• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: camanlwoibieng
- --------------%-----------------
Mặt Trăng lặng lẽ ẩn sau mây đen, các ngôi sao chợt lóe lên, bầu trời vạn dặm không mây, gió lạnh trong đêm khuya lặng lẽ thổi qua ngôi làng nhỏ tựa như thế ngoại đào nguyên trên sườn núi Vân Hồ Sơn này.
Đêm nay, có mấy người nhất định sẽ khó mà yêu giấc.
Trước mắt Độc Cô Ly là một màu đen, bên tai yên tĩnh, trống trải an bình đến mức đáng sợ.
Y đã quen sống một thân một mình, sớm đã quen với bóng tối, từ lâu đã luyện được tâm tính dù xảy ra chuyện gì lòng cũng không gợn sóng. Nhưng khi thiếu niên câm Cửu Nhi bên cạnh vội vàng chạy trốn, cả phòng chợt như tĩnh mịch bình thường yên ổn lại, chợt làm cho y sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
Nhưng xúc cảm mềm mại giữa môi răng của thiếu niên vừa rồi vẫn không ngừng hiện lên trong đầu y.
Năm ngón tay thon dài của Độc Cô Ly vươn ra, mặt trên còn lưu lại một chút dục vọng, là đến từ Cửu Nhi.
Y thực sự không thích nam sắc, nhưng chuyện tối nay, làm Độc Cô Ly bắt đầu hoài nghi.
Sáng sớm hôm sau--
Lý Thanh Vân dậy thật sớm, đến gõ cửa phòng Độc Cô Ly, được y cho phép, hắn mới tiến vào trong phòng. Hắn thử mở miệng nói chuyện, độc dược vẫn còn như cũ khiến cổ họng hắn không cách nào phát ra thanh âm, vì thế liền từ bỏ, cầm lấy xiêm y đã giặt xong, đi qua mặc vào cho Độc Cô Ly.
"Đêm qua..." Giọng nói Độc Cô Ly hơi nhạt, "Ta cả đêm không ngủ được."
Lực đạo trên tay Lý Thanh Vân cứng đờ.
"Cửu Nhi, đêm qua là ta mạo phạm, hy vọng ngươi không để ý."
Lý Thanh Vân giúp Độc Cô Ly mặc xiêm y, tạm thời người không thể nhìn thấy làm rất nhiều chuyện đều cực kỳ bất tiện, nên có một số chuyện là do hắn tự mình làm giúp y, thân thể tôn quý từ nhỏ, hiện giờ lại có thể học cách chiếu cố người khác.
"Cáo biệt với Đoàn cô nương xong, chúng ta liền rời đi."
Hai người thu thập đồ đạc, ra khỏi phòng, chuẩn bị cùng Đoàn Sơ Liễu cáo biệt.
Ai ngờ thôn trưởng mang theo rất nhiều thôn dân Đoàn gia thôn đến nhà Đoàn Sơ Liễu. Bọn họ nhiệt tình nhìn qua Lý Thanh Vân, vây quanh hai người, một người ngay sau đó lên tiếng khuyên bọn họ ở lại thêm một chút, không nên rời khỏi nơi này.
"Đỗ công tử, Cửu Nhi công tử, bên ngoài trời lạnh như tuyết, đi dưới chân núi cũng phải mất mấy canh giờ, hai người lại mang thương tích, vẫn là dưỡng thương xong rồi mới rời đi sẽ tốt hơn."
"Đúng vậy... Tất cả mọi người đều muốn cùng hai vị công tử ăn một bữa cơm uống một chút rượu, thuận tiện hỏi một chút về thế cục Cửu Châu hiện nay."
Ngươi dân Đoàn gia thôn đột nhiên nhiệt tình như vậy, làm Lý Thanh Vân có chút chống đỡ không nổi.
Đoàn Sơ Liễu cười nói: "Đúng vậy, ở lại thêm vài ngày đi, Cửu Nhi công tử."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân nhẹ nhàng nhíu lại. Hắn theo bản năng cầm tay Độc Cô Ly, nghiêng đầu hỏi ý kiến của y.
Thôn trưởng và Đoàn Sơ Liễu cùng thôn dân nhìn thấy Lý Thanh Vân chủ động nắm tay một nam nhân, ánh mắt trở nên quái dị.
Độc Cô Ly thản nhiên nói: "Nếu mọi người đã có lòng như vậy, ta và Cửu Nhi xin đa tạ thôn trưởng cùng mọi người. Cửu Nhi, chúng ta ở thêm vài ngày dưỡng thương, ngươi cảm thấy được không?"
Lý Thanh Vân cầm tay Độc Cô Ly, vẽ một cái móc câu [√].
Lòng bàn tay ngứa ngáy không ngừng truyền đến, lại làm cho Độc Cô Ly nhớ tới chuyện ái muội đêm qua.
Thế là Độc Cô Ly cùng Lý Thanh Vân liền bị thôn dân Đoàn gia nhiệt tình giữ lại, thôn trưởng cực kỳ cao hứng, để cho tất cả mọi người tự mình về nhà, mang theo rượu thịt ngon trong nhà, đến nhà Đoàn Sơ Liễu bày một bữa yến hội, chiêu đãi hai người Lý Thanh Vân Độc Cô Ly.
Trong một gian phòng khác trước sân, hai tỷ muội Thẩm Kỳ và Thẩm Hoài đang học cùng nhau. Thẩm Kỳ dạy Thẩm Hoài làm bài tập, thỉnh thoảng dùng ánh mắt lạnh lùng lại khó hiểu nhìn đám thôn dân Đoàn gia thôn đột nhiên náo nhiệt.
Nàng được Liễu Nhi tỷ tỷ cứu sống và thu dưỡng. Đối với Đoàn gia thôn, biết được bọn họ rất chán ghét người từ bên ngoài đến, hôm qua rõ ràng vẫn là thái độ tránh còn không kịp, sao hôm nay lại hận không thể giữ hai người kia ở lại đây vĩnh viễn.
"Tỷ tỷ, Cửu Nhi ca ca kia, đẹp quá chừng." Thẩm Hoài lặng lẽ nói.
Thẩm Kỳ nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân, giọng điệu nghi hoặc: "Người bình thường ngay lần đầu tiên gặp sẽ cảm thấy vị Đỗ Ly công tử kia đẹp hơn, sao Hoài Nhi lại cảm thấy Cửu Nhi công tử đẹp hơn?"
Thẩm Hoài mê mang nói: "Trực giác của nam nhân chăng?"
Thẩm Kỳ gõ đầu Thẩm Hoài, hung dữ nói: "Tiểu hài tử lông còn chưa mọc đủ đã dám tự xưng là nam nhân?! Ôn tập bài vở thật tốt cho tỷ tỷ! Viết không xong thì tối nay không có cơm ăn!"
Tỷ tỷ thật hung dữ. Thẩm Hoài ủy khuất cúi đầu đọc sách.
Thẩm Kỳ nhìn về phía Độc Cô Ly rồi lại nhìn về phía Lý Thanh Vân. Nàng nhìn người chưa bao giờ nhìn vẻ bề ngoài, nhưng hai người mang lại cho nàng sự kinh diễm từ da đến xương. Có thể lớn lên thành cái dạng này, thân phận lai lịch nhất định không nhỏ. Sơ Liễu tỷ tỷ cùng mọi người đối với bọn họ nhiệt tình như thế, Thẩm Kỳ cảm thấy mình vẫn nên lưu lại một phần tâm nhãn tương đối tốt.
Trong sân, yến hội bày mấy bàn.
Toàn bộ thôn dân Đoàn gia thôn đều chạy tới. Họ mang theo thịt gà, vịt, cá nướng, cùng với mấy vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng, rượu lúa mì Thanh Khoa... Một nhóm ngồi thành một bàn, một bàn không quá ba mươi người, nhưng mỗi người đều tư sắc thượng đẳng, không biết còn tưởng rằng rơi vào Mỹ Nhân thôn gì đó.
Thôn trưởng Đoàn gia thôn, Đoàn Sơ Liễu, Độc Cô Ly, Lý Thanh Vân, cùng với Đoàn Khanh Khanh, cùng với mấy mỹ nhân họ Đoàn đều ngồi chung một chỗ.
Thôn trưởng Đoàn gia thôn cười giới thiệu: "Hai vị công tử, hôm qua chúng ta chiêu đãi không chu đáo, mong hai vị công tử đừng trách."
"Không sao." Trên mắt Độc Cô Ly quấn băng gạc màu trắng, là Lý Thanh Vân tìm thuốc cùng băng gạc tự tay quấn quanh mắt Độc Cô Ly. Giúp đôi mắt Độc Cô Ly nhanh chóng giải độc hiệu quả.
Trưởng thôn tự giới thiệu: "Tại hạ tên là Đoàn Hằng. Đây là Sơ Liễu, đây là Khanh Khanh..." Đoàn Hằng giới thiệu từng người từng người một, sau đó tha thiết hỏi, "Không biết Cửu Nhi công tử tên đầy đủ là gì, gọi là Cửu Nhi sao?"
Lý Thanh Vân dừng một chút. "Cửu Nhi" chỉ là nhũ danh của hắn, mà thanh danh của Lý Thanh Vân ở Cửu Châu có thể nói là kém cực điểm, hôn quân Ung Quốc, độc đoán chuyên quyền, thiêu sát cướp bóc không tội ác nào không làm... Nếu nói ra đại danh của hắn, sợ là sẽ dọa chết đám thôn dân thiện lương này.
Hơn nữa hắn cũng không thể bại lộ thân phận.
Hiện giờ sát thủ bên cạnh Lý Túc nhất định đang toàn lực tìm kiếm hành tung của hắn.
Ngón tay Lý Thanh Vân dính nước trà, viết lên bàn gỗ--
Đoàn Cửu.
Mẫu phi của hắn tên là Đoàn Hàm Yên, hắn liền sử dụng họ của mẫu thân làm tên giả. Hơn nữa nơi này là Đoàn gia thôn, dùng họ Đoàn cũng có thể tăng thêm cảm giác thân thiết.
"Công tử cũng họ Đoàn!" Trưởng thôn Đoàn Hằng tuy rằng sớm biết được thân phận của vị "Cửu Nhi" này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn viết tên đầy đủ của mình, vẫn không thể kiềm chế kích động, những thôn dân Đoàn gia thôn khác cũng không che giấu được sự kích động cùng cuồng nhiệt nơi đáy mắt.
Lý Thanh Vân mím môi gật đầu.
"Họ Đoàn rất lạ sao?" Độc Cô Ly phát hiện ra vài phần không đúng, buông chén trà trong tay xuống, thản nhiên hỏi: "Mọi người dường như rất kích động."
Đoàn Hằng đè nén kích động trong lòng, cười cười nói: "Chỉ là thấy người trong tộc, nên nhất thời kích động mà thôi."
Suy nghĩ Độc Cô Ly phát tán rất nhanh, chuẩn xác phát giác ra chỗ không đúng trong giọng nói của Đoàn Hằng. Trong đầu y chợt hiện lên yến tiệc chiêu đãi tam quốc trong Quỳnh Lâm Uyển ở Ung Quốc, Hách Liên Thần dâng lên một vị Mỹ Nhân tộc họ Đoàn.
Y nói, "Tại hạ có nghe nói qua một vị công tử họ Đoàn. Chỉ là hắn cùng các vị ở đây đều không giống nhau."
"Khác chỗ nào?" Đoàn Khanh Khanh vừa ăn cơm vừa hỏi.
Độc Cô Ly tiếp tục nói: "Hắn là người của tộc Mỹ Nhân đã bị diệt toàn tộc trong truyền thuyết."
Lời này vừa nói ra, bốn phía yên tĩnh trong nháy mắt.
Trưởng thôn cao giọng nói: "Vị Mỹ Nhân tộc họ Đoàn kia tên gì?"
"Đoàn Ngâm."
Đoàn Sơ Liễu xoa xoa cái trán đau nhức, nhỏ giọng nói: "Sao vẫn còn tộc nhân lưu lạc bên ngoài..." Cô dùng ánh mắt lo lắng nhìn thôn trưởng.
Đoàn Hằng thở dài một hơi thật sâu: "Đỗ công tử, chúng ta có thể tin ngươi không?"
Ngón tay Độc Cô Ly thon dài, ngữ khí trấn định tự nhiên: "Nếu thôn trưởng muốn nói cho tại hạ biết bí mật gì, có thể yên tâm, tại hạ sẽ không tiết lộ nửa điểm."
Đoàn Hằng cảnh giác nhìn y, nói ra bí mật, đồng thời cũng quan sát biểu tình của y, "Chúng ta chính là Mỹ Nhân tộc bị diệt tộc trong truyền thuyết. Lời đồn của thế nhân cũng có chỗ sai, chúng ta đúng là bị một vị gia chủ thế gia nhìn chằm chằm thiếu chút nữa bị diệt toàn tộc. Nhưng một số tộc nhân của chúng ta đã thoát được, sống ẩn dật ở vùng đất có phong thủy tốt này, đã được mấy mươi năm."
"Chỉ là vẫn còn không ít tộc nhân lưu lạc bên ngoài, chịu cảnh khinh nhục..."
Độc Cô Ly thần sắc nhàn nhạt, dường như không ngạc nhiên chút nào: "Tại hạ đã đoán được rồi."
Đoàn Hằng "chậc" một tiếng, trong ánh mắt có chút cảnh giác, lại có chút thù địch: "Vậy công tử nghĩ thế nào?"
"Không thế nào cả." Độc Cô Ly thần sắc xa cách, "Ta đối với Mỹ Nhân tộc không có hứng thú."
Đoàn Hằng cười lạnh một tiếng: "Công tử nói không có hứng thú với tộc ta, nhưng... Không phải vẫn xuống tay với tộc nhân ta sao?"
Chợt nhìn thấy mấy người đem ánh mắt chuyển hướng về phía hắn, đồ Lý Thanh Vân ăn thiếu chút nữa nghẹn lại ở cổ. Hắn uống một ngụm nước, vỗ vỗ lồng ngực, nghi hoặc nhìn bọn họ, trong mắt phượng có khiếp sợ cũng có khó hiểu.
Đoàn Sơ Liễu thở dài một hơi.
Độc Cô Ly cũng chỉ là khiếp sợ một hồi lâu, liền bình tĩnh lại: "Thì ra Cửu Nhi cũng là Mỹ Nhân tộc."
"???" Lý Thanh Vân mở to mắt phượng, vạn phần không hiểu tại sao Độc Cô Ly có thể đưa ra kết luận như vậy?
Mắt phượng hắn mở to, lắc đầu, tỏ vẻ mình không phải.
Đoàn Hằng ánh mắt vừa yêu vừa thương: "Ngươi đừng sợ, Cửu Nhi, ở đây chính là nhà ngươi. Mọi người sẽ không làm tổn thương ngươi."
"?"
Mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi nheo lại, thiếu chút nữa bóp nát chén trà trên tay.
Quá không hợp lý rồi.
Hắn làm sao có thể là Mỹ Nhân tộc chứ?
"Cửu Nhi, chẳng lẽ ngươi không biết thân thế của mình sao?" Đoàn Sơ Liễu nhíu mày hỏi, "Đêm qua ta thấy sau lưng ngươi có... Có một vết bớt màu đỏ, đó là biểu tượng của Mỹ Nhân tộc. Ngươi là tộc nhân của chúng ta."
Lý Thanh Vân càng cảm thấy vô lý.
Ngón tay của hắn thấm nước trà lại viết lên bàn
[Chỉ là vết bớt mà thôi].
"Cửu Nhi, ngươi thật ngốc, mẫu thân ngươi không nói với ngươi, chính là muốn ngươi sống vô ưu vô lo, không muốn tăng thêm gánh nặng cho ngươi a." Đoàn Sơ Liễu chau mày nói.
Động tác trên tay Lý Thanh Vân cứng ngắc. Mẫu thân...
Đoàn Hằng thấy thần sắc hắn không thích hợp, liền nói: "Được rồi, Liễu Nhi, đừng ép hắn nữa. Hãy để hắn từ từ tiêu hóa đi."
Ông nhìn về phía Độc Cô Ly, lạnh lùng nói: "Vị công tử này, ta mặc kệ ngươi và Cửu Nhi của chúng ta có quan hệ gì, huynh đệ cũng tốt cũng được, hay loại quan hệ kia cũng không sao. Nhưng hy vọng ngươi có thể giữ bí mật, nếu không... Tộc ta cho dù xuống địa ngục cũng sẽ kéo ngươi theo cùng!"
"Tất nhiên sẽ giữ bí mật." Độc Cô Ly chuyển hướng về phía Lý Thanh Vân, cảm giác được thiếu niên câm này rõ ràng không tin mình chính là Mỹ Nhân tộc. Tương tự như vậy, y cũng liên tưởng đến đêm qua, hương thơm nhàn nhạt rơi vào chóp mũi, giống như một loại xuân dược tự nhiên, làm người ta muốn phạm tội.
Nếu Cửu Nhi là Mỹ Nhân tộc, thì y cũng không ngạc nhiên với phản ứng ngày hôm qua nữa.
"Cửu Nhi, ngươi có nguyện ý ở lại đây mãi mãi không?" Đoàn Hằng ánh mắt ôn nhu, "Nơi này là nhà ngươi, Đoàn gia thôn bất cứ lúc nào cũng chào đón ngươi."
Đoàn Khanh Khanh giọng nói rất quyết tuyệt: "Đương nhiên phải ở lại! Bên ngoài quá nguy hiểm! Tộc chúng ta nếu không ẩn thế, sớm muộn gì cũng sẽ thật sự bị diệt sạch! Với sở thích biến thái của mấy tên quan to hiển quý, vương công quý tộc, đem tộc nhân chúng ta coi như đồ chơi để thế nhân cùng nhìn, ai chịu được chứ!"
Mắt phượng của Lý Thanh Vân trở nên nghiêm túc. Hắn trịnh trọng lắc đầu, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không lưu lại.
Đoàn Hằng hận rèn sắt không thành thép: "Cửu Nhi, ngươi biết rõ bên ngoài nguy hiểm như thế nào sao? Thánh nữ đời trước của tộc ta chính là bị một vị gia chủ thế gia nhất kiến chung tình, sau đó mới phát sinh nhiều tai họa như thế a! Ngươi sinh ra với diện mạo như vậy, nếu một ngày nào đó bị thế nhân phát hiện ra bí mật này, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi!"
"Đúng thế đúng thế! Đoàn Ngâm kia bị tùy tiện mang đi tặng người, chúng ta đều hiểu được hắn sẽ trải qua cái gì! Nghe nói hôn quân Lý Thanh Vân của Ung Quốc thích cướp đoạt mỹ nhân, thủ đoạn tàn nhẫn, thích nhất là ngược đãi người khác. Không biết Đoàn Ngâm rơi vào trong tay hắn sẽ thành thảm trạng gì đây!" Đoàn Khanh Khanh càng nói càng tức giận.
Lý Thanh Vân bị điểm tên vẻ mặt xấu hổ.
Đến giờ, Lý Thanh Vân vẫn không thể chấp nhận sự thật mình là Mỹ Nhân tộc.
Hắn rõ ràng là đế vương tổng công, nhất định không phải Mỹ Nhân tộc gì hết.
Thôn trưởng Đoàn Hằng mặt đầy sầu não: "Nói đến tên bạo quân Ung Quốc kia, nghe đồn, sau khi hắn tiêu diệt Tuyết Quốc, đã giam cầm Nhị Hoàng tử Tuyết Quốc ngày ngày tra tấn trong thâm cung. Người này thủ đoạn tàn nhẫn như thế, sớm muộn gì cũng phải thôn tính các quốc gia khác tại Cửu Châu, mang đến chinh chiến."
Lý Thanh Vân có chút khiếp sợ, cái gì mà ngày ngày tra tấn?
Nhân vật chính của câu chuyện là Độc Cô Ly thần sắc không gợn sóng, một thái độ đứng ngoài cuộc, giống như không phải nói về y.
"Thôn trưởng nói rất đúng. Lý Thanh Vân người này dã tâm bừng bừng, để cho hắn đắc thế, sớm muộn gì cũng khiến Cửu Châu rơi vào nguy hiểm." Độc Cô Ly nói.
Lý Thanh Vân yên lặng nắm chặt nắm đấm.
Hắn không bại lộ thân phận ở trước mặt Độc Cô Ly thật sự là hành động đúng đắn, như vậy mới có thể chân chính thấy được Độc Cô Ly ở phía sau lưng hắn đem hắn nói thành cái dạng gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt Lý Thanh Vân cũng có chút đỏ. Người trong thiên hạ nói cô thế nào cũng được, nhưng ngươi sao có thể nói cô như vậy.
Độc Cô Ly ngữ khí bình ổn: "Không giấu thôn trưởng. Đỗ Ly chỉ là tên giả, nếu thôn trưởng đã đem bí mật của Đoàn gia thôn nói với tại hạ, ta cũng nói cho các vị biết, ta chính là Nhị Hoàng tử Tuyết Quốc, Độc Cô Ly."
Thân phận lộ ra, cả Đoàn gia thôn nháo nhào kinh ngạc.
"Ngươi chính là Độc Cô Ly?!"
"Vậy bạo quân Ung Quốc có giống như lời đồn giết huynh đoạt vị, không hề có nhân tính hay không?"
"Hắn thật sự giam ngươi ở hậu cung đêm đêm làm nhục sao?"
Ánh mắt các vị Mỹ Nhân tộc nhìn về phía Độc Cô Ly tràn ngập đồng tình.
Lý Thanh Vân cũng nhìn về phía Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly nói, "Chuyện này không quan trọng."
Lý Thanh Vân tức giận đến mức đuôi mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.
Lại nghe được giọng nói thanh lãnh của Độc Cô Ly: "Ta và Lý Thanh Vân mỗi ngày đều lượn vòng trong hậu cung, mặc dù không được tự do, đối với hắn hư dữ ủy xà*, vẫn xử lí thành thạo, hắn tuy rằng dã tâm rất lớn, nhưng cực kỳ dễ bắt bí. Mỗi ngày ta đều cho độc vào thức ăn của hắn, thân thể xương cốt đã dần dần yếu đi."
*chỉ những người hư tình giả ý, tráo trở, lật lọng khó ngờ
Lý Thanh Vân nghe được cả người đều rét run, "Hư dữ ủy xà", "Xử lí thành thạo", "Cực kỳ dễ bắt bí", những từ ngữ khắc nghiệt lại vô tình này từ miệng Độc Cô Ly nói ra, trong nháy mắt đem tâm tình còn có chút vui sướng của Lý Thanh Vân đánh nát thành mây khói.
Chuyện trúng độc, hắn chỉ đề phòng Tô Ngọc...
Hắn đã cho Độc Cô Ly sự tín nhiệm toàn tâm toàn ý.
Hắn lại nghe Độc Cô Ly tiếp tục nói: "Ta đã lên kế hoạch làm suy yếu thế lực triều đình Ung Quốc, trước đợt săn bắn ở Vân Hồ Sơn, ta thuyết phục Lý Huyền Lý Túc, để bọn họ sinh ra tâm tư soái vị. Mới có cuộc đảo chính vây bắt ở Vân Hồ Sơn lần này."
Rõ ràng đang giữa trưa, ánh Mặt Trời rực rỡ ấm áp, nhưng Lý Thanh Vân chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài đều rét lạnh thấu xương, lạnh đến mức khiến cả người hắn cứng đờ tại chỗ.
"Cuộc đảo chính ở Vân Hồ Sơn chính là do Độc Cô công tử một tay bày mưu tính kế?!" Đôi mắt Đoàn Sơ Liễu tràn đầy bội phục cùng kinh diễm, "Thông minh như thế, tên hôn quân kia không hề hay biết, Độc Cô công tử thật lợi hại!"
Đoàn Khanh Khanh cũng thấy hứng thú: "Chúng ta cũng nhận được một tin tức. Nghe nói lúc vây bắt ở Vân Hồ Sơn, Ngũ Vương gia Lý Túc phái người vây giết ám sát Lý Thanh Vân! Bây giờ Lý Thanh Vân ở trong hoàng cung ốm nặng không dậy nổi, Ung Quốc hiện tại bị hoạn quan Lục Hoa nắm quyền, cùng Lý Túc đọ sức! Chính biến trong cung thật đặc sắc, ta rất hy vọng một trong Tam Vương có thể lật đổ ách thống trị của Lý Thanh Vân!"
"Lý Thanh Vân chưa chết?" Độc Cô Ly gõ chén trà.
"Đúng, trong tin tức nói, Lý Thanh Vân bị trọng thương, phải dưỡng bệnh trong cung, do hoạn quan Lục Hoa tự mình chăm sóc, bất luận kẻ nào cũng không được đến thăm." Trưởng thôn Đoàn Hằng vuốt vuốt râu.
Lý Thanh Vân lấy lại tinh thần. Hắn hiểu rõ suy nghĩ của Lục Tiểu Hoa, chuyện hắn mất tích tuyệt đối không thể tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào. Hiện giờ trong cung chỉ thể có dựa vào Lục Tiểu Hoa.
Mà hắn, cũng phải che giấu tốt thân phận của mình.
"Nghe nói Lục Hoa đang phái người đuổi giết ngươi, Độc Cô công tử, ngươi nhất định phải cẩn thận a." Đoàn Sơ Liễu mặt đầy lo lắng.
"Vậy mà vẫn chưa chết sao?" Độc Cô Ly nhẹ giọng hỏi ngược lại. Không thể nói rõ tâm trạng là gì.
Thanh âm này không nhẹ không nặng dừng lại bên tai Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân mạnh mẽ đứng dậy, hất đổ chén trà trong tay.
Đoàn gia thôn nghe thấy tiếng động, đột nhiên tất cả ánh mắt mãnh liệt đổ dồn về phía Lý Thanh Vân, thấy mắt phượng hắn đỏ ngầu, ngay cả đuôi mắt cũng nhiễm vài phần sắc hồng, trong lòng mọi người đều tràn ngập thương tiếc.
"Cửu Nhi, sao ngươi lại khóc?" Đoàn Sơ Liễu đứng dậy, có chút khẩn trương lại ôn nhu.
Lý Thanh Vân sắc mặt trắng bệch, trong mắt phượng ửng đỏ hơi ướt át, hắn biết những người này đều muốn hắn chết, hắn cũng nghe không lọt những lời Độc Cô Ly nói. Liền tức giận đứng dậy, không quay đầu lại trực tiếp rời đi, ai cũng không giữ được.
"Ngươi đi đâu vậy?" Đoàn Sơ Liễu vội vàng chạy theo.
Lý Thanh Vân không để ý tới Đoạn Sơ Liễu, hai mắt đỏ hoe rời đi. Hắn quản Độc Cô Ly làm gì? Y vốn không cảm động, còn âm thầm bày mưu tính kế muốn lấy mạng của hắn, hắn không muốn quản Độc Cô Ly nữa. Không bao giờ muốn quản y nữa!
"Sao hắn lại khóc?!" Mỹ Nhân tộc ai nấy đều gấp đến thở mạnh một cái cũng không dám.
Thẩm Kỳ vẫn ngồi một bên im lặng không lên tiếng nhìn Lý Thanh Vân một cách kỳ quái.
Độc Cô Ly nhíu mày. Y chậm rãi đứng dậy, bởi vì không thể nhìn thấy, cho nên y cơ hồ là lảo đảo tìm kiếm đạo dị hương kia, đuổi theo Lý Thanh Vân, năm ngón tay thon dài chuẩn xác bắt lấy cổ tay Lý Thanh Vân, gân xanh trên mu bàn tay đan xen.
Y nắm cổ tay mảnh khảnh của người nọ, giọng nói hơi lạnh còn có tia khẩn trương không dễ phát hiện, "Cửu Nhi, ngươi sao vậy?"
Lý Thanh Vân há miệng, trong mắt phượng đầy vẻ kháng cự. Hắn cảm thấy mình là một trò cười, một trò cười từ đầu đến đuôi. Hắn muốn nói với Độc Cô Ly, cô chán ghét ngươi, không muốn quản ngươi nữa, cô sẽ buông tha ngươi cũng buông tha chính mình. Nhưng hắn vẫn là nói không nên lời.
Khi hắn quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng gạc trắng quấn quanh mắt của Độc Cô Ly, không hiểu sao lại mềm lòng.
"Có chuyện gì không thể nói thật tốt, nhất định phải bỏ đi?" Độc Cô Ly khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy đúng vậy, Cửu Nhi..." Ánh mắt Đoàn Sơ Liễu nghi hoặc di chuyển giữa Độc Cô Ly và Lý Thanh Vân, nàng có chút bừng tỉnh đại ngộ, "Không lẽ. Cửu Nhi đang ghen à? A... Ghen chuyện của Độc Cô công tử với hôn quân Ung Quốc?"
"?" Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân hơi co giật. Hắn đâu có bị bệnh? Tự đi ăn giấm của mình.
Độc Cô Ly tiếp nhận câu nói này: "Cửu Nhi, thì ra là vậy?"
Cái gì vậy?
Lý Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Hết lần này tới lần khác hắn đối với Độc Cô Ly lại cứng rắn không nổi, Độc Cô Ly hơi mềm giọng với hắn, hắn liền mềm lòng.
Đây là lần lui bước cuối cùng-- Lý Thanh Vân nghĩ thầm, y hiện giờ hai bị mắt mù, cô ít nhất phải chờ ánh mắt của y lành hẳn, mới có thể yên tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK