Editor: camanlwoibieng
- ---------------%-----------------
Dung mạo diễm tuyệt, đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, cho dù là chu hồng đế vương tôn quý nhất Ung Quốc, cũng không che lấp được khí tức dâm lệ tràn đầy sống sắc sinh hương kia.
Hơn nữa ánh mắt cao ngạo không ai bì nổi của hắn, cả thái độ bễ nghễ nhìn xuống vạn sinh Cửu Châu, cùng với vẻ mặt khinh thường như thấy người chết khi nhìn Bạch Cảnh Sách... Nhưng chính là dạng này, nhẹ động một ánh mắt liền có thể khiến người ta dục hỏa đốt thân, không thể tự kiềm chế.
Bạch Cảnh Sách ngồi trong lao ngục tối tăm không thấy Mặt Trời. Phấn khích liếm môi. Hắn rất muốn xé nát sự cao ngạo của Lý Thanh Vân, nhìn bộ dáng khóc đỏ hai mắt cầu xin tha thứ của hắn.
Lý Thanh Vân, sinh ra đẹp mà không tầm thường, cầu mà không được.
Bạch Cảnh Sách trước kia chỉ nghĩ Lý Thanh Vân là một bạo chúa ngang ngược lộng quyền, dã tâm của hắn quá lớn, tính tình quá bạo, thủ đoạn quá độc ác, bách tính thiên hạ người người oán hận, ngay cả hắn cũng không thích nổi tên đế vương như vậy.
Nhưng sau ngày hôm nay, mọi thứ đã thay đổi.
Hắn biết mình quá giỏi thay đổi. Từ nhỏ trong gia tộc, phụ thân và huynh trưởng vẫn luôn chỉ trích hắn: "Ngươi đời này ngoại trừ cung tiễn, đối với những thứ khác đều là tam tâm nhị ý!"
Không, không chỉ có cung tiễn.
Hắn còn có nhiều thứ nhất định phải có được.
"Lý Thanh Vân." Bạch Cảnh Sách thấp giọng gọi cái tên này.
Có lẽ hắn đã hiểu vì sao dã tâm Lý Thanh Vân lớn như vậy.
Nếu không có quyền thế và thân phận của Ung Quốc đế vương, không có binh lực cường thịnh của Ung Quốc quanh thân, không có tính tình mạnh mẽ, không có tiếng mắng chửi cùng e ngại của người trong thiên hạ... Sợ rằng hắn cũng không phải ngồi trên đế vị tiếp nhận triều bái thần phục của quần thần, mà sẽ bị vô số nam nhân ngấp nghé tranh đoạt, hoặc là nằm trên giường của quan to quý nhân, hoặc là ở trong Thanh Lâu tiên ngõ, chỉ có thể mặc cho nam nhân làm bẩn hắn, nhục nhã hắn.
"Lý Thanh Vân." Ánh mắt Bạch Cảnh Sách hơi sáng lên.
Hắn nhớ tới bộ dáng hai mắt ửng hồng vừa rồi của Lý Thanh Vân, nhớ tới biểu tình thoáng sợ hãi của Lý Thanh Vân khi bị mình cởi mở cổ áo.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Cảnh Sách liền không cách nào bình tĩnh được.
Hắn ở trong phòng giam tối tăm không có ánh sáng, nghĩ đến Lý Thanh Vân, trên tay càng không ngừng động tác.
"Lý Thanh Vân, Lý Thanh Vân, Lý Thanh Vân, Lý Thanh Vân..."
Càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng kích thích, càng ngày càng tràn qua đỉnh đầu.
Thị vệ trông coi cảm thấy kỳ quái, nghe người này không ngừng gọi tên bệ hạ, hơn nữa còn dùng một giọng điệu khàn khàn mà mang theo tình dục xâm lược.
"Người này chẳng lẽ là điên rồi sao? Dám gọi danh húy bệ hạ như thế, không sợ bệ hạ trong cơn tức giận cắt đầu lưỡi hắn sao?"
"Vị Nhị gia nhà họ Bạch này tính nết cũng đủ cổ quái. Tối nay hắn đắc tội bệ hạ không chết đã là kỳ tích."
"Bạch gia trong thiên hạ ở lĩnh vực chế tạo chính là thế gia, cung tiễn, súng ống, đạn dược, đao kiếm,...Bạch gia là thương nhân lớn nhất, các nước ở Cửu Châu đều phải kính Bạch gia ba phần. Nhị gia Bạch gia rơi vào trong tay bệ hạ, bệ hạ không thể không cân nhắc một chút người của Bạch gia."
"Ngược lại cũng đúng, tuy rằng ngoại trừ binh khí do Bạch gia chế tạo còn có của các thế gia khác, nhưng nó không thể so với một Bạch gia có thể chế tạo ra thanh kiếm nổi danh thiên hạ."
Âm thanh trong phòng giam từ từ tắt dần.
Thị vệ chế nhạo nói: "Bộ dáng này của Nhị gia Bạch gia giống như là gọi tên bệ hạ để quay tay vậy?!"
(Gọi z nó có hại điện quá hong mn, convert để tay chân súng(?) mà t bí từ quá:)))
Khiến cho những thị vệ khác cười ha ha, sau đó nhỏ giọng nói: "Ai mù dám nghĩ đến bệ hạ quay tay? Hắn còn nghĩ đến con cháu đời sau nữa không?"
Bên ngoài phòng giam tối tăm, tiếng cười không ngừng truyền đến.
Nhưng mà bầu không khí trong Long Tiên Cung lúc này là một trận khẩn trương cùng áp lực. Các cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất, thở cũng không dám thở. Tim đập như trống, hít thở không thông cảm nhận được sự tức giận đè nén từ thượng vị giả, tay các cung nữ đều không ngừng run rẩy.
Mắt phượng của Lý Thanh Vân thấm vài ý ẩm ướt, đuôi mắt đỏ tươi. Bởi vì tối nay trong bữa tiệc Tết Hàn Thực uống chút rượu, hơi say dẫn đến hai má cũng có chút đỏ. Lại trải qua những chuyện kia, thoạt nhìn vừa giận vừa tức.
Tâm tình hắn rất không tốt.
Lục Hoa không ngừng nhỏ giọng dỗ dành, dỗ đến cuối cùng, thấy bệ hạ rốt cục khôi phục sắc mặt, lúc này mới đỡ Lý Thanh Vân ngồi xuống
"Đưng nói nữa." Lúc Lý Thanh Vân mở miệng, mặt mày đã uy nghiêm trở lại, "Yến hội tối nay, xử lý được mấy tên loạn thần tặc tử?"
Sắc mặt Lục Hoa nghiêm túc, nói: "Đều dựa theo danh sách mà làm, Lâm tổng quản chiếm hai mươi bảy phần. Trong đó tàn đảng do đảng cũ Hồ Bùi cầm đầu, cùng với người của Lý Túc chiếm đa số. Những người còn lại nô tài đã để cho bọn họ tự dẹp đường hồi phủ. Chỉ là... Bệ hạ, ngài không giải thích ly do cho người trong thiên hạ biết liền giết thần tử như vậy, phải chăng quá..."
"Ngay cả ngươi cũng cảm thấy thủ đoạn của cô quá mức huyết tinh, quá mức tàn bạo?" Lý Thanh Vân hỏi ngược lại.
"Không phải không phải." Lục Công công thở dài, bệ hạ ở trong mắt hắn làm gì cũng đúng, hắn chỉ là sợ là, "Nô tài sợ chọc giận người oán trách cục diện đi ra. Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền."
"Dân tâm sở hướng, bệ hạ ngài nên lập thân chi đạo." Lục Hoa nói xong liền không còn thanh âm.
Hắn và Đoàn Quý phi đã dạy Cửu điện hạ từ khi còn nhỏ, đối đãi với địch nhân nhất định phải tàn nhẫn hơn địch nhân, không thể cho địch nhân thương tổn cơ hội của mình, loạn thế này nuốt người uống máu không nhả xương, nếu không ngoan độc một chút, rất dễ dàng bị người ta hủy đi ăn vào bụng.
Lý Thanh Vân lúc nhỏ quá thuần thiện, ngây thơ cho rằng tất cả mọi người đều là người tốt.
Nhưng sau khi trải qua nhiều biến cố, thủ đoạn càng ngày càng cực đoan.
Lúc nhỏ quá thuần thiện, lớn lên lại quá cấp tiến. Hết thảy đều không có chừng mực, không cẩn thận, liền dễ dàng bị cắn trả.
"Lục Tiểu Hoa, ngươi nói với cô những điều này, là cũng đối đãi với cô như vậy?" Lý Thanh Vân hỏi.
Lục Hoa nhíu mày, da đầu có chút tê dại. Đôi khi hắn cũng sợ bệ hạ lẩm bẩm như vậy, cũng nói bóng nói gió dạy dỗ bệ hạ, nhưng thế cục trong triều bức bách bệ hạ, bệ hạ không thể không phản kích. Hắn tuy rằng nhìn bệ hạ lớn lên, lại muốn khuyên bảo dạy dỗ, muốn bệ hạ vẫn như cũ làm theo ý mình.
Hắn từ trước đến giờ đều rất thương bệ hạ.
Thứ duy nhất Lục Hoa sợ hãi chính là, nếu có một ngày hắn không còn nữa, còn ai có thể giống như hắn tận tâm tận lực chăm sóc bệ hạ, vào thời điểm thích hợp kéo bệ hạ một cái, đem bệ hạ cưng chiều coi như hài tử.
Có ai nguyện ý dung túng một bệ hạ mà thiên hạ đồn đại là giết cha giết huynh độc đoán bạo chính đây?
"Bệ hạ, nô tài không có ý này." Lục Hoa thở dài, sắp xếp ngôn từ nói, "Chỉ là nếu làm quá mức, người người ai oán, cuối cùng sẽ dẫn lửa thiêu thân."
"Lục Hoa!" Lý Thanh Vân rốt cục tức giận, vỗ bàn đứng lên, một đôi mắt phượng áp bách mà ẩn chứa lửa giận, "Ngươi đang chỉ trích cô?"
Lục Hoa vội vàng quỳ xuống: "Nô tài không dám."
Lý Thanh Vân bình ổn lửa giận trong ngực, bực bội đi tới đi lui: "Ngươi dám, ngươi thật sự dám. Mỗi lần ngươi muốn khuyên bảo cô đều lôi mẫu phi ra! Thích tự tiện chủ trương mọi chuyện một lòng vì tốt cho cô, rồi lại không hỏi xem cô có đồng ý hay không? Lấy chuyện lần trước ở bãi săn Vân Hồ Sơn, ngươi đã được cô đồng ý chưa? Ngươi liền đi ám sát Độc Cô Ly!"
Ý thức của hắn thức tỉnh, trong mộng, mơ thấy cốt truyện đồng thời còn thấy một số từ mới lạ và một số hiện tượng tương đối thường gặp.
Hắn biết, với tư cách là nhân vật chính thụ, có được hào quang vạn người mê, y làm sao có thể dễ dàng chết được?
Lục Hoa muốn giết Độc Cô Ly, mới là dẫn hỏa thiêu thân!
Lục Hoa vội vàng nói: "Bệ hạ! Độc Cô Ly hạ độc vào thức ăn của ngài, lại bày ra cục diện ở khu săn bắn Vân Hồ Sơn. Hành động này của nô tài, tuyệt không hối hận!"
Lý Thanh Vân lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi lại ngồi xuống: "Nói chung, Lục Tiểu Hoa, lần này nếu không mau chóng diệt trừ toàn bộ nghịch đảng, chỉ sợ cái mạng này của cô sẽ xong đời."
"... Cái gì?" Lục Hoa nghe vậy khiếp sợ nhìn lên đế vương.
Lý Thanh Vân không có cách nào giải thích với Lục Hoa.
Dù sao thế giới hắn đang ở là thế giới tiểu thuyết, là hư ảo, hắn cũng chỉ là dựa theo quy tắc đã định sẵn mà sinh hoạt.
... Chẳng lẽ muốn hắn nói với Lục Hoa, cô nằm mơ thấy, mơ thấy mình là một tên đế vương cặn bã ai ai cũng đòi đánh trong thoại bản, bởi vì sử dụng các loại giam cầm cưỡng chế yêu với nhân vật chính thụ, hơn nữa thủ đoạn còn quá huyết tinh tàn bạo. Dẫn đến việc nhân vật chính thụ vạn nhân mê cùng nhóm pháo hôi công theo đuổi y hợp tác phá hủy giang sơn của hắn.
Mà kết cục cuối cùng của Lý Thanh Vân là nước mất nhà tan, chết thảm trong đại lao?
Điều đó cũng quá hoang đường đi.
Ngay cả những từ như "nhân vật chính thụ", "nhân vật chính công", "vạn người mê" cũng khiến hắn sửng sốt hồi lâu, lại đọc hết những câu nói mới lạ khác trong giấc mơ kia mới hiểu đại khái những thứ này là có ý gì.
Lý Thanh Vân thậm chí còn không biết nên giải thích những từ này như thế nào.
Khi hắn cố gắng ép buộc Độc Cô Ly, bị Độc Cô Ly đẩy xuống đáy hồ. Vừa rơi xuống nước liền sốt cao, ròng rã ba ngày, thế mà lại đốt ra ý thức của bản thân, lúc này mới từng bước từng bước nhượng bộ Độc Cô Ly, lại ở trên triều đình bày ra rất nhiều phòng bị với những tên loạn thần tặc tử kia.
"Cô mơ thấy." Lý Thanh Vân chỉ có thể nhặt những từ Lục Hoa nghe hiểu nói, "Có lẽ là trời xanh cảnh báo, cô mơ thấy cô nước mất nhà tan, chết thảm trong lao ngục. Thời điểm cô chết trong mộng cũng càng ngày càng gần."
Hắn thật sự tiếc nuối, tiếc nuối hắn không ăn được nhân vật chính thụ, ngược lại bị nhân vật chính thụ áp chế gắt gao.
Hồi tưởng lại đoạn thời gian bảy ngày bảy đêm túy sinh mộng tử kia. Lý Thanh Vân nói không được là cảm giác gì, cảm xúc phức tạp đan xen, khiến hắn ngay cả nhớ cũng không muốn nhớ lại.
Dựa theo tiên đoán trong giấc mơ sau khi ý thức của hắn thức tỉnh là chuẩn, tình huống phát triển hiện tại lại hoàn toàn trái ngược.
Cho nên Lý Thanh Vân tin rằng, chỉ cần hắn có chuẩn bị trước, tạo ra thay đổi. Thì nhất định có thể vượt qua lần cung biến này, viết lại kết cục thê thảm trong mộng.
Lục Hoa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có chút hoang đường, nhưng lại nguyện ý tin hắn, "Trời cao cảnh báo. Vậy trong mộng bệ hạ còn mơ thấy cái gì không?"
Lý Thanh Vân cảm thấy khó xử.
Những cái khác hắn căn bản không thể nói với Lục Hoa.
Trong giấc mộng của mình, dường như hắn đã đọc thoại bản này từ góc nhìn của một người thứ ba, nó vốn xuất hiện trước mặt hắn dưới dạng văn tự. Nội dung bên trong hắn chỉ có thể nhớ rõ được đại khái tổng quát. Giữa hắn và A Ly đơn giản là ngươi truy ta trốn, ngươi yêu ta ta không yêu ngươi, đế vương ngày đêm tra tấn mỹ nhân không thể miêu tả.
Cuối cùng hắn rơi vào kết cục thê lương nước mất nhà tan, chết thảm trong lao ngục.
Hắn không thể chấp nhận kết cục đó.
Lục Hoa thấy hắn không nói, liền không truy vấn nữa, chỉ vội vàng hỏi: "Có lẽ chỉ là mơ?"
Lý Thanh Vân hơi sững sờ: "Mơ?"
"Chuyện hoang đường như thế, ngoại trừ mơ ra, chẳng lẽ là bị người hạ cổ sao?" Lục Hoa căn bản không nghĩ ra bất cứ điều gì khác, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Lý Thanh Vân trông thấy thần sắc kinh hoảng của Lục Hoa, liền hối hận khi nói việc này ra. Hắn biết Lục Hoa tất nhiên sẽ không tin. Cuối cùng khéo léo chuyển đề tài nói: "Tóm lại. Nếu lúc này không thanh toán nghịch đảng, tâm cô khó mà an ổn."
Thêm chuyện Ngọc tỷ bị mất, khoảng thời gian này trong lòng hắn tràn ngập là bất an.
Giang sơn và mỹ nhân, cá và tay gấu không thể có cả hai.
Hắn hiểu rõ điều đó.
Vì vậy, hắn chọn giang sơn.
Nếu kết quả thật sự giống như trong kịch bản kia miêu tả-- Nước mất nhà tan, chết thảm lao ngục.
Thì Lý Thanh Vân không thể chấp nhận được. Hắn không thể thua, cũng không muốn thua! Niềm tự hào và kiêu ngạo của hắn nói với hắn rằng hắn phải giành chiến thắng!
Đêm khuya--
Hai tên lính canh giữ đại lao đã buồn ngủ.
Thẳng đến khi một dáng người màu đỏ thẫm xuất hiện trước cửa đại lao, hai tên lính gác mới đột nhiên thanh tỉnh, nhìn thấy người nọ mặc trường bào màu đỏ, sắc mặt cả kinh vội vàng hành lễ: "Ti chức bái kiến bệ hạ."
Lý Thanh Vân gật đầu, trước khi tiến vào phòng giam lạnh nhạt cảnh cáo: "Canh chừng."
"Vâng!" Hai người kích động đáp lại.
Lý Thanh Vân tiến vào trong phòng giam, y phục phiêu dật trong gió mang đến một cỗ mùi hương nhàn nhạt, hai tên lính gác ngửi được, mặt mày lộ vẻ si mê, "Thật là thơm a."
…
Trong ngục tối tăm, người nằm trên chiếu rơm khó ngủ, mở to mắt chờ đợi ai đó đến.
Bỗng dưng, hắn đứng dậy, nắm chặt lấy cửa phòng giam, gắt gao nhìn chằm chằm đế vương mặc hồng y đang chậm rãi đi đến.
Ánh mắt Bạch Cảnh Sách nóng rực như cũ, sau khi hoàn toàn tiếp nhận Cửu Nhi chính là Lý Thanh Vân, càng thêm cuồng nhiệt. Mấp máy môi đỏ, đem tên người nọ ngậm trong miệng tinh tế nhấm nháp: "Lý, Thanh, Vân..."
Lý Thanh Vân lạnh lùng liếc hắn một cái.
Hắn thấy đầu óc Bạch Cảnh Sách thật sự có bệnh. Thân là một tên pháo hôi công si mê theo đuổi nhân vật chính thụ Độc Cô Ly trong thoại bản gốc. Bạch Cảnh Sách không chỉ không chạy theo đuôi Độc Cô Ly, ngược lại còn hết lần này đến lần khác vô lễ phạm thượng với hắn.
Bạch Cảnh Sách cười nói: "Để ta suy nghĩ một chút. Ngươi lấy tên giả là Cửu Nhi, là bởi vì nhũ danh Cửu Nhi đúng không? Ngươi xếp thứ chín, trước khi lên ngôi, ngươi là Cửu điện hạ..."
"Liên quan gì đến ngươi?" Lý Thanh Vân không kiên nhẫn ngắt lời.
Bạch Cảnh Sách liếm liếm môi, ánh mắt cực kỳ hung hăng: "Tất nhiên có liên quan! Bởi vì ta thích ngươi, ta yêu ngươi, ta muốn ngươi dưới thân ta cầu hoan-"
Lý Thanh Vân nghe vậy lại hít thở không thông, mắt phượng cau lại, cắt đứt lời hắn: "Bạch Cảnh Sách, ngươi muốn chết sao?"
Bạch Cảnh Sách chăm chú nhìn hắn: "Vì ta thích ngươi, nên muốn hiểu ngươi. Không được sao?"
Lý Thanh Vân cảm thấy từng trận ác hàn, lên tiếng châm chọc nói: "Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Dù ngươi có tự mình dâng lên cô cũng sẽ không muốn."
Bạch Cảnh Sách cười khẽ một tiếng. Hắn cười vị Hoàng đế bệ hạ ở phương diện này tính khí không chịu thua thiệt. Sau khi cười xong, liền thu liễm ý cười, dùng một loại ánh mắt cợt nhả nhìn Lý Hoằng, "Vậy ngươi thích dạng gì? Giống Độc Cô Ly sao?"
Quả nhiên, hắn thấy sắc mặt Lý Thanh Vân thay đổi. Liền biết mình đã chọc trúng điểm yếu của hắn.
Bạch Cảnh Sách ác thanh ác khí nói: "Độc Cô Ly vĩnh viễn sẽ không thích ngươi đâu. Nếu hắn biết ngươi chính là Cửu Nhi, hắn nhất định sẽ chán ghét ngươi, sau đó cách ngươi thật xa, hắn còn hận không thể giết ngươi, bởi vì ngươi lừa gạt hắn."
Nói xong, hắn nhìn thấy đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân đã tràn đầy lửa giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn không bộc phát. Bạch Cảnh Sách cười cười tiếp tục nói, "Ngươi lấy thân phận Cửu Nhi cứu hắn, thậm chí bị hắn làm bảy ngày bảy đêm. Hắn sẽ không cảm kích ngươi, hắn chán ghét việc nam tử cùng nam tử giao hợp như vậy, nếu Độc Cô Ly biết ngươi là Cửu Nhi, nhất định sẽ chán ghét đến mức hận không thể giết ngươi!"
"Ngươi câm miệng!" Lý Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Bạch Cảnh Sách hất cằm lên, cười cợt nói: "Làm sao vậy? Bệ hạ, ngài tức giận rồi?"
Lý Thanh Vân hít sâu một hơi. Hắn còn nhớ rõ mục đích lần này của mình, liền nói: "Ngọc tỷ đâu? Ngươi giấu ngọc của cô ở đâu?"
Bạch Cảnh Sách cười khẩy nói: "Ngươi đoán xem?"
"Ngươi thành thật nói ra, cô có thể miễn tội chết của ngươi." Lý Thanh Vân lẳng lặng nhìn hắn.
Ánh mắt Bạch Cảnh Sách lóe lên: "Bệ hạ, không bằng ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói ngay?"
Danh Sách Chương: