Sau đó lại lái xe về khu ngoại ô phía bắc đón bố mẹ vợ.
Trêи xe, Trần Cường và Tần Ngọc Liên đều có chút bứt rứt không yên.
Chiếc xe này quá xa hoa, bà chưa từng ngồi trêи chiếc xe tốt như vậy, đâm ra lo sợ làm bẩn xe.
“Bố, mẹ, đừng căng thẳng, đây là xe của nhà chúng ta, ngồi thế nào thoải mái thì ngồi.” Tiêu Thiên nhìn ra sự mất tự nhiên của hai người liền nói.
Trần Mộng Dao ngồi ở ghế phụ nói: “Mẹ, không sao.”
Tần Ngọc Liên hít sâu một hơi, hôm qua Tiêu Thiên mua cho con gái một chiếc xe sang hơn một triệu tệ. Hôm nay thì đi mua nhà, cảm giác giống như nằm mơ vậy.
Đời người thay đổi quá nhanh rồi, trong lòng Trần Cường vừa căng thẳng vừa vui vẻ.
Phải biết ông cũng là người ngậm thìa vàng trưởng thành, hiện giờ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nơi nghèo túng bẩn thỉu đó, trong lòng ông kϊƈɦ động không nói nên lời.
Rất nhanh, bốn người Tiêu Thiên đã đến bộ phận bán nhà của Thế Gia Vân Đỉnh.
Là một tiểu khu cao cấp xếp hạng cao của Vân Thành, các thiết bị lắp đặt bên trong vô cùng xa xỉ, xanh vàng rực rỡ, giống như trong hoàng cung.
Vừa bước vào cửa, Trần Cường nói: “Nơi này xa hoa như vậy, nhất định rất đắt!”
Tần Ngọc Liên cùng hơi lo lắng: “Dao Dao, mẹ vừa nhìn thấy quảng cáo bên ngoài, một mét vuông đã hai mươi nghìn, đắt quá.”
Đừng nói Tần Ngọc Liên và Trần Cường, đến Trần Mộng Dao cũng bồn chồn trong lòng.
Nơi này chủ yếu là nhà hai tầng và khu chung cư cỡ lớn, không có căn nhà nào nhỏ hơn hai trăm mét vuông, mua bừa một căn cũng phải trêи bốn triệu, không phải chú ấy chỉ vay giám đốc Trương hai triệu sao?
Mua xe đã tiêu hết một triệu rưỡi rồi, còn lại năm trăm nghìn tệ, đến đến khoản tiền trả trước cũng không trả được.
Nghĩ đến đây, Trần Mộng Dao đi đến bên cạnh Tiêu Thiên, nhỏ giọng nói: “Chú, nhà ở chỗ này đắt quá, chúng ta không mua được.”
“Xem trước đã.” Tiêu Thiên không giải thích quá nhiều, đi thẳng vào trong.
Nhìn thấy vậy, Trần Mộng Dao cũng bất lực đành dẫn bố mẹ đi theo vào.
Người đến đây xem nhà rất nhiều, trong phòng bán hàng rất nhộn nhịp, một nhân viên bán hàng nữ mặc đồng phục đi đi lại lại nhưng lại không có một khách nào để tiếp đãi.
Tiêu Thiên kéo tay một nhân viên bán hàng nữ hỏi nói: “Xin chào, xin hỏi quản lý Hà Mỹ Cầm có ở đây không?”
Nhân viên bán hàng nữ đó chau mày, đánh giá Tiêu Thiên một hồi, nhìn về phía quầy hô lên: “Mỹ Cầm, ở đây có người tìm cậu.”
“Ai vậy?”
“Không biết, cậu cứ đến đây là biết ngay.” Nói xong, nhân viên bán hàng nữ đó liền vội vàng rời đi.
Ngay sau đó, một cô gái mặc váy ôm sát, đi tất lưới màu đen và giày cao gót màu đỏ tiến đến.
“Anh là?”
“Xin chào quản lý Hà, tôi là bạn của Tần Tuyết, trước đó cô ấy có gọi điện cho cô.” Tiêu Thiên đưa tay ra, nhưng không ngờ Hà Mỹ Cầm hoàn toàn không có ý muốn bắt tay.
“Anh chính là Tiêu tiên sinh mà Tần Tuyết nói?”
Hà Mỹ Cầm đánh giá Tiêu Thiên từ trêи xuống dưới một lượt, lại nhìn thấy mấy người Trần Mộng Dao đứng ở phía sau Tiêu Thiên, lập tức chau mày.
Đùa gì chứ, ăn mặc bần hàn như vậy mà cũng mua được nhà ở Thế Gia Vân Đỉnh sao?
Chẳng trách vừa rồi khi gọi điện thoại Tần Tuyết nói chuyện úp úp mở mở, hóa ra là giới thiệu cho mình một kẻ nghèo túng như vậy.
Nhưng là người bạn thân giới thiệu...
Cô ta cũng không tiện làm đến quá khó coi, thế nên liền cầm hai catalogue quảng cáo đến: “Các người xem cái này trước đi, tôi còn có khách hàng khác nên đi xem nhà trước.”
Nói xong, cô ta cong ʍôиɠ rời đi.
Đây…
Trần Cường và Tần Ngọc Liên mặt ngượng ngùng không nói nên lời, sự phân biệt đối xử rõ ràng như vậy sao bọn họ lại không nhìn ra chứ.
Trần Mộng Dao cắn môi, kéo áo Tiêu Thiên: “Chú, chúng ta đi thôi.”
Đi?
Vì sao phải đi?
Tiêu Thiên cười nhẹ, cầm tờ quảng cáo lên tỉ mỉ xem: “Bố mẹ, mọi người nói chúng ta mua kiểu nhà hai tầng hay là nhà chung cư cỡ lớn đây?”
Tần Ngọc Liên nói: “Người ta hoàn toàn không để ý đến chúng ta, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
“Nhà kiểu hai tầng gì chứ, chúng ta cũng không mua được!” Giọng nói của Trần Cường rất nhỏ, sợ người xung quanh nghe thấy.
“Bố mẹ, không sao!” Tiêu Thiên nói: “Ở đây nhiều nhân viên bán hàng như vậy, không phải ai cũng mắt chó khinh người.”
Nói xong, anh quan sát xung quanh, cuối cùng ở phía trước không xa nhìn thấy một nhân viên bán hàng nữ lẻ loi.
Điều không giống với các nhân viên bán hàng khác đó là cô không có khách hàng, nhưng lại không ngừng giúp khách hàng bưng trà rót nước.
“Tiểu Hà, chỗ này hết nước rồi, mau rót nước cho khách.”
“Tiểu Hà, khách hàng không muốn uống trà chỉ uống cà phê, nhớ cho thêm đá vào.”
“Tiểu Hà, khách…”
Cô nhân viên bán hàng tên Tiểu Hà đó tên đầy đủ là Lưu Hà, là sinh viên tốt nghiệp khóa năm nay, cũng vừa mới đến. Vì không có kinh nghiệm nên quản lý sắp xếp cho cô đi theo nhân viên cũ để học tập.
Tuy nhiên những nhân viên bán hàng cũ này làm gì có tốt bụng như vậy. Họ gọi tới gọi lui, coi cô như đầy tớ để sai khiến.
Lúc này, Tiêu Thiên cầm tờ quảng cáo đi đến: “Cô ơi, tôi muốn hỏi một chút, chỗ cô mua nhà sau bao lâu thì có thể làm thủ tục?”
Lưu Hà ngẩn ra nhìn Tiêu Thiên, lại có khách hàng cầm tờ quảng cáo đến đến tìm cô.
Cô đã đến đây nửa tháng rồi, đây là lần đầu tiên có khách chủ động tìm đến.
“Xin chào tiên sinh, chỗ chúng tôi là nhà đã hoàn thiện, chỉ cần anh trả tiền nhanh nhất, ngay hôm đó có thể vào ở!” Cô kiềm chế tâm tình phấn khích, nói.
“Tôi thấy trêи tờ quảng cáo, chỗ các cô nhà rộng nhất là năm trăm mét vuông. Cô có thể giới thiệu cho tôi một chút không?”
Lưu Hà mặc dù là người mới, nhưng kiến thức cơ bản rất chắc, cô trả lời tức thì: “Năm trăm mét vuông tổng cộng có tám buồng, ba phòng khách, ba nhà vệ sinh, một phòng bếp. Lần lượt có hai phòng ngủ chính lớn, ba phòng nhỏ bên cạnh, tất cả đều có ban công. Còn rất nhiều phòng đa năng như phòng sách, phòng tập thể ɖu͙ƈ, phòng cho em bé...”
Lưu Hà giải thích vô cùng kỹ càng, sau khi nghe xong Tiêu Thiên gật đầu, nói: “Có thể dẫn tôi đi xem phòng không?”
“Được, đương nhiên là được!”
Lưu Hà phấn khích nói.
Nhưng vẫn chưa kịp vui, một nhân viên bán hàng nữ lạnh mặt đi đến, chỉ tay mắng một trận: “Cô điếc à, không nghe thấy tôi gọi cô à?”
Tiếng mắng chửi của nhân viên bán hàng này giống như một chậu nước lạnh dập tắt trái tim nhiệt tình của Lưu Hà.
“Chị… chị Hồng, ở đây có khách hàng.” Lưu Hà cắn chặt môi.
“Khách hàng?”
Chị Hồng ngẩn ra, lập tức nhìn mấy người Tiêu Thiên đứng bên cạnh cô, tiếp đó khinh bỉ hừ một tiếng từ trong mũi ra: “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Đừng có lãng phí thời gian với những loại người này, cô nhìn bọn họ ăn mặc xem, có chỗ nào giống khách hàng không? Bọn họ mua được nhà ở đây sao?
Chị Hồng khoanh tay trước ngực, bộ dạng của một tiền bối.
Giọng nói của cô ta rất lớn, khách hàng và nhân viên bên cạnh nghe thấy đều ào ào đưa mắt nhìn.
Cảm thấy ánh mắt của người xung quanh, Trần Mộng Dao cảm thấy cảm thấy người không thoải mái.
Trần Cường và Tần Ngọc Liên lại càng khó chịu, nhìn ánh mắt châm biếm chế giễu của mọi người, trong lòng họ có một cảm giác vô cùng xấu hổ.
“Sao cô biết tôi không mua được?” Tiêu Thiên nhàn nhạt nói: “Dẫn tôi đi xem nhà.”
“Ha ha, diễn giống thật đấy.” Chị Hồng châm biếm nói: “Biết ở đây một mét vuông bao nhiều tiền không? E rằng đến một cái nhà vệ sinh anh cũng không mua được đâu.”
Giọng nói vừa dứt, tiếng cười lớn vang lên trong sảnh lớn.
Mặt Lưu Hà đỏ ửng lên: “Chị Hồng, sao chị có thể nói chuyện với khách hàng của em như vậy?”
Chị Hồng ánh mắt hung hăng nhìn Lưu Hà một cái, nếu như là Lưu Hà lúc trước nhất định sẽ không dám cãi lại, nhưng hôm nay cô không định nhịn nữa.
Cô không có kinh nghiệm, không có nghĩa là cô ngốc.
Bọn họ coi cô là đầy tớ gọi tới gọi lui thì cũng bỏ qua, nhưng hiện giờ lại la hét với khách hàng của cô, cho dù Tiêu Thiên không mua được nhà, nhưng đây là khách hành đầu tiên trong cuộc đời cô.
Cô hít sâu, kìm nén sự tức giận trong lòng, nhanh chóng nói với Tiêu Thiên: “Tiên sinh, anh đợi một chút, tôi đi xin ý kiến quản lý, sau đó dẫn anh đi xem nhà.”
Tiêu Thiên hơi gật đầu.
“Lưu Hà, cô...” Chị Hồng tức đến mặt biến dạng. Lưu Hà này, lại dám khiến cô ta mất hết mặt mũi.
Bình thường cô ta khoe khoang mình là chị cả của bộ phận bán nhà, hôm nay xung đột cãi vã với một người mới, nếu như không cho nó chút bài học thì còn cho rằng cô ta chỉ là vô danh.
Không phải cô muốn dẫn người đi xem nhà sao, tôi nhất định không cho.
Nghĩ vậy, cô ta cong ʍôиɠ đi tìm quản lý.
Đợi khoảng hai phút, Lưu Hà mắt đỏ hoe từ phòng làm việc của quản lý đi ra, cô nức nở nói: “Tiên… tiên sinh, xin lỗi, là tôi vô dụng, quản lý anh ấy không cho phép tôi dẫn anh đi xem nhà!”
Cái gì?
Không cho phép đi xem nhà?
Nghe thấy vậy, Tiêu Thiên chau mày.
Trong lòng lập tức nổi lên cơn tức giận.
Trần Cường nói: “Tiêu Thiên, chúng ta đi thôi.”
“Người ta đã không thích chúng ta, lại không cho chúng ta xem nhà, ở lại đây làm gì chứ?” Tần Ngọc Liên cảm cảm thấy đã mất hết mặt mũi.
“Chú, chúng ta đi thôi.”
“Không, hôm nay chúng ta không đi đâu cả.”
Tiêu Thiên lạnh giọng, ngay sau đó giận đùng đùng hét lên: “Nhân viên quản lý bộ phận kinh doanh của Thế Gia Vân Đỉnh, lập tức lăn ra đây cho tôi!”