• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: camanlwoibieng
- ---------------%-----------------
Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân hồi lâu.
Bầu không khí trong phòng đã trở nên lạnh lẽo.
Trước kia bầu không khí giữa hai người bọn họ thỉnh thoảng cũng cứng đờ như thế, nhưng là Độc Cô Ly một mực lạnh bưng, còn Lý Thanh Vân vẫn luôn mềm giọng dỗ dành y.
Bây giờ biến thành Lý Thanh Vân không muốn mở miệng nói chuyện, bầu không khí càng thêm lạnh.
Bầu không khí căng cứng vẫn không kéo dài lâu, Độc Cô Ly liền chậm rãi ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt đầy địch ý cùng băng lãnh của Lý Thanh Vân. Y hơi dừng lại, rũ mắt nhìn xuống.
Lý Thanh Vân từ trong lao ngục đi ra, quần áo trên người đều có chút bẩn, da cũng bị hoàn cảnh lao ngục mài đến đỏ, thậm chí suýt chút nữa bị nhục nhã. Chỉ cần suy nghĩ một chút, Độc Cô Ly đã mất đi toàn bộ lý trí.
Độc Cô Ly để ý tới xiêm y của Lý Thanh Vân, ôm ngang hắn, động tác vừa nhẹ vừa mềm, sợ làm hắn bị thương.
Lý Thanh Vân nắm chặt cổ áo y, gằn từng chữ nói: "Ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa, ta có thể tự đi."
Độc Cô Ly mặt mày rũ xuống, "Trên chân ngươi có vết thương, ta chỉ muốn giúp ngươi tắm rửa."
Ánh mắt phượng Của Lý Thanh Vân chậm rãi hạ xuống, ngưng tụ ở mắt cá chân bầm tím của mình. Hắn đích xác ở trong lao ngục không cẩn thận vấp ngã, mới vừa rồi vẫn chưa phát giác, hiện tại mới cảm nhận được có một tia đau đớn.
Hắn không nói một lời, Độc Cô Ly mím môi, khi Lý Thanh Vân chấp nhận hành động của y, liền ôm hắn đi vào.
Trong phòng nhiệt khí bốc lên, tản ra hương thơm thanh nhã. Thùng nước nóng đã chuẩn bị xong, thậm chí phủ lên vài cánh hoa, bên cạnh thùng tắm có một bình phong lẳng lặng đứng yên.
Độc Cô Ly bế Lý Thanh Vân tiến vào gian trong.
Lý Thanh Vân bị hắn y đặt ở trên bàn. Độc Cô Ly giúp hắn tháo ngọc quan trên tóc ra, lại cầm thuốc mỡ, nửa quỳ trước người hắn, đặt chân Lý Thanh Vân lên đầu gối, thuốc mỡ bôi lên vết bầm tím đỏ, mát mẻ vô cùng.
Tay y thon dài mà trắng nõn không tỳ vết, lòng bàn tay bôi lên mắt cá chân Lý Thanh Vân, lực đạo phi thường hòa hoãn, là loại khí lực có thể làm cho người ta cực kỳ thoải mái.
Ngũ quan diễm lệ của Lý Thanh Vân không có biểu cảm dư thừa nào. Độc Cô Ly đợi đến khi không kịp lại đến bày ra dáng vẻ thâm tình đối với hắn, làm vậy ích lợi gì?
Tại Đoàn gia thôn, hắn đã hiểu được bọn họ nói đạo bất đồng bất tương vi mưu, cho nên sau khi hồi cung, Lý Thanh Vân lập tức thả Độc Cô Ly rời khỏi cung.
Nhưng Độc Cô Ly chỉ muốn mạng của hắn, muốn mạng của hắn còn chưa đủ, còn muốn hủy diệt hết thảy tâm huyết của hắn ở Ung Quốc, lột bỏ đế vị hắn tự hào.
Lý Thanh Vân xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến Tam ca đã chết, nghĩ đến Lục Tiểu Hoa còn chưa có tin tức, nghĩ đến thế cục trong triều hiện giờ, sương mù chậm rãi phủ tầm mắt.
Thoại bản trong mộng báo hiệu kết cục- nước mất nhà tan, chết thảm trong ngục.
Tuy rằng trong thực tế hắn cũng bị bức thoái vị, mất đi ngôi vị Hoàng đế, rơi vào lao ngục. Thắng làm vua thua làm giặc, hắn không có gì để nói. Nhưng hắn vẫn còn sống, miễn là còn giữ được một cái mạng, hắn liền có thể vấp ngã ở đâu, đứng lên ở đó.
Lý Thanh Vân thiên tính tranh cường hiếu thắng, cũng không chịu thua, nhưng không có nghĩa là hắn thua một lần, từ nay về sau không gượng dậy nổi. Lý Thanh Vân vẫn có tâm phúc cùng lá bài tẩy, lần này Lý Huyền bức cung lại không thể hoàn toàn đánh bại hắn. Mười năm trước Lý Huyền không thắng được hắn, mười năm sau, Lý Huyền vẫn thua triệt để.
Lý Thanh Vân hắn chỉ cần còn một cái mạng ở đây, nhất định sẽ làm cho tất cả người khi dễ hắn làm nhục hắn trả giá đau đớn!
Độc Cô Ly dùng băng gạc băng bó giúp hắn. Ngẩng đầu liền thấy hắn xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt phượng mơ hồ có nước mắt.
Độc Cô Ly hô hấp nhẹ nhàng một chút, trầm mặc rũ mi mắt xuống. Y chậm rãi cởi xiêm y của Lý Thanh Vân ra, Lý Thanh Vân xuất thần nhìn qua nơi khác, để mặc Độc Cô Ly loay hoay, bị y ôm lên tiến vào trong thùng tắm.
Độc Cô Ly vén mái tóc đen nhánh của hắn lên, dùng tay dò xét làn nước nóng, chậm rãi chạm vào đồ đằng Phượng Hoàng huyết sắc ở sau lưng, ấn ký diễm tuyệt kia sống động như thật, cao quý kiều diễm, bễ nghễ chúng sinh.
Khi y bị mù hai mắt, đã từng vô số lần nghĩ tới đồ đằng Phượng Hoàng thuộc về thánh tử Mỹ Nhân tộc là như thế nào.
Đúng thật diễm tuyệt vô song giống như trong tưởng tượng, Phượng Hoàng cao ngạo, bản thân hắn, hẳn nên bay lượn phía chân trời.
"Sờ đủ chưa?" Ngữ khí của Lý Thanh Vân vô thức lãnh đạm. Khuôn mặt của hắn bị hơi nóng bốc lên làm cho có chút đỏ.
Đầu ngón tay Độc Cô Ly hơi cứng đờ.
Lý Thanh Vân nói: "Nếu ngươi muốn tuyên cáo bí mật này khắp thiên hạ, ta cảm thấy không cần thiết."
Độc Cô Ly kinh ngạc nhìn sau gáy hắn, lại nghe được hắn dùng ngữ khí xưa nay chỉ đối đãi với địch nhân thăm dò nói, "Dù sao bây giờ ta đã rơi vào tay ngươi. Là sống hay chết, tùy ngươi định đoạt, nếu đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ, cũng chỉ vô duyên vô cớ rước lấy phiền toái."
Đợi phục hồi tinh thần lại, đôi mắt Độc Cô Ly đã rũ xuống: "Ta chưa từng nghĩ sẽ đem chuyện này nói ra."
Dứt lời, y liền tiếp tục gội sạch mái tóc đen nhánh như gấm giúp hắn.
Đôi môi Lý Thanh Vân khẽ mím.
Thật sự sẽ không nói ra đi? Đích xác, hiện giờ hắn đã không quyền không thế, trở thành phế đế ai cũng có thể lăng nhục. Nói ra, cũng chỉ làm cho người trong thiên hạ ngấp nghé cùng khi nhục, đối với Độc Cô Ly mà nói ngoại trừ nhục nhã hắn, cũng hoàn toàn không có tác dụng gì.
Đang suy tư, Độc Cô Ly đã đi tới phía trước, giúp hắn chà rửa cổ, bả vai, xương quai xanh...
Lý Thanh Vân nhìn rất chói mắt. Hắn đẩy tay Độc Cô Ly ra, "Độc Cô Ly, ngươi không cần làm bộ làm tịch nữa, lúc này đến cùng ta làm loại chuyện thân mật chỉ có giữa phu thê làm gì?"
Độc Cô Ly giương mắt nhìn hắn: "Ta..."
Y nhìn thấy trong mắt phượng Lý Thanh Vân tràn đầy tức giận cùng không kiên nhẫn, thậm chí có chút địch ý, lại nghe được bốn chữ "làm bộ làm tịch", đồng tử từ từ buông xuống, y chậm rãi treo khăn tay trên thùng tắm, nhẹ giọng nói, "Vậy ta đi ra ngoài canh giữ, khi nào ngươi tắm rửa xong thì gọi ta."
Dứt lời, y nhìn thấy Lý Thanh Vân vẫn không có biểu tình gì. Liền thức thời chậm rãi vòng qua bình phong.
Mỗi bước y đi đều vô cùng nặng nề.
Cánh cửa từ từ mở ra. Ánh mặt trời chiếu lên người y, tuy rằng đã là mùa Xuân, nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh thấu xương.
Trên y phục của Độc Cô Ly còn có chút ướt sũng, nhưng y đã không có tâm trí để ý mình. Trong đầu y tràn ngập lửa giận của Lý Thanh Vân.
Trong trí nhớ, tính tình hắn vốn được nuông chiều, hơi không vừa lòng liền tức giận. Các cung nữ thị vệ phía dưới thấy bộ dáng này của hắn liền sợ đến run lẩy bẩy.
Nhưng Lý Thanh Vân chưa bao giờ phát tiết lửa giận lên người y.
Khi Lý Thanh Vân nhìn y, ánh mắt vĩnh viễn đều là ôn nhu và dung túng.
Khi Bạch Cảnh Sách cùng Thiên Mặc tới, liền nhìn thấy Độc Cô Ly mặc trường bào màu xanh nhạt đứng canh giữ ở cửa phòng, vẻ mặt thất hồn lạc phách.
"A Ly," Bạch Cảnh Sách lúc mở miệng còn cất giấu chờ mong, "Ngươi làm sao... Làm sao có thể cứu Lý Thanh Vân ra ngoài?"
Thiên Mặc phối hợp gật gật đầu. Phải, phải, hắn cảm thấy thật ly kỳ a.
Độc Cô Ly lấy lại tinh thần. Đôi mắt xưa nay trong trẻo điền đạm của y nhìn Bạch Cảnh Sách lộ ra một tia sát khí, giọng nói cũng trở nên rét lạnh: "Bạch Cảnh Sách, từ khi nào biết được chuyện Cửu Nhi chính là Lý Thanh Vân."
Huyết sắc trên mặt Bạch Cảnh Sách hoàn toàn rút đi, hắn không trả lời được, trong đầu chỉ có một ý niệm: Hắn biết, hắn vậy mà thật sự biết...
Đầu óc Thiên Mặc vẫn không xoay kịp, bỗng dưng mở to hai mắt. Cửu Nhi?
Độc Cô Ly nhìn Bạch Cảnh Sách, trong đáy mắt đã có ý vị không tên: "Ngươi muốn gạt ta một mình dẫn hắn rời đi. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, Bạch gia sẽ không tiếp nhận việc ngươi mang Lý Thanh Vân trở về, bởi vì Bạch gia sẽ không nhúng tay vào cục diện tranh quyền đoạt vị của Hoàng tộc. Ngươi muốn mang hắn về nhà ngươi, chính là muốn Bạch gia rơi vào hoàn cảnh bất trung bất nghĩa, nhưng Nhị gia Bạch gia ngươi có thể gánh vác mấy phần?"
Bạch Cảnh Sách bị y mắng đến mặt mày trắng bệch, lập tức chế giễu lại: "Ngươi thì tốt lắm sao? Độc Cô Ly, uổng công ngươi nhiều năm qua tự cho mình thanh cao. Ngươi tính toán xảo diệu, bày mưu tính kế. Nhưng vẫn không thể tính thấu lòng người, về mặt tình cảm ngươi nhất định là một kẻ thất bại!"
Dứt lời, trong mắt hắn có vài phần vui sướng khi người gặp họa: "Ngươi hủy đi địa vị cùng quyền thế mà hắn tự hào, đánh bại cơ nghiệp và tâm huyết Ung Quốc mà hắn vất vả gầy dựng, còn đem những cái này chắp tay nhường cho người khác. Hắn chắc chắn hận chết ngươi!"
"Chuyện giữa tố và hắn, không có chỗ cho ngươi chen chân vào." Ngữ khí Độc Cô Ly càng ngày càng lạnh như băng. Tay ngọc thon dài nắm chặt thành quyền.
Bạch Cảnh Sách trong mắt bốc hỏa, đang muốn đáp trả.
Trong phòng lại truyền đến giọng nói giận dữ và khàn khàn của người nọ: "Có thể đừng ồn ào nữa được không!"
Bầu không khí trong nháy mắt im lặng.
Bạch Cảnh Sách tràn ngập tức giận nhìn y.
Độc Cô Ly lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."
Bạch Cảnh Sách nghiến răng nghiến lợi, xoay người rời đi.
Thiên Mặc đứng tại chỗ, không biết nên đi hay ở.
Ánh mắt Độc Cô Ly ý bảo hắn rời đi, Thiên Mặc lập tức rời đi.
Trong một thời gian ngắn, bầu không khí yên tĩnh không ít, chỉ có tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm.
Thời gian càng lúc càng dài.
Cuối cùng, không còn tiếng nước.
Ngược lại truyền đến tiếng ngã xuống đất, Lý Thanh Vân muốn ra khỏi thùng gỗ, nhất thời chân đau, không vững ngã trên mặt đất.
Độc Cô Ly đẩy cửa ra, đi tới ôm Lý Thanh Vân lên, vội vàng kiểm tra xem hắn có bị thương ở đâu hay không.
"A Vân, có đau không?"
Lý Thanh Vân khẽ cười.
Độc Cô Ly trước sau như một đẹp đến mức khiến người ta động tâm. Nhất là khi đôi mắt thanh tuyệt vô song kia nhiễm thêm sự khẩn trương và quan tâm càng khiến người ta động lòng.
Nhưng Lý Thanh Vân chỉ cảm thấy dối trá đến cực điểm.
"Ta thành bộ dáng như bây giờ, không phải đều nhờ ơn ngươi ban tặng hay sao?" Trong mắt phượng của hắn nhuộm một chút ẩm ướt, "Độc Cô Ly, ngươi bức ta đến hai bàn tay trắng, lại kéo ta xuống vực sâu, còn ở đây giả vờ bày ra dáng vẻ quan tâm ta như vậy, ngươi muốn thăm dò cái gì?"
Độc Cô Ly sợ hắn bị đông lạnh, mặc xiêm y cho hắn, thấy hắn từ đầu đến cuối đều dùng một loại ánh mắt thù địch nhìn mình, trong lòng càng thêm đông cứng.
Kỳ thật ánh mắt như vậy là chính xác, bọn họ vốn là địch nhân.
Nhưng Độc Cô Ly vẫn không khống chế được mà ôm chặt lấy hắn, rũ mắt che đi đáy mắt ướt đẫm, giọng nói khẽ run lên: "Không có thăm dò, không có thăm dò ngươi. Cũng không có làm bộ làm tịch, càng không phải hư tình giả ý, ta chỉ là..."
Chỉ là cái gì?
Lời nói của Độc Cô Ly hoàn toàn không đáng tin.
Mắt Lý Thanh Vân hơi thất thần, tầm mắt tối sầm, sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt, thẳng tắp ngã vào trong ngực Độc Cô Ly.
Tất cả những lời của Độc Cô Ly đều bị nghẹn trở về. Y ôm Lý Thanh Vân đã ngất đi, trái tim chợt ngừng đập một nhịp.
Y chậm rãi đưa tay dò xét hơi thở của Lý Thanh Vân, rất yếu ớt, giống như mấy ngày sau bảy ngày bảy đêm ở Đoàn gia thôn bị sốt đến mức suýt chút nữa chết đi.
"Thân thể Cửu Nhi sao lại suy yếu như vậy?" "Cũng quá kỳ quái, dựa theo lẽ thường mà nói không nên hư nhược như vậy a?", "Huhu, Cửu Nhi ca ca thoạt nhìn giống như là sắp chết vậy."
Thần y Bạch gia khi chẩn trị cho Cửu Nhi, cũng là hết đường xoay xở: "Mạch tượng của Cửu Nhi công tử quá kỳ lạ, tuy nhìn rất khỏe mạnh, trên thực tế lại rất yếu ớt. Chỉ phát sốt một trận liền có thể bệnh không dậy nổi, thậm chí càng thêm nghiêm trọng, hoặc là trúng cổ độc, hoặc là ăn đồ không nên ăn, hoặc là từ nhỏ thể chất suy yếu. Ngay cả ta cũng không có biện pháp chân chân chính chính trực tiếp dò ra, nếu là y giả bình thường, lại càng là không dò được, chỉ coi như là phong hàn phát sốt bình thường mà thôi."
Lời nói của Bạch thần y ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai.
Trước mắt Độc Cô Ly tối đen. Huyết sắc trên mặt hoàn toàn không có, thân thể càng ngày càng cứng ngắc.
Thân thể Lý Thanh Vân vì sao suy yếu y đương nhiên rõ nhất.
Là do độc.
Là y tự tay trộn lẫn trong hương liệu thuốc thang mỗi ngày của Lý Thanh Vân, âm thầm tổn hại thân thể Lý Thanh Vân.
Là y tự tay làm điều đó.
"A Vân, ngươi đừng ngủ, ta sai người đi tìm thần y. Đừng ngủ, đừng ngủ..."
Độc Cô Ly chưa bao giờ có một khắc nào sợ hãi tuyệt vọng như vậy. Y thật sự sợ người trong ngực khí tức yếu ớt, cứ như vậy chết đi. Hối hận bò đầy trái tim, ăn mòn đến nỗi y không thở nổi.
Là y làm, đúng là y tự mình làm.
Quá châm chọc, quá buồn cười.
Độc Cô Ly ôm ngang Lý Thanh Vân lên, một bên lệnh cho hạ nhân tìm y giả tới, một bên ôm hắn trở về sương phòng, gắt gao nhìn khuôn mặt Lý Thanh Vân nặng nề mê man, chăm chú hết sức, rất sợ mình chỉ chớp mắt, Lý Thanh Vân liền không còn hơi thở.
Loại chờ đợi vạn niệm câu hôi* này, làm y nhớ tới lúc ở Đoàn gia thôn Cửu Nhi mê man nhiều ngày như vậy, lúc hắn thiếu chút nữa chết đi, nội tâm tuyệt vọng dày vò.
*(Mọi thứ đều thành tro) Mọi suy nghĩ và kế hoạch đã tan tành, diễn tả cảm giác hụt hẫng và thất vọng tột độ.
Độc Cô Ly nắm chặt tay Lý Thanh Vân.
Một giọt nước mắt rơi trên cổ tay Lý Thanh Vân. Hai giọt, ba giọt...
"A Vân, ta sai rồi, ngươi mau tỉnh lại đi, đừng trừng phạt ta theo cách này. Ngươi mau tỉnh lại đi."
Bên trong sương phòng là tiếng khóc đứt quãng mơ hồ của nam nhân không nói thành lời nhưng lại đầy tuyệt vọng.
Bạch Cảnh Sách rất nhanh liền dẫn theo Tô Ngọc tới.
Hai người bọn họ nhìn thấy trong sương phòng, Lý Thanh Vân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, nặng nề nhắm chặt mắt, suy nghĩ không hẹn mà cùng gặp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK