Mục lục
Rể Sang Đến Nhà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bố, bố đừng kéo con, con biết biết rất rõ mình đang làm gì!"

Tô Trình Bằng hít sâu một hơi, gã vô cùng nghiêm túc nói: "Tiêu tiên sinh đáng giá để con đi theo cả đời!"

Tô Võ còn muốn nói điều gì đó nhưng Tô Cẩm Bằng lại giữ chặt ông ta, anh ta ghé vào lỗ tai ông ta thì thầm hai câu.

"Cái gì? Con nói.. thật sao?", Tô Võ nghi ngờ nhìn anh ta.

Tô Cẩm Bằng gật đầu: "Bố cứ hỏi Trình Bằng đi rồi sẽ biết".

Tô Võ im lặng, ông ta quyết định chờ sau khi giải quyết xong chuyện này rồi sẽ hỏi rõ ràng.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trịnh Thành Tuyền mang theo mười mấy cảnh sát chạy tới, phía sau còn có rất nhiều phóng viên.

"Tách Tách Tách!"

Rất nhiều người chụp ảnh cái đám đang nằm trêи mặt đất kêu la!

"Chuyện này rốt cuộc là do ai làm?"

Trịnh Thành Tuyền ngồi xổm xuống kéo một người lên hỏi: "Này anh bạn, rốt cuộc mấy người bị làm sao vậy?"

Vẻ mặt gã tràn đầy hoảng sợ, gã chỉ vào Tiêu Thiên: "Là tên đó... là tên đó...tên đó không phải người đâu, là ma quỷ đấy, cả đám bọn tôi bị một đấm của tên đó đánh bay!"

Gã ta vừa nói xong thì đúng lúc Tiêu Thiên nhìn qua.

Gã ta lập tức sợ tới mức hét ầm lên: "Thả tôi ra, mau thả tôi ra, tôi muốn về nhà!"

Trịnh Thành Tuyền nhìn thấy biểu hiện của người đàn ông này thì ngẩn người, gã này không phải bị điên đấy chứ?

Chẳng lẽ trước khi ra ngoài hút hít chơi đồ gì đó rồi?

Y lại tìm một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi: "Ông anh, rốt cuộc các anh làm sao vậy? Sao lại nằm la liệt trêи đất thế này?"

Người đàn ông trung niên run rẩy cả người, sắc mặt anh ta tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Thiên rồi lắp bắp nói: "Cậu ta.. đều do cậu ta làm... cậu ta không phải người…"

Trịnh Thành Tuyền nhăn mày lại, sắc mặt của cảnh sát phía sau y cũng vô cùng khó coi.

Mẹ kiếp, có phải đang đùa bọn họ không vậy?

Tiêu Thiên chỉ có một người, mà trêи mặt đất ít nhất cũng phải tới một nghìn người?

Vừa rồi có được bao lâu đâu, chẳng lẽ một người đánh ngã được mấy nghìn người trong vài phút hả?

Diễn trò cũng diễn hơi quá rồi đấy?

Cái đám lừa đảo này có nói cũng đâu có ai tin? Đứa ngu cũng không tin ấy chứ!

Y liếc mắt ra hiệu, cảnh sát phía sau y bước sang một bên dò hỏi những người khác, anh ta phát hiện sắc mặt bọn họ đều rất xấu, hơn nữa nói năng cũng giống nhau, đều nói là do Tiêu Thiên làm!

Lúc này gia chủ nhà họ Tôn và nhà họ Mễ nhận được tin tức cũng vội vàng chạy tới!

"Con trai ta, con sao lại bị đánh thành thế này!", Tôn Kiến Tông nhìn thấy Tôn Chí Cương bị đánh tới mặt mày biến dạng thì trở lên điên cuồng: "Đứa nào làm? Rốt cuộc là đứa nào làm! Ông đây phải lấy mạng nó!"

"Con trai, con tỉnh lại đi!"

Mễ Thao chỉ có 1 đứa con trai, nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì ông ta thật sự sẽ tuyệt hậu mất.

"Mày nói cho tao biết, rốt cuộc đứa nào đánh con tao thành như vậy!"

Mễ Thao giận dữ bừng bừng, ông ta chỉ vào một người thuộc nhà họ Mễ rồi hung tợn nói.

Cả người tên nọ run rẩy, gã vội vàng nói: "Lão gia, chính.. chính là Tiêu Thiên làm, là tên đó đánh đại thiếu gia thành thế này!"

"Cái gì? Cái thằng ở rể rác rưởi đó cũng dám đánh con tao? Giờ nó đang ở đâu?"

Mễ Thao phẫn nộ: "Đám chúng mày ăn gì mà ngu thế hả? Con tao bị đánh thành thế này mà chúng mày khoanh tay đứng bên nhìn hả?"

Tất cả mọi người đều im lặng, lúc này một người làm lâu năm của nhà họ Mễ cười khổ một tiếng: "Lão gia, không phải chúng tôi không đánh trả, mà là chúng tôi căn bản đánh không lại!"

Gã tiến lên từng bước nói: "Ông nhìn lại phía sau xem, những người đó đều bị thằng nhóc kia đánh, một đấm thôi đã đánh bay mấy trăm người, làm gì có ai đánh nổi tên đó!"

Mễ Thao sửng sốt, sau đó ông ta đột ngột quay người lại, ông ta nhìn thấy cảnh tượng khiến da đầu tê rần.

Mấy nghìn người nằm trêи mặt đất gào thét lăn lộn!

Ực!

Ông ta gian nan nuốt nước miếng: "Vớ vẩn, chúng mày nghĩ tao là đồ ngốc à? Làm sao một đấm có thể đánh bay được mấy trăm người được? Nếu lợi hại như vậy thì chẳng phải thằng nhóc đó sẽ thống trị cả thế giới luôn à!"

Lời của ông ta đúng là cũng không sai, theo một lẽ nào đó, Tiêu Thiên thật sự đã đe dọa cả thế giới, nguyên thủ một số nước nhỏ khi nhìn thấy anh đều phải cúi chào!

"Lão gia, là thật đấy ạ, chúng tôi đều tận mắt chứng kiến, nếu không phải…tôi chạy trốn nhanh, thì sợ rằng giờ này tôi cũng đang nằm trêи mặt đất giống đám người kia rồi!"

Khi nói xong câu này, đám người nhà họ Mễ đều gật đầu lia lịa.

"Đúng thế, lão gia, chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không lừa ông!"

"Đây là sự thật, chúng tôi suýt chút nữa đã bị tên đó đánh chết!"

"..."

Mễ Thao rơi vào tình huống khó xử, vài người thì có thể là nói dối, nhưng nơi này có mấy nghìn người nhà họ Mễ, dù sao bọn họ cũng không thể liên hợp lại để lừa gạt ông được?

Còn có đám người đang nằm trêи mặt đất nữa, cũng không phải giả vờ, rõ ràng là thật sự bị thương.

"Chẳng lẽ là thật?"

Mễ Thao nhíu mày, ngay từ đầu ông ta còn tưởng rằng đây là mưu kế của Dư Phi, nhưng hiện giờ xem ra không phải vậy!

Điều quan trọng nhất là bọn họ đến giờ vẫn chưa xuất hiện.

"Lên, lên cho tao, đánh chết thằng chết tiệt này báo thù cho con tao!"

Tôn Kiến Tông tính tình nóng nảy, ông ta thấy con mình bị đánh đến nỗi mặt may biến dạng thì làm sao nhịn được, ông ta gân cổ gào về phía đám người: "Chúng mày còn đứng đấy làm gì, xông lên cho tao, giết chết thằng nhóc này, tao sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!"

Tuy nhiên không có ai nghe lời ông ta.

Tất cả mọi người đều đứng nguyên tại chỗ, mặt cúi gằm coi như không biết, không động đậy.

"Chúng mày bị điếc hết rồi à? Giờ lời tao nói chúng mày cũng không nghe hả?"

Tôn Kiến Tông nổi giận đùng đùng, ông ta đứng dậy giơ tay tát thẳng vào mặt một người.

Người nọ che mặt, cũng không dám kêu ra tiếng, gã chỉ uất ức nói: "Lão gia, không phải chúng tôi không đi, mà là không thể đi, nếu đi thì sẽ chết!"

"Chết cái mẹ mày".

Tôn Kiến Tông tức giận tới đỏ bừng mặt: "Ai giết được thằng đó, tao sẽ thưởng cho một trăm ngàn tệ!"

Nếu là bình thường thì đám người này đã sớm hớn hở xông lên rồi, một trăm ngàn tệ đối với bọn họ mà nói chính là thu nhập của cả một năm trời.

Nhưng bây giờ bọn họ đều bị Tiêu Thiên khiến cho sợ hãi.

Tiền tuy rằng tốt, nhưng cũng cần phải sống thì mới tiêu được chứ. Tên đó căn bản không phải là người, tên đó mà đấm một cái thì không phải bọn họ sẽ nát bươm sao?

Tôn Kiến Tông thấy đám người này vẫn đứng yên không nhúc nhích thì giận đến mức run rẩy: "Chúng mày...chúng mày..."

"Xin lão gia thu hồi mệnh lệnh đã đưa ra!"

Không biết trong đám người có ai hô lên câu nói này, ngay sau đó mọi người cùng đồng thanh hô to: "Xin lão gia thu hồi mệnh lệnh đã đưa ra!"

"Chúng mày..."

Tôn Kiến Tông tức giận đến choáng váng, ông ta làm gia chủ hơn mười năm, thế mà hôm nay đám thuộc hạ này lại hợp lực lại phản đối mệnh lệnh của ông ta.

"Chúng mày muốn làm phản đúng không!"



"Hàng nghìn người vô cớ hôn mê ở khu trồng dược liệu Vân Trà, nghi vấn bị ngộ độc do uống Vân Trà".

"Do vạch trần bộ mặt thật của "Vân Trà", hai người đàn ông bị đánh trọng thương!"

Hàng trăm phóng viên truyền thông vô cùng phấn khích, hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, tin tức nào cũng nóng hổi, cơ hội thăng chức tăng lương không còn là mơ nữa rồi!

Tuy nhiên bọn họ chưa kịp vui mừng thì lãnh đạo cấp cao nhất đã trực tiếp gọi điện thoại tới.

Phóng viên của tờ Evening News Vân Thành đang hào hứng đưa tin, trong lòng anh ta vô cùng phấn khích. Sáng sớm hôm nay anh ta đã nhận được tin tức offline, nói rằng khu trồng dược liệu Vân Trà ở vùng ngoại thành có tin lớn. Anh ta vội vàng mang theo máy ảnh chạy tới, không ngờ rằng lại là tin lớn đến vậy.

Thật sự quá bất ngờ!

Lúc này điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên, cũng may anh ta đã để chế độ ghi âm, nên nghe điện thoại xong rồi làm tiếp cũng được.

Anh ta cầm điện thoại lên xem thì lập tức sửng sốt, không ngờ là lãnh đạo gọi tới!

Anh ta nhanh chóng đi đến một bên nghe điện thoại rồi kính cẩn lễ phép nói: "Alo, sếp..."

Nào ngờ anh ta còn chưa nói xong một câu thì bên kia đã tuôn ra một tràng chửi bới.

"Alo cái mẹ gì, bây giờ có phải cậu đang ở ngoại thành chỗ khu trồng dược liệu Vân Trà không?"

Tay phóng viên mơ màng rồi theo bản năng gật đầu: "Sếp…sếp, sao anh biết?"

"Cái bà nội cậu, mẹ nó cậu chạy ra ngoài phỏng vấn cũng không thèm báo cáo? Mẹ nó cậu có biết phép tắc quy củ không hả? Cậu muốn đâm đầu vào chỗ chết thì cũng đừng kéo theo tôi!"

Vị lãnh đạo gần như điên cuồng gào thét vào điện thoại: "Tôi ra lệnh cho cậu, cho dù hôm nay cậu phỏng vấn được cái gì thì cũng phải lập tức xóa sạch cho tôi. Bản thân cậu nhìn thấy cái gì cũng giấu kín trong lòng cho ông. Sau đó lập tức quay về báo cáo công tác, nếu không cậu tự mà gánh lấy hậu quả!"

"Cạch!"

Vừa mới cúp điện thoại, phóng viên của tờ Evening News Vân Thành còn chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó lại có cuộc gọi khác.

Anh ta cầm lên xem, không ngờ đến cả lãnh đạo cao nhất của đài cũng gọi tới.

Cổ họng anh ta thắt lại, tim đập loạn xạ, da đầu thì tê rần. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Anh ta chỉ là một phóng viên nhỏ trong đài, thế mà ngay cả lãnh đạo cấp cao cũng gọi điện thoại cho anh.

Anh ta không dám dập máy nên đành phải bấm kết nối.

"Tiểu Thẩm này, cậu xưa nay làm việc cẩn thẩn, tôi rất tán thưởng điểm này ở cậu, mau về đi, đến phòng làm việc của tôi, tôi có lời muốn nói với cậu…"

Ngữ khí của sếp lớn rất ôn hòa, giọng nói khiến người ta như tắm trong gió xuân.

Nhưng mà khắp người Tiểu Thẩm lại lạnh toát!

Rõ ràng đang là mùa nóng, anh ta lại giống như rơi vào hầm băng.

Lúc này nhϊế͙p͙ ảnh gia bước tới với vẻ mặt đưa đám: "Anh Thẩm, xảy…xảy ra chuyện lớn, vừ nãy sếp gọi điện thoại tới..."



Hầu như tất cả cánh truyền thông có mặt ở đây đều nhận được cuộc gọi từ lãnh đạo, thậm chí còn là lãnh đạo cao nhất gọi tới.

Mục đích của bọn họ chỉ có một, xóa video, gỡ bỏ tin tức, chôn sâu những gì bọn họ thấy hôm nay vào trong lòng, sau đó nhanh chóng quay về chịu phạt!

Vài phút sau đám truyền thông vốn huyên náo ồn ào lại giống như y lúc chạy đến, ai nấy như ong vỡ tổ rời đi!

Trịnh Thành Tuyền nhíu mày, y luôn cảm thấy có gì đó không ổn!

Y nhìn qua đồng hồ rồi hỏi: "Tại sao chi viện bên cục vẫn chưa đến? Đã hơn một giờ đồng hồ rồi!"

"Thưa sếp, bọn họ nói sắp đến rồi!"

Vừa nói xong thì tiếng còi cảnh sát văng vẳng từ xa truyền tới, nghe âm thanh thì hình như có không ít người đến!

"Anh cảnh sát, anh nhất định phải làm chủ cho chúng tôi, thằng nhóc đó đánh bị thương con trai tôi, còn đánh bị thương rất nhiều người của gia đình tôi nữa!", Mễ Thao nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tiêu Thiên nói.

Tôn Chí Cương cũng nói theo: "Tôi muốn kiện tên đó, phải để cho tên đó ngồi tù!"

Trần Mộng Dao có hơi lo lắng nhìn Tiêu Thiên, nhưng Tiêu Thiên vẫn rất thản nhiên, dường như không để tâm chút nào.

Trịnh Thành Tuyền gật đầu rồi bước tới: "Tổng giám đốc Trần, có chứng cứ vô cùng xác thực rằng các cô trồng cây cấm, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến, còn chồng của cô nữa, cố ý gây thương tích cho người khác, cũng phải đi cùng chúng tôi!"

Y nói xong thì dùng tay ra hiệu, mấy cảnh sát cầm còng tay đi tới.

Đúng lúc này hơn chục chiếc xe cảnh sát chạy tới.

Kít!

Một tiếng phanh gấp, hơn chục chiếc xe đồng thời dừng lại, cửa xe mở ra, các sĩ quan cảnh sát vũ trang đầy đủ nối đuôi nhau đi ra!

"Tất cả các người giơ tay lên!"

Trịnh Thành Tuyền thầm vui vẻ lòng, y vội vàng nói:" Mấy người còn không mau khoanh tay chịu trói, mau giơ tay lên!"

Y nói xong thì mấy cảnh sát đứng phía sau bước về phía đám người Tiêu Thiên.

"Trịnh Thành Tuyền, không được nhúc nhích!"

"Mấy người các anh mau chóng giơ tay lên!"

Người đàn ông dẫn đầu hướng về phía đám người Trịnh Thành Tuyền quát lên: "Nhanh lên!"

Đám người Trịnh Thành Tuyền nghe thấy vậy thì ngạc nhiên tới nỗi trợn tròn mắt.

Rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra vậy?

Người một nhà với nhau cả, sao lại bảo bọn họ giơ tay lên?

Trịnh Thành Tuyền tập trung nhìn kỹ lại, không ngờ đám người mới đến này lại là sĩ quan cao cấp!

Rốt…rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Mễ Thao và Tôn Chí Cương cũng ngây ra.

"Cảnh sát, có phải các anh nhầm rồi không? Kẻ hành hung đang ở kia, tại sao các anh..."

"Trịnh Thành Tuyền, anh gặp chuyện lớn rồi, bây giờ anh lập tức theo tôi đến Cục thành phố tiếp nhận điều tra!"

Sau khi nói xong thì vị sĩ quan này vung tay lên, hơn chục cảnh sát vũ trang đầy đủ tiến lên khống chế Trịnh Thành Tuyền.

Đám cảnh sát đi theo Trịnh Thành Tuyền vô cùng hoảng sợ, bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"Giăng dây cách ly, bây giờ lập tức bắt đầu thu thập bằng chứng!"

Hơn chục cảnh sát đeo găng tay trắng mang theo vali màu bạc đựng công cụ bước vào khu trồng dược liệu, bọn họ tiến hành kiểm tra các loại cây cấm trêи đất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK