Lâm Thiến đột nhiên quay đầu lại, như tự nói với mình: "Không thể nào, đây không thể là thật, thằng nhóc đó, chị nhất định phải tìm nó hỏi cho ra lẽ!" Nói rồi Lâm Thiến cầm theo tờ “Thỏa thuận ly hôn” không quay đầu lại, vội vã chạy ra ngoài.
Ngồi dưới nhà, Từ Thiên Thành và Lâm Quân cũng chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, Lâm Quân nhìn theo bóng lưng chị gái, gọi to: "Chị ơi, chị làm gì thế? Hôm nay trên công trường có thể sẽ trả lương đấy!"
Nhưng Lâm Thiến như không nghe thấy, lao đầu vào ánh nắng chói chang gay gắt.
Từ Thiên Thành liếm môi, mỗi hành động của một thành viên trong gia đình này đều khiến ong ta giật mình, mặc dù theo nghĩa hẹp, bản thân ông ta mới là khách, nhưng nếu không chăm sóc tốt cảm xúc của mọi người, ông ta luôn cảm thấy mình sai.
Nhìn Trương Cầm cũng đi xuống, Lâm Quân vội vàng hút hết điếu thuốc cuối cùng do Từ Thiên Thành đưa, thậm chí đến phần đầu lọc cũng không chịu vứt đi.
Phải biết rằng, điếu thuốc này của Từ Thiên Thành còn có giá trị hơn cả một bao thuốc lá mà Lâm Quân thường hút. Lâm Quân tiến lên, nhìn Trương Cầm hỏi: "Chị gái có chuyện gì thế?" Trương Cầm lắc đầu: "Còn không phải do hai đứa trẻ hư do ông nuông chiều à, thôi không nói nữa, tôi cũng phải đi theo xem sao, hai đứa nhỏ này không dạy dỗ kỹ sẽ không được đâu."
Nói rồi, Trương Cầm cũng bước ra ngoài.
"Gâu gâu gâu!!" Tiếng chó sủa vang lên từ cánh cổng sắt màu đỏ khiến Mã Hiểu Lộ vội vàng trốn sau lưng Tô Vũ, lén nhìn vào trong.
Không lâu sau, thím Ngô cầm hai củ hành tây, bước ra ngoài hai bước. Thấy Tô Vũ, thím Ngô mỉm cười, giẫm lên xích chó và liên tục vẫy tay với Tô Vũ: "Tiểu Vũ, mau vào đi, cô gái đừng sợ, tôi đã giẫm lên xích chó rồi."
Tuy vậy, Mã Hiểu Lộ vẫn hơi sợ, rụt rè trốn ở bên xa con chó vàng lớn, nắm chặt cánh tay Tô Vũ.
Thấy hai người bước vào, thím Ngô thả lỏng chân, cười nói: "Cô gái xinh đẹp quá, Tiểu Vũ có phước đấy. Còn thằng con bất hiếu Tiền Hào nhà mình thì không biết thế nào nữa."
Nghe vậy, mặt Mã Hiểu Lộ đỏ bừng lên, cúi đầu xuống vuốt lại mấy sợi tóc sau tai.
"Tiểu Hào... Tiểu Hào, mau xuống xem ai tới này!" Nhà thím Ngô và nhà ngoại của Tô Vũ giống nhau, đều là nhà ở xây dựng thống nhất của chính phủ sau khi giải tỏa.
Không lâu sau, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, tóc nhuộm vàng, có vẻ gầy gò, đi xuống cầu thang. Nhưng khi thấy Tô Vũ, anh ta sững lại, ánh mắt dừng trên người Mã Hiểu Lộ lâu hơn.
Anh ta vươn tay đeo đồng hồ lấp lánh, gãi đầu: "Cậu là...?"
Thím Ngô ở bên cạnh cười nói: "Con đó, quên rồi à, đây là Tiểu Vũ mà, hồi trước hai đứa cùng đi học mà."
Tính ra hai người đã hơn mười năm không gặp, Tiền Hào nhìn lần đầu không nhận ra cũng bình thường, dù sao cả hai đều đã lớn, không còn vẻ non nớt ngày xưa nữa.
Nhưng khi biết đó là Tô Vũ, Tiền Hào không hề cảm thấy xa lạ, như thể thời gian quay trở lại hơn mười năm về trước, hai đứa trẻ đi chân trần đứng trên bờ ruộng nhỏ tỏa hương cải dầu thơm phức.
Tiền Hào tiến lên đấm nhẹ vào ngực Tô Vũ, giọng hơi oán trách: "Mày đi mười mấy năm rồi, cũng không về thăm ai thế hả?"
Tô Vũ cười nói: "Sao thế, không mời tao ngồi à?"
"Haha, mời mời, ngồi đi. Cô này là vợ mày à? Xinh thật đấy, cưới vợ cũng không nói một tiếng."
Mã Hiểu Lộ chủ động đưa tay ra: "Mã Hiểu Lộ, rất vui được gặp anh."
Tiền Hào hơi ngượng ngùng chìa tay ra bắt tay Mã Hiểu Lộ và nói: "Tiền Hào."
"Ê, hồi đó mày bỏ đi, để tao ở lại một mình, tao bị bắt nạt không ít đâu, mày xem vết sẹo này, đó là do thằng khốn nạn Hà Cường đẩy tao xuống vực bị cành cây cứa vào đấy.”
Tiền Hào nói xong thì vén tay áo lên, một vết sẹo rõ ràng, giống như con trăn được khắc trên cánh tay phải của anh ta.
Ngày xưa khi còn bé, nhiều người cho rằng Tô Vũ ngốc nghếch, cố tình bắt nạt anh, nhớ có lần Hà Cường ném con bọ cánh cứng vào cổ áo Tô Vũ.
Khiến lưng anh mọc đầy những cục mụn, đau đớn lăn lộn trên đất.
Khi Tiền Hago biết chuyện, không nói hai lời, lập tức nhặt một hòn đá lớn bằng nắm tay ném thẳng vào đầu Hà Cường, máu tuôn ra ngay lập tức.
Sau đó, khi cha của Hà Cường làm việc trong chính quyền biết chuyện, đã tìm đến thím Ngô và ép bà ấy phải bồi thường 1000 tệ, vào thời điểm đó là hơn nửa năm thu nhập của cả gia đình.
Thím Ngô phải bán con heo mẹ trong nhà mới gom đủ tiền.
Chương 132: Đều là giả cả
Chính vì chuyện này mà Tiền Hào bị cha mình nhốt trong nhà đánh một trận tơi bời mới hả giận.
Đối với phần lớn mọi người, trong mắt họ thì Tô Vũ là kẻ ngốc, nhưng trong mắt Tiền Hào, gã ngốc này lại rất đơn thuần.
Trước mặt Tô Vũ, Tiền Hào cũng có thể cười nói hớn hở như một đứa trẻ.
Đó chính là trẻ con, bất kể bạn là ai, chúng đều kết bạn bằng tấm lòng chân thành, so với xã hội đầy thủ đoạn ngày nay, sự trong sáng đó thực sự rất quý giá.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ hỏi: "Này, sao không thấy chú Tiền đâu?"
Tiền Hào lắc đầu: "Ở kia kìa, trước đây tao luôn chửi bới mong ông ấy chết sớm, nhưng thật sự đi rồi mới biết nhớ.”
Tô Vũ quay đầu nhìn thấy bàn thờ trong phòng khách có di ảnh của cha Tiền Hào.
"Thôi không nhắc chuyện buồn nữa, mẹ tao đang nấu ăn kìa, mấy chục năm không gặp, lát nữa chúng ta nhậu vài ly mới được.”
Tiền Hào vui vẻ vỗ vai Tô Vũ, có vẻ như rất nhiều điều muốn nói.
Thật ra nếu mở miệng, anh ta có thể nói cả ba ngày ba đêm không hết lời.
Lúc này, con chó vàng lớn ngoài sân sủa hai tiếng nữa, rồi vẫy đuôi vui vẻ, có thể thấy là nó nhận ra người quen.
Khi Tiền Hào vừa đứng dậy thì Lâm Thiến tức giận bước vào.
"Dì Lâm, mời vào trong ngồi."
Tiền Hào nhiệt tình chào đón.
Nhưng Lâm Thiến không để ý, tiến lên hai bước, nắm lỗ tai Tô Vũ: "Con về nhà ngay, càng lớn càng không nghe lời, chuyện lớn thế mà không nói với mẹ một tiếng, không đánh con thì con ngứa da lắm rồi."
Tô Vũ như nuốt phải hoàng liên vậy, bị Lâm Thiến lôi ra ngoài, Mã Hiểu Lộ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn đi theo sau.
Tô Vũ bị Lâm Thiến kéo lê bằng tai ra ngoài.
Mã Hiểu Lộ đi sau thấy thế bật cười ha hả.
"Mẹ à, mẹ làm gì thế, vợ con còn ở đây mà, có thể chừa con chút mặt mũi được không?" Tô Vũ che lỗ tai đã bị mẹ bóp đỏ lên nói.
"Con còn muốn mặt mũi nữa à? Con trở về đây trước đã."
Lâm Thiến đẩy mạnh Tô Vũ một cái.
Khi đi tới cổng nhà, Lâm Quân quay xe máy lại, nhìn Lâm Thiến nói: "Chị ơi, em sắp đến công trường rồi, chị có muốn đi cùng không?" Ở bên cạnh, Từ Thiên Thành cũng đội mũ bảo hiểm lên, có vẻ như sẽ cùng đi.
Chắc hẳn ông ta đã để lời dặn của Tô Vũ ở trong lòng.
Tuy nhiên, nghĩ tới hình ảnh một nhân vật oai phong lẫm liệt như Từ Thiên Thành ngồi trên xe máy hoàn toàn trái ngược với vẻ hô mưa gọi gió tên du thuyền hôm đó, khiến Tô Vũ rất tò mò muốn xem.
"Em cứ đi trước đi, chị còn chuyện phải làm, lát nữa sẽ đến."
Lâm Thiến tức giận bước vào nhà nói một câu.
"Ông chủ Từ à, ngồi sau nhớ giữ chặt vào nhé."
Lâm Quân cắm chìa khóa xe và nói với Từ Thiên Thành.
Lúc này, Từ Thiên Thành dường như đang rất hào hứng, đội mũ bảo hiểm lên và nói: "Nào nào, anh ngồi sau đi, để tôi lái."
Nói rồi ông ta đã nắm lấy tay lái, khiến Lâm Quân nhìn thế nào cũng cảm thấy không đáng tin cậy chút nào.
"Ông chủ Từ à, ông có thể lái được không, độ an toàn của xe máy không bằng ô tô đâu, không thể chủ quan được đâu." Lâm Quân nhắc nhở.
"Cứ yên tâm đi, mấy thứ này tôi đã biết từ hơn 10 năm trước, lúc mới bắt đầu làm ăn rồi, rất thành thục. Nếu làm anh té thì tôi chịu trách nhiệm."
Nếu Từ Thiên Thành đã nói vậy, Lâm Quân cũng chỉ có thể ngồi lên yên sau.
Tiếng động cơ xe máy rống lên, Từ Thiên Thành loạng choạng chạy ra đường.
Bước vào phòng, Lâm Thiến đóng sầm cửa lại, ngồi phịch xuống giường, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Tô Vũ.
Mặc dù cả hai vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng với thái độ tức giận thế này của Lâm Thiến, chắc chắn đã có chuyện gì đó khiến bà tức giận.
Và chuyện đó chắc chắn liên quan tới Tô Vũ.
Mã Hiểu Lộ ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiến, kéo tay bà ấy và nói: "Mẹ à, mẹ làm sao thế, hôm nay là sinh nhật của mẹ mà, đang êm đẹp sao lại tức giận chứ?"
Lâm Thiến thở dài, dù sao thì chuyện này cũng không thể trách cô con dâu hiền lành của mình được.
Những năm qua, bà đã thấy rất rõ sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của Mã Hiểu Lộ.
Lâm Thiến lấy từ tay ra một tờ giấy, ném cho Tô Vũ: "Cái này, con giải thích xem sao lại có chuyện này?" Tô Vũ nhặt tờ giấy dưới đất lên xem, lập tức hiểu tại sao mẹ lại tức giận như vậy.
Gặp phải chuyện như thế này, tin rằng bất cứ người mẹ nào cũng sẽ không nhịn được mà nổi giận.
Chỉ là lúc này, Tô Vũ lại thấy dở khóc dở cười.
Mã Hiểu Lộ ngẩng đầu nhìn Tô Vũ: "Chuyện gì vậy?" Tô Vũ không nói gì, đưa tờ "Thỏa thuận ly hôn" trong tay cho Mã Hiểu Lộ.
Mã Hiểu Lộ nhận lấy xem qua rồi bật cười, quay đầu lại nhìn Lâm Thiến nói: "Mẹ à, chỉ vì chuyện này mà mẹ tức giận à?"
Lâm Thiến không hiểu chuyện gì, đã thế này rồi mà hai người vẫn còn cười được, bà nghiêm túc nhìn Mã Hiểu Lộ nói: “Đây có thể là chuyện nhỏ à? Mẹ có thể không tức giận sao?”
Mã Hiểu Lộ vò tờ giấy kia trước mặt Lâm Thiến và nói: “Mẹ, đều là giả cả, tình cảm của bọn con rất tốt, sao lại ly hôn được chứ.”
Chương 133: Mẹ cùng chúng con về Tân Hải
Mã Hiểu Lộ nói xong thì đứng dậy, ôm lấy tay Tô Vũ, dựa sát vào người anh như một cô công chúa làm nũng:
"Đúng vậy, mẹ hiểu lầm rồi, mẹ không hỏi rõ mà đã đánh con, đến bây giờ tai con đau lắm đấy."
Tô Vũ vừa bịt tai vừa oán trách nói.
Lâm Thiến nhìn Mã Hiểu Lộ rồi nhìn Tô Vũ, có vẻ không tin lắm.
Dù sao thì đây là tài liệu có con dấu của cục dân chính, mặc dù vẫn còn ở đây có nghĩa là hai người chưa ly hôn.
Nhưng dù chưa ly hôn, việc hai người có ý định đó, Lâm Thiến cũng thấy không được.
Tuy nhiên bây giờ chuyện chưa thành sự thật, và quan hệ của hai người có vẻ rất tốt, nên Lâm Thiến tạm thời bớt lo lắng: "Vậy hai đứa kể rõ cho mẹ, chuyện này là lúc nào? Nói tỉ mỉ rõ ràng đi, bằng không đừng hòng ra khỏi cửa này!"
Lâm Thiến đã nói thế nên nếu không giải thích rõ thì thật sự không được.
Cuối cùng hai người chỉ có thể thành thật kể lại. Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ: "Anh kể hay em kể?"
Tô Vũ nhẹ nhàng ôm vai Mã Hiểu Lộ: "Anh kể đi!" Rồi Tô Vũ tóm tắt lý do tại sao lại có ý định ly hôn với Mã Hiểu Lộ, cũng như bị gia đình đuổi ra ngoài sau đó. Tất nhiên anh có cố ý bỏ qua chuyện kiếm 10 triệu chỉ trong chớp mắt, cũng như việc Mã Hiểu Lộ mở công ty.
Bởi nếu hỏi kỹ những chuyện đó thì sẽ không bao giờ xong.
Nghe xong, Lâm Thiến nghiến răng: "Tô Nhạc Luân đúng là đồ vô nhân tính, trước kia mẹ nhìn nhầm ông ta rồi. Chuyện như vậy mà ông ta cũng làm được!" Một lúc sau, Lâm Thiến đứng dậy, mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy từ hộp sắt một thẻ ngân hàng đưa cho Tô Vũ:
"Tiểu Vũ, đây là số tiền mẹ để dành mấy năm nay, chỉ hơn 200 ngàn, các con cầm về làm tiền đặt cọc căn nhà, mẹ chỉ giúp được có thế thôi."
Trong mắt Lâm Thiến, lý do hai đứa đến bước đường ly hôn phần lớn là vì hai đứa không có chỗ ở cố định.
Ban đầu bà ấy nghĩ rằng dù gì Tô Nhạc Luân cũng nên vì tình xưa nghĩa cũ, không nên làm quyết tuyệt như vậy.
Dù Tô Vũ không phải con ruột ông ta, chỉ là con bà, ông ta cũng không nên hành động không để lại đường lui như thế.
Trong tay Tô Vũ là chiếc thẻ ngân hàng mỏng manh ấy, nhưng lúc này nó như nặng cả ngàn cân.
Dù chỉ có 200 ngàn, nhưng nó mang theo tất cả tình yêu và sự cố gắng vất vả của một người mẹ.
Tô Vũ biết, mẹ tích cóp số tiền này không dễ dàng, có lẽ mỗi đồng đều là mẹ phải ép ra từ kẽ răng, từng li từng tí đều là mẹ đổi bằng máu và mồ hôi.
"Mẹ..." Tô Vũ không kiềm chế được cảm xúc trong lòng nữa, ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở như một đứa trẻ.
Cho dù lúc này anh là “Tiên Hạc Đế Tôn” đã độ kiếp thành tiên cả trăm ngàn năm, cho dù anh có thần lực bất hủ có thể thay đổi số mệnh.
Nhưng khoảnh khắc này, trước người phụ nữ ấy, anh bằng lòng trở thành một đứa con.
"Mẹ à, đây là tiền của mẹ, con không thể nhận đâu!" Mã Hiểu Lộ cũng bước tới, âu yếm ôm lấy Lâm Thiến.
"Cô gái ngốc, mẹ biết cuộc sống của con cũng không dễ dàng, mẹ tiết kiệm chút tiền cũng là để dành cho con mà.
Con trai nhà mẹ gặp được cô gái tốt như con, lòng mẹ vui biết bao nhiêu, cứ làm theo lời mẹ là được rồi."
Lâm Thiến vuốt vuốt mái tóc của Mã Hiểu Lộ và cười nói.
Mã Hiểu Lộ còn muốn nói gì đó, nhưng bị Tô Vũ cắt ngang, anh chấp nhận tình cảm của mẹ, và nên đền đáp bằng cách của mình, báo hiếu người mẹ vất vả này.
"Mẹ à, con nhận số tiền này, nhưng mẹ phải đồng ý một điều kiện." Tô Vũ nắm chặt cánh tay Lâm Thiến, tay kia lau khóe mắt.
"Điều kiện gì cứ nói đi, miễn không ly hôn thì mẹ đồng ý hết." Lâm Thiến gật đầu đáp lại.
"Ngày mai, mẹ cùng chúng con về Tân Hải, từ giờ trở đi cả nhà chúng ta sống chung với nhau." Tô Vũ nghiêm túc nói.
"Nhưng mà..." Lâm Thiến định nói, bản thân bà vẫn có thể làm việc tay chân ở thị trấn nhỏ này, còn ở Tân Hải yêu cầu về công việc cao hơn, bà không muốn trông chờ vào con trai con dâu nuôi mình, dù sao cuộc sống của hai vợ chồng trẻ cũng không dễ dàng.
Lý do chủ yếu là Tân Hải là nơi đau buồn của Lâm Thiến, bà không muốn gặp lại người quen, càng không muốn gặp Tô Nhạc Luân.
Thấy Lâm Thiến do dự, Mã Hiểu Lộ lập tức nắm bắt cơ hội: "Đúng rồi, Tô Vũ thường hay bắt nạt con, anh ấy rất hung dữ, nếu không có mẹ ở bên thì con sẽ không có ai che chở cho con đâu."
Vừa nghe thế, Lâm Thiến lập tức trừng mắt nhìn Tô Vũ: "Nó dám sao, được rồi, mẹ sẽ đi."
Tô Vũ cười cười, nói với Mã Hiểu Lộ: "Em nói chuyện với mẹ đi, anh ra ngoài gọi điện."
Sau khi chỉnh sửa lại tâm trạng, Tô Vũ đứng trên ban công tầng 2 thở sâu một hơi, lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi cho Thẩm Ngạo.
Không lâu sau, giọng nói của Thẩm Ngạo vang lên ở đầu dây bên kia: "A lô, Chào anh Tô!"
Tô Vũ cũng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: "Ông giúp tôi tìm một căn nhà, tôi sẽ ở riêng, nhớ là ngày mai tôi phải vào ở rồi, nên tốt nhất là nhà đã có sẵn đồ đạc, có vấn đề gì không?"
Chương 134: Chọn nhà
Đối với người bình thường, đây không chỉ là vấn đề mà còn là vấn đề lớn. Phải biết ở thành phố Tân Hải, bao nhiêu người cực khổ vất vả cả đời chỉ để có được một căn nhà.
Nhưng với Thẩm Ngạo, điều này chỉ là chuyện nhỏ.
Thẩm Ngạo không suy nghĩ mà ngay lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp ngay, không biết anh Tô có yêu cầu gì đặc biệt không?"
Tô Vũ suy nghĩ rồi nói: "Tốt nhất là không gian thoáng đãng, không ồn ào lắm, cũng không quá hẻo lánh."
Thẩm Ngạo đồng ý một tiếng, Tô Vũ lập tức cúp máy.
Cúp máy xong, Thẩm Ngạo đứng bật dậy khỏi ghế, đi ra ngoài bể bơi nói với Thẩm Hân Duyệt đang ngâm mình trong đó: "Hân Duyệt, căn biệt thự độc lập phía Hoa Sơn đã hoàn thiện chưa?"
Công trình bên đó do bạn học của Thẩm Hân Duyệt phụ trách, lấy được dự án nhờ mối quan hệ với Hải Đông Hội.
Để cảm ơn Thẩm Hân Duyệt, người ta tặng cô ta một căn biệt thự nằm ở giữa sườn núi, ánh sáng tốt nhất, kiến trúc độc đáo nhất.
Thẩm Hân Duyệt vụt đứng dậy từ dưới nước, những giọt nước long lanh chảy trên làn da mịn màng của cô ta, không biết bao nhiêu đàn ông ganh tị với những giọt nước rời khỏi da Thẩm Hân Duyệt rơi xuống đất.
Cô ta quấn khăn tắm, lau tóc rồi trả lời: "Hoàn thành từ nửa năm trước rồi, được trang trí theo yêu cầu của con, sao thế cha?"
Thẩm Ngạo gật đầu: "Chọn nó đi, bây giờ con chuẩn bị ngay một số đồ nội thất, điện tử, đồ dùng sinh hoạt, rồi thuê hai người giúp việc, nhanh lên."
Thẩm Hân Duyệt nhìn Thẩm Ngạo ngạc nhiên: "Cha, chúng ta sắp chuyển nhà à? Ở đây vẫn tốt mà?"
"Là do anh Tô yêu cầu, ngày mai phải xong, nếu con muốn chuyển qua ở, cha cũng không ý kiến gì." Thẩm Ngạo cười híp mắt nói.
Nói đến đây, Thẩm Hân Duyệt cúi đầu, hai má nóng bừng, cô ta và Tô Vũ có quan hệ gì chứ, chẳng lẽ sắp sống chung rồi ư?
Cô ta quấn khăn tắm, chân trần chạy ra ngoài: "Không nói với cha nữa!"
"Nhớ làm theo lời cha dặn nhé!" Thẩm Ngạo ở phía sau nhắc nhở.
"Biết rồi ạ!"
...
Vừa cúp máy, Tô Vũ đã thấy Mã Hiểu Lộ và mẹ đi ra từ trong phòng, Lâm Thiến nhìn con trai nói: "Được rồi, hai đứa phải sống tốt với nhau đấy, mẹ đi làm đây."
Mã Hiểu Lộ nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài, mặt trời như thiêu đốt, phải lao động nặng nhọc dưới trời nắng như thế này, cô cũng cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi.
Cô túm lấy cánh tay Lâm Thiến và nói: "Không được đâu, sau này mẹ không được đi làm nữa, con và Tô Vũ sẽ nuôi mẹ."
Lâm Thiến vỗ vỗ tay Mã Hiểu Lộ, cảm động nói: "Mẹ nghe cậu của con nói, hôm nay có vẻ chủ thầu sẽ đến, tiền lương bị nợ đã hơn một năm rồi, về sau mẹ có thể không làm nữa, nhưng tiền lương vẫn phải lấy chứ."
Tô Vũ đỡ mẹ ngồi xuống, nói: "Mẹ cứ yên tâm đi, còn có cậu mà, gọi điện nói cậu giúp mẹ lĩnh tiền thôi."
Lúc nói chuyện, một chiếc xe có rèm che màu đen chầm chậm xuất hiện trước cửa, dưới ánh nắng, thân xe phản chiếu những tia sáng rực rỡ, đặc biệt là biểu tượng Mercedes trên đầu xe càng toát lên vẻ quý phái.
Lúc này, cửa sổ xe được hạ xuống, Tiền Hào nhòm ra từ bên trong, cười nói với Tô Vũ: "Tiểu Vũ à, lên xe đi, tao đưa mày đi đến một nơi thú vị."
Vừa nãy đi tìm Tiền Hào, Tô Vũ đã thấy chiếc xe đậu trước cửa, quay lại nhìn mẹ nói: "Mẹ à, hôm nay sinh nhật của mẹ, cùng đi chơi với con nhé."
Lâm Thiến liên tục phẩy tay: "Những trò chơi của lũ trẻ các con, mẹ đâu có hứng thú, mau đi đi, đừng để Tiểu Hào chờ lâu, chú ý an toàn nhé."
Mã Hiểu Lộ nhăn mũi, ôm Lâm Thiến thật chặt: "Vậy mẹ không được đi làm nhé?"
"Được rồi, không đi nữa." Thấy mẹ đồng ý, Mã Hiểu Lộ đeo túi lên và cùng Tô Vũ lên xe của Tiền Hào.
"Giờ làm ăn khá lên rồi nhỉ, có thể lái chiếc xe sang thế này." Lên xe, Tô Vũ dựa vào ghế ngồi mềm mại, điều hòa thổi ra mát lạnh, anh nhìn Tiền Hào ở ghế lái nói.
Tiền Hào cười cười, nhìn Tô Vũ qua gương chiếu hậu: "Nếu tao có tiền mua xe sang thế này, tao đã đón mẹ tao về thành phố hưởng phúc rồi, tao chỉ là tài xế thuê thôi, đây là xe của ông chủ."
"Mày lấy xe của ông chủ ra ngoài, nếu ông ấy cần dùng xe thì sao?" Mã Hiểu Lộ tò mò hỏi.
Chương 135: Thỏ không ăn cỏ gần hang
"Này, nói cũng lạ thật, bình thường sếp tao đi đâu cũng phải có xe, nhưng lần này không hiểu sao, chỉ bảo tao chở ông ấy đến cổng thị trấn là xuống xe, dù sao cũng không phải chuyện tao có thể hỏi." Tiền Hào nhún vai nói.
"Đúng rồi, chúng ta đi đâu thế?" Tô Vũ thuận miệng nói.
"Phía tây thị trấn, chính là thôn cũ của chúng ta ngày xưa, mày còn nhớ chứ. Bên đó mới xây một khu nghỉ dưỡng, nhiều nơi vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ.
Tam Xoa Khảm Nhân, sườn núi Đả La, thác nước, tất cả đều được khai phá rồi, không ít nhân vật lớn tới đó tránh nóng nghỉ ngơi, vừa hay tao quen một người bạn ở trong đó có chút tiếng nói, nên thường ghé qua." Tiền Hào vừa lái xe cẩn thận, vừa giải thích.
Thôn cũ nơi Tô Vũ sống có phong cảnh thi vị, môi trường tuyệt đẹp, đặc biệt là dòng suối chảy qua thôn, nước trong vắt, thượng nguồn có nhà máy thủy điện xây dựng từ thời cải cách mở cửa, tuy giờ đã bỏ hoang.
Nhưng do tác động lâu dài, hạ nguồn hình thành bãi cát tự nhiên nổi lên, giữa hai thành phố lớn có một điểm nghỉ dưỡng như vậy thực sự rất hấp dẫn. Tô Vũ cũng có thể tận dụng cơ hội này để ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu.
Chiếc xe Mercedes màu đen lướt trên con đường nhựa phẳng phiu sạch sẽ, hai bên đường là những vườn cây ăn quả thương mại hóa, có táo, nho, anh đào...
Dọc đường, Tiền Hào liên tục giới thiệu, bởi vì có một số nơi trước đây là những khu vui chơi của họ thời thơ ấu, chỉ là bây giờ cây trồng kinh tế đổi thành vườn cây có sức hấp dẫn du lịch cao hơn.
Xe vòng qua một cây hòe lơn có ý nghĩa cột mốc, lăn bánh trên con đường sỏi đá, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường kêu "rắc rắc" vang lên, tình trạng xe cũng không còn tốt như lúc nãy nữa.
"Sắp tới rồi, đây là lối tắt, chúng ta có thể đi vòng ra phía sau khu nghỉ dưỡng, vào bằng cổng sau." Đây là con đường nhỏ dành riêng để vận chuyển lương thực rau quả, bình thường người ngoài không được đi đường này.
Nói rồi, Tiền Hào rút điện thoại gọi: "A lô, tôi tới rồi, cổng sau nhé!"
Cúp máy xong, lái thêm khoảng 5-6 phút, đi qua một vườn dâu lớn, dừng trước một cánh cổng sắt lớn.
Lúc này một người đàn ông mập mạp, mặc đồng phục, cầm máy đàm thoại cứ thỉnh thoảng nói gì đó, đặc biệt cái đầu trọc lóc cực kỳ bắt mắt.
Thấy Tiền Hào, người đàn ông dùng sức vẫy tay, rồi bảo bảo vệ mở cổng.
Tiền Hào lái thẳng vào, đỗ ở chỗ trống gần đó, rồi bước xuống xe.
Người đàn ông vội đưa điếu thuốc cho Tiền Hào, cười tới mức năm đặc điểm trên mặt dính vào nhau: "Anh Hào, đã lâu không thấy anh ghé đây."
Tiền Hào nhận điếu thuốc, nói: "Thời gian gần đây việc nhiều lắm, ông chủ chạy Đông chạy Tây, tôi làm sao có thời gian về được."
Sau khi châm lửa hút một hơi, Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ cũng theo xuống xe. Gã béo liếc nhìn hai người, khi thấy Mã Hiểu Lộ thì đồng tử rõ ràng giãn ra, nhưng lập tức lại dời mắt sang chỗ khác.
Anh ta có tiếng là kẻ háo sắc, các nữ phục vụ trong trang viên này hầu như đều bị anh ta nhòm ngó, nhưng anh ta cũng biết, ai nên đụng vào ai không nên.
Người phụ nữ này đẹp thật, nhưng cô cùng đi với Tiền Hào, mặc dù Tiền Hào chỉ là một tài xế nhỏ, nhưng cũng phải xem anh ta lái xe cho ai.
Có câu nói đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, nếu chọc tức Tiền Hào, thì Từ Thiên Thành phía sau anh ta, một người một tay che trời ở Thượng Nhiêu sẽ mất mặt. Lúc đó người chịu thiệt chính là mình.
Vì vậy, anh ta hiểu rằng, với người phụ nữ này, bản thân chỉ có thể ngắm nhìn, ngay cả nghĩ tới cũng khiến lòng anh ta lo sợ.
"Tiểu Vũ à, giới thiệu với mày, đây là một người anh em mà tao quen biết sau khi tao đi làm, tên Ngụy Minh." Tiền Hào giới thiệu với Tô Vũ.
Tô Vũ gật đầu, Ngụy Minh đưa Tô Vũ một điếu thuốc nhưng bị từ chối.
"Gần đây có gì vui không?" Tiền Hào vỗ vai Ngụy Minh hỏi.
"Anh Hào à, trời nóng thế này mà đến đây thì chỉ có hướng về thác Hà Cốc thôi, nơi đó mát mẻ và quan trọng hơn là có nhiều em xinh đẹp lắm, hehe!" Nói xong, Ngụy Minh cố ý liếc nhìn Mã Hiểu Lộ hai cái.
Biết rõ tính cách của Ngụy Minh, Tiền Hào kéo mạnh anh ta và nói nhỏ: "Nhóc thối, tôi cảnh cáo cậu trước nhé, đó là chị dâu của tôi đấy, cậu dám để ý tới cô ấy, tôi không để cậu yên đâu."
Ngụy Minh cười khà khà, vỗ ngực: "Anh Hào nói gì vậy, thỏ không ăn cỏ gần hang mà, em hiểu mà."