằng bố sẽ nghe lời mày không?"
"Người đâu, xử theo gia pháp!"
Chu Liệt oán hận đập bàn một cái: "Cắt đứt hai tay hai chân của tên nghịch tử này cho tôi!"
Nghe vậy, Chu Thiếu Dương đầu óc trống rỗng.
"Bố, bố đang nói cái gì vậy?"
Chu Thiếu Dương không dám tin nhìn ông: "Bố muốn dùng đến gia pháp cắt đứt tay chân của con?"
Đúng lúc này, năm người đàn ông to lớn lao ra khỏi đám đông, bốn người trong số họ đã đẩy Chu Thiếu Dương ngã xuống đất, kéo tay và chân của hắn.
Chu Thiếu Dương bị đè mạnh đến mức không thể chống cự!
Cho đến giờ phút này, Chu Thiếu Dương mới hiểu ra bố hắn thật sự muốn cắt đứt hai tay hai chân của hắn.
“Bố, tại sao, chẳng lẽ chỉ vì con mạnh miệng với bố mà bố phải chém tay chân của con sao?” Chu Thiếu Dương ngẩng đầu, vết thương trêи cổ lập tức bị xé rách, trong nháy mắt, máu thấm ướt băng gạc: “Bố, con sẽ không tranh giành vị trí người thừa kế với anh cả. Bố bỏ qua cho con đi. Tôi... anh cả, em là em trai của anh. Em sẽ không bao giờ tranh giành với anh nữa. Xin hãy thuyết phục bố."
Chu Liệt đi tới trước mặt Chu Thiếu Dương, từ trêи cao nhìn xuống hắn: "Thiếu Dương, từ nhỏ bố đã dạy mày rằng con người ta phải trả giá cho những việc mình làm sai. Đừng trách bố lòng dạ độc ác, là do mày đã mắc sai lầm quá lớn. Bố phải cho ông lớn đó một lời giải thích mới có thể giữ được nhà họ Chu!”
"Bố, hổ dữ không ăn thịt con, con rốt cuộc đã làm sai cái gì? Mà phải bị trừng phạt nặng như vậy!"
Chu Thiếu Dương liều mạng giãy dụa, không muốn bị đánh mà không hiểu rõ! Cho dù chết, hắn cũng phải chết rõ ràng!