Editor: camanlwoibieng
- --------------%-----------------
Hiện tại thiếu niên câm mà Độc Cô Ly cho là yếu đuối cả người không một mảnh vải đang cùng y dán chặt vào đệm rơm, hơi thở ra đều là thơm ngọt ấm áp, xua tan luồng khí lạnh cuối cùng của trời Đông giá rét này.
Năm ngón tay thon dài của Độc Cô Ly dần dần có thể cử động, thính giác cũng dần khôi phục một chút, chỉ có thị giác cùng khứu giác vẫn không có cảm giác gì.
Vươn tay, lúc lơ đãng liền chạm vào thân thể mềm mại của thiếu niên bên cạnh, đầu ngón tay trong nháy mắt nóng lên nhanh chóng rụt lại.
Độc Cô Ly nhớ tới xúc cảm đến từ cái miệng ướt nóng của thiếu niên bên cạnh.
Suy đi nghĩ lại, Độc Cô Ly cũng nặng nề ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Lý Thanh Vân bị cơn đói làm cho tỉnh giấc.
Cổ họng hắn dĩ nhiên không cách nào lên tiếng-- Lý Thanh Vân đành phải thừa nhận mình là một người câm.
Hắn mở đôi mắt phượng mệt mỏi ra, đưa tay đẩy Độc Cô Ly, thấy y không có phản ứng, liền xột xoạt di chuyển thân thể, dùng mặt dò xét nhiệt độ cơ thể Độc Cô Ly, thật nóng.
Vừa đói vừa rét, trong người lại mang kịch độc, mất máu quá nhiều, nếu không ăn gì nhất định sẽ chết đói.
Họ nhất định phải rời khỏi Vân Hồ Sơn trước đợt gió lạnh tiếp theo.
Lý Thanh Vân cắn rách ngón tay đem máu đỏ tươi thấm vào trong môi Độc Cô Ly, nước suối đã hết, hắn không thể để A Ly bị thiếu nước, liền không ngừng nặn ra máu từ ngón tay, ướt đẫm đôi môi khô khốc kia. Huyết dịch đỏ thẫm nhuộm đỏ môi Độc Cô Ly.
A Ly, mau tỉnh lại đi.
Có lẽ nghe được tiếng lòng của Lý Thanh Vân, Độc Cô Ly rốt cục mở hai mắt ra.
Trên môi là ngón tay mềm mại, trong khoang miệng lan tràn huyết dịch mới mẻ nhiệt liệt của thiếu niên kia, mang theo sinh cơ bồng bột, chảy vào khắp nơi trên thân thể y.
Độc Cô Ly năm ngón tay thon dài mạnh mẽ bắt lấy xương cổ tay Lý Thanh Vân, khí lực rất lớn, ngữ khí cũng rất lạnh: "Ngươi biết ta là người thế nào không? Ngươi biết kẻ đuổi giết ta là ai không? Ngươi đây là lấy mạng sống của mình làm tiền đặt cược để cứu ta, thực ngu xuẩn!"
Lý Thanh Vân khẽ chớp mắt phượng.
Hắn đại khái không nghĩ tới Độc Cô Ly khi đối mặt với những người khác, ngữ khí lại lạnh như vậy, còn hung dữ như thế.
Hiện giờ A Ly bị mù hai mắt, giọng nói của hắn cũng bị câm do độc. A Ly không nhận ra hắn là ai, thái độ đối đãi với người xa lạ lần này, tuy rằng lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại chân thành.
Bởi vì thái độ của A Ly đối với hắn. Vĩnh viễn đều là xen lẫn một ít qua loa, lạnh lùng, chán ghét cùng hắn giả vờ, cho dù hắn có mềm giọng ôn nhu như thế nào, cũng mãi mãi không đi vào được trong lòng A Ly.
Lý Thanh Vân muốn nhân cơ hội tuyệt vời lần này chiếm càng nhiều tiện nghi.
Độc Cô Ly cho rằng thiếu niên câm này bị mình dọa sợ, ai ngờ một giây sau thân thể ấm áp nóng bỏng kia liền dán lên người mình, dùng khuôn mặt mềm mại cọ vào mặt y, tựa như xúc cảm của mây cùng bông.
Ánh mắt y phát lạnh, bóp lấy cổ Lý Thanh Vân, ngữ khí càng thêm trầm trọng: "Mong ngươi tự trọng."
Thì ra y đối với tất cả mọi người đều lạnh lùng xa cách như vậy a, ta cũng không phải là người duy nhất bị y chán ghét nha.
Lý Thanh Vân không hiểu sao cao hứng lên, đưa tay nắm lấy tay Độc Cô Ly, dùng ngón tay đi đi lại lại ở lòng bàn tay y.
Giống như lông vũ khẽ quét qua lòng bàn tay Độc Cô Ly, vừa ngứa vừa chọc đến tim gan y.
[Ngươi cảm thấy thế nào?]
Ngón tay Lý Thanh Vân là bút, khoa tay múa chân trong lòng bàn tay Độc Cô Ly.
"Rất tốt."
[Vậy thì chúng ta phải rời khỏi đây thôi.]
Tiếp theo Độc Cô Ly liền nghe được một loạt thanh âm huyên náo, thiếu niên kia đã mặc y phục vào, sau đó cũng tới giúp y mặc y phục, bạch bào rộng lớn quá mức phức tạp, không biết là do trong nhà nuông chiều nên không biết hầu hạ người, hay là chưa từng thấy qua quần áo phức tạp như vậy. Bận đến luống cuống tay chân, ngay cả vạt áo dây lưng cũng buộc sai. Truyện Tổng Tài
"Ta tự mình làm." Độc Cô Ly dựa vào trực giác sờ soạng vạt áo.
Mặt Lý Thanh Vân đỏ lên.
Hắn từ nhỏ đã được vô số cung nữ thái giám hầu hạ mặc y phục, những trang phục cung đình này vừa phức tạp vừa khó mặc, hắn là cửu ngũ chi tôn, chỉ cần phất phất tay sẽ có người quỳ xuống hầu hạ hắn. Sao biết làm thế nào để phục vụ người khác.
Sau khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, Lý Thanh Vân liền đỡ Độc Cô Ly ngồi trên cáng tự chế tác, bởi vì độc tố trên người y chưa được loại bỏ hoàn toàn, nên hai chân vẫn bất động như cũ.
Lý Thanh Vân chịu đựng gió lạnh cùng sương mù trên núi tiến về phía trước. Thời tiết rất lạnh, hắn lại mệt đến đầu đầy mồ hôi, sức cùng lực kiệt, phun ra một ngụm máu.
Máu có màu đen.
Trước mắt Lý Thanh Vân tối sầm, dạ dày từng trận đau nhức.
Độc Cô Ly cảm giác được người nọ dường như xảy ra chuyện, hơi nhíu mày: "Ngươi không cần lo cho ta. Phương viên mười dặm có thể sẽ không có người dân sinh sống, ta cũng bị người đuổi giết, ngươi có thể vứt bỏ ta mà đi, không cần vì đi theo ta mà mất mạng."
[Còn ngươi thì sao?]
Lý Thanh Vân mở đôi môi trắng bệch.
"Tại hạ cô độc một mình quen rồi, không có gì vướng bận, sinh ra không cầu gì, danh lợi quyền thế đều không quan tâm. Người xa cách thế gian như ta, cho dù chết ở Vân Hồ Sơn, cũng không ai để ý, cũng chẳng sao cả."
Người kia nói những lời này vô cùng đơn giản.
Trái tim Lý Thanh Vân bỗng dưng đau xót, mắt phượng rơi lệ. Hắn quỳ gối ôm chặt Độc Cô Ly, tiếng nức nở khàn khàn vang lên bên tai Độc Cô Ly.
Sao có thể không quan trọng?
Ta sẽ để ý.
Dường như cảm giác được thân thể thiếu niên ôm chặt y đang run rẩy, nước mắt cũng theo sợ hãi rơi xuống, Độc Cô Ly dừng một chút, thản nhiên nói: "Ngươi không cần sợ hãi. Sinh tử là chuyện thường, ta đã thông suốt rồi."
"Nếu ngươi sinh ra trong gia đình bình thường, chỉ cần sống thật tốt là được, không cần phải vì một kẻ lưu vong như ta mà bỏ mất nửa đời người. Sớm rời đi đi, ở bên cạnh ta, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện."
Trong đôi mắt phượng mông lung của Lý Thanh Vân tràn đầy lửa giận, hắn lấy tay chặn miệng Độc Cô Ly, không cho phép y nói nữa. Lại nắm tay Độc Cô Ly, đi lại vài vòng trong lòng bàn tay y.
[Phải sống.]
"Phải sống? Nếu sống mà phải như cái xác không hồn, còn phải chịu đựng sự thân cận từ kẻ mình chán ghét. Chỉ có tính toán và âm mưu ngày này qua ngày khác, ngươi cảm thấy sống như vậy có ý nghĩa sao?" Con ngươi lưu ly trống rỗng của Độc Cô Ly nhìn về phía hư vô.
Lý Thanh Vân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Tốt lắm Độc Cô Ly, ngươi quả nhiên vừa không ở trước mặt cô liền lộ ra cái đuôi hồ ly. Hay cho câu "kẻ mình chán ghét", chờ sau khi hồi cung, cô nhất định phải tính món nợ này!
Hắn bình phục khí tức, khoa tay múa chân trong lòng bàn tay Độc Cô Ly.
[Ta hy vọng ngươi sống.]
[Ta để ý.]
Độc Cô Ly nhẹ giọng cười cười, khuôn mặt tuyệt sắc như ngọc lại lạnh như tuyết. Y đương nhiên sẽ không tin quỷ thoại bèo nước gặp nhau giữa người xa lạ lại để ý đến sống chết của y như vậy. Thế nhưng thiếu niên câm này đến bản thân còn khó bảo toàn, còn muốn cứu y. Ân tình này, lại không thể báo đáp.
"Ngươi tên là gì?"
Lý Thanh Vân hơi thở dừng lại, đôi mắt phượng của hắn sáng lên, viết một con số trong lòng bàn tay Độc Cô Ly.
[Cửu.]
"Cửu?" Độc Cô Ly chau mày, "Cửu Nhi?"
Lý Thanh Vân nghe thấy Độc Cô Ly gọi hắn như vậy, đôi mắt sáng lên.
Cửu Nhi là nhũ danh của hắn.
Lý Thanh Vân chính là Cửu Hoàng tử Ung Quốc, hắn xếp thứ chín.
Lúc nhỏ khi phụ hoàng cùng mẫu phi dỗ dành hắn thích gọi hắn là "Cửu Nhi", "tiểu Cửu Nhi."
Theo thời gian, hắn cũng yêu thích nhũ danh này.
Mãi cho đến sau cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị ở Ung Quốc, tiên đế chết, mẫu phi chết, các ca ca ngày thường chỉ biết hư tình giả ý* đợi hắn, người nên chết đã chết, kẻ thì bị thương, rốt cuộc không còn người nào gọi hắn Cửu Nhi nữa.
*Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy
Hiện giờ tiếng "Cửu Nhi" này phát ra từ trong miệng Độc Cô Ly, Lý Thanh Vân không hiểu sao bỗng thấy vui vẻ, hắn viết vài chữ lên tay Độc Cô Ly.
[Đúng vậy.]
"Cửu Nhi có nghĩa là trong nhà xếp thứ chín sao? Đặt tên như vậy có quá tùy ý không?" Độc Cô Ly đem cái tên này ghi nhớ trong lòng.
Tùy ý ở đâu?!
Lý Thanh Vân tức giận vỗ vỗ bàn tay Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly cười cười.
Lý Thanh Vân nhìn hình ảnh đại mỹ nhân cười rộ lên, ngơ ngác không dời mắt, sao có thể có người đẹp đến rực rỡ chói mắt như vậy a.
"Nếu ta có thể sống sót ra ngoài, nhất định sẽ tạ ơn Cửu Nhi công tử thật hậu hĩnh."
"......"
Lý Thanh Vân không muốn vàng bạc châu báu, trong quốc khố hoàng cung của hắn có một đống lớn, Lục Hoa mỗi ngày đều thay đổi phương thức đeo cho hắn đủ loại ngọc quan hoa lệ. Hắn ta chỉ thiếu mỹ nhân.
Vân Hồ Sơn mây mù lượn lờ, gió lạnh tiêu sái thấu xương, bọn họ không biết đi bao xa, sớm đã đói rét, sắp chống đỡ không nổi.
Lý Thanh Vân mấy lần ngất đi, dựa vào nghị lực vượt qua người thường, rốt cục cũng nhìn thấy một thôn xóm nhỏ ở phía trước.
Hắn gần như vui đến phát khóc.
Hai ngày hai đêm chỉ uống một chút nước, không ngừng đón gió lạnh đi lại trên núi, còn phải chịu đựng thống khổ mà thương thế cùng độc tố trên người mang đến, lại phải theo cõng Độc Cô Ly, dưới tình huống như vậy có thể đi tới bây giờ quả thực là kỳ tích.
Lý Thanh Vân nhìn thấy hy vọng, kéo cáng, đi đến trước thôn xóm nhỏ, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc, cô nương kia mặc áo vải thô, nhưng vẫn không che giấu được khí chất cùng nét tuyệt mỹ trên người.
Cô nương kia thấy Lý Thanh Vân thiếu chút nữa ngất đi trong gió lạnh, nhìn thấy hai người toàn thân nhuốm máu, dù trong lòng biết sẽ mang đến phiền phức, nhưng tính tình cô lương thiện vẫn là mặt đầy lo lắng chạy tới, "Hai vị công tử, có cần hỗ trợ không?"
