Editor: camanlwoibieng
- ---------------%----------------
Độc Cô Ly nghe vậy, bàn tay nắm chặt, thần kinh vốn mẫn cảm lập tức bị kích thích. Sắc mặt y trong nháy mắt trắng bệch một phần, rõ ràng vừa mới vừa mới tỉnh lại sau cơn bạo bệnh, cả người vô lực, nhưng vẫn muốn dùng khí chất lạnh băng để ngụy trang bản thân.
Ánh mắt của y gần như lạnh lẽo vô tình, đôi môi không chút huyết sắc khẽ nhếch: "Tiêu Tướng quân, ngươi cố ý chạy đến chỗ ta, chỉ vì muốn ép ta rời khỏi A Vân?"
Tiêu Tử Nghĩa một thân áo giáp, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói hùng hổ bức người: "Bệ hạ cứu ngươi, là bởi vì ngươi còn khả năng dốc sức cho Ung Quốc. Nhưng ngươi hiện tại giống như phế nhân, trong thời gian này không thể vì bệ hạ phân ưu, càng đừng nói vì bệ hạ ra chiến trường giết địch, trái lại còn phiền người ngày đêm chăm sóc không rời."
"Đại phu nói, nội lực của ngươi đã bị hao tổn nghiêm trọng trong trận đại chiến Hứa Đô, ít nhất trong vòng một hai năm tới ngươi cũng không được động võ nữa. Thậm chí đôi mắt của ngươi có thể sẽ phải mù vĩnh viễn, bây giờ bệ hạ đang tấn công Tấn Quốc, một phế nhân cái gì cũng không làm được như ngươi, ở lại bên cạnh bệ hạ, không tạo ra bất kỳ giá trị gì!"
Tiêu Tử Nghĩa dùng loại ánh mắt gần như thương hại lại khinh thường nhìn Độc Cô Ly, tay nắm trường kiếm bên hông, đứng ở giữa phòng.
Lời lẽ của hắn rất khó nghe, dễ dàng khơi dậy cảm xúc mãnh liệt của người bệnh.
"Có thể, ta có thể." Độc Cô Ly nắm chặt chăn, tóc đen tán loạn khắp thân thể, đồng tử ửng đỏ, "Chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, ta lập tức có thể tái chiến. Ta có thể, ta có giá trị, ta không phải gánh nặng của hắn..."
Tiêu Tử Nghĩa tỏ vẻ thông cảm, "Đại phu nói nội lực của ngươi hao tổn nghiêm trọng. Bệ hạ cũng sẽ không để ngươi tham gia chiến tranh trong tình trạng này. Nếu ngươi đi, chẳng lẽ còn muốn người chăm sóc ngươi mọi lúc mọi nơi sao?"
"Không cần!" Đồng tử Độc Cô Ly đỏ bừng, nắm chặt chăn đệm trước người, "Không cần, ta không phải gánh nặng, Tiêu Tử Nghĩa, ngươi không cần tới kích thích ta, ta sẽ không rời khỏi hắn, tuyệt đối sẽ không!"
Tiêu Tử Nghĩa nhíu mày, trong mắt có tức giận, lạnh lùng nhìn Độc Cô Ly.
Trong phòng, một người đứng từ trên cao nhìn xuống, một người ngồi trên giường.
Bọn họ trời sinh đã là kẻ thù.
Tiêu Tử Nghĩa từng là bại tướng dưới tay Độc Cô Ly.
Bây giờ, chỉ cần Tiêu Tử Nghĩa đủ can đảm phản bội bệ hạ, hắn có thể thừa dịp bệ hạ không có ở đây, rút kiếm ra, giết Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly trọng thương, xuống đất đi lại đều cần người nâng đỡ, chỉ cần kích thích một chút liền có thể khiến y sụp đổ, quá dễ đánh bại.
Mạnh mẽ đến mức không gì sánh kịp thì sao?
Vẫn không thể ngăn cản được thiên quân vạn mã.
Tiêu Tử Nghĩa nhìn Độc Cô Ly, cố ý chọn chuyện "Hứa Đô" nói cho y nghe.
"Chuyện lần trước ở Hứa Đô, ta thật lòng hy vọng ngươi bị quan binh Hứa đô làm nhục tại đó." Tiêu Tử Nghĩa vừa nói, vừa quan sát thần sắc Độc Cô Ly, "Nếu thật sự như thế, ta tin chắc ngươi cũng không có mặt mũi còn sống gặp bệ hạ đâu."
"Như vậy, ngươi cũng mất đi tư cách ở bên cạnh bệ hạ."
Tiêu Tử Nghĩa ngữ khí ôn hòa, nội dung nói chuyện lại đều rắc muối lên vết thương của người khác.
"Tiêu Tử Nghĩa, ngươi nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cút đi." Độc Cô Ly vịn chặt mép giường, ôm lấy lồng ngực đau xót.
Tiêu Tử Nghĩa đương nhiên chưa nói đủ, đối phó với tình địch, hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
"Nếu Lục Công công không kịp đến đó... Độc Cô Ly, chẳng phải bây giờ ngươi sẽ rơi vào một tình cảnh khác hay sao."
Tiêu Tử Nghĩa gằn từng chữ.
"Câm miệng, câm miệng lại. Đừng nói nữa!"
Trên cánh tay mảnh khảnh của Độc Cô Ly nổi lên gân xanh, máu tràn ra từ khóe môi, nhỏ giọt xuống sàn nhà, từng giọt máu đỏ giống như đóa hoa mai nở rộ.
Y không muốn nghe tình địch vạch trần tình cảnh ngày đó.
Càng không muốn nhớ lại cảm giác bất lực và tuyệt vọng ngày hôm đó.
Y nghĩ ra một ngàn một vạn phương pháp để tự kết liễu, thay vì bất lực chờ đợi sự nhục nhã có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Tiêu Tử Nghĩa nói không sai, Lục Công công đến rất đúng lúc.
Nhưng dưới tình huống mạo hiểm vạn phần này, người ta chỉ có thể suy nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Y không biết ai sẽ cứu mình.
Người của Tinh Thần Lâu sẽ không, bọn họ chỉ để ý đại cục thiên hạ.
Càng không có người thân nào cứu y.
Ân sư Từ Vinh ở chân trời xa xôi, không có khả năng chạy tới.
Y từ trước tới nay đều vẫn luôn một thân một mình.
Y không có người thân để tâm sự, không có bằng hữu nâng cốc ngôn hoan, người duy nhất đối đãi thật lòng với y cũng bị y đánh mất.
Trái lại, những đồng minh đặt nặng lợi ích áp chế lẫn nhau, cừu địch lại trải rộng khắp thiên hạ.
Y là tôn chủ Tinh Thần Lâu, bởi vì y cường đại, những người đó không dám đả động hay thách thức y.
Nhưng khi y rơi khỏi thần đàn, lâm vào tình cảnh người người đều có thể khi dễ. Người của Tinh Thần Lâu chỉ hy vọng y nhanh chóng chết hơn bất cứ ai, giải phóng vị trí tôn chủ để bọn họ hô phong hoán vũ một phen.
Dưới tình cảnh không người cứu vớt, Độc Cô Ly thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất. Cắn lưỡi tự sát, tự bạo nội công, cầm kiếm tự sát... Nếu không phải Lục Công công kịp thời chạy tới, có lẽ y đã tự mình dứt điểm
Nhưng chính vì vậy, nỗi sợ hãi và bóng tối vô tận trong tình huống đó càng khiến người ta hít thở không thông.
Tiêu Tử Nghĩa giúp y nhớ lại từng chút một: "Ngày đó, ta và bệ hạ tận mắt chứng kiến ngươi được Lục Công công cõng về như thế nào. Trên người ngươi đều là mùi máu pha lẫn hương rượu nồng nặc, cả tóc lẫn quần áo đều lộn xộn, không chỉnh tề, đang hôn mê bất tỉnh."
"Đủ rồi! Tiêu Tử Nghĩa, đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Độc Cô Ly nắm chặt cột trụ bên cạnh, đầu ngón tay khảm vào lòng bàn tay. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hốc mắt đỏ tươi một mảnh, máu bên môi từng giọt từng giọt rơi xuống.
Y ngày thường cực kỳ xinh đẹp, mái tóc đen dài, có vài phần tuyệt mỹ khó phân biệt nam nữ. Văn nhân thích viết thơ ca tụng dung mạo của y, nữ tử đứng trước mặt y cũng lu mờ.
Có biết bao nam nhân trong thiên hạ vì y trở thành đoạn tụ, bao nhiêu nữa tử vì y mà tự ti về bản thân.
Tài mạo vô song, không gì sánh kịp.
Năm đó Nhị Hoàng tử Tuyết Quốc vừa ra đường liền có thể khiến cả thành dừng chân quan sát, loại chuyện rầm rộ này, Cửu Châu đều biết.
Tiêu Tử Nghĩa cười lạnh một tiếng, hắn ngược lại đã hiểu lúc trước bệ hạ bị y mê hoặc thần hồn điên đảo như thế nào, ngay cả hắn sau khi nhìn thấy dáng vẻ này cũng không thể tự kiềm chế.
Chỉ đáng tiếc, tướng mạo Độc Cô Ly tốt như vậy, lại muốn tranh giành bệ hạ với hắn.
Làm sao để đánh bại một nam nhân cô độc, lạnh lùng kiêu ngạo? Chỉ cần làm nhục hắn, sau đó không ngừng rắc muối lên miệng vết thương của hắn là đủ rồi, Hách Liên Thần mở đầu, đuôi đương nhiên do hắn kết thúc.
Tiêu Tử Nghĩa chậm rãi nói: "Cho dù không làm đến bước cuối cùng, nhưng chẳng lẽ những quan binh kia không đụng phải tay ngươi, không chạm vào y phục của ngươi? Ngươi dám đảm bảo rằng ngươi không nhìn thấy bất cứ thứ gì ô uế bẩn thỉu?"
"Ra ngoài, đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Nước mắt lẫn máu rơi trên sàn nhà, tay y run rẩy nắm tóc, cảm xúc bị kích động trong nháy mắt kịch liệt hẳn lên. Y không muốn nghe người khác nhắc về nó nữa, đừng nói nữa.
Tiêu Tử Nghĩa nói: "Trong mắt bệ hạ xưa nay không chứa được hạt cát, ngài ấy thật sự không ngại chuyện đó sao? Có lẽ người sẽ cảm thấy ngươi bẩn thỉu."
Câu nói này quả thực bắn trúng tim đen.
Nỗi bất an, lo lắng của Độc Cô Ly từ trước đến nay bị những lời này kích nổ hoàn toàn.
Cảm xúc của y đã đến bờ vực sụp đổ, trái tim đau đớn dữ dội, khuôn mặt đẫm nước mắt nghẹn ngào nói: "Không có nếu, không có chuyện gì xảy ra, không có chạm vào."
Nhưng A Vân thực sự không bận tâm sao?
Y không biết, hôm đó y hỏi, A Vân không trả lời, y liền hoảng hốt, cảm thấy A Vân nhất định để ý.
Nếu không, tại sao A Vân không trả lời?
Đồng tử y càng ngày càng đỏ như máu, giọng nói khàn khàn: "Đủ rồi, Tiêu Tử Nghĩa, đừng nói nữa. Ngươi cút khỏi đây, cút khỏi đây ngay."
Gối đầu bay tới dễ dàng bị Tiêu Tử Nghĩa tránh được.
Tiêu Tử Nghĩa nhìn Độc Cô Ly đã bị mình chọc giận, mặt không đổi sắc tiếp tục nói sang một chuyện khác.
"Vào buổi tối vài ngày sau khi bệ hạ đoạt lại đế vị, khi ta cùng bệ hạ nói chuyện trong cung, ngươi hẳn đã lặng lẽ ẩn nấp tiến vào hoàng cung đi."
Ngày đó, lần đầu tiên hắn thổ lộ với Lý Thanh Vân, cũng nhận được một cơ hội có thể thân cận Lý Thanh Vân.
Tiêu Tử Nghĩa võ công cao cường, tai nghe tám hướng.
Hắn phát hiện bên ngoài điện có người đang nhìn.
Nhất là khoảnh khắc hắn và Lý Thanh Vân sắp hôn nhau, người bên ngoài hoảng hốt rời đi.
Lý Thanh Vân không phát giác ra.
Nhưng sau đó Tiêu Tử Nghĩa có đến kiểm tra một chút, liền đoán ra người có năng lực lẻn vào hoàng cung lúc ban đêm, không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện, thậm chí biến mất trong nháy mắt hắn và Lý Thanh Vân sắp hôn nhau, tất nhiên là Độc Cô Ly.
Tiêu Tử Nghĩa cười cười.
Hắn nói, "Ta biết, kẻ nấp bên ngoài đại điện ngày hôm đó là ngươi, ngươi nhìn thấy ta và Hoàng thượng sắp hôn... Nhưng ngươi không dám xem tiếp nên đã bỏ đi."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Tức giận công tâm, Độc Cô Ly lại nôn ra máu.
Tầm mắt y tối đen, trước mắt cũng bị một mảng nước mắt và huyết sắc mơ hồ bao trùm.
Tiêu Tử Nghĩa tiếp tục nói: "Sao không nhìn tiếp?"
"Xem ta hôn hắn như thế nào, xem ta vuốt ve hắn như thế nào, xem ta cùng hắn đàm luận phong nguyệt như thế nào."
Mỗi một lời Tiêu Tử Nghĩa nói ra, đều như đâm vào ngực Độc Cô Ly đến máu tươi đầm đìa.
"Hiện tại người ở bên cạnh bệ hạ, rõ ràng là ta mới đúng a." Con ngươi Tiêu Tử Nghĩa u ám, "Độc Cô Ly, ngươi nghĩ mình là ai? Trước kia ngươi phá hủy hoàng vị của bệ hạ, âm mưu chống lại bệ hạ, ngươi có mặt mũi nào cho rằng bệ hạ nhất định sẽ tha thứ cho hành động của ngươi."
"Bệ hạ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi, không bao giờ."
Trước mắt Độc Cô Ly tối sầm, không còn nhìn rõ người trước mặt, lệ rơi khỏi khóe mắt, trong lòng quặn thắt đau đớn, y nói: "Sẽ không, sẽ không."
"Sao lại không?" Tiêu Tử Nghĩa nói, "Lời bệ hạ nói ngày đó ngươi không nghe thấy sao? Ngài ấy không thèm để ý ngươi, không có nửa điểm đau lòng vì ngươi."
Người lúc trước y khinh thường, giờ đây đang đứng trước mặt y, dùng lời nói lạnh nhạt thâm trầm vạch trần vết thương trong lòng y, không chút lưu tình xé nó thành trăm mảnh.
Trái tim Độc Cô Ly co thắt kịch liệt, y vô thức nắm chăn, cố gắng chống đỡ tinh thần đối phó với Tiêu Tử Nghĩa, "Ngươi chạy tới chỗ ta diễu võ dương oai, chính là muốn đuổi ta đi. Ngươi dùng phương pháp khích tướng cũng vô dụng. Ta sẽ không bao giờ theo ý muốn của ngươi, không bao giờ."
"Hắn đã đồng ý tiếp nhận ta." Tiêu Tử Nghĩa làm trái lương tâm, hắn tiếp tục nói, "Ngươi còn ở lại đây làm gì? Bây giờ người ở bên cạnh hắn là ta không phải ngươi. Ngươi muốn chen chân vào giữa ta với bệ hạ, ngươi cảm thấy có thể không?"
Con ngươi Độc Cô Ly phủ đầy tơ máu, đầu ngón tay trắng bệch, cảm xúc sắp sụp đổ cuối cùng cũng bùng nổ vào thời khắc này.
Y lảo đảo xuống giường, không để ý miệng vết thương trên người đã bị hở, bóp chặt lấy cổ Tiêu Tử Nghĩa, quát lớn: "Không được nói! Câm miệng! Tiêu Tử Nghĩa, hắn là của ta, là của ta!"
Khuỷu tay Tiêu Tử Nghĩa đánh vào bụng Độc Cô Ly.
Khóe môi Độc Cô Ly rỉ máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn gắt gao bóp chặt huyết quản của Tiêu Tử Nghĩa, hận không thể đem người này thiên đao vạn quả.
Nhưng nội lực của y hao tổn quá nghiêm trọng, không có nội lực chống đỡ, hơn nữa trên người còn bị thương, vốn không đủ khả năng đả thương Tiêu Tử Nghĩa.
"Độc Cô Ly, ngươi hiện tại căn bản không đả thương được ta."
Khuỷu tay Tiêu Tử Nghĩa lần nữa đánh về phía ngực Độc Cô Ly, lực đạo cực nặng, xem như trả thù một kiếm lúc trước.
Độc Cô Ly lui về phía sau vài bước, vững vàng bắt lấy bình phong bên cạnh, ôm ngực, phun ra một ngụm máu.
Ánh mắt Tiêu Tử Nghĩa lạnh lùng, dứt khoát một không làm hai không nghĩ, thừa dịp bệ hạ không có ở đây, tại chỗ này giết Độc Cô Ly.
Trong mắt hắn xuất hiện một cỗ sát khí, tay nằm chặt một bên kiếm, đang chuẩn bị rút ra.
Danh Sách Chương: