Tiêu Tuyết Ny gật đầu, dẫn Thiện Bản Thanh đi ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy cửa phòng được mở ra, những người bên ngoài lập tức ùa lên, họ đều muốn biết vừa nãy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong phòng.
Đã tìm ra cách chữa khỏi căn bệnh đã hành hạ Thiện Vũ Băng hơn mười năm chưa?
Thiện Bản Thanh nhìn một cảnh vệ và hỏi: “Người vừa nãy đi cùng bác sĩ Tiêu đang ở đâu vậy?”
Cảnh vệ thoáng ngẩn người, sau đó nói: “Người đó đang uống trà ở trong sảnh phụ.”
“Dẫn đường!” Thiện Bản Thanh nói, cảnh vệ đó gật đầu thật mạnh rồi lập tức xoay người đi về phía sảnh.
“Chuyện gì thế này?” Có người trong đám đông lại nghị luận.
“Ai mà biết được, anh không nghe nói là muốn tìm chàng trai vừa nãy à?”
“Chẳng lẽ chàng trai đó có tài năng gì sao?”
“Tài năng gì chứ, nếu chàng trai đó có thể chữa khỏi bệnh cho người trong phòng thì tôi sẽ ăn giày của tôi.”
Thật ra tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ là vì tò mò mà vội vã đi theo mấy người đi vào bên trong sảnh phụ.
Lúc này, trong sảnh phụ rộng lớn, chỉ có hai người giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa và Tô Vũ đang ngồi bên cửa sổ uống trà và ngắm cảnh bên ngoài.
“Sư phụ!” Giọng nói của Tiêu Tuyết Ny vang lên khiến Tô Vũ bừng tỉnh, đồng thời cũng giống một cái tát tát mạnh vào mặt của Cố Hồng Đào và Thiện Bản Thanh.
Đây chính là sư phụ của Tiêu Tuyết Ny? Là vị thần được Cố Hồng Đào phóng đại kia ư?
Ít nhất khi nhìn thấy Tô Vũ, Cố Hồng Đào và Thiện Bản Thanh đồng thời nghi ngờ trong lòng.
“Ồ, về sớm vậy? Tình huống thế nào?” Tô Vũ vừa cười vừa đặt tách trà trong tay xuống.
Tiêu Tuyết Ny bĩu môi, quay đầu nhìn Cố Hồng Đào và Thiện Bản Thanh, nói xin lỗi: “Đệ tử thật ngu ngốc, đã làm sư phụ mất mặt.”
“Ha ha, căn cơ của cô không sâu là chuyện bình thường, chúng ta đi thôi, tôi sẽ dẫn cô đi xem thử, coi như là một bài học cho cô.” Nói rồi, Tô Vũ đứng dậy không để ý đến những người khác.
Nếu lần này cảnh vệ còn muốn đuổi anh ra ngoài cửa, anh cũng chỉ có thể để bệnh nhân trong phòng tự cầu phúc cho mình.
Đi theo phía sau Tô Vũ, Cố Hồng Đào cau mày, trong lòng cảm thấy không thể tin được, người đàn ông trước mặt hỉ mũi còn chưa sạch, sao có thể gọi là sư phụ? Cậu ta có chỗ nào có dáng vẻ tiên phong đạo cốt chứ?
Tuy nhiên, ông ấy cũng biết rằng không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, không ai có thể nói liệu đối phương có tài năng như vậy hay không cho đến khi mọi thứ được xác nhận.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tâm trạng của Thiện Bản Thanh giống như tàu lượn siêu tốc, người thanh niên trẻ có dáng vẻ ngoài hai mươi tuổi này thật sự khiến ông ấy không hào hứng nổi.
“Cô ấy là bệnh nhân sao?” Sau khi Tô Vũ vào phòng, anh đưa mắt nhìn Thiện Vũ Băng đang nằm trên giường rồi hỏi.
“Thưa tiên sinh, dám hỏi cậu là…” Cố Hồng Đào lập tức muốn xác nhận thân phận của Tô Vũ.
Tuy nhiên, Tô Vũ không cho ông ấy cơ hội này, quay đầu nhìn ông ấy, tò mò hỏi: “Vậy ông mới là bệnh nhân à?”
Cố Hồng Đào có vẻ xấu hổ, nhưng Thiện Bản Thanh đoán ý qua lời nói và sắc mặt của anh, tiến lên hai bước kéo Cố Hồng Đào, nói với Tô Vũ: “Vị tiên sinh này, đây là cháu gái của tôi, nhờ cậu xem con bé bị làm sao vậy?”
Tô Vũ bước lại gần, nhưng không hề có ý định đưa tay bắt mạch, mà vòng hai tay trước ngực nhìn Thiện Vũ Băng.
Lúc này, một ánh sáng màu tím lóe lên trong mắt anh, một lúc sau, trên mặt anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Khá lắm, thật là có phúc.”
Cố Hồng Đào bước lên phía trước hỏi: “Tiên sinh chỉ dùng mắt nhìn chẳng lẽ đã nhận ra quỷ mạch trên người cô Vũ Băng sao?”
“Ồ, có thể nhìn ra đó là quỷ mạch cũng không tệ. Nhưng không phải quỷ mạch, mà là “Cửu Âm Tuyệt Mạch”, có vài phần giống với quỷ mạch. Xuất hiện trên cơ thể của cô ấy không biết là do phúc duyên mà cô ấy đã tu tập qua bao nhiêu kiếp.”
Thấy Tô Vũ nói chuyện nhẹ nhàng bình tĩnh, thoải mái như chỉ là bị trúng gió cảm lạnh, Thiện Bản Thanh vội vàng hỏi: “Tiên sinh, vậy cậu có cách loại bỏ “Cửu Âm Tuyệt Mạch” trên người con bé không?”
“Loại bỏ? Tại sao phải loại bỏ? Cụ muốn giết cô ấy à?”
Thiện Bản Thanh thương yêu còn không kịp, làm sao muốn giết con bé chứ. Theo ý kiến của Tô Vũ, nếu “Cửu Âm Tuyệt Mạch” trên người Thiện Vũ Băng bị loại bỏ, sẽ tương đương với việc lột da rút gân cô ấy.
Nỗi đau và hậu quả như vậy tương đương với việc giết chết cô ấy. Hơn nữa, “Cửu Âm Tuyệt Mạch” này hiếm có trên thế giới, là bảo vật tối thượng do ông trời ban tặng, nhưng phàm nhân lại không biết.
“Vậy... nên làm gì bây giờ tiên sinh?” Thiện Bản Thanh lo lắng hỏi.
“Nuôi Âm Mạch!” Ngay khi ba chữ của Tô Vũ nói ra, anh đã bị Cố Hồng Đào phản đối kịch liệt.
“Vớ vẩn, tôi vốn tưởng rằng cậu là danh y, nhưng tôi không ngờ cậu lại nói như vậy. Đông y chú trọng cân bằng âm dương, nuôi dưỡng âm mạch sẽ khiến dương khí trong cơ thể cô Vũ Băng thiếu hụt, khiến cô ấy đau khổ chịu nỗi lạnh cực độ, nhẹ thì có thể khiến cơ thể suy yếu, nặng thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Sao cậu lại ác độc hại người khác như thế?”
Tô Vũ nghe xong thì lắc đầu, vốn tưởng rằng Cố Hồng Đào này có danh tiếng cao ở Trung Quốc như thế sẽ hiểu được đạo lý trong đó, nhưng không ngờ ông ấy cũng là một con mọt sách bị sách y học xiềng xích.
Chương 117: Bỏ đi, tôi sẽ giúp
Sự hài hòa của âm dương là nền tảng của Đông y. Nhưng cái gì cũng có đặc điểm đặc biệt, và “Cửu Âm Tuyệt Mạch” của Thiện Vũ Băng là một thể chất rất đặc biệt.
Áp dụng phương pháp điều hòa âm dương với cô ấy chẳng khác gì đổ nước vào lửa nhưng lại có tác dụng ngược lại. Vì là thể chất đặc biệt nên phải có phương pháp đặc biệt. Cách tốt nhất là nuôi dưỡng âm mạch trong cơ thể cô ấy, để chúng phát huy hết tiềm năng.
“Tôi hại người? Vậy thôi. Đã như vậy thì tôi sẽ không làm phiền nữa, Tuyết Ny, chúng ta đi thôi.” Vừa nói xong, anh không nhìn Thiện Vũ Băng nữa, gọi Tiêu Tuyết Ny rồi chuẩn bị rời đi.
“Sư phụ...” Tiêu Tuyết Ny đuổi theo anh hai bước, muốn nói gì đó, đúng lúc Tô Vũ đi ngang qua Thiện Bản Thanh.
Đường nét sườn mặt của anh phản chiếu trong mắt Thiện Bản Thanh, vừa rồi vì quá phấn khích và lo lắng cho Thiện Vũ Băng nên ông ấy không nhận ra Tô Vũ.
“Tiên sinh xin dừng bước.”
Thiện Bản Thanh chạy đến trước mặt Tô Vũ hai bước, đưa tay ra ngăn cản anh lại, nói: “Tiên sinh, chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó phải không?”
“Triển lãm châu báu thành phố Tân Hải.” Thiện Bản Thanh về già mắt bị lão hoá không nhận ra, nhưng Tô Vũ đã gặp qua là không thể quên được.
Vừa rồi khi anh nhìn Thiện Vũ Băng, Tô Vũ đã phát hiện ra cô gái này đã từng đeo viên đá hoa mai mà anh bán cho Thiện Bản Thanh, nhưng không biết vì lý do gì, lúc này viên đá không ở trên người Thiện Vũ Băng.
“Tiên sinh, quả nhiên là cậu. Xin hỏi tiên sinh, cậu còn có loại bảo vật mà lần trước cậu đã bán cho tôi không?” Thiện Bản Thanh cũng có thái độ muốn thử một lần, nếu có thể mua thêm một pháp khí khác, ông ấy cũng vừa lòng thoả ý.
“Nếu tôi không nhầm, viên đá hoa mai lần trước đã cho cô ấy đeo, phải không? Cụ khá thông minh. Viên đá đó quả thực có ích lợi rất lớn cho cô gái này, nhưng tại sao lại biến mất rồi?”
Thiện Bản Thanh lắc đầu kể lại chuyện đã xảy ra, lời nói đầy tự trách.
“Cho nên tôi muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ, hãy cứu đứa bé đáng thương đó.” Khi nói lời này, Tô Vũ thấy hai mắt Thiện Bản Thanh đỏ hoe, có ý van xin khẩn thiết.
“Haha, tôi nghe Tuyết Ny nói cụ là anh hùng dựng nước của Trung Quốc, là anh hùng dân tộc, nhưng lúc này tôi cảm thấy cụ là một ông nội đầy tình yêu thương. Bỏ đi, tôi sẽ giúp.” Sau khi Tô Vũ nói xong, Thiện Bản Thanh suýt chút nữa đã quỳ xuống.
Tuy nhiên, Tô Vũ lại xua tay nói: “Cụ không cần phải đa lễ như thế, chỉ là tiện tay giúp mà thôi.”
Sau đó Tô Vũ đi đến bên giường của Thiện Vũ Băng, dưới sự hội tụ của linh khí, anh đã vê vê một cây kim châm vô sắc phản quang trong tay.
Cửu Âm Tuyệt Mạch là một thể chất độc nhất vô nhị trời sinh, những người có loại Tuyệt Mạch này, thân thể sẽ lạnh lẽo dị thường khó có thể chịu đựng nổi. Nếu dùng thuốc bổ có tính ôn hòa sẽ có tác dụng ức chế nhất định đối với Cửu Âm Tuyệt Mạch.
Tuy nhiên, trị phần ngọn không trị được phần gốc, ngược lại trong quá trình bổ sung liên tục, Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể tiếp tục phát triển mạnh mẽ hơn, cơ thể sẽ không theo kịp.
Theo thời gian, khi sự áp chế của Cửu Âm Tuyệt Mạch dừng lại, cơ thể vốn đã yếu ớt sẽ bị áp đảo, và cuối cùng, nhẹ thì bệnh không dậy nổi, nghiêm trọng thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vừa rồi Tô Vũ đã kiểm tra, Cửu Âm Tuyệt Mạch trên người Thiện Vũ Băng gần như đã lan tràn khắp cơ thể cô ấy, nếu không phải có viên đá hoa mai trước đó thì cô ấy đã chết từ lâu rồi.
Và bây giờ điều Tô Vũ cần làm là phong ấn các mạch âm trong cơ thể cô ấy và biến cô ấy thành một người bình thường. Sau đó đợi đến khi thân thể cô ấy có thể chịu đựng được mới lấy cực âm lực luyện hóa thân thể để cô ấy có thể chịu được âm mạch trong cơ thể.
Đến lúc đó, tu vi của cô bé này có lẽ sẽ có thực lực của tông sư siêu phàm trong giới võ thuật.
Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, những vết châm trên da Thiện Vũ Băng hiện lên như thể bị châm mà không có kim bạc nào chạm vào.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra, mặc dù lúc này Thiện Vũ Băng vẫn đang hôn mê nhưng trên mặt thỉnh thoảng lại có những phản ứng.
Động tác của Tô Vũ rất nhanh, khoảng hai ba phút, anh đã phong ấn Cửu Âm Tuyệt Mạch trên người Thiện Vũ Băng.
Lập tức thu hồi châm bạc vô sắc phản quang vào, bấm vào huyệt vị chính của mười hai kinh mạch của Thiện Vũ Băng, đột nhiên trên khuôn mặt xanh tím ban đầu của Thiện Vũ Băng xuất hiện một tia khí huyết hồng hào.
Điều bất ngờ hơn nữa là sau khi làm xong tất cả những điều này, khóe mi của Thiện Vũ Băng co giật hai lần, sau đó ho hai tiếng và từ từ mở mắt ra.
Chương 118: Không ham hư danh
Đây là điều mà tất cả mọi người có mặt đều không ngờ tới, vừa rồi sinh mệnh của Thiện Vũ Băng còn đang ở trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, thế mà thật sự đã tỉnh lại chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nếu không phải có nước da hồng hào, Thiện Bản Thanh còn tưởng đó là hồi quang phản chiếu.
“Vũ Băng, Vũ Băng, cháu cảm thấy thế nào rồi? Có cảm thấy thoải mái hơn không?” Nước mắt Thiện Bản Thanh trào ra từ khóe mắt, ông ấy ngồi ở mép giường ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiện Vũ Băng, quan tâm hỏi.
“Khụ khụ!”
Ho thêm hai lần nữa, Thiện Vũ Băng nói với giọng yếu ớt: “Ông nội, nóng quá!”
Nóng? Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Thiện Vũ Băng nói với người ta mình nóng, trước đây, ngay cả trong những ngày hè nóng nực, toàn thân cô bé đều lạnh lẽo và thậm chí không đổ mồ hôi.
Đối với người bình thường, mùa hè đắp chăn bông của mùa đông thì chắc hẳn sẽ có cảm giác nóng bức.
“Được rồi, cụ Thiện, cháu gái của ông tạm thời không sao nữa, nửa năm nữa tôi sẽ quay lại, đến lúc đó tôi sẽ có cách diệt trừ tận gốc.”
“Đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh, cả đời này tôi sẽ luôn ghi nhớ ơn lớn này.” Thiện Bản Thanh xoay người lại, cúi đầu thật sâu với Tô Vũ.
Nhưng Cố Hồng Đào đứng gần đó hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Phương pháp châm kim mà Tô Vũ sử dụng vừa rồi giống hệt như “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp”, nhưng vào lúc đó, ông ấy thấy rõ ràng rằng không có kim bạc nào trong tay Tô Vũ cả.
Làm thế nào anh lại làm được tất cả những điều này? Chẳng lẽ tên nhóc xấu xí trước mặt này chính là vị thần tiên mà tổ tiên đã nhìn thấy hàng ngàn năm trước?
Dù thế nào đi nữa, Tô Vũ đã chữa khỏi căn bệnh mà rất nhiều bác sĩ ở Trung Quốc bất lực chỉ bằng một cái vung tay, đó là một sự thật không thể chối cãi trong mắt Cố Hồng Đào.
Và lúc này sau khi phục hồi tinh thần lại, ông ấy lại một lần nữa nhớ lại truyền thuyết xưa do tổ tiên mình truyền miệng lại.
Ông ấy tiến lên hai bước và chắp tay hỏi: “Xin hỏi có phải là tiền bối Thanh Mộc không ạ?”
Tô Vũ nhìn Cố Hồng Đào không trả lời, bởi vì anh không biết người đàn ông này đang nói gì, anh đi ra ngoài cùng Tiêu Tuyết Ny.
“Bác sĩ Tiêu, tình hình bên trong thế nào rồi? Chúng tôi đều rất lo lắng.” Thân Diễm Hà đi tới hỏi Tiêu Tuyết Ny.
Tiêu Tuyết Ny coi như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt Tô Vũ thờ ơ quay lại nhìn Thân Diễm Hà nói: “Bệnh nhân đã tỉnh rồi.”
“Cái gì, bệnh nhân đã tỉnh rồi ư?” Trước khi Thân Diễm Hà kịp lên tiếng, đám đông xung quanh bà ấy đã bùng nổ rồi.
“Tôi đã nói mà thấy chưa? Trên đời này không có bệnh gì mà ông Cố không chữa được!”
“Đúng, đúng, đây mới là thần y chân chính! Đợi lát nữa tôi nhất định phải đi xin chỉ bảo mới được!”
“Hahaha, chỉ bảo, ông xứng sao?”
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Cố Hồng Đào đã chữa khỏi cho Thiện Vũ Băng, không ai để ý đến sự tồn tại của Tô Vũ.
Tiêu Tuyết Ny nhịn không được nữa, bênh vực cho Tô Vũ: “Thật ra…”
Tô Vũ biết Tiêu Tuyết Ny muốn nói gì. Anh không quan tâm đến những điều hư danh đó, lý do tại sao anh quyết định ra tay cứu Thiện Vũ Băng hoàn toàn là vì tình cảm của Thiện Bản Thanh dành cho cháu gái khiến anh cảm động.
“Được rồi, đến lúc phải đi rồi!” Tô Vũ vươn tay vỗ vỗ đầu Tiêu Tuyết Ny, đẩy cô ấy ra khỏi đám đông.
“Sư phụ, sao không giải thích rõ ràng sự việc chứ?” Tiêu Tuyết Ny bĩu môi, có chút bất mãn hỏi.
“Nếu nói thì sao, nếu không nói thì sao? À đúng rồi, làm sao Cố Hồng Đào đó biết được về Thanh Mộc?” Tô Vũ chắp tay sau lưng đi ra khỏi khu nhà họ Thiện.
Tiêu Tuyết Ny nghe được giọng điệu của Tô Vũ, có vẻ như biết người tên Thanh Mộc, vì vậy cô ấy hiếu kỳ nhảy đến trước mặt Tô Vũ, hỏi ngược lại: “Sư phụ, sư phụ biết người tên Thanh Mộc kia sao?”
“Không biết, tôi chỉ cảm thấy cái tên này cũng khá hay. Sao thế, người này là ai thế?” Trên thực tế, trong lòng Tô Vũ đã đoán được đại khái Thanh Mộc này là ai, nhưng cũng chỉ là đại khái mà thôi.
Bởi vì trước đây Tiêu Tuyết Ny đã nói đến “Huyền Môn Thập Cửu Châm” và “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp” là cha truyền con nối, mối liên hệ ràng buộc giữa cả hai có lẽ là Thanh Mộc này.
Chỉ là Tô Vũ hiện tại không biết Thanh Mộc có quan hệ như thế nào với nhà họ Cố.
Tiêu Tuyết Ny nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó kể cho Tô Vũ nghe câu chuyện xưa mà Cố Hồng Đào đã kể.
Tô Vũ nghe xong lắc đầu, coi như hiểu được chuyện gì xảy ra, cái tên Thanh Mộc là do Tô Vũ đặt cho. Và con nai sừng tấm khổng lồ đó là thú cưng của Thanh Mộc, nhưng điều mà Tô Vũ không biết là có truyền thừa giữa Quỷ Y Môn và trái đất hàng ngàn năm trước. Nghĩ đến đây, mọi chuyện thật sự là do ông trời sắp đặt, hết thảy đều do số phận an bài.
“Ông Cố thần thông, tôi đay ngưỡng mộ không thôi.” Khi Cố Hồng Đào bước ra khỏi phòng đã bị một đám người vây quanh, những lời khen ngợi không ngớt bên tai.
“Vị tiên sinh vừa rồi đâu?” Cố Hồng Đào ở trong đám người nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng hai người Tô Vũ.
“Hình như bọn họ đi rồi.” Có người thuận miệng nói.
Chương 119: Thuốc giảm cân có tác dụng
Cố Hồng Đào thở dài một hơi, ông ấy tự nhận mình là một ẩn sĩ có tài năng lớn, bây giờ xem ra người đàn ông đó mới là quý nhân coi tiền tài như rác, điều này thực sự khiến ông ấy tự ti xấu hổ.
Mặc dù Tô Vũ không tự thừa nhận mình là tiên nhân từ ngàn năm trước, nhưng trong lòng Cố Hồng Đào cực kỳ kiên định, Tô Vũ có tài năng, cho dù không phải là vị thần tiên đó thì cũng có được truyền thừa chân chính của vị thần tiên đó.
Trên thực tế, Tô Vũ không tao nhã coi tiền như rác như Cố Hồng Đào nghĩ, bây giờ anh đang ở Trung Quốc, Thiện Bản Thanh quả thực là một mối quan hệ tốt. Sở dĩ hôm nay anh rời đi là vì có quá nhiều người, anh không muốn trở thành chủ đề trò chuyện trong lúc rảnh rỗi của người khác.
Không bao lâu nữa, tin rằng Thiện Bản Thanh sẽ tìm mọi cách để tìm ra Tô Vũ, bởi vì bệnh tình của Thiện Vũ Băng vẫn đang trông cậy vào anh.
Lúc Tô Vũ trở về nhà, nhìn thấy trên bàn trà có một hộp quà được đóng gói rất đẹp, lúc này, Mã Hiểu Lộ bước ra khỏi phòng tắm, lau nước trên tóc, hỏi: “Hôm nay anh đi đâu vậy, sao về muộn thế, trong Dịch Phúc Quán không có ai, cũng không mang theo điện thoại.”
“À chuyện đó… Hôm nay anh đến Kim Lăng, lần này thật sự có một bệnh nhân, Tiêu Tuyết Ny có thể làm chứng.” Tô Vũ vội vàng giải thích.
Mã Hiểu Lộ ngồi xuống, nhíu mày nhìn Tô Vũ, nói: “Anh hoảng hốt cái gì, giống như đi ăn trộm vậy.”
Tô Vũ có thể không hoảng sợ sao? Tâm tư của người phụ nữ này tinh tế như nước, nếu không giải thích rõ ràng thì cô lại nảy sinh nghi ngờ.
“Em tìm anh có việc sao?” Tô Vũ chuyển đề tài hỏi.
Mã Hiểu Lộ đặt khăn tắm trong tay xuống, liếc nhìn Tô Vũ nói: “Anh cũng thật là, hai ngày qua em bận như vậy mà còn nhớ, còn anh thế mà lại quên. Ngày mai là sinh nhật của mẹ anh, vốn dĩ em còn muốn đi chọn quà cùng anh mà anh lại không có ở đó, nên em đành phải tự mình đi mua rồi. Hay là anh xem thử đi, nếu thấy không ổn thì bây giờ có thể đi đổi.”
Từ khi trở về, Tô Vũ cơ bản đã không để ý tới quan hệ giữa người với người này, trong trí nhớ của anh, mẹ anh đối xử với anh rất tốt.
Chỉ là bởi vì điều kiện gia đình không tốt lắm nên không thể giúp đỡ Tô Vũ nhiều hơn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chính người phụ nữ này đã cho anh sự sống, đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với anh.
“Không cần phải xem nữa, con dâu mua quà thế nào cũng vẫn tốt hơn con trai mua.” Khi Tô Vũ nói lời này, Mã Hiểu Lộ có chút cảm động.
Bởi vì cô biết, mặc dù người trước mặt cô có diện mạo trông giống hệt Tô Vũ, nhưng không thể phủ nhận rằng anh đã không còn là con người trước đây nữa, đây là điều mà Mã Hiểu Lộ đã xác nhận rồi.
Vốn dĩ Mã Hiểu Lộ cho rằng Tô Vũ sẽ nhân cơ hội này cắt đứt hoàn toàn quan hệ gia đình trước đây, nhưng hiện tại xem ra anh đã hoàn toàn chấp nhận thân phận này.
“Đúng rồi, hôm nay khi em đến Dịch Phúc Quán, em thấy cả người Trần Phúc dường như đã thay đổi hoàn toàn. Bụng bia đã biến mất, cũng tràn đầy năng lượng hơn rất nhiều, còn có một chút quyến rũ của một ông chú trưởng thành.” Mã Hiểu Lộ tò mò nói với Tô Vũ.
Tròng mắt của Tô Vũ xoay chuyển suy nghĩ, hẳn là Trần Phúc đã uống đúng giờ đơn thuốc của anh cho, xem ra tình hình hiện tại cũng không tệ.
“Gần đây ông ta giảm cân, anh đã kê cho ông ta một ít thuốc.” Tô Vũ thuận miệng nói.
“À, là anh kê thuốc cho ông ta sao? Không phải là thuốc xổ đó chứ, hiệu quả quá rõ ràng rồi.” Mã Hiểu Lộ há to miệng, cảm thấy không thể tin được.
Bởi vì mới chỉ vài ngày không gặp thôi mà hiệu quả gần như ngay lập tức như thế. Nếu không phải thuốc nhuận tràng, ngay cả cô cũng có thể ngửi thấy cơ hội kinh doanh trong đó.
“Em đang nghĩ gì thế, Trần Phúc là ông chủ của anh, anh còn phải nhận tiền lương từ ông ta đó.” Tô Vũ nhún nhún vai nói.
Đúng lúc này, cửa được mở ra, Chu Triết từ bên ngoài đi vào với một chiếc túi đeo trên người, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.
Anh ta tiện tay lấy một ly nước từ trên bàn trà lên uống ừng ực mà không quan tâm đó là của ai. Lau miệng xong, phàn nàn với Mã Hiểu Lộ: “Tôi nói này sếp, chị có thể cho tôi một trợ lý thư ký hay gì đó không? Thằng nhóc Tôn Kỳ đó đã được đào tạo chuyên nghiệp thì không sao, còn tôi gần như kiệt sức rồi, cả đời tôi chưa bao giờ mệt mỏi như vậy.”
Chu Triết từ nhỏ đến lớn chưa từng thực sự làm việc, cho dù thỉnh thoảng anh ta có giúp việc cho công ty của gia đình cũng chỉ là để làm ra vẻ mà thôi, tâm hồn anh ta vẫn là một công tử lười biếng, những ngày bận trước bận sau này đúng là làm cho anh ta không chịu đựng nổi.
Tôn Kỳ cũng dứt khoát từ chức khỏi công ty ban đầu và cống hiến hết mình cho việc xây dựng công ty của Mã Hiểu Lộ, quả thực đã giúp đỡ rất nhiều về nhiều mặt.
“Chỉ có cậu là lắm lời, cậu liên hệ với công ty trách nhiệm hữu hạn Đầu tư Xuyên Thái Bình Dương thế nào rồi?” Mã Hiểu Lộ hỏi.
“Khá tốt, vốn tưởng rằng các công ty lớn sẽ cho chúng ta giày nhỏ để mang, nhưng không ngờ rằng những người giàu có đó thật sự không quan tâm chút nào, rất nhiều chỗ còn chủ động đưa ra phúc lợi. Nếu sau này có dự án lớn nào, liên hệ với họ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.” Chu Triết phàn nàn oán trách nhưng chưa bao giờ bất cẩn qua loa trong công việc.
“Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ trưng dụng xe của cậu, cậu chỉ có thể bắt xe buýt đi làm.” Mẹ của Tô Vũ sống ở một thị trấn nhỏ giữa Tân Hải và Thượng Nhiêu, đi đi về về cũng phải mất ít nhất một ngày, lái xe đến đó sẽ thuận tiện hơn.
“Không phải chứ, sếp không có trợ cấp giao thông công cộng à?” Chu Triết cười gượng nói.
Chương 120: Về quê mẹ
Gần đây, công ty mới thành lập, nhiều chỗ cần tiêu tiền, điều này làm cho vòng vốn của Mã Hiểu Lộ có chút căng thẳng, nhưng lại khiến mọi người nhìn thấy một tương lai tươi sáng, vì vậy không chỉ Mã Hiểu Lộ, Chu Triết và Tôn Kỳ đều rất có động lực.
Bởi vì trong xã hội này, có rất nhiều người nỗ lực phấn đấu để leo lên, nhưng rất ít người thực sự nhìn thấy được hy vọng, nếu bây giờ đã nhìn thấy hy vọng, họ không nên phụ lòng hy vọng này và tiếp tục nỗ lực gấp đôi để sống theo hy vọng này.
...
“Anh lái xe hay em lái xe?” Sáng hôm sau, Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đi bộ đến bãi đỗ xe ngầm, Mã Hiểu Lộ cầm chìa khóa xe trong tay nói với Tô Vũ.
Lái xe? Trong trí nhớ của Tô Vũ, hình như bởi vì tinh thần của anh có đôi khi không bình thường nên anh không hề thi lấy bằng lái xe.
“Em đang châm chọc anh à? Anh lái xe ra đường thì đáng sợ nhường nào chứ.” Sau khi Tô Vũ nói xong, anh chủ động ngồi vào ghế lái phụ.
Mã Hiểu Lộ đặt món quà lên ghế sau, ngồi vào ghế lái nói: “Em là nữ tài xế, cũng thế thôi.”
“Vậy anh có phải nên thắt dây an toàn thật chặt không?”
Mặc dù Mã Hiểu Lộ đã lấy bằng lái xe được hai năm, nhưng cô không có nhiều cơ hội lái xe, khi ra đường vẫn có chút lo lắng, mấy lần suýt tông vào đuôi xe của người ta khiến cô sợ đến mức tái mặt.
Cô áp sát vào bên đường, vuốt ngực, hít một hơi thật sâu nói: “Thật sự sợ chết khiếp, bây giờ những tài xế này lái xe không quan tâm đến tính mạng của mình nữa à, chạy nhanh thế?”
Sau đó Mã Hiểu Lộ tiếp tục căng mắt, giống như một ông lão nhàn nhã đi dạo trên đường, Tô Vũ suýt nữa ngủ thiếp đi.
Sau khi lái xe một vòng đường ven biển quanh co rồi đi vào bên trong khoảng chục phút, chiếc xe đã vượt qua một trạm thu phí và coi như đã gần đến đích.
Mã Hiểu Lộ đỗ xe bên ngoài tiệm tạp hoá, sau đó mua vài phong bao lì xì màu đỏ trong tiệm đưa cho Tô Vũ nói: “Hôm qua em quên mất, anh để vào hai cái 400 tệ và một cái 800 tệ đi, trong túi em có tiền.”
Tô Vũ ngẩn người nói: “Em cầm phong bao lì xì làm gì vậy?”
Mẹ của Tô Vũ, Lâm Thiến, hiện đang sống với gia đình bà ngoại và cậu, trước đây Tô Vũ luôn cảm thấy nhà bà ngoại nghèo khó thấp hèn nên hiếm khi trở về.
Về cơ bản, bất kể là ngày lễ ngày tết, hay là đám cưới các loại, tất cả đều chỉ có một mình Mã Hiểu Lộ.
Có thể nói, Mã Hiểu Lộ biết biết rõ hoàn cảnh gia đình này hơn cả Tô Vũ.
Gia đình cậu có hai người con, vì Mã Hiểu Lộ sống ở một thành phố lớn nên mỗi lần trở về, cô đều đưa phong bao lì xì cho hai đứa trẻ này.
Ngoài ra còn có bà ngoại hơn bảy mươi tuổi, mỗi lần trở về Mã Hiểu Lộ sẽ tặng một phong bì màu đỏ, tuy tiền không nhiều nhưng cũng là chút lòng thành.
Trong lúc đang gói phong bì đỏ, trong lòng Tô Vũ thầm nghĩ, có một cô vợ như vậy thì còn cầu gì hơn nữa chứ.
Trong chớp mắt, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương Tây, đây là ngôi nhà mà chính quyền đã đền bù sau khi di dời phá bỏ cách đây vài năm, tầng trệt được sử dụng để buôn bán, mở cửa hàng tạp hóa bán một số nhu yếu phẩm hàng ngày, hai tầng trên dùng để ở.
Dưới cánh cửa cuốn đang mở, một bà già đang ngồi dựa vào tường, mặc bộ quần áo xếp ly kiểu cũ, dưới chân là một đôi giày đế vải trông đã có dấu vết của năm tháng, trên tay cầm một chiếc quạt lá cọ đã cũ đuổi con muỗi đang vo ve bên cạnh mình.
Người này chính là bà ngoại của Tô Vũ, Lương Dịch Phương. Sau khi đỗ xe xong ,Mã Hiểu Lộ đi tới, ngồi xổm bên cạnh bà cụ, cao giọng nói: “Bà ngoại, bà có khoẻ không?”
Bởi vì Lương Dịch Phương đã cao tuổi, tai không còn thính lắm, Mã Hiểu Lộ biết điều này nên cố ý cao giọng.
Lương Dịch Phương chớp mắt và mỉm cười vui vẻ sau khi nhận ra Mã Hiểu Lộ, nếp nhăn trên mặt càng ngày càng rõ ràng.
“Là Hiểu Lộ đó à, sao cháu về mà không gọi điện để mọi người chuẩn bị, mau vào trong ngồi đi.” Có thể thấy, bà cụ rất thích Mã Hiểu Lộ.
Lúc này, Tô Vũ cũng đi theo, nhưng anh chỉ đứng đó bất động, Mã Hiểu Lộ quay đầu nhìn Tô Vũ, cau mày bĩu môi, như muốn bảo Tô Vũ phải biết lễ phép.
Tô Vũ mỉm cười, bước lên phía trước nắm lấy tay bà cụ nói: “Bà ngoại, bà còn nhớ cháu không?”