Trịnh Thành Tuyền hét lớn: “Tại sao các người lại giam giữ tôi?”
Chu Khải lạnh lùng nhìn y nói: “Anh tưởng rằng những chuyện anh làm thì không ai biết sao? Quay về hãy thành thật khai báo chuyện mà anh làm trong mấy năm nay, biết đâu còn được cấp trêи xử lý khoan dung”.
“Anh định gạt tôi sao?”
“Gạt anh?”, Chu Khải cười lạnh nói: “Khải Tuyền Thành, vợ lẽ, con riêng, ba mươi triệu tệ…Còn muốn tôi nói tiếp không?”
“BÙM”, nghe thấy câu này mà đầu y như muốn nổ tung. Sao…Sao có thể như thế được. Y giấu lâu như vậy rồi, sao bọn họ lại biết được?
Chu Khải nói như vậy, chứng tỏ hắn đã có chứng cứ xác thực rồi. Toi đời rồi, lần này thì toi thật rồi. Trịnh Thành Tuyền cảm thấy toàn thân như không còn sức lực, cảm giác mềm nhũn như bùn.
“Dẫn lên xe”, Chu Khải đi đến trước mặt Trần Mộng Dao nói: “Xin lỗi Tổng giám đốc Trần, khiến cô sợ hãi rồi”. Lúc này Trần Mộng Dao vẫn ở trạng thái hỗn loạn, nói thật thì sự thay đổi này nhanh quá khiến cô chưa kịp phản ứng lại.
“Tổng giám đốc Trần! Cô yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô”, lúc nói câu này, Chu Khải liếc nhìn Tiêu Thiên một cái, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ sùng bái vô cùng. Tiêu Thiên thấy thế thì gật đầu, cũng coi như là đáp lời rồi.
Lúc này, mấy cảnh sát bước lại nói: “Thưa sếp, phát hiện ra lượng lớn vật chứng, những loại cây cấm này là mới được trồng xuống, thời gian chưa quá năm tiếng. Hơn nữa, dựa vào việc so sánh giữa đất còn sót lại ở gốc cây và đất ở khu trồng thì hai loại đất này không khớp nhau. Vì vậy, những cây cấm này là có người cố ý trồng ở khu trồng dược liệu ạ”.
“Ngoài ra, chúng tôi còn phát hiện ra rất nhiều vết chân khác nhau. Khi đối chiếu chân của công nhân trong khu trồng dược liệu thì không phải của bọn họ. Người của chúng tôi còn phát hiện ra dược liệu bị nhổ cả gốc được vứt trong đám cỏ cách khu trồng dược liệu năm trăm mét”.
Tất cả chứng cứ đều cho thấy, có người cố ý hãm hại tập đoàn Trần Thị. Nhưng có thể là ai được? Chu Khải nhìn đám đông rồi lập tức hiểu ra, chỉ e là hai nhà này đã giở trò, thật là ác độc quá đi. Chu Khải khoát tay, nói: “Người đâu, xin chi viện của Cục thành phố, cử thêm người đến, trước khi chân tướng được phơi bày thì không được bỏ qua cho bất cứ ai”, nói xong hắn nói với Trần Mộng Dao: “Tổng giám đốc Trần yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ thật sự đứng phía sau, để trả lại sự trong sạch cho tập đoàn Trần Thị”.
Trần Mộng Dao gật đầu, còn Tiêu Thiên nói: “Chúng tôi có thể đi được chưa?”
“Dạ được, tất nhiên được rồi”, Chu Khải nhìn Tiêu Thiên, thái độ cung kính vô cùng: “Xin anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng cho các anh câu trả lời”.
Lúc này Tô Võ và Tô Cẩm Bằng liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng kinh hãi. Thật không ngờ phía sau tập đoàn Trần Thị có bệ đỡ chắc chắn như vậy. Bọn họ không khỏi thấy may mắn, lần này thì nhà họ Tôn, nhà họ Mễ coi như lợi bất cập hại rồi, chỉ e sẽ xui xẻo lắm đây. Còn Tiêu Thiên thì gật đầu không nói gì, sau đó kéo Trần Mộng Dao rời đi.
Đám người Tô Võ và Tô Cẩm Bằng thì không rời đi, họ vẫn phải ở lại để giải quyết nốt. Họ kéo Tô Trình Bằng sang một bên để hỏi chuyện xảy ra ban nãy. Tô Trình Bằng hít hơi sâu rồi nói ra chuyện ban nãy mà mình nghe được. Sau khi nghe xong thì hai cha con như hít một hơi lạnh.
“Cái gì? Thật hay đùa đấy? Tiêu…Tiêu Thiên thật sự mạnh thế sao?”, Tô Võ thấy cổ họng cứng đờ, khắp mặt đều là vẻ kinh hãi.
Còn Tô Cẩm Bằng thì ổn hơn. Bởi vì ban nãy anh ta cũng nghe được chút động tĩnh nên giờ Tô Trình Bằng nói thế thì anh ta lập tức tin luôn. Hơn nữa, anh ta quá hiểu con người Tô Trình Bằng. Đứa em này của mình không thể nào lại đi sùng bái và khâm phục một người như vậy. Nhưng giờ đây, ánh mắt nó nhìn về Tiêu Thiên đầy vẻ cuồng nhiệt, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt bao người nói là muốn đi theo Tiêu Thiên. Biểu hiện này cho thấy, những điều mà Tô Trình Bằng nói đều là thật. Nhưng Tiêu Thiên càng mạnh thì càng có lợi đối với nhà họ Tô. Ban nãy Tô Trình Bằng nói say sưa như vậy, dường như Tô Trình Bằng có một cảm xúc sùng bái cao độ.
Tô Võ trầm ngâm một lát, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, trêи dưới nhà họ Tô đều phải thể hiện rõ vị trí của mình, chuyên tâm phục vụ cho tập đoàn Trần Thị. Anh Thiên sẽ không bạc đãi chúng ta đâu”.
“Vâng thưa bố”.
……………….
Còn tại trang viên của nhà họ Dư lúc này, Dư Thường Sơn đập nát hết tất cả những đồ gì có thể đập trong phòng sách. Còn Dư Phi đứng bên cạnh với vẻ mặt hoảng loạn.
Dư Tường lên trước khuyên ngăn: “Bố ơi, bố bớt giận”.
“Ai có thể ngờ được, thế lực phía sau của tập đoàn Trần Thị lại lớn thế, hai ba nước cờ là có thể phá được thế cục rồi”, Dư Thường Sơn ném quyển sách về phía mặt Dư Phi, nói: “Mày nói xem, bây giờ phải làm sao?”
Dư Phi bị đập thế nên không dám lên tiếng: “Bố à, kế hoạch lần này vô cùng chặt chẽ, nếu trách thì chỉ trách tên Tiêu Thiên kia, ai ngờ là hắn lại lợi hại thế…”, nghe thông tin truyền về, một mình Tiêu Thiên đánh được mấy nghìn người. Mặc dù Dư Phi không tin nhưng hắn cũng chỉ có thể nói lại như thế với bố mình.
“Sao tao lại sinh ra đứa con vô tri như mày cơ chứ. Tiêu Thiên là kẻ đào ngũ, hắn đánh chết được mười mấy người, đánh bại được mấy nghìn người. Mày nghĩ tao là đứa ngu à?”, Dư Thường Sơn thở hổn hển nói: “Hắn đâu phải siêu nhân, nếu như hắn thật sự mạnh thế thì nhà mình đừng chống lại nữa, rửa sạch cổ đợi Tiêu Thiên đến giết chúng ta cho xong”.
Ông ta thật sự sắp tức điên lên mất, chuyện hoang đường thế mà thằng con của ông cũng nói ra được. Còn cả cái bọn tai mắt truyền tin về nữa, là bọn ngu sao? Hay là vẫn chưa tỉnh ngủ?
Còn Dư Tường cười khổ một cái, anh ta cũng không tin một người có thể đánh lại mấy nghìn người. Đây là hiện thực chứ không phải trong tiểu thuyết.
“Cốc, cốc, cốc”, có tiếng gõ cửa, quản gia với vẻ mặt hoảng sợ đẩy cửa vào nói: “Lão gia! Không xong rồi, người nhà họ Mễ và họ Tôn đánh đến đây rồi”.
Cái gì? Dư Phi nghe thấy thế thì chân run rẩy. Chuyện này do hắn đứng sau lưng thao túng, nếu bọn họ đánh đến đây thì hắn toi đời rồi. Phải làm sao, phải làm sao đây.
Dư Tường với vẻ mặt nghiêm túc còn Dư Thường Sơn thở dài nói: “Mời họ vào đây rồi dâng trà lên”.
Tránh cũng không tránh được, Dư Thường Sơn lạnh lùng nói: “Hai đứa đi theo bố”.
Lúc này có Mễ Thao, Tôn Kiến Tông dẫn theo hai người là Mễ Hiên và Tôn Chí Cương bị đánh tơi tả ngồi ở phòng khách. Đến cùng họ còn có mấy trăm người trong gia tộc, người thì quấn băng người thì chống gậy. Lúc này, cả phòng khách lớn đều chật kín người.
“Dư Thường Sơn đâu? Mau bảo hắn ra đây?”, Tôn Kiến Tông đập bàn nói.
Lúc này, Dư Thường Sơn vội bước vào nói: “Anh Tôn bớt giận, giận quá hại sức khỏe thì không đáng đâu”, đi sau ông ta còn có Dư Tường và Dư Phi.
Tôn Kiến Tông hừ lạnh nói: “Ai là anh ông, đừng có kiểu bắt quen như thế. Ông nhìn con trai tôi xem, còn cả gia tộc nhà tôi đều bị đánh thành ra thế đấy”.
“Hôm nay ông không cho chúng tôi câu trả lời thì đừng trách chúng tôi không khách khí”, có thể nhà họ Tôn không nhiều tiền như nhà họ Dư nhưng người của nhà họ Tôn nhiều nên nếu chọc giận họ thì nhà họ Dư khó mà sống yên được. Chưa nói đến việc còn cả nhà họ Mễ cũng đang giận đùng đùng.
“Dư Phi! Đồ khốn khϊế͙p͙ kia cút ra đây”, Mễ Thao tối sầm mặt nói: “Tại sao cậu nói là không tổn thất gì mà? Nếu không phải chúng tôi bảo người gánh tội cho thì khéo giờ hai chúng tôi đã bị vào tù rồi! Mẹ kiếp, cậu tính toán giỏi nhỉ, nấp phía sau để hai nhà chúng tôi chịu trận hả”.
“Bác Mễ, đây là chuyện không ngờ đến thôi”, Dư Phi sợ đến mức hai chân run rẩy nhưng mặt vẫn nở nụ cười.
“Một câu không ngờ đến là coi như xong hả?”, Tôn Kiến Tông chỉ vào đám người trong phòng nói: “Nhìn thấy đám người này chưa, bọn họ bị Tiêu Thiên đánh thành ra thế này, cậu nói xem phải bồi thường thế nào đây?”
Dư Tường lên trước nói: “Bác Tôn, ba nhà chúng ta là mối quan hệ hợp tác, sao lại nói đến bồi thường được? Nhưng trong chuyện này nhà họ Dư cháu thật sự có lỗi, chúng cháu nguyện bỏ ra 1/3 tiền thuốc và tiền bồi dưỡng”.
“Đúng rồi đúng rồi, nên như vậy mà”, Dư Thường Sơn vội nói: “Anh Mễ, anh Tôn, đừng coi nhà chúng tôi như người ngoài vậy”.
“Mẹ kiếp, ai là người một nhà với ông. Hôm nay mà không bồi thường một trăm triệu thì không ai được đi đâu hết”, vừa dứt lời thì mấy trăm người liền xông vào. Đây là con cháu nhà họ Tôn và nhà họ Mễ, không chọc vào được tập đoàn Trần Thị thì vẫn còn nhà họ Dư để trút giận?
Dư Phi sợ đến mức sắp đái ra quần, Dư Tường thì hoảng loạn còn Dư Thường Sơn mặt xanh mép. Ông ta đường đường là gia chủ của gia tộc số một mà hôm nay bị người ta uy hϊế͙p͙ ngay tại nhà mình. Mặc dù tức giận nhưng không thể làm gì, vì nhà người ta đông người mà. Ở đây có mấy trăm người, ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ực như muốn dìm chết bọn họ.
Dư Thường Sơn hít hơi sâu, nói: “Anh Mễ, anh Tôn, ba nhà chúng ta liên minh là chuyện tình nguyện mà chứ có phải nhà họ Dư ép các anh đâu, một trăm triệu này khác nào giá cắt cổ đâu?”
“Sao?”, Mễ Thao cười lạnh nói: “Không muốn đúng không?”
“Ông đây hôm nay nói cho mà biết, bọn này đúng là muốn thét giá cao đấy”, đắc tội với nhà họ Tô và tập đoàn Trần Thị, còn hủy hoại danh tiếng của hai nhà Mễ Tôn, mất cả vợ lẫn lính, kết quả không được lợi gì. Hơn nữa, Chu Khải còn đặc biệt cảnh cáo bọn họ, nếu như không phải niệm tình gia tộc họ lớn thì ‘vị kia’ đã sớm ra tay rồi.
Hai người bọn họ đều rõ hơn ai hết, vị kia chính là ai. Chu Khải còn nói, chuyện này nếu như không được tập đoàn Trần Thị tha thứ thì sớm muộn cũng sẽ tính sổ với bọn họ thôi. Với những chứng cứ rành rành kia, họ muốn tránh cũng không được.
“Bồi thường một trăm triệu, quỳ xuống xin lỗi con trai tôi, chuyện này coi như xong”, Tôn Kiến Tông hừ lạnh nói: “Nếu không thì nhà họ Dư chuẩn bị hứng chịu lửa giận từ hai nhà này đi”.
“Xin lỗi đi, bồi thường đi”.
“Xin lỗi đi, bồi thường đi”, mọi người đều gào hét.
“Các người ức hϊế͙p͙ người khác quá đấy”, Dư Thường Sơn tức đến nỗi toàn thân run rẩy, tay chân thì lạnh toát, nếu không phải Dư Tường đỡ thì ông ta sớm đã ngã xuống rồi.
“Ức hϊế͙p͙ các người thì đã làm sao?”, Mễ Thao hung hãn nói: “Có trách thì phải trách thằng con ngu như lợn của ông ý”, nói xong ông ta liếc mắt ra hiệu, mấy tên từ bên cạnh đi đến bên cạnh Dư Phi.
“Các người muốn làm gì? Mau thả tôi ra”, Dư Phi hoảng sợ nhìn họ, tiếp đó bị mấy người đè trêи đất. Một tên trong đó kéo hai tay hắn ra thì lấy ra một con dao dài một mét.
“Không trả tiền thì tôi sẽ cắt một cánh tay của hắn”.
Mễ Thao nói: “Tôi cho ông mười giây suy nghĩ”, nói xong người bên cạnh bắt đầu đếm giờ.
“10, 9, 8, 7, 6…”.
“Bố ơi cứu con với, con không muốn thành tàn phế”, Dư Phi ra sức giãy dụa, gào khóc như lợn bị chọc tiết, nước mắt nước mũi khắp mặt. Nếu như thật sự thành tàn phế thì hắn tán gái kiểu gì đây?
“3, 2, 1…Cắt cho tao”, nói xong, người đàn ông cầm dao dài trực tiếp chém xuống.
“Mau dừng tay, dừng tay lại cho tôi”, lúc này Dư Thường Sơn phẫn nộ hét lớn: “Tôi trả tiền, mau thả con tôi ra, tôi sẽ đưa tiền cho các người”.
“Dừng tay”, dao của người đàn ông kia ở trêи không trung, cách cánh tay của Dư Phi chỉ còn một đến hai centimet nữa. Lúc này quần Dư Phi như ướt sũng, không ngờ hắn sợ đến đái ra quần thật. Mấy người ban nãy ấn chặt hắn xuống, lúc này đều ôm chặt mũi tỏ vẻ khinh bỉ, đúng là đồ vô dụng.
“Thả nó ra”, Mễ Thao lên tiếng nói. Còn Dư Tường vội lại đỡ Dư Phi dậy, Dư Thường Sơn xanh mặt, bảo quản gia đi lấy tiền cho họ.
“Tiền đã vào tài khoản rồi, mời hai gia chủ đi cho”.
“Sau này sẽ gặp lại”.
“Cáo từ”.
Nhìn bóng dáng họ rời đi, Dư Thường Sơn nắm chặt tay, gằn giọng nói: “Hai lão già này, thù này không báo, Dư Thường Sơn ta thề không làm người”.