¹Dung mạo như tiên, khí chất như ngọc
²Nhẹ nhàng bay vút như chim hồng khi qua biển
Editor: camanlwoibieng
- ---------------%----------------
"Quân sư đại nhân sủng ái vị tiểu công tử này như thế, có thể giới thiệu không?" Ôn Lâm Sơn cười vuốt vuốt bộ râu trắng bóng.
Độc Cô Ly nói: "Hắn không thích bị quấy rầy."
Lưu Mộ Ngôn cười nói: "Vậy bản quan ngược lại càng hiếu kì, là người quốc sắc thiên hương như thế nào mới có thể khiến Quân sư đại trân trọng giấu kỹ như vậy, còn sợ chúng ta nuốt sống hắn."
"Đúng vậy đúng vậy, cũng nên để chúng ta xem bộ dáng của vị tiểu công tử này một chút đi."
Các vị đại thần bắt đầu ồn ào.
Độc Cô Ly nắm tay Lý Thanh Vân, thản nhiên nói: "Gặp một cái cũng không phải là không thể. Chỉ là dung mạo dưới vành mũ này, chư nôm tào vị(?) khả năng không có mạng đi gặp."
Lưu Mộ Ngôn chợt cả kinh, là người như thế nào mà bọn họ phải liều mạng đi gặp?
Chúng thần chỉ nói là dục vọng chiếm hữu của Độc Cô Ly quá mức mãnh liệt, cười ha ha một vòng, liền lấp liếm cho qua, trong bữa tiệc mọi người đàm luận thế cục hiện nay trong triều, tâm tư khác nhau, mỗi người đều có tính toán riêng.
Lý Thanh Vân đem biểu tình của bọn họ thu hết vào đáy mắt, một đám chó cỏ mọc đầu tường*.
*gió chiều nào theo chiều ấy
Ánh mắt của hắn như có như không đặt trên người Tiêu Tử Nghĩa, chuông ở mắt cá chân đinh đinh rung động. Hắn dùng lực gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, từng chút từng chút, trầm ổn chậm tiến, làm cho người nghe không hiểu sao hoảng hốt.
Ánh mắt Tiêu Tử Nghĩa thâm trầm nhìn tần suất gõ ngón tay của hắn, trong lòng đã có kết luận, đây là tần suất gõ mặt bàn khi bệ hạ ngày xưa suy tư, mấy cận thần đều vô cùng quen thuộc với động tác nhỏ này của hắn. Tiêu Tử Nghĩa uống một ngụm trà, trầm giọng nói, "Chi bằng ăn xong đến Thính Nguyệt Lâu nghe một chút tiểu khúc, hôm nay Liễm Nguyệt cô nương ngồi trên đài."
Nghe nói như vậy, mấy đại thần đều muốn đồng ý đi.
"Không biết Quân sư đại nhân có đi hay không?" Lưu Mộ Ngôn cười hỏi ý nguyện của Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi hắn: "Có muốn đi không?"
Lý Thanh Vân ra vẻ do dự một lúc lâu, gật gật đầu.
Độc Cô Ly quay đầu nhìn về phía bọn họ, nhẹ nhàng gật đầu: "Đi thôi."
Thính Nguyệt Lâu chính là nơi các hoàng thân quốc thích, quý tộc danh môn Ung Quốc thường lui tới, Thính Nguyệt Lâu khác với thanh lâu bình thường, nơi đây đều là thanh liên cùng thanh quan, có tài, có sắc, không phong hoa tuyết nguyệt, chỉ nói cổ luận kim, ngâm thơ tác đối, đánh đàn vẽ tranh, ai có văn chương, liền có thể ở nơi này đạt được kính ngưỡng.
Liễm Nguyệt cô nương là đệ nhất tài nữ Thính Nguyệt Lâu, tài năng hơn người, tiếng đàn được đánh đến thành thục tuyệt diệu, dung mạo đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, được vô số vương công quý tộc Ung Đô theo đuổi.
Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân tiến vào nơi này, chính là Mai Lan Trúc Cúc tứ quân tử hoa họa treo trên vách, bước vào trong viện, chung quanh đặt thư quyển, cùng cầm kỳ, đích xác là nơi phong nhã tốt nhất.
Trên đài lớn hoa lệ, lụa mỏng tung bay, hương thơm xông vào mũi, nữ tử mặc cẩm váy màu tím đeo rèm lụa trắng tinh khiết, mơ hồ có thể thấy được dung nhan tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành. Đôi mắt nước của nàng mỉm cười, quan sát đám người dưới đài, bàn tay mảnh khảnh đàn tấu một khúc nhạc tuyệt diệu tĩnh tâm, khiến người ta đặt mình trong hình ảnh đẹp đẽ này, không cách nào tự kiềm chế.
Vương công quý tộc ngồi dưới đài đều híp mắt thưởng thức.
"Liễm Nguyệt cô nương có thể nói là tài nữ a! Thử hỏi khắp đại lục Cửu Châu này, ai có thể so sánh với Liễm Nguyệt cô nương?"
"Ai? Ngươi khoang hãy nói! Độc Cô công tử danh chấn Cửu Châu chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, tài năng của hắn rõ như ban ngày."
"Hừ! Ta nói nữ tử! Ai muốn lấy nam nhân ra so? Mà nam nhân sao có thể đẹp hơn nữ tử? Xùy! Sao ta có thể tin được chuyện đó?!"
"Hắc hắc! Ngươi không biết chứ gì? Trong buổi yến hội giữa các nước năm đó, Độc Cô công tử đại diện Tuyết Quốc đàn tấu một khúc Lưu Phong Hồi Tuyết, có thể nói là danh động Cửu Châu! Từng có họa sĩ vẽ chân dung của hắn ra, bạch y thắng tuyết, dung mạo khuynh thành, cảnh sắc thế gian này có đẹp đến đâu cũng ảm đạm trước mặt hắn."
"Trong thiên hạ có bao nhiêu vương công quý tộc muốn chiêm ngưỡng mỹ mạo của hắn a?"
"Năm xưa khi Nhị Hoàng tử ra đường, mười dặm đường phố, có vô số nam nữ điên cuồng đi ra nghênh đón, dùng cánh hoa rắc lên kiệu của hắn, ném hoa thơm quanh xe, nhìn thấy mỹ nhân cười một nụ. Chỉ vì thấy được dung nhan thần tiên, mỗi người đều kích động đến lệ nóng lưng tròng.
"Tiên tư ngọc sắc, mỹ khuynh vạn quốc."
"Đây tuyệt đối không phải hư danh."
Một vị Bách Hiểu Sanh thu hồi cây quạt híp mắt cười nói: "Đây chính là dung mạo mà nữ nhân thấy cũng phải cam bái hạ phong, nam nhân thấy cũng phải vì đó mà yêu thích."
"Thần Vân Đế trầm mê trên người hắn, cũng là có nguyên nhân."
"Với dung mạo tuyệt sắc vô song kia, ta cũng muốn làm một Hoàng đế ngày ngày thưởng thức mỹ nhân, từ đấy quân vương không tảo triều a!"
Những người xung quanh đã từng chứng kiến tư sắc thần tiên của Độc Cô Ly nhao nhao tiến lại gần, hai mắt sáng lên nói: "Ngươi nói thật như vậy, ngươi có chân dung không?"
Bách Hiểu Sanh cười ha ha, thần bí nói: "Có, tất nhiên là có, chỉ là tốn không ít tiền mới mua được, không thể bán với giá thấp a."
"Ta nguyện ý xuất ra một ngàn kim.", "Ta nguyện ý bỏ ra một vạn kim.", "Ta nguyện ý xuất ra ba vạn kim!"
Bách Hiểu Sanh thu hồi quạt xếp, cười nói: "Thành giao!"
Bên trong tầng hai, mọi người vừa uống rượu vừa nghe đàn, ngôn tiếu yến yến, vô cùng hòa hợp.
Tiêu Tử Nghĩa giơ chén rượu lên nói: "Dưới lầu có người đang đàm luận về Quân sư đại nhân, mỹ mạo của Quân sư đại nhân khắp Cửu Châu đều biết. Nghe nói kỹ năng gảy đàn càng là nhất tuyệt, không biết hôm nay ngài có nhã hứng đàn một chút không?"
Dung mạo tuyệt sắc như tuyết của Độc Cô Ly trầm xuống. Y rất ít khi đánh đàn trước mặt người khác.
Lý Thanh Vân cầm cổ tay y, nhẹ giọng nói: "Ta muốn nghe."
Độc Cô Ly động tâm, trở tay nắm chặt cổ tay hắn, cười hỏi: "Hồi phủ nghe. Ngươi muốn nghe bao lâu, ta sẽ đàn cho ngươi bấy lâu."
"Ta muốn nghe ngay bây giờ." Giọng nói của Lý Thanh Vân rất nhẹ.
Nụ cười của Độc Cô Ly hơi nhạt.
Lưu Mộ Ngôn lạnh giọng quát lớn: "Ngươi muốn để đại nhân nhà ngươi lộ diện trước mặt người đàn tấu? Sao lại không hiểu chuyện như vậy?"
Độc Cô Ly khẽ nhíu mày, trong đôi mắt kinh hồng nổi lên lưu quang u ám. Lúc y nhìn người như thế, chính là biểu thị mình đang tức giận.
Lưu Mộ Ngôn có chút kinh hoàng, ngậm miệng uống trà. Lại thầm hận mình thân là thần tử Ung Quốc, lại bị một tiểu kỹ tử lấy sắc thị nhân vả mặt. Thật đáng xấu hổ.
Độc Cô Ly thu hồi ánh mắt, cười nắm hai tay Lý Thanh Vân: "Nếu ngươi muốn nghe, ta liền đàn cho ngươi nghe." Y dừng một chút, nhớ tới khúc «Phượng Cầu Hoàng» trong Dao Hoa Cung ngày xưa không hề có cảm xúc gì, hiện giờ y muốn đàn tấu cho A Vân.
Chính giữa sân khấu rộng lớn.
Liễm Nguyệt cô nương đã chậm rãi đứng dậy, cúi người liền rời đi.
Đám người từ tứ phía ồn ào vẫy gọi năn nỉ nàng đừng rời đi. Liễm Nguyệt cô nương chỉ lưu lại cho bọn họ một cái bóng màu tím xinh đẹp, cùng với váy lụa tử sắc lay động trái tim.
Thính Nguyệt Lâu là một nơi phong nhã, ngâm thơ đối đáp đánh đàn vẽ tranh, người có tài, liền có thể lên sân khấu biểu diễn một phen.
Đám người bên dưới nhàm chán vô cùng, mãi đến khi thân ảnh bạch y như gió cuốn tuyết hoa rơi vào giữa sân khấu, lúc này bọn họ mới cả kinh, mở to hai mắt, mặt đầy kinh ngạc nhìn nhan sắc thần tiên được xưng là "tiên tư ngọc sắc, mỹ khuynh vạn quốc".
Áo trắng tóc đen, tuyết tư xanh ngọc, lưu phong hồi tuyết, yếu ớt nhẹ nhàng. Nốt chu sa mỹ nhân ở mi tâm càng thêm khuynh thành tuyệt sắc, quả thực đẹp đến mức không giống phàm nhân.
Loại mỹ mạo này, loại dáng vẻ này, đã vượt qua tất cả vẻ đẹp của nhân loại, giống như tạo vật kiệt xuất nhất, kiệt tác hoàn mỹ nhất, không nhiễm khói lửa thế tục, chỉ có thần linh, chỉ có tiên giả mới có được dung mạo tuyệt thế như vậy.
Bốn phía trong nháy mắt yên tĩnh, ánh mắt đờ đẫn, kinh diễm nhìn qua tiên nhân không biết từ đâu đến kia.
Năm ngón tay thon dài gảy một khúc cầm âm tuyệt diệu.
«Phượng Cầu Hoàng» kỹ nghệ cao siêu, cần dày công tôi luyện, trong đó phải xen lẫn tình cảm nồng đậm của chủ nhân, có được linh hồn, làm cho người nghe tâm thần đại động.
Lầu hai.
Lý Thanh Vân lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.
Các thần tử vô cùng kinh ngạc, trong lòng tăng thêm vài phần kiêng kỵ.
Độc Cô Ly đẹp thì có đẹp, nhưng thủ đoạn cùng tâm cơ của y có bao nhiêu thâm trầm ác độc, bọn họ đều từng chứng kiến qua. Vốn tưởng rằng y là thánh hoa mọc chốn tiên sơn thần thánh, thực chất y là ác quỷ trong địa ngục tràn ngập gai độc. Vẻ đẹp của y tỷ lệ thuận với tâm cơ mưu lược của y.
"Vị tiểu công tử này, ngươi tên là gì?" Lưu Mộ Ngôn nhìn Lý Thanh Vân chòng chọc, khá là không có ý tốt.
Lý Thanh Vân không trả lời, hắn nhìn về phía Tiêu Tử Nghĩa.
Tiêu Tử Nghĩa nhìn chằm chằm hắn, hai người tựa hồ đạt thành sự đồng thuận gì đó.
"Bản quan hỏi ngươi đấy! Quân sư đại nhân không còn ở đây nữa, xem ngươi lấy cái gì mà kiêu?"
Lưu Mộ Ngôn cực kỳ tức giận, ông ta nhớ vừa rồi người này còn làm cho ông ta khó xử đến mất hết mặt mũi. Dù sao cũng chỉ là một tiểu sủng lấy sắc hầu người mà thôi, cho dù xử lý, ông cũng có thể tặng thêm vài tiểu mỹ nhân như vậy cho Quân sư đại nhân.
Ông ta càng nghĩ càng tức giận, đá phăng cái ghế Lý Thanh Vân đang ngồi.
Lý Thanh Vân bất ngờ không kịp đề phòng, hắn ngã ngồi trên mặt đất, phía sau lại truyền đến đau nhức khiến hắn hít một ngụm khí lạnh.
Ôn Lâm Sơn đứng dậy: "Lưu đại nhân, như vậy có phải không tốt lắm không."
Lưu Mộ Ngôn lạnh lùng nói: "Có gì không tốt? Hắn bất quá chỉ là đồ chơi ấm giường, bị hủy thì tặng thêm mấy cái là được."
Tiêu Tử Nghĩa đi qua đỡ hắn dậy, thấp giọng hỏi: "Ngài không sao chứ."
Lý Thanh Vân lắc đầu.
Tiêu Tử Nghĩa dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được nói: "Mười ngày sau, đi tới tửu lâu Thiên Hương, thần đã sắp xếp xong hết thảy có thể đưa ngài rời đi."
Lý Thanh Vân gật nhẹ đầu.
"Tiêu Tướng quân! Ngươi thì thầm cái gì? Sao ngươi cũng coi trọng món đồ chơi này rồi?" Lưu Mộ Ngôn cau mày. Ông thấy Lý Thanh Vân phi thường không vừa mắt, vừa rồi dám làm ông ta mất mặt, hiện giờ nói cái gì cũng phải giáo huấn hắn mới được.
Tiêu Tử Nghĩa nhíu mày.
Lý Thanh Vân đưa tay ngăn cản hắn, mắt phượng lạnh lùng liếc qua Lưu Mộ Ngôn một cái.
Lưu Mộ Ngôn cười lạnh một tiếng, đi tới, dùng một tay kéo mũ rộng vành xuống.
Mái tóc dài màu đen buông xuống tán loạn, một gương mặt với ngũ quan diễm lệ lại quen thuộc xuất hiện trước mắt chúng thần ở đây, đôi mắt phượng quyến rũ của hắn hơi nhướng lên, lẳng lặng nhìn Lưu đại nhân Lưu Mộ Ngôn một mực không ngừng lên tiếng mạo phạm hắn.
Tứ phía hít một hơi khí lạnh.
Có một số nỗi sợ là bẩm sinh, cũng có một số thói quen không thể thay đổi được.
Sắc mặt Lưu Mộ Ngôn tràn ngập sợ hãi, mũ trong tay theo đó mà rơi xuống, hai chân mềm nhũn, theo bản năng quỳ gối trước người Lý Thanh Vân.
Khuôn mặt ông ta trắng bệch, bờ môi run rẩy. Ông ta không biết phải nói gì.
Trước kia kẻ dám mạo phạm bệ hạ như vậy, nhất định sẽ bị chém đầu bị liên lụy đến cửu tộc!!
Đám người Ôn Lâm Sơn cũng kinh hãi trong chớp mắt, nhịn xuống hành vi muốn quỳ xuống.
Bọn họ nuốt nước miếng, sắc mặt khó coi đỡ Lưu Mộ Ngôn dậy, "Ngươi sợ cái gì? Bây giờ hắn không còn là bệ hạ nữa."
"A, đúng đúng, đã không còn là... Không còn là bệ hạ nữa." Tuy rằng Lưu Mộ Ngôn nói như thế, nhưng âm thanh phát ra vẫn run rẩy, hai chân vẫn mềm nhũn.
Những người khác không phải là.
Bọn họ đều trải qua sóng to gió lớn dưới tay Lý Thanh Vân, trải qua thủ đoạn huyết tẩy thần tử, loại sợ hãi đối với quân vương này là bẩm sinh, không ai dám khiêu chiến uy nghiêm của hắn.
Ôn Lâm Sơn nuốt nước bọt, nhìn Lý Thanh Vân, trong mắt có vẻ sợ hãi: "Ngươi..."
Lý Thanh Vân cười khẽ một tiếng: "Các ngươi muốn quy hàng Độc Cô Ly, nên nói các ngươi ngu xuẩn hay ngu đần đây? Tâm địa của hắn rất ác độc, các ngươi chết dưới tính toán của hắn lúc nào cũng không rõ ràng đâu."
Lời này vừa nói ra, Lưu Mộ Ngôn và Ôn Lâm Sơn liếc nhau một cái.
Trong lời nói Lý Thanh Vân đều có ý tứ khiêu khích.
"Nhưng hắn là đối tượng duy nhất chúng ta có thể quy hàng." Ôn Lâm Sơn phục hồi tinh thần.
Lý Thanh Vân mắt phượng liễm diễm: "Thật sao? Nhưng hắn cũng không coi các ngươi là đối tượng hợp tác, không tin, chúng ta có thể thử một lần."
Lưu Mộ Ngôn dùng sắc mặt khó coi nhìn hắn.
Một khúc Phượng Hoàng cầm âm kết thúc.
Xung quanh truyền đến tiếng khen ngợi chói tai cùng tiếng vỗ tay liên miên không dứt.
Độc Cô Ly chậm rãi đẩy cửa ra, thấy một màn bên trong cửa, đồng tử co rút lại.
Y khẽ nhíu mày, gọi: "A Vân."
Độc Cô Ly đi đến bên cạnh Lý Thanh Vân, nhìn Lưu Mộ Ngôn quỳ trên mặt đất và Ôn Lâm Sơn đang đứng bên cạnh dìu ông ta, cùng với một đám thần tử sắc mặt trắng bệch khác, trong lòng hiểu được điều gì.
Y vẫn cầm tay Lý Thanh Vân, trông thấy cái ghế ngã trên mặt đất, đồng tử u lãnh, chau mày nhìn về phía Lưu Mộ Ngôn: "Ngươi dám khi dễ hắn?"
Lưu Mộ Ngôn có nỗi khổ khó nói. Nếu ông ta sớm biết người dưới mũ là Lý Thanh Vân, có cho ông ta một ngàn một vạn lá gan ông ta cũng không dám đi trêu chọc a!!
Lý Thanh Vân trở tay cầm lấy tay Độc Cô Ly, mắt phượng phiếm hồng, tựa vào người y, đôi môi đỏ mọng hé mở: "A Ly, Lưu Mộ Ngôn khi nhục ta, hiện tại ai cũng có thể khi nhục ta. Hắn không chết, ta khó lòng nguôi hận."
Ôn Lâm Sơn và các thần tử nhìn cách thức ở chung của hai người hiện giờ, cả kinh đến rớt cằm. Đây là bệ hạ kiêu ngạo bá đạo muốn khống chế tất cả của bọn họ sao?
Hô hấp Độc Cô Ly hơi dồn dập, ôm eo Lý Thanh Vân, "Làm cho A Vân tức giận, hắn đáng chết, hắn đáng chết."
Dưới áo bào rộng lớn màu trắng của y hạ xuống một thanh trường kiếm mới màu trắng tuyết, đâm thẳng vào tim Lưu Mộ Ngôn, người sau che ngực, khó tin nhìn Độc Cô Ly, máu chảy xuống khóe môi, nói không nên lời.
Họ... Không phải là quan hệ đồng minh hợp tác sao?
Đám người Ôn Lâm Sơn trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Hôm nay Lưu Mộ Ngôn có thể tùy tùy tiện tiện mà chết, ngày mai chính là bọn họ.
Độc Cô Ly đây là bị cái gì làm cho cho choáng váng đầu óc rồi?!
Lý Thanh Vân chậm rãi quay đầu, đôi mắt phượng lạnh lẽo nhìn đám người Ôn Lâm Sơn.
Độc Cô Ly vì hắn trù tính thì như thế nào? Y hủy diệt hết thảy của hắn, kéo hắn vào vực sâu, lại muốn đem hắn từ vực sâu kéo ra, muốn trả lại hết thảy những mất mát cho hắn, vọng tưởng làm như vậy liền có thể trở về lúc ban đầu.
Cho dù lấy lại được hoàng vị, có Độc Cô Ly nhúng tay vào triều chính, lấy lòng dạ cùng lực hiệu triệu* của Độc Cô Ly. Địa vị của hắn tùy thời tùy chỗ đều sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí chuyện gì cũng phải nghe theo Độc Cô Ly. Dựa vào cái gì?
*kêu gọi, triệu tập quần chúng
Nói không chừng hắn còn phải thời thời khắc khắc đề phòng Độc Cô Ly nảy sinh mơ ước cùng dã tâm.
Chỉ cần Độc Cô Ly muốn, lật đổ Ung Quốc lần nữa cũng không phải không có khả năng.
Lý Thanh Vân trong mắt không thể chứa được cát.
Loại cảm giác tất cả đều nằm trong tay người khác này, Lý Thanh Vân một chút cảm giác an toàn cũng không có.
Danh Sách Chương: