• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Muốn nuôi em béo lên à?

Nói tới đây, Tô Vũ mới nhớ ra: "A, vậy mấy ngày trước không phải là sinh nhật của em sao?"

Mã Hiểu Lộ thu tay về, hơi cúi đầu xuống. Mãi một lúc sau vẫn không nói gì nữa.

Hai người cứ như vậy vai kề vai đi trên đường.

"Đúng rồi, anh muốn nhiều dược liệu như vậy để làm gì thế? Hơn nữa đều là một số thuốc bổ." Mã Hiểu Lộ phá vỡ sự im lặng lúng túng trước.

Tuy rằng Mã Hiểu Lộ cũng không phải là sinh viên chuyên ngành y học, nhưng mà cô vẫn biết một chút về dược liệu vừa rồi.

Tô Vũ xách cái vali màu đen trong tay, anh đương nhiên sẽ không nói ra công dụng thật sự của những dược liệu này.

Bởi vì anh thực sự không biết nên giải thích như thế nào.

"Cơ thể yếu nên cần bồi bổ!"

Hai người giống như là mối tình đầu truy đuổi đùa giỡn nhau ở trên đường khiến những người khác phải ghen tị.

“Hiểu Lộ, hai người đã về rồi à, mau tới đây xem đi, bên này có tin tức này.” Nhìn thấy Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ trở về, Triệu Phi Phi nhanh chóng chạy tới kéo cánh tay Mã Hiểu Lộ, trực tiếp kéo cô tới sô pha ngồi xuống.

Vào lúc này, trên TV đang phát tin tức của ngày hôm nay.

Là một tin tức về bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Tân Hải.

Trong hai ngày qua, tin tức của bệnh viện về loại cúm mới không bị gián đoạn, nhiều người vẫn tiếp tục chú ý.

"Cô nhìn xem, cô gái này là con lai, du học ở nước ngoài, chẳng qua chỉ là một bác sĩ nội khoa trong bệnh viện mà thôi, nhưng nghe nói hình như đã tạo ra kỳ tích trong lĩnh vực y tế." Triệu Phi Phi giải thích cho Mã Hiểu Lộ.

Mà lúc này trong TV lại xuất hiện hình ảnh Tô Thiếu Uy, còn có cha của Tô Vũ là Tô Nhạc Luân cùng với Lý Nguyệt Hoa.

Mà vị bác sĩ tạo ra kỳ tích kia chính là Tiêu Tuyết Ny.

"Thay mặt gia đình, tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến bác sĩ Tiêu..." Tô Nhạc Luân ở trong TV đang dựa theo bài phát biểu được viết từ trước trong cuốn sổ và nói bằng tiếng phổ thông.

Sau khi xem một lúc, Mã Hiểu Lộ mới hiểu được.

“Tô Thiếu Uy bị bệnh từ khi nào thế?”

Nghĩ tới đây, Mã Hiểu Lộ chuyển sự chú ý sang Tô Vũ, mà Tô Vũ lại hoàn toàn không có ý muốn xem tin tức.

Ngược lại thì anh mỉm cười và đi thẳng vào phòng ngủ.

Đợi đến khi xác định Tô Vũ đã rời đi, Triệu Phi Phi mới nhỏ giọng hỏi: "Hiểu Lộ, đây không phải là nhà họ Tô sao? Các người cũng không biết sao?”

Mã Hiểu Lộ lắc đầu, cũng không có trả lời, chuyện này bây giờ cô cũng mới biết được.

Cuối bản tin, viện trưởng Đới An còn đưa ra một tuyên bố khác, nói rằng hiện tại Tiêu Tuyết Ny đã chính thức thành lập một nhóm nghiên cứu tinh anh, đang làm việc vất vả ngày đêm để tiêu diệt dịch cúm mới, tin tưởng sẽ thành công trong thời gian tới.

Đây cũng coi như chỗ thông minh của Đới An, dù sao Trung Quốc cũng là một đất nước rộng lớn, nhân tài xuất hiện lớp lớp, tuy rằng dịch cúm mới này đã quấy rầy đến chính quyền trung ương.

Nhưng Đới An vẫn không quá lo lắng, chuyện này trước sau gì cũng sẽ qua đi, tuy rằng hiện tại Tiêu Tuyết Ny cũng không thành tựu gì, nhưng ông ấy vẫn có thể gán ghép một phần công lao lên người Tiêu Tuyết Ny.

Mặc kệ Tiêu Tuyết Ny có cảm thấy phản cảm hay không, ít nhiều gì vị ông chủ lớn ở nước ngoài xa xôi kia cũng có thể hiểu được tấm lòng của Đới An.

Tô Vũ ngồi trong phòng, nhìn những dược liệu quý giá bên trong vali.

Tất cả các phương diện đều tốt hơn những thứ ở Dịch Phúc Quán không ít, chẳng qua là Tô Vũ không có cách nào để thiết lập một “Nhiếp Linh trận” vào lúc này, chỉ có thể sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất để hấp thụ linh khí trong những dược liệu này.

Quá trình này cần thời gian từ một đến hai ngày, Tô Vũ tin tưởng những dược liệu này sẽ có thể giúp anh thành công đột phá lên Trúc Cơ trung kỳ.

Nghĩ đến đây, Tô Vũ nhẹ nhàng đóng vali lại, ngày mai chỉ cần tìm một số dụng cụ thích hợp ở Dịch Phúc Quán để luyện chế những dược liệu này là được.

Vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, ánh sáng màu tím chợt lóe lên trong mắt Tô Vũ liền biến mất.

Anh nhìn lại, người đến là Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ ghé vào bên giường, sau đó lăn một vòng rồi nằm trên giường, dùng hai tay chống cằm nhìn Tô Vũ, chớp chớp đôi mắt to: “Cái đó… em nói cho anh nghe chuyện này.”

Tô Vũ sửng sốt, sau đó quay người lại hỏi: “Thần thần bí bí, không phải em lại đói bụng chứ?”

Mã Hiểu Lộ lập tức mím môi: “Anh làm sao vậy? Muốn nuôi em béo lên à? Nhưng mà nói ra cũng rất kỳ lạ, khoảng thời gian gần đây sức ăn của em tăng lên không ít, làm em sầu muốn chết đây!”

Tác dụng của một viên Tiểu Trúc Cơ Đan đối với người bình thường thật sự là có hiệu quả nhanh chóng, hơn nữa sau khi Mã Hiểu Lộ ngất xỉu lần trước, Tô Vũ đã sử dụng Vô Sắc Nghịch Quang Châm để khơi thông kinh lạc của cô, cho nên sức ăn tăng lên là chuyện bình thường.

“Em muốn nói, trong nhà anh xảy ra chuyện lớn như vậy, không phải anh nên quay về xem thế nào sao?”
Chương 47: Rốt cuộc chúng ta làm sai cái gì?

Theo những gì nhìn thấy trên tin tức, Tô Thiếu Uy bệnh nặng, quả thật là một cơ hội không tệ để Tô Vũ hàn gắn lại mối quan hệ với nhà họ Tô.

Hơn nữa, Mã Hiểu Lộ biết Tô Vũ hiện tại không giống như trước kia, ít nhất trông không có vẻ chơi bời lêu lổng như trước kia, nhà họ Tô sẽ nể mặt quan hệ huyết thống, có lẽ sẽ thu xếp tốt cho Tô Vũ.

Đến lúc đó, Tô Vũ cũng không cần phải học việc ở một y quán nhỏ không có gì nổi bật nữa.

“Em bảo anh về nhà xin lỗi ư?” Tô Vũ nghiêm mặt nói.

Mã Hiểu Lộ suy nghĩ rồi nói: “Anh cũng có thể hiểu như vậy, nhưng em tin tưởng cha anh sẽ vì tình cảm cha con mà không gây khó dễ với anh.”

Mã Hiểu Lộ lo lắng không biết Tô Nhạc Luân có thể tha thứ cho Tô Vũ hay không, mà Tô Vũ chỉ đơn giản nghĩ rằng chuyện này là một chuyện hết sức hoang đường.

Nếu Tô Nhạc Luân còn coi trọng tình cảm cha con gì đó, chắc chắn ông ta sẽ không thể đuổi Tô Vũ ra khỏi nhà dứt khoát như thế, hiện tại đừng nói đến chuyện Tô Vũ về nhà chủ động thừa nhận lỗi lầm mà vốn dĩ bản thân không mắc phải, cho dù bây giờ Tô Nhạc Luân đến cầu xin anh, Tô Vũ cũng tuyệt đối không có chút thông cảm nào.

Anh đã nhìn thấu gia đình lạnh lùng đó, quyết tâm không dính líu gì đến gia đình đó nữa.

Tuy rằng anh có nhiều bất mãn với nhà họ Tô, nhưng Tô Vũ cũng hiểu, sở dĩ Mã Hiểu Lộ nói như vậy cũng là xuất phát từ ý tốt.

Anh không nên trút những cảm xúc với nhà họ Tô lên người Mã Hiểu Lộ.

Tô Vũ suy nghĩ giây lát rồi nói: “Vậy em nói cho anh biết, rốt cuộc chúng ta làm sai cái gì?”

Mã Hiểu Lộ nghiêng cổ, nếu như muốn khẳng định đã làm sai chuyện gì thì hình như chỉ có Tô Vũ trước đây không lo làm ăn đàng hoàng, khiến nhà họ Tô mất mặt. Nhưng nếu muốn nói đến mất mặt, những chuyện mà Tô Thiếu Uy đã làm chỉ có hơn chứ không hề kém Tô Vũ.

Suy cho cùng thì vẫn là vấn đề không được yêu thương, dù là Tô Vũ hay mẹ Tô Vũ không nhận được sự yêu thương của Tô Nhạc Luân, thì đây cũng là nguồn gốc của toàn bộ mọi chuyện.

Mà ngoại trừ việc nhà họ Tô cho Tô Vũ một căn nhà ở bên ngoài ra, thì hoàn toàn không có gì nữa.

Thậm chí đến cả chi phí sinh hoạt của Tô Vũ, phần lớn đều là do Mã Hiểu Lộ đưa cho anh, cho nên cũng khó có thể nói là đúng hay sai.

Thấy Mã Hiểu Lộ không nói gì, Tô Vũ tiếp tục nói: “Vậy nếu như không có gì sai, tại sao chúng ta còn phải xin lỗi?”

“Nhưng mà...” Mã Hiểu Lộ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Tô Vũ cắt ngang.

Lần đầu tiên Tô Vũ vươn tay ra nắm lấy tay Mã Hiểu Lộ, bốn mắt nhìn nhau: “Anh biết trong lòng em đang lo lắng chuyện gì, chỉ cần em tin tưởng anh, không cần trở về nhà họ Tô thì chúng ta vẫn có thể sống tốt.”

Một câu nói đơn giản này lại khiến Mã Hiểu Lộ cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, phải biết rằng ngay cả thời điểm kết hôn, Tô Vũ cũng chưa từng nói với cô những lời yêu thương đơn giản nhưng cảm động như vậy.

Mặc kệ những gì người đàn ông nói lúc này có phải sự thật hay không, Mã Hiểu Lộ không đáp lại, nhưng sâu trong lòng lại cực kỳ tin tưởng. Những ngày qua cô luôn chống chọi một mình, hiện tại có thêm một người chắn trước mặt, cô còn có gì phải sợ hãi nữa?

“Ra vẻ, ai muốn sống tốt cùng anh?” Một cái gối đầu bay về phía Tô Vũ, sau đó Mã Hiểu Lộ vui vẻ xoay người đi tắm.

Vừa bước ra khỏi cửa, Triệu Phi Phi đã thấy Mã Hiểu Lộ cúi đầu thầm vui mừng: “Hiểu Lộ, chuyện gì khiến cô vui vẻ thế?”

“Nào có...” Mã Hiểu Lộ qua loa đáp lại rồi đi vào phòng tắm.

“Tiểu Uy, sức khỏe con vừa mới khá hơn, lại đi đâu thế?” Tô Thiếu Uy vừa mới trở về từ bệnh viện, nửa đêm đã chuẩn bị ra ngoài, Lý Nguyệt Hoa lo lắng gọi với theo từ phía sau.

“Mẹ, con trai của mẹ mạng lớn không chết được, ở trong bệnh viện lâu như vậy con sắp ngạt thở chết rồi, ra ngoài hít thở không khí, cho con ít tiền đi.” Tô Thiếu Uy vừa rung chân vừa nói với Lý Nguyệt Hoa.

Lý Nguyệt Hoa lo lắng nhìn con trai, sau đó rút một tấm thẻ ngân hàng trong ví ra: “Cẩn thận chút, nhớ về nhà sớm, có nghe thấy không?”

Tô Thiếu Uy nhận lấy thẻ ngân hàng vẫy vẫy rồi nói: “Biết rồi, sao lại dài dòng như vậy chứ.” Nói xong thì quay người đi ra ngoài.

Có thể những người khác không biết Tô Thiếu Uy đã xảy ra chuyện gì, ngay cả kết quả chẩn đoán do bệnh viện đưa ra cũng không trực tiếp chỉ ra rằng Tô Thiếu Uy thành ra như vậy là do con người gây ra.

Nhưng trong lòng Tô Thiếu Uy lại biết rất rõ, kể từ sau khi anh ta xảy ra xung đột với Tô Vũ thì liền biến thành như vậy.

Cho nên dù thế nào thì vẫn phải tính món nợ này lên đầu Tô Vũ.

“Thằng khốn chết tiệt, mày cứ đợi đó cho tao, xem tao xử lý mày thế nào.”

Trong hai ngày tiếp theo, tin tức đều là về những tiến triển trong việc điều trị bệnh cúm mới.

Mà khoảng thời gian ngắn này cũng khiến danh tiếng của Tiêu Tuyết Ny nổi như cồn trong giới bác sĩ, có người nói cô ấy thông thạo cả Tây y lẫn Đông y, có người nói cô ấy có bàn tay vàng, thậm chí còn có người nói rằng cô ấy là thần tiên giáng trần gì đó. Độ nổi tiếng của cô ấy không hề thua kém bất kỳ ngôi sao nào.
Chương 48: Tại sao trước đó không nói rõ?

Tô Vũ ngồi ở Dịch Phúc Quán, công việc kinh doanh của Dịch Phúc Quán hai ngày nay cực kỳ vắng vẻ, bởi vì bệnh viện đã phát triển thuốc đặc trị dịch cúm dựa trên đơn thuốc mà Tô Vũ cung cấp, dịch cúm đang lan truyền cũng đã được ngăn chặn, việc kinh doanh của Dịch Phúc Quán đương nhiên cũng không còn tốt như trước.

Nhưng hai ngày nay Tô Vũ lại không hề rảnh rỗi, ngoài trừ việc mỗi ngày đều phải đến bãi biển luyện tập ra, dưới sự trợ giúp từ dược liệu quý mà Thẩm Ngạo cho, anh thật sự đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, tử cực linh đồng cũng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Anh còn thành công đổ đầy linh khí vào viên đá ngũ sắc lấy được từ cửa hàng châu báu lần trước, vốn dĩ muốn đưa viên đá này cho Mã Hiểu Lộ làm bùa hộ mệnh.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, viên đá này vẫn chưa đáp ứng được mong muốn của anh, không gian chứa đựng bên trong thật sự rất nhỏ, hơn nữa viên đá này cũng không quá đẹp, con gái đeo thứ này có vẻ không được lịch sự tao nhã cho lắm.

Cho nên Tô Vũ vẫn muốn tìm một khối ngọc đẹp hơn, chế tạo pháp khí mới cho Mã Hiểu Lộ, coi như quà sinh nhật muộn cho cô.

“Chao ôi, cậu xem đi, phái học thuật người ta quả là khác biệt, hiện tại bác sĩ Tiêu là tâm điểm của sự chú ý, chỉ có kẻ ngốc như cậu mới hai tay dâng cơ hội kiếm tiền tốt như vậy cho người khác.”

Hiển nhiên Trần Phúc cảm thấy hơi thất vọng, bởi vì rõ ràng đơn thuốc này là do Tô Vũ viết ra, ông ta tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà Tô Vũ lại hào phóng đưa đưa nó cho người khác, điều này khiến Trần Phúc cảm giác như giấc mộng làm giàu của mình đã tan biến.

“Có gì phải tiếc nuối? Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý, sau này vẫn còn cơ hội để kiếm tiền, cũng sắp đến giờ rồi, hôm nay tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.” Tô Vũ nói xong thì đứng lên, phủi mông rời đi.

Trần Phúc cũng không nói nhiều, tuy rằng công việc kinh doanh ảm đạm, nhưng theo một cách nào đó cũng đã chứng minh, Tô Vũ quả thật có tài. Cho nên giống như những gì Tô Vũ đã nói, giữ lại Tô Vũ chẳng khác gì giữ lại thần tài, sau này vẫn còn nhiều cơ hội để kiếm tiền.

Hôm nay là ngày mà Thẩm Ngạo mời Tô Vũ đến dự một buổi gặp gỡ đặc biệt.

Tuy rằng Thẩm Ngạo không nói rõ là loại gặp gỡ gì, nhưng Tô Vũ cũng đã đoán được ít nhiều, buổi gặp gỡ hôm nay tuyệt đối không đơn giản.

Tô Vũ ngồi trên chiếc Mercedes-Benz màu đen, tâm trạng bình tĩnh như nước, không chút gợn sóng.

Nhưng giờ phút này Thẩm Ngạo đi cùng anh lại đang lo lắng bất an, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, thiên đường hay địa ngục đều phụ thuộc vào ngày hôm nay.

“Không phải bây giờ các người nên nói cho tôi biết đây là loại gặp gỡ gì rồi sao?” Tô Vũ dựa vào trên ghế, nhắm hờ hai mắt nói.

Thẩm Hân Duyệt nhìn Thẩm Ngạo, có hơi do dự, nhưng đã đến lúc này rồi, Tô Vũ và bọn họ đã ngồi chung trên một chiếc thuyền.

Trước đây vì lo lắng Tô Vũ phát hiện ra sẽ trực tiếp từ chối, cho nên bọn họ vẫn luôn giấu giếm, nhưng có lẽ lúc này đã có thể nói rõ.

Thẩm Ngạo nhìn Thẩm Hân Duyệt gật đầu, sau đó Thẩm Hân Duyệt thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Tô Vũ: “Anh Tô, có lẽ anh cũng biết lần trước cha tôi bị thương nặng, suýt chút nữa đã chết đúng không?”

Tô Vũ khẽ gật đầu, chuyện này không cần phải bàn nhiều, anh cũng không có gì bất ngờ, có thể khẳng định là xung đột lợi ích trong giang hồ.

Chiếc bánh lớn như vậy, nhưng ai cũng muốn độc chiếm, cho nên mới tranh giành đến mức anh sống tôi chết.

Thẩm Hân Duyệt nói tiếp: “Tuy rằng chưa thể xác định, nhưng chúng tôi đã đoán được đại khái mọi chuyện là do Từ Thiên Thành gây ra, mà buổi gặp gỡ lần này cũng là do ông ta khởi xướng.”

“Ồ, các người đưa tôi đi tham gia Hồng Môn Yến à?”

“Anh không phải người ngoài, tôi cũng xin nói thẳng, chúng tôi muốn xin anh giúp Hải Đông Hội của chúng tôi vượt qua thời điểm mấu chốt này.” Thẩm Hân Duyệt lúc này vô cùng thẳng thắn.

“Tại sao trước đó không nói rõ?” Tô Vũ lạnh lùng nhìn Thẩm Hân Duyệt ở bên cạnh.

Một sự áp bức lạnh lùng ập đến khiến Thẩm Hân Duyệt không biết phải làm sao: “Cái này...”

Thật ra không cần Thẩm Hân Duyệt phải giải thích, trong lòng Tô Vũ cũng biết rõ, đám người này đều là cáo già trên giang hồ.

Nếu như nói rõ từ trước sẽ khiến Tô Vũ có thời gian cân nhắc, hiện tại ép buộc trói Tô Vũ lên thuyền của bọn họ, cho dù như vậy có thể sẽ khiến Tô Vũ cảm thấy vô cùng phản cảm, nhưng Tô Vũ cũng không thể trực tiếp từ chối vào lúc này nữa.

Bởi vì nếu từ chối vào lúc này, đồng nghĩa với việc trở mặt với Hải Đông Hội, điều này sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho anh.

Vào lúc Thẩm Hân Duyệt còn đang không biết nên giải thích thế nào thì xe đã đến bến cảnh thành phố Tân Hải.

Lúc này đang có một con tàu du lịch to lớn sang trọng đậu ở ven bờ biển, màu sắc chủ đạo là màu trắng khiến người ta cảm thấy vô cùng chói mắt.
Chương 49: Chẳng lẽ là ảo giác?

Sau khi xuống xe, Thẩm Hân Duyệt thì thầm với Tô Vũ: “Anh Tô, sau khi trở về tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng, nhưng mà bây giờ...”

Tô Vũ xua tay ra hiệu Thẩm Hân Duyệt không cần nói nữa, đúng lúc này, một người đàn ông trên dưới bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng, đi giày da bóng loáng, ném điếu xì gà trong tay xuống đi về phía bên này.

“Ha ha ha, phái đoàn của ông chủ Thẩm Hải Đông Hội quả thật rất ấn tượng, để bọn tôi phải hít nhiều gió lạnh như vậy.”

Người này liên tục tới gần khiến sắc mặt của Thẩm Ngạo và Thẩm Hân Duyệt cũng liên tục tối sầm lại.

“Từ Thiên Thành, tôi làm sao có thể so sánh được với ông?” Thẩm Ngạo nhìn về phía đám người phía sau Từ Thiên Thành.

Đám người này đều là nanh vuốt của Từ Thiên Thành, người nào người nấy đều có thủ đoạn tài nhẫn, trong đó còn có một số là người của Hải Đông Hội.

Thẩm Ngạo cũng không thông báo cho bất kỳ ai trong Hải Đông Hội biết đến buổi tụ hội lần này, gần như là một người một ngựa đến đây, nhưng bây giờ đám người đó lại xuất hiện ở chỗ này, kẻ ngốc cũng biết bọn họ đã muốn đổi phe.

“Ha ha, Hội trưởng Thẩm, chuyện này là ông làm không đúng rồi, Hải Đông Hội bàn chuyện hợp tác với ông chủ Từ, ông lại muốn quyết định một mình, ông coi bọn tôi là gì thế?” Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, hơi gầy ở phía sau Từ Thiên Thành nói, giọng điệu mỉa mai châm chọc khiêu khích Thẩm Ngạo.

“Phạm Thừa, anh là đồ ăn cây táo rào cây sung, tôi...” Dáng người của Thẩm Hân Duyệt vốn đã cao gầy, lại thêm giày cao gót, khiến cô ta không hề thua kém Tô Vũ, cũng không sợ hãi khi đối mặt với Phạm Thừa.

Ánh mắt đang trừng Phạm Thừa của cô ta sắc bén như lưỡi dao, từ sau sự việc lần trước xảy ra ở Hải Đông Hội, Thẩm Hân Duyệt đã bí mật điều tra những người trong ứng ngoại hợp với Từ Thiên Thành, kẻ đó rất có thể là tên Phạm Thừa này, cho nên Thẩm Hân Duyệt không hề giữ thái độ hòa nhã khi đối mặt với anh ta. Lúc này hai bên chỉ mới gặp mặt đã nồng nặc mùi thuốc súng. Thật ra là vì trong lòng hai bên đều biết rõ đạo lý người chết vì tiền, chim chết vì ăn.

Nhưng không tỏ rõ, bằng không sẽ không phải là tụ họp mà là đánh nhau.

Thẩm Ngạo tiến lên hai bước: “Hân Duyệt, ở đây đều là chú bác bề trên của con, không được vô lễ.”

Thấy hội trưởng Hải Đông Hội đã mở miệng, tất nhiên Từ Thiên Thành cũng muốn thể hiện phong độ ga lăng của mình.

Ông ta xoay người lại lạnh lùng nhìn Phạm Thừa: “Ở đây đến lượt cậu nói chưa?”

Phạm Thừa tự biết mình không chiếm được hời, nên hậm hực lùi sang một bên.

“Hóa ra là Hân Duyệt đấy à? Nhìn mắt của chú này, đúng là con gái thay đổi quá nhiều. Mới đầu chú còn tưởng là hội trưởng Thẩm tìm mẹ kế cho cháu nữa đấy.” Từ Thiên Thành tiếp tục không giữ mồm giữ miệng chế giễu.

Thẩm Hân Duyệt tức đến mức nghiến răng. Đột nhiên ánh mắt của Từ Thiên Thành đặt lên người Tô Vũ.

Lúc nhìn thấy Tô Vũ, Từ Thiên Thành lại vô thức nhíu mày, bởi vì thiếu niên này ăn mặc bình thường.

Làm một tài xế còn chẳng đủ tư cách, nhưng ban nãy anh lại bước xuống từ ghế sau của chiếc Mercedes-Benz.

Không chỉ thế, Từ Thiên Thành còn phát hiện, ngay cả Thẩm Ngạo cũng tự xuống xe, nhưng anh lại được A Tứ mở cửa xe.

Ông ta đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu rõ đạo lý không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

“Vị này lại là ai thế? Liệu có phải là cháu bà con xa gì đó của ông hay không?” Dứt lời, Từ Thiên Thành còn cười ha hả.

Tiếng cười điên cuồng ngang ngược đến mức trắng trợn này đã mang đến cho người khác cảm giác Từ Thiên Thành ông ta không hề để chuyện gì vào mắt.

“Quản chặt miệng của ông đi.” Một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu Từ Thiên Thành. Đây là thông tin mà Tô Vũ đã thông qua thần thức truyền đến não bộ của Từ Thiên Thành.

Do đó người bên cạnh chẳng hề hay biết, cũng hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nào cả.

“Ai? Là ai đang nói đó? Có giỏi thì bước ra đây cho tôi.” Từ Thiên Thành nhìn xung quanh mới phát hiện dường như ban nãy chẳng có ai nói chuyện với ông ta.

“Chẳng lẽ là ảo giác?”

Thấy Từ Thiên Thành đang điên điên khùng khùng. Thẩm Ngạo cũng cảm thấy mừng thầm trong bụng: “Ông chủ Từ làm sao vậy? Nếu không thì lên thuyền nghỉ ngơi một lát nhé?”

Sau đó khi Thẩm Ngạo đi ngang qua Phạm Thừa, lườm nguýt tên ăn cây táo rào cây sung này.

Cả du thuyền xa hoa chia thành ba tầng. Tầng cao nhất là tầng ngắm cảnh ngoài trời, hầu như tầng chính giữa đều là mấy căn phòng, bao gồm phòng ăn, phòng hội nghị, v.v. Còn tầng cuối cùng là hàng hóa chất đống.

Nhóm bốn người Tô Vũ đi thẳng đến một phòng hội nghị ở tầng hai.

Qua bước đầu quan sát ban nãy, Tô Vũ cảm thấy khả năng cao du thuyền xa hoa này là nơi chôn thây của cha con Thẩm Ngạo.

“Nơi nguy hiểm thế này mà hai người cũng dám xông vào, đúng là chán sống rồi mà.” Tô Vũ đang đi đằng sau Thẩm Hân Duyệt, lắc đầu nói.

Với sự chuẩn bị của Từ Thiên Thành vào ngày hôm nay, cho dù Ngô Tú Phong không chết, chắc chắn cũng không thể bước xuống du thuyền này.

Mà trên thực tế đối với Từ Thiên Thành, Ngô Tú Phong chưa từng là bùa hộ mệnh của Hải Đông Hội. Ông ta chỉ kiêng kỵ Lục Hợp Môn đứng sau Ngô Tú Phong mà thôi.

Mà hôm nay cũng có một phần ý tứ thăm dò ở bên trong. Từ Thiên Thành luôn không tin rằng, Hải Đông Hội có thể nhận được sự trợ giúp đắc ý của Lục Hợp Môn.

Bởi vì nếu trên tay nắm giữ sức mạnh của Lục Hợp Môn thì với hạng người như Thẩm Ngạo đã sớm nuốt chửng Thượng Nhiêu rồi.
Chương 50: Mèo khóc chuột

Lần trước tập kích Hải Đông Hội, Lục Hợp Môn chẳng có động tĩnh gì. Hôm nay tổ chức Hồng Môn Yến với Thẩm Ngạo, nếu Lục Hợp Môn vẫn không có động tĩnh gì, vậy thì Từ Thiên Thành ông ta sẽ không khách sáo nữa.

“Anh Tô nói gì thế?” Thẩm Hân Duyệt không hiểu ý trong câu nói của Tô Vũ.

“Từ khi hai người đặt chân lên trên du thuyền này, Từ Thiên Thành đã hạ quyết tâm không cho hai người sống sót rời khỏi đây rồi.” Tô Vũ hờ hững nói.

“Không thể nào, cho dù ông ta là Từ Thiên Thành cũng không dám trắng trợn muốn lấy mạng tôi như thế. Ai cũng biết tôi đã lên trên du thuyền này. Thẩm Ngạo tôi cũng được xem là người có máu mặt ở thành phố Tân Hải, nếu lọt vào bẫy do Từ Thiên Thành thiết kế không ra ngoài được, ông ta cũng đừng hòng có chỗ đứng ở thành phố Tân Hải.”

Lời nói của Thẩm Ngạo rất cố chấp thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.

“Đúng đó, anh Tô đừng quá lo lắng. Từ Thiên Thành vẫn chưa to gan đến thế. Cho dù Trung Quốc không phải là quốc gia đứng tên du thuyền này, nhưng họ cũng không dám làm loạn trên vùng biển Trung Quốc đâu. Dù là ông Diêm cũng chẳng dám khiêu chiến pháp luật của Trung Quốc.” A Tứ cũng tràn đầy tự tin nói.

Thấy bọn họ đều vô tư, tất nhiên Tô Vũ cũng không tiện nói gì nhiều, mà nhún vai nói: “Vậy mấy người tốn nhiều công sức mời tôi đến đây để làm gì?”

Thẩm Ngạo từ tốn đi tới bên cạnh Tô Vũ khẽ nói: “Chúng tôi là doanh nhân, tất nhiên phải tuân thủ luật pháp quốc gia một cách vô điều kiện. Nhưng ở bên ngoài phạm vi pháp luật lại có rất nhiều cuộc tranh giành cấu xé lẫn nhau.”

“Ồ.” Tô Vũ tỏ vẻ rất muốn nghe thử.

“Cậu Tô không biết đấy thôi. Vốn dĩ Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang đều thuộc về ông Diêm. Ông ấy đã lần lượt giao hai nơi này cho chúng tôi.

Nhưng bên trong có rất nhiều tranh chấp về mặt lợi ích. Phần lớn thời gian chúng tôi chỉ có thể phân cao thấp trong bóng tối. Nói trắng ra là nắm đấm của ai cứng hơn thì người đó quyết định.

Hôm nay ngoài mặt là một bữa tụ họp, nhưng trên thực tế lại là sân khấu để âm thầm so đo. Do đó thắng thua chẳng hề liên quan đến tính mạng, nhưng lại liên quan đến tiền đồ.

Chỉ cần cậu Tô có thể giúp tôi đánh bại Từ Thiên Thành thì từ nay về sau tôi cam đoan cậu Tô sẽ sống vinh hoa cả đời.”

Cam đoan anh sẽ sống vinh hoa cả đời? Nhưng Tô Vũ chưa từng bận tâm đến lời khoác lác của Thẩm Ngạo.

“Ha ha, vinh hoa cả đời ư? E rằng ông không cho được. Được rồi, cứ xem tình hình trước đã.” Tô Vũ mỉm cười bỏ qua mọi thứ, rồi vung tay đi thẳng vào trong.

Để lại A Tứ vẫn luôn nghi ngờ Tô Vũ. Cho dù người này đã giết Hắc Hùng, kể cả Ngô Tú Phong, nhưng chưa ai từng tận mắt chứng kiến.

Càng có một vấn đề quan trọng nhất là, Tô Vũ thực sự quá trẻ. Ông bà ta thường nói tuổi trẻ bồng bột. Không ai nói rõ được rốt cuộc Tô Vũ này nặng bao nhiêu.

“Cô cả, người này có đáng tin không?” A Tứ lo lắng hỏi.

Bởi vì bây giờ Tô Vũ gần như là toàn bộ niềm hi vọng của họ. Nếu Tô Vũ là đồ vô dụng, có lẽ đến lúc đó đối mặt với người đông thế mạnh sẽ dứt khoát phản chiến lâm trận, vậy thì Hải Đông Hội sẽ không còn tồn tại nữa.

Trong số mọi người ở đây, chắc hẳn Thẩm Hân Duyệt là người tiếp xúc với Tô Vũ nhiều nhất.

Mặc dù Tô Vũ trông còn khá trẻ, nhưng từ đầu đến cuối luôn mang đến cảm giác đáng tin cậy cho Thẩm Hân Duyệt. Đây là sự trầm ổn gấp mấy lần những gì anh đang đối mặt.

Còn về phần tại sao thì cô ta cũng không nói rõ được.

“A Tứ, đã dùng người thì đừng nghi ngờ. Trong suốt quá trình, anh ấy có vô số cơ hội để rời đi, nhưng anh ấy chẳng hề làm thế. Hơn nữa tôi tin rằng với bản lĩnh có thể giết chết Hắc Hùng và đại sư Ngô, chắc chắn anh ấy có thể dễ dàng chạy thoát.

Nhưng anh ấy lại không làm vậy. Chẳng lẽ việc này chưa đủ chứng minh, trong lòng anh ấy tự tin hay sao?”

Nói xong, Thẩm Hân Duyệt còn hít sâu một hơi, cũng đi vào trong. Trong phòng hội nghị du thuyền trên biển được trang trí lộng lẫy. Dưới ánh đèn chùm pha lê khổng lồ, thảm đỏ dưới sàn đỏ thắm như đã nhuốm máu.

Như thể thảm đỏ như vậy là sự ngụy trang không tồi để giết người. Cho dù máu tươi bắn tung tóe cũng khó bị người ta phát giác.

Lúc này trong phòng hội nghị đã có không ít người. Bọn họ đều mạnh ai nấy làm, mỗi bàn được ngăn cách nhau, xếp ở hai bên, đang nói cười giao lưu lẫn nhau.

Mà ở vị trí cao nhất đặt một chiếc ghế bành cổ xưa được chế tạo từ gỗ sưa. Trên ghế trải một tấm da hổ với khí thế phi phàm, không biết là dành cho ai.

Sau khi mấy người Tô Vũ tiến vào, có một cô gái có vóc dáng cao ráo búi tóc cao, mặc sườn xám in hoa màu đỏ đi tới, mời bốn người đến trước một chiếc bàn ngồi xuống.

“Ha ha, hội trưởng Thẩm đến rồi, chúng tôi đã đợi lâu lắm rồi đấy. Nghe nói quãng thời gian trước hội trưởng Thẩm bị bệnh, tôi đã lo lắng một hồi, không biết bây giờ thế nào rồi?” Một gã đàn ông đầu trọc cười ha hả, miệng còn có vài chiếc răng sâu, vui vẻ chào hỏi Thẩm Ngạo, còn giả vờ giả vịt quan tâm sức khỏe của ông ta.

Người này là Từ Thiên Cường - em trai Từ Thiên Thành, cũng cá mè một lứa, chẳng phải là kẻ tốt lành gì y như Từ Thiên Thành.

Ỷ vào thế lực của Từ Thiên Thành mà vẽ đường cho hươu chạy ở Thượng Nhiêu. Người bình thường hoàn toàn không dám làm gì ông ta, thậm chí rất nhiều chuyện Từ Thiên Thành không tiện ra mặt đều do ông ta giải quyết ngoài sáng hoặc trong tối.

Trước đây ông ta chẳng hề tiếp xúc với Thẩm Ngạo, mà chỉ từng gặp mặt một lần ở buổi tụ họp với quy mô lớn.

Bây giờ lại chủ động hỏi han sức khỏe của Thẩm Ngạo đến thế, đúng thật là giả từ bi mèo khóc chuột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK