Mục lục
Rể Sang Đến Nhà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan hệ của hắn ta và Trương Thu Bạch không được tính là tốt, nhưng thế nào thì cũng là người quen.

Sống ở trong cái ngành này, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, không đến nỗi vì một chuyện nhỏ này mà khiến mọi chuyện trở lên đóng băng.

Những ông lớn, người giàu có như bọn họ để ý nhất là điều gì?

Không phải chính là mặt mũi của bản thân sao?

Đao sẹo cũng là một người thông minh, người khác muốn cái gì thì cho hắn ta cái đấy là được.

Hắn ta lập tức cho người lái xe đưa hắn ta đến tập đoàn Tử Kim.

“Cô gái, báo với chủ tịch Trương của các cô một tiếng, nói bạn cũ Đao sẹo đến tìm hắn.”

Đã đóng kịch thì phải đóng cho trọn vẹn, không phải chỉ là mặt mũi thôi sao, Đao sẹo nhẫn nại nói chuyện với lễ tân.

Cô gái lễ tân vừa ngẩng đầu thì bị bộ dạng dữ tợn của Đao sẹo dọa sợ, đằng sau hắn ta còn có mấy chục tên vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là dạng lưu manh.

Cô gái vội vàng gọi điện cho thư ký.

“Tiên sinh, chủ tịch Trương mời anh lên.”

Đao sẹo hơi gật đầu, đi thẳng lên cầu thang.

Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Tử Kim, Trương Thu Bạch đang ngồi trước bàn làm việc, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ta nhàn nhạt nói: “Mời vào.”

Ngay tiếp đó, Đao sẹo mở cửa đi vào, thuộc hạ của hắn ta đợi ở bên ngoài.

“Chủ tịch Trương, đã lâu không gặp, nhớ anh chết mất.”

Vừa vào cửa, Đao sẹo đã thân mật đi đến, nói: “Tiểu đệ mạo muội đến, mong chủ tịch Trương không trách.”

Nói xong, hắn ta giống như nhà ảo thuật từ đằng sau lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay: “Đây là hộp xì gà chính thống thuộc của của tôi mấy hôm trước mang từ Brazil về, một người thô lỗ như tôi không hiểu mấy thứ này, vì thế mượn hoa dâng Phật, hy vọng chủ tịch Trương thích.”

Tục ngữ nói rất hay, người biết nhận lỗi thì không đáng trách, người đa lễ thì không đáng phạt.

Trương Thu Bạch nhìn thấy hộp xì gà, đây chắc hẳn là do trinh nữ làm thủ công, nghe nói khi cuốn thuốc đều sẽ cuốn trêи đùi trinh nữ, một điếu giá một nghìn đô la.

Nhưng,Trương Thu Bạch vẫn không động lòng, hai mặt như chim ưng nhìn Đao sẹo chằm chằm.

Đao sẹo tự tiện ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, nhìn trái nhìn phải nói: “Chủ tịch Trương hiện giờ làm ăn các ngày càng lớn, anh em tôi bây giờ muốn nịnh hót anh cũng không được.”

Trương Thu Bạch lạnh giọng nói: “Vì thế, đây chính là lý do mày phá chuyện làm ăn của tao.”

“Hiểu nhầm rồi! Tất cả đều là hiểu nhầm!”

Đao sẹo cười giải thích: “Chủ tịch Trương, chúng ta cũng đã qua lại nhiều lần, Đao sẹo tôi là người thế nào, lẽ nào anh còn không biết? Tôi thừa nhận, tôi rất hám của, nhưng không đến nỗi vì một chút tiền mà dám chống đối chủ tịch Trương anh.”

“Thật không dám giấu, tôi thật sự không biết dự án này có cổ phần của anh, đều là cái tên chó chết Trần Dũng đó không nói cho tôi biết.”

Đao sẹo đứng ở thế dưới nói: “Nếu như biết đây là việc làm ăn của chủ tịch Trương, ông ta cho đưa tôi mười triệu tôi cũng không dám.”

Con người Đao sẹo mặc dù hung hãn, nhưng cũng hiểu rõ, không phải ai cũng có thể đắc tội.

Đối với người có tiền mà nói, hắn ta là một con chó dữ dùng được, nếu như nghe lời sẽ thưởng thêm cho hắn ta hai miếng thịt, nếu như không nghe lời sẽ nhổ hết răng trong miệng, đập nát đầu, sau đó xẻo từng miếng thịt trêи người để nhắm rượu.

Mà hắn ta chính là một con chó dưới tay một người khác, đã từng có lúc Trương Thu Bạch cũng ở cùng vị trí với hắn ta, nhưng hiện tại cho dù là thân phận địa vị, hay tiền tài quyền lực đều không phải là người hắn ta có thể thách thức.

Nhưng mặc dù nói như vậy, nếu như thật sự xé mặt với nhau thì Trương Thu Bạch cũng đừng nghĩ có thể sống tốt đẹp, dù sau người đằng sau hắn ta lợi hại hơn Trương Thu Bạch rất nhiều.

“Mày đến tìm tao làm muốn giải quyết chuyện này phải không?”

Trương Thu Bạch thẳng thắn nói.

“Haha, chủ tịch Trương, tôi cũng đã nhận sai rồi, cũng đã cúi đầu, quà tôi cũng đã tặng.”

Đao sẹo cười nói: “Cho anh em chút mặt mũi, sau tôi sẽ bày một bàn tiệc mời chủ tịch Trương một bữa.”

Trương Thu Bạch cười lạnh một tiếng, chuyện đã đến nước này Đạo sẹo vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Nếu như chỉ đắc tội với anh, vậy thì còn có đất thương lượng, nhưng người hắn ta đắc tội là Tiêu Thiên.

Đao sẹo đã là cái gì, cho dù là người sau lưng Đạo sẹo, cũng phải quỳ xuống đất gọi ông nội.

“Aiz”

Trương Thu Bạch lắc đầu thở dài một cái: “Đã cho mày cơ hội, sao mày không biết nắm lấy?”

“Nếu như người mày đắc tội là tao, thế nào cũng được, nhưng người mày đắc tội là người khác, mặt mũi này tao không cho được.”

Đạo sẹo ngẩn ra, còn có người khác?

Cái tên Trần Dũng khốn nạn này, sao không nói gì với hắn ta, mẹ nó, đợi đến khi giải quyết xong mọi chuyện nhất định phải tìm ông ta tính nợ!

Nghĩ đến đây, Đạo sẹo cố nặn ra nụ cười trêи mặt nói: “Chủ tịch Trương, người này đã tìm anh để chuyển lời thì chắc chắn là người quen của anh! Vậy xin chủ tịch Trương bắc cầu giúp tôi, tôi mời anh ấy ăn bữa cơm, nhận mặt mũi, sau này nếu như gặp phải tôi biết tránh xa một chút có được không?”

Quy tắc trong cái ngành này, ai có thể chọc vào, ai không thể chọc vào, trong lòng hắn ta rất rõ ràng.

Tiếng nói của người này còn trêи cả Trương Thu Bạch vậy nhất định là người máu mặt.

“Nhà họ Thẩm ở Vân Thành? Nhà họ Trương hay là nhà họ Liễu?” Hắn ta đang lọc nhanh một lượt trong đầu.

“Bụp!”

Trương Thu Bạch đập mạnh một cái lên bàn, sau đó xì gà rơi lung tung xuống đất, đứng dậy hét nói: “Mời anh ấy ăn cơm? Mày vẫn chưa có tư cách đó!””

Cái đập bàn này khiến Đao sẹo chấn động.

Trương Thu Bạch tức giận như vậy, hất quà hắn ta tặng đi. Đây chính là một cái tát bôm bốp vào mặt.

Là người thế nào, đến tư cách mời ăn cơm hắn ta cũng không có? Lẽ nào là ông lớn nào đó?

Không thể nào, nếu như thật sự như vậy, hắn ta đã bị bắt ngay rồi!

Vì thế, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng!

“Trương Thu Bạch, anh đừng có hù dọa tôi nữa.”

Đao sẹo biểu cảm bình tĩnh lại, tất cả những người không thể chọc vào ở Vân Thành hắn ta đều rõ ràng.

“Tao hù dọa mày?”

Trương Thu Bạch cười lạnh một tiếng: “Mày cũng không tự nhìn lại mình, mày là cái loại gì! Hôm nay tao chỉ nói đến đây, sáu triệu, tiền vào tài khoản thì thả người, chuyện này coi như xong. Qua hôm nay mày không thể gánh vác được hậu quả đâu!”

Đao sẹo đứng vụt dậy, cười lạnh nói: “Trương Thu Bạch, đây là ý của anh hay là của anh ta?”

Trương Thu Bạch nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái, giống như người chết không còn gì để nói.

“Được được được! Chủ tịch Trương, đây coi như chúng ta đã kết thành thù oán, anh đừng hối hận!” Sống trong cái ngành này có sợ mấy chuyện chứ?

Đều đã để đầu trêи thắt lưng của mấy ông lớn, nếu như không phải sợ gây ra phiền phức tới người sau lưng hắn ta thì hắn ta đã không đến tập đoàn Tử Kim.

Nhưng người sau lưng hắn ta cũng đã nói, gặp chuyện không thể giải quyết được thì tìm ông ấy.

Mặc dù như vậy có thể làm người đó tức giận, nhưng hiện giờ không lo được nhiều như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn ta vứt lại một câu nói hung hăng, rồi trầm mặt rời đi.

“Đao sẹo, tham lam thì sẽ phải trả giá.”

Trương Thu Bạch nhàn nhạt nói một câu.

Anh ta không làm phí thời gian lập tức gọi điện cho Tiêu Thiên, nói hết tình hình cho Tiêu Thiên biết.

Tiêu Thiên ngắt máy, xoa cằm, chẳng trách hung hăng như vậy, hóa ra là có người chống lưng.

Vậy thì đến đi, vừa hay thời gian này không có luyện tập gì cả, anh cũng cảm thấy cơ thể sắp sinh bệnh rồi, vừa hay có thể hoạt động gân cốt một chút!

Sau khi ra khỏi tập đoàn Tử Kim, Đao sẹo lập tức gọi điện thoại!

“Alo, ông chủ, tôi đây gặp phải chút chuyện!”

Đao sẹo cung kính gọi, sau đó thêm mắm thêm muối nói hết mọi chuyện ra.

“Ồ? Trương Thu Bạch thật sự nói như vậy sao? Đao sẹo, cậu phải biết rõ lừa tôi thì sẽ có hậu quả thế nào!”

Nghe vậy, Đao sẹo giật mình, đến vết sẹo trêи mặt cũng nhăn lại: “Ông chủ, ông có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám lừa ông.”

“Trương Thu Bạch đó và người đằng sau hắn quả thật quá hung hăng, hoàn toàn không coi ông chủ ra gì, hắn không thủ bắt giữ thuộc hạ của tôi, còn dọa nạt uy hϊế͙p͙ tôi, tôi đã đến tận cửa xin lỗi, đối phương cũng không bỏ qua.”

Đối phương không nói gì cả, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Đao sẹo không đám thở lớn, toàn thân cứng đơ.

Cuối cùng sau một phút, đầu bên kia điện thoại mới mở miệng nói: “Tôi biết rồi, triệu tập tất cả thuộc hạ của cậu, chút nữa tôi sẽ đến!”

Nghe vậy, Đao sẹo vô cùng vui vẻ!

Vội vàng nói: “Dạ ông chủ!”

Cùng lúc này, trong thư phòng màu sắc cổ điển, một người đàn ông trung niên đặt cuốn Đạo Đức Kinh trong tay xuống.

Ông ta không phải ai khác chính là Cố Minh Huy, người giàu nhất Vân Thành.

Tất cả mọi người đều biết ông ta rất có tiền, nhưng không biết ông ta phát tài như thế nào.

Mười mấy năm trước, trong một đêm mưa gió, ông ta bị anh em phản bội, suýt bị kẻ thù giết chết.

Là lão Dương cứu ông ta, đồng thời dìu dắt ông ta đứng dậy.

Lần này ông ta làm ăn chính đáng, dưới sự dìu dắt của lão Dương, rất nhanh chóng trở thành người giàu nhất Vân Thành.

Đao sẹo là một con chó ông ta nuôi, tục ngữ nói rất hay, đánh chó phải nhìn mặt chủ.

Xem ra ông ta đã lâu không có động tĩnh, ai cũng dám nhảy lên trước mặt ông ta.

Ông ta biết Trương Thu Bạch là một tên nhóc số rất may mắn, nhưng cậu ta phát tài không phải ngẫu nhiên, sau lưng dường như cũng có một thế lực dìu đỡ.

Nghe đến đây, ông ta gọi điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK