Nếu là một công ty niêm yết hay một công ty nhỏ thì có lẽ Mã Hiểu Lộ còn tin rằng mục đích tiếp cận cô là để lừa tiền.
Nhưng vốn đăng ký của cô cũng chỉ có 5 triệu, mà chỉ một nghiệp vụ tùy ý nào đó của bất kỳ công ty lớn nào trong số này cũng không phải chỉ có từng ấy tiền. Vì vậy, về cơ bản khả năng cố ý tiếp cận để kiếm tiền bị loại trừ.
Nhưng đồng thời Mã Hiểu Lộ càng không nghĩ ra được, nếu không phải vì tiền thì rốt cuộc bọn họ mưu tính điều gì?
“Bọn họ có yêu cầu đặc biệt gì không?” Mã Hiểu Lộ nhìn Chu Triết và hỏi.
Bởi vì những công ty lớn này rất có thể có nhiều hoạt động kinh doanh ngầm, vì cây to đón gió lớn, có rất nhiều thời điểm khó ra mặt nên họ tìm kiếm những công ty nhỏ để thay thế.
Đến lúc đó cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không thể dễ dàng điều tra đến bọn họ được.
Mã Hiểu Lộ sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy, cho nên cô muốn hỏi rõ ràng.
Chu Triết lắc đầu nói: "Chị Hiểu Lộ, chuyện này thì đúng là không có. Công ty chúng ta vừa mới thành lập, trong tay cũng chưa có nghiệp vụ gì, bọn họ đến đây không phải để thảo luận hợp đồng, em thấy có vẻ như là biểu thị thiện chí, báo trước nếu sau này có việc làm ăn thì có thể hợp tác trực tiếp.”
Nghe thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng không có việc gì mà tự nhiên nịnh bợ thì không phải kẻ gian trá cũng là phường trộm cắp, đặc biệt đối với một công ty mới như công ty của Mã Hiểu Lộ, cần phải thận trọng trong mọi việc. Nếu không, chỉ cần vấp ngã thì sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.
"Như vậy đi, nếu bọn họ đều chỉ muốn hợp tác, vậy thì cứ đồng ý trước đi, dành thời gian hai ngày này để hoàn thành thủ tục đăng ký của công ty. Cậu và Tôn Kỳ phải vất vả hơn một chút." Mã Hiểu Lộ gật đầu nói với Chu Triết.
"Không thành vấn đề, chị cứ yên tâm ở em đi chị Hiểu Lộ, em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo." Chu Triết vỗ ngực cam đoan.
Sau khi tách ra, Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ cũng không quay lại bệnh viện, cô ấy đi thẳng đến tòa nhà văn phòng lớn nhất thành phố Tân Hải, tòa nhà Quốc Kim.
“Xin chào cô, đây là công ty trách nhiệm hữu hạn Đầu tư Xuyên Thái Bình Dương, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Một nhân viên làm việc tại quầy lễ tân ở tầng trệt của tòa nhà lịch sự nói với Tiêu Tuyết Ny.
Tiêu Tuyết Ny bĩu môi nói: "Không có, tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người."
Đùa cái gì vậy, công ty trách nhiệm hữu hạn Đầu tư Xuyên Thái Bình Dương là một trong những công ty đầu tư tốt nhất ở Trung Quốc, có trụ sở chính đặt tại Đan Mạch và có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn trên khắp Trung Quốc. Người chờ hẹn hợp tác không biết phải xếp hàng dài như thế nào. Một người không hẹn trước như cô thế này thì nói gặp là có thể gặp sao?
"Thật xin lỗi. Nếu cô không hẹn trước thì không thể gặp được, thực sự xin lỗi." Mặc dù nhân viên lễ tân cảm thấy những lời Tiêu Tuyết Ny vừa nói có chút không đáng tin cậy, thậm chí còn giống như đang trêu đùa cô ấy nhưng cô ấy vẫn rất lịch sự đáp lại.
Tiêu Tuyết Ny gật đầu, cô ấy lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi rồi đưa cho nhân viên lễ tân và nói: “Đưa danh thiếp này cho tổng giám đốc của các cô, đi ngay đi.”
Nhân viên lễ tân nhận lấy và nhìn qua, bác sĩ trưởng khoa nội bệnh viện số 1 thành phố Tân Hải, Tiêu Tuyết Ny. Lúc này, lông mày của cô ấy cũng nhăn lại, trong lòng nghĩ thầm: Chẳng lẽ là bác sĩ mà sếp đã hẹn gặp sao?
Mà nhìn dáng vẻ của Tiêu Tuyết Ny cũng không giống như đang nói đùa, lập tức cô lễ tân gật đầu nói: "Được rồi, cô đợi tôi đi xin chỉ thị một lát, cô có thể ngồi nghỉ ngơi ở bên đó."
Tiêu Tuyết Ny ngồi ở sảnh tiếp khách, một nhân viên mang cho cô ấy một tách cà phê. Đây chính là công ty con của cha cô ấy ở Trung Quốc, chuyến đến thăm lần này của Tiêu Tuyết Ny có thể coi là cải trang đi xem xét dân tình, nhưng xem xét tình hình hiện tại thì cũng không tệ lắm.
Không đến mười phút, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest màu xám nhạt nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, ông ấy nhìn về phía quầy lễ tân bên cạnh và nói: "Người đâu? Tuyết Ny đâu?"
Nhân viên lễ tân cũng có chút bối rối trước tình huống này, vừa rồi cô ấy đưa danh thiếp cho tổng giám đốc, tổng giám đốc chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức bỏ tài liệu trong tay ra và chạy xuống dưới.
Nhân viên lễ tân dẫn tổng giám đốc đến chỗ Tiêu Tuyết Ny và nói: "Tổng giám đốc, đây chính là cô Tiêu."
Tiêu Tuyết Ny đặt ly cà phê trong tay xuống, cô ấy đứng dậy mỉm cười nhìn tổng giám đốc: “Chú Phùng.”
Khi nhìn thấy đó đúng là Tiêu Tuyết Ny, Phùng Chí Viễn cười ha hả và liên tục khua tay với Tiêu Tuyết Ny: "Ôi chao, đúng là cháu rồi Tuyết Ny. Mau ngồi xuống đi, ngồi xuống đi."
Chương 102: Nhờ giúp đỡ
Thái độ cung kính của tổng giám đốc Phùng khiến nhân viên lễ tân ở bên cạnh ngơ ngác, trong lòng cảm thấy may mắn khi lúc đó không trực tiếp từ chối Tiêu Tuyết Ny, nếu không bát cơm này của cô ấy cũng không giữ lại được nữa rồi.
“Chú Phùng, chú bận quá nhỉ.” Tiêu Tuyết Ny nói đùa.
“Còn không phải trách cha cháu áp bức nhân viên à, cả cái thị trường lớn như Trung Quốc lại ném toàn bộ cho chú mà không thèm quản lý. Nghe nói cháu đã đến đây từ vài năm trước, chú còn tưởng cha cháu yêu cầu cháu đến đây để tiếp quản. Kết quả mấy năm liền đều không có tin tức gì, cũng không thèm tới chào hỏi chú Phùng của cháu." Phùng Chí Viễn vừa cười vừa nói với giọng oán trách.
Tất nhiên là ông ấy rất vui khi được gặp con gái của bạn mình.
Lúc này, nhân viên lễ tân đứng bên cạnh im lặng nhìn Tiêu Tuyết Ny, hóa ra cô ấy là công chúa nhỏ của công ty, khó trách cô ấy vừa đến đã nói muốn gặp tổng giám đốc.
Tuy nhiên, Tiêu Tuyết Ny ở trong mắt cô ấy khác với một số người con của những gia tộc lớn, những người con của gia tộc lớn mà cô ấy từng gặp qua đều kiêu ngạo và không coi ai ra gì. Tiêu Tuyết Ny thì lại có vẻ dễ gần, ít nhất không có ý coi thường người khác.
“Cô đi xuống trước đi, giúp tôi hoãn lại những công việc khác.” Phùng Chí Viễn nói với nhân viên lễ tân bên cạnh.
“Tuyết Ny à, chú mặc kệ đấy, tối nay chú phải làm chủ, chúng ta trò chuyện thật vui vẻ nhé.”
Tiêu Tuyết Ny cười nói: "Sau này vẫn có cơ hội, cháu chỉ muốn xin chú Phùng giúp cháu một việc, hai câu thôi là có thể giải thích rõ ràng."
Vừa nghe thấy Tiêu Tuyết Ny có chuyện muốn nhờ ông ấy giúp đỡ, lập tức Phùng Chí Viễn chú trọng việc này, ông ấy nhìn Tiêu Tuyết Ny và nghiêm túc nói: “Có chuyện gì vậy?”
Phùng Chí Viễn cảm thấy việc mà xứng đáng để Tiêu Tuyết Ny tự mình đến thì chắc chắn không phải việc nhỏ.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là cháu có một người bạn mới thành lập công ty. Cháu nghĩ nếu chú Phùng có thể giúp được chút gì thì giúp một tay, không biết có tiện không ạ?"
Tiêu Tuyết Ny đã lên tiếng, Phùng Chí Viễn cũng không có lý do gì để từ chối. Lùi một vạn bước mà nói thì công ty này vẫn là của người ta nên ông ấy cũng chỉ có thể làm theo lời cô chủ nhỏ.
"Cái này có gì mà không tiện chứ? Cháu cho chú biết tên công ty và số điện thoại của người phụ trách, chú sẽ sắp xếp người đến kiểm tra một chút." Phùng Chí Viễn nói.
Tiêu Tuyết Ny gật đầu và nói cho Phùng Chí Viễn tên công ty, sau đó cô ấy đứng lên nói: "Được rồi chú Phùng, chú phải giải quyết tốt chuyện này giúp cháu nhé, cháu sẽ lại tới thăm chú."
Bóng đêm như nước, có đôi khi trầm lắng đến mức khiến người ta sợ hãi, có đôi khi êm đềm khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhưng có lúc lại an nhàn đến mức khiến người ta có cảm giác như được ôm vào lòng.
Chắc chắn hôm nay Mã Hiểu Lộ có cảm giác được ôm ấp, mặc dù rất bận rộn nhưng cô cảm thấy đây là ngày trọn vẹn nhất trong cuộc đời cô.
Cô cảm thấy hôm nay mình đã làm được rất nhiều việc, có cảm giác đặc biệt đạt được thành tựu, trong lòng có cảm giác giống như đang giương buồm ra khơi.
Tô Vũ dựa vào ghế sô pha rót cho cô một cốc nước, so với Mã Hiểu Lộ, Chu Triết dường như có nguồn năng lượng vô tận.
Hôm nay ở ngoài anh ta không nhàn nhã như Mã Hiểu Lộ, bây giờ phải tự mình đi chợ mua đồ ăn rồi về nhà nấu cơm.
Đến nỗi Triệu Phi Phi cảm thấy có chút đau lòng, lúc này hai người bọn họ đang ở trong phòng bếp, không biết đang nấu ra món ăn hắc ám gì nữa.
“Hôm nay bận lắm à?” Nhìn thấy Mã Hiểu Lộ nhắm mắt dựa vào sofa, Tô Vũ giảm âm lượng TV xuống, thấp giọng nói.
Mã Hiểu Lộ bĩu môi gật đầu, hít một hơi thật sâu nói: “Ôi, coi như em có thể hiểu được những ông chủ lớn kiếm tiền đó rồi, không biết mỗi ngày bọn họ phải chết đi bao nhiêu tế bào não.”
Thấy Mã Hiểu Lộ làm việc vất vả như vậy, điều này trái với ý định ban đầu của Tô Vũ, ngay từ đầu anh cũng không muốn Mã Hiểu Lộ mỗi ngày đều phải đi làm nên mới đưa ra đề nghị như thế mà.
Ai biết bây giờ có vẻ cực nhọc hơn trước, nhưng Tô Vũ cũng hiểu rằng đây là giai đoạn đầu khởi nghiệp và còn nhiều điều cần phải cải thiện.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Mã Hiểu Lộ thử nghiệm, có rất nhiều chuyện cô có thể tự mình xử lý thì nên tự mình xử lý. Không phải cô không tin tưởng người khác, mà vì dù có là sếp thì ít nhiều cô cũng phải biết được một chút.
Sau khi công ty đi vào nề nếp, nếu Mã Hiểu Lộ vẫn hành động như một người nghiện công việc, Tô Vũ sẽ là người đầu tiên phản đối.
Công ty có lãi hay không không phải là mối quan tâm chính của anh, anh chỉ quan tâm đến việc người phụ nữ bên cạnh anh có vui vẻ mỗi ngày hay không.
“Nào nào nào, ăn thôi, ăn thôi.” Lúc này Chu Triết đã chuẩn bị thức ăn xong, đặt lên bàn.
Bốn người ngồi vây quanh cùng nhau, Tô Vũ nếm thử một miếng, gật đầu nói: “Hương vị không tệ, cậu có thể thay thế tôi làm đầu bếp rồi đấy.”
Chu Triết cười ngốc nghếch đáp: “Anh Tô nói gì thế, em vẫn còn đang ở giai đoạn mày mò, mọi người đều là đối tượng thí nghiệm của em.”
Chương 103: Điều này sao có thể?
“Đúng rồi, chị Hiểu Lộ, em có chuyện muốn nói với chị.” Chu Triết đặt đôi đũa trong tay lên bát, nói.
Mã Hiểu Lộ vùi đầu vào ăn, không ngẩng đầu lên nói: “Có chuyện gì thì cậu cứ nói đi, ở đây không có người ngoài.”
Chu Triết liếm liếm môi nói: “Chị Hiểu Lộ, hôm nay khi em chuẩn bị tan làm, em nhận được một cuộc điện thoại yêu cầu hợp tác với công ty chúng ta, chị có biết đó là công ty nào không?”
Mã Hiểu Lộ ngẩng đầu lên, cô đã ăn xong bát cơm, múc nửa bát canh, thổi thổi, nhấp một ngụm rồi nói: “Là ai?”
Hôm nay Mã Hiểu Lộ gặp nhiều công ty đến nỗi cô không có cảm giác mới mẻ nữa.
“Em nói ra thì còn gì thú vị nữa, mọi người đoán xem, em nhắc nhẹ đây là một công ty đầu tư, hơn nữa còn là một công ty đầu tư lớn.” Khi Chu Triết nói lời này, tự bản thân anh ta cũng cảm thấy khá tự hào, vô thức nhìn về phía Tô Vũ, trong mắt càng có vài tia kính nể.
Lúc trước Tô Vũ nói anh hoàn toàn nắm chắn, lúc đó Chu Triết vẫn còn hơi hoài nghi, nhưng đánh giá từ kết quả ngày hôm nay, mọi chuyện đều đang diễn biến theo lời Tô Vũ nói, mà cuộc điện thoại của công ty đầu tư càng khiến Chu Triết cảm thấy đây là chuyện ván đã đóng thuyền.
Triệu Phi Phi cau mày nói: “Công ty đầu tư rất lớn, có phải ở Tân Hải không?”
Chu Triết gật đầu, sau đó Triệu Phi Phi lại nói: “Thịnh Nhạc hay Hoa Hưởng?”
Cả hai công ty này đều có thể coi là những công ty đầu tư tương đối lớn ở thành phố Tân Hải, họ nắm trong tay nhiều công trình bất động sản cũng như sản nghiệp lĩnh vực điện ảnh, truyền hình đang cực kỳ phổ biến hiện nay, nếu nói về những dự án quy mô lớn thì chắc chắn hai công ty đều được cân nhắc.
Nhưng Chu Triết lại lắc đầu nói: “Không phải, không phải, hai công ty này căn bản không đủ tốt, quá nhỏ.”
Thế mà vẫn còn nhỏ à? Lòng hiếu kỳ của Triệu Phi Phi nổi lên, ở thành phố Tân Hải chắc sẽ không có nhiều người nói hai công ty đầu tư này là nhỏ.
“Ơ kìa, là công ty nào anh nói nhanh đi, tò mò muốn chết rồi.” Triệu Phi Phi là người thiếu kiên nhẫn, nói được hai ba câu thôi đã bắt đầu mất bình tĩnh.
Chu Triết vội vàng nói: “Ôi ôi ôi, bây giờ anh nói không được à, mọi người nghe cho rõ đây nhé, tổng giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn Xuyên Thái Bình Dương Phùng Chí Viễn đã đích thân gọi điện cho anh và nói rằng sẵn sàng hợp tác với công ty chúng ta.”
“Phụt!”
Một ngụm canh trong miệng Mã Hiểu Lộ trực tiếp phun ra sau khi nghe được tin tức này. Triệu Phi Phi rút ra hai chiếc khăn ăn đưa cho cô.
“Ý cậu là công ty đầu tư đa quốc gia đó? Phùng Chí Viễn, người thường xuyên xuất hiện trên TV?” Mã Hiểu Lộ vừa hỏi vừa lau miệng.
Chu Triết gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là bọn họ.”
“Điều này sao có thể?” Đôi mắt Mã Hiểu Lộ mở to.
Công ty trách nhiệm hữu hạn Xuyên Thái Bình Dương là công ty con của công ty AG nổi tiếng nhất thế giới tại Trung Quốc.
Không nói đến một công ty nhỏ vừa mới đăng ký như Mã Hiểu Lộ, thậm chí nhiều doanh nghiệp nhà nước ở Trung Quốc và các công ty lớn cũng là các tập đoàn đa quốc gia đều mong muốn hợp tác với họ, làm sao chuyện tốt như vậy lại có thể xảy ra với cô?
“Cậu có chắc chắn mình không nhầm không?” Mã Hiểu Lộ vẫn không thể tin được đây là sự thật, nếu cô có thể hợp tác với một công ty như vậy, quả thực giá trị thị trường của công ty Mã Hiểu Lộ sẽ tăng lên gấp mấy chục lần trong nháy mắt.
Nói cách khác, có thể hợp tác với công ty này, cho dù chỉ là đứng phía sau ăn cơm thừa húp canh cặn cũng đã là một điều xa xỉ mà nhiều công ty thậm chí không thể mơ tới.
“Cái này em cũng không rõ lắm, đối phương chỉ nói như vậy thôi. Về vấn đề hợp tác cụ thể, người tên là Phùng Chí Viễn yêu cầu chị đến công ty để bàn bạc chi tiết vào ngày mai nếu chị rảnh.” Chu Triết thành thật nói.
Mặc dù Mã Hiểu Lộ thấy khó tin nhưng cô không nghĩ đó là một trò lừa đảo. Bởi vì đối phương trực tiếp yêu cầu cô đến công ty để nói chuyện, hơn nữa công ty trách nhiệm hữu hạn Xuyên Thái Bình Dương là một thương hiệu lớn như vậy nên chắc chắn không phải là lừa đảo.
Lúc này, Tô Vũ cũng khẽ cau mày. Thành thật mà nói, điều này nằm ngoài dự đoán của anh.
Bởi vì bất kể là Hải Đông Hội hay Thiên Thành Bang, thế lực của bọn họ có lẽ cũng chỉ ở Trung Quốc, thậm chí chỉ bao trùm khu vực Thượng Nhiêu và Tân Hải. Khó có khả năng ngay cả một công ty đa quốc gia lớn như vậy cũng sẽ bị kiểm soát mới đúng.
Vậy thì loại trừ khả năng này, tại sao công ty khổng lồ này lại chọn hợp tác với Mã Hiểu Lộ vào lúc này? Chẳng lẽ tất cả chỉ là may mắn? Tô Vũ không nghĩ như vậy.
Chương 104: Đá hoa mai bị vỡ
Tô Vũ nằm trên giường vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, ai đang khống chế công ty đầu tư đó?
Mà ngay cả Tô Vũ, người có khả năng thông thiên cũng không ngờ rằng vào thời điểm này mọi thứ đều liên quan đến đồ đệ nhỏ của mình. Và đây chính là lý do tại sao Tiêu Tuyết Ny không giải thích trước.
Cô ấy lo sau khi giải thích thì sư phụ của mình sẽ không đồng ý, vì vậy cô ấy chỉ có thể âm thầm trợ giúp theo cách này.
Nhưng điều cô ấy không biết là điều này khiến Mã Hiểu Lộ sợ hãi, đôi khi bất ngờ ngoài ý muốn có thể biến thành kinh hãi.
Kể từ khi biết ngày mai mình sẽ đến gặp Phùng Chí Viễn, Mã Hiểu Lộ cảm thấy lo lắng như sợ bị giáo viên gọi đến văn phòng khi còn học tiểu học.
Cô tự hỏi trong lòng rốt cuộc mình nên nói gì vào ngày mai khi họ gặp mặt, nếu bên kia hỏi một số câu hỏi nên trả lời cẩn thận như thế nào.
Không thể không nói, ở những phương diện này, Mã Hiểu Lộ thật sự còn quá non nớt.
“Được rồi, em đừng cứ lặp đi lặp lại ở đó nữa, ngày mai cần nói những gì thì cứ nói như thế đó, như thường lệ là được. Nếu người ta đã chủ động liên hệ với chúng ta, điều đó có nghĩa là bên kia có ý định hợp tác với chúng ta. Em không thể hạ thấp phong thái của mình, các nguồn lực công ty tiếp nhận hiện nay đã đủ để cạnh tranh với nhiều công ty lớn, thế nên em cứ thả lỏng bản thân là được rồi.”
Tô Vũ chắp tay gối ra sau đầu, thái độ bình thản.
Mã Hiểu Lộ thở dài, xoay người ngồi khoanh chân trên giường, sau đó thay đổi tư thế, nằm trên đùi Tô Vũ nói: “Đối phương là một công ty đa quốc gia lớn, công ty như vậy phải có rất nhiều quy tắc, yêu cầu đối với đối tác phải rất cao.
Thật ra em không có nhiều hy vọng lắm, có thể đạt được mối quan hệ hợp tác thì tốt, nhưng nếu không đàm phán được cũng không sao, cứ coi như là nhìn thấy thế giới đi, em cũng biết thêm một công ty lớn trông như thế nào.”
Nói xong, Mã Hiểu Lộ dường như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt tà ác. Tiến tới càng ngày càng gần anh hơn rồi hỏi:
“Em còn đang nghĩ làm sao lại kỳ lạ như thế, thế mà em lại quên mất anh. Đây đều là do anh sắp xếp đúng không?”
Hôm nay Mã Hiểu Lộ bận rộn đến mức không có thời gian suy nghĩ tại sao mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Mãi đến bây giờ cô mới nghĩ tới, bởi vì Tô Vũ đã không còn là Tô Vũ trước đây nữa, cho nên cho dù bây giờ anh có làm gì đi chăng nữa, đối với Mã Hiểu Lộ mà nói cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Dù sao thì bệnh cúm mới trước đó cũng là chuyện lớn như vậy, Tô Vũ thậm chí còn không có chút ý định khoe khoang, có thể thấy được người này kín đáo đến mức nào.
Tô Vũ ngả người ra sau, rụt rè nói: “Em làm sao thế? Chuyện này làm sao có thể là do anh sắp xếp được? Nếu anh có bản lĩnh đó, vậy anh còn để em vất vả thế làm gì? Ngồi ở nhà đếm tiền là được rồi.”
Về vấn đề này, chỉ cần Tô Vũ không thừa nhận, Mã Hiểu Lộ không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Tô Vũ đã âm thầm sắp xếp tất cả chuyện này.
Thật ra cô cũng không cần phải tìm hiểu rõ ràng, dù sao đối với cô và công ty cũng không phải chuyện gì xấu.
Tô Vũ biết chuyện gì đang xảy ra với các công ty nhỏ khác, nhưng điều duy nhất anh không hiểu là công ty đa quốc gia lớn kia.
Không cần hỏi cũng biết chuyện này không liên quan gì đến Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành. Sau khi suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng không có kết quả cho nên Tô Vũ cũng không thèm suy nghĩ nữa, anh có suy nghĩ giống như Mã Hiểu Lộ, dù sao cũng không phải chuyện xấu.
......
Năm ngày sau, tại thành phố Kim Lăng, trong đại viện của nhà họ Thiện, Thiện Bản Thanh ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế bành trong phòng chính.
Trong tay ông ấy cầm viên đá hoa mai mua từ Tô Vũ cách đây không lâu. Chỉ là lúc này viên đá này đã bị vỡ thành bảy, tám mảnh trong tay ông ấy, không thể ghép lại với nhau được nữa.
Trong khoảng thời gian này, kể từ khi Thiện Vũ Băng đeo viên đá hoa mai này, tình trạng thể chất của cô bé ngày càng tốt hơn. Khí sắc cũng dần trở lại bình thường.
Cô gái nhỏ có tâm trạng vui vẻ và muốn ra ngoài chơi. Nghĩ đến trước đây cháu gái bị bệnh tật hành hạ, hiếm khi có cơ hội rời khỏi sân.
Thiện Bản Thanh cũng rất đau lòng nên đồng ý cho cô bé ra ngoài, nhưng bây giờ ông ấy đã hối hận về quyết định của mình.
Mặc dù Thiện Vũ Băng được bảo vệ bởi các lực lượng đặc biệt từ ba quân khu nhưng vẫn không thể chống chọi được với những tai họa từ con người.
Xe của Thiện Vũ Băng đã va chạm với một chiếc xe tải chở đầy thanh thép trên đường.
Tài xế lái xe và ba chiến sĩ đặc chủng tử vong tại chỗ.
Còn Thiện Vũ Băng ngồi ở ghế phụ, hơn chục thanh thép xuyên qua kính chắn gió sượt qua má cô bé nhưng cô bé không hề hấn gì.
Chỉ là viên đá hoa mai đeo trên cổ bị vỡ thành nhiều cánh hoa. Điều này khiến Thiện Bản Thanh hoàn toàn tin rằng chính viên đá này đã cứu mạng cháu gái quý giá của mình.
Tuy nhiên, mặc dù Thiện Vũ Băng không bị thương tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi, nhưng cô bé vô cùng sợ hãi.
Chương 105: Tìm danh y
Hơn nữa cô bé mất đi pháp khí bảo vệ thân thể, bị bệnh không thể dậy nổi, toàn thân giống như một khối băng, yếu ớt hấp hối trông như sắp chết.
Thiện Bản Thanh đã ngồi trên ghế như thế này cả ngày rồi.
“Ông Thiện, thân thể quan trọng, tốt nhất ông nên đi nghỉ ngơi một lát nhé, được không?” Diêm Đan Dương thận trọng bước vào, thấp giọng nói.
Cái gọi là đánh rắn đánh giập đầu, giết rồng đâm vào vảy. Đối với Thiện Bản Thanh, Thiện Vũ Băng chính là vảy rồng của ông ấy.
Nếu Thiện Vũ Băng xảy ra chuyện gì không may, điều này nhất định có thể hoàn toàn hạ gục Thiện Bản Thanh.
Thiện Bản Thanh hít sâu một hơi, dùng sức nắm chặt những mảnh vụn đá hoa mai trong tay, khàn giọng hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
Diêm Đan Dương hơi cúi người xuống nói: “Ông Thiện, tin tức khẩn cấp triệu tập danh y khắp cả nước đến hội chẩn đã được phát đi, tôi tin rằng sẽ sớm có phản hồi. Vị thần y xuất hiện trước đó ở thành phố Tân Hải cũng đã được tìm thấy trực tiếp thông qua ủy ban thành phố, bây giờ chắc là đang trên đường đến đây.”
Thiện Bản Thanh gật đầu, khó khăn đứng dậy từ trên ghế nói: “Còn nữa, xem có cách nào có thể tìm được người thanh niên đã bán cho tôi viên đá hoa mai này trước đây không.”
Diêm Đan Dương gật đầu, trước đó Diêm Đan Dương đã phân tích. Kết quả cuối cùng rút ra được chính là khả năng một viên đá hoa mai tự nhiên hình thành pháp khí là cực kỳ thấp.
Nói cách khác, Diêm Đan Dương gần như chắc chắn rằng pháp khí này là do ai đó cố tình truyền linh khí vào mà thành.
Mà người có thể sử dụng phương pháp này để luyện chế pháp khí chỉ có thể là tiên nhân.
Vào thời điểm đó, xét đến tuổi tác của Tô Vũ, không ai có thể tin rằng pháp khí này là do chính tay anh luyện chế.
Nhưng bây giờ, Thiện Bản Thanh thực sự không còn cách nào khác. Ngay cả khi chỉ có một tia hy vọng, ông ấy sẵn sàng trả giá hết thảy để thử.
Mặc dù ông ấy không tin Tô Vũ có thể có khả năng đó, nhưng trên lý thuyết quả thực tồn tại khả năng đó.
Cho dù Tô Vũ không phải là vị tiên nhân đó thì anh cũng có thể có quan hệ với vị tiên nhân đó.
Bây giờ trong lòng Thiện Bản Thanh, Tô Vũ đã trở thành cọng rơm cứu mạng của cháu gái ông ấy, cho dù phải từ bỏ tất cả những gì mình có ông ấy cũng sẽ không bỏ cuộc.
Thiện Bản Thanh đứng ngay giữa phòng, ánh mắt thâm thúy nhìn ra ngoài sân, nhưng không còn dáng vẻ uy nghiêm của bậc tướng quân, hoàn toàn bị bao phủ trong sự bất lực.
“Ông Thiện, tin tức đã được lan truyền. Tôi tin rằng sau khi nhận được tin tức, tất cả những người có năng lực trên thế giới sẽ đến đây sớm nhất có thể, chắc chắn bệnh tình của cô chủ sẽ được chữa khỏi.” Diêm Đan Dương đứng bên cạnh an ủi, ông ta cho rằng Thiện Vũ Băng sụp đổ cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nếu Thiện Bản Thanh ngã xuống thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến ông ta, vì vậy ông ta phải để Thiện Bản Thanh có hy vọng, để tránh trường hợp xấu nhất.
Sao Thiện Bản Thanh lại không hiểu cho được? Ông ấy đã dò hỏi danh y khắp nơi trong cả nước. Nếu những bác sĩ đó có cách chữa trị cho bệnh của Thiện Vũ Băng thì ông ấy cũng không cần một lòng một dạ đi tìm một món pháp khí.
Nhưng trên thực tế, đã nhiều năm trôi qua, Thiện Vũ Băng đã khám rất nhiều bác sĩ nhưng lại không có người nào có thể chẩn đoán được chứng bệnh của cô bé, nên đương nhiên cũng không biết chữa trị từ đâu.
Đối với danh y, có lẽ hy vọng duy nhất còn lại của Thiện Bản Thanh là Cố Thị Y Môn đã lâu không xuất hiện và không có tin tức gì.
Đây là một gia tộc ngành y có danh tiếng lâu đời trong lịch sử Trung Quốc, “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp” xuất thần nhập hóa, như bàn tay thần diệu.
Chỉ tiếc rằng thời gian trôi qua đã lâu, Thiện Bản Thanh vất vả tìm kiếm nhưng không có kết quả, thật sự vô cùng nuối tiếc.
Đúng lúc này, một nhân viên cảnh vệ chạy vào, thực hiện động tác chào quân sự tiêu chuẩn trước mặt Thiện Bản Thanh và nói lớn: “Báo cáo ông Thiện, bác sĩ Tiêu Tuyết Ny ở thành phố Tân Hải đến, đang chờ trước cửa!”
Tuy vừa rồi Thiện Bản Thanh đã hơi mất hết ý chí với bác sĩ nhưng khi bác sĩ xuất hiện trước mặt, ông ấy vẫn hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra, rất có khả năng Tiêu Tuyết Ny có khi là truyền nhân của Cố thị cũng nên.
Thiện Bản Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Mau mời vào!”
Không lâu sau, Tiêu Tuyết Ny được nhân viên cảnh vệ dẫn vào.
“Vãn bối Tiêu Tuyết Ny xin chào tướng quân Thiện!” Tiêu Tuyết Ny cung kính khom người với Thiện Bản Thanh.
“Bác sĩ Tiêu không cần đa lễ, cô nổi tiếng ở Trung Quốc. Hôm nay cuối cùng cũng may mắn được gặp một lần, là phúc của kẻ hèn này.” Tuy Thiện Bản Thanh ngoài miệng vẫn hàn huyên như vậy, nhưng trong lòng lại đang căng thẳng mong chờ.