Mấy ngày nay, cuộc sống của Tô Trình Bằng trôi qua vô cùng thoải mái.
Không ít người của nhà họ Tô thuộc về phe của anh cả đã quay đầu quy hàng dưới trướng của gã.
Chuyện này khiến gã thầm sung sướиɠ!
Tô Cẩm Bằng ơi là Tô Cẩm Bằng, anh cuối cùng cũng có ngày hôm nay!
Ngay cả Tô Võ cũng phải nhìn gã bằng ánh mắt khác, mấy ngày nay gã đi đường cũng chỉ đi lướt qua như gió, chỉ hận không thể hoành hành ngang dọc.
Hôm nay, gã lại dẫn theo một cô gái trẻ tuổi đến cơ sở dược liệu tuần tra. Thấy cả đoạn đường hai người họ luôn liếc mắt đưa tình nhau, đến cả nét mặt người của nhà họ Tô đang nhổ cỏ cũng lộ vẻ oán trách.
“Ôi chao, cây thuốc đều tới lúc thu hoạch rồi!”
“Chứ còn không phải sao, nhà kho đều đã chất đầy thuốc rồi, nhưng lại không bán ra được!”
“Nếu không đề cập đến chuyện giá cả thì cũng có thể bán hết được, bây giờ thì tốt rồi, vừa nâng giá lên là chẳng có ai mua hết!”
“Haizzz… nếu còn tiếp tục như thế thì mớ thuốc này chỉ sợ sẽ nát bấy hết.”
Đám người khe khẽ nói với nhau, đúng lúc bị Tô Trình Bằng đi ngang nghe thấy được.
“Cái ông kia, ông mới nói cái gì hả?”
Tô Trình Bằng chỉ vào người đàn ông trung niên kia: “Đúng vậy, chính là ông đó, lại đây, lặp lại lời ông vừa nói xem.”
Người đàn ông trung niên sợ xanh mặt: “Cậu…cậu hai, tôi…”
Tô Trình Bằng liếc mắt ra hiệu cho người ở phía sau gã, vừa vươn tay chính là một cái tát giáng xuống.
“Chát!”
Nửa bên mặt người đàn ông trung niên trong nháy mắt sưng lên.
“Dám luyên thuyên sau lưng tôi, cẩn thận cái mạng chó của ông!”
Tô Trình Bằng chửi ầm lên, nổi giận đùng đùng lôi kéo cô tình nhân đi đến văn phòng.
Cô tình nhân nhỏ cố gắng hết sức làm vui lòng gã, Tô Trình Bằng cũng dần quên bén những chuyện khác, rất nhanh cũng quên luôn chuyện không vui vừa nãy.
Ở một nơi khác, Tô Cẩm Bằng nhận được tin tức Tô Trình Bằng đánh người ở cơ sở dược liệu, anh ta cau mày.
“Đại thiếu gia, không thể để mặc như thế được nữa, nhất định phải cản nhị thiếu gia lại!”
Quản gia của nhà họ Tô nói: “Mấy ngày gần đây, mấy nhà thuốc và nhà máy đến lấy hàng đều phẫn nộ, nói rằng lợi nhuận quá thấp, cứ tiếp tục như thế thì bọn họ sẽ tìm nhà cung cấp khác! Hơn nữa, gần đây bọn họ đến mua hàng ít đi hơn một nửa so với bình thường!”
“Với lại, tập đoàn Trần Thị là khách hàng lớn nhất của chúng ta, chiếm một phần ba lượng bán ra. Bây giờ lại đình chỉ việc thu mua của họ, kho thuốc của chúng ta đã tồn đầy kho, người trồng thuốc của nhà họ Tô vô cùng bất mãn, chuyện này thật sự chẳng khác gì bóp nát mớ cây thuốc ở trong tay!”
Tô Cẩm Bằng gật đầu: “Đi, đi gặp bố tôi cùng tôi!”
Rất nhanh hai người họ đã đến thư phòng. Lúc này Tô Võ đang vẽ tranh trong thư phòng, thấy Tô Cẩm Bằng tiến vào liền hỏi: “Có việc gì?”
Tô Cẩm Bằng dùng thái độ nghiêm túc thuật lại sự việc một lần, tay Tô Võ khẽ run lên một cái, mực nhỏ xuống bức tranh đang vẽ, sau đó loang ra thành một mảng lớn, bức tranh này xem như đã hỏng.
“Con…con nói thật sao?” Tô Võ không còn tâm tư tiếp tục vẽ tranh: “Mau gọi tên nghịch tử kia về ngay cho bố!”
“Bố đừng vội, con gọi cho em ấy ngay!”
Tô Cẩm Bằng lấy điện thoại ra, nhấn gọi cho Tô Trình Bằng.
Lúc này Tô Trình Bằng đang “chơi” quên trời quên đất, đột nhiên tiếng điện thoại lại vang lên khiến gã cảm thấy vô cùng mất hứng.
“Đừng nghe máy, người ta muốn nữa…”
Ánh mắt mê hoặc của cô gái nhìn gã, Tô Trình Bằng nào chịu nổi, thẳng tay tắt máy!
“Hôm nay, anh phải hoàn toàn chinh phục tiểu yêu tinh là em đây.”
Nói xong liền lên súng lần nữa.
“Ting reng reng reng reng…”
Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Tô Trình Bằng vất vả lắm mới tìm lại được chút cảm giác, chỉ trong nháy mắt lại mềm nhũn.
“Ai da, anh yêu, người ta còn chưa thấy đủ mà.” Cô gái bất mãn nói.
Tô Trình Bằng tức giận nhận máy: “Có chuyện gì thì nói nhanh!”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói chán nản của Tô Cẩm Bằng: “Bố muốn cậu trở về ngay lập tức, về trễ thì tự gánh hậu quả!”
“Tút!”
Bên kia nói xong liền cúp điện thoại ngay.
“Mẹ, dám ngắt điện thoại trước ông đây!”
Tô Trình Bằng hùng hùng hổ hổ mặc quần áo vào tử tế, sau đó véo mạnh hai cái trêи người cô gái: “Em ở đây chờ anh, anh sẽ nhanh chóng về ngay.”
…
Sau khi xe chạy đến nhà họ Tô, Tô Trình Bằng vừa mở cửa đã nhìn thấy Tô Võ với vẻ mặt âm trầm đang ngồi trêи ghế chủ tọa, đứng bên cạnh là Tô Cẩm Bằng và quản gia.
Trong lòng gã hơi hồi hộp, dâng lên dự cảm không tốt.
“Bố…”
“Chát!”
Gã còn chưa kịp nói hết lời thì Tô Võ đã ném sổ sách trong tay qua: “Cái tên nghiệp chướng này, mày còn muốn giấu tao đến khi nào?”
“Bố, lời này của bố là có ý gì? Rốt cuộc con giấu diếm bố chuyện gì?” Tô Trình Bằng cau mày, sau lại chỉ sang Tô Cẩm Bằng: “Có phải là anh ta nói cái gì với bố hay không?”
“Tự mày xem sổ sách cho kỹ đi, nhìn xem ghi chép xuất hàng trêи đó!”
Tô Võ nổi giận mắng: “Ít hơn tới hai phần ba!”
Nhưng Tô Trình Bằng nghe thấy lại nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Con còn tưởng là chuyện gì chứ! Đúng, bọn con xuất hàng ít hơn bình thường rất nhiều, nhưng lợi nhuận lại cao hơn không ít, đây không phải là lời thì là gì?”
“Đồ ngu!”
“Trước đây doanh thu mỗi ngày đều vào khoảng mười triệu, bây giờ thì sao? Một ngày còn không đủ 3 triệu, mày lại nói với tao là có lời?”
Tô Trình Bằng bĩu môi: “Đó chẳng phải do tập đoàn Trần Thị không lấy hàng từ bên mình sao, bọn họ đã ngừng lấy hàng mấy ngày rồi. Con nhận được tin là phần thuốc tồn kho của bọn họ đã sử dụng hết toàn bộ rồi, bọn họ chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất là đến ngày mai, sắp cúi đầu nhận sai với chúng ta rồi! Nếu không, Vân Trà của bọn họ phải ngừng sản xuất thôi!”
Gã tỏ vẻ mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay gã.
Tô Cẩm Bằng lạnh lùng nhìn gã: “Tối hôm qua tập đoàn Trần Thị đã chuyển mấy trăm tấn dược liệu bằng máy bay tới, mớ dược liệu đó đủ để tập đoàn Trần Thị dùng trong một tháng!”
“Cái gì!”
“Không thể nào!”
Tô Trình Bằng vừa nghe thấy đã trợn mắt há mồm: “Phí vận chuyển đắt cỡ nào chứ, có phải bọn họ điên rồi không?”
"Tập đoàn Trần Thị là doanh nghiệp lớn, người ta thừa tiền để chơi tới cùng với chúng ta, nhưng nhà họ Tô chúng ta có chơi nổi không?”
Nhà họ Tô là một trong tam đại gia tộc ở Vân Thành vì dựa vào nhiều người, không phải vì nhiều tiền!
Một tập đoàn Trần Thị cũng đủ chấp cả mười nhà họ Tô. Ngày hôm đó Tô Cẩm Bằng đã biết sẽ có ngày hôm nay, tập đoàn Trần Thị làm sao có thể bị một doanh nghiệp cung cấp dược liệu bóp cổ được?
Hiện giờ Vân Trà mua bán ngon lành như thế, quả thật là hot khắp cả nước, Nhà họ Tô bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào tập đoàn Trần Thị mà đi lên, xây dựng danh tiếng cho khu sản xuất dược liệu của nhà họ Tô. Nhưng bây giờ thì, ván bài tốt lại bị Tô Trình Bằng đánh thành ra nát bấy.
“Sao lại thành ra như thế.”
Tô Trình Bằng cứng cổ cãi: “Bọn họ làm sao mà vận chuyển bằng đường hàng không suốt được? Chuyện thua thiệt như thế, ai mà làm?”
Tô Cẩm Bằng tỏ vẻ thất vọng nhìn chính người em trai của mình, một người có thể không có kiến thức, nhưng không thể vô tri được!
Tô Võ tức giận mắng to: “Tên nghiệp chướng này, ngày đó sao tao lại tin vào mấy lời ma quỷ của mày cơ chứ? Tao mặc kệ mày dùng cách gì, nhất định phải bán hết đống thuốc tồn trong kho cho tao!”
Tô Cẩm Bằng hít vào một hơi thật sâu, nói: “Bố, việc cấp bách là chúng ta phải giải quyết hiểu lầm với khách hàng lớn - tập đoàn Trần Thị trước, để bọn họ có thể tiếp tục hợp tác, đến chỗ chúng ta mua thuốc! Sau đó mới thay đổi giá cả trở về giá cả trước đây!”
“Không được, sao làm thế được?”
Tô Trình Bằng nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Cẩm Bằng, nếu cứ thế há chẳng phải từ đầu đến cuối gã là trò hề à?
“Chát!”
Tô Võ liên tục đập tay xuống bàn: “Bây giờ mày lập tức đi làm theo như lời anh mày, nếu không đừng trách tao không nhận đứa con trai như mày!”
“Bố…”
“Mau cút đi!”
Tô Trình Bằng cuống quít chạy đến khu sản xuất thuốc, để bọn họ chuẩn bị trước, sau gã tự mình đi giao thuốc!
Rất nhanh sau đó, chiếc xe tải chở hàng cỡ đại của nhà họ Tô chạy đến nhà máy Vân Trà vùng ngoại thành.
“Dừng lại dừng lại, mấy người đang làm gì đó!”
Bảo vệ ra hiệu dừng xe, kể từ sau sự việc lần trước, toàn bộ đội bảo vệ của nhà máy đều bị đổi, những nhân viên bảo vệ hiện giờ đều là những quân nhân đã về hưu được mời đến với mức lương cao, ai nấy đều có dáng người to lớn, đều là mấy người có vô cùng giỏi trong việc “chặn người”.
“Mày bị mù à? Tao là người của Nhà họ Tô, tao tới đưa dược liệu cho mấy người, còn không mau gọi quản đốc của mấy người tới!” Tô Trình Bằng ngồi trêи xe, tỏ vẻ kiêu ngạo nhìn bảo vệ.
“Đưa dược liệu?”
Bảo vệ không dám coi thường, vội vàng đi vào báo cáo, cũng không được bao lâu thì bảo vệ mang theo gương mặt khó chịu đi ra từ bên trong.
“Sao mày lại ra đây, quản đốc đâu?”
Tô Trình Bằng nhíu mày, nói với vẻ không vui!
“Mau cút đi!”
Bảo vệ cả giận nói: “Quản đốc nói không cần đến hàng của nhà họ Tô mấy người, mau cút đi!”
“Cái gì!”
Tô Trình Bằng khẽ giật mình.
“Mấy người các anh lập tức lái xe đi đi, đừng có cản đường!”
“Mẹ mày, mày dám nói chuyện như thế với ông đây sao, ông đây…”
Gã còn chưa kịp nói hết lời, bảy tám bảo vệ lưng hùm vai gấu nối đuôi nhau đi ra từ bên trong, trêи tay bọn họ đều cầm theo gậy điện, ánh điện màu xanh lam phát ra tiếng vang “xẹt xẹt”.
“Bọn tôi đi, bọn tôi đi ngay!”
Tôi Trình Bằng bị dọa đến độ mặt vàng như màu đất, vội vàng bảo lái xe quay đầu rời đi.
Trêи đường trở về, Tô Trình Bằng càng nghĩ càng giận, trong lòng tự nhủ ông đây đã đích thân đưa dược liệu đến, cái tập đoàn Trần Thị này đúng là không cho gã chút mặt mũi nào.
Nghĩ đến đây, gã bấm một dãy số.
Rất nhanh sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy vẻ uy nghiêm.
“Có việc gì?”
Tô Trình Bằng không dám coi thường, nói hết một lượt mọi chuyện.
Người bên kia điện thoại trầm ngâm một lúc, lạnh lùng nói: “Việc này ông Khương không quan tâm.”
Nói xong đối phương lập tức ngắt máy!
“Này, Mục quản gia, Mục quản gia…”
Tô Trình Bằng khóc không ra nước mắt, mấy người này đúng là mấy kẻ không xem trọng chữ tín, đã nói là có việc thì tìm ông ta, kết quả lại lật mặt không nhận người quen.
Tô Trình Bằng lôi theo một xe hàng đầy ắp ra ngoài, tin tức kéo hàng trở về không lâu sau đó đã truyền đến nhà họ Tô.
Nghe nói là đến cửa tập đoàn Trần Thị, còn chưa kịp tiến vào đã bị bảo vệ của nhà máy đuổi ra ngoài.
Đồng thời, quản đốc còn đánh tiếng rằng sau này sẽ không nhận hàng từ nhà họ Tô.
Chỉ trong một thời gian, tất cả mọi người từ trêи xuống dưới của nhà họ Tô đều trở nên luống cuống.
“Vậy phải làm sao bây giờ, không có tập đoàn Trần Thị, toàn bộ mớ dược liệu kia chẳng phải sẽ bị để hư thối trong kho hàng sao?”
Người thuộc dòng chính nhà họ Tô nói chuyện như ong vỡ tổ ào ào tiến vào trang viên nhà họ Tô, Tô Võ nhìn đám người đang xì xào ở bên dưới mà đau cả đầu.
“Gia chủ, chuyện ngày ông phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
“Đúng thế, đầu năm nay chuyện làm ăn đã khó khăn, hiện giờ nhị thiếu gia lại còn cố tình nâng giá chọc giận tập đoàn Trần Thị, chúng ta mất đi khách hàng lớn, mọi người phải sống thế nào đây chứ?”
“Đúng thế, hôm đó tôi đã nói nếu mà tăng giá thì không được, hiện giờ mấy nhà máy và nhà thuốc kia đã oán hận chúng ta rất nhiều rồi. Nếu không kịp thay đổi chính sách, chỉ e bọn họ đều muốn đổi hướng sang nhà họ Tôn và nhà họ Mễ!”
Mấy người họ anh một lời tôi một câu khiến tim Tô Trình Bằng muốn rướm máu.
“Tất cả mọi người im lặng đã nào!”
Tô Cẩm Bằng tiến lên một bước, tất cả mọi người lập tức ngậm miệng lại, từng người đều trơ mắt nhìn anh ta.
Tô Cẩm Bằng chắp tay với Tô Võ trước một cái: “Bố, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện này là do Tô Trình Bằng mà ra, nên phải do nó kết thúc, không bằng bây giờ để nó gọi điện thoại cho tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị nhận lỗi, sau đó hẹn cô ấy ăn một bữa cơm, định giá lại một lần nữa.”
Anh ta nói một tràng, nhận được sự ủng hộ từ mọi người, đến cả Tô Võ cũng không nhịn được phải gật đầu.
Nắm tay Tô Trình Bằng siết chặt, móng tay gần như đâm sâu vào da thịt.
“Mày bây giờ lập tức gọi điện thoại ngay cho tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị, nhận lỗi với cô ấy.” Tô Võ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Trình Bằng nói.