Lý Thanh Vân không nói được, Độc Cô Ly liền nói thay, "Hai huynh đệ ta lên núi săn thú gặp phải dã thú tập kích, chạy trốn tới đây, đã hai ngày hai đêm không ăn không uống. Mong cô nương thu nhận."
Cô nương kia người mỹ tâm thiện, vừa nghe lời này, bất quá chỉ hỏi lai lịch của bọn họ, liền vội vàng đến giúp Lý Thanh Vân kéo cáng. Cô nương nhìn thì yếu đuối, nhưng sức lực cũng rất lớn.
Chỉ chốc lát sau, cô nương liền dẫn bọn họ đi đến một căn nhà gỗ nhỏ vừa cũ vừa rách trong thôn, phòng tuy rằng đơn sơ, bên trong lại đầy đủ, rất sạch sẽ, có thể thấy được cô nương này là một người thích sạch sẽ.
"Hai vị công tử, uống mấy ngụm canh gừng trước nhé." Cô nương mang theo hai bát canh gừng nóng hổi.
Canh gừng vào phổi, trong nháy mắt liền trấn an thành ruột đói rét của hai người.
"Đa tạ cô nương." Độc Cô Ly uốn một hơi cạn sạch.
"Không cần khách khí." Cô cười rộ lên, ánh mắt cong cong như trăng, "Có thể giúp được hai người là tốt rồi. Ta là Đoàn Sơ Liễu, hai người có thể gọi ta là Liễu Nhi. Trong nồi của ta còn hầm gà, nhân lúc còn nóng ta sẽ múc đến cho hai vị ăn."
Dứt lời, cô liền đi vào phòng bếp bên ngoài bắt đầu bận rộn.
Lý Thanh Vân đỡ Độc Cô Ly ngồi trên ghế.
"Cửu Nhi." Độc Cô Ly gọi, "Trong thôn xóm này người sống thưa thớt, cô nương kia lai lịch không rõ, tuy rằng nàng nhiệt tình giúp đỡ hai người chúng ta, nhưng vẫn cần có vài phần cảnh giác."
Lý Thanh Vân không đồng ý. Cô nương người ta đã kịp thời cứu chúng ta trong lúc khó khăn, sao có thể nghĩ nàng như thế.
Nước dùng gà nóng bỏng được bưng tới. Hai người đều đói thảm, rất nhanh liền đem gà ăn sạch sẽ.
Đoàn Sơ Liễu thừa dịp bọn họ ăn cũng quan sát bọn họ.
Nam nhân có dáng dấp đẹp vô cùng này hình như không thể nhìn thấy.
Nam nhân dáng dấp rất diễm lệ này lại là một người câm.
Thật là một đôi quái nhân.
"Hai người tên gì vậy?" Đoàn Sơ Liễu chống cằm hỏi.
Độc Cô Ly nói: "Tại hạ Đỗ Ly, hắn là Cửu Nhi."
Đoàn Sơ Liễu gật gật đầu, cười nói: "Ta hiểu rồi. Nơi này là Đoàn gia thôn, ta tên là Đoàn Sơ Liễu, trong nhà ta còn có một đệ đệ và muội muội. Ta thấy hai vị công tử gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ không có nơi nào để đi, có thể tạm thời ở lại chỗ này."
"Đa tạ." Độc Cô Ly thản nhiên nói.
Đoàn Sơ Liễu cười chớp chớp mắt: "Nhưng mà! Sau khi hai người đi ra ngoài, phải trở về đưa cho Đoàn gia thôn một khoản tiền tài, coi như là thù lao nha! Đoàn Sơ Liễu ta cũng không muốn làm thánh mẫu, vô duyên vô cớ cứu người, nếu chọc phải phiền toái thì không tốt. Hai người có thể hiểu được không?"
"Có thể." Độc Cô Ly ngữ khí xa cách, "Hai huynh đệ ta sau khi ra ngoài sẽ quay về hậu tạ cô nương."
Đoàn Sơ Liễu cười gật gật đầu: "Vậy hai người cứ ở trong phòng này nghỉ ngơi đi, có nhu cầu gì cứ việc gọi ta, ta đi tìm cho hai người mấy bộ xiêm y sạch sẽ, chỉ là có chút... đơn sơ, hy vọng hai vị không để ý."
"Sẽ không đâu, đa tạ cô nương." Độc Cô Ly ngữ khí lễ độ.
Lý Thanh Vân nhìn chằm chằm mặt Đoàn Sơ Liễu, liền xuất thần.
Cô nương này sao càng nhìn càng giống mẫu phi Đoàn Quý phi của hắn.
Danh Sách Chương: