Editor: camanlwoibieng
- ---------------%----------------
Hiện tại ánh Mặt Trời nóng rực như lửa, sắc vàng trải thẳng xuống mặt đất, Ung Quốc đã bước vào mùa Hạ, thời tiết thích hợp để trăm hoa nở rộ.
Tiêu Tử Nghĩa dẫn quân đội giục ngựa đuổi theo trên đường phố Ung Đô thành, gió thổi lên áo hắn, mái tóc màu mực tùy ý bay múa, vài giọt máu trên mặt ngược lại càng làm tăng thêm khí khái nam tử. Cho dù bị thương cũng khó che giấu uy phong chiến thần.
Bỗng dưng, hắn giữ chặt dây cương, đột nhiên dừng ở giữa đường thành Ung Đô, nhìn qua nam tử áo đỏ chậm rãi đi tới từ phía đối diện.
Cẩm phục màu đỏ thẫm, dáng người như ngọc, mái tóc đen như sa bay lượn, cùng với mũ trùm theo gió phiêu tán ra, dưới mũ dính vệt máu loang lổ, lại tôn lên ngũ quan tuyệt diễm câu hồn, một đôi mắt phượng câu người lại tôn quý uy nghiêm.
Hô hấp của Tiêu Tử Nghĩa trong nháy mắt dừng lại một chút, khi hoàn hồn lần nữa, nhịp tim đã gia tốc. Hắn không kìm được mà luân hãm vào thân ảnh màu đỏ rực rỡ tuyệt diễm đó, trên thực tế, hắn nhìn cũng không dám nhìn thẳng Lý Thanh Vân. Vô luận là bởi vì thân phận, hay là vì cái gì khác.
Từng trận gió Nam ấm nóng, thổi lên hồng y câu hồn của người nọ, cùng với tiếng chuông dễ nghe ở mắt cá chân. Lòng bàn tay hắn mở ra, tượng trưng cho địa vị và quyền lợi chí cao vô thượng, huyết ngọc Ly Long Ngọc tỷ hiện đang nằm trong lòng bàn tay Lý Thanh Vân!
Tiêu Tử Nghĩa đột nhiên bừng tỉnh, phút chốc xuống ngựa, tiến lên một bước quỳ gối trước người Lý Thanh Vân, tiếng như hồng chung*, cực có tư thái thần phục, "Thần! Tiêu Tử Nghĩa, bái kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!"
*chuông lớn, chuông to
Tướng sĩ phía sau trong nháy mắt hiểu Ung Quốc này cuối cùng nên là thiên hạ của ai, Lý Huyền nửa sống nửa chết, không cách nào tự lo sinh hoạt hằng ngày, hoàng thất Ung Quốc chỉ còn lại một mình Lý Thanh Vân, trong triều Tiêu Tử Nghĩa và các thần tử trung thành với Thần Vân Đế, đều đang ẩn nhẫn chờ đợi hắn trở về.
Trên đường phố Ung Quốc lớn như vậy, tướng sĩ đồng loạt quỳ rạp một mảnh, đều thần phục dưới thân nam tử mặc trường bào màu đỏ thẫm kia.
Trong hoàng cung Ung Quốc.
Lý Thanh Vân dẫn đầu, Tiêu Tử Nghĩa làm phụ, cùng với các bộ hạ cũ của quân đội khác, khí thế hùng hổ giục ngựa giơ roi trở lại cung.
Trong cung có người trung thành với cựu chủ, cũng có người trung thành với tân chủ.
Phàm là người dám làm trái Lý Thanh Vân, Tiêu Tử Nghĩa hạ kiếm không lưu mệnh!
Hoàng cung tường đỏ ngói xanh trang trọng uy nghiêm lại lần nữa nghênh đón một hồi biến cục mới, nhưng lần này cũng không kéo dài lâu, hết thảy phảng phất là thuận lý thành chương, Lý Thanh Vân thoải mái đánh vào hoàng cung. Cơ hồ không ai dám ngăn trở, người nhìn thấy hắn, nếu có người thần phục, trực tiếp quỳ trên mặt đất gọi thẳng bệ hạ vạn tuế.
Tiếng sát phạt vang lên tứ phía.
Một thanh kiếm đâm về phía Lý Thanh Vân.
"Cẩn thận!" Tiêu Tử Nghĩa kinh hô.
Trường kiếm trong tay Lý Thanh Vân vung lên, tóc đen tung bay, trường kiếm trong tay theo bản năng ngăn trở, cùng lúc đó, sóng nhiệt trong cơ thể quay cuồng, một cỗ nội lực kỳ dị lại cường đại trong nháy mắt phát ra, đánh cho tên theo đảng Lý Huyền ám sát hắn hộc máu lui về phía sau.
Gã nam nhân nhìn hắn một cách khó tin: "Lý Thanh Vân! Ngươi không phải là... Không biết võ thuật sao?"
Lý Thanh Vân nhìn tay mình, cũng có chút khó có thể tin.
Hắn từ nhỏ đến lớn chỉ học võ công đơn giản lưu lại bên ngoài, đủ để phòng thân, đủ để giết người có công phu mèo ba chân. Nhưng bởi vì hắn không phải kỳ tài luyện võ nên cũng vẻn vẹn dừng lại ở đây.
Nội lực mạnh mẽ như vậy trong cơ thể hắn là từ đâu ra?
Lý Thanh Vân không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, đưa tay ném mũ rộng vành trên đầu xuống, cầm trường kiếm, tiến thẳng vào Long Tiên Cung.
Tiêu Tử Nghĩa theo sát phía sau.
"A... A..."
Một thanh âm miệng lưỡi không rõ vang lên trong Long Tiên Cung, mùi máu thối rữa khó có thể nói thành lời tràn ngập ra ngoài.
Lý Thanh Vân không ngờ tới khi gặp lại Lý Huyền, hắn lại biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này.
Lý Huyền nằm trên long sàng, trên mặt, trên người đều là máu. Bụng bị một sợi dây màu bạc đâm thủng, khiến cho miệng vết thương vĩnh viễn không cách nào hợp nhất, da thịt ở phần bụng tràn ra, xâm nhập sâu vào lục phủ ngũ tạng, khối thịt kia đã không còn tốt. Máu chảy mãi mãi. Theo lý mà nói, người bình thường chảy nhiều máu như vậy đã sớm chết. Nhưng Lý Huyền không chết.
Chẳng những không chết, hắn còn mở to hai mắt, con ngươi thống khổ lại đục ngầu nhìn Lý Thanh Vân, hận ý mãnh liệt dâng trào, miệng mở ra, giọng nói khàn khàn lại khó nghe cũng chỉ có thể kêu a a.
Lý Thanh Vân đại khái hiểu được bộ dạng quỷ quái này của Lý Huyền là do ai làm.
"Độc Cô Ly còn biết giữ lại mạng ngươi, để ta tự mình động thủ?"
Hắn cười chế giễu. Chợt đi tới, từ trên cao nhìn xuống Lý Huyền, "Nói thật, Lục ca bộ dạng hiện giờ của ngươi, thật sự giống như một kẻ ngốc."
Ánh mắt Lý Huyền như độc, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân, khí âm phát ra từ cổ họng, có thể làm cho người ta nghe hiểu hắn đang nói cái gì: "Lý Thanh Vân, ngươi dùng thân thể giao dịch với Độc Cô Ly, ngươi thật bẩn!"
Những lời này cũng không chọc giận Lý Thanh Vân. Đôi mắt phượng của hắn cười như không cười nhìn Lý Huyền, "Chết đến nơi đến rồi, mà ngươi còn có nhàn rỗi nhục mạ ta?"
"Lục ca, kỳ thật ngươi nói rất đúng. Ta thật sự thật sự ở một số chỗ quá mềm lòng, thế cho nên mới giữ lại tính mạng của ngươi và Lý Túc, nên mới khiến Ung Quốc có ba phen mấy bận chính biến! Cũng khiến cho ta mất đi ngai vàng. Năm đó ngươi đối xử với ta như thế nào, ta vẫn rõ mồn một, ta một khắc cũng không dám quên."
"Lý Huyền, tạm biệt."
Lý Huyền mở to hai mắt, ánh kiếm chiếu rọi ánh mắt hắn, chiếu đến khi hắn không mở ra được nữa, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, thanh kiếm này đã chặt đứt đầu hắn, trong nháy mắt Lý Huyền vẫn còn ý thức, đầu và cổ chia lìa, máu văng khắp nơi. Hắn có thể nhìn thấy đầu mình lăn vài cái trên sàn nhà, cũng có thể trông thấy thi thể thối rữa không chịu nổi của mình trên giường.
Lý Huyền chết.
Trong mắt Lý Thanh Vân không có một chút biểu tình nào, hắn duỗi chân ra đá cái đầu đã rơi xuống của Lý Huyền để hả giận.
Tướng sĩ và thái giám cung nữ bên ngoài điện đều run lẩy bẩy.
Tiêu Tử Nghĩa dừng một chút, thở dài quỳ xuống. Đầu lăn đến bên cạnh hắn, Tiêu Tử Nghĩa mặt không đổi sắc hỏi: "Bệ hạ, nên xử trí thi thể Lý Huyền như thế nào?"
"Đầu hắn treo ở tường thành bảy ngày, thi thể băm nát cho chó ăn! Chiêu cáo với người trong thiên hạ, đối nghịch với Lý Thanh Vân ta chính là kết cục như vậy!"
Lý Thanh Vân xoay người lại, một bộ trường bào đỏ rực như lửa, đôi mắt đan phượng hàm chứa lãnh ý, không giận tự uy, quanh thân tôn quý vô cùng, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng vào hắn.
Tựa như hắn trời sinh nên nắm trong tay hết thảy, trời sinh nên phát hiệu thi lệnh, trời sinh nên nắm quyền sinh sát.
"Vâng! Tuân theo ý chỉ của bệ hạ!"
Tiêu Tử Nghĩa cúi đầu, che đi si mê cùng kinh diễm trong đáy mắt.
Đúng, đúng, chỉ có hắn như vậy, mới có thể làm cho cả người ta nóng như lửa đốt! Trái tim nóng hổi, sôi sục, kích động này bị những hành động cử chỉ ngang ngược ương ngạnh nhưng lại đương nhiên tôn quý của hắn dẫn dắt.
Sau khi mệnh lệnh ban xuống, tất cả mọi người không dám không theo.
Giữa tiết trời nóng nực, dân chúng nhìn thấy đầu Lý Huyền treo trên tường thành, nháo nhào cả kinh đến sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn vây thành một đoàn tiến lại gần nhìn, chỉ vào đầu Lý Huyền chỉ trỏ.
Việc này lan truyền khắp Cửu Châu
Chuyện đầu tiên Lý Thanh Vân làm sau khi đoạt lại ngôi vị Hoàng đế chính là lần nữa huyết tẩy tất cả người theo đảng Lý Huyền trong hậu cung tiền triều, nếu có người nguyện ý quy thuận, liền nhân từ không giết, phái đến phòng thay đồ giặt quần áo. Nếu hoài nghi người có dã tâm cực lớn, uy hiếp uy nghiêm thiên gia, uy hiếp ngôi vị Hoàng đế, toàn bộ giết chết, một người không lưu lại.
Tam Vương gia Lý Hoằng, thì phong quang đại táng trong Hoàng Lăng Ung Quốc.
Người từng trung thành với Lý Thanh Vân vì Lý Thanh Vân tuẫn mệnh, cũng phong quang đại táng, người nhà được thưởng vàng bạc ngân lượng.
Đợi đến lúc tất cả sự vụ hoàn thành, đã là một tháng sau.
Ung Quốc đoạt quyền đợt trước chưa xong đợt khác lại nổi, quanh co khúc khuỷu, người xem gọi nó đặc sắc.
Chỉ có mấy quốc gia biên cảnh rục rịch, bởi vì Ung Quốc mấy lần chính biến quy mô lớn, thực lực tất sẽ bị suy yếu rất nhiều, hiện giờ chỉ có thể quan tâm chỉnh đốn nội loạn, trong vòng vài năm sẽ không dễ dàng xuất binh tấn công các quốc gia khác, Ung Quốc tĩnh dưỡng dưỡng tức như vậy, chính là thời cơ tốt để công kích.
- ---------------%-----------------
Long Tiên Cung đã sáng sủa hẳn lên, được thanh tẩy vô số lần, mới có thể biến thành bộ dáng mới. Không khí phảng phất mùi hương thơm ngát.
Trong điện cung nữ thái giám cẩn thận hầu hạ, bên ngoài tầng tầng tướng sĩ canh gác, không ai dám lên tiếng.
Thợ thủ công quỳ gối bên chân Lý Thanh Vân, đầu đầy mồ hôi cố gắng cởi bỏ chiếc chuông màu vàng ở mắt cá chân Lý Thanh Vân, thử qua vô số các phương pháp đều không thể làm được. Hắn càng gấp càng bối rối, thiết cụ không cẩn thận đụng vào da của Lý Thanh Vân, khiến cho nó đỏ lên. Sắc mặt hắn tái nhợt, dập đầu, cả người run rẩy.
"Không tháo được sao?" Lý Thanh Vân nhíu mày.
"Vâng... Cái chuông này tên là Ngự Hồn Linh. Dùng chất liệu vân gỗ kim đặc thù thiên chùy bách luyện chế tạo ra! Bất luận là... Là dùng công cụ gì cũng không thể phá vỡ, trừ phi... Trừ phi tìm được người khóa, mới có thể tháo bỏ Ngự Hồn Linh này."
Người thợ thủ công run rẩy, hắn cảm thấy mình đã biết bí mật động trời. Ngự Hồn Linh chính là một ít quan to quý nhân hoặc vương công quý tộc tạo ra cho mình chiếc chuông nhỏ chuyên dùng để vây khốn người khác, vô luận người này đi tới đâu, người này đều sẽ bị họ tìm được.
... Đường đường là Ung Quốc đế vương, sao lại bị đeo vào thứ như vậy?
Trong mắt Lý Thanh Vân có chút phiền não, hắn đã để mặc thợ thủ công này tùy ý khuấy động hai canh giờ, sớm đã không còn nhẫn nại, liền vẫy vẫy tay: "Được rồi, cút đi."
"Vâng! Tạ ơn bệ hạ!" Thợ thủ công như được ân xá, hít một hơi, thu thập đồ đạc xong liền vội vã rời đi.
Khi Tiêu Tử Nghĩa đến liền nhìn thấy Ngự Hồn Linh ở mắt cá chân Lý Thanh Vân, đồng tử co rút lại trong chớp mắt, ánh mắt hắn tối sầm lại: "Bệ hạ, đây là Độc Cô Ly làm?"
"Ngoại trừ hắn, còn có thể có ai?" Lý Thanh Vân ngữ khí bất định.
Hắn buông xuống góc áo, che giấu chuông ở mắt cá chân, dù vậy nhưng khi đi trên đường vẫn phát ra tiếng đinh đang, người vừa nghe là biết thanh âm này phát ra từ đâu, bảo thể diện của hắn ở đâu?
"Độc Cô Ly quá to gan làm bậy." Tiêu Tử Nghĩa nhíu nhíu mày.
Lý Thanh Vân sắc mặt không vui.
Trừ bỏ Ngự Hồn Linh ở mắt cá chân là vấn đề nan giải đau đầu ra, còn có Huyết Cổ trong cơ thể, cũng là một quả bom hẹn giờ. Hắn cần tìm cơ hội đến Miêu Cương tìm Diệu Linh, hoặc là chờ Diệu Linh tới, giải thứ tình cổ này.
Độc Cô Ly lưu lại trên người hắn quá nhiều thứ, thế cho nên tuy bây giờ y chưa từng xuất hiện trước mặt Lý Thanh Vân, nhưng Lý Thanh Vân nghe được những âm thanh này, cảm nhận được Huyết Cổ lưu động trong cơ thể, cũng vẫn khó tránh khỏi nghĩ đến Độc Cô Ly.
Quá âm hồn bất tán.
Lý Thanh Vân tức giận đến mức đem ngọc thạch bên cạnh quẳng xuống đất, căn bản không có cách nào nguôi giận.
"Bệ hạ. Thần sẽ tiếp tục tìm thợ thủ công tốt nhất Ung Quốc đến, tháo bỏ cái chuông này giúp ngài." Tiêu Tử Nghĩa cau mày, có chút cẩn thận, cũng mang theo chút khẩu khí dỗ dành.
"Không cần." Lý Thanh Vân nâng mắt phượng lên, "Tháo chuông phải do người buộc chuông."
"Chẳng lẽ ngài còn muốn tìm Độc Cô Ly?" Tiêu Tử Nghĩa trong lòng có chút tức giận.
"Không cần tìm bây giờ." Lý Thanh Vân uống một ngụm trà, chậm rãi nói, "Hiện giờ trước tiên lấy chính vụ Ung Quốc làm đầu. Lục Hoa tập kết binh mã ở thành Ký Châu, hắn truyền tin tức về cho ta, nói Tấn Quốc không mời mà tới."
"Ngươi nói xem Hách Liên Thần có phải muốn thừa dịp loạn đến đá Ung Quốc một cước hay không?"
Lý Thanh Vân nhớ tới Hách Liên Thần, tình địch trước đây của hắn, trong lòng không hiểu sao lại có vài phần khó chịu.
Danh Sách Chương: