Không ít con gái của mấy nhà trong xóm từng bị hắn ta trêu ghẹo.
"Sao nào?"
Tóc Vàng bước tới, cười nói: "Hoặc là đồng ý giới thiệu công việc cho chúng tôi, hoặc là để tôi tâm sự với con gái hai người."
"Mấy người... mấy người là giặc cướp à!"
Tần Ngọc Liên tức giận đến run người.
Nếu là ngày thường, họ đều cố sức chống lại những người như tên Tóc Vàng này, nhưng giờ, không biết họ nghe lời đồn ở đâu, vì không có việc nên để mặc cho tên đó uy hϊế͙p͙.
"Cô Tần à, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy được.”
Tóc Vàng cười cợt, vỗ tay, ở phía sau có bảy tám tên lưu manh ngổ ngáo, những người này đều là phần từ du thủ du thực nổi danh ở xóm nghèo.
Ngày thường họ đi theo Tóc Vàng lừa bịp thì không nói, thỉnh thoảng họ còn tống tiền cư dân ở xóm này.
Có thể nói, họ chính là khối u ác tính ở xóm nghèo.
Thấy bọn họ xông tới, Trần Cường sợ đến mức run cả người, mặc dù trong lòng Tần Ngọc Liên cũng sợ lắm, nhưng nhiều người như vậy bọn họ cũng không thể ra tay ư?
"Cậu... mấy cậu muốn làm gì? Làm tới tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
"Báo cảnh sát?"
Tóc Vàng bắt đầu cười ha hả: "Bà báo cảnh sát đi, chúng tôi có làm gì đâu."
Mấy người phía sau hắn cũng nhìn Tần Ngọc Liên đầy nghiền ngẫm.
"Nghe nói bà nấu ăn ngon lắm, hôm nay mấy anh em ăn cơm ở nhà mấy người."
Vừa nói xong, tên kia vung tay lên, dẫn bọn họ định xông vào nhà.
"Bíp bíp!"
Đúng lúc này, một chiếc xe sáng choang mới cóng lái vào từ khúc quanh, dừng lại ngay trước mặt mọi người.
Dưới ánh mặt trời, nước sơn phản chiếu ánh sáng trắng suýt chút nữa làm mù mắt mọi người.
Họ còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao đã bước từ trêи xe xuống.
"Mẹ!"
Trần Mộng Dao vội vã chen qua đám người: "Sao nhiều người xúm lại ở đây vậy?"
Thấy Trần Mộng Dao bước từ trêи xe xuống, mọi người đều sững sờ.
Chuyện này... đây là xe của con gái nhà họ Trần à?
Mọi người càng thấy váng đầu hoa mắt.
Bà Vương hàng xóm run giọng hỏi: "Dao Dao, xe của cháu à?"
Mặc dù không biết đây là xe gì, nhưng bà nhận ra thương hiệu chiếc xe này.
Họ hàng nhà bà kết hôn, của hồi môn chính là chiếc xe có kí hiệu thế này, nghe nói phải bốn mươi năm trăm ngàn đấy.
Chiếc xe này còn xa hoa hơn, đẹp hơn chiếc của họ hàng nhà bà, chẳng phải là càng đắt hơn sao?
Trần Mộng Dao nhìn Tiêu Thiên một chút, chiếc xe này là Tiêu Thiên mua cho cô, thấy anh gật đầu, Trần Mộng Dao mới nói: "Vâng, là của cháu."
Ồ!
Dứt lời, mọi người bỗng ồn ào hẳn lên.
Má của tôi ơi, chiếc xe này phải hơn một trăm nghìn đó, mà lại là của con gái nhà họ Trần.
Trần Cường và Tần Ngọc Liên cũng nhìn nhau, buổi sáng còn lái xe điện đi ra mà, sao buổi chiều đã về bằng xe sang rồi?
"Con gái à, xe này..."
Trần Mộng Dao đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Là chú mua, chú nói trời nóng quá, sợ con bị cảm nắng."
Chỉ trong thoáng chốc, mọi người xung quanh không nhịn được hít một hơi lạnh.
Vì trời nóng nên mua một chiếc xe hàng hiệu mấy trăm ngàn?
Nghe vậy, Tần Ngọc Liên choáng váng, bà không tin nổi nhìn về phía Tiêu Thiên, bà nói: "Con gái à, con nói là thằng đó mua xe?"
"Vâng." Trần Mộng Dao gật đầu.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Thiên.
Chuyện này... đây là cậu ở rể của Tần Ngọc Liên à?"
Có tiền quá nhỉ?
Có tiền như vậy đi ở rể làm gì?
Tên Tóc Vàng nhìn sang chiếc GLC Mercedes-Benz rồi lại nhìn Tiêu Thiên một chút, hắn cười lớn: "Giả vờ cái gì chứ? Nếu tao không nhầm thì đây là chiếc GLC mới nhất của năm nay đúng không? Phải hơn một triệu đấy, mày chỉ là thằng tài xế quèn, mua được chiếc xe sang như vậy?"
"Không lẽ là xe của ông chủ mày?"
Dứt lời, mấy anh em phía sau hắn đều phá lên cười.
"Mặc dù không phải là xe của mày, nhưng cũng là xe của ông chủ, không tệ đâu." Tên Tóc Vàng đi tới trước mặt Tiêu Thiên, ngông nghênh nói: "Tao nghe nói ông chủ mày vẫn còn đang tuyển tài xế, mày thấy mấy anh em thế nào? Không thì tao sẽ hạ mình đi làm tài xế với mày nhỉ? Tiền lương không cần quá cao, hai mươi ba mươi nghìn là được!"
"Tiêu Thiên, đừng đồng ý với họ." Tần Ngọc Liên lo lắng nói.
"Mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao?" Trần Mộng Dao hỏi.
"Không biết cái tên trời đánh nào nói bậy bạ sau lưng, bảo công ty của Tiêu Thiên đang tuyển tài xế, tiền lương hơn mười nghìn, sau khi nghe vậy thì họ tìm tới." Tần Ngọc Liên cắn răng nói: "Họ chặn trước cửa nhà mình hai tiếng rồi, họ còn nói không tìm việc cho họ thì họ sẽ ăn vạ nhà mình."
Cái gì?
Trần Mộng Dao nhìn mấy người này, vô cùng tức giận: "Mấy người nghe ai nói? Công ty của chú không có tuyển tài xế..."
"Được rồi, đừng giả vờ giả vịt nữa." Tóc Vàng cắt ngang lời cô: "Trần Mộng Dao, đều lớn lên ở xóm nghèo này cả, dù sao cũng có tình hữu nghị chứ? Mấy anh có đi lừa bịp gì nhà em đâu, chỉ là nhờ chồng em giới thiệu công việc thôi mà, không quá đáng chứ?"
Vừa nói, hắn vừa đi tới, ánh mắt toát lên vẻ tham lam, còn muốn đưa tay ra sờ mặt Trần Mộng Dao.
"Đương nhiên, em có thể từ chối, chỉ có điều hậu quả nếu từ chối không phải..."
"A..."
Lời còn chưa nói hết, tên Tóc Vàng đã hét thảm một tiếng, ngay sau đó người hắn bay ngược ra xa bảy tám mét.
Rầm!
Sau đó là một âm thanh nặng nề rơi xuống đất.
Tiêu Thiên phủi bụi trêи chân, khinh thường nói: "Ai cho mày dũng khí đến gây sự trước cửa nhà tao?"
Nói xong, mấy người đang vây trước cửa cùng lùi về sau hai bước.
Bà Vương hàng xóm run rẩy cả người, không nhịn được nói: "Cậu xong đời rồi, cậu gây chuyện lớn rồi!"
Những người khác cũng nhìn Tiêu Thiên đầy sợ hãi, dám đánh cả Tóc Vàng thì đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Mấy người vội vàng đi tới cạnh Tóc Vàng, hỏi thăm: "Đại ca, anh sao rồi..."
Giết nó cho tao, giết chết nó!" Hai mắt Tóc Vàng đỏ rực, ở xóm nghèo này lại có người dám ra tay với hắn.
"Được."
Nghe hắn ra lệnh, bảy tám anh em lấy một cây dao găm trong túi, lao về phía Tiêu Thiên.
"A..."
Nhìn thấy cảnh này, mấy bác gái hàng xóm đều hét lên, sợ đến mức hồn vía lên mây.
"Mày tự tìm cái chết!"
Tiêu Thiên lạnh mặt lao thẳng về phía nhóm người như hổ gặp bầy dê.
Rầm rầm rầm!
Chỉ trong chớp mắt, mấy tên lưu manh gãy chân gãy tay nằm đầy trêи mặt đất.
Tiêu Thiên lạnh lùng đi tới trước mặt , nhìn từ trêи cao xuống rồi nói: "Nói đi, vừa nãy tay nào đụng vào vợ tao?"
Lúc này tên Tóc Vàng đã sợ đến choáng váng mặt mày, hắn đâu có ngờ Tiêu Thiên lại lợi hại đến vậy.
"Đại ca, em biết lỗi rồi, xin anh tha cho em!"
"Rắc!"
Tiêu Thiên nhấc chân đạp lên tay phải của Tóc Vàng, nhẹ nhàng nghiền nát, cánh tay phải của hắn bị bẻ gãy chỉ trong nháy mắt.
"A..."
Trêи trán hắn nổi gân xanh, miệng hét lên tiếng kêu la thảm thiết.
"Học cái gì không học lại còn học người ta làm kẻ côn đồ, còn dám dọa bố mẹ vợ tao?"
Vừa nói, Tiêu Thiên vừa giơ chân lên giẫm lên tay trái của Tóc Vàng.
"Rắc!"
Tiếng gãy xương làm người ta sợ mất mật lại vang lên.
"A..."
Tóc Vàng bị đau đến ngất đi.
Tiêu Thiên cũng không ra đòn hiểm, bẻ gãy hai tay hắn để răn đe mà thôi.
Sau khi làm xong, anh xoay người đi về phía mọi người.
Nhìn cả người Tiêu Thiên đằng đằng sát khí, không ít người sợ đến mức nhũn cả chân.
Họ đều là chúa bắt nạt kẻ yếu, vừa nãy bọn họ đều được chứng kiến cảnh Tiêu Thiên đạp gãy tay Tóc Vàng.
Người này tàn bạo quá!
"Còn không mau cút đi, chẳng lẽ muốn tôi mời mọi người ở lại ăn cơm tối à?"
Vèo vèo!
Nghe nói vậy, mọi người tan tác như chim muông, tản đi như trốn.
"Còn mấy người nữa, mang cái đống rác này đi cho tôi."
"Được được, chúng tôi đi."
Mấy tên đàn em liên tục lăn lộn, khập khiễng khiêng Tóc Vàng rời khỏi hiện trường.
Đáng sợ quá, tên đàn ông này chắc chắn là ma quỷ.
Sau này có đánh chết họ cũng không dám tới nhà họ Trần gây sự nữa.
Không đến mười giây, trước cửa nhà họ Trần đang ồn ào huyên náo bỗng chốc lạnh tanh.
Không đúng, còn người!
Tiêu Thiên đột nhiên quay đầu nhìn sang bên phải.
Bác gái hàng xóm ở đối diện sợ đến mức vội vàng đóng cửa sổ lại.
Tiêu Thiên cười lạnh, anh cũng biết sơ qua chuyện gì xảy ra rồi.
Chính bà ta là người đã lan truyền tin đồn đó.
Trần Cường và Tần Ngọc Liên trợn tròn mắt, người trước mặt này là cái thằng ở rể nhà mình đó sao?
Sao nó lại lợi hại như vậy?
Còn cả chiếc xe sang này nữa, chuyện gì đây?
Đến biển số còn chưa có thì đúng là xe mới.
Tần Ngọc Liên cố gắng kìm nén nỗi khϊế͙p͙ sợ trong lòng: "Dao Dao, con nói cho mẹ nghe, rốt cuộc chiếc xe này là của ai?"
"Mẹ, chiếc xe này là..."
"Ting ting!"
Đột nhiên, một chiếc xe điện quẹo qua khúc quanh đi tới đây, Tần Tuyết nhìn thấy Tiêu Thiên thì vội vàng chạy tới, dừng ngay trước mặt.
"Anh Tiêu, xin lỗi để anh đợi lâu!"
Vừa nói, Tần Tuyết vừa cúi người xin lỗi.