Thẩm Ngạo biết rõ trong hồ lô của Từ Thiên Thành bán loại thuốc gì, còn không phải vì ông ta có một người “con rể” tốt hay sao?
“Anh Ngạo à, anh đừng có đề phòng tôi như đề phòng kẻ trộm thế. Trước đây chúng ta đối đầu với nhau, nhưng có rất nhiều chuyện cũng là bất đắc dĩ, cũng có rất nhiều chuyện đã sai, mong anh Ngạo bỏ qua cho. Sau khi uống xong ly rượu này, chúng ta hãy biến chiến tranh thành hoà bình, sau này không phải sẽ dựa vào anh Ngạo để kiếm cơm hay sao?”
Từ Thiên Thành cầm ly rượu, cung kính nói với Thẩm Ngạo. Những lời này khiến Thẩm Ngạo nổi hết da gà, Thẩm Hân Duyệt ở bên cạnh buồn cười muốn cười nhưng lại cảm thấy vô lễ nên chỉ có thể nhịn xuống.
Thái độ của Từ Thiên Thành cuối cùng càng khẳng định sự nghi ngờ của Thẩm Ngạo, xem ra từ nay trở đi Tân Hải và Thượng Nhiêu sẽ chính thức rơi vào tay Tô Vũ.
Mà Hải Đông Hội tin tưởng dưới sự lãnh đạo của Tô Vũ sẽ có sự phát triển tốt hơn, không ai có thể nói chính xác giới hạn cao nhất là gì.
Bây giờ Từ Thiên Thành chủ động mở miệng, nếu Thẩm Ngạo không nhận thì đúng là lòng dạ quá hẹp hòi, dù sao người ta cũng đã hạ mình lắm rồi.
Thẩm Ngạo cũng cầm ly rượu lên cụng với Từ Thiên Thành, sau đó uống một hơi cạn sạch rồi đặt ly xuống.
Từ Thiên Thành cười lớn, nói: “Đừng có ngẩn ra nữa, mau dùng bữa đi. Đây chính là hải sản vừa mới vớt lên từ dưới hồ đấy. Nào Hân Duyệt, mau nếm thử xem.”
Nói xong, Từ Thiên Thành chủ động gắp đồ ăn bỏ vào bát Thẩm Hân Duyệt, khiến cô ta rất khó chịu: “Được rồi, chú Từ không cần khách sáo như vậy, sau này chúng ta vẫn hợp tác với nhau, chú vẫn sẽ là bề trên của cháu.”
Thẩm Hân Duyệt cũng coi như là người thức thời, cũng biết phải nể mặt Từ Thiên Thành một chút.
Lúc này Từ Thiên Thành đã bắt đầu nói chuyện, ông ta đặt đũa xuống, giả vờ không vui nói: “Chú nói này Hân Duyệt à, có bạn trai rồi cũng không giới thiệu cho mọi người biết, giấu kỹ vậy hả? Chú còn lo lắng chuyện chung thân đại sự thay cho cháu đấy, vẫn luôn nghĩ không biết người như thế nào mới xứng với cháu đây. Giờ thì tốt rồi, cháu đã tìm được một anh tài kiệt xuất như thế, chú Từ thật sự mừng thay cho cháu.”
Giấu kỹ? Cô ta cũng không giấu giếm, nếu biết sớm hơn, chẳng lẽ cô ta còn để Hải Đông Hội rơi vào thế bị động như vậy ư?
“Chú Từ cứ chọc Hân Duyệt thôi, cháu ngượng sắp chết rồi đây.”
Từ Thiên Thành liên tục xua tay nói: “Ôi, có đâu. Câu nào câu nấy của chú đều là thật. Hai đứa cũng coi như trai tài gái sắc cả, theo chú thì nên mau chóng chọn ngày lành tháng tốt làm đám cưới đi. Anh nói đúng không, anh Ngạo?”
Thật ra ý của Từ Thiên Thành khi nói những lời này chính là muốn tìm cơ hội gặp mặt Tô Vũ, dù sao Từ Thiên Thành không biết gì về tính cách và sở thích của Tô Vũ cả. Sau này ông ta còn phải làm việc dưới quyền của người ta nữa.
Đương nhiên phải tìm hiểu mấy thứ này rồi.
Đừng nói là Từ Thiên Thành không biết, ngay cả Thẩm Ngạo cũng không đoán ra được tính tình của người sắp làm “con rể” này. Anh có thể cứu ông ta cũng có thể ung dung thản nhiên giết trợ thủ đắc lực của ông ta là Hắc Hùng và Ngô Tú Phong, hiện tại lại có năng lực giành lấy vị trí của ông Diêm ngay trước mặt Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang.
Điều quan trọng nhất là lần này ông Diêm lại chủ động tỏ ra yếu thế, cho nên Thẩm Ngạo không khỏi đoán lai lịch của người này thật đáng sợ, có lẽ anh chính là người của dòng tộc rất lớn nào đó ở Yến Kinh.
Tuy nhiên, tất cả những điều đó, dù là Thẩm Ngạo hay Từ Thiên Thành, chỉ là phỏng đoán mà thôi, cũng không có chứng cứ chứng minh.
Thẩm Ngạo thực ra có một cách xác minh khá tốt.
Trước đây ông ta từng có một kế hoạch táo bạo trong đầu. Đó là lấy cớ Tô Vũ giết Ngô Tú Phong, mượn tay Lục Hợp Môn trừ khử Tô Vũ, từ đó nắm quyền kiểm soát cả Tân Hải và Thượng Nhiêu.
Nhưng giờ đây, dĩ nhiên ông ta không dám nghĩ ngợi thêm gì nữa. Một người khiến cả Diêm tiên sinh e ngại, nếu biết ông ta âm mưu độc ác sau lưng, liệu có tha thứ cho ông ta không?
Dù sao, việc này cũng không phải chuyện Thẩm Ngạo có thể quyết định. Nói cách khác, tin Ngô Tú Phong chết đã loan truyền ra.
Người của Lục Hợp Môn chắc chắn sẽ không bỏ qua, tìm đến gây rắc rối chỉ là chuyện sớm muộn.
Nếu Tô Vũ vẫn bình tĩnh tự tin trước mặt Lục Hợp Môn. Hoặc thậm chí Lục Hợp Môn không dám có động thái gì sau khi biết thân phận Tô Vũ, điều đó chứng tỏ suy đoán của Thẩm Ngạo không sai.
Lúc đó nếu con gái ông ta thực sự lấy được Tô Vũ, quả thực là bay lên cành cao biến thành phượng hoàng. Vì vậy, hiện tại Lục Hợp Môn chính là thử thách then chốt.
Liệu Tô Vũ có thực lực hay không, sẽ lộ rõ ngay khi người của Lục Hợp Môn xuất hiện.
...
Sau bữa tối, Mã Hiểu Lộ dựa vào giường, dưới ánh đèn bàn nhìn viên đá mà Tô Vũ tặng, hình con phượng hoàng sống động như thật vậy.
Mê mẩn nhìn mãi, Mã Hiểu Lộ còn tưởng thực sự có một con phượng muốn xông ra từ bên trong.
"Này, sao anh lại tặng em món quà đắt tiền thế này?" Mã Hiểu Lộ quay đầu nhìn Tô Vũ vẫn nằm trên sàn, nhắm hờ mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay để tạo ra pháp khí, anh thực sự đã tiêu tốn nhiều sức lực. Bây giờ anh rất muốn nghỉ ngơi để phục hồi.
"Có gì đâu mà tại sao, em không thích à?" Tô Vũ mở mắt ra một tí, trạng thái mệt mỏi nói với Mã Hiểu Lộ.
Chương 82: Em cũng muốn có một đứa con
"Không phải vậy, nhìn này, bọn mình giờ không có chỗ ở, mà anh lại tặng em món quà đắt tiền thế này, số tiền đó có thể mua được căn nhà to rộng, thậm chí biệt thự rẻ cũng có khả năng mà." Mã Hiểu Lộ rõ ràng vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Nếu là cô, cho dù có nhiều tiền đến đâu cũng không dám mua thứ đắt đỏ như vậy.
Quan trọng nhất là Mã Hiểu Lộ cảm thấy thứ này ngoài việc đẹp ra, dường như không có tác dụng thực tế gì.
Đối với cô, nó không có tác dụng gì. Chỉ là Tô Vũ không nói ra rằng, thứ này chính là bùa hộ mệnh anh để lại trên người Mã Hiểu Lộ, ngay cả khi một ngày nào đó anh không còn, nó vẫn có thể mãi mãi bảo vệ cô.
Đó là thứ dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.
Và phụ nữ có nhu cầu mạnh mẽ hơn đối với gia đình so với đàn ông, đặc biệt là nhu cầu được che chở, được bảo vệ.
Trong mắt Mã Hiểu Lộ, nếu Tô Vũ dùng số tiền đó mua một căn nhà, có lẽ sẽ thiết thực hơn.
"Tin anh đi, nhà sẽ có thôi, hay là ngày mai anh đi cùng em xem các dự án nhà mới gần đây, em thích căn nào thì có thể mua luôn." Tô Vũ chống hai tay xuống giường, ngồi dậy, hít một hơi thật sâu rồi nói, sau đó uống một ngụm nước.
Mã Hiểu Lộ bĩu môi, rồi vỗ vỗ ngực mình nói: "Không được đâu, bây giờ em nắm quyền tài chính trong nhà, mua nhà là chuyện lớn không thể làm tạm bợ được, hơn nữa ngày mai còn phải đi làm nữa."
Bây giờ Mã Hiểu Lộ có tới 5 triệu trong tay, ngay cả không đi làm, với mức chi tiêu của cô, cả đời cũng đủ rồi.
"Còn đi làm nữa à? Anh bảo rồi mà, tìm thời gian làm việc gì đó mình thích, hoặc mở công ty gì đó, phụ nữ đừng sống quá vất vả." Tô Vũ nhướng mày nhìn Mã Hiểu Lộ nói.
Mã Hiểu Lộ liền bĩu môi phồng má, cúi người xuống trước mặt Tô Vũ, nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, hồi lâu cũng không rời đi, khiến cả Tô Vũ cũng cảm thấy không thoải mái.
"Sao trước giờ em không phát hiện ra anh quan tâm người khác như vậy nhỉ? Hay là ra ngoài có người phụ nữ khác nên tâm tư mới tinh tế thế?" Mã Hiểu Lộ dùng hai tay bóp cổ Tô Vũ chất vấn.
Lời này khiến Tô Vũ rùng mình, suy nghĩ của phụ nữ và đàn ông thật khác nhau.
Một số chuyện rõ ràng rất nhỏ, nhưng họ lại có thể nhớ cả đời. May mà Tô Vũ không có gì bên ngoài, nếu thực sự có gì, chắc cũng không qua được mắt Mã Hiểu Lộ.
"Có vẻ như về sau phải cẩn thận hơn khi ở bên ngoài, cô ấy thuộc loại chó cảnh giác." Tô Vũ đành nghĩ thầm trong lòng.
"Anh thề với trời, thực sự không có gì đâu." Tô Vũ khẳng định.
Sau đó, Mã Hiểu Lộ vỗ vỗ mép giường, mặt hơi đỏ nói: "Vậy... vậy anh lên đây đi."
Lên đây? Ý này có nghĩa gì? Tô Vũ không hiểu trong giây lát, anh ho khan vài tiếng: "Cái này... là làm gì vậy?"
Mã Hiểu Lộ với tay kéo mạnh Tô Vũ lên giường, giống như anh mới là người phụ nữ vậy.
Rồi hai người ngồi đối diện nhau trên giường, Mã Hiểu Lộ cắn môi dưới: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Tô Vũ chớp mắt: "Anh cũng có chuyện muốn nói với em."
Mã Hiểu Lộ hơi ngạc nhiên, tưởng hai người nghĩ đến một chuyện: "Chuyện gì vậy?"
"Đây là chuyện lớn đấy. Ngày mai, em có thể nghỉ việc rồi, sau đó tự mở công ty, dùng số tiền em đang có, chắc đủ rồi." Tô Vũ cười nói với Mã Hiểu Lộ.
Mã Hiểu Lộ cau mày: "Nhưng em không biết gì cả, để em làm ăn chắc chỉ có lỗ vốn thôi, em không phải dạng biết quản lý, vẫn nên quên đi thôi."
Tô Vũ vỗ vỗ đầu Mã Hiểu Lộ: "Có ai là ông chủ mà biết tất cả đâu? Em chỉ cần biết nhận người là đủ rồi. Anh có một người giới thiệu cho em, nếu anh ta giúp đỡ, em chắc chắn sẽ thành công."
Mã Hiểu Lộ mở to mắt: "Ai vậy?"
"Ai khác ngoài Tôn Kỳ chứ. Có thể thấy anh ta là người thông minh, làm việc tỉ mỉ, lại có hoài bão riêng. Chỉ cần em mở miệng, anh ta sẽ không từ chối, giúp em cũng là giúp anh ta." Tô Vũ tự tin nói.
Từ lần gặp đầu tiên, anh đã cảm thấy Tôn Kỳ có chí hướng lớn lao, chỉ thiếu một cơ hội. Chỉ cần anh ta giúp đỡ, cộng thêm Tô Vũ có thể huy động sức mạnh của Hải Đông Hội, chẳng mấy chốc công ty của Mã Hiểu Lộ sẽ nổi danh ở Tân Hải.
Thấy Mã Hiểu Lộ vẫn đang suy nghĩ, Tô Vũ hỏi: "Em muốn nói chuyện gì à?"
Mã Hiểu Lộ chớp mắt tỉnh táo lại, cười khì khì, với tay tắt đèn bàn rồi úp mình lên người Tô Vũ.
Cô dùng ngón tay nhọn vẽ vòng tròn trên ngực Tô Vũ, nhỏ giọng nói: "Em cũng muốn có một đứa con."
Chương 83: Chưa chuẩn bị tâm lý
Câu này của Mã Hiểu Lộ làm Tô Vũ nghẹn lời suýt ngất.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn đến nay hai người ngủ chung giường, hơn nữa còn nằm gần nhau như vậy, mập mờ như thế.
Nếu như bảo Tô Vũ không hề nghĩ gì thì chắc chắn là dối trá, cho dù có là người đắc đạo thành tiên thì cũng không thể thoát khỏi thất tình lục dục, nhất là đàn ông, nếu là sự cám dỗ về mặt tiền bạc hay quyền lực thì còn có thể chống đỡ được.
Nhưng hầu hết đàn ông đều không chống lại được sự cám dỗ về thể xác, cho nên mới có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Thế nhưng thời điểm mà Mã Hiểu Lộ chọn lựa không được thích hợp cho lắm. Buổi chiều, Tô Vũ vừa mới hao tổn hết sức lực, hiện tại cơ thể rất mệt mỏi, không có đủ sức để làm chuyện đó.
Huống hồ hiện tại, tiến độ tu luyện của Tô Vũ chưa có bước tiến triển mang tính thực chất, chỉ cần sơ ý một chút thôi là rất có thể sẽ xôi hỏng bỏng không. Cho nên, trước khi đột phá Trúc Cơ, chuyển sang Khai Quang kỳ, tốt nhất là không nên nghĩ đến những chuyện này.
“Không phải vậy, anh vẫn còn chưa chuẩn bị kỹ càng, em chờ một thời gian cho anh chuẩn bị tâm lý được không?” Tô Vũ vội vàng cầm lấy tay của Mã Hiểu Lộ.
Chỉ mới nghe thấy tiếng thở hổn hển của Mã Hiểu Lộ thôi mà đầu óc anh đã mơ màng rồi, cứ tiếp tục như thế này, chưa chắc anh đã có thể kiềm chế được.
“Anh có ý gì vậy? Em là con gái, vậy mà anh lại nói với em là anh chưa chuẩn bị sẵn sàng ư?” Mã Hiểu Lộ cắn ngực Tô Vũ một cái thật mạnh.
Trước đó, Tô Vũ từng ba lần bốn lượt muốn động vào cô, có thể nói là không từ thủ đoạn nào, giờ hiếm lắm cô mới chủ động một lần thì anh lại tỏ ra thận trọng.
Chuyện này khó tránh khỏi việc dây thần kinh nhạy cảm của phụ nữ nảy sinh tâm lý đa nghi.
Tô Vũ nhe răng xuýt xoa rên đau, vòng tay ôm lấy Mã Hiểu Lộ: “Anh không có ý gì cả, chỉ có điều em làm anh bất ngờ quá, anh chưa chuẩn bị sẵn sàng về tâm lý. Hơn nữa, chuyện quan trọng như thế này không thể qua loa được.”
“Anh nói đi, có phải anh có người khác ở bên ngoài rồi không?” Mã Hiểu Lộ ngồi lên người Tô Vũ, hai tay bóp cổ anh, tra hỏi.
“Thật sự không hề có ai cả, em tin anh đi mà…”
“Ôi ôi ôi, anh thực sự không có mà, em dừng tay lại đi…”
...
Thành phố Kim Lăng, trong ngôi nhà lớn của nhà họ Thiện, những tia nắng dịu nhẹ của sớm mai phủ lên lớp đá xanh trong ngôi nhà bề thế.
Một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi cột tóc đuôi ngựa, mặc váy dài, nở nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh nắng ban mai, hoạt bát chơi trong sân.
Thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra sắc mặt cô bé rất tái, không hề có chút màu máu nào, rõ ràng là đã bị bệnh lâu ngày.
“Cốc cốc cốc!”
Cô bé gõ cửa phòng.
“Ông ơi… Ông ơi, ông đúng là chú heo lười, mau dậy ăn sáng thôi.” Giọng nói trong veo như tiếng chuông bạc của cô bé len qua khe cửa, vọng vào trong phòng.
Thiện Bản Thanh đang nằm trên giường chợt mở mắt ra. Ông ấy mặc nguyên bộ đồ ngủ, không kịp đi giày, vội vàng xuống giường, chạy ra mở cửa.
Thấy cô bé đang đứng trước cửa, Thiện Bản Thanh vui vẻ ôm lấy cô bé.
Mặc dù cô bé đã mười hai tuổi nhưng do ốm đau quanh năm nên bị nhẹ cân hơn so với độ tuổi, Thiện Bản Thanh vẫn có thể thoải mái bế bổng cô bé lên.
“Vũ Băng, sao cháu dậy sớm vậy, có phải cháu đã thấy khỏe lên rồi không?” Thiện Bản Thanh vuốt đuôi tóc của cháu gái, vui vẻ hỏi.
Thiện Vũ Băng gật đầu một cái thật mạnh, đáp: “Đêm qua, sau khi ông cho cháu thứ này, cháu đã ngủ một giấc thật ngon, không còn cảm thấy người rét lạnh, cũng không mơ thấy ác mộng nữa, cho nên hôm nay cháu mới dậy sớm.”
Thiện Bản Thanh vui mừng gật đầu, nhìn khối đá hoa mai trong tay Thiện Vũ Băng, chuyến này ông ấy tới thành phố Tân Hải quả không uổng công, món đồ bỏ mười triệu ra mới mua được này thực sự đáng giá hơn giá bán của nó.
Thiện Bản Thanh bảo Thiện Vũ Băng cất khối đá cẩn thận rồi nói: “Vũ Băng à, cháu phải giữ gìn khối đá này thật cẩn thận, không được làm mất đâu đấy, rõ chưa?”
Lý do không phải vì Thiện Bản Thanh tốn nhiều tiền mới mua được khối đá này, mà là vì nó là bùa hộ thân của cháu gái, nếu chẳng may làm mất thì ông ấy không dám chắc mình còn có thể may mắn tìm được một khối như vậy nữa hay không.
“Ông ơi, chúng ta đi ăn sáng thôi.” Thiện Vũ Băng dắt tay Thiện Bản Thanh ra ngoài, tới tận khi đã ra tới ngoài sân, ông ấy mới nhận ra mình quên đi giày.
Chỉ có mình ông ấy mới hiểu được vì sao ông ấy có nhiều cháu như vậy nhưng lại yêu quý cô nhóc Vũ Băng này, tất cả là vì ông ấy mắc nợ đứa bé này.
Hôm sau, mới sáng ra đã không thấy bóng dáng Tô Vũ đâu, anh lại chạy ra ngoài biển từ sáng sớm để tiếp tục tu luyện.
Ở nhà, Mã Hiểu Lộ ngái ngủ đi đánh răng bên bồn rửa mặt, Triệu Phi Phi đột nhiên ôm cô từ sau lưng làm cô giật mình.
Cô nhổ bọt kem đánh răng ra khỏi miệng, nói: “Phi Phi, cô làm gì vậy, làm tôi giật mình đấy.”
Triệu Phi Phi ôm cô đầy dâm dê: “Có phải đêm qua hai người làm tư thế này không?”
Chương 84: Tôi nghỉ việc từ hôm nay
Mã Hiểu Lộ đỏ mặt, quay lại nhìn cô ấy: “Tư thế này cái gì?”
“Cô thích giả vờ giả vịt chứ gì? Động tĩnh của hai người đêm qua suýt làm sập cả sàn nhà rồi đấy, tôi có muốn không biết cũng khó.” Triệu Phi Phi tỏ vẻ như mình đã biết hết tất cả.
“Ôi, thực sự không có gì đâu, bọn tôi chỉ…” Mã Hiểu Lộ muốn giải thích nhưng Triệu Phi Phi không cho cô cơ hội ấy.
“Giải thích chính là che giấu, hơn nữa hai người là vợ chồng nhiều năm rồi, chuyện sinh hoạt là bình thường mà, có gì đâu phải ngại.”
Mã Hiểu Lộ lập tức cạn lời, đúng là cô và Tô Vũ là vợ chồng nhưng đêm qua thực sự không hề xảy ra chuyện gì hết. Hai người chỉ đánh lộn ầm ĩ cho tới khi Mã Hiểu Lộ mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Tô Vũ ngoan ngoãn như vậy thực sự khiến Mã Hiểu Lộ bất ngờ, cô thực sự muốn kiểm tra thử xem rốt cuộc Tô Vũ là nam hay nữ. Có điều, sau đêm qua, quan hệ của hai người đã gần gũi thêm một bước.
“Đúng rồi Phi Phi, sáng nay tôi gửi tin nhắn cho Tôn Kỳ nhưng chưa thấy anh ta trả lời, bao giờ cô tới công ty thì hỏi giúp xem Tôn Kỳ làm sao, giục anh ta mau mau nhắn lại cho tôi nhé.” Mã Hiểu Lộ vừa rửa mặt vừa nói.
“Sao cô không tự hỏi? Chẳng lẽ cô không tới công ty nữa hay sao?” Triệu Phi Phi chải tóc, hỏi.
“Không tới nữa, tôi tuyên bố, tôi nghỉ việc từ hôm nay.” Mã Hiểu Lộ vứt mạnh chiếc khăn mặt trong tay đi, nhìn mình trong gương, giương nanh múa vuốt nói.
Triệu Phi Phi sờ trán Mã Hiểu Lộ rồi lại sờ trán mình: “Không sốt mà, sao vậy? Cô định ở nhà làm phú bà miệng ăn núi lở à?”
“Ôi, cô hỏi kỹ như vậy làm gì, hôm nay tôi còn bận việc, cô nhớ hỏi giúp tôi nhé, tôi có chuyện rất quan trọng cần hỏi Tôn Kỳ. Ngoài ra, nếu sếp Hoàng có hỏi thì cô nói với sếp là tôi sẽ gửi đơn từ chức qua mail cho sếp sau nhé.” Mã Hiểu Lộ vừa nói vừa đi về phòng thay quần áo.
Mặc dù cô cũng không dám chắc lời Tô Vũ nói đáng tin được mấy phần nhưng Tô Vũ lại cho cô lòng can đảm dám thử, không sợ thất bại. Cứ như thể, cho dù có thất bại thì cũng đã có anh đứng sau lưng cô, làm hậu phương vững chắc cho cô.
Tô Vũ hít sâu một hơi làn không khí ẩm ướt ập tới cùng với sóng biển, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Hôm nay, anh đi ra bãi cát sớm hơn bình thường. Lúc này, xung quanh anh vẫn còn quanh quẩn một làn sương mù mỏng manh.
Nếu như đứng xa thì giữa làn sương mơ hồ, không dễ gì phát hiện ra có một người đang ngồi trên bãi cát. Khi anh mở mắt ra, trên mặt biển cũng đồng thời cuộn lên một con sóng màu đỏ, không biết là đôi mắt anh chiếu đỏ mặt trời mới mọc hay là mặt trời mới mọc ánh vào trong đôi mắt anh.
Sương mù tan dần, ánh sáng màu tím trong mắt Tô Vũ biến mất trong khóe mắt.
Anh đứng dậy, phủi cát trên người. Hiện tại, anh đã cảm nhận được thực lực của mình đang không ngừng tăng lên.
Mặc dù cảm giác này rất rõ ràng nhưng đối với anh mà nói, nó vẫn còn quá chậm. Nguyên do là vì linh khí trên địa cầu quá ít, nếu như là ở tiên giới, anh tin rằng hiện tại ít nhất mình đã đột phát tới Tâm Động kỳ, có thể khiến dung nhan trẻ mãi không già.
Mặc dù tiến độ không được như anh muốn nhưng ở điều kiện của thế giới này thì như vậy cũng đã khá tốt rồi. Hơn nữa, thực lực hiện giờ đã đủ để anh tự vệ.
Sau ba giờ nhập định hôm nay, số linh lực tiêu hao hôm qua cơ bản đã phục hồi.
Tô Vũ nhìn ra ngoài khơi xa, chỗ Âm Nhãn kia mới là mục tiêu hàng đầu của anh hiện tại, nhưng không phải là ngay lúc này.
Khoan nói tới chuyện hiện tại anh không có đủ năng lực để xuống tới đáy biển sâu như vậy, cho dù anh có xuống được đó thì Lục Đạo Luân Hồi Kinh vẫn chưa tẩy tủy hoàn toàn cho cơ thể này, nhảy xuống đó rồi cũng không thể tiếp nhận khí âm hàn trong đó, rất có thể anh sẽ mãi mãi không thể thoát ra được.
Cho nên anh không vội vàng.
Lúc anh tới Dịch Phúc Quán, Trần Phúc đang ngồi bắt chéo chân trên ghế ăn quẩy.
Thấy Tô Vũ tới, ông ta giật mình mắc nghẹn, liên tục vỗ ngực tìm nước uống.
Tô Vũ không buồn để ý tới ông ta, anh đi vào trong rồi nói: “Dù sao ông cũng là ông chủ, sao không ra dáng ông chủ chút nào cả vậy? Ông ăn loại quẩy cứng như vậy, khéo ai không biết lại tưởng ông là người tiết kiệm, biết lo cho gia đình lắm cơ đấy.”
Trần Phúc uống một hớp nước cho trôi họng rồi vứt chiếc quẩy ăn dở đi, nói: “Cậu nghĩ là tôi sướng lắm chắc. Cậu không nhìn thử xem dạo này y quán có khách không? Tôi sắp chết đói rồi đây này.”
Mặc dù Trần Phúc không nói thẳng ra nhưng rõ ràng là có ý trách Tô Vũ.
Vì chuyện phương thuốc trị loại cảm cúm kiểu mới mà mấy ngày nay Trần Phúc ăn không ngon ngủ không yên, cứ như thể mình bị mất mất mấy chục triệu vậy.
“Thôi được rồi đó, có câu “quân tử ái tài thủ chi hữu đạo”, đứng trước quốc nạn, ông không thể chỉ nghĩ tới chuyện làm giàu của riêng mình được.” Đương nhiên Tô Vũ thừa hiểu suy nghĩ của Trần Phúc.
Trần Phúc thở dài, ngồi xuống đối diện Tô Vũ rồi rút một điếu thuốc ra châm lên: “Không phải tôi muốn phát tài từ quốc nạn nhưng mà tranh thủ dịp này kiếm lấy một khoản chẳng lẽ cũng không được hay sao? Ít nhất thì cũng phải để cho chúng ta thoát hẳn cảnh ăn bánh quẩy nguội này, chuyển sang ăn hai cái bánh bao nóng chứ?”
Chương 85: Mạnh dạn thử đi
“Ông kêu ca lắm thật đấy, vừa rồi ông kích động như vậy có phải là có chuyện gì muốn nói không?” Tô Vũ liếc Trần Phúc một cái, hỏi.
Trần Phúc búng tàn thuốc đi, nói: “Đúng vậy, đúng là có chuyện. Hôm qua, cậu vừa về thì bác sĩ Tiêu tới.”
Tô Vũ không thấy lạ khi Tiêu Tuyết Ny đến đây, nếu không có gì bất ngờ thì chắc là cô ấy tới để cảm ơn anh.
“Cô ấy nói gì?”
Trần Phúc lắc đầu: “Không nói gì cả, chắc là phải gặp được cậu thì mới nói được.”
Tô Vũ gật đầu, không hỏi tiếp nữa. Trần Phúc nổi hứng, sáp lại gần, cười gian:
“Tiểu Vũ, tục ngữ có câu nước phù sa không để chảy sang ruộng người ngoài. Lúc trước cậu chủ động đưa phương thuốc kia cho người ta đã đành, giờ cậu thấy đó, Dịch Phục Quán sắp phải đóng cửa rồi, tôi đang đau đầu đây. Liệu cậu có thể nghĩ cách để vực nó dậy không?”
Trần Phúc không hề nghĩ tới chuyện làm cho tiếng tăm của Dịch Phúc Quán lan xa. Có điều, với tài nghệ của Tô Vũ thì kiếm chút tiền chắc là không phải việc gì khó.
“Ông muốn thế nào?” Tô Vũ tò mò hỏi.
“Cậu xem đấy, lúc trước cậu nói tôi tâm thuật bất chính, lại bảo tôi nên tạo phúc cho dân, không thể thấy dân chúng trong cảnh nước sôi lửa bỏng mà không quan tâm, cho nên cậu đưa phương thuốc kia cho người ta thì tôi không có ý kiến gì, nhưng mà cậu nghĩ lại mà xem, hiện tại, cơn phong ba đã qua rồi, có là Bồ Tát thì cũng phải sống đúng không?”
Trần Phúc nói bóng nói gió gợi ý với Tô Vũ.
Tô Vũ gật đầu, chỉ cần không phải chuyện phạm pháp, hại người thì anh có thể nghe thử xem sao: “Ông nói thử xem ông có đề nghị gì hay?”
Trần Phúc lập tức xoa lòng bàn tay, nói: “Cậu yên tâm, chuyện này chắc chắn đáng tin cậy, mấy ngày nay tôi đã điều tra và phát hiện ra, hầu hết mọi người trong xã hội hiện nay đều bị một chứng bệnh giày vò mà dù có đi khám bác sĩ nổi tiếng cũng vẫn không chữa được.”
Tô Vũ thấy hứng thú: “Ông nói tiếp đi.”
Tô Vũ muốn xem xem rốt cuộc là bệnh nặng gì mà ngay cả anh cũng không biết.
“Đó chính là béo phì. Cậu nhìn mà xem, hiện tại, đại đa số nam nữ đi ngoài đường đều dư thừa dưỡng chất, không biết bao nhiêu người phiền não vì chuyện thừa cân, phụ nữ không dám mặc trang phục thời thượng, đàn ông thì bị kỳ thị. Tôi nghĩ chúng ta cần phải giúp họ.”
Trần Phúc nói xong, Tô Vũ cười cười. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện này bao giờ, nhưng đúng là béo phì cũng có thể coi là một căn bệnh, có người đã áp dụng mọi phương pháp giảm béo, ăn uống điều độ, tập thể dục, thậm chí còn đi con đường cực đoan là hút mỡ.
Nhưng hầu hết các cách đều không có hiệu hiệu quả hoặc là chỉ có hiệu quả được một thời gian rồi sẽ tăng trở lại. Quả là khiến người ta phiền não không thôi.
Đến mức mà ngay cả người có vóc dáng hoàn mỹ như Mã Hiểu Lộ cũng vẫn thỉnh thoảng la hét đòi giảm béo. Có lẽ từ “giảm béo” đã âm thầm trở thành một loại thói quen.
Tô Vũ nghĩ, đây đúng là một thử thách hoàn toàn mới với anh: “Chuyện này… Tôi thực sự không có kinh nghiệm gì, trước giờ chưa thử bao giờ, không biết rốt cuộc có chữa được hay không.”
Thấy Tô Vũ có vẻ không được tự tin, Trần Phúc vỗ vai anh: “Chuyện này cần phải đúc rút từ thực tiễn mới được, giống như vụ cảm cúm vừa rồi đấy, chẳng phải cậu cũng chưa từng gặp bao giờ hay sao? Toàn bộ thuốc trong Dịch Phúc Quán này cậu có thể sử dụng thoải mái, tôi sẽ làm vật thí nghiệm cho cậu, được không?”
Nghe ông ta nói vậy, Tô Vũ cũng muốn thử một chút xem sao, theo anh thì muốn gầy đi thực ra rất đơn giản.
Tô Vũ liếc nhìn Trần Phúc rồi hỏi: “Ông chắc chứ?”
Trần Phúc vỗ ngực nói: “Chỉ cần không chết người thì cậu cứ mạnh dạn thử đi.”
“Hai người lén la lén lút như vậy để âm mưu chuyện gì vậy hả?”
Trần Phúc đang định nói kết hoạch cụ thể, cả chuyện mở rộng về sau và cách định giá bán với Tô Vũ.
Tiêu Tuyết Ny mặc một bộ đồ thường ngày màu xanh, cột tóc đuôi ngựa đi vào đây.
Cách ăn mặc này khiến người ta nghĩ cô ấy là một sinh viên chỉ vừa mới ra trường chưa lâu, sức sống tuổi trẻ tràn trề, không che giấu nổi.
Thấy Tiêu Tuyết Ny tới, Trần Phúc vội ngậm miệng lại, liên tục nháy mắt ra hiệu với Tô Vũ, bảo anh đừng nói gì.
Nếu không, có khi kế hoạch này sẽ đi đời nhà ma mất. Lỡ như lại bị Tiêu Tuyết Ny hẫng tay trên mất thì ông ta còn kiếm tiền thế nào được?
Thấy Trần Phúc đề phòng mình như đề phòng trộm, Tiêu Tuyết Ny đẩy nhẹ người ông ta một cái: “Đầu óc ông không thể nghĩ được chuyện gì tốt đẹp hết, tôi tới đây là để tìm anh Tô.”
Sau đó Tiêu Tuyết Ny khom lưng chào Tô Vũ một cái: “Chào anh!”
Tô Vũ gật đầu. Để an toàn, Trần Phúc thì thầm vào tai Tô Vũ: “Cậu không được nói chuyện này cho người khác biết đâu đấy.”
Trần Phúc còn chưa nói xong thì cách nói chuyện thậm thà thậm thụt của ông ta đã khơi dậy trí tò mò của Tiêu Tuyết Ny.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy anh Tô?” Tiêu Tuyết Ny hỏi.