Nói xong, anh ta lấy di động ra, mở một đoạn ghi âm lên, giống hệt như lời Từ Cửu Hoa nói, quả nhiên là người bên kia uy hϊế͙p͙ và dụ dỗ anh ta.
Lâm Thâm nhìn anh ta một cái, tên này cũng khá gian xảo, Độc Cô Thiên làm sao có thể nghĩ Từ Cửu Hoa sẽ ghi âm lại chứ.
Cho đến giờ phút này, chân tướng hoàn toàn sáng tỏ, mọi người tỉnh ngộ, từng người một trừng mắt nhìn Từ Cửu Hoa.
Vương Tường Vi khóc thầm, cô suýt trở thành vật hi sinh của cuộc tranh giành quyền lực giữa các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thiên Hồng.
“Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, tôi cũng không làm khó cậu, cậu có thể nghỉ việc!”
Lâm Thâm lập tức đưa ra quyết định, anh không thể giữ Từ Cửu Hoa.
Nghe vậy, Từ Cửu Hoa sụp đổ, lập tức quỳ trêи mặt đất van xin.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi biết sai rồi, xin tha cho tôi, tôi trêи có mẹ già dưới có con nhỏ, ô tô nhà cửa đều là đồ trả góp, nếu không có công việc này tôi sống không nổi.”
Anh ta thực sự sợ, tiền lương của tập đoàn Thiên Hồng rất cao, anh ta làm giám đốc kinh doanh, phần trăm hàng tháng cũng được năm sáu mươi nghìn, nếu bị sa thải, gia đình anh ta sẽ thực sự không có gì mà ăn.
“Nếu nhận sai mà giải quyết được việc, vậy thì cần cảnh sát để làm gì? Còn muốn tiếp tục giãy dụa, hay là muốn đến đồn cảnh sát uống chè, tự chọn đi!”
Những người vì lợi ích cá nhân như Từ Cửu Hoa, chẳng đáng để được đồng cảm.
Nếu không phải niệm tình cũ, những bức ảnh này cũng đủ để anh ta ngồi tù vài năm rồi.
Nghe vậy, Từ Cửu Hoa hoàn toàn ngẩn ra, không ngờ Lâm Thâm lại tuyệt tình như vậy!
Anh ta không thể vào đồn cảnh sát, nếu không tương lai của anh ta sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại.
Từ Cửu Hoa nghiến răng hung tợn: “Xem như anh lợi hại!”
Ngay lập tức, anh ta bước ra khỏi phòng họp mà không nói một lời.
Sau khi Từ Cửu Hoa rời đi, Lâm Thâm liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Từ nay về sau nếu có người còn vu oan giáng hoạ, phá hoại hình ảnh của công ty, tôi sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu!”
Nói xong, Lâm Thâm đi ra khỏi phòng họp.
Khi đẩy cửa vào phòng làm việc, anh phát hiện Tiêu Thiên đã đến từ bao giờ liền vội vàng bước tới báo cáo chuyện vừa xảy ra.
Tiêu Thiên nheo mắt: “Tôi biết rồi!”
Thấy vẻ mặt thờ ơ của Tiêu Thiên, Lâm Thâm lại nói: "Chủ tịch, tôi không nghĩ vấn đề này đơn giản như vậy. Độc Cô Thiên là phó tổng giám đốc tập đoàn, tại sao lại muốn chấn chỉnh chi nhánh ở Vân Thành? Điều này rất đáng ngờ!”
“Chuyện hôm nay, cậu làm rất tốt, lo chuyện chi nhánh đi, những việc còn lại tôi sẽ lo.”
Lâm Thâm gật đầu, biết mình không thể xen vào những chuyện về sau, nên không nhắc tới nữa.
“Tổng giám đốc Lâm, không hay rồi, Từ Cửu Hoa chết rồi!”
Đúng lúc này, thư ký hoảng hốt xông vào phòng làm việc nói.
“Cái gì? Cô nói Từ Cửu Hoa chết? cậu ta chết ở đâu?”
Lâm Thâm giật mình, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác không hay.
Nếu chết ở bên ngoài công ty thì không sao, nhưng nếu chết ở trong công ty, đó sẽ là đòn chí mạng đối với danh tiếng của công ty.
“Anh…anh ta nhảy lầu từ tầng cao nhất của công ty xuống! Trước khi nhảy, anh ta còn nói…”
Cô thư ký không dám nói tiếp.
“Đừng ấp úng nữa.” Lâm Thâm không kiên nhẫn nói: “Anh ta đã nói gì?”
“Anh ta nói, anh không cho anh ta con đường sống, vậy thì anh ta thành ma cũng không tha cho anh.”
“Đây…. Đây….”
Thần kinh Lâm Thâm chấn động, toàn thân đờ đẫn.
Nếu chỉ là một cuộc đấu tranh nội bộ bình thường, Tiêu Thiên sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ anh ta lại tự tử, điều này đã đụng chạm tới giới hạn chịu đựng của anh.
“Gọi cảnh sát, lấy hết camera giám sát của công ty ra tra!”
Tiêu Thiên ra lệnh.
Thư ký không biết thân phận của Tiêu Thiên, vì vậy khi nghe anh nói thì có hơi sửng sốt.
“Đứng ngây ra đó làm gì, không nghe thấy chủ tịch nói gì sao?”
Lâm Thâm tức giận mắng.
Thư ký nghe hai chữ chủ tịch thì sợ muốn nhảy lên.
Gật đầu lia lịa rồi vội đi nhanh ra ngoài văn phòng.
Sau khi thư ký rời đi, Tiêu Thiên nói: "Đừng căng thẳng, cái chết của Từ Cửu Hoa không liên quan gì đến cậu, không cần phải tự trách mình! Thu thập tất cả chứng cứ rồi tôi sẽ cho Triệu Phu giúp cậu!”
“Những chuyện xảy ra trong phòng họp không thể che giấu được, bây giờ Từ Cửu Hoa đã chết, cậu cứ thú nhận những chuyện vừa trải qua, có đồng nghiệp làm chứng, còn có ghi âm, sẽ không có việc gì đâu!”
Lâm Thâm gật đầu, vội vàng nói: Vậy nhờ anh!”
Tiêu Thiên nói sẽ giúp anh rửa sạch oan ức, vậy thì anh ấy nhất định sẽ làm được, không có gì phải lo lắng.
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Sau khi anh ta đi, Tiêu Thiên gọi điện thoại cho Tần Minh: “Kiểm tra cho tôi xem, lần gần nhất Từ Cửu Hoa đã liên lạc với ai, còn người nhà của Từ Cửu Hoa nữa, theo dõi tất cả cho tôi!”
Cái chết của Từ Cửu Hoa không đơn giản như vậy.
Hơn nữa theo lời của Lâm Thâm, Từ Cửu Hoa không phải là kẻ cứng đầu.
Cho dù Lâm Thâm không sa thải anh ta, thì anh ta cũng sẽ bị người trong công ty xa lánh.
Khi chuyện này xảy ra, anh ta biết rằng bản thân không thể ở lại, nhưng Từ Cửu Hoa lại nhảy lầu!
Kết hợp với những gì Từ Cửu Hoa nói trước khi nhảy lầu, anh không cần nghĩ cũng biết, Từ Cửu Hoa nhất định đã bị đe doạ, hơn nữa là đe doạ người nhà anh ta.
“Độc Cô Thiên, tốt lắm!”
Tiêu Thiên lạnh lùng cười, ông ta chỉ là con của vợ kế lại dám nhổ răng hổ, muốn tìm đường chết!
Trầm tư một lát, Tiêu Thiên gọi Vương Tường Vi vào văn phòng.
Nhìn thấy Tiêu Thiên ngồi ở vị trí chủ tịch, vẻ mặt cô kinh ngạc: “Chủ tịch, anh tới rồi!”
Có thể là do bị ảnh hưởng bởi việc Từ Cửu Hoa nhảy lầu tự tử, sắc mặt Vương Tường Vi tái nhợt, cô luôn cảm thấy cái chết của Từ Cửu Hoa có liên quan đến mình!
Tiêu Thiên gật đầu: “Lâm Thâm đi tiếp nhận điều tra của cảnh sát, trong khoảng thời gian này, cô tạm thời làm tổng giám đốc, chịu trách nhiệm mọi việc trong công ty.”
Dù không đến công ty thường xuyên nhưng anh vẫn nhận ra năng lực của Vương Tường Vi.
“Cái gì? Chủ tịch, tôi…..tôi không thể….”
Vương Tường Vi sửng sốt, trước tiên từ trưởng phòng nhân sự thăng chức lên phó tổng giám đốc, sau đó tạm thời thay tổng giám đốc, chỉ trong một giờ, cô thực sự đã đạt tới đỉnh cao quyền lực của chi nhánh tập đoàn.
Nói vậy này ai tin chứ?
Tiêu Thiên xua tay: “Cô không cần coi thường bản thân, Vương tiểu thư, tôi tin cô sẽ làm được!”
“Hả? Chủ tịch vừa gọi tôi là gì?”
Tiêu Thiên nhìn cô chăm chú: “Gia tộc họ Vương ở Yến Kinh, còn cần tôi nói sao?”
Nghe vậy, cả người Vương Tường Vi run lên, chẳng lẽ chủ tịch đã biết thân phận thật của mình sao?
“Chủ tịch, anh…. Làm sao anh biết?”
Tiêu Thiên cười nhẹ nói: “Chứng minh thư của cô đã để lộ địa chỉ và thân phận cô.”
Nghe vậy, mặt Vương Tường Vi đỏ bừng, cô vỗ đầu, sao có thể quên chuyện này chứ!
“Chủ tịch, tôi…. Tôi không có cách khác, tôi chỉ là…”
“Được rồi, cô không cần giải thích nhiều với tôi, cô là ai không quan trọng, quan trọng là giờ cô là nhân viên của công ty tôi.”
Tiêu Thiên nhẹ giọng nói: “Cô cứ yên tâm ở đây.”
Vương Tường Vi thở phào nhẹ nhõm, vì không muốn kết hôn với người do gia đình sắp đặt, cô tức giận chạy đến Vân Thành và trở thành giám đốc nhân sự của chi nhánh Vân Thành của tập đoàn Thiên Hồng.
Ngay cả Lâm Thâm cũng không thể ngờ rằng người mà anh tuyển dụng lại thực sự là đại tiểu thư của gia tộc họ Vương – một gia tộc hàng đầu ở Yến Kinh.
Nhìn về phía Vương Tường Vi, Tiêu Thiên nói: “Cái chết của Từ Cửu Hoa còn có điều bí ẩn, nó không liên quan đến cô, cô không cần phải tự trách mình, điều cô cần làm bây giờ là thay thế Lâm Thâm xử lý tốt việc của công ty.”
“Thứ hai, cái chết của Từ Cửu Hoa chắc chắn sẽ bị ai đó thổi phồng lên, cô cần phải đối mặt với rất nhiều áp lực tinh thần, thậm chí sẽ bị soi mói, thân phận của cô rất có thể sẽ bị lộ.”
“Thứ ba, tôi có thể đảm bảo với cô rằng không ai có thể ép buộc cô làm những chuyện mà cô không muốn làm!”
Giọng của Tiêu Thiên rất bình thường, nhưng khi Vương Tường Vi nghe lại nặng ngàn cân.
Anh rõ ràng biết thân phận của cô, nhưng vẫn tin tưởng cô không chút do dự, cô nghiêm túc nhìn Tiêu Thiên nói: “Chủ tịch, anh yên tâm, tôi sẽ không để cho anh phải thất vọng!”
“Được, tôi tin cô.”
Tiêu Thiên luôn chỉ dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người!
Nói xong, Tiêu Thiên rời khỏi công ty.
Cùng lúc đó.
Bên trong một trang viên sang trọng ở Yến Kinh.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest và giày da đang cẩn thận nếm rượu, trước mặt là một người đàn ông trung niên dung mạo bình thường, cẩn thận báo cáo với hắn ta: “Bá thiếu gia, tôi đã theo sự căn dặn của cậu, ép Từ Cửu Hoa tự sát, chi nhánh công ty ở Vân Thành bây giờ hoàn toàn rối tung lên.”
Người thanh niên này tên là Độc Cô Bá, là một trong những người con trai của ông chủ gia tộc Độc Cô, hắn lắc lắc chiếc ly trong tay: “Làm tốt lắm.”
Nói xong, Độc Cô Bá rót một ly rượu đỏ tươi cười đưa cho Độc Cô Thiên: “Chuyện này làm rất tốt, tôi rất hài lòng, vì sự an toàn của ông, ông nên ra nước ngoài nghỉ ngơi đi, tiền tôi đã gửi vào tài khoản của ông rồi!”
“Cảm ơn cậu Bá, cảm ơn cậu Bá! Được cống hiến sức lực của mình cho cậu là vinh hạnh cả đời của tôi!”
Độc Cô Thiên biết, ông ta chỉ là hạng con cháu bình thường của dòng nhánh trong gia tộc, nếu không được Độc Cô Bá đề bạt, làm sao ông có thể trở thành phó tổng giám đốc được?
“Tôi kính cậu!”
Tiếng cụng ly trong trẻo vang lên.
Độc Cô Thiên uống một hơi cạn sạch.
“Cậu Bá, tôi đi trước, chờ tôi trở về, sẽ lại vì cậu…”
Chưa kịp nói xong, một cảm giác nóng ruột dâng lên, ông cảm thấy nội tạng như sắp bị đốt cháy.
Ngay sau đó, ông ta cảm thấy khó thở vô cùng.
“Phụt!”
Ông ta há miệng phun ra một ngụm máu tươi đen xì, còn chưa kịp nói lời trân trối đã ngã quỵ trêи đất, không còn hơi thở.
Độc Cô Bá uống rượu của mình, cái chết của Độc Cô Thiên thậm chí không làm cho hắn cau mày.
Sau khi uống xong, hắn lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng lau khóe miệng rồi vỗ tay, hai người đàn ông mặc đồ đen vào phòng, khiêng thi thể Độc Cô Thiên đi.
“Chỉ khi nào ông chết, tôi mới cảm thấy yên tâm, muốn trách thì trách số ông không tốt.”
Độc Cô Bá thì thầm nói xong, sau đó cười to, cuối cùng thì bật cười như điên, cả người đều điên cuồng.
Những người trong trang viên nghe thấy tiếng cười doạ người này, tất cả đều cảm thấy sởn gai ốc, kẻ nào kẻ nấy im lặng không nói gì.
Ở bên kia, Tiêu Thiên đang trêи đường trở về tập đoàn Trần Thị thì điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Anh nhìn điện thoại, là Tần Minh gọi.
“Anh Thiên, tra ra được rồi, Từ Cửu Hoa trước khi chết chính xác có nhận một cuộc điện thoại, là của Độc Cô Thiên gọi tới.”
Tần Minh nói: “Nhưng vừa rồi, người của chúng ta nghe được tin tức từ Yến Kinh, sau khi Độc Cô Thiên tiến vào trang viên của gia tộc Độc Cô, thì không thấy đi ra nữa.”