Nhưng Tiêu Thiên đồng ý cho bọn họ cơ hội, cũng không vì việc bọn họ trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm mà khinh thường họ.
Nhân viên sợ nhất điều gì, sợ nhất là bản thân không được coi trọng.
Lương cao, thưởng nhiều, phúc lợi tốt, lãnh đạo coi trọng nhân viên, công ty như vậy chính là điều mà tất cả nhân viên đều mơ ước.
“Được, tôi ở công ty đợi mọi người chiến thắng trở về!”
Đợi bọn họ rời đi, Trần Mộng Dao mới lên tiếng.
Cô biết Tiêu Thiên là vì không muốn để cô mệt mỏi nên mới tìm người giúp cô san sẻ gánh nặng.
“Giờ trong tay em nắm giữ nhiều tài nguyên như vậy, phải học cách tận dụng, hơn nữa công ty có quá nhiều tiền, buộc phải nhanh chóng phân tán ra, trước đây do không có tiền nhưng giờ có rồi thì phải đẩy nhanh tốc độ phát triển”.
“Thời gian chính là tiền bạc, kẻ thù sẽ không cho em có thời gian đâu”.
Trần Mộng Dao gật đầu.
Tiêu Thiên cười nói: “Dù sao đi nữa thì em cũng là người nắm quyền, không ai có thể lung lay địa vị của em, đừng bao giờ sợ nhân viên làm mất phần việc của em, phải tin tưởng bọn họ!”
Trần Mộng Dao trợn mắt nhìn anh: “Kế này của anh đúng là lợi hại, để vợ anh mệt muốn chết, còn bản thân thì nhàn nhã thu tiền!”
Tiêu Thiên cười hề hề, khen ngợi: “Ai bảo vợ anh ưu tú như vậy chứ!”
Trần Mộng Dao cười lạnh một tiếng, cô đang định nói thì lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
Tiểu Nhã bước vào cung kính nói: “Tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Miêu của công ty bất động sản Tân Thế Kỷ đến tìm cô”.
Trần Mộng Dao giật mình, hình như công ty bất động sản Tân Thế Kỷ chưa từng hợp tác với tập đoàn Trần Thị, tuy rằng trước đây tập đoàn Trần Thị đã mua lại bất động sản của Phúc Hoa, nhưng bọn họ không hề liên quan đến bất động sản.
Công việc của bất động sản Phúc Hoa sau này hầu như là xây dựng nhà máy sản xuất mới cho tập đoàn Trần Thị.
Hơn nữa trung tâm bất động sản nằm ở Việt Thành!
“Tân Thế Kỷ?”
Cô lập tức phản ứng lại, đó là nơi Tiêu Thiên mới mua 30 căn biệt thự mà.
“Mời ông ta vào”.
Ngay sau đó Miêu Hưng của công ty Bất động sản Tân Thế kỷ bước vào.
“Xin chào tổng giám đốc Trần, chào Tiêu tiên sinh!”
Miêu Hưng rất khách sao, ông ta hơi khom lưng.
Tại Vân Thành, đặc biệt là những nhà đầu tư như bọn họ, không ai là không biết Trần Mộng Dao của tập đoàn Trần Thị, càng không thể không biết Tiêu Thiên!
Người đàn ông này ở Vân Thành giống như một vị thần.
Bọn họ biết rất rõ mảnh đất ở khu ổ chuột ngoại ô phía Bắc được thành lập như thế nào!
“Tổng giám đốc Miêu, mời ngồi”.
Trần Mộng Dao cười: “Không biết tổng giám đốc Miêu đến tìm tôi là có chuyện gì vậy?”
Tổng giám đốc Miêu thấy Tiêu Thiên ngồi đó thì cực kì căng thẳng.
Ông ta chỉ dám ngồi nửa bên ʍôиɠ.
"Tiêu tiên sinh và tổng giám đốc Trần đã mua nhà ở chỗ tôi, nhưng đám cấp dưới không biết về hai người nên tiếp đón chưa được chu đáo. Trong lòng tôi vô cùng áy náy vì vậy đã vội vàng đến xin lỗi hai người".
Tiêu Thiên không nói gì, Trần Mộng Dao không nhịn được bật cười.
“Tổng giám đốc Miêu, ông khách sáo quá!”
Người ta cũng không biết bọn họ thì có thể tiếp đón thế nào chứ, hơn nữa từ lúc Tiêu Thiên bước vào đến lúc quẹt thẻ cũng chỉ có nửa tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này toàn là ngồi ký hợp đồng!
Miêu Hưng cười, ông ta nghe nói Trần Mộng Dao rất ôn hòa, thật sự đúng là như vậy: “Cảm ơn tổng giám đốc Trần đã lượng thứ”.
Ông ta lập tức lấy ra tài liệu liên quan đến 30 căn biệt thự từ trong túi.
“Tổng giám đốc Trần, công ty chúng tôi có cơ hội phát triển tại Vân Thành là nhờ có tập đoàn Trần Thị, đặc biệt là sự giúp đỡ của chủ tịch Lâm!”
Tổng giám đốc Miêu cười: “Tôi sẽ miễn phí trang trí 30 căn biệt thự này, hy vọng tổng giám đốc Trần có thể cho tôi có cơ hội bày tỏ lòng cảm ơn của mình!”
Ông ta biết đối với Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao thì tiền bạc không phải là vấn đề, nhưng đây là tấm lòng của ông ta.
Trần Mộng Dao thoáng chốc sửng sốt, không ngờ tổng giám đốc Miêu đến là vì mục đích này.
Cô nhất thời không biết nên nói gì, số tiền trang trí 30 căn biệt thự này không nhỏ.
Và cô không nghĩ rằng Miêu Hưng sẽ làm việc cẩu thả, trang trí kém chất lượng, vì như vậy không chỉ sẽ đắc tội đến tập đoàn Trần Thị, mà còn đắc tội cả Trần Mộng Dao!
Ông ta không thể nào làm những chuyện tự đào hố chôn mình như này!
Cô nghĩ một lát, người mua nhà là Tiêu Thiên, vậy để xem anh ấy nói thế nào!
“Ông chắc chắn chứ, đó không phải là một khoản tiền nhỏ đâu!”
“Tôi rất chắc chắn, hy vọng Tiêu tiên sinh cho tôi cơ hội này!”
Bán được 30 căn biệt thự, chuyện tốt như vậy đã giúp ông ta kiếm lời rồi.
Vả lại người đàn ông trước mắt này chính là vị thần của Vân Thành.
Nếu không có anh thì bọn họ sẽ chẳng có cơ hội tiến vào.
Lúc đó Tiêu Thiên vốn định tự mình làm dự án xây khu ổ chuột này, nhưng nghĩ đến tương lai của Vân Thành.
Vì vậy đã nhượng một mảnh đất rộng khu ổ chuột rộng lớn này, anh cũng thông qua mối quan hệ của mình để tìm một số quan chức, còn bảo Trần Mộng Dao ra mặt thu hút đầu tư.
Tuy Tiêu Thiên kiếm được ít tiền hơn nhưng Vân Thành lại phát triển lên.
Mấy chục nhà đầu tư gia nhập, kéo lợi nhuận xung quanh lên ít nhất 100 tỷ lần.
Những nhà đầu tư này đều đã qua sự điều tra của Tiêu Thiên, danh tiếng của mỗi nhà đều rất tốt, vì vậy Tiêu Thiên cũng đồng ý bảo vệ họ.
Bởi vì đám người Đinh Lập đã hoàn thành công việc rất tốt, nhận được sự công nhận của người dân khu ổ chuột, cộng thêm tiền đền bù chu đáo lúc tháo dỡ nên bọn họ đã rất hợp tác!
Những điều này đã làm giảm bớt những rắc rối không cần thiết cho các doanh nghiệp, nên mới khiến bọn họ có thể hoàn thành dự án này trong một khoảng thời gian ngắn.
Tiêu Thiên không giống người khác, anh nói lời khách sao rồi từ chối.
Anh nhìn chằm chằm Miêu Hưng một lúc.
Thú vị, rất biết cách đối nhân xử thế!
“Ông đang nịnh nọt tôi à?”
Tiêu Thiên lại hỏi.
“Không phải đâu Tiêu tiên sinh, tôi chỉ đơn giản là muốn cảm ơn anh thôi!”
“Vậy được thôi, tôi sẽ nhận lời cảm ơn của ông, nhưng việc trang trí không làm phiền ông!”
Nghe thấy lời này thì Miêu Hưng lo lắng, ông ta nhanh chóng đứng dậy muốn giải thích, nhưng bỗng chốc lại lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
“Kinh doanh là kinh doanh, mua bán là mua bán!”
Tiêu Thiên nói: “Nếu ông muốn phát triển tốt hơn nữa tại Vân Thành, thì hãy cố gắng nâng cao chất lượng nhà ở, để người dân Vân Thành được ở trong những ngôi nhà giá rẻ mà chất lượng tốt, tôi bảo đảm ông sẽ ngày càng phát đạt hơn”.
Nghe Tiêu Thiên nói những lời này, Miêu Hưng bỗng chốc hiểu ra, Tiêu Thiên đang chỉ điểm cho ông ta.
Ông ta lập tức đứng thẳng người, cung kính nói: “Tôi nhất định sẽ nhớ lời dạy của Tiêu tiên sinh! Nhất định sẽ khiến cho người dân Vân Thành được ở trong ngôi nhà chất lượng tốt, giá cả phải chăng!”
Lời nói của Tiêu Thiên tại tỉnh Quảng có ích như nào?
Chỉ cần ông ta phát triển, làm đến nơi đến chốn theo lời của Tiêu Thiên, thì ít nhất ở tỉnh Quảng này không ai dám làm khó ông ta!
“Ừ!”
Tiêu Thiên gật đầu, anh đưa cho Miêu Hưng một chén nước: “Nếm thử kĩ thuật pha trà của tôi thế nào!”
Miêu Hưng vội vàng đưa hai tay đỡ lấy chén trà, ông ta cực kì cung kính!
Ông ta chưa từng nghĩ đến Tiêu Thiên lại đích thân pha trà cho ông ta!
Nhìn hai vợ trồng Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên, Miêu Hưng nói thầm bản thân đã gặp được quý nhân!
Nhìn Miêu Hưng, một người đã gần 50 tuổi ở trước mặt Tiêu Thiên lại cung kính như con cháu gặp được trưởng bối, được Tiêu Thiên pha trà mà lại có bộ dạng như được yêu mà sợ!
Cô biết chồng mình thật sự khiến người ta khâm phục.
Tiêu Thiên cho Miêu Hưng thêm hai chén trà rồi ngừng lại.
Miêu Hưng đã làm kinh doanh bao năm nay sao lại không hiểu được ý của Tiêu Thiên chứ.
Ông ta vội vàng đứng dậy ra về!
“Thế nào, cảm giác này tuyệt không?”
Trần Mộng Dao cười nói.
Tiêu Thiên gật đầu: “Rất được!”
“Hay là anh đừng làm bảo vệ nữa, để em sắp xếp cho anh chức vị phó tổng giám đốc, thế nào?”
Trần Mộng Dao như cười như không nói.
Há?
Phó tổng giám đốc?
Tieu Thiên vội vàng lắc đầu: “Đừng đừng, anh làm đội trưởng đội bảo vệ rất thoải mái, phó tổng giám đốc gì đó không hợp với anh, anh không có đầu óc kinh doanh”.
Không có đầu óc kinh doanh?
Nếu là trước đây Trần Mộng Dao có thể sẽ tin những lời nói dối này, nhưng hiên giờ đừng hòng cô tin nữa!
Nếu Tiêu Thiên không biết làm kinh doanh thì trêи thế giới này không có ai biết kinh doanh cả!
“Em mặc kệ, lẽ nào anh nhẫn tâm để vợ anh hàng ngày làm việc vất vả như vậy à?”
Trần Mộng Dao bĩu môi, vẻ mặt đáng thương nhìn anh.
“Mệt rồi sao?”
Tiêu Thiên hỏi một đằng nói một nẻo.
“Mệt cái gì?”
Trần Mộng Dao ngơ ngác nói!
“Hay là anh giúp em mát xa nhé?”
Nói rồi Tiêu Thiên đứng dậy mỉm cười bước đến khóa cửa lại.
Trần Mộng Dao đỏ mặt, cô bỗng chốc hiểu ra!
“Này, anh đừng có mà làm càn, đây là công ty đó!”
“Công ty thì làm sao?”
Tiêu Thiên cười gian nói: “Lẽ nào số lần làm ở công ty còn ít sao?”
Hai mắt của anh không ngừng lướt qua người Trần Mộng Dao.
Hôm nay cô mặc một chiếc tất màu da, vô cùng gợi cảm.
“Anh là đồ lưu manh thối tha!”
Trần Mộng Dao đánh vào chiếc tay hư hỏng của anh.
Tiêu Thiên cười cười, anh cúi xuống ngậm lấy vành tai cô.
Trần Mộng Dao bỗng chốc như bị sét đánh, cả người cô mềm nhũn, Tiêu Thiên ôm cô lên người, sau một màn dạo đầu thì trực tiếp ép cô lên trêи bàn làm việc...
Trong phòng làm việc ấm áp như mùa xuân, từng tiếng vui tai vang lên như loại âm nhạc tuyệt vời nhất thế gian.