• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Quay lại Kim Lăng

Có thể đưa hết tiền của mình cho Mã Hiểu Lộ, thứ nhất là căn bản Tô Vũ không cần nhiều tiền như vậy. Thứ hai, đó cũng là một kiểu cưng chiều đối với Mã Hiểu Lộ, làm như vậy để cô không phải vất vả nhìn sắc mặt của người khác.

Đối với Mã Hiểu Lộ, mặc dù số tiền này đúng là rất nhiều, nhưng điều khiến cô cảm nhận nhiều hơn chính là sự quan tâm và ấm áp của Tô Vũ dành cho cô.

"Chú Lý, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước đây, gặp lại sau." Chu Triết lễ phép chào Lý Thiện Nguyên rồi cùng đám người Tô Vũ đi ra ngoài.

Lý Thiện Nguyên không nói gì, mà thật ra là ông ta cũng chẳng biết nói gì, chỉ có thể cười và gật đầu liên tục.

Quay đầu lại và nhìn thấy Lý Thiện Nguyên lắc đầu thở dài, ông chủ Triệu tò mò hỏi: "Lão Lý, ông sao vậy? Chẳng lẽ người khác không vừa ý đồ của ông sao?"

Lý Thiện Nguyên mỉm cười lắc đầu, vậy cũng không phải, cho dù có người nhìn trúng cái chén của ông ta thì ông ta cũng sẽ không bán. Ông ta chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối vì không nhận ra món đồ tốt như vậy trong cửa hàng của mình, thật sự là ông ta đã sống như một con chó mấy chục năm nay.

Mà đương nhiên ông ta không biết rằng nếu viên đá hoa mai còn ở trong cửa hàng của ông ta thì nó sẽ mãi mãi là một khối đá thải bình thường không ai thèm quan tâm.

Là Tô Vũ cho nó giá trị như vậy, đương nhiên cũng là bởi vì viên đá này thực sự có tiềm năng như vậy, bề ngoài là giá trị của viên đá, nhưng thực chất lại là giá trị của Tô Vũ, tuy nhiên không ai biết tất cả những điều này và Tô Vũ cũng không giải thích điều đó với bất cứ ai.

Tô Thiếu Uy cầm một tấm danh thiếp ở trong tay, vừa rồi anh ta có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc, cho đến bây giờ anh ta vẫn cảm thấy có chút quay cuồng.

Xem ra người vừa rồi thật sự là một nhân vật lớn, nhưng Tô Thiếu Uy chưa từng thấy xuất hiện trước công chúng, chỉ là e rằng toàn bộ thành phố Tân Hải cũng không tìm ra được mấy người có thể dễ dàng bỏ ra cả 10 triệu như vậy, ngay cả nhà họ Tô cũng không thể nào có gia sản như vậy.

Tô Thiếu Uy khẽ gật đầu như có điều suy nghĩ, không phải ông già kia nói muốn bồi thường cái gì thì cứ gọi điện thoại sao? Nói không chừng đến lúc đó có thể yêu cầu một khoản bồi thường theo ý muốn.

“Lập tức chuẩn bị, tôi muốn quay lại Kim Lăng.” Thiện Bản Thanh ngồi trong xe, hai tay cầm viên đá hoa mai như thể lấy được báu vật và nói với tài xế.

"Nhưng ông Thiện à, vẫn chưa tìm được bác sĩ mà?" Diêm Đan Dương ở bên cạnh có chút khẩn trương, nếu như Thiện Bản Thanh trở lại ngay lúc này thì chẳng phải kế hoạch của ông ta sẽ hoàn toàn bị xáo trộn hay sao?

Thiện Bản Thanh thở dài và nói: "Bây giờ Vũ Băng đang bị bệnh tật hành hạ, người làm ông nội như tôi cảm thấy rất đau lòng. Hơn nữa, bao nhiêu năm qua tôi đã đi khắp nơi tìm danh y, về cơ bản là không còn hy vọng. Tuy nhiên miếng pháp khí này có thể giảm bớt nỗi đau cho Vũ Băng, đến lúc đó lại tiếp tục tìm danh y khác cũng không muộn.”

Bây giờ thậm chí Thiện Bản Thanh còn có chút mê tín lạc hậu, ông ấy tin rằng tác dụng của loại đá này sẽ hiệu quả hơn các loại thuốc thông thường, mà trên thực tế nó đúng thật là có hiệu quả hơn các loại thuốc thông thường.

Diêm Đan Dương cũng biết rõ tính tình của Thiện Bản Thanh, một khi ông ấy đã quyết định điều gì đó thì sẽ không dễ dàng thay đổi, đặc biệt là chuyện có liên quan đến cháu gái nhỏ của ông ấy, có là ai nói thì ông ấy cũng không nghe lọt tai.

Cho nên Diêm Đan Dương cũng rất khôn ngoan mà ngậm miệng lại, tuy rằng kế hoạch bị xáo trộn nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu, ông ta cũng có thể nhìn kỹ xem thằng nhóc này có thể gây ra sóng to gió lớn gì ở thành phố Tân Hải.

“Oa oa oa, Hiểu Lộ, cô mau tát tôi một cái thật mạnh đi, tôi muốn xem đây có phải là mơ không?” Triệu Phi Phi ngồi bên cạnh Mã Hiểu Lộ, cô ấy nắm lấy tay Mã Hiểu Lộ và nói.

Những điều xảy ra ngày hôm nay ngay cả khi nằm mơ cũng không thể được sắp xếp như thế được.

Mã Hiểu Lộ uống một ngụm nước rồi đáp lại: "Tôi còn muốn cô tát tôi hai cái để xem có phải là đang nằm mơ hay không đây."

Lúc này Chu Triết ngồi ở trên sô pha bật TV lên và nói: "Được rồi, chị Hiểu Lộ, bây giờ chị đã trở thành triệu phú rồi."

Bấy giờ Triệu Phi Phi cũng kịp phản ứng lại, lập tức cô ấy mở to mắt nói: "Đúng vậy, Hiểu Lộ, bây giờ cô đã trở thành phú bà rồi, sau này tôi phải ôm chặt đùi cô mới được."

Hiện tại đã là buổi trưa, Tô Vũ cười nói với ba người: "Mọi người không cần gọi tôi đi ăn trưa, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

Nói xong, Tô Vũ xoay người đi vào phòng mình và trực tiếp khóa trái cửa.

Vốn dĩ Mã Hiểu Lộ còn đang ngóng trông Tô Vũ nấu cơm cho mình, hiện tại xem ra chỉ có thể gọi đồ ăn. Nhìn thấy Mã Hiểu Lộ lấy điện thoại di động ra gọi đồ ăn, Triệu Phi Phi bĩu môi nói: "Bây giờ cô đã là phú bà rồi đó, vẫn còn mời chúng tôi đồ ăn đặt mang về sao?"

Mã Hiểu Lộ đặt điện thoại di động xuống, cô nói: “Triệu Phi Phi, tôi nói cho cô biết, cô muốn ăn thì ăn, không ăn thì đổ. Cho dù tôi có là phú bà thì tôi cũng là phú bà keo kiệt." Nói xong, cô lè lưỡi với Triệu Phi Phi.

"Mà này, Hiểu Lộ, Tô Vũ làm sao vậy, sẽ không bị bệnh chứ?" Triệu Phi Phi cũng không thực sự tức giận, đây chỉ là chút đùa giỡn giữa hai người bạn tốt mà thôi.
Chương 77: Tin tức này có chính xác không?

Mã Hiểu Lộ rón rén đi tới cửa, cô đưa tay ra vặn thử thì phát hiện cửa đã bị khóa trái, chỉ có thể tức giận quay trở về và nhún vai nói: "Anh ấy thì có thể bị bệnh gì được chứ? Bản thân anh ấy là bác sĩ, chắc hẳn là có chút mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi thôi."

Triệu Phi Phi gật đầu, sau đó đột nhiên cô ấy nghĩ tới một chuyện. Nhất thời cô ấy đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói: "Đúng rồi, Tô Vũ là bác sĩ, có khi nào lời anh ấy nói trước đó là sự thật không?"

Vì những chuyện xảy ra ở hội triển lãm thật sự quá khó tin nên khiến Triệu Phi Phi suýt chút nữa quên mất Tô Vũ nói cô ấy có thai, nhưng sau khi Mã Hiểu Lộ nhắc nhở, bỗng nhiên cô ấy đã nhớ ra chuyện đó.

"Cái gì cơ?" Trong phút chốc Chu Triết cũng không kịp phản ứng lại, anh ta hỏi.

Câu hỏi vu vơ này vừa thốt ra thì một cái gối ôm đập mạnh vào đầu anh ta: "Anh còn dám hỏi cái gì hả?"

Mã Hiểu Lộ mỉm cười kéo lấy cổ tay của Triệu Phi Phi, cô kéo cô ấy ngồi vào ghế sô pha rồi vỗnhẹ lên bụng của cô ấy và nói: "Tiểu Phi Phi phải ngoan ngoãn nha. Với lại đang mang thai thì không thể nổi nóng, nếu không thì sẽ không tốt cho đứa bé, cô cần phải kiềm chế tính nóng nảy của mình đi."

Triệu Phi Phi cũng không cho là đúng, chỉ là do Tô Vũ nói như vậy mà thôi, cô ấy hoàn toàn không có cảm giác gì, cô ấy vung tay nói: "Ôi trời, chuyện này còn chưa chắc chắn đâu, còn phải kiểm tra nữa."

Mã Hiểu Lộ nhướng mày nói: "Vậy có phải đã lâu rồi cô vẫn chưa có cái kia?"

Triệu Phi Phi lắc đầu nói: "Không đâu, tháng trước mới có xong, chỉ là tháng này hơi chậm một chút."

Nói xong, Triệu Phi Phi còn trừng mắt nhìn Chu Triết, nếu như cô ấy có thai thì khẳng định là lần đó, vẫn nên tự trách bản thân quá bất cẩn.

Tuy nhiên, vì Tô Vũ đã nói nên cô ấy cũng cần phải chú ý, buổi chiều đi kiểm tra xem thế nào, tuy vẫn còn sớm nhưng cũng có thể tính toán trước.

Trong hội trường chính của Hải Đông Hội của thành phố Tân Hải, Thẩm Ngạo hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, chiếc gạt tàn màu trắng trong suốt trước mặt đã chất đầy tàn thuốc.

Mấy ngày nay, ông ta ăn không ngon, ngủ không yên, tâm trạng cực kỳ lo lắng, luôn có cảm giác sắp xảy ra tai họa.

Nhưng điều giày vò nhất lại là không có tin tức gì.

Tô Vũ cũng không có sắp xếp gì thêm, mà bên phía Diêm Đan Dương cũng không có động tĩnh gì, mọi thứ đều cho người ta cảm giác bình yên trước cơn giông bão.

Thẩm Ngạo cảm thấy rất có thể cơn bão này sẽ nuốt chửng mình hoàn toàn.

Thẩm Hân Duyệt mặc bộ vest đen từ bên ngoài đi vào, lo lắng nhìn cha mình đang ngồi ở bàn ăn, cô ta tiến lên hai bước, giật lấy điếu thuốc trong tay ông ta, sau đó vứt tàn thuốc vào gạt tàn rồi vứt vào trong thùng rác.

“Cha, đừng lo lắng quá như thế. Có lẽ không có chuyện gì xảy ra mới là dấu hiệu tốt nhất.” Đương nhiên Thẩm Hân Duyệt biết cha cô ta đang lo lắng điều gì, nên đã an ủi ông ta.

Thẩm Ngạo lắc đầu nói: “Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả một cú điện thoại của ông Diêm cũng không có, nhất định là đang có chuyện gì đó. Không, cha không thể cứ ngồi yên chờ chết được. Hân Duyệt, cha sẽ lập tức thu xếp cho con ra nước ngoài lánh nạn một thời gian. Nếu trận phong ba này qua đi, con hẵng về, còn nếu không qua được, con đừng bao giờ về nữa. Mấy năm nay cha tích góp được khá nhiều của cải, cha sẽ cho con hết, sau này đừng bước vào con đường này nữa.”

Tuy bình thường Thẩm Ngạo không thể hiện ra nhưng trong lòng ông ta lại rất thương đứa con gái này, đây chính là món quà duy nhất mà người vợ đã mất để lại cho ông ta.

Mặc dù Thẩm Hân Duyệt đã đến tuổi kết hôn, rất nhiều người đến nói chuyện mai mối với cô ta, nhưng Thẩm Ngạo đều từ chối, thực ra trong đó ông ta cũng có động cơ ích kỷ của riêng mình, chính là không muốn Thẩm Hân Duyệt rời xa ông ta.

Nhưng trong tình huống này, ông ta không thể tự mình rời đi được, nhưng ông ta cũng không thể để Thẩm Hân Duyệt bị kéo xuống nước cùng mình.

Thẩm Hân Duyệt thở dài nói: “Cha, sao cha càng lớn tuổi càng nhát gan vậy? Con vừa mới nhận được tin tức, ông Diêm đã rời khỏi Tân Hải rồi.”

Mấy ngày trước Diêm Đan Dương tuyên bố sẽ đến thành phố Tân Hải, mấy ngày nay mọi người trong Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang đều đồn rằng ông Diêm muốn đến lấy lại thứ thuộc về ông ta.

Nhưng ai ngờ sấm lớn mà mưa nhỏ, ông Diêm và người của ông ta đã đến nhưng Thẩm Ngạo lại không nhìn thấy, ông Diêm cũng không có động thái gì đáng kể, nhưng chuyện này càng xảy ra thì Thẩm Ngạo càng cảm thấy khó đoán hơn.

Tuy nhiên, khi Thẩm Hân Duyệt nói rằng Diêm Đan Dương đã rời khỏi thành phố Tân Hải, Thẩm Ngạo càng trở nên bối rối hơn.

“Tin tức này có chính xác không?” Thẩm Ngạo cau mày nói với Thẩm Hân Duyệt.

Thẩm Hân Duyệt gật đầu nói: “Hoàn toàn chính xác. Theo nguồn tin đáng tin cậy, hiện ông ta đang ở trên một chiếc máy bay chuyên dụng của quân khu phía Bắc.”
Chương 78: Con có thích cậu ta không?

Khi nhắc đến quân khu phía Bắc, Thẩm Hân Duyệt nhấn mạnh giọng điệu, bởi vì cô ta biết đây mới là trọng điểm, điều đó có nghĩa là Diêm Đan Dương có xuất thân trong quân đội, hơn nữa còn có gốc gác rất lớn, nếu không thì không thể nào ngồi trên máy bay chuyên dụng được.

Thẩm Ngạo nhắm hờ mắt lại suy nghĩ một lát, bối cảnh của quân khu phía Bắc thực sự khiến ông ta kinh ngạc. Nhưng nếu đã đến đây, tại sao lại rời đi mà không nói một lời nào?

Điều đó có nghĩa là gì? Thẩm Ngạo suy nghĩ nát óc nhưng lại không ngờ chính là bởi vì một viên đá nhỏ mà đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của Diêm Đan Dương.

“Ông ta tới Tân Hải có đi qua nơi nào không?” Thẩm Ngạo đột ngột mở mắt ra, hỏi.

“Ông ta đi xem triển lãm châu báu với một ông già, điều đáng nói là Tô Vũ cũng đến buổi triển lãm đó. Không chỉ vậy, ông già còn mua một món bảo vật của Tô Vũ với giá 10 triệu. Sau đó, ông Diêm lập tức rời khỏi Tân Hải.” Thẩm Hân Duyệt kể lại vắn tắt những gì đã xảy ra.

“Nói vậy là hai người họ đã gặp nhau rồi?” Thẩm Ngạo nghĩ thầm.

Mặc dù không biết nội dung cụ thể cuộc trò chuyện của họ, nhưng dường như ông ta đã nhận ra điều gì đó, hoặc có những điều ông ta không muốn tin, nhưng rất có thể chúng là sự thật.

Đầu tiên, Diêm Đan Dương đến thành phố Tân Hải không chỉ để đi dạo một vòng ở buổi triển lãm, bởi vì những điều này chẳng ăn nhập gì với nhau cả.

Theo Thẩm Ngạo, rất có thể Diêm Đan Dương và Tô Vũ đã hẹn gặp nhau tại buổi triển lãm vì mục đích mua bán đá quý.

Nhưng sau khi gặp mặt, Diêm Đan Dương đã rời đi mà không làm gì Tô Vũ cả.

Điều đó có nghĩa là gì? Thẩm Ngạo cảm thấy suy đoán trước đó của mình hoàn toàn chính xác. Đương nhiên bối cảnh của ông Diêm rất vững chắc.

Nhưng có vẻ như ở trước mặt Tô Vũ vẫn chưa là gì, cho nên, ban đầu định đến để lên mặt dạy đời nhưng cuối cùng lại mặt tro mày xám mà rời đi.

Và sự ra đi lặng lẽ của Diêm Đan Dương có nghĩa là từ nay Tân Hải và Thượng Nhiêu sẽ chính thức rơi vào tay Tô Vũ.

Nghĩ đến đây, cuối cùng hòn đá trong lòng Thẩm Ngạo cũng rơi xuống đất, ông ta giơ tay đập bàn, đứng dậy nói: “Xem ra Thẩm Ngạo này đã thắng trong vụ cá cược khiến mình phải trả giá bằng cả tài sản lẫn tính mạng của mình.”

Mặc dù Thẩm Hân Duyệt cũng có vài thủ đoạn, nhưng đôi khi những chuyện sâu xa hơn vẫn bị che mắt, cô ta không thể phân tích rõ ràng như Thẩm Ngạo được nên nghi ngờ hỏi: “Cha, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Ngạo nhìn con gái, không thể khống chế được nỗi mừng rỡ trong lòng: “Hân Duyệt à, trước đây chúng ta lựa chọn tin tưởng Tô Vũ, à không, phải gọi là cậu Tô mới đúng, chính là sự lựa chọn chính xác.”

Thẩm Ngạo cho rằng Diêm Đan Dương sợ hãi trước sức mạnh của Tô Vũ nên sau khi biết được thân phận của đối phương đã tức giận bỏ đi.

Mà không ngờ Tô Vũ và Diêm Đan Dương không hề quen biết nhau, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Thẩm Ngạo nghĩ tới đây, nghiêng mắt nhìn Thẩm Hân Duyệt, trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ khác. Sau khi ông ta suy nghĩ một lát, bèn nói với Thẩm Hân Duyệt: “Hân Duyệt, con thấy cậu Tô thế nào?”

Thẩm Hân Duyệt suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Sát phạt quyết đoán, không dây dưa dài dòng, sự điềm tĩnh có vẻ như là vượt trước tuổi. Hơn nữa khi đứng trước mặt anh ta, người khác luôn có cảm giác mình trong suốt, mà anh ta lại khiến người khác nhìn không thấu, chỉ có thể dùng câu thâm sâu khó lường để hình dung.”

Thẩm Ngạo xua tay nói: “Cha không nói đến chuyện này, ý cha là con thấy cậu ta thế nào, con có thích cậu ta không?”

“Hả?” Thẩm Hân Duyệt bị câu hỏi của Thẩm Ngạo làm cho á khẩu, không nói nên lời.

Thẩm Ngạo chắp tay sau lưng hít một hơi thật sâu nói: “Trước đó ở trên thuyền, con đã thừa nhận với mọi người rằng cậu ta chính là chồng chưa cưới của con, mà lúc ấy cậu ta cũng không phủ nhận, nếu hai đứa có ý với nhau thì cha thấy cũng được.”

Sở dĩ Thẩm Ngạo nghĩ như vậy không chỉ vì Tô Vũ sẽ là chỗ dựa tốt cho Thẩm Hân Duyệt, mà còn là cho chính mình.

Bây giờ ông ta phục tùng Tô Vũ, nhưng nếu Tô Vũ và Thẩm Hân Duyệt kết hôn, họ sẽ trở thành một gia đình và mối quan hệ của họ chắc chắn sẽ càng thêm vững chắc.

Hai má của Thẩm Hân Duyệt ửng hồng khi nghe Thẩm Ngạo nói lời này.

Đàn ông có thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài của phụ nữ, tức là họ chỉ chú trọng đến ngoại hình.

Nhưng phụ nữ lại dè dặt hơn, ngoài việc nhìn những thứ bề ngoài, họ còn có ý thức hoặc vô thức sẽ tìm hiểu nội tâm của đàn ông. Bởi vì phụ nữ bẩm sinh đã có mong muốn được che chở.

Họ cần một người có tính cách điềm tĩnh và đủ sức mạnh để bảo vệ mình. Nói cách khác, họ cần cảm giác an toàn.

Tuy rằng Tô Vũ có vẻ ngoài bình thường, không có gì nổi bật, nhưng sau khi xem xét mọi việc, Tô Vũ khiến Thẩm Hân Duyệt có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.

Đặc biệt là khi họ ở trên thuyền, thậm chí Thẩm Hân Duyệt còn cảm thấy tự hào vì Tô Vũ đã đứng về phía họ.

Cho nên nói Thẩm Hân Duyệt không có tình cảm với Tô Vũ chắc chắn là nói dối, nhưng cô ta cũng có thể cảm nhận được khí chất toát ra từ Tô Vũ có cảm giác như từ chối người ta cả ngàn dặm.
Chương 79: Tôi không muốn có đứa con này

Một người luôn rất tự tin vào bản thân như cô ta lại cảm thấy vô cùng kém tự tin trước mặt Tô Vũ.

“Cha, cha nói gì vậy? Mặc kệ cha…” Thẩm Hân Duyệt nói xong, ôm khuôn mặt nóng bừng chạy ra ngoài.

Thẩm Ngạo nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của con gái thì nhận ra ngay, đây chính là dáng vẻ ngượng ngùng của người đã gặp được ý trung nhân của mình.

Nếu chuyện này thành, vậy ông ta cũng cảm thấy an tâm hơn về chuyện chung thân đại sự của Thẩm Hân Duyệt.

“Phi Phi, chuyện thế nào rồi?” Mã Hiểu Lộ nằm trên sô pha xem ti vi cả buổi chiều.

Triệu Phi Phi và Chu Triết đến bệnh viện kiểm tra, còn Tô Vũ thì ngủ trong phòng suốt, chỉ để cô lẻ loi một mình.

Thật ra trước đây, Mã Hiểu Lộ đều cô đơn, tuy nhiên, sự quan tâm, chăm sóc quá mức của Tô Vũ trong khoảng thời gian này chợt khiến cô cảm thấy khó chịu với loại cô đơn này.

Cô nhìn hai người lần lượt bước vào nhà, trên mặt họ có hai biểu cảm hoàn toàn khác nhau.

Triệu Phi Phi thì tỏ vẻ buồn bã, nhưng Chu Triết lại ngọt ngào như ăn mật vậy.

Chu Triết cẩn thận đỡ Triệu Phi Phi ngồi xuống trên sô pha, vui vẻ nói với Mã Hiểu Lộ: “Chị Hiểu Lộ, tôi sắp được làm cha rồi.”

Mã Hiểu Lộ nghe được tin tức, vội vàng nắm lấy tay Triệu Phi Phi nói: “Phi Phi, là thật sao?”

Triệu Phi Phi không nói gì, nặng nề thở dài gật đầu, sau đó nhìn Chu Triết nói: “Lấy cho em một ly nước.”

Chu Triết mỉm cười chạy đi rót nước như một tên nô tài. Mã Hiểu Lộ cũng rất vui vẻ, dù sao đây cũng là chuyện vui lớn của bất kỳ gia đình nào: “Phi Phi, đây là chuyện vui, sao cô lại không vui chút nào thế?”

Triệu Phi Phi nhìn về phía Chu Triết, nhỏ giọng nói: “Hiểu Lộ, tôi không muốn có đứa con này.”

“Hả?” Mã Hiểu Lộ không khỏi há miệng.

Triệu Phi Phi vội vàng đưa tay che miệng cô lại, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Hiểu Lộ, cô thấy đấy, tôi vẫn là một đứa trẻ lớn xác, chưa chuẩn bị tinh thần làm mẹ. Hơn nữa, chuyện này không hề đơn giản, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý với anh ấy.”

Mã Hiểu Lộ nuốt nước miếng nói: “Không phải chứ, cô cứ nhân cơ hội này kết hôn luôn là được, làm mợ chủ nhà giàu có cũng rất tốt mà. Hơn nữa đứa bé này là con trời ban, cô không cảm thấy như vậy là tàn nhẫn lắm hay sao?”

“Làm bà chủ nhà giàu dễ dàng như lời cô nói lắm nhỉ? Hơn nữa, chẳng phải tôi cũng đang rất rối sao?” Khi họ nói tới đây, Chu Triết đã bưng một ly nước ấm đến đưa vào tay Triệu Phi Phi.

Những quy tắc trong một gia đình giàu có còn đáng sợ hơn những quy tắc trong thâm cung, khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Triệu Phi Phi cũng đã thấy rất nhiều về một số người nổi tiếng trên mạng, sau khi kết hôn với những người giàu đều bị ngược đãi và tẩy chay này nọ. Cô ấy không muốn vì tiền mà bán rẻ linh hồn của mình được.

Triệu Phi Phi nhấp một ngụm, đặt ly nước xuống nói: “Còn Hiểu Lộ, sao kết hôn đã hai năm rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”

Vừa nói, Triệu Phi Phi vừa nhìn vào bụng Mã Hiểu Lộ.

Chỉ có bản thân Mã Hiểu Lộ biết, dù đã kết hôn lâu như vậy nhưng cô vẫn còn là xử nữ, nói ra chỉ e là không có ai tin. Về chuyện đứa con, càng khỏi phải nói.

“Tôi ấy à, vẫn còn sớm. À đúng rồi Chu Triết, tôi nói cho cậu biết nha, từ giờ đừng có mà bắt nạt Phi Phi nữa, nếu không tôi chính là người đầu tiên không đồng ý, nghe chưa?” Mã Hiểu Lộ đổi chủ đề và tập trung vào Chu Triết.

Chu Triết cười gật đầu lia lịa nói: “Đương nhiên rồi. Chị hỏi Phi Phi xem, quen nhau đã lâu, ngoài chuyện em ấy bắt nạt em thì có khi nào em bắt nạt em ấy đâu?”

Điều này cực kỳ chính xác, Chu Triết rất ngoan ngoãn phục tùng Triệu Phi Phi, nhưng chính sự phục tùng này lại khiến Triệu Phi Phi cảm thấy người này không có chủ kiến gì cả.

“Còn không bắt nạt à? Vậy đây là cái gì?” Triệu Phi Phi nhìn vào bụng mình hỏi.

Tô Vũ thật sự rất giỏi, Triệu Phi Phi mang thai còn chưa đầy ba tuần mà anh đã bắt mạch biết được. Ngay cả bác sĩ ở bệnh viện cũng nói trong khoảng thời gian này rất khó nhận ra.

Lúc này, cửa phòng Tô Vũ chợt cọt kẹt mở ra, mọi người chỉ thấy Tô Vũ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt bước ra ngoài.

Anh cũng chẳng ừ hử với ai mà đi thẳng vào phòng tắm để tắm.

Cả buổi chiều, Tô Vũ đã tiến hành gia công nhuận hoá cho miếng ngọc thạch “Phượng Minh Cửu Thiên” kia, khiến cho nó dần ngấm linh khí, quả thật đã khiến anh mất rất nhiều sức lực.

Nó gần như làm cạn kiệt hoàn toàn bộ linh lực trong cơ thể anh, đó là lý do khiến anh hiện tại mệt mỏi như vậy.

Nhưng kết quả cuối cùng rất tốt, chất lượng của viên đá này tốt hơn viên đá hoa mai trước đó rất nhiều lần. Với nỗ lực của Tô Vũ, nó đã trở thành một pháp khí có linh khí, không chỉ có tác dụng bảo vệ mà còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ.
Chương 80: Tặng quà

Điều khiến Tô Vũ càng phấn khích hơn nữa là bên trong viên đá đó có một tia huyết mạch, giống như là một vật sống, có linh tính, hơn nữa còn rất đẹp, tặng cho Mã Hiểu Lộ là thích hợp nhất.

Chỉ trong chốc lát, Tô Vũ bước ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lau nước trên đầu, mỉm cười nhìn Mã Hiểu Lộ.

Lúc này Mã Hiểu Lộ cũng nhìn thấy môi Tô Vũ trắng bệch, cau mày đi tới hỏi: “Anh sao thế? Bị bệnh phải không?”

Bởi vì trong mắt Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ đã ngủ cả buổi chiều, theo lý mà nói, sau khi ngủ cả buổi chiều, lẽ ra anh phải tràn đầy năng lượng và hồng hào, nhưng vừa rồi lại giống như anh đã thức trắng đêm.

Tô Vũ khoác chiếc khăn lên vai mình, nói: “Không có, anh là bác sĩ mà, sao mình bị bệnh lại không biết được?”

Tô Vũ thấy Mã Hiểu Lộ vẫn còn lo lắng, bèn hít sâu một hơi nói: “Được rồi, không sao, tối nay mọi người muốn ăn gì? Giờ anh sẽ đi nấu ngay.”

Mã Hiểu Lộ lắc đầu nói: “Anh cứ ngồi nghỉ ngơi đi, để em đi nấu cho.”

Tô Vũ không đồng ý, đẩy Mã Hiểu Lộ xuống ghế sô pha, xoay người đi vào phòng bếp nói: “Anh chính là đầu bếp hoàng gia của em, sao lại để em nấu được chứ?”

Lần này Tô Vũ đã thông minh hơn, nấu một bữa ăn cho bốn người.

Trong lúc ăn, Tô Vũ lấy từ trong túi ra miếng ngọc thạch “Phượng Minh Cửu Thiên” mà anh đã mua hôm nay, dùng một sợi chỉ màu đỏ xâu lại, đưa cho Mã Hiểu Lộ, cười nói: “Tặng cho em này, lần trước quên mất sinh nhật của em, xem như bồi thường.”

Hành động của Tô Vũ khiến Triệu Phi Phi trợn tròn mắt. Thì ra Tô Vũ bỏ ra 5 triệu mua miếng ngọc thạch này chỉ để tặng cho Mã Hiểu Lộ?

Triệu Phi Phi cảm động đến suýt rơi nước mắt.

Không phải vì Tô Vũ tặng quà đắt tiền, mà việc đàn ông tiêu tiền cho phụ nữ chưa bao giờ là tiêu chí duy nhất để đánh giá đàn ông yêu phụ nữ đến mức nào.

Nhưng một người đàn ông yêu bạn chắc chắn sẽ sẵn sàng chi tiền cho bạn, dù có chi bao nhiêu đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ không bao giờ cảm thấy tiếc. Tô Vũ chính là một minh chứng sống cho điều này.

Trong một ngày mà đã tiêu hết 10 triệu vì Mã Hiểu Lộ, chưa kể hiện tại Tô Vũ vẫn còn chưa có nơi ở, nếu nhìn lại toàn bộ thành phố Tân Hải và cả Trung Quốc, có ai sẵn lòng vì người mình yêu mà trả giá nhiều như vậy chưa?

“Này Hiểu Lộ, sao còn thất thần ra đó làm gì? Còn không mau nhận lấy đi?” Triệu Phi Phi ở bên cạnh nhìn thấy Mã Hiểu Lộ sững sờ tại chỗ, không nói được lời nào cũng luống cuống theo.

Tô Vũ mỉm cười, tiến tới, đeo miếng ngọc vào cổ cô rồi nói: “Đeo vào đi, đừng tháo ra.”

Mã Hiểu Lộ cầm viên ngọc mát lạnh trong tay, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp. Đây là lần đầu tiên Tô Vũ tặng quà cho cô, cũng là lần đầu tiên anh tặng một món quà sang quý như vậy.

Sau đó Tô Vũ làm như không có chuyện gì xảy ra, tỏ vẻ coi tiền như rác mà nhìn Mã Hiểu Lộ nói: “Đúng rồi, chẳng phải lần trước em nói đi làm vất vả lắm à? Nếu vất vả thì đừng đi làm nữa, phần tiền còn lại chúng ta hãy dùng để đăng ký công ty đi, đúng lúc anh có quen một số người có thể giúp đỡ được.”

Triệu Phi Phi khẽ đẩy Mã Hiểu Lộ, lúc này cô mới định thần lại: “Hả? Công ty? Em không có kinh nghiệm gì cả, hơn nữa lần trước em chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu.”

Mã Hiểu Lộ vừa nói vừa đặt viên ngọc vào trong ngực. Đây là món quà đầu tiên mà Tô Vũ tặng cho cô, dù quý giá hay không thì đó cũng là thứ duy nhất không thể thay thế trong lòng cô.

Mặc dù cô đã biết giá trị của viên ngọc này nhưng vẫn đánh giá thấp nó. Trải qua cả buổi chiều gia công của Tô Vũ, giá trị chân chính của viên ngọc này đã tăng lên vô số lần.

Người khác thì thôi đi, nhưng ngay cả Thiện Bản Thanh mà hôm nay họ đã gặp, hẳn là sẽ sẵn lòng bỏ ra một món tiền lớn để mua viên ngọc này, bởi vì hiện tại giá trị của nó đã vượt qua viên đá hoa mai trước đó rất nhiều lần.

Diêm Đan Dương đến Tân Hải một chuyến, không nói hai lời đã trở về, điều này thực sự khiến Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành có rất nhiều suy đoán trong lòng, mà không ngờ Từ Thiên Thành lại có cùng suy nghĩ với Thẩm Ngạo.

Tuy rằng họ không rõ, nhưng bề ngoài thì có vẻ như Tô Vũ đang khuất phục kẻ địch mà không cần chiến đấu, còn Diêm Đan Dương lại tỏ ra yếu thế hơn Tô Vũ.

Cho nên bây giờ Từ Thiên Thành nhất định phải ra tay, ít nhất ở ngoài mặt phải làm bạn tốt với Thẩm Ngạo, điều này chẳng có hại gì với ông ta cả.

Trong một căn phòng riêng của Bách Vị Cư ở thành phố Tân Hải, Từ Thiên Thành rót rượu cho Thẩm Ngạo, trước đây đừng nói là Từ Thiên Thành chủ động rót rượu cho Thẩm Ngạo, mà ngay cả việc hai người ôn hoà nhã nhặn ngồi xuống ăn bữa cơm với nhau cũng không dễ dàng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK