Editor: camanlwoibieng
- --------------%----------------
"Bệ hạ, Tô Thái y đến." Tiểu thái giám cung kính quỳ xuống đất thông báo.
Lý Thanh Vân sửng sốt: "Tô Thái y? Tô Ngọc?"
"Bẩm bệ hạ, chính là Tô Ngọc Thái y."
"Truyền." ánh mắt Lý Thanh Vân có chút u ám.
Tô Ngọc---
Trong nguyên tác người này là nhân vật pháo hôi công số 3, điên cuồng si mê theo đuổi nhân vật chính vạn người mê thụ.
Tô Ngọc là Thần y nổi danh thiên hạ. Tính cách ôn nhu thâm tình, đối với vai chính thụ yên lặng trả giá không cần báo đáp.
Hắn âm thầm ái mộ Độc Cô Ly, bất luận thế nào đều nguyện ý vì Độc Cô Ly vi phạm nguyên tắc.
Trong kịch bản gốc, hắn vì muôn cứu Độc Cô Ly khỏi biển lửa, chạy tới Ung Quốc làm ngự y. Thậm chí còn luyện chế độc dược mạn tính*, mỗi ngày đều bỏ vào thức ăn cho Lý Thanh Vân, hại Lý Thanh Vân bởi vì trúng độc nên cơ thể dần dần suy yếu, cuối cùng chết trong lao ngục, mà một nửa nguyên nhân chính là trong cơ thể có loại độc mạn tính này.
*trong y học nó nghĩa là loại độc có tác dụng chậm
"Vi thần Tô Ngọc, tham kiến bệ hạ."
Lý Thanh Vân sắc mặt có chút trắng bệch.
Hắn chăm chú nhìn người đang cung kính quỳ trên mặt đất.
Tô Ngọc có thể xem là người hắn tín nhiệm nhất trong Thái Y Viện.
Lý Thanh Vân coi trọng năng lực của người này, xem hắn như tâm phúc.
Hắn đối với Tô Ngọc có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nhưng Tô Ngọc lại giống như hắn, mê muội Độc Cô Ly, dùng hết tâm tư muốn diệt trừ tất cả những kẻ cản trở Độc Cô Ly.
Lý Thanh Vân bức bách người trong lòng của Tô Ngọc
Tô Ngọc liền muốn hại chết hắn.
Sau đó Tô Ngọc từ nam phụ số 3 ôn nhu thâm tình triệt để hắc hóa. Vì để có được Độc Cô Ly, hắn không tiếc dùng thuốc tra tấn người, trong mật đạo tối dưới lòng đất tối tăm không ánh mặt trời, đối với nhân vật chính thụ làm đủ loại sự tình không thể chịu nổi.
Tô Ngọc trông ôn ôn nhu nhu, nhưng trên thực tế, hắn căn bản là một kẻ điên mắc bệnh kiều* mang lớp mặt nạ dịu dàng.
*Trong thực tế "bệnh kiều" có hai ý nghĩa, một là dùng để chỉ những con người vốn dĩ rất bình thường, nhưng vì chịu tổn thương trong tình yêu rồi ảnh hưởng đến tinh thần, mất đi lý trí. Hai là dùng để chỉ những người vốn đã có vấn đề về tinh thần và sự bất thường ấy càng bộc lộ rõ hơn khi yêu một ai đó. (Tô Ngọc là nghĩa 2 nha)
Lý Thanh Vân mất hồi lâu mới lên tiếng: "Tô Thái y, đứng dậy đi."
Tô Ngọc mặc một bộ quan phục thái y màu đen, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, giống như quân tử nhẹ nhàng, hắn cúi đầu cung kính nói: "Vâng, bệ hạ. "
Toàn bộ quá trình của hắn không dám ngẩng đầu nhìn Thánh Thượng, ngược lại dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá Độc Cô Ly. Trong lòng lo lắng đến cực điểm. Dừng một chút, Tô Ngọc cung kính nói: "Vi thần sẽ chẩn trị* cho bệ hạ."
*chẩn mạch và trị bệnh
Lý Thanh Vân chậm rãi vươn tay ra.
Tô Ngọc chậm rãi nắm lấy cổ tay mãnh khảnh của Lý Thanh Vân, nhìn thấy gân xanh yếu ớt trên cổ tay trắng nõn. Trước kia tại sao không cảm thấy cổ tay bệ hạ lại mảnh khảnh yếu ớt như vậy?
"Tô Thái y, đã xem ra chưa?" Lý Thanh Vân thản nhiên mở miệng.
Tô Ngọc phục hồi tinh thần, cúi đầu thần sắc như thường, ngữ khí cung kính nói: "Bẩm bệ hạ, ngài rơi xuống nước, nhiễm phong hàn, hiện giờ bệnh nặng mới khỏi, lại bị tê cóng, nên phải điều trị thân thể thật tốt, vi thần sẽ kê đơn thuốc tốt nhất cho bệ hạ, nhất định mỗi ngày đều phải uống."
Lý Thanh Vân khẽ nhướng mày, gật đầu: "Cô biết rồi." Đây là muốn bắt đầu hạ độc sao?
Một chén thuốc đen được bưng lên.
Lý Thanh Vân chần chờ nhận lấy: "Thuốc này..."
Tô Ngọc ngữ khí ôn nhu: "Bẩm bệ hạ, thuốc này là phương thuốc dùng để điều trị thân thể."
Lý Thanh Vân có chút do dự.
Ngón tay Độc Cô Ly gãi qua lòng bàn chân Lý Thanh Vân, bao trùm lấy chỗ sưng đỏ tê cóng kia, thấy được Lý Thanh Vân vì đau mà khẽ nhíu mày.
Độc Cô Ly nhìn về phía Tô Ngọc, cùng với chén thuốc Tô Ngọc sai người điều chế. Ánh mắt hơi trầm.
Lục Công Công đối với sóng ngầm cuộn cuồn của bọn họ không hề hay biết.
Trên mặt nở nụ cười, cầm chén thuốc lên, dùng thìa khuấy mấy lần. "Bệ hạ, phải chăm chỉ uống thuốc mới có thể tốt lên được." Lục Công Công lại lấy mức ra kính cẩn dâng lên, nịnh nọt nói: "Thuốc tuy đắng, nhưng uống xong ăn một viên mức liền không còn đắng nữa."
Lý Thanh Vân nhìn Lục Công Công thở dài, nhận lấy chén, nín thở uống sạch thuốc bên trong, lại ăn một quả mứt, xua tan vị đắng trong miệng. Nếu hắn biểu hiện ra cái gì dị thường, đánh rắn động cỏ liền không tốt. Thuốc này, cho dù thật sự có độc muốn không uống cũng phải uống.
Lý Thanh Vân từ nhỏ không thích uống thuốc, hắn cảm thấy mùi vị thuốc rất đắng, nhưng thuốc đắng dã tật. Trước kia mẫu phi cũng chỉ trực tiếp đổ thuốc vào miệng hắn, sau đó giận dữ nói: "A Vân nếu không ngoan ngoãn uống thuốc sẽ có kẻ xấu đến giết con!" Lý Thanh Vân oa một tiếng đáng thương hề hề khóc, mẫu phi liền cầm lấy mứt quả đến dỗ dành hắn: "A Vân giỏi, A Vân ngoan, đừng khóc, nghe lời mẫu thân, ăn đồ ngọt vào sẽ không khó chịu nữa."
Về sau, các quần thần bách quan trong triều lấy danh nghĩa "Thanh quân trắc*, trảm yêu phi" ép phụ hoàng ban cho mẫu thân hắn tội chết.
*thanh trừ kẻ xấu bên cạnh vua
Không còn ai dịu dàng dỗ dành hắn nữa.
Lục Công Công lại trở thành người dịu dàng bảo hắn uống thuốc cùng ăn mứt quả.
Ánh mắt Độc Cô Ly hơi trầm xuống, nhìn qua Lý Thanh Vân đã uống thuốc xong, thấy trong đáy mắt hắn có một tia lệ ý.
Y lau tay, đắp lại chăn cho Lý Thanh Vân, cất đi bình ngọc, lui ra ngoài một thước*, thản nhiên nói: "Bệ hạ, thuốc đã bôi xong rồi."
*tầm 33cm
Đôi mắt phượng hẹp dài của Lý Thanh Vân chăm chú nhìn Độc Cô Ly, lại thu hồi tầm mắt: "Độc Cô Ly, nhất ngôn cửu đỉnh, nếu cô đã nói thì chắc chắc sẽ không làm ra những loại chuyện như trước với ngươi nữa. Nhưng ngươi ở Dao Hoa Cung nhất định phải biết bằng lòng với cuộc sống hiện tại, nếu lần sau lại phạm vào đại tội, cô nhất định sẽ giết ngươi."
Độc Cô Ly thản nhiên nói: "Vâng." Lý Thanh Vân tàn bạo bất nhân như vậy, từ trong miệng hắn nói ra chỉ nên tin vài phần.
Y chậm rãi lui ra, lúc đi ngang qua Tô Ngọc quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Tô Ngọc liền dùng một ánh mắt ôn nhu và lo lắng nhìn y, mấp máy môi nói: "A Ly..."
Độc Cô Ly lạnh lùng thu lại ánh mắt, lập tức rời đi.
Tô Ngọc đè nén phần rung động trong lòng. Đi tới bắt mạch cho Lý Thanh Vân, mặt mày ôn nhu, cười nhạt nói: "Bệ hạ yên tâm, hiện giờ bệnh cũ của ngài đã khỏi, thần tin rằng không lâu nữa thân thể sẽ tốt lên."
"Như vậy là tốt rồi." Lý Thanh Vân từ trên cao nhìn xuống Tô Ngọc, trong mắt có sát khí, hắn không thể động vào nhân vật chính thụ, chẳng lẽ còn không động được một vai phụ là công 3 sao? Giọng điệu của hắn âm trầm: "Tô Thái y, cô hy vọng ngươi vĩnh viễn có thể trung thành như vậy."
Tô Ngọc không ngẩng đầu, quỳ xuống dập đầu với hắn, giọng nói thành kính: "Thần đã hưởng bổng lộc của vua, nhất định sẽ trung thành với vua."
Lý Thanh Vân không tỏ thái độ, nhìn Tô Ngọc một cái, nói: "Ngươi lui ra đi."
"Vâng." Tô Ngọc cúi đầu, nơi đáy mắt hiện lên một tia tức giận cùng chán ghét.
Độc Cô Ly đẩy bệ hạ rơi xuống nước không chỉ không bị trị tội. Trái lại, y ở trong Dao Hoa cung còn được bệ hạ phái Thái y đến trị liệu thân thể.
Việc này truyền khắp nơi trong Hậu cung của Ung Quốc.
Trong một thời gian ngắn, không khí bên trong Hậu cung đều thay đổi.
Các viện khác trong cung cho rằng Độc Cô Ly sau này vinh hoa phú quý hưởng không hết, những người từng tỏ thái độ khinh thường tránh y còn không kịp lúc trước, đều đi tới Dao Hoa cung không ngừng tặng lễ vật lấy lòng, Độc Cô Ly nhất quyết từ chối.
Lục tổng quản trở về phục mệnh: "Bệ hạ, hôm nay Độc Cô công tử tiếp kiến Trần Hi Điện, vị kia là một người quan trọng của Chu Quốc."
"Ừm." Lý Thanh Vân gật đầu.
"Độc Cô công tử gần đây đều rất an phận, chắc hẳn sẽ không tiếp tục đối nghịch với bệ hạ nữa." Lục Công Công ra lệnh cho cung nhân mang quần áo vào.
Lục Công Công chọn cho Lý Thanh Vân một chiếc trường bào màu đỏ sậm thêu hình một con Ngũ Trảo Kim Long*, hắn mặc xiêm y cho Lý Thanh Vân. Làm nổi bật lên làn da trắng nõn và thân thể như ngọc của bệ hạ. Lục tổng quản hài lòng nhìn bệ hạ, cười nói: "Bệ hạ càng ngày càng tuấn tú."
*🐉là một trong tứ đại thần trong thần thoại cổ đại, xuất thân từ một con rồng đột biến, là con xuất hiện cuối cùng và cũng là con có sức mạnh yếu nhất
Danh Sách Chương: