Editor: camanlwoibieng
- ---------------%----------------
Cùng lúc đó.
Chiến tranh Cửu Châu đã nổ ra bốn lần.
Tin tức nhiều nhóm quân đội Ung Quốc xâm chiếm Tấn Quốc, khơi mào chiến tranh mau chóng lan nhanh khắp Cửu Châu. Máu tươi đỏ rực nhuộm đỏ mười hai kinh thành Tấn Quốc. Các nước khác vô cùng kinh ngạc với hành động lần này của Ung Quốc, không quốc gia nào dám nhảy vào tham chiến, tất cả đều đứng ngoài vòng quan sát tình hình chiến trận. Vua của các nước bảo trì thái độ trung lập, điều tra nghe ngóng về chiến thần Ung Quốc khí thế hung mãnh, giết chết một vị Vương gia Tấn Quốc trong trận chiến.
Thiên Sách quân của Ung Quốc hoành tảo thiên quân, binh sĩ do một vị tiểu Tướng quân thanh tú tuấn mỹ tên là Thẩm Kỳ dẫn đầu, liên tiếp công phá hai thành lớn là Linh Đô, An Đô, hai thành ở vùng biên lần lượt thất thủ. Cuộc chiến kéo dài giữa hai nước bắt đầu.
Các quốc gia điều tra lai lịch thân phận địa vị của tiểu Tướng quân này, phát hiện nàng vậy mà lại là một thiếu nữ chưa đầy mười tám tuổi.
Tiêu Tử Nghĩa cũng liên tiếp phá ba thành trì lớn, phá hủy cứ điểm biên cảnh bên kia Tấn Quốc, chỉ trong nửa năm, hai đội nhân mã từ biên cảnh bắt đầu tiến công và bao vây Tấn Quốc, giống như một hổ một sói giám sát Tấn quốc.
Cộng với việc Lục Hoa Lục Công công vẫn đang âm thầm ẩn nấp, khiến cho Tấn Quốc người người cảm thấy bất an.
Hách Liên Thần cuối cùng cũng gác lại chuyện của Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly, trở lại Việt Đô chủ trì đại cục, triệu tập binh sĩ, chỉ huy đội quân tác chiến.
Cuộc chiến khốc liệt giữa Tấn Quốc và Ung Quốc bắt đầu--
Khói lửa ngập trời, chiến tranh lan tràn.
Trong loạn thế, ai ai cũng bất an.
Ba tháng sau.
Thẩm Kỳ và Tiêu Tử Nghĩa lần lượt chiếm lĩnh sáu đô thành ngoại vi Tấn Quốc, lấy tư thái chiếm đóng tuyệt đối bao vây hoàng đô Tấn Quốc, chỉ vây không công. Dân chúng cổng ngoài không ra, cửa trong không bước tới, đã có mấy dân chúng cùng tướng sĩ Tấn Quốc quy thuận đầu hàng trở thành tù binh. Cuộc chiến này kéo dài rất lâu.
Mọi người ở Cửu Châu đều biết, quân chủ Ung Quốc đích thân ra chinh đánh chiếm Tấn Quốc, nhất định phải có được.
Hiện tại, cuộc chiến đã bước vào giai đoạn khốc liệt. Đôi bên đều đang đối chọi lẫn nhau.
Độc Cô Ly hôn mê ba tháng, rốt cục cũng bước ra từ Quỷ Môn Quan.
Đôi mắt Độc Cô Ly chậm rãi mở ra, chỉ nhìn thấy một khoảng hư vô mênh mông vô tận. Bên tai lại truyền đến âm thanh lật sách, cùng tiếng hít thở đặc trưng của Lý Thanh Vân. Y nhíu mày, chống tay chậm rãi đứng dậy, vết thương trên người đã kết vảy, vết thương trí mạng cũng gần như đã lành.
Lần này, cơ hồ là chạy trốn trong chỗ chết.
Nhưng tình huống trước khi ngất xỉu vẫn còn hiện rõ trong đầu y.
Độc Cô Ly ôm bụng đau đớn, chống tay ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt rên rỉ một tiếng.
"Cuối cùng cũng tỉnh?" Bên tai y truyền đến giọng nói của Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân thấy y ngồi dậy, liền khép lại chiến thư tiền tuyến đưa tới, đi qua ngồi bên mép giường nhìn y, "Ngươi đã hôn mê suốt ba tháng."
"A Vân?" Hai tròng mắt Độc Cô Ly không có tiêu cự gì, vô hồn nhìn về phía trước. Trong lòng y thoáng kinh hãi, ra vẻ trấn định nhìn về phía trước, đè nén nghi ngờ cùng khủng hoảng trong lòng.
Lý Thanh Vân nhìn ánh mắt vô hồn của y, vươn tay lắc lắc mấy cái. Nhíu mày nói: "Mắt không nhìn thấy à?"
Độc Cô Ly cảm thấy trước mắt mình có một cái bóng, sau đó đôi mắt trống rỗng dần dần sáng lên.
Y mơ hồ nhìn Lý Thanh Vân, hai tròng mắt lập tức đỏ lên, "A Vân, ta có thể nhìn thấy."
Thấy đồng tử y có tiêu cự trở lại, Lý Thanh Vân buông tay xuống, mắt phượng chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngươi đã hôn mê ba tháng. Ba tháng nay đại phu đã dốc hết toàn lực cứu ngươi, vốn dự đoán là một năm mới tỉnh, nhưng may là ngươi có thể tỉnh lại sớm."
Gương mặt tuyệt sắc và nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên mặt Độc Cô Ly, y ôn nhu nhìn Lý Thanh Vân, "A Vân chăm sóc ta suốt ba tháng sao?"
"Ừ." Lý Thanh Vân nói.
Dứt lời, thắt lưng Lý Thanh Vân liền bị người ta ôm lấy.
Độc Cô Ly ôm chặt lấy hắn, mỉm cười hạnh phúc: "A Vân, ngươi sẽ không mặc kệ ta. Ngươi vẫn còn yêu ta."
Lý Thanh Vân hất tay Độc Cô Ly ra. Sau đó đứng dậy, lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với y.
Độc Cô Ly kinh ngạc nhìn hắn.
Lý Thanh Vân nói: "Ngươi vì cứu ta mà bị thương, còn ăn cổ trùng của ta, cũng coi như là thế lực thuộc về ta, ta tự nhiên sẽ không mặc kệ ngươi. Nếu đổi lại là người khác, ta vẫn sẽ cứu."
Hóa ra y không đặc biệt.
Trái tim Độc Cô Ly nháy mắt bị bóp nghẹt, y kiềm chế dòng huyết dịch không ngừng cuộn trào trong cuống họng, khuôn mặt tuyệt mỹ như sương tuyết hơi tái nhợt, đôi đồng tử trong veo có chút mất mát, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tươi cười như trước.
"Ta biết rồi." Y thì thầm.
Lý Thanh Vân nói: "Ung Quốc và Tấn Quốc đã khai chiến, toàn bộ binh sĩ ở Hứa Đô đã bị tiêu diệt, ngoại trừ Hách Liên Thần, không ai biết chuyện ngày đó."
"Ngày đó..." Huyết sắc trên mặt Độc Cô Ly mất sạch, những ký ức khiến người ta buồn nôn, sự bất lực và tủi nhục khi đó vẫn hiện rõ trong đầu y. Y không muốn nhắc tới, càng không muốn chuyện này được người trong lòng y nhắc tới, giọng nói của y khàn khàn, chuyển sang đề tài khác: "A Vân bình an vô sự là tốt rồi."
"Hách Liên Thần hiện giờ đang sứt đầu mẻ trán xử lý chiến tranh giữa Tấn Quốc và Ung Quốc, hắn tất sẽ không có thời gian công khai việc này với mọi người, ta cũng sẽ không để cho hắn nói ra nửa chữ." Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi ở một bên, mím môi nói.
"A Vân." Độc Cô Ly hai mắt thất thần, nói, "Đừng nói nữa."
"Được."
Lý Thanh Vân uống một ngụm trà, sau đó hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi biết trong cơ thể ngươi có loại cổ khác không?"
"Ngoại trừ Huyết Cổ, loại cổ tích máu của A Vân, cùng với Hợp Hoan Cổ trước kia ở Đoàn gia thôn ăn ra, thì không có."
Lý Thanh Vân dừng một chút, trong mắt có nghiên cứu sâu: "Trong cơ thể ngươi có Tuyệt Tình Cổ, ngươi không biết?"
Độc Cô Ly hơi nhíu mày, "Không ai có thể thần không biết quỷ không hay hạ loại cổ này cho ta."
"Thời gian gần đây ta dùng bồ câu đưa thư cho Diệu Linh, đại khái hiểu được, Tuyệt Tình Cổ, là một loại cổ dùng tình cảm con người làm thức ăn, cổ này vốn giúp con con người thoát khỏi hồng trần đoạn tình tuyệt ái, nhưng bởi vì phương thức hạ cổ quá mức tàn nhẫn, sống bằng cách ký sinh và cắn nuốt tình cảm của con người, tác dụng phụ quá mức nghiêm trọng, đồng thời bài xích các cổ khác, cho nên đã bị liệt vào cấm cổ ở Miêu Cương. Diệu Linh nói, Miêu Cương chỉ còn lại ba con Tuyệt Tình Cổ đã sớm được một người thần bí mua từ một trăm năm trước, từ đó Cửu Châu không còn tung tích Tuyệt Tình Cổ nữa."
Lý Thanh Vân hỏi ngược lại: "Đại phu tra ra được trong cơ thể ngươi có cổ này, sao ngươi lại không biết? Ngươi trồng nó vì luyện công sao?"
Độc Cô Ly thu hồi ánh mắt, trong lòng nghi hoặc, y chậm rãi lắc đầu: "Trong trí nhớ và nhận thức của ta, chưa từng có người hạ cổ này với ta."
Lý Thanh Vân uống thêm một ngụm trà: "Vậy ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận người mà ngươi tín nhiệm."
Đôi mắt Độc Cô Ly rũ xuống: "Nếu thật sự có người như vậy, ta không thể nào không biết."
Mắt phượng Lý Thanh Vân tức giận, ném mạnh tách trà xuống bàn.
Hắn chậm rãi đứng dậy, giọng nói lạnh lùng: "Độc Cô Ly, ngươi quá tự cho mình là đúng. Chính vì sự tự tin của ngươi, mới có cơ hội để cho người khác có cơ hội lợi dụng mình."
"Chuyện này, ta sẽ chú ý." Độc Cô Ly đặt nổi nghi hoặc ở đáy lòng, trong đầu không ngừng xuất hiện hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác, phụ hoàng, mẫu hậu, ân sư, nhưng y đều lần loại trừ từng người một.
Lý Thanh Vân lại lặp lại cho Độc Cô Ly vài lời dặn dò của đại phu, hơn nữa còn nói: "Đối với nội thương và ngoại thương của ngươi, còn cả đôi mắt, cần phải tĩnh dưỡng đầy một năm." Mắt phượng hắn khẽ nhíu, "Ung Quốc không chấp nhận người vô dụng."
"Được." Độc Cô Ly nhẹ giọng đáp ứng, nắm lấy chăn gấm, nhìn về phía Lý Thanh Vân, "Ta đều nghe ngươi."
"Ừm." Lý Thanh Vân gập đầu, dặn dò xong mọi chuyện liền xoay người rời đi.
Độc Cô Ly chậm rãi nhìn hắn, muốn nói lại không kịp gọi hắn: "A Vân, ta..."
Cước bộ Lý Thanh Vân dừng lại, quay đầu nhìn về phía y, chờ y lên tiếng.
"A Vân sẽ để ý... chuyện đó có phải không?" Độc Cô Ly chậm rãi dời mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù chuyện không phát sinh đến cùng, nhưng rốt cuộc vẫn giống như một cái gai, đâm vào ngực, y không muốn phản bội Lý Thanh Vân, y rất quan tâm Lý Thanh Vân có để ý chuyện đó hay không. Y không dám đối mặt với Lý Thanh Vân, trong lòng thấp thỏm bất an chờ Lý Thanh Vân trả lời.
"Đừng suy nghĩ nhiều, ngươi dưỡng thương thật tốt là được."
Lý Thanh Vân không trả lời. Hắn xoay người rời đi.
Bên trong phòng--
Khuôn mặt Độc Cô Ly trắng như tuyết.
Y thấp thỏm lắng nghe âm thanh đóng cửa, lòng lỡ một nhịp.
Năm ngón tay thon dài nắm chặt chăn, toàn thân lạnh buốt, hai tròng mắt gần như vô hồn.
Y sững người một lúc, cuối cùng bật khóc, dùng đôi bàn tay run rẩy nắm lấy tóc mình.
Dù tình cảnh có tuyệt vọng đến đâu, cũng không gì có thể đáng sợ hơn hiện tại.
Lục Công công chắc hẳn đã nói chuyện kia với A Vân, A Vân nhất định cũng đã nhìn thấy bộ dáng kia của y.
Liệu A Vân có thể ghét bỏ y vô dụng hay không, khinh thường y không thể chiến đến phút cuối cùng, thậm chí có thể bởi vậy mà chê y bẩn thỉu.
Nếu không phải Lục Công công tới kịp thời, nếu chuyện đó thực sự xảy ra, y nên đối mặt với Lý Thanh Vân như thế nào đây?
Vốn dĩ A Vân đã rất khó tiếp nhận y, hiện giờ lại phát sinh chuyện này... A Vân là Hoàng đế, trong mắt hắn không chứa được hạt cát. A Vân làm sao có thể tiếp nhận chuyện xấu xí của y.
Huống chi bên cạnh A Vân còn có một đại Tướng quân đáng tin cậy, sẵn sàng cùng hắn kề vai chiến đấu bất cứ lúc nào.
Sự tự tin của y đã bị đè bẹp đến chẳng còn bao nhiêu, y không cảm thấy mình có thể so sánh được với Tiêu Tử Nghĩa.
Ngày đó A Vân ôn nhu cười với Tiêu Tử Nghĩa, hình ảnh cho phép Tiêu Tử Nghĩa hôn hắn vẫn như trước mắt.
Trong phòng, bởi vì Lý Thanh Vân rời đi mà trở nên yên tĩnh đến cực điểm.
Độc Cô Ly không ngừng suy nghĩ lung tung, càng nghĩ thì càng rơi vào tuyệt vọng khủng hoảng.
Y lau vết máu tràn ra bên môi, trước mắt chợt tối, y từ từ đứng dậy, loạng choạng đi mở cửa.
Ánh Mặt Trời chói mắt vô cùng.
Y nhắm chặt hai mắt, thích ứng hồi lâu, mới mở mắt ra, sững sờ nhìn hoa viên cách đó không xa.
Lý Thanh Vân và Tiêu Tử Nghĩa bước đi cạnh nhau, cười nói chuyện gì đó, Lý Thanh Vân tựa hồ bị chọc cười, trên mặt lộ ra một nụ cười thoải mái. Tiêu Tử Nghĩa cũng ôn nhu nhìn Lý Thanh Vân. Hai người sóng vai trò chuyện dưới ánh nắng, không để ý xung quanh, có vẻ rất tình cảm.
Độc Cô Ly nhìn mà cay mắt.
Tại sao Tiêu Tử Nghĩa lại đến đây? A, đúng rồi, hai nước giao chiến, Tiêu Tử Nghĩa làm Tướng quân Ung Quốc, đương nhiên sẽ tới.
Tiêu Tử Nghĩa dường như đã phát hiện ra y, chần chừ nhắc nhở Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân nhìn thấy y, khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ mọng mấp máy, tựa hồ đang nói cái gì đó.
Tuy Độc Cô Ly không nghe được lời hắn nói. Nhưng sự lãnh ý trong mắt Lý Thanh Vân y lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Sắc mặt Độc Cô Ly tái nhợt, trước mắt tối sầm, ngã thẳng xuống đất.
"Bảo hắn dưỡng thương cho tốt, hắn đi ra đây làm cái gì?" Lý Thanh Vân tức giận chạy tới.
Tiêu Tử Nghĩa đi theo phía sau Lý Thanh Vân, quan sát con người ngày xưa cao cao tại thượng, hiện giờ lại thất hồn lạc phách. Hắn khẽ nhướng mày, có chút địch ý.
Lý Thanh Vân bắt lấy cổ tay Độc Cô Ly, không tốn chút sức lực ôm ngang y lên tiến về phòng.
Hắn đặt Độc Cô Ly trên giường, sau đó đắp chăn lại.
"Ba tháng rồi, vết thương của hắn vẫn chưa khỏi hẳn." Tiêu Tử Nghĩa nhìn người sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.
"Ngày đó hắn giết hai trăm tướng sĩ Tấn Quốc, thân thể chịu vô số mũi tên và nhát kiếm trí mạng, ở Hứa Đô chống chọi hai canh giờ, sớm đã sức cùng lực kiệt, nếu không dựa vào nội lực thâm hậu trong cơ thể, chỉ sợ đã bị giết chết trong trận chiến."
Lý Thanh Vân mím môi: "Mưu trí của hắn cực cao, võ công cường đại, nhất định sẽ là quân sư và lưỡi kiếm tốt nhất cho Ung Quốc, dù hôm nay bị thương, không cách nào ra chiến trường giết địch, cũng có thể đứng vào vị trí chỉ huy tác chiến. Dựa vào khả năng lật đổ Ung Quốc ta là có thể thấy được thực lực vượt trội của hắn."
Tiêu Tử Nghĩa nhìn hắn, hỏi: "Bệ hạ, Ngài thật sự nghĩ như vậy sao? Bộ dáng hôm nay của hắn rất đáng thương, ngài thật sự không có nửa phần đau lòng, cũng không có một chút thương xót?"
Giọng nói của Lý Thanh Vân không lạnh không nóng: "Không có."
Tiêu Tử Nghĩa khẽ cười nói: "Vi thần đã hiểu."
Danh Sách Chương: