Đối với anh, nhà ngoại là thứ vừa xa lạ vừa căm ghét.
Nếu năm đó bọn họ ra tay giúp đỡ, thì sao mẹ anh có thể chết được?
Nghe Tiêu Thiên nói xong, Trần Mộng Dao ôm chặt Tiêu Thiên: “Chồng à, sau này anh đã có em, em sẽ luôn ở bên anh”.
Tuổi thơ của Tiêu Thiên còn bất hạnh hơn cả cô, cho dù cô bị bác cả và bà nội ức hϊế͙p͙, nhưng tình yêu thương của bố mẹ đủ để xóa tan tất cả.
Tuổi thơ êm đềm có thể chữa lành một đời, có những người lại cần một đời để hàn gắn tuổi thơ.
Cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng Tiêu Thiên vẫn thấy khó chịu khi nhắc lại quá khứ.
Anh phải đi một chuyến đến Yến Kinh, và cả Giang Nam, anh phải đích thân hỏi ông ấy, vì sao lại đối xử với mẹ cọn bọn họ như vậy?
Trần Mộng Dao có thể cảm nhận được hiện giờ Tiêu Thiên buồn cỡ nào.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu Thiên mất kiềm chế cảm xúc, nhưng hôm nay cô đã thấy rồi.
Hình bóng của Tiêu Thiên trong lòng Trần Mộng Dao đã trở nên chân thực, không còn hư ảo như trước nữa.
Cô đã biết thân phận của Tiêu Thiên, trong lòng bỗng chốc trở về hiện thực.
Người đàn ông này không phải là người từ trêи trời rơi xuống, cũng không có âm mưu gì với cô.
Mười mấy năm trước, anh coi bản thân như niềm tin để sống tiếp, và phấn đấu hơn mười mấy năm chính là vì muốn một ngày nào đó anh có thể bảo vệ bản thân mình.
Trong lòng Trần Mộng Dao đã thay đổi, cô đột nhiên cảm thấy chuyện của Bạch Ngọc Lan không còn quan trọng như vậy nữa.
“Chồng ơi, em muốn đi thắp hương cho mẹ chồng!”
Trần Mộng Dao ngẩng đầu nhìn anh, người làm dâu như cô về lý về tình đều phải đi thăm bà ấy.
Tiêu Thiên hơi giật mình, sau đó cười nói: “Được!”
“Hay là ngày mai chúng ta đi luôn đi”.
Trần Mộng Dao cắn môi nói: “Em muốn nói với mẹ chồng, bảo bà ấy không cần lo lắng, sau này em sẽ chăm sóc tốt cho anh!”
Tiêu Thiên im lặng, anh đại khái có thể đoán được trong lòng Trần Mộng Dao đang nghĩ gì.
Tiêu Thiên thở dài, gật đầu: “Được, vậy mai chúng ta đi đến Yến Kinh”.
Ở bên khác, Dương Thành và Cố Minh Huy bị Jason vứt ra khỏi tòa nhà, bộ xương già yếu của Dương Thành suýt chút nữa thì tan tành.
Tên Jason này không thèm quan tâm ông có phải người già hay không, lời của Tiêu Thiên chính là thánh chỉ, gã chỉ có thể nghiêm túc chấp hành.
Bảo vứt ra ngoài thì vứt thôi!
“Cút đi, đừng để chúng tôi nhìn thấy hai ông nữa, nếu không... đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn”.
Jason hung hăng nói một câu, rồi xoay người rời đi.
“Chú Dương, chú không sao chứ!”
Cố Minh Huy vội vàng đi đến đỡ Dương Thành dậy.
“Không... không sao!”
Dương Thành run rẩy đứng dậy, nước mắt đã rơi trêи khuôn mặt già nua: “Tiểu thiếu gia, vẫn không thể tha thứ”.
Một cụ già khóc tu tu đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, có nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ vào Cố Minh Huy.
Cố Minh Huy vừa tức giận, lại vừa bất lực!
Đây là chuyện gia tình của nhà Độc Cô, ông ta chỉ là người ngoài, không có tư cách cũng không có năng lực xen vào.
“Chú Dương, chúng ta về trước đã, sau đó nghĩ cách tiếp!”
Dương Thành lắc đầu: “Vô ích thôi, tôi hiểu rất rõ tính cách của tiểu thiếu gia, những chuyện cậu ấy đã nhận định thì không thể thay đổi được”.
“Giờ lập tức đưa tôi ra sân bay, tôi muốn quay về Yến Kinh!”
Dương Thành vô cùng lo lắng, ông đã tính sai rồi, vốn tưởng rằng thông qua Trần Mộng Dao có thể thuyết phục được Tiêu Thiên, nhưng lòng hận thù của Tiêu Thiên với nhà Độc Cô đã quá sâu, sâu đến mức không thể hòa giải.
Tiêu Thiên nói muốn tắm máu nhà Độc Cô, thì chính là anh đã thật sự có ý muốn giết người.
“Chú Dương, nhưng sức khỏe của chú...”
“Đi mau!”
Dương Thành cao giọng.
Cố Minh Huy bất lực gật đầu: “Vâng...”
Ông ta gọi điện cho sân bay Vân Thành, bao trọn luôn một khoang máy bay, rồi đưa Dương Thành rời đi.
......
Lúc này, tại nhà họ Cơ, Tân Đô!
Một ngày sau khi Cơ Chí Viễn gọi điện xong, cuộc thanh trừ lớn ở Tân Đô đã ngừng lại, một trận thanh trừ phong ba đã biến mất không còn dấu vết.
Chiều hôm đó, gia chủ các gia tộc lớn ở Tân Đô lần lượt đến nhà cảm ơn, còn đem theo những món quà giá trị.
Cơ Chí Viễn nhận quà đến mỏi cả tay.
“Gia chủ nhà họ Cơ thần thông quảng đại, quả nhiên là lãnh tụ của các gia tộc quyền quý ở Tân Đô!”
“Người dẫn đường cho chúng ta, Tân Đô có nhà họ Cơ, mới là vĩ đại thật sự!”
Nghe mọi người tung hô, Cơ Chí Viễn cực kì đắc ý, cái đuôi của ông ta sắp dựng lên tận trời rồi.
Quản gia đứng một bên không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn mọi thứ đang diễn ra, trêи mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Cơ Chí Viễn vốn không để tâm những lời của thiếu gia, cứ như vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất!
Sau khi tiễn những người đến cảm ơn, Cơ Chí Viễn thoải mái ngồi ở sân sau phơi nắng hút thuốc, vừa nghe hát vừa uống trà Mao Tiêm Tây Hồ hảo hạng, quả là một ngày sướиɠ như tiên.
Chuyện lần này đúng là đã cho nhà họ Cơ của bọn họ thể diện to lớn, lại còn như một cú vả vào mặt Cát Tùng.
Không nể mặt ông ta, thì ông ta có cách.
Hết cách, ai bảo ông ta đẻ ra được một đứa con tài giỏi chứ?
Cùng lúc này, tại nơi nào đó trêи sa mạc, một người thanh niên dáng người thẳng tắp đang đi tuần tra doanh trại, trêи chiến trường, tiếng hét chém giết vang vọng tận trời xanh.
Giữa thời tiết âm mấy chục độ, hàng nghìn gã đàn ông cởi trần luyện võ.
Nhiệt độ cơ thể thậm chí còn khiến nhiệt độ không khí xung quanh tăng lên không ít.
Đối diện với băng tuyết, bọn họ không hề do dự bổ nhào xuống.
Đúng lúc người thanh niên đang tuần tra doanh trại, thì một sĩ quan cấp bậc thiếu tá chạy tới: “Thiếu tướng, anh có điện thoại, rất khẩn cấp!”
Người thanh niên gật đầu, bước nhanh đến doanh trại.
“Alo, tôi là Cơ Vô Mệnh, ai tìm tôi đấy!”
Cơ Vô Mệnh cầm điện thoại lên, nghe một hồi, sắc mặt anh ta đột nhiệt thay đổi.
Anh ta cúp máy, sắc mặt đã tái mét.
Các sĩ quan trong doanh trại cũng bị sốc, im lặng như tờ, rốt cuộc là chuyện gì mà lại khiến Cơ Vô Mệnh sợ hãi như vậy.
“Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đi Yến Kinh!”
......
Sa mạc cách Yến Kinh khoảng 2000km, Cơ Vô Mệnh đến căn cứ bí mật dưới dòng đất, ngồi máy bay chiến đấu bay đến thẳng Yến Kinh, chặng đường 2000km anh ta chỉ đi mất 30 phút.
Lúc máy bay hạ cánh thì trời đã tối!
Không ai biết niềm tự hào của nhà họ Cơ đã lặng lẽ trở về Yến Kinh.
Tại nhà họ Cơ, Cơ Chí Yễn vẫn đang hưởng thụ người hầu mát xa.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người hầu vội vội vàng vàng đẩy cửa: “Gia... gia chủ, không... không hay rồi...”
Cơ Chí Viễn bị giật mình: “Cậu bị chó đuổi à?”
“Gia chủ, không hay rồi, thiếu gia về rồi!” người hầu hoảng hốt nói.
Cơ Chí Viễn sững sờ, rồi lập tức mừng rỡ chửi: “Thiếu gia về là chuyện vui, sao lại không hay chứ?”
Ông ta vội vàng mặc quần áo, giày cũng không đeo mà vội vàng chạy ra ngoài, người hầu vẫn ở phía sau hét: “Gia chủ, giày của ông...”
Cơ Chí Viễn cả năm rất hiếm khi được gặp Cơ Vô Mệnh hai lần, mỗi lần Ngụy Vô Mệnh trở về, trong nhà đều như đón tết vậy.
Đến phòng chính, tôi tớ trong nhà đứng hết bên dưới, ai nấy cũng co đầu rụt cổ lại, Cơ Vô Mệnh ngồi bên trêи mặt mũi vô cảm dạy dỗ bọn họ!
Đứng bên cạnh Cơ Vô Mệnh là một ông già 60 tuổi, chính là quản gia nhà họ Cơ – Lưu quản gia.
Trong lòng ông ta hơi hồi hộp, sao lần này Cơ Vô Mệnh trở về sắc mặt lại xấu vậy?
Đúng lúc người hầu cũng đuổi kịp, ông ta vội vàng đi giày vào, tươi cười đi đến: “Con trai, sao con về nhà mà không nói trước với cha một tiếng!”
Cơ Vô Mệnh không nói, Cơ Chí Viễn phất tay với đám người phía dưới: “Giải tán hết đi!”
Nhưng Cơ Vô Mệnh không nói thì ai dám rời đi chứ?
“Các cậu còn đứng đó làm gì? Không nghe thấy tôi nói gì à?”
Cơ Chí Viễn bỗng chốc cảm thấy mất mặt, không nhịn được cất cao giọng.
“Bác Lưu, phiền bác bắt hết đám người đang làm điều phi pháp dưới danh nghĩa nhà họ Cơ đưa đến cục công an thành phố, nên xử phạt thế nào thì làm như vậy!”
“Những người khác trực tiếp đuổi việc về quê!”
Giọng của Cơ Vô Mệnh rất lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào.
Lưu quản gia chắp tay: “Vâng, thưa thiếu gia!”
Ông ta vẫy tay, mấy chục tên đàn ông to lớn từ trong bóng tối bước ra, Cơ Chí Viễn giật mình, đám người từ đâu ra vậy?
Nhưng thấy lời nói, tác phong cùng khí chất mạnh mẽ trang nghiêm của bọn họ, ông ta lập tức biết bọn họ đến từ đâu rồi.
“Thiếu gia, chúng tôi sai rồi, cầu xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi cũng là do nhất thời hồ đồ!”
“Lão gia, xin ông cầu xin tha thứ giúp chúng tôi, sau này chúng tôi không dám nữa đâu!”
“Thiếu gia... xin cậu cho chúng tôi một cơ hội sửa đổi...”
Cơ Vô Mệnh không chút động lòng, đám người lấy danh nghĩa nhà họ Cơ, ở bên ngoài làm xằng làm bậy, vi phạm phát luật này bị ảnh vệ tóm ra, đợi pháp luật trừng trị.
Lưu quản gia đọc đến tên ai thì liền có người xụi xuống đất, bọn họ còn không có nổi ý nghĩ phản kháng.
Dám ra tay trước mặt Cơ Vô Mênh, thì có khác gì đi tìm cái chết?
Sắc mặt của Cơ Chí Viễn cũng trở nên xấu đi, người bị bọn họ bắt đi đều là thân tín của ông ta.
“Dừng tay, ai cho các cậu bắt người, mau dừng tay cho tôi!”
Đáng tiếc, ảnh vệ vốn không thèm quan tâm đến ông ta.
“Lão già này, có phải ông nói điều gì với con trai tôi không?”
Cơ Chí Viễn phẫn nộ nhìn Lưu quản gia.
“Đủ rồi, cha!”
Cơ Vô Mệnh hít một hơi thật sau, cố nén cơn giận xuống: “Cha có biết đám ngươi này đã làm những gì ở bên ngoài không?”
“Bác Lưu, cho cha tôi xem những chứng cứ phạm tội mà bọn hắn đã phạm phải!”
Trêи tay Lưu quản gia đang cầm một cái danh sách, trong đó liệt kê tất cả những tội ác mà đám người này đã gây ra.
Cơ Chí Viễn nhận lấy xem, ông ta sững sờ tại chỗ, không dám nói gì.
Sau đó, cơn tức giận bùng lên: “Thứ đáng chết này lại dám ở bên ngoài làm xằng làm bậy! Bắt lấy, đám người làm loạn kỉ cương, vi phạm pháp luật này phải tống hết vào tù!”
Ông ta ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại chột dạ, không vì cái gì khác, mà vì đám người này đều là thân tín của ông ta, đều được ông ta dẫn dắt.
Nếu thật sự tính toán lại, thì ông ta cũng bị coi là đồng phạm.
Sau khi Cơ Chí Viễn nổi giận xong, ông ta đi đến ngồi xuống bên cạnh Cơ Vô Mệnh, chuyển đề tài nói: “Vô Mệnh, là do cha quản lý không nghiêm, con yêu tâm, sau này tuyệt đối sẽ không để xảy nha những chuyện thế này nữa”.
“Không có khả năng có lần sau nữa!”
Cơ Vô Mệnh lắc đầu, vô cùng thất vọng về cha mình: “Trước khi đi, con đã nhắc nhở nhiều lần, nhà họ Cơ chúng ta không được can thiệp vào chuyện giữa các gia tộc quyền quý, không thể cản trở quan chức địa phương thi hành pháp luật, càng không thể giao du với thế giới ngầm!”
“Cha không hề để tâm đến những lời con nói, cha có biết cha đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng cỡ nào không?”
Cơ Vô Mệnh bất giác cao giọng: “Lần này đám gia tộc thế gia đó đến tìm cha, lẽ nào cha không rõ bọn chúng có ý đồ gì à?”
“Cha có biết cuộc thanh trừ Tân Đô lần này do ai ra lệnh không, cha có biết cha chuốc lấy rắc rối lớn cỡ nào cho con không!”
Nếu Cơ Chí Viễn không phải cha anh ta, thì giờ thậm chí anh ta muốn bắn chết ông.
Bị Cơ Chí Viễn trách mắng trước mặt nhiều người như vậy, Cơ Chí Viễn liền cực kì tức giận, người làm cha như ông ta lại bị con trai dạy dỗ.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì sau này sao ông ta còn có thể gặp người nữa chứ?
“Con câm miệng, cha là cha con, cha làm thế nào còn đến lượt con dạy à?”