• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: camanlwoibieng
- ---------------%----------------
Lãnh nguyệt như câu, hàn tế thê lương.
Ánh trăng màu bạc chiếu rọi trên mặt đất nổi đầy gió lạnh, phản chiếu một thân ảnh tuyết trắng như sương bên ngoài sân, thêm mấy phần cô tịch cùng quạnh quẽ.
Độc Cô Ly che miệng vết thương trước ngực, dòng máu đỏ tươi theo kẽ ngón tay chảy ra, vạt áo trắng như tuyết loang lổ vết máu.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuyệt mỹ của thiên nhân tái nhợt như tờ giấy, máu tươi theo khóe môi nhỏ giọt xuống.
Dù là ai, thấy bộ dáng mỹ nhân tuyệt sắc bị thương tổn như thế, cũng sẽ lộ vẻ xúc động.
"Chủ tử! Ngài làm sao vậy?" Thiên Mặc kinh hãi trong chớp mắt, vội vàng tới đỡ Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly mặt mày tuyệt sắc, lại nhiễm vài phần lạnh lẽo cùng sát khí, đôi môi hé mở: "Bảo Lý Huyền thả Lục Hoa ra khỏi cung, ngươi ra ngoài cung đón hắn." Cuối cùng, lại bổ sung một câu, "Đừng để Lý Huyền phát hiện nơi này."
Thiên Mặc chấn kinh: "Chủ tử, Lục Hoa?? Ngài, ngài nghiêm túc sao?"
Thấy Độc Cô Ly không nói, Thiên Mặc lại gấp gáp: "Là bởi vì Lý--?"
Độc Cô Ly nhẹ nhàng liếc mắt một cái. Thiên Mặc bỗng cảm thấy hàn khí bốn phía, hắn thấp giọng nói: "Vâng. Thuộc hạ không hỏi nhiều nữa."
"Đi mau, trước khi trời sáng ta muốn gặp người." Độc Cô Ly nhắm mắt nhẹ giọng nói.
"... Thế nhưng, vết thương của ngài..." Thiên Mặc run sợ nhìn máu từ xiêm y Độc Cô Ly. Hắn đi theo chủ tử nhiều năm, chưa từng nhìn thấy chủ tử đem chính mình làm cho chật vật như vậy.
"Nhanh đi." Độc Cô Ly nhíu mày, đã không vui. Thiên Mặc không phải là người của Tinh Thần Lâu, chưa từng tiếp nhận huấn luyện, bảo hắn làm việc hắn lại lằng nhà lằng nhằng. Trước kia không nói, hiện giờ y một khắc cũng không chờ được.
Thiên Mặc đành phải tuân theo mệnh lệnh, thở dài một tiếng, nhanh chóng rời đi. Muốn mang một người từ chỗ Lý Huyền tới đây không khó, dù sao trong tay Độc Cô Ly còn nắm chặt mệnh mạch của Lý Huyền, Lý Huyền không dám không nghe.
Lần này Thiên Mặc đi vào trong cung đòi người, Độc Cô Ly có khả năng nắm chắc trăm phần trăm.
Độc Cô Ly mở cửa một sương phòng khác ra, chịu đựng đau đớn xử lý vết thương cho mình. Chủy thủ kia rất nhỏ, y biết đâm vào đâu sẽ không chết, lực đạo, độ sâu, cũng đều trong nháy mắt tính toán chuẩn xác mà đi vào. Chủy thủ phải đâm, máu phải chảy, nếu không làm sao có thể khiến người kia đau lòng đây?
Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ đau lòng xông tới vội vàng hỏi y: "A Ly, có sao không?"
Hiện giờ, y chỉ lấy được bóng lưng của Lý Thanh Vân.
Vết thương đau.
Nhưng nơi đau hơn vết thương, là tâm.
"A Ly, ngươi thiên tính lạnh nhạt, vô tâm tuyệt tình, đối với phụ mẫu không có thân tình ỷ lại, đối với huynh trưởng cũng không có tình cảm nương tựa lẫn nhau, đối với ta càng không có ân tình thầy trò chân chính. Hoa cỏ cây cối trên thế gian này, giang hà sông núi trong mắt ngươi là một màu xám xịt, không chút sắc thái."
"Ngươi không có tình cảm, làm bất cứ chuyện gì đều có thể đoạn tình tuyệt niệm, vô tâm vô tư, thậm chí không có bất kỳ nhược điểm nào, đánh đâu thắng đó."
"Bây giờ có lẽ là đúng."
"Nhưng nếu một ngày nào đó ngươi gặp phải một thứ gọi là ruột gan đứt từng khúc, cơm nước không màng, nếu ngươi không sớm phát hiện tâm ý của mình, đoạn tình cảm này rất có khả năng biến thành con dao hai lưỡi, đâm vào người ngươi yêu, cũng đâm về phía chính mình"."
Trong hồi ức, là một vị lão ông tóc hoa râm khoảng hơn trăm tuổi đang đánh đàn dạy bảo, lời ông nói rất chân thành, hướng dẫn từng bước, một đôi mắt già nua nhiễm đầy trần thế nhìn về phía chúng sinh dưới chân núi. Ông nhìn về phía một bộ tố ý, thần sắc đạm mạc đến cực điểm, lúc này Độc Cô Ly mới 16 tuổi. "A Ly, ta không muốn dạy ngươi thành một cỗ máy lạnh lẽo vô tình."
Độc Cô Ly lúc đó lạnh nhạt lại tự tin trả lời: "Con sẽ không yêu ai hết."
Hồi ức tiêu tan--
Sắc mặt Độc Cô Ly tái nhợt nhìn dung nhan ai nấy đều ao ước tán thưởng trong gương, đôi mắt chậm rãi buông xuống, khóe môi cũng không tự giác giương lên một nụ cười tự giễu.
Ân sư dạy y cầm nghệ, đàn tấu một khúc Phượng Cầu Hoàng luôn không đạt yêu cầu, bởi vì người vô tình, khúc cũng vô tình, tiếng đàn không có tình cảm, làm sao có thể êm tai?
Tất cả lời nói của ân sư năm đó trở thành sự thật.
Y chung quy đã gặp được người có thể làm cho y động tâm.
Có lẽ là lúc Lý Thanh Vân say rượu lung tung ôm lấy y mượn rượu làm càn, có lẽ là Lý Thanh Vân luôn nhìn y từng thời từng khắc, có lẽ là Lý Thanh Vân ghé sát bên tai y nhẹ giọng nói chỉ cần một mình A Ly, có lẽ là mỗi một phút một giây ở chung với hắn, trái tim đều đang đập liên hồi.
Nhưng y đều bỏ qua toàn bộ.
Y xem thường bằng chứng chứng minh mình động tâm.
Chỉ bởi vì lý trí luôn nói cho y biết, y cùng Lý Thanh Vân đạo bất đồng bất tương vi mưu, sớm muộn gì cũng có ngày, bọn họ sẽ chỉ kiếm về phía nhau.
Cho nên lý trí chiếm thế thượng phong, cảm tính bị y vững vàng áp chế.
Y có thể ngửi thấy hương thơm đặc biệt, độc nhất vô nhị thuộc về Lý Thanh Vân.
Về sau khi gặp được Cửu Nhi, lúc y ngửi thấy mùi hương này, tâm đã nói cho y đáp án, nhưng lý trí vẫn nói với ý rằng, đây không có khả năng là Lý Thanh Vân.
Y làm tổn thương người mình yêu hết lần này đến lần khác.
Đợi đến khi hiểu được tâm ý, cũng đã muộn, Lý Thanh Vân sẽ không bao giờ giống như trước kia tràn đầy tín nhiệm y hay yêu y nữa.
Chính y đã tự tay hủy diệt tình yêu mà Lý Thanh Vân dành cho y.
Ngày hôm sau.
Thiên Mặc đã đón Lục Hoa Lục Công công từ trong cung tới, hơn nữa còn dẫn theo Lục Hoa đến sương phòng của Lý Thanh Vân.
Độc Cô Ly đang ở trong phòng thử độc cho Lý Thanh Vân.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Cánh cửa được mở ra.
Lục Hoa phong trần mệt mỏi xuất hiện ở ngoài phòng, nước mắt giàn giụa, yên lặng nhìn Lý Thanh Vân bình an vô sự mặt có chút tái nhợt, yên lòng không ít, nghẹn ngào nói: "Bệ hạ..."
Độc Cô Ly nhìn về phía Lý Thanh Vân.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân bừng sáng, dưới ánh mắt chăm chú của Độc Cô Ly đứng thẳng dậy, vọt tới ôm lấy Lục Hoa: "Lục Tiểu Hoa, ngươi không bị sao."
"Không sao, không sao hết." Lục Hoa tựa hồ đã già hơn rất nhiều, vỗ lưng Lý Thanh Vân, vừa khóc vừa cười.
Khi hắn nhìn thấy Độc Cô Ly, nụ cười trong nháy mắt trở nên lạnh băng lại u ám.
"Lý Huyền có làm ngươi bị thương không?" Lý Thanh Vân lôi kéo hắn vừa đi vừa xem một lượt.
Hốc mắt Lục Tiểu Hoa ngấng lệ, cười haha nói: "Lý Huyền không có động vào thần, thân thể này của nô tài vô cùng tốt."
Lý Huyền đích xác có sai người chạy tới đánh Lục Hoa, dù sao cũng là địch nhân từng tự tay đưa dược đoạn tử tuyệt tôn cho hắn, hắn thể nào cũng sẽ "đặc biệt chiếu cố".
Thiên Mặc và Bạch Cảnh Sách không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, nhìn Lý Thanh Vân và Lục Hoa, muốn nói lại thôi.
Độc Cô Ly nhìn nụ cười hiển nhiên vui vẻ của Lý Thanh Vân, nhịn không được cũng cong môi, chợt y rũ mắt xuống, che đi đáy mắt ảm đạm. Trong suy nghĩ của Lý Thanh Vân, y thậm chí còn không sánh bằng hoạn quan tận nhân không biết xấu hổ nhất của hắn trước kia.
Không, đó là trong mắt mọi người trên thiên hạ. Lục Hoa là chó săn của đế vương người người phỉ nhổ không biết xấu hổ, là đao phủ giết người không chớp mắt, là gian thần nịnh nọt sàm ngôn.
Nhưng ở chỗ Lý Thanh Vân, hắn ta không phải là người hầu.
Hai người trải qua sinh tử ly biệt sau khi gặp lại, ngược lại càng giống phụ tử hơn. Phụ thân yêu thương hài tử, hài tử ỷ lại vào cha mình. Loại hình dung quỷ dị này lại xuất hiện phi thường hài hòa trên hai người chủ tớ Lý Thanh Vân và Lục Hoa.
Phải tới khi nào, Lý Thanh Vân mới có thể ỷ lại vào y như ỷ lại vào Lục Hoa?
Lục Hoa tươi cười, đột nhiên nhìn về phía Độc Cô Ly, nụ cười tối đi rất nhiều: "Độc Cô công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Độc Cô Ly thần sắc hơi khựng lại, ngữ khí không còn nhắm vào Lục Hoa nữa, mà là lễ phép, cùng với như có như không lấy lòng: "Được Lục Công công nhớ đến, ta hết thảy đều khỏe mạnh. Ngược lại Lục Công công, đã từng bị Lý Huyền khi nhục? Thân thể có gì đáng ngại không?"
Lục Công công có chút kinh ngạc, cũng có chút khiếp sợ, âm dương quái khí nói: "Ơ! Đây là ai vậy? Đây là Độc Cô công tử cao cao lãnh ngạo mà tạp gia quen biết sao? Hôm nay thật sự là để cho tạp gia mở mang kiến thức a! Còn học cách thăm hỏi tạp gia?!"
Độc Cô Ly không để ý đến tia âm dương quái cùng ý châm chọc trong bóng tối của Lục Công công, nhẹ giọng cười nói: "Lục Công công chê cười rồi, trước kia là ta không hiểu chuyện."
Lục Hoa "Chậc" một tiếng, tiếp tục mỉa mai: "Ban đầu là ai trong tối âm thầm mắng tạp gia là hoạn quan gian xảo? Độc Cô công tử, ngài sẽ không quên chứ?"
Độc Cô Ly khiêm tốn nói: "Trước kia là lỗi của ta, ta chịu tội với Lục Công công, ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta."
Lục Hoa càng cảm thấy kỳ lạ, nhìn chằm chằm Độc Cô Ly hồi lâu, thấy Độc Cô Ly xưa nay cao ngạo thế nhưng lại chịu tội trước một hoạn quan như hắn, thật sự là cảm thấy mặt trời mọc hướng Tây.
Ngoài cửa, Thiên Mặc vẻ mặt quái dị nói: "Một màn này, sao giống như phi tử bị đày vào lãnh cung cầu thái giám bên cạnh Hoàng đế thu xếp..."
Bạch Cảnh Sách: "..."
Hắn tiến lên phía trước, cười cười nhìn về phía Lục Hoa, chắp tay thở dài nói: "Vị này hẳn là Lục Công công anh minh thần võ trong lời đồn đi? Tại hạ Bạch Cảnh Sách, chính là Nhị đương gia của Bạch gia."
Lục Hoa ánh mắt sắc bén: "Ngươi chính là cung tiễn thủ lúc trước ám sát bệ hạ ở bãi săn Vân Hồ Sơn?"
"..." Bạch Cảnh Sách mồ hôi lạnh toát ra, da đầu tê dại nhìn xem Lục Hoa, "Lúc trước là lỗi của ta, ta..."
Lục Hoa cười lạnh một tiếng.
"Lục Công công đi đường mệt nhọc, chắc hẳn đang rất đói bụng, nơi này có một ít điểm tâm, xin cứ chầm chậm dùng."
Lục Hoa nhìn bộ dáng ôn nhu kính cẩn của Độc Cô Ly, lẳng lặng dò xét hồi lâu.
Lý Thanh Vân ngồi ở một bên, uống một ngụm trà, tinh thần ở bên ngoài, đối với sóng ngầm cuồn cuộn của mấy người kia bắt đầu giả vờ mắt điếc tai ngơ.
Thiên Mặc nhìn khung cảnh quái dị trong phòng. Lý Thanh Vân ngồi một mình, Độc Cô Ly cùng Bạch Cảnh Sách chiêu đãi Lục Hoa, Lục Hoa thì đi tới bên cạnh Lý Thanh Vân, không để ý tới hai người kia... Khung cảnh này, thật sự rất giống thái giám Hoàng đế cùng hai vị phi tử tranh sủng.
Hắn lắc đầu và đánh vào mặt mình: "Ý nghĩ kỳ lạ gì vậy?"
Bạch Cảnh Sách còn đang cười làm quen với Lục Hoa.
Độc Cô Ly đã đi đến bên cạnh Lý Thanh Vân, năm ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc đen nhánh nhu hòa của Lý Thanh Vân. Y nhìn qua gáy Lý Thanh Vân, nhẹ giọng hỏi: "A Vân, ta giúp ngươi cứu Lục Công công ra, ngươi có cao hứng chút nào không?"
Lý Thanh Vân hỏi ngược lại: "Là 'giúp' ta sao?"
"Không phải, là ta muốn lấy lòng ngươi, là ta đang chuộc tội vì lần bức thoái vị này." Y ôn nhu trả lời.
Ánh mắt Lý Thanh Vân thu liễm lại, hắn đưa mắt hướng về phía Độc Cô Ly, "Ta muốn nói chuyện riêng với Lục Tiểu Hoa, các ngươi có thể đi ra ngoài hết hay không."
"Được." Độc Cô Ly rất nghe lời, lúc rời khỏi sương phòng, thuận tiện cũng lôi Bạch Cảnh Sách đi.
Trong sương phòng, trong nháy mắt chỉ còn lại hai người.
Lục Công công quỳ thẳng xuống đất: "Bệ hạ, nô tài vô dụng, nô tài không thể bảo vệ giang sơn của bệ hạ và bệ hạ."
"Ta không trách ngươi, ngươi đứng lên đi, đừng quỳ, ta cũng đã không còn là bệ hạ nữa" Lý Thanh Vân nâng Lục Hoa đứng dậy.
Lục Hoa đứng dậy, trong ánh mắt một mảng âm trầm: "Bệ hạ vĩnh vĩnh đều là bệ hạ, là người tôn quý nhất trên thế gian này. Ngài từ khi sinh ra nên được vạn dân quỳ lạy kính ngưỡng! Nô tài nhất định sẽ thay bệ hạ giết Lý Huyền, đoạt lại giang sơn!"
...
- ---------------%-----------------
Editor: Hình như ân sư Độc Cô Ly t edit lúc gọi "con" lúc gọi "ngươi" đúng hông nhở.
Giờ chốt gọi ĐCL là "ngươi" luôn nha chứ gọi tùm lum nó loạn hết lên. Khi nào bộ này hoàn t beta lại--
Mà chắc còn lâu a _(:3 」∠)_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK