Mã Hiểu Lộ buông bát trong tay xuống, vẻ mặt oán giận nhìn Lục An Kỳ nói: "An Kỳ, cô phải quản giáo cậu ta cho tốt, cậu ta không tin tôi.”
Khi những lời này được nói ra, những người trong bàn bật cười. Ngày thường Lục An Kỳ nói đông thì Tôn Kỳ cũng không dám nhìn về phía tây một cái.
Lục An Kỳ mỉm cười, kéo cánh tay Tôn Kỳ nói: "Hiểu Lộ, nếu cô thật sự mở công ty, muốn đào chân tường cũng không thể chỉ đào một mình Tôn Kỳ, hai chúng tôi dính liền với nhau, muốn cùng nhau đóng gói rời đi.”
"Đúng đúng đúng, còn có tôi nữa, nếu như Hiểu Lộ làm bà chủ của tôi thì tôi có thể ngủ nướng mỗi sáng sớm, dù sao bà chủ cũng sẽ không nói gì tôi đâu." Triệu Phi Phi cũng hăng hái bổ sung nói.
"Này này này, các người làm cái gì vậy? Biến công ty của tôi thành viện dưỡng lão à? Tôi cũng không phải coi tiền như rác, tôi nhất định sẽ đưa ra các nội quy và quy định một cách nghiêm ngặt, đến muộn về sớm đều sẽ bị trừ tiền lương." Mã Hiểu Lộ ra dáng bà chủ nói với tất cả mọi người.
Mà trên thực tế, mọi người cũng chỉ nói thế thôi, chỉ cần Mã Hiểu Lộ thật sự chuẩn bị tự gây dựng sự nghiệp, như vậy cho dù là không cho bọn họ tiền lương thì bọn họ cũng sẽ tận tâm tận lực phấn đấu coi như sự nghiệp của mình.
Nhìn thấy Mã Hiểu Lộ thật sự đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Tô Vũ cũng có thể chuẩn bị lót đường bắc cầu cho sự nghiệp của cô.
…
Cùng lúc đó, ở bên kia, trong biệt thự nhà họ Tô, Tô Thiếu Uy buông bát đũa xuống nói với cha mẹ: "Cha, mẹ, cho con một ít tiền, con muốn thành lập một công ty của riêng mình."
Lý Nguyệt Hoa ngẩn người, giống như không thể tin được lời này là từ trong miệng con trai mình nói ra.
Tô Nhạc Luân liếc Tô Thiếu Uy một cái, ông ta còn không biết rõ ràng về con trai mình sao? Cái gì cũng không hiểu, nếu cho anh ta tiền tự làm riêng thì chắc chắn sẽ thua lỗ rối tinh rối mù.
"Con cho rằng công ty dễ dàng điều hành như vậy sao? Nếu con thật sự có ý định này thì đến công ty học tập rèn luyện đi, để sau này có thể tiếp quản công việc." Tô Nhạc Luân lau miệng nói.
"Cha, không phải cha chỉ lo con mất tiền thôi sao? Con hứa sẽ làm cho công ty thành công rực rỡ, cha cứ yên tâm đi." Tô Thiếu Uy vỗ ngực của mình cam đoan nói, vẻ mặt đầy tự tin.
Mà trên thực tế, sở dĩ Tô Thiếu Uy đột nhiên có ý tưởng này cũng không phải đơn thuần chỉ là mua vui.
Nói mới nhớ, đó là vì số điện thoại mà anh ta lấy được ở triển lãm châu báu. Vốn dĩ Tô Thiếu Uy định moi tiền để sống vui vẻ, nhưng ai ngờ sau một cuộc điện thoại, anh ta mới biết đối phương thực ra chính là tổng bộ tư lệnh quân khu phía bắc.
Ngay lúc đó Tô Thiếu Uy hoàn toàn mơ hồ, tưởng là mình đang nằm mơ. Sau một thời gian ngắn bị sốc về mặt tư tưởng, Tô Thiếu Uy cuối cùng cũng nhận ra được ông già có vẻ ngoài xấu xí kia, lại là ông cụ Thiện Bản Thanh tiếng tăm lừng lẫy của Trung Quốc.
Lần này Tô Thiếu Uy vui mừng muốn chết, mà vừa nghe nói là ông cụ Thiện Bản Thanh bảo Tô Thiếu Uy gọi điện thoại, đối phương cũng rất coi trọng. Lập tức Tô Thiếu Uy ý thức được cơ hội thăng chức của mình sắp tới rồi.
So với việc trực tiếp xin một khoản tiền, việc yêu cầu một thứ gì đó có tính phát triển bền vững lâu dài, đối với Tô Thiếu Uy mà nói càng có ý nghĩa hơn.
Cho nên anh ta muốn lợi dụng đường dây của mình trong quân khu để thành lập công ty của riêng mình. Thử nghĩ mà xem, nếu như anh ta mở công ty, mà sau lưng lại có một tòa núi lớn như quân khu phía bắc, vậy chẳng phải sẽ thuận buồm xuôi gió ở thành phố Tân Hải sao?
Trong lòng anh ta vẫn đang cười nhạo Tô Vũ, nếu như anh ta mà là Tô Vũ, anh ta sẽ không bán viên đá kia cho đối phương lấy 10 triệu, mà là trực tiếp đưa cho đối phương dùng để đổi lấy tài nguyên quan trọng hơn. Để Thiện Bản Thanh nợ anh ta một ân tình, phải biết rằng nhân tình của cựu tư lệnh quân khu phía bắc cũng không phải dùng tiền là có thể đo được.
Chẳng qua đây đều là nói vuốt đuôi, phải biết rằng lúc ấy ở bữa tiệc triển lãm châu báu, Tô Thiếu Uy còn chuẩn bị dùng sức ảnh hưởng của nhà họ Tô ở Tân Hải để uy hiếp đối phương.
Hiện tại nghĩ lại trong lòng anh ta cũng cảm thấy có hơi sợ, nếu như lúc ấy thật sự nói ra miệng, ai biết sẽ có hậu quả gì?
"Cứ quyết định như vậy đi, con ra ngoài còn có chút việc, ngày mai con đến công ty một chuyến, đến lúc đó cha, cha cho con mấy nhân viên kỳ cựu là được."
Trong lúc nói chuyện, Tô Thiếu Uy đã xoay người đi ra khỏi phòng.
Sau khi nhìn Tô Thiếu Uy đẩy cửa rời đi, Lý Nguyệt Hoa buông đôi đũa trong tay xuống và nói với Tô Nhạc Luân: "Này, tôi thấy lần này con trai mình có vẻ nghiêm túc đấy."
"Hừ, sự nghiêm túc đó e rằng chỉ là đầu voi đuôi chuột, nó cho rằng chuyện điều hành công ty dễ dàng như vậy sao? Nó không có tài nguyên, không có bối cảnh, lấy tiền ra dùng thì cũng sẽ mất cả chì lẫn chài." Tô Nhạc Luân nhìn Tô Thiếu Uy lớn lên, cảm thấy anh ra chẳng biết gì về làm ăn cả.
Trước đó, để Tô Thiếu Uy có thể trải nghiệm cảm giác căng thẳng trong cuộc sống, Tô Nhạc Luân đã hạn chế nguồn tài chính của Tô Thiếu Uy. Thế nhưng, Lý Nguyệt Hoa lại lén lút đưa cho Tô Thiếu Uy rất nhiều tiền ở sau lưng ông ta, dần dần về lâu về dài anh ta đã trở thành bộ dạng như bây giờ, viết không hay nắm cầy không thạo.
"Này, sao ông lại nói như vậy? Thằng con trai này không phải là con ruột của ông sao? Tôi thấy lần này dường như không phải là chơi đùa, đừng nhìn vào bộ dạng không nghiêm chỉnh của nó mà lầm, dù gì tôi cũng là mẹ của nó, trong lòng nó đang nghĩ gì, tôi là người hiểu rõ nhất. Lần này, chắc chắc nó đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi nên mới nói ra."
Chương 97: Nắm chắc mười phần
Lý Nguyệt Hoa không ngừng khen ngợi Tô Thiếu Uy.
Tô Nhạc Luân hít một hơi sâu, nói: "Vậy bà nói bây giờ tôi phải làm sao? Chẳng lẽ tôi phải thực sự cho nó tiền đi xông xáo? Không phải là tôi tiếc tiền, nếu nó thua lỗ và mua được một bài học thì quá tốt, nhưng nếu như nó không chịu được đả kích, không thể gượng dậy nổi thì sao?"
Thực ra, những gì Tô Nhạc Luân nói cũng không phải là không có lý. Từ nhỏ đến lớn, Tô Thiếu Uy chưa bao giờ phải chịu khổ, nếu như anh ta thực sự dấn thân vào giới kinh doanh ăn thịt người không nhả xương này, nếu anh ta thực sự không thể chịu được đả kích, rất có thể anh ta không thể nào gượng dậy nổi.
"Ông xem thử thế này có được hay không? Ông cứ đồng ý để nó thành lập công ty, nhưng công ty đó lại là công ty con của ông, như vậy nó có thể sử dụng một ít tài nguyên của công ty ông, để xem thử nó có năng lực làm việc hay không? Ở tình huống xấu nhất thì ông cũng không bị mất cả chì lẫn chài." Ý tưởng của Lý Nguyệt Hoa cũng không tệ.
Nếu là công ty con của ông ta, điều đó có nghĩa là nhiều quyết định lớn vẫn cần phải được Tô Nhạc Luân ký tên đồng ý, điều này quả thực làm giảm thiểu rất nhiều rủi ro.
...
Sau bữa tối, ba người phụ nữ Mã Hiểu Lộ, Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ ngồi trên ghế sô pha tán gẫu.
Triệu Phi Phi nói: "Tiểu Lộ, tôi thấy đây là chuyện lớn đối với cô, chúng tôi cũng không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này, không thì cô cứ về nhà thảo luận với các trưởng bối đi, ít nhiều gì thì họ cũng có thể cho cô một vài lời khuyên."
Triệu Phi Phi biết rằng xuất thân của Mã Hiểu Lộ không tệ, cũng có thể coi là nhà có tai to mặt lớn ở thành phố Tân Hải này, cho nên chuyện này quả thực là cô nên xin ý kiến của tiền bối thì vẫn tốt hơn, dù sao cũng là người một nhà nên cũng dễ nói chuyện hơn.
Nhưng Mã Hiểu Lộ lại lắc đầu, chuyện này không phải là cô chưa từng nghĩ tới. Chỉ là cuối cùng, cô đã bác bỏ nó.
Thành thật mà nói, tình hình hiện tại của Mã Hiểu Lộ cũng không khác Tô Vũ là mấy. Nếu nói rằng Mã Hiểu Lộ bị đuổi ra khỏi cửa, người nên đứng ra để bảo vệ cô tốt nhất vào lúc này chẳng phải chính là nhà mẹ đẻ sao? Thế mà họ lại vờ như không biết gì cả, cũng không kêu rên một tiếng.
Điều này đã giải thích rất nhiều vấn đề, thậm chí có lẽ nhà họ Mã cũng đã quên rằng nhà mình còn một người nữa là Mã Hiểu Lộ.
Cho nên khi Tô Vũ đưa ra ý kiến như vậy, Mã Hiểu Lộ thực sự đã suy nghĩ một cách nghiêm túc, cô cũng không muốn người trong gia đình coi thường mình, cô muốn chứng minh rằng cô có thể tự tay tạo ra một thế giới của riêng mình.
"Quên đi, có mọi người giữ cửa ải cho ta như vậy còn chưa đủ sao?" Mã Hiểu Lộ nắm tay hai người, mỉm cười nói.
Triệu Phi Phi đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lục An Kỳ ngắt lời, cô ấy nhìn Mã Hiểu Lộ với thái độ kiên định và nói: "Ừm, chúng tôi tin tưởng cô, bây giờ chúng tôi chỉ còn cách cổ vũ cô thôi."
"Nếu có ngày đó, sau này khi có mọi người làm việc, tôi sẽ coi mọi người là lao động giá rẻ để sử dụng." Nói xong, xả ba người phụ nữ đều bật cười.
Trên ban công, ba người đàn ông cũng đang trò chuyện với ly rượu vang đỏ trong tay.
Tôn Kỳ tò mò hỏi: "Anh Tô, lần này chị Hiểu Lộ nắm chắc được bao nhiêu phần thế?"
Tô Vũ nhìn anh, nhíu mày, cười nói: "10 phần."
Mười phần? Chu Triết và Tôn Kỳ gần như đồng thời trở nên sững sờ cùng một lúc. Mặc dù họ đều biết thân phận, bối cảnh của Tô Vũ cũng không hề đơn giản, đặc biệt là Chu Triết, anh ta biết rằng sức mạnh của Tô Vũ không phải bắt nguồn từ nhà họ Tô.
Thế nhưng họ vẫn không thể hiểu được, thế mà Tô Vũ lại nắm chắc mười phần. Đây là có ý nghĩa gì, nó cho thấy mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Tô Vũ, lần này Mã Hiểu Lộ chỉ có thể thành công, tuyệt đối không thể nào thất bại.
"Không phải, anh Tô, tôi có chỗ không hiểu, cho tới tận bây giờ, một chuyến này đều là phiêu lưu mạo hiểm, lợi ích đi song song với rủi ro, làm sao anh có thể hoàn toàn chắc chắn?" Tôn Kỳ hỏi xoáy vào vấn đề.
Tuy nhiên, Tô Vũ cũng không giải thích quá nhiều, anh vỗ vỗ vai Tôn Kỳ nói: "Đừng lo lắng, cậu đã giúp Hiểu Lộ xây dựng cơ cấu công ty, sau này cậu cũng sẽ không thể thiếu khi đưa vào hoạt động cụ thể. Còn Chu Triết, cậu tương đối có nhiều kinh nghiệm trong việc khơi thông một số mối quan hệ. Ngày mai tôi sẽ cho nói cho cậu phương thức liên lạc của một số người, cậu cứ đi tìm gặp họ là được rồi."
Mặc dù Tô Vũ nói một cách nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, thế mà không biết tại sao lời nói của anh lại tạo cho người khác một cảm giác không thể không tin tưởng.
Ngày hôm sau, trong phòng nghị sự của Hải Đông Hội.
Tô Vũ ngồi ở ghế chính xếp ở phía trên, còn hai người khác là Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành ngồi ở hai bên trái phải.
Bây giờ, Tô Vũ cũng có thể được coi là ông chủ của họ, cho nên dựa theo quy định trước đó, khi họ cần phải gặp nhau để bàn bạc về chuyện gì thì chỉ có hai người họ, có nhiều người nhao nhao nói thì ngược lại cũng không thể nói rõ ràng.
Hơn nữa, từ trước đến nay, người có tiếng nói cuối cùng của Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang luôn được mặc định là Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành.
Nhiều ngày như vậy, hai người họ thực sự vẫn luôn chờ đợi lệnh triệu tập của Tô Vũ, họ có cảm giác như đang chờ đợi số phận của mình được tuyên án.
Chương 98: Đứng vững gót chân
Từ Thiên Thành cảm giác có hơi không thoải mái khi bị khí thế không giận tự uy của Tô Vũ đè nén, cảm giác áp bức này không hề thua kém gì cảm giác khi ông ta ở trước mặt ông Diêm.
"Tô... Tô lão đại, hôm nay cậu gọi chúng tôi qua đây là có gì cần căn dặn sao?" Từ Thiên Thành ngập ngừng hỏi.
Mặc kệ là chết hay sống, Từ Thiên Thành biết rằng sự rung chuyển lớn này sẽ liên lụy một chút đến sự phân chia lợi ích sau này, thực ra chính ông ta đã làm tốt công tác chuẩn bị cắt thịt, bởi vì một người có mắt nhìn sáng suốt đều biết, Thẩm Ngạo và Tô Vũ sắp sửa trở thành người một nhà.
Ông ta chỉ là người ngoài, Tô Vũ không thể xoay khuỷu tay ra ngoài nói chuyện với ông ta.
Tô Vũ lần lượt đưa hai văn kiện trong tay mình cho hai người họ, sau đó anh nói: "Tôi có chuyện muốn giao cho hai người làm. Công ty này sắp phải đối mặt với việc đầu tư chính thức và hoạt động niêm yết tại Tân Hải, tôi muốn hai người đổ vào đây tất cả các nguồn lực mà hai người có thể sử dụng cho công ty này, để công ty này có thể đứng vững gót chân tại thành phố Tân Hải, có vấn đề gì không?"
Cả hai người họ đều không trả lời ngay lập tức, mà bắt đầu xem xét văn kiện trong tay một cách nghiêm túc. Lúc này, cả hai đều có hơi bối rối.
Đây là một công ty thậm chí còn chưa được đăng ký, nói cách khác, nó là một công ty mới, bây giờ Tô Vũ lại nói ra lời như vậy, điều đó có nghĩa là anh muốn biến Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang trở thành người một nhà từ bây giờ sao? Thấy hai người nhìn nhau, đại khái Tô Vũ cũng có thể đoán được là trong lòng họ nghĩ gì.
Anh đứng dậy nói: "Không cần suy đoán, Thượng Nhiêu nên là của ai thì Tân Hải cũng giống vậy. Chỉ là tôi không muốn làm quá rõ ràng, mọi người hiểu không?"
Tô Vũ làm gì có nhiều thời gian và tâm tư đối với mấy cái phân chia lợi ích này, anh quyết đoán thay đổi, mà sở dĩ anh lật đổ địa vị của ông Diêm, thực ra lý do rất đơn giản. Chính là Tô Vũ cần một nhóm người như vậy để họ giúp anh thu thập những thứ anh muốn, ví dụ như dược liệu.
Cái này nếu so sánh với ông Diêm rút gân lột da họ trước đó mà nói, thực sự đã quá là nhân từ rồi.
Lúc này, Thẩm Ngạo lập tức phản ứng lại, sau đó ông ta đứng dậy gật đầu: "Anh Tô, tôi hiểu rồi."
"Hiểu rồi thì tốt, tôi đi trước đây." Nói xong, Tô Vũ lập tức rời khỏi phòng họp.
Từ Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ ông ta muốn nhân cơ hội này để xem thử tính khí của Tô Vũ là như thế nào, nhưng mà ai lại biết được, từ đầu đến cuối ông ta cũng chưa nói được mấy câu.
"Anh Ngạo, đây là… Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Từ Thiên Thành khó hiểu nhìn Thẩm Ngạo và hỏi một câu.
Thẩm Ngạo vỗ vỗ văn kiện trong tay mình và nói: "Điều này còn chưa đủ rõ ràng sao? Đó là để cho công ty nhà này có có thể đứng vững gót chân tại thành phố Tân Hải."
"Đứng vững gót chân có nghĩa là gì? Công ty này là của ai?" Từ Thiên Thành giống như đang có mười vạn câu hỏi vì sao.
Mà trước kia ông ta cũng không phải là người như vậy, cũng là bởi vì sự việc ở trên du thuyền lần trước làm cho ông ta cảm thấy sợ hãi, hơn nữa đây là lần đầu tiên Tô Vũ giao việc cho ông ta, nếu ông ta làm hư chuyện thì có trời mới biết được là ông ta sẽ trở nên như thế nào.
"Ông thử suy nghĩ một chút đi, xem là có gì đáng để cho anh Tô tự mình tìm chúng ta để giao việc không, nặng nhẹ chẳng nhẽ ông không thể tự phân biệt sao? Có thể đứng vững gót chân chỉ là một câu nói, tôi nghĩ mục đích thực sự của cậu ta chính là để chúng ta bí mật biến công ty này thành một doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố Tân Hải. Dù sao thì cứ làm như vậy là được rồi."
Thẩm Ngạo vẫn không thể đoán được câu "Đứng vững gót chân" này có nghĩa là gì, dù sao thì ông ta cứ việc khơi thông các mối quan hệ và tìm kiếm tài nguyên để cho công ty này có thể phát triển mà không gặp bất cứ trở ngại nào là được rồi.
…
Dịch Phúc Quán tại thành phố Tân Hải, Trần Phúc cầm trên tay một đơn thuốc và đọc đi đọc lại rất nhiều lần, mặc dù y quán của ông ta đã mở rất nhiều năm nhưng mãi ông ta ta vẫn không thể tìm ra nguyên do.
"Tiểu Vũ, đây có phải là đơn thuốc giảm cân mà cậu kê đơn không?" Trần Phúc nhíu mày hỏi.
"Đại loại là như vậy, ông trở về thử xem là nó có hiệu quả hay không đi." Tô Vũ vừa nói với Trần Phúc vừa bốc thuốc.
"Không phải, cho dù có nhìn như thế nào đi chăng nữa thì đơn thuốc này không hề giống đơn thuốc giảm cân, mà ngược lại nó giống đơn thuốc kích thích ăn uống hơn." Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Phúc sau khi đọc đơn thuốc.
Tô Vũ mỉm cười nói: "Tôi là bác sĩ, hay ông là bác sĩ?"
Trần Phúc lập tức cười nói: "Đương nhiên cậu là bác sĩ rồi, khi nào trở về tôi sẽ thử một chút."
Tây y chú trọng đến việc điều trị các triệu chứng. Cho nên, trong tình huống bình thường ai cũng thấy là Tây y có hiệu quả tương đối nhanh, nhưng rất khó để loại bỏ. Còn Đông y, mặc dù hiệu quả tương đối chậm, nhưng lại có thể dựa trên gốc rễ để giải quyết vấn đề.
Nhìn bề ngoài, ngày nay, nguyên nhân làm cho con người trở nên người béo phì là do thừa dinh dưỡng, nhưng sau khi thực hiện một cuộc điều tra đơn giản, Tô Vũ phát hiện ra nguyên nhân là do chế độ ăn uống không cân bằng của người hiện đại.
Nói một cách đơn giản, kể cả người lớn và trẻ em đều tồn tại một thực trạng nghiêm trọng đó chính là kén ăn. Trước đây, nền kinh tế quốc gia chưa phát triển, mọi người ăn những gì thì không phải là một vấn đề, nhưng bây giờ nền kinh tế quốc gia đang tăng trưởng ổn định.
Chương 99: Kích thích ăn uống
Mọi người đều có thể đủ khả năng để chi tiêu cho việc mua rất nhiều nguyên liệu, trên bàn ăn mà có mười món thì cũng có đến chín món mặn, về lâu về dài, không tăng cân mới là lạ. Béo phì còn được gọi là "Căn bệnh nha giàu."
Nhiều người cho rằng béo phì là thừa dinh dưỡng, vì vậy họ thường sử dụng một loạt các phương pháp cực đoan như ăn kiêng và hút mỡ để giảm cân, nhưng nó thường phản tác dụng. Họ không chỉ không đạt được mục tiêu mà còn trở lại trạng thái ban đầu, cơ thể họ ngày càng tồi tệ hơn.
Theo quan điểm của Tô Vũ, béo phì không phải là thừa dinh dưỡng, mà chính xác là do cơ thể không đủ dinh dưỡng, do thói quen ăn uống cực đoan. Điều này dẫn đến sự mất cân bằng về dinh dưỡng và xuất hiện phản ứng béo phì của cơ thể.
Chỉ cần biết điều chỉnh lượng dinh dưỡng của những người này, để cơ thể lấy lại sự cân bằng, tình trạng béo phì đương nhiên sẽ được giải quyết, tất nhiên, quá trình này chắc chắn sẽ không thể quá nhanh, nhưng có thể trở về trạng thái ban đầu.
"Bác sĩ Tiêu, có chuyện gì vậy, kể từ sau đợt dịch cúm gần đây qua đi, cô có thời gian rảnh rỗi cả ngày phải không? Vừa rồi chúng tôi đã thảo luận rồi, cái chuyện thuốc giảm cân kia thực sự không đáng tin cậy, chúng tôi quyết định từ bỏ, cho nên cô không cần cứ hai đến ba ngày lại chạy đến chỗ chúng tôi một lần nữa."
Trần Phúc chỉ liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấy Tiêu Tuyết Ny từ bên ngoài nhảy vào.
"Sao lời nói từ trong miệng ông thực sự không có nổi một câu nghe êm tai vậy? Tôi cũng đâu đến đây để tìm ông, tôi tới đây để tìm sư phụ mà." Tiêu Tuyết Ny giống như một cô bé chạy đến trước mặt Tô Vũ.
"Sư phụ? Tôi nói này, từ lúc nào mà mối quan hệ giữa hai người trở thành thầy trò vậy? Tại sao tôi lại không hề biết gì về chuyện này?" Trần Phúc bày ra một thái độ rất nghi ngờ đối với chuyện này, mới có một ngày không gặp mà hai người họ đã đổi qua xưng hô thầy trò rồi.
"Vẫn còn nhiều điều mà ông chưa biết lắm, vì vậy mau chóng đi pha trà đi." Tiêu Tuyết Ny giống như là đang bước vào quán trà, kêu Trần Phúc đến đây.
"Quỷ tinh quỷ tinh, bệnh viện không có việc gì à, chạy lung tung khắp nơi." Tô Vũ nhìn Tiêu Tuyết Ny, mỉm cười hỏi.
"Thực sự không có gì cả, hôm nay tôi tới đây là vì chính sự."
"Lại là chính sự gì vậy?"
Tiêu Tuyết Ny xoa xoa mũi nói: "Cái đó, còn không phải chuyện hôm qua sao, tôi cảm thấy tôi cũng cần có trách nhiệm, cho nên muốn mời sư phụ và sư nương ăn cơm, nhân tiện nói lời xin lỗi được không?"
Nếu muốn nói về sự việc ngày hôm qua, thực ra, Tiêu Tuyết Ny đã nói rất rõ ràng rồi, anh tin rằng Mã Hiểu Lộ cũng không phải loại người hung hăng càn quấy. Cũng không đến mức không chào đón Tiêu Tuyết Ny, đây cũng là một lễ nghi cơ bản.
Tô Vũ gật đầu nói: "Được, bây giờ tôi sẽ gọi cho cô ấy ngay."
Lúc này, ngược lại Trần Phúc cũng đã thực hiện tốt quy trình pha trà một cách đàng hoàng, sau khi bưng trà lên, ông ta thản nhiên nói: "Này, mọi người có thể dẫn tôi đi ăn cùng với được không?"
"Không, ông cứ ở lại trông coi cửa tiệm đi." Tiêu Tuyết Ny quay đầu lại, làm mặt quỷ lè lưỡi với Trần Phúc.
"Ông chủ, đưa đơn thuốc vừa rồi cho tôi." Tô Vũ xòe tay ra nói với Trần Phúc.
Trần Phúc không ngốc như vậy, lỡ như bị Tiêu Tuyết Ny cướp đi thì sao? Ông ta vẫn còn muốn kiếm nhiều tiền với đơn thuốc này.
"Cái đó, cái đó tôi không tìm thấy, tôi cũng không biết là mình đã để ở chỗ nào nữa?" Trần Phúc giả bộ tìm kiếm khắp nơi.
"Được rồi, đừng giả vờ nữa, nếu nó hữu dụng, ông cũng sẽ không thiếu một chén canh đâu." Sau khi Tô Vũ nói lời này, Trần Phúc như thể được anh cho một viên thuốc an thần vậy.
Ông ta ngoan ngoãn đưa đơn thuốc cho Tô Vũ, Tô Vũ tiếp nhận đơn thuốc rồi đưa cho Tiêu Tuyết Ny nói: "Cô nhìn xem cái này đi, xem thử là có nhìn ra cái gì không?"
Là một bác sĩ Đông y, nhận biết đơn thuốc là một kỹ năng cơ bản nhất, cho nên lúc này, Tô Vũ đang bắt đầu giảng dạy cho Tiêu Tuyết Ny. Tiêu Tuyết Ny cẩn thận xem xét đơn thuốc, hôm qua Tô Vũ bảo Tiêu Tuyết Ny khi trở về thì đọc một ít sách Đông y, mục đích là để cô ấy có được hiểu biết tổng quát về một số dược liệu khác nhau và tác dụng của chúng.
"Sư phụ, đây là một đơn thuốc thông thường, tuy rằng trước đây tôi chưa từng thấy qua, nhưng tôi nghĩ có lẽ nó dùng để điều hòa cơ thể, kích thích ăn uống."
Tô Vũ gật đầu, ngắn ngủi không đến một ngày mà đã có thể nhận biết được đơn thuốc này, có thể thấy được Tiêu Tuyết Ny nhất định đã rất nỗ lực.
“Đúng vậy, đây là đơn thuốc giảm cân do tôi kê.”
Trong lúc nhất thời, Tiêu Tuyết Ny mở to hai mắt khi nghe Tô Vũ nói là đơn thuốc giảm cân.
Cô ấy làm việc ở bệnh viện lâu như vậy, cũng từng tiếp xúc với một số bệnh nhân béo phì nặng, trong quá trình điều trị, hầu hết các bác sĩ tại khoa sẽ căn dặn họ tập luyện ăn uống điều độ bên cạnh việc dùng thuốc phụ trợ.
Tuy nhiên, đơn thuốc này của Tô Vũ lại làm ngược lại, không khuyến khích bệnh nhân ăn uống điều độ mà lại kích thích ăn uống, đó không phải là cổ vũ bệnh nhân ăn nhiều lên sao? Làm sao có thể đạt được mục tiêu giảm cân?
"Sư phụ, cái này... Chỉ sợ cái này không có hiệu quả trị liệu gì đâu nhỉ?" Tiêu Tuyết Ny thẳng thắn nói.
“Có hiệu quả trị liệu hay không thì còn phải xem kết quả thí nghiệm.” Tô Vũ đứng dậy chỉnh lại quần áo và nói.
"Thí nghiệm?" Tiêu Tuyết Ny cầm đơn thuốc với sự hoài nghi rõ ràng.
Tô Vũ chỉ vào Trần Phúc và nói: "Nơi này, ông ta là đối tượng thí nghiệm, tạm thời không nói chuyện đó nữa, không phải cô muốn mời tôi đi ăn sao? Đi thôi."
Sau khi đặt đơn thuốc xuống, hai người bước ra khỏi Dịch Phúc Quán, Tiêu Tuyết Ny nhảy tới trước mặt Tô Vũ rồi lùi về phía sau nói: "Sư phụ, sư nương đâu?"
Vừa rồi Tô Vũ đã gọi cho Mã Hiểu Lộ nhưng không có ai trả lời, chắc là vì trong khoảng thời gian này cô khá bận rộn.
Chương 100: Có gì đó không đúng
Ngay lúc Tô Vũ định mở miệng, điện thoại di động trong túi của anh vang lên, Tô Vũ lấy ra thì nhìn thấy là Mã Hiểu Lộ, anh mỉm cười nghe điện thoại: "Alo."
"Anh gọi điện cho em là có chuyện gì vậy? Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy đây. Bên này đang bận quá." Mã Hiểu Lộ không cho Tô Vũ cơ hội hỏi han cô.
Tô Vũ cảm thấy có chút hối hận, vốn dĩ anh giúp Mã Hiểu Lộ thành lập công ty riêng là để cô có thể rảnh rỗi hơn một chút, nhưng bây giờ cô lại càng bận rộn hơn trước.
“Này, dù bận thế nào thì vẫn phải ăn cơm chứ.”
Mã Hiểu Lộ nhìn đồng hồ trên tay rồi trả lời: "Ôi chao, đã đến giờ ăn rồi, em đang ở cục Công Thương, anh ở đâu thế, giờ em sẽ qua ngay."
Tô Vũ cũng không biết đi đâu, anh nhìn Tiêu Tuyết Ny rồi đưa điện thoại cho cô ấy.
“Sư nương, chúng tôi đợi cô ở chỗ cũ nha.” Tiêu Tuyết Ny cười hì hì rồi chào hỏi hai câu với Mã Hiểu Lộ, sau đó cúp điện thoại.
Tiêu Tuyết Ny quay đầu lại và tò mò hỏi: “Sư phụ, vì sao sư nương lại bận như vậy, còn anh lại nhàn rỗi như thế này chứ?”
"Cô ấy à, gần đây cô ấy bận mở công ty, cô nghĩ xem có thể không bận rộn được không?" Nghe anh nói xong, Tiêu Tuyết Ny trầm tư gật đầu, dường như trong lòng cô ấy nảy sinh ý tưởng gì đó.
Ước chừng nửa giờ sau, Mã Hiểu Lộ ôm trong tay rất nhiều tài liệu, có cái đã được đóng dấu, có cái thì chưa được đóng dấu, cô ướt đẫm mồ hôi chạy vào phòng riêng, bưng tách trà trên bàn lên và uống một ngụm hết sạch.
“Chậm một chút, đâu có ai tranh với em.” Tô Vũ khẽ lắc đầu, anh nhận lấy tách trà trống không từ trong tay của Mã Hiểu Lộ rồi lại rót đầy và đặt trước mặt cô.
“Cả buổi sáng em còn không có thời gian để nuốt nước bọt, chân sắp mềm oặt ra rồi.” Nói xong, Mã Hiểu Lộ cúi xuống vỗ nhẹ bắp chân mình với vẻ tủi hờn.
Tô Vũ hỏi: "Việc gì cũng do một mình em làm sao? Tên nhóc thối Chu Triết kia đâu?"
Giọng nói của Tô Vũ lộ ra chút bất mãn, rõ ràng là anh đã sắp xếp cho Chu Triết làm chân sai vặt, sao bây giờ Mã Hiểu Lộ lại phải một mình làm hết mọi việc?
Mã Hiểu Lộ lại nhấp một ngụm nước, cô nói: "Cậu ta cũng không nhàn rỗi, em cũng không biết cậu ta tìm ở đâu được nhiều người như vậy, ít nhất phải nửa tháng thì những người khác mới có thể đăng ký với cục Công thương, nhưng người mà cậu ta tìm tới chỉ mất nửa ngày là đã hoàn thành mọi thủ tục, tất cả đều nhờ cậu ta.”
Tô Vũ không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, những người này chắc hẳn là do Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành sắp xếp.
Vốn dĩ những chuyện này có thể do Chu Triết tự mình trực tiếp giải quyết, nhưng tất nhiên những người đó cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ông chủ đứng phía sau là ai, ít nhất cũng phải biết mặt nhau để sau này không đến mức làm ra chuyện sai lầm gì, cho nên mới khiến Mã Hiểu Lộ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán như vậy.
“Sư nương, tôi có thể xem qua được không?” Tiêu Tuyết Ny ngồi sát lại, cô ấy cầm lấy tài liệu trong tay Mã Hiểu Lộ.
"Ôi, đừng gọi tôi là sư nương, tôi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, cô gọi vậy khiến tôi thành người già rồi, nếu cô không ngại thì cứ gọi tôi là chị đi." Mã Hiểu Lộ mở túi nhựa, cô vừa nói vừa lấy tài liệu từ bên trong ra đưa cho Tiêu Tuyết Ny.
"Làm vậy thì sao được, không thể làm rối loạn vai vế." Tiêu Tuyết Ny vừa xem tài liệu vừa nói.
"Công ty trách nhiệm hữu hạn Đầu tư Vũ Lộ..." Khi Tiêu Tuyết Ny lẩm nhẩm nói ra câu này, Tô Vũ chợt bật cười thành tiếng.
“Không phải chứ, đây là tên công ty do em đặt sao?” Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ và hỏi.
“Đúng vậy, có vấn đề gì à?” Mã Hiểu Lộ không đồng tình và hỏi ngược lại.
Tô Vũ nào dám nói có vấn đề, anh liên tục gật đầu và nói: "Không có vấn đề, không có vấn đề gì, rất tốt."
"Sư nương, công ty của cô là công ty đầu tư. Điều quan trọng nhất trong giai đoạn đầu là thu hút đầu tư và mở rộng quy mô, tôi biết một công ty mà có lẽ có thể hợp tác." Tiêu Tuyết Ny trả lại tài liệu cho Mã Hiểu Lộ và nói.
"Được lắm, hôm nay còn có rất nhiều đối tác, hiện giờ Chu Triết còn đang đàm phán hợp đồng với bọn họ. Tôi thấy rất kỳ lạ, tại sao công ty mới mà tôi vừa đăng ký lại có nhiều người muốn hợp tác như vậy?" Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành làm cho chút quá đà, ngay cả một người mới như Mã Hiểu Lộ cũng bắt đầu thấy nghi ngờ.
Tô Vũ ho hai tiếng, anh nói: “Cái đó, hiện tại trên thế giới này loại người nào cũng có, chắc hẳn bọn họ thấy bên em là một công ty mới nên cái gì cũng không hiểu, em phải cẩn thận một chút, có thể hợp tác với bọn họ nhưng không thể nhường lợi nhuận."
Mã Hiểu Lộ cảm thấy Tô Vũ nói có lý, cô bâng quơ gật đầu.
“Ăn nhanh đi, em sắp đói chết rồi.”
Sau bữa trưa, Mã Hiểu Lộ lại một lần nữa tìm thấy Chu Triết giống như một người máy đã vặn dây cót và bắt đầu bận rộn với một đống công việc.
Sau khi nhìn thấy Mã Hiểu Lộ tới, Chu Triết vội vàng đứng dậy, anh ta phẩy phẩy cho gió lọt vào trong cổ áo rồi kéo Mã Hiểu Lộ đi sang một bên. Ở một góc yên tĩnh, Chu Triết nói: “Chị Hiểu Lộ, em cảm thấy có gì đó không đúng.”
“Sao thế?” Mã Hiểu Lộ hỏi ngược lại.
"Chị nhìn xem, tập đoàn Thái Khang, công ty hữu hạn Thịnh Khoa và xí nghiệp Chu thị. Tất cả đều có máu mặt ở thành phố Tân Hải, vậy mà bọn họ lại hợp tác với chúng ta. Hơn nữa, người đến không phải là tổng giám đốc thì cũng là chủ tịch, em cũng có chút cuống cuồng rồi." Chu Triết đếm ngón tay và liệt kê từng cái một cho Mã Hiểu Lộ.