• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106: Báo cáo kiểm tra bình thường

Tiêu Tuyết Ny còn chưa kịp nói gì thì Thiện Bản Thanh đã đưa tay làm động tác mời, nói: “Bác sĩ Tiêu, tôi biết cô đến đây từ xa, lẽ ra cần phải nghỉ ngơi, không nên vội vàng. Nhưng thật sự không dám giấu giếm, cháu gái của tôi đang nguy hiểm một sớm một chiều, tôi thật sự không thể chờ đợi được nữa, mong bác sĩ Tiêu đi theo tôi khám cho con bé.”

Tiêu Tuyết Ny cũng không phải là người hay làm bộ. Từ trong vẻ mặt và cả lời nói của Thiện Bản Thanh, Tiêu Tuyết Ny nhìn thấy một người ông vô cùng yêu thương cháu gái của mình. Nếu có thể giúp đỡ được thì đương nhiên cô ấy sẽ làm hết sức mình.

Trong một căn phòng ở phía sau, Tiêu Tuyết Ny nhìn thấy Thiện Vũ Băng nằm trên giường, thời tiết nóng nực thế này mà lại đắp chân rất dày.

Lúc này khuôn mặt của cô bé tái nhợt, giữa lông mày hơi bầm tím. Cho dù lại gần cũng rất khó có thể cảm nhận được hơi thở của cô bé.

Thiện Bản Thanh làm động tác mời, tỏ vẻ với Tiêu Tuyết Ny rằng đó là bệnh nhân.

Còn người đi theo, cho dù là Diêm Đan Dương cũng chỉ có thể lặng lẽ đứng ngoài cửa chờ đợi, Tiêu Tuyết Ny hít sâu một hơi, thật ra trong lòng cô ấy cũng biết rằng có lẽ bản thân cũng lực bất lòng tâm.

Ở Trung Quốc có vô số nhân tài ưu tú hơn cô ấy, xét đến tầm ảnh hưởng của nhà họ Thiện ở Trung Quốc, chỉ cần Thiện Bản Thanh đồng ý thì những người đó sẽ đến trong nháy mắt, làm gì đến lượt Tiêu Tuyết Ny.

Khả năng duy nhất là những người khác đều không thể chữa khỏi cho bệnh tình của Thiện Vũ Băng, còn Tiêu Tuyết Ny cũng không ôm hy vọng gì, lần này cô ấy đến đây đúng là để giúp đỡ nhà họ Thiện, nhưng chẳng qua nhân vật chính không phải là cô ấy.

Cô ấy cần dùng hết khả năng của mình để tìm hiểu bệnh tình của Thiện Vũ Băng, sau đó nói với sư phụ của mình. Cô ấy tin rằng với năng lực của sư phụ của mình chắc chắn sẽ có cách.

Tiêu Tuyết Ny vươn tay vuốt ve trán của Thiện Vũ Băng. Cô ấy cứ tưởng Thiện Vũ Băng lên cơn sốt nhưng khi đưa tay lên, cảm giác lạnh lẽo lại truyền đến.

Khiến Tiêu Tuyết Ny vội rút tay trở về như bị điện giật, thầm nghĩ bụng sao lại lạnh như vậy.

Nhìn thấy phản ứng của Tiêu Tuyết Ny, Thiện Bản Thanh lập tức nói: “Bác sĩ Tiêu, có gì bất thường sao?”

Nếu nói về sự bất thường thì cả người Thiện Vũ Băng đều bất thường, chẳng qua là Tiêu Tuyết Ny tin rằng Thiện Bản Thanh đã hiểu rõ những chuyện này từ lâu.

“Thiện lão tướng quân, tôi muốn hỏi một chút, báo cáo kiểm tra của cô chủ ở đâu?” Mặc dù Tiêu Tuyết Ny đã trở thành đệ tử của Quỷ Y Môn.

Nhưng chuyện này cũng chỉ mới được vài ngày. Cô ấy vẫn biết rất ít về việc kiểm tra, ngửi, hỏi của Đông y, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua một số báo cáo kiểm tra của Tây y là cô ấy cũng có thể nhận ra chút ít.

Thiện Bản Thanh thở dài, dường như ông ấy đã gặp rất nhiều bác sĩ giống như Tiêu Tuyết Ny, cứ hễ mở miệng là chỉ biết xem báo cáo kiểm tra, dưới tình huống thông thường cuối cùng đều lắc đầu ra về.

Bởi vì báo cáo kiểm tra của Thiện Vũ Băng cho thấy cơ thể của cô bé chẳng khác gì người bình thường, nhưng có một sự thật không thể chối cãi là toàn thân côbé lạnh lẽo một cách bất thường. Đã nhiều năm trôi qua, Thiện Bản Thanh vẫn luôn chờ mong, chờ mong một người có thể kiểm tra ra bệnh tình của Thiện Vũ Băng.

“Bác sĩ Tiêu, báo cáo kiểm tra không có gì đáng để xem cả, bởi vì báo cáo hoàn toàn bình thường, không rõ nguyên nhân. Tôi cũng không muốn khiến cô khó xử, nếu thật sự không có cách thì cũng không sao đâu.” Thiện Bản Thanh hầu như đã bỏ cuộc, lắc đầu nói với Tiêu Tuyết Ny.

Tiêu Tuyết Ny gật đầu, đúng là cô ấy không có cách, có cảm giác không biết mở miệng nói gì, nhưng cô ấy tin rằng Tô Vũ chắc chắn có cách. Chẳng qua là cô ấy biết Tô Vũ làm người khiêm tốn, chưa chắc anh sẽ đến một nơi giàu có bề thế như thế này.

“Thiện lão tướng quân, ông từng lập công lao hiển hách cho Trung Quốc. Tuyết Ny vô cùng khâm phục, có điều Tuyết Ny bất tài không thể chẩn đoán được bệnh tình của Vũ Băng, có điều tôi biết một người, có thể người đó có thể chẩn đoán được.” Những lần ra tay trước đây của Tô Vũ bao gồm các đơn thuốc giảm cân đã bắt đầu có kết quả.

Mỗi lần Tô Vũ đều đưa ra chữ “Quỷ” do chính tay mình viết ra, có thể nói là nét bút không theo lẽ thường, đây có thể là nét độc đáo của Quy Y Môn.

“Ô, xin hỏi cao nhân đang ở đâu?” Thiện Bản Thanh lập tức hỏi.

“Thiện lão tướng quân đừng vội, tôi tin rằng Vũ Băng trong chốc lát sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, để tôi xin ý kiến vị tiên sinh đó một chút được không?”

Sau khi nghe Tiêu Tuyết Ny nói xong, Thiện Bản Thanh cau mày gật đầu, cao nhân thế nào mà cần xin ý kiến? Đúng lúc mấy ngày gần đây danh y khắp cả nước đều hội tụ ở đây.

Có lẽ đó chính là hy vọng cuối cùng của Thiện Vũ Băng, nếu lần này mà vẫn không thể tìm được thần y thì Thiện Bản Thanh chỉ đành phải đi trên con đường tìm kiếm pháp khí lần nữa.

Còn cao nhân mà Tiêu Tuyết Ny nói, trên thực tế Thiện Bản Thanh cũng không để ý cho lắm, có điều đến lúc đó danh y cùng xem bệnh thì sẽ có thêm một lựa chọn mà thôi.
Chương 107: Gà vịt nhốt chung lồng

“Sư phụ, dạo này sư phụ có thời gian không?” Sau khi trở lại thành phố Tân Hải, Tiêu Tuyết Ny lập tức đến Dịch Phúc Quán tìm Tô Vũ.

Đương nhiên là cô ấy có mục đích, mấy ngày tới nhà họ Thiện sẽ tổ chức hội nghị y tế để tập trung vào bệnh tình của Thiện Vũ Băng. Nếu người nào có thể chữa khỏi cho căn bệnh của Thiện Vũ Băng thì sẽ thật sự trở thành danh y rất nổi tiếng ở Trung Quốc.

Ngoài điều này ra, sau này bất luận làm chuyện gì có lẽ cũng sẽ được nhà họ Thiện cố hết sức giúp đỡ.

Cô ấy tin rằng rất nhiều danh y đều thèm muốn vinh dự này, vì vậy đến lúc đó các danh y khắp cả nước sẽ tụ tập về Kim Lăng, đó là một buổi tụ họp lớn.

Tô Vũ nằm trên ghế trúc hé mắt nhìn Tiêu Tuyết Ny: “Làm gì vậy?”

“Sư phụ, tôi có chuyện muốn thương lượng với sư phụ. Ngày mốt nhà họ Thiện sẽ tổ chức một cuộc hội chẩn của danh y ở thành phố Kim Lăng, tôi muốn mời sư phụ đi xem thế nào.” Tiêu Tuyết Ny nói thẳng ý đồ đến đây của mình.

“Liên quan gì đến tôi chứ, tôi không muốn đi góp vui.” Tô Vũ nằm trên ghế trúc hít sâu một hơi, có vẻ như sắp ngủ đến nơi.

Tiêu Tuyết Ny lập tức nằm lấy tay của Tô Vũ, nũng nịu nói: “Sư phụ ơi, tôi đã khám cho bệnh nhân đó rồi, bệnh viện cũng đã khám rồi. Kể ra cũng lạ, mọi thứ đều bình thường nhưng cả người cô bé lại lạnh lẽo như băng vậy. Rất nhiều bác sĩ đều bó tay, thậm chí còn chẳng thể chẩn đoán được nguyên nhân của căn bệnh.”

Tiêu Tuyết Ny làm cho vấn đề trở nên rất khó khăn, mục đích của cô ấy là khơi dậy sự tò mò của Tô Vũ, phải biết rằng mọi người đều có lòng háo thắng, ngay cả Tô Vũ cũng không ngoại lệ.

“Ồ, còn có chuyện như vậy à? Nói nghe xem nào.” Tô Vũ hứng thú gật đầu hỏi.

Tiêu Tuyết Ny bĩu môi thở dài: “Hầy, tôi mới theo sư phụ học được bao nhiêu thời gian chứ? Còn chưa học được gì cả, thật sự không thể chẩn đoán được gì, nếu sư phụ đi xem với tôi, cứ coi như là đưa đồ đệ đi nhìn thế giới thì tốt rồi.”

Trong khoảng thời gian qua, những gì Tô Vũ dạy cho Tiêu Tuyết Ny đều chỉ là thứ trên giấy, y thuật khác với rất nhiều ngành nghề khác, bàn binh trên giấy không bao giờ quan trọng hơn thực hành thực tế.

Cộng thêm những gì Tiêu Tuyết Ny nói rất thần bí, Tô Vũ cũng muốn xem xem rốt cuộc người đó mắc chứng bệnh gì mà khiến nhiều người khó xử đến vậy.

“Được rồi, tôi sẽ đi với cô xem thế nào.” Tô Vũ mỉm cười đồng ý, dù sao dạo này cũng không cần phải làm gì, coi như là ra ngoài chơi cũng được.



Hai ngày sau, nhà họ Thiện, Kim Lăng.

“Chưởng môn Mạnh Văn Thanh, nhà họ Mạnh Tây Thục Y Điển đến.”

“Hoa Khánh Húc, diệu y thánh thủ Vân Nam đến.”

“Thân Diễm Hà, danh y Yến Kinh đến.”

Trước cửa nhà họ Thiện, một người đàn ông đứng trước cửa nhận thiệp mời rồi cao giọng nói.

Những người đến đây đều ngẩng đầu ưỡn ngực tràn đầy tự tin, bởi vì về cơ bản họ được xếp vào hàng những người giỏi nhất về Đông y và ai cũng quyết tâm giành chiến thắng lần này khi được mời.

“Tiêu Tuyết Ny, bác sĩ nội khoa của thành phố Tân Hải đến.”

Giọng nói này vang lên, Tiêu Tuyết Ny kéo cánh tay Tô Vũ, từ cửa đi vào.

“Uầy, nhà rộng quá, chắc không phải gia đình tầm thường nhỉ.” Tô Vũ đánh giá gạch thời Tần rồi cố tình giả vờ hỏi.

“Đó là điều đương nhiên, đây là phủ đệ của tướng quân Thiện Bản Thanh, không lớn sao được?” Tiêu Tuyết Ny nhỏ giọng trả lời.

“Ha ha, bác sĩ nội khoa…” Mạnh Văn Thanh nhà họ Mạnh ở Tây Thục nhìn Tiêu Tuyết Ny và khinh thường lắc đầu, rõ ràng là hoàn toàn không coi Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ ra gì.

“Này, người này là ai thế hả, trẻ tuổi thế này, không phải là đi cửa sau đến đây đấy chứ?” Hoa Khánh Húc uống một hớp trà rồi thuận miệng hỏi.

Những người như họ đều là những nhân vật có tiếng ở Trung Quốc, còn một bác sĩ khoa nội cỏn con, Hoa Khánh Húc cảm thấy cô đến đây lần này thật sự giống như có cảm giác để gà vịt nhốt chung một lồng.

“Hừ, bác sĩ Hoa, ông đang coi thường người ta đấy hả? Ông có biết dịch cúm khoảng thời gian trước ở Tân Hải không?” Thân Diễm Hà ở nên cạnh nhìn Hoa Khánh Húc và hỏi.

“Ai mà chẳng biết chuyện này, cũng đã kinh động đến tổ chức phòng ngừa và kiểm soát dịch bệnh quốc gia.”

“Vậy tôi hỏi các người tự xưng là truyền nhân Hoa Đà, có biện pháp gì với dịch cúm không?” Lời nói của Thân Diễm Hà ẩn chứa sự chế giễu.

Người ta thường nói: Người cùng nghề là kẻ thù, không ai muốn để người khác chiếm lấy ánh đèn sân khấu.

Câu hỏi này khiến Hoa Khánh Húc không biết nên trả lời thế nào, nếu ông ta có cách thì đã đến thành phố Tân Hải từ lâu rồi, có thể nói là được cả danh lẫn lợi.

Nhưng ông ta bó tay nên không đi làm chuyện mà mình không làm được, thậm chí lần này ông ta cũng không chắc chắn. Lần này ông ta đến đây vì nể mặt nhà họ Thiện và thuận tiện góp vui mà thôi.
Chương 108: Cố Hồng Đào

“Tại sao ông cũng không có cách mà lại còn châm chọc giễu cợt người ta vậy hả? Theo những gì tôi biết, Tiêu Tuyết Ny này vốn là bác sĩ Tây y nhưng khi chống chọi với loại cúm mới, không ngờ cô ấy lại đưa ra một phương thuốc Đông y. Không những vậy, cuối cùng phương thuốc này đã khống chế được dịch cúm, chẳng lẽ điều này không đáng để nhìn bằng con mắt khác hay sao?” Thân Diễm Hà nói xong, bèn chủ động đứng lên.

Bà ấy đi đến trước mặt Tiêu Tuyết Ny và giơ tay phải ra cung kính nói: “Bác sĩ Tiêu phải không? Tôi là Thân Diễm Hà, hành động của cô ở thành phố Tân Hải thật sự khiến tôi phải lau mắt mà nhìn, cuối cùng hôm nay mới may mắn được gặp cô.”

Tiêu Tuyết Ny bắt tay bà ấy, nói: “Bà là Thân Diễm Hà danh y nổi tiếng ở Yến Kinh sao?”

Thân Diễm Hà cười nói: “Danh y gì chứ, không đáng để so với cô, mau ngồi xuống đi.”

Sau khi ngồi xuống, Tiêu Tuyết Ny giới thiệu với Tô Vũ: “Thân Diễm Hà không phải là bác sĩ bình thường đâu, đừng thấy bà ấy là nữ mà xem thường. Bà ấy luôn đứng đầu trong lĩnh vực Đông y ở Trung Quốc. Trước đây tôi thường xuyên nghe ông Trịnh nhắc đến trong bệnh viện.”

“Ông Cố Hồng Đào nhà họ Cố đến.”

Giọng nói này vừa vang lên, mọi người có mặt đều ngạc nhiên đứng dậy.

Cố Hồng Đào nhà họ Cố? Đây là nhà họ Cố nắm giữ “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp”. Họ đã im hơi lặng tiếng mười mấy năm ở Trung Quốc, không biết bao nhiêu người hao tâm tổn huyết mà không tìm được tung tích, có thể nói là nhân vật rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đạo bào bước vào. Ông ấy có gò má cao, má hóp, cằm nhọn, hốc mắt sâu và một đôi mắt nhỏ màu vàng.

Đôi mắt không lớn nhưng lại tràn đầy sức sống, lóe lên ánh sáng, thắt lưng có một dải ruy băng lụa màu xanh, trên người đeo một chiếc túi vải phồng, nhìn có vẻ đã ngoài sáu mươi nhưng chưa đến bảy mươi, khá năng động.

“Chao ôi, Cố lão tiên nhân, thật sự là Cố lão tiên nhân sao.” Có người nhận ra Cố Hồng Đào, ngạc nhiên kêu lên.

Cố Hồng Đào nhìn mọi người có mặt ở đây, khiêm tốn xua tay, bày tỏ sự hổ thẹn.

Đúng lúc này, Thiện Bản Thanh ngồi trong phòng nghe thấy Cố Hồng Đào đến thì vô cùng kích động, vội vã ra cửa nghênh đón.

“Ông Cố, tôi trông ngày trông đêm, cuối cùng cũng chờ được ngày ông đến, đúng là ông trời có mắt.” Thiện Bản Thanh cầm lấy tay của Cố Hồng Đào, kích động đến mức suýt chút nữa thì rơi nước mắt.

Nếu nói ai có thể khiến Thiện Bản Thanh tin rằng có thể chữa khỏi cho Thiện Vũ Băng, thì người này chỉ có Cố Hồng Đào.

“Ha ha, ông Thiện đa lễ rồi, tôi vẫn luôn du sơn ngoạn thủy không hỏi sự đời. Lần này có việc đến thành phố Tân Hải, nghe tin nên tiện thể đến đây xem thế nào, có lẽ cũng chẳng giúp được gì.”

Vài ngày trước Cố Hồng Đào nghe người trong giang hồ nói rằng có người dùng “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp” nên nhất thời tò mò, đặc biệt đến đây để xem rốt cuộc là người nào, phải biết rằng châm pháp của gia tộc của họ không được truyền cho người ngoài.

Còn lần này đến Kim Lăng đúng là thuận tiện mà thôi, nhưng ông ấy không biết rằng tổ tiên thật sự của nhà họ Cố bọn họ đang ngồi giữa đám đông và không ai quan tâm đến anh.

Sự xuất hiện của Cố Hồng Đào ngay lập tức được mọi người có mặt ủng hộ và yêu mến. Ngay cả Tiêu Tuyết Ny ngồi bên cạnh Tô Vũ cũng thỉnh thoảng muốn đứng dậy kiễng chân lên để nhìn thoáng qua vị lão nhân được cho là thần kỳ như thế này.

Tuy nhiên, Tô Vũ lại chẳng có hứng thú liếc nhìn dù chỉ một cái. Sau khi nhấp một ngụm trà, anh gật đầu nói: “Trà này ngon đấy!”

Tiêu Tuyết Ny cũng nhấp một ngụm, thưởng thức nói: “Đó là điều đương nhiên, đây là nhà họ Thiện, mọi thứ ở đây đều đặc biệt. Nói cách khác, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.”

Tô Vũ đặt quả hạch trong tay xuống, lại nhấp một ngụm trà rồi nói: “Vậy tôi phải uống thêm vài ngụm nữa.”

Có lúc Tiêu Tuyết Ny bị sư phụ trông có vẻ không lớn, thực tế còn có chút trẻ con khiến cho dở khóc dở cười. Mà trên thực tế câu nói càng già càng trở nên giống trẻ con thật sự được thể hiện một cách tinh tế trên người Tô Vũ.

Đó là một loại tự do, thoải mái, có thể nhìn thấu sự đời, có thể bình tĩnh xử lý mọi việc, độ vui tươi tự nhiên sẽ tăng lên.

“Này, sư phụ, dù sao người ta cũng là lão tiên sinh Cố Hồng Đào, sư phụ không thể tỏ ra tôn trọng đi đến chào hỏi một chút sao?” Tiêu Tuyết Ny bĩu môi hỏi.

Thấy mọi người người nào người nấy đều đi đến trước mặt Cố Hồng Đào nịnh nọt. Ngay cả cô gái từ nước ngoài trở về như Tiêu Tuyết Ny cũng cảm thấy theo lễ nghi của Trung Quốc thì cũng nên tôn trọng ông ấy.

Tuy nhiên, Tô Vũ lại ngồi trên ghế, không hề có ý định đứng dậy. Nếu bàn luận thì Cố Hồng Đào phải đến chào hỏi anh mới đúng.

“Cố Hồng Đào? Tôi có biết người đó đâu, sao lại nghe cô nói có vẻ như rất lợi hại vậy?” Tô Vũ lại bóc vỏ hồ đào và hỏi.

Tiêu Tuyết Ny ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói với Tô Vũ: “Đó là điều đương nhiên. Tuy mười mấy năm qua ông ấy chưa từng xuất hiện nhưng danh tiếng đã vang xa từ lâu. Tuy tôi không biết chuyện liên quan đến chiến tích của ông ấy. Nhưng mười mấy năm qua nhiều người như vậy đều không dám khinh thường ông ấy, không phải chứng tỏ rằng người ta có bản lĩnh thật sự sao?”
Chương 109: Chưa từng gặp bao giờ

“Lần trước ở trong bệnh viện, ông Trịnh từng nói với tôi rằng dám động kim trên kinh mạch bàng quang có thể chỉ có “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp” của Cố thị, chắc người ông ấy nói là người này.”

Tô Vũ gật đầu, sau đó nhướn mày nhìn Tiêu Tuyết Ny nói: “Chẳng phải cô cũng dám động kim trên kinh mạch bàng quang sao?”

Vừa nãy quả thật Tiêu Tuyết Ny đã tập trung mọi sự chú ý lên Cố Hồng Đào, cộng với việc gần đây cô ấy khá gần gũi với Tô Vũ nên dần dần quên mất một vài chuyện.

Sư phụ trẻ tuổi ngồi trước mặt cô ấy có lẽ mới thật sự là thâm tàng bất lộ.

Mà Tô Vũ cũng từng nhắc với Tiêu Tuyết Ny rằng “Huyền Môn Thập Cửu Châm” không kém hơn cái gọi là “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp”. Lúc đầu Tô Vũ nói những lời này, Tiêu Tuyết Ny cảm thấy trên mặt Tô Vũ lộ ra một loại tự tin vượt trên tất cả.

Thấy Tiêu Tuyết Ny không nói gì, Tô Vũ bèn đưa tay xua trước mặt cô ấy: “Sao thế, có phải chợt nhận ra cô không kém cỏi hơn ông già đó nên ngơ ngác luôn không? Tôi nói này, lúc đó chưa chắc ông già đó đã dám châm kim trên người Tô Thiếu Uy đâu.”

Tiêu Tuyết Ny lắc đầu liên tục, nói: “Làm gì có, sao tôi có thể sánh bằng ông Cố chứ. Quả thật là ngựa đua với kỳ lân, quạ so với phượng, hoàn toàn không thể so sánh được.”

Tô Vũ gật đầu nói: “Quả thật không thể so sánh.”

Tuy nhiên, những gì Tô Vũ nói không thể so sánh hoàn toàn trái ngược với điều mà Tiêu Tuyết Ny nói.

Cả đời Tô Vũ chỉ có ba đồ đệ, hai người trong số đó đã đến mức dày công tôi luyện, còn đồ đệ nhỏ nhất là Tiêu Tuyết Ny trước mặt.

So về bối phận, Cố Hồng Đào và Tiêu Tuyết Ny thật sự giống như một giọt nước nhỏ bé trong đại dương rộng mênh mông.

Bây giờ Cố Hồng Đào đã đến rồi thì trong mắt Thiện Bản Thanh, danh y hội chẩn ban đầu đã tự nhiên biến thành buổi biểu diễn độc nhất của Cố Hồng Đào.

“Ông Cố, mời vào trong.” Thiện Bản Thanh hưng phấn mời Cố Hồng Đào đi về phía sân sau.

Vốn đây là hội nghị hội chẩn của danh y, theo lý mà nói thì cũng phải có nguyên tắc trước sau, theo thứ tự bắt mạch cho Thiện Vũ Băng mới đúng. Nhưng bây giờ người được hưởng đãi ngộ đặc biệt là Cố Hồng Đào, mọi người đương nhiên cũng không tiện nói nhiều.

Mọi người rối rít đi theo phía sau, muốn xem lão tiên sinh Cố Hồng Đào có cách gì hay.

Nhìn thấy mọi người đã rời đi, bữa tiệc trống rỗng, chỉ có Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny, trông vắng vẻ đến lạ thường, khiến Tiêu Tuyết Ny cảm thấy hơi khó chịu.

“Sư phụ, hay là chúng ta cũng đi xem thế nào nhé?” Tiêu Tuyết Ny tò mò nói.

Tô Vũ bĩu môi nhưng từ đầu đến cuối đều chưa từng dừng ăn như một đứa trẻ.

“Xem cái gì mà xem chứ? Ở đây có nhiều đồ ăn ngon như vậy, xem một bệnh nhân chẳng thú vị gì cả.”

Tiêu Tuyết Ny ôm lấy cánh tay Tô Vũ làm nũng: “Sư phụ, sư phụ quên mục đích chúng ta đến đây rồi à? Sư phụ dẫn đồ đệ đén ăn uống ở đây thôi à?”

Tư Vũ quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Tuyết Ny, cau mày nói: “Cô muốn chữa bệnh cho cô gái đó à?”

Tiêu Tuyết Ny gật đầu nói: “Ừm, cô gái đó rất đáng thương, cơ thể đã trở nên gầy gò ốm yếu, hơi thở mỏng manh, có lẽ đã bị bệnh tật hành hạ quanh năm. Tôi tin sư phụ rộng lòng từ bi, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Tô Vũ bị Tiêu Tuyết Ny khen đến mức cả người lâng lâng, đứng dậy nói: “Vậy chúng ta đi xem thế nào.”

Ở sân sau, sau khi Cố Hồng Đào và Thiện Bản Thanh vừa bước vào phòng của Thiện Vũ Băng, hai cảnh vệ liền đứng chặn trước cửa, những người khác cũng rất thức thời lặng lẽ đứng bên ngoài chờ đợi.

Thiện Bản Thanh khép cửa phòng lại, xoay người nói với Cố Hồng Đào: “Ông Cố, đây là cháu gái của tôi, tên là Thiện Vũ Băng, làm phiền ông xem thế nào.”

Sau khi nói xong, Thiện Bản Thanh tự giác tránh sang một bên. Cố Hồng Đào ngồi bên giường, đầu tiên là nhẹ nhàng sờ trán của Thiện Vũ Băng, ông ấy cũng bị hàn khí ập đến khiến trong lòng cả kinh.

“Hàn khí mạnh quá.”

Ngay sau đó, Cố Hồng Đào vén chăn, cầm lấy tay phải của Thiện Vũ Băng, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên mạch của Thiện Vũ Băng, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận mạch đập yếu ớt.

Thời gian không ngừng trôi qua, trên trán của Cố Hồng Đào và Thiện Bản Thanh đều đổ mồ hôi. Nhất là Thiện Bản Thanh, hai tay ông ấy nắm lấy nhau, trên mu bàn tay nhăn nheo nổi gân xanh, không ai có thể hiểu được lúc này trong lòng ông ấy đau khổ đến nhường nào.

Một lúc sau, Thiện Bản Thanh cảm thấy thời gian dài như một thế kỷ, Cố Hồng Đào thở ra một hơi thật dài, lại nhét tay Thiện Vũ Băng vào trong chăn, xoay người không ngừng xoa tay.

Thiện Bản Thanh dè dặt bước tới hỏi: “Thế nào rồi ông Cố?”

Lúc này Thiện Bản Thanh vô cùng lo lắng, vừa mong Cố Hồng Đào trả lời nhưng lại sợ kết quả khiến sẽ ông ấy đau lòng.

Cố Hồng Đào thở ra một hơi, tự lẩm bẩm nói: “Chưa từng gặp bao giờ, đúng là chưa từng gặp bao giờ.”

Nghe vậy, trong lòng Thiện Bản Thanh đã trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc hỏi: “Ông Cố, ngay cả ông cũng không có cách gì sao?”

Trong thiên hạ, nếu Cố Hồng Đào cũng không có cách chữa trị thì điều này chẳng khác gì mắc bệnh nan y.
Chương 110: Quỷ mạch

Rõ ràng là lúc này Cố Hồng Đào cũng có chút không chắc chắn, hoặc là trong lòng đã có đáp án, nhưng chẳng qua là đáp án này khó có thể thuyết phục bản thân tin tưởng.

Một lúc lâu sau, Cố Hồng Đào nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiện Bản Thanh: “Thiện lão tướng quân, bệnh của Vũ Băng...”

Nói đến đây, Cố Hồng Đào có chút không tiện mở miệng, Thiện Bản Thanh nắm lấy tay của Cố Hồng Đào.

Cố Hồng Đào có thể cảm nhận được lúc này tay của Thiện Bản Thanh toàn là mồ hôi. Hẳn là sự đau khổ trong lòng ông ấy không nhẹ nhõm hơn bệnh của Thiện Vũ Băng bao nhiêu.

“Ông Cố, có gì thì ông cứ nói thẳng, tôi có thể chịu đựng được.” Lúc này nhìn từ thái độ của Cố Hồng Đào, Thiện Bản Thanh hầu như đã đoán được rằng mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết.

Thậm chí có thể nói rằng ngay cả Cố Hồng Đào cũng bó tay.

“Thiện lão tướng quân, thật không dám giấu. Vừa nãy tôi vừa cẩn thận bắt mạch cho cô Vũ Băng, đây không phải nhân mạch!” Cố Hồng Đào lộ vẻ khó coi, cuối cùng thành thật trả lời.

Câu này khiến Thiện Bản Thanh ngơ ngác: “Ông có thể nói rõ hơn được không, không phải nhân mạch là sao?”

Thật ra Cố Hồng Đào cũng chỉ nửa tin nửa ngờ: “Tôi nói thế này nhé, ông đừng tức giận, trên thực tế cô Vũ Băng đã chết từ lâu rồi, sở dĩ có hiện tượng giả sống là vì tôi nghĩ trong thân thể của cô ấy có quỷ mạch đang kéo dài sinh mệnh cho cô ấy.”

“Quỷ mạch sẽ hút chất dinh dưỡng trên người cô ấy. Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi tin rằng trong thân thể của cô Vũ Băng giống như cái phễu vậy, dù bồi bổ thế nào cũng không có tác dụng gì đúng không?”

Thiện Bản Thanh gật đầu, thân thể của Thiện Vũ Băng thật sự giống như một cái động không đáy, nhiều năm trôi qua như vậy, dùng bất cứ phương pháp bồi dưỡng nào cũng hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

Thiện Bản Thanh gật đầu, quay đầu nhìn Thiện Vũ Băng nằm trên giường, không có bất cứ phản ứng gì cả. Ông ấy thở dài một hơi, khuôn mặt tràn đầy sự bất lực.

“Cố lão tiên sinh, ông nói rất đúng, từ nhỏ đến lớn Vũ Băng đều suy nhược, có không ít bác sĩ cho rằng con bé sẽ chết trẻ. Mười mấy năm qua, tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh của con bé. Tôi đúng là không xứng làm ông nội.”

Nói đến đây, Thiện Bản Thanh đánh mạnh vào đùi mình, tỏ vẻ vô cùng đau buồn và tự trách.

Trên thực tế, Thiện Bản Thanh đã làm tất cả những gì có thể làm, nếu Thiện Vũ Băng không được sinh ra trong nhà họ Thiện và không có được một ông nội nâng niu mình trong lòng bàn tay như một báu vật thì cô bé đã chết từ lâu rồi.

“Ông Thiện đừng đau lòng quá, tuy tôi chưa từng gặp quỷ mạch nhưng đã hành tẩu trên giang hồ bao nhiêu năm qua, cộng với một vài bản thảo mà tổ tiên ghi chép, có thể tìm được một chút dâu vết.” Ý của Cố Hồng Đào là bảo Thiện Bản Thanh đừng vội đau lòng, có lẽ còn có cách khác.

Lời nói của Cố Hồng Đào giống như hải đăng soi sáng màn sương, khiến cho Thiện Bản Thanh vốn lạc đường tìm được phương hướng.

Chỉ thấy đôi mắt Thiện Bản Thanh lóe lên ánh sáng, kích động nắm lấy tay của Cố Hồng Đào, nói: “Cố lão tiên sinh, ông có cách đúng không? Chỉ cần ông có thể chữa khỏi cho Vũ Băng, cho dù ông đưa ra điều kiện gì thì tôi cũng đồng ý.”

Cố Hồng Đào lập tức đỡ lấy Thiện Bản Thanh nói: “Thiện lão tướng quân, ông đang nói gì vậy, ông là công thần khai quốc của Trung Quốc, là anh hùng dân tộc mà mọi người đều tôn kính. Có thể chia sẻ những lo lắng và giải quyết vấn đề cho ông là vinh hạnh của tôi. Huống hồ lần này tôi đến đây cũng bởi vì duyên phận, có điều có câu tôi cần phải nói trước…”

Thiện Bản Thanh gật đầu nói: “Cố lão tiên sinh, muốn nói gì thì ông cứ nói thẳng.”

“Thiện lão tướng quân, trước đó tôi đã nói rồi, tôi chưa từng gặp quỷ mạch như vậy, không có kinh nghiệm trong phương diện này. Mặc dù tổ tiên của tôi có ghi chép tương ứng về một số căn bệnh khó và phức tạp, nhưng không có nhiều kỹ thuật chữa bệnh kỳ diệu được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác nên tôi chỉ biết một chút.”

“Không hề nắm chắc rằng có thể chữa khỏi cho cô Vũ Băng. Thế nên tôi vẫn mong rằng Thiện lão tướng quân có thể chuẩn bị tinh thần.”

Cố Hồng Đào biết quy tắc này trong các gia tộc lớn, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Thiện Vũ Băng thì đương nhiên đối phương sẽ rất cảm kích. Nhưng nếu xảy ra sơ sót, hoặc là cuối cùng Thiện Vũ Băng chết thì Cố Hồng Đào sẽ không thể gánh nổi trách nhiệm này.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao rất nhiều bác sĩ không dám kê thuốc cho Thiện Vũ Băng.

Vì vậy Cố Hồng Đào đương nhiên cần phải nói rõ cái lợi và hại. Ông ấy vốn là một người không quan tâm đến bất cứ điều gì trên thế giới. Danh lợi trên thiên hạ giống như giày rách bị vứt đi. Ông ấy không mong rằng nhà họ Thiện có thể cho mình vinh hoa phú quý, chỉ mong rằng mình không bị liên lụy.

Thiện Bản Thanh do dự một lát, Cố Hồng Đào lo lắng như vậy cũng chẳng có gì lạ, còn ông ấy lo lắng về kết quả hơn.

“Cố lão tiên sinh, ông có thể nắm chắc mấy phần?” Thiện Bản Thanh nhìn Cố Hồng Đào với ánh mắt thâm thúy.

Cố Hồng Đào quay người lại liếc nhìn Thiện Vũ Băng, nghiến răng nghiến lợi đưa ba ngón tay ra, nói: “Ba phần, trong thân thể của cô Vũ Băng có quỷ mạch, nếu muốn lấy nó ra, độ khó chẳng khác nào nghịch thiên cải mệnh. Vì vậy việc nắm chắc thật sự không cao. Không những vậy, hơn nữa dù chữa khỏi e rằng cũng sẽ…”

“E rằng cái gì?” Thiện Bản Thanh truy hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK