• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Lên như diều gặp gió

Cậy có Tô Vũ ở đây, Từ Thiên Thành có thể quy thuận Hải Đông Hội, dù sao vừa rồi lời đã nói ra rồi, Tô Vũ là con rể của Thẩm Ngạo, tất cả là người một nhà, chuyện Tô Vũ muốn ngồi lên vị trí đó hoàn toàn có thể hiểu là Thẩm Ngạo có mong muốn đó.

Thế nhưng đồng thời ông ta cũng không phủ nhận sự tồn tại của ông Diêm, nói cách khác, Thiên Thành Bang quy thuận Hải Đông Hội không có nghĩa là sau này Hải Đông Hội sẽ không thuộc quyền quản lý của ông Diêm nữa, cho nên xét một cách kỹ lưỡng thì cũng không thể coi là phản bội ông Diêm.

Từ Thiên Thành hiểu hơn bất kỳ ai khác rằng, sau ngày hôm nay, ông Diêm sẽ không thể ngồi yên mặc kệ Hải Đông Hội được nữa. Đến lúc đó, khó tránh khỏi một trận giao tranh ngầm ở thành phố Tân Hải.

Còn Từ Thiên Thành thì lại có thể thuận gió giương buồm, gió chiều nào xoay chiều đó.

Hiện tại tình hình đã thành ra thế này, Thẩm Ngạo thật sự không còn cách nào khác, đành phải bất chấp tất cả xông lên.

Còn đối với Tô Vũ mà nói, vừa rồi anh đã nhìn rồi, người ngồi được vào vị trí này là người có thể áp đảo tất cả mọi người đang có mặt ở đây.

Tô Vũ muốn ngồi vào chiếc ghế đó không phải là do anh cố tình gây sự mà là anh cần phải có thế lực như vậy, ít nhất là hiện tại anh cần phải có thế lực như vậy hỗ trợ anh tìm kiếm tài nguyên anh cần.

Còn về hậu quả, Tô Vũ không hề nghĩ gì nhiều, đồng thời anh cũng không có lý do gì phải đắn đo suy nghĩ. Mặc dù ở thế giới này, tiền có thể sai bảo ma quỷ nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì tiền cũng chẳng thể làm gì được. Nguyên tắc bất biến ở thế giới này từ xưa tới nay chính là mạnh được yếu thua.

Thẩm Ngạo nuốt nước miếng một cái, không khỏi đau đầu, ông ta thực sự không xử lý nổi chuyện này.

Tuy vậy, ông ta cũng không phải là kiểu người không quyết đoán. Nếu như đã quyết định vậy rồi thì ông ta sẽ không chừa đường lui cho bản thân như Từ Thiên Thành mà trái lại, sẽ ra sức làm tới cùng.

Ông ta xoay người đi tới chỗ Tô Vũ, dù thế nào đi nữa, hiện tại ông ta cũng là cha vợ của anh, nếu như ăn nói khép nép vào lúc này thì đúng là mất mặt.

Ông ta hạ giọng hỏi nhỏ: “Cậu Tô, vậy tiếp theo nên làm gì?”

Mặc dù ông ta hỏi rất nhỏ nhưng giọng nói vẫn thể hiện được sự tôn trọng.

Tô Vũ quay đầu nhìn ông ta: “Ông có ý kiến gì khác không?”

Thẩm Ngạo liên tục xua tay, lúc này ông ta nào dám có ý kiến gì khác chứ? Người dám có ý kiến khác đã nằm xuống đất rồi, ý ông ta hỏi là sau này Tô Vũ định làm thế nào để khắc phục hậu quả, dù sao dưới đất cũng đang có hai thi thể nằm đó.

“Không, không, không, ý tôi không phải vậy, tôi muốn hỏi là tiếp theo nên làm gì?”

Đương nhiên Tô Vũ biết vì sao Thẩm Ngạo hỏi như vậy, anh nhìn mọi người rồi đứng dậy nói với Thẩm Ngạo: “Tôi tin ông có thể xử lý tốt chuyện này, đúng không?”

Nếu như chút chuyện nhỏ này mà Thẩm Ngạo còn không xử lý tốt được thì ở trong mắt Tô Vũ, Thẩm Ngạo cũng chẳng khác gì hai người đã chết kia.

Sở dĩ Tô Vũ không nói rõ ra là vì vẫn còn có ý muốn nhìn xem rốt cuộc Thẩm Ngạo sẽ xử lý chuyện này như thế nào, chuyện này sẽ nói rõ lập trường của ông ta ra sao.

Trong vòng gần một tiếng đồng hồ sau đó, trong phòng họp tiến hành bàn giao miệng về công việc, toàn bộ quá trình do Thẩm Ngạo toàn quyền chủ trì, Tô Vũ không hề nói một câu nào.

Đây cũng xem như là nể mặt “cha vợ”.

Khi du thuyền cập bờ, Tô Vũ dặn dò một tiếng rồi bỏ đi.

Sau khi Tô Vũ đi rồi, mọi người mới dám thả lỏng dây thần kinh căng cứng.

Nhìn theo bóng lưng Tô Vũ rời đi, Từ Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm, quay qua nói với Thẩm Ngạo: “Hội trưởng Thẩm, xem ra chuyến này ông lên như diều gặp gió rồi. Coi như tôi thua thật rồi…”

Nếu như Thẩm Ngạo thật sự có một cậu con rể vàng có thể không coi ông Diêm ra gì thì đúng là ông ta sẽ một bước lên mây, chí ít là ở thành phố Tân Hải là như vậy.

Thẩm Ngạo lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng ông ta cũng không vững tin.

Trên du thuyền có hai người chết, đương nhiên chuyện này không thể giấu giếm được. Thẩm Ngạo tuyên bố với người ngoài là tội phạm quốc tế đang bị truy nã Simon ám sát thất bại, bị giải quyết ngay tại chỗ, Từ Thiên Cường không may hy sinh trong tình huống hỗn loạn.

Thành thử chuyến này Thẩm Ngạo còn được hưởng vinh quang như thể bộ đội đặc chủng hoàn thành sứ mệnh, chính phủ hết sức khen ngợi ông ta, tán dương ông ta có tinh thần yêu nước mạnh mẽ.

Thế nhưng nhân vật chính của sự kiện này là Tô Vũ thì lại không hề có phát biểu gì.

Anh vừa về tới nhà là lập tức bị Mã Hiểu Lộ túm chặt lấy, hít ngửi mùi trên người Tô Vũ rồi tỏ vẻ rất không vui: “Tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa?”

Tô Vũ cũng ngửi thử, đúng là có thật, nhớ lại thì chắc là do mùi của Thẩm Hân Duyệt để lại, ngoài mùi nước hoa ra, trên người anh còn có cả mùi máu thoang thoảng nhưng Mã Hiểu Lộ không nhạy cảm với mùi này nên đương nhiên không phát hiện ra.
Chương 62: Thiện Bản Thanh

Vừa nghe thấy bên này có biến, Triệu Phi Phi tò mò nhìn Tô Vũ, hỏi: “Không phải là anh tới nơi nào không nên tới đấy chứ?”

Tô Vũ gãi đầu, có cảm giác có giải thích thế nào cũng không thể rõ ràng được, cuối cùng anh đành thẳng thắn khai báo để nhận được khoan hồng: “Chẳng phải có một buổi tụ họp mà lần trước anh và em tới Bách Vị Cư, người ta đã mời anh hay sao?”

Mã Hiểu Lộ ngẫm nghĩ, hình như đúng là có chuyện này: “Nhưng…”

Trong lòng Mã Hiểu Lộ thấy hơi ấm ức, tại sao Tô Vũ không dẫn cô đi cùng, lẽ nào là vì cô xấu xí làm anh mất mặt hay sao?

Nhưng cô không nói câu này ra miệng, chẳng phải trước đây Tô Vũ cũng vẫn như vậy hay sao?

Thực ra, cũng không phải Tô Vũ chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng nghĩ tới chuyện buổi tụ họp đó rất nguy hiểm nên mới không rủ Mã Hiểu Lộ đi cùng.

Trên thực tế, đúng là buổi tụ họp này không hề thích hợp với Mã Hiểu Lộ, nếu cô tới đó thì e là sẽ nằm mơ thấy ác mộng.

“Được rồi, sau này anh đi đâu cũng sẽ đưa em theo, được chưa?” Không hiểu sao, thấy Mã Hiểu Lộ giận dỗi như vậy, anh lại thấy rất dễ thương, trông cực kỳ giống một bé mèo con quấn người, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Sự thông minh của anh lập tức offline, anh có cảm tưởng rằng dù mình có cưng chiều người phụ nữ này thế nào đi chăng nữa cũng không bao giờ là nhiều.

“Em mặc kệ, em đói rồi, anh phải nấu cơm cho em.” Ngón tay nhỏ của Mã Hiểu Lộ chọc vào ngực Tô Vũ.

Tô Vũ còn có thể nói gì được nữa đây? Anh chỉ còn nước ngoan ngoãn đi vào bếp nấu cơm mà thôi.

Thế nhưng dù có là ai chắc cũng không thể tưởng tượng ra, nhân vật lớn mới mấy tiếng đồng hồ trước còn đang ngự trị toàn thành phố Tân Hải, giờ đây lại vào bếp nấu cơm.

Trong một ngôi nhà tứ hợp viện ở thành phố Kim Lăng, xuân tới thu đi vẫn luôn giữ nguyên dáng vẻ vốn có, toát lên năm ngàn năm lịch sử của Hoa Hạ.

Hai bên trái phải trước cổng có hai con sư tử oai phong được tạc từ đá bạch ngọc như hai vị thần giữ cửa sống động như thật, nhìn chăm chú bất kỳ ai ra vào cánh cửa này.

Bên cạnh hai con sư tử đá ở hai bên có hai quân nhân mặc quân phục đứng thẳng tắp, không hề có bất kỳ biểu cảm gì trên mặt, nếu không nhìn kỹ thì đúng là không thể phân biệt được rốt cuộc bọn họ hay sư tử đá mới là tượng.

Đây chính là nơi ở của cụ Thiện Bản Thanh tiếng tăm lừng lẫy khắp Hoa Hạ. Cụ Thiện Bản Thanh là một trong tứ đại nguyên soái lập quốc của Hoa Hạ, đã từng lập nên chiến công to lớn trong giai đoạn thành lập nhà nước Hoa Hạ.

Mặc dù hiện tại vì lý do tuổi tác nên ông ấy đã lui về hậu trường nhưng uy danh của ông ấy ở Hoa Hạ thì vẫn không hề giảm sút, không hề quá lời chút nào khi nói ông ấy chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi cũng có tầm ảnh hưởng không nhỏ ở Hoa Hạ.

“Ông Diêm, chuyện là vậy đấy ạ, thuộc hạ bất lực, thủ đoạn của tên ranh này quá tàn nhẫn, thuộc hạ không làm gì được.” Lúc này, một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi mặc trang phục luyện công, mặt mày đỏ hồng, toát lên khí khái bất phàm đang nghe điện thoại.

Ông ta chính là Diêm Đan Dương, là thầy phong thủy nổi tiếng của Hoa Hạ, từng có ơn cứu mạng Thiện Bản Thanh.

Sau này, vì ông ta biết một ít thuật phong thủy nên được Thiện Bản Thanh mời đi theo mình.

Có thể nói Thiện Bản Thanh cực kỳ tin tưởng Diêm Đan Dương. Cũng chính bởi vậy nên ông ta mới trở thành người được Thiện Bản Thanh trọng dụng, đương nhiên cũng là đối tượng được rất nhiều người nịnh bợ.

Hầu như tất cả hoạt động thương mại ở Tân Hải và Thượng Nhiêu đều nằm trong tay một mình ông ta, có thể nói là không cần bước chân ra khỏi cửa mà tiền vẫn tự chảy vào túi. Trên thực tế, nhiều năm qua, dựa vào mối quan hệ với Thiện Bản Thanh, đúng là ông ta đã kiếm chác được không ít.

Có điều hiện tại ông ta đã nghe phải một tin xấu, một thằng ranh miệng còn hôi sữa lại dám công khai khiêu khích ông ta, còn ngồi lên ghế của ông ta, khiến ông ta cảm thấy gã trai trẻ này đúng là chán sống.

Bình thường, thực ra ông ta vẫn biết chuyện cạnh tranh ngầm giữa Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành, sở dĩ ông ta không can thiệp là có lý do.

Bởi vì hai thế lực của Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đều nằm trong phạm vi kiểm soát của ông ta, hơn nữa hai thế lực này còn kiềm chế lẫn nhau, khiến ông ta càng thêm yên tâm, không cần lo lắng một trong hai thế lực này lớn mạnh lên sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của ông ta.

Bao nhiêu năm qua, Diêm Đan Dương vẫn luôn dùng chút thủ đoạn nhỏ để kích thích mâu thuẫn giữa hai người này, mục tiêu chính là làm bọn họ xung đột với nhau như nước với lửa. Chỉ có như vậy thì hai người mới không liên thủ với nhau, ông ta mới có thể kê cao gối mà ngủ, ngồi chờ tiền chảy vào túi.

Diêm Đan Dương hít sâu một hơi nói: “Biết rồi.”

Cuộc gọi này là do Từ Thiên Thành gọi tới, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy khiến cả Tân Hải và Thượng Nhiêu thay đổi, đương nhiên ông ta phải báo ngay cho Diêm Đan Dương biết tin.

Thứ nhất là để thể hiện rõ lập trường của bản thân là bất đắc dĩ, thứ nhì là lẳng lặng chờ đợi hành động tiếp theo của Diêm Đan Dương.

Từ Thiên Thành có dự cảm, thành phố Tân Hải và Thượng Nhiêu sắp xảy ra gió tanh mưa máu.

Cúp điện thoại, Diêm Đan Dương nghiến chặt răng, đôi mắt sâu thẳm đáng sợ, màn hình của chiếc điện thoại trong tay bị ông ta bóp nát.

“Thẩm Ngạo, thật to gan...” Đương nhiên trong cuộc nói chuyện qua điện thoại, Từ Thiên Thành vẫn không quên nói xấu đối thủ cạnh tranh của ông ta là Thẩm Ngạo.
Chương 63: Chúc mừng cụ Thiện

Những thứ này không cần Từ Thiên Thành nói thì Diêm Đan Dương cũng hiểu. Bởi vì người gọi điện tới đầu tiên là Từ Thiên Thành mà không phải là Thẩm Ngạo đã chứng tỏ hết thảy.

Thế nhưng hiện tại trong lòng Diêm Đan Dương không thấy bực tức lắm, trái lại còn hơi vui vẻ.

Bởi vì theo như những gì Từ Thiên Thành miêu tả thì Tô Vũ là một nhân tài, để anh thay thế vị trí của Thẩm Ngạo là một phương án hay.

Rõ ràng là Diêm Đan Dương đã tính sai. Tô Vũ hoàn toàn không phải là quân cờ mà ông ta có thể tùy ý sắp đặt. Hơn nữa, ông ta cũng không có quyền kiểm soát Tân Hải và Thượng Nhiêu, chẳng qua là tự tin vào hậu thuẫn của bản thân mà thôi, thật tình không biết rằng ở trong mắt Tô Vũ, những thứ này có là gì?

Trong gian nhà trong của tứ hợp viện, một ông cụ tuổi hơn bảy mươi ngồi ngay ngắn trên ghế, ấm trà cầm trên tay bốc lên từng làn khói xanh nhưng vẻ mặt ông ấy lại lộ rõ ưu sầu.

Người này chính là Thiện Bản Thanh. Về lý mà nói, ở tuổi của ông ấy, với uy danh của ông ấy ở Hoa Hạ thì đáng lẽ ra ông ấy đã được an hưởng cuộc sống nhàn nhã rồi mới phải, có gì mà phải rầu rĩ không vui?

Nguyên nhân của chuyện này là do cháu gái út của ông ấy là Thiện Vũ Băng, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ốm yếu, lắm bệnh tật, đã thăm khám khắp các thầy thuốc nổi tiếng trong thiên hạ rồi nhưng không hề có kết quả gì, gần đây, bệnh tình của cô ấy trở nặng, trở thành mối tâm bệnh trong lòng Thiện Bản Thanh.

Một ngày chưa chữa khỏi thì một ngày ông ấy không thể ngủ ngon.

Đúng lúc này, Diêm Đan Dương đi từ ngoài vào, chắp tay nói với Thiện Bản Thanh: “Chúc mừng cụ Thiện, chúc mừng cụ Thiện.”

Nghe thấy có người chúc mừng mình, Thiện Bản Thanh hơi ngước mắt lên: “Ông Diêm có chuyện gì vui vậy?”

Diêm Đan Dương cung kính nói: “Cụ Thiện, hôm nay tôi xem sao buổi đêm, phát hiện ra ở Tân Hải có một ngôi sao sáng lấp lánh, bấm đốt ngón tay tính toán thì ra là ở Tân Hải xuất hiện một vị thần y tài giỏi chưa từng có, vậy chẳng phải là chuyện đáng mừng hay sao?”

Mới nghe thấy tin có thần y, hai mắt Thiện Bản Thanh lóe sáng, dẫu đã từng nghe điều này vô số lần nhưng ông ấy vẫn luôn ôm ấp hy vọng.

Vị thần y mà Diêm Đan Dương đang nói tới không phải Tô Vũ mà là Tiêu Tuyết Ny. Còn chuyện Diêm Đan Dương bấm đốt ngón tay tính toán, thực ra chỉ là nói ra tin tức mình biết được mà thôi.

Với tư cách là người có hiểu rõ nhất định về thuật phong thủy, đương nhiên Diêm Đan Dương cũng có nghiên cứu về bác sĩ Đông y.

Trước đó Tiêu Tuyết Ny đã chữa khỏi cho một bệnh nhân bị rối loạn thần kinh bàng quang nên Diêm Đan Dương cũng tò mò, người này vô cùng có khả năng chính là truyền nhân của thần y Hoa Hạ Cố Thị.

Bởi vì căn cứ vào tin tức giang hồ mà ông ta biết thì Tiêu Tuyết Ny dám châm cứu vào thần kinh bàng quang, có lẽ là đã nắm giữ thuần thục “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp”.

Mười mấy năm qua, Thiện Bản Thanh tìm kiếm khắp cả nước vẫn không tìm ra được truyền nhân của Cố Thị, hiện tại, bất kể Tiêu Tuyết Ny có phải là người của Cố Thị hay không, ít nhất thì cũng có chút bản lĩnh thật sự.

Chưa biết chừng lại chữa được bệnh cho cháu gái của Thiện Bản Thanh là Thiện Vũ Băng.

Đương nhiên đây là một chuyện rất lớn đối với Thiện Bản Thanh, nhưng đối với Diêm Đan Dương thì nó chỉ là cách để dời ngọn núi lớn Thiện Bản Thanh tới thành phố Tân Hải một chuyến mà thôi.

Nhờ vậy mà không cần phải làm to chuyện, tên nhóc dám khiêu khích ông ta hôm nay cũng sẽ tự động ngoan ngoãn quỳ gối nhận lỗi trước mặt ông ta, cách này gọi là sách lược không đánh mà thắng.

“Ông Diêm, ông nói thật chứ?” Bất kể là chuyện gì có liên quan tới việc chữa trị cho cháu gái mình thì Thiện Bản Thanh đều cực kỳ để tâm.

Mặc dù nhà họ Thiện có cháu con đầy đàn nhưng Thiện Bản Thanh lại chỉ thiên vị mỗi cô cháu gái này, thấy Thiện Vũ Băng khóc, tim Thiện Bản Thanh cũng đau như bị dao đâm.

Diêm Đan Dương gật đầu nói: “Cụ Thiện, tôi không dám nói láo với cụ nửa câu.”

Thiện Bản Thanh lập tức kích động, hô to: “Người đâu, lập tức chuẩn bị, tôi phải đích thân tới thành phố Tân Hải.”

Nói đùa gì vậy? Hiện tại đã là đêm khuya, một ông già hơn bảy mươi tuổi nói xong lập tức đứng dậy đòi đi ngay, hơn nữa ông già này còn không phải là người bình thường mà là người có tầm ảnh hưởng trên toàn Hoa Hạ.

Bất kể lịch trình nào của ông ấy đều được chính phủ hết sức chú trọng, nhất là về mặt bảo an lại càng không thể qua loa, nếu như ông cụ này có mệnh hệ gì thì không ai có thể gánh vác nổi.

Diêm Đan Dương vội giữ chặt tay Thiện Bản Thanh lại, nói: “Cụ Thiện, tôi biết ông thương cháu gái nhưng chuyện này không thể sốt ruột được, theo như tôi nhẩm tính thì bốn, năm ngày nữa vị thần y này sẽ có duyên với ông, chúng ta chuẩn bị cẩn thận rồi hẵng đi.”

Thực ra là Diêm Đan Dương mới là người cần phải chuẩn bị, ông ta phải tung tin tức này ra trước, nếu không, với tính cách nóng vội của Thiện Bản Thanh, e là ông ấy sẽ tìm ra người ngay trong ngày rồi trở về luôn, hoàn toàn không thể đạt được mục đích của ông ta.

Thiện Bản Thanh gật đầu lia lịa nói: “Phải phải, chuyện này xin nhờ ông Diêm toàn quyền xử lý, bất kể thế nào cũng phải tìm cho ra vị thần y này.”
Chương 64: Tại sao bọn họ lại được ăn cơm anh nấu chứ?

Diêm Đan Dương gật đầu nói: “Nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Không tốn nhiều thời gian, Tô Vũ nhanh chóng nấu xong cơm, nhưng điều làm Triệu Phi Phi và Chu Triết lúng túng là Tô Vũ chỉ nấu cơm cho mình Mã Hiểu Lộ, thậm chí không nấu cơm cho chính anh.

Mã Hiểu Lộ nhìn thấy đồ ăn thơm nức mũi nhưng lại ít ỏi tới mức tội nghiệp trên bàn, mặc dù nước miếng đã ứa ra nhưng vẫn lúng túng không tiện động đũa.

“Sao anh nấu ít vậy?” Mã Hiểu Lộ bĩu môi trách Tô Vũ.

Dường như Tô Vũ không hề hiểu ý của Mã Hiểu Lộ, anh nhún vai hỏi: “Sao vậy? Không đủ cho em ăn à?”

Mã Hiểu Lộ cắn đũa, đôi mắt đảo tròn, lúng túng nhìn Triệu Phi Phi. Trong lòng cô không khỏi oán giận Tô Vũ: Anh cũng thật là, nấu nhiều thêm phần cơm cho vài người nữa thì có sao?

Chu Triết vội giảng hòa: “À, à, tôi và Phi Phi đã ăn rồi, không sao đâu…”

Sao Mã Hiểu Lộ lại không biết chứ, chiều nay, cô và Triệu Phi Phi vẫn luôn đi với nhau, làm gì có chuyện đã ăn rồi chứ.

Mã Hiểu Lộ lập tức đưa đồ ăn của mình cho Triệu Phi Phi rồi ngang ngược nói với Tô Vũ: “Rồi đó, cơm của em bị người ta cướp rồi, em vẫn còn đói.”

Tô Vũ: “...”

“Anh là đầu bếp ngự dụng của em, em đói thì anh phải nấu cơm cho em, nhanh lên nhé.” Nói rồi Mã Hiểu Lộ đẩy Tô Vũ đi vào bếp.

Sau khi đóng cửa lại, Mã Hiểu Lộ lập tức mất hứng, kéo tay Tô Vũ nói: “Anh làm gì vậy, chỉ có mấy người thôi, sao anh không nấu luôn để mọi người cùng ăn với nhau?”

Tô Vũ gãi đầu nói: “Tại sao bọn họ lại được ăn cơm anh nấu chứ?”

Nghe Tô Vũ nói vậy, Mã Hiểu Lộ lập tức xắn tay bắt đầu rửa rau, chuyện này với cô là đạo lý đối nhân xử thế cơ bản.

Dù sao hiện tại hai người đang ở trong nhà người khác, nấu cơm cho người ta là chuyện nên làm.

Thấy Mã Hiểu Lộ làm như vậy, Tô Vũ mỉm cười, lắc đầu, đúng là ngày nay không giống ngày xưa, ở thế giới khác thì nhân vật mà anh cần sắm vai cũng khác.

Anh không còn là “Tiên Hạc Đế Tôn” tiếng tăm lừng lẫy nữa, ít nhất là hiện tại vẫn chưa phải, anh chỉ là một người bình thường, cần phải đóng vai một người chồng chuẩn mực, một người bạn tốt.

Đã tới đây rồi, vậy thì anh sẽ trải nghiệm cuộc sống này. Đối với anh, có lẽ đây cũng là một phần của việc tu luyện.

Tô Vũ đưa tay ra cầm lấy bàn tay Mã Hiểu Lộ đang rửa rau, lấy khăn lau khô tay cho cô, cười nói: “Nước lạnh đấy, em ra ngoài chờ anh đi, anh sẽ nấu xong ngay thôi.”

Mã Hiểu Lộ bĩu môi, trong lòng hơi cảm động, cuối cùng cô nở nụ cười, nhón chân ôm cổ Tô Vũ, nói khẽ: “Sao hồi xưa em không biết anh là người tốt như vậy nhỉ?”

“Anh đã nói rồi, anh không phải là anh trước kia nữa, em cứ không tin anh.” Tô Vũ đẩy Mã Hiểu Lộ ra nói.

“Thôi đi, có phải anh lại định nói anh là thần tiên phải không?”

Tô Vũ cạn lời, lắc đầu đi rửa rau nấu cơm. Mã Hiểu Lộ không đi ra ngoài mà đứng bên cạnh giúp chồng một tay.

“Ôi, em đi ra ngoài đi, em càng giúp lại càng thêm việc ra, em xem đi, rau này không phải nhặt như vậy đâu, phải bỏ hết chỗ này đi, chỗ này có độc đấy…”

Dù sao Mã Hiểu Lộ cũng là người thường xuyên vào bếp nhưng cô không ngờ ra Tô Vũ lại kỹ tính với thức ăn như vậy, gần như tính toán tỉ mỉ từng chút một.

Bản thân anh là một thầy thuốc nên đương nhiên anh không thể qua loa rồi.

...

Sau buổi cơm tối, Triệu Phi Phi và Chu Triết khen ngợi tài bếp núc của Tô Vũ không ngớt lời.

Mã Hiểu Lộ nằm trên giường đột nhiên mở miệng hỏi: “À, em hỏi anh chuyện này, anh bảo em và cô gái kia ai xinh hơn?”

Tô Vũ suýt sặc vì câu hỏi này của Mã Hiểu Lộ, ho khan hai tiếng hỏi ngược lại: “Ý em là Triệu Phi Phi à?”

Mã Hiểu Lộ ném gối về phía anh, ngồi trên giường nói: “Đừng có giả bộ ngốc, em nói người phụ nữ kia cơ, cái người hôm nay đi với anh đó. Đừng tưởng em không biết, mùi nước hoa trên người anh đã bán đứng anh rồi.”

Phụ nữ nhạy cảm luôn để ý quan sát. Mùi nước hoa trên người Tô Vũ hôm nay chính là của Thẩm Hân Duyệt, hơn nữa mùi nước hoa đậm như vậy, chắc chắn là phải tiếp xúc ở cự lỵ rất gần một lúc lâu mới có.

Tô Vũ nhất thời xấu hổ, chuyện này thật sự không thể giải thích rõ ràng.

Anh không thể nói là người khác cứ muốn dính lấy, còn bản thân anh thì từ chối phải không?

E rằng giải thích như vậy, bất cứ ai cũng sẽ cho rằng đây là che giấu. Cuối cùng Tô Vũ bất lực nhún vai, ra vẻ vô cùng đáng thương, không còn gì để nói.

“Ai cho anh cười đùa cợt nhả hả, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy?” Mã Hiểu Lộ khoanh tay trước ngực, truy hỏi Tô Vũ đến cùng.

“Câu hỏi gì vậy?” Bị dò hỏi nhiều như vậy, tuy Tô Vũ cho rằng mình trong sạch nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hơi hoảng sợ.
Chương 65: Đây là điều mà tôi muốn

“Thôi bỏ đi, anh không muốn nói thì thôi, em ngủ đây.” Sau khi nói xong, Mã Hiểu Lộ kéo chăn trùm kín đầu.

Tô Vũ bất lực lắc đầu, nếu không tại sao lại nói phụ nữ mới là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới chứ? Ngay cả loại người từng nắm giữ nhật nguyệt tinh như Tô Vũ cũng chỉ có thể bó tay.

Có điều sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, dường như khoảng thời gian gần đây duyên phụ nữ của anh thật sự rất tốt, đừng nói rằng Mã Hiểu Lộ sẽ ghen tuông, ngay cả Trần Phúc của Dịch Phúc Quán cũng rất hâm mộ Tô Vũ.



Mấy ngày tiếp theo, có rất nhiều tin vui về dịch cúm mới ở thành phố Tân Hải. Tiêu Tuyết Ny gần như trở thành danh y được mọi người chú ý của Hoa Hạ, liên tục xuất hiện trên màn ảnh.

Khi trông chừng y quán ngay cả con ruồi cũng không muốn bay vào, Trần Phúc chỉ có thể nhìn Tô Vũ và rên rỉ thở dài: “Tôi phải nói như thế nào với cậu đây, cậu nhìn cho kỹ đi, nếu cậu không đưa phương thuốc này ra thì hiện giờ phải đổi thành y quán của chúng ta nổi danh như cồn rồi, có khi còn có thể xin độc quyền gì đó nữa chứ.”

Bây giờ thì hay rồi, tiền thì không có, ngay cả tên tuổi cũng không, toàn may áo cưới cho người khác thôi.

Kiểu người như Trần Phúc chính là tâm lý người hẹp hòi điển hình. Nghĩ mà xem cách đây không lâu người hẹp hòi có cơ hội giàu có chỉ trong một đêm nhưng lại trơ mắt nhìn cơ hội này chạy mất khỏi tầm tay, trong lòng chắc chắn còn đau hơn so với việc bị dao cắt.

Có điều đối với Tô Vũ mà nói, những thứ này thật sự không tính là gì. Trên thực tế, Tô Vũ đã đạt được mục đích, đó là để cho nhiều người khỏi phải chịu đựng đau khổ.

Còn về tiền tài gì đó như Trần Phúc nói, Tô Vũ không bao giờ cho rằng đó là thứ cần thiết trong sinh hoạt. Thậm chí đối với Tô Vũ mà nói, tiền tài giống như một đôi giày rách thôi.

Còn cái gọi là danh vọng, Tô Vũ cho rằng mình không cần phải dùng cơ hội như vậy để chứng minh bản thân, bởi vì anh đã chứng minh bản thân từ lâu rồi.

Lúc này, Tiêu Tuyết Ny trên tivi đã đứng lên trước mặt tất cả các phóng viên truyền thông, sau đó nói một cách tràn đầy kính trọng: “Các vị, cảm ơn sự thương yêu của mọi người đối với tôi. Nhưng điều mà tôi muốn nói là thật ra những thứ này cần phải cảm ơn một người. Là tấm lòng rộng rãi của người đó đã giúp tôi tạo phúc cho mọi người, vì vậy tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến người đó.”

Nhìn Tiêu Tuyết Ny nói những lời chân thành trên tivi, Tô Vũ hài lòng gật đầu, ít ra cô gái này không quên gốc, cũng không vì nhất thời được tung lên quá cao mà quên mất bản thân.

Tô Vũ nhướng mày bảo Trần Phúc xem tivi và nói: “Thấy chưa, đây là điều mà tôi muốn.”

Trần Phúc bĩu môi nghĩ bụng: Đây là điều mà cậu muốn, điều mà tôi muốn phải đi đâu để tìm bây giờ?

Có điều Trần Phúc không nói những lời này, tuy lần này không kiếm được tiền nhưng không có nghĩa là Dịch Phúc Quán không thu hoạch được gì, phải biết rằng dịch cúm mới này đã được kiểm soát.

Điều này càng chứng tỏ Tô Vũ có kỹ năng tuyệt vời, như ông ta đã nói trước đó, chỉ cần Tô Vũ vẫn còn ở Dịch Phúc Quán thì sớm muộn gì ông ta cũng có thể kiếm lại được số tiền đó.

Ngay khi Trần Phúc cảm thấy kinh doanh ế ẩm muốn nằm trên ghế ngủ, một chiếc xe chợt đỗ trước cửa, cửa kính ở chỗ ghế lái được hạ xuống, là Chu Triết.

Chỉ thấy anh ta vẫy tay với Tô Vũ: “Anh Tô, mau lên xe.”

Tô Vũ khẽ cau mày, đi tới nói: “Làm gì? Muốn mời khách à?”

Lúc này, Tô Vũ nhìn thấy hai người phụ nữ Triệu Phi Phi và Mã Hiểu Lộ rất hưng phấn, hoàn toàn không để ý đến Tô Vũ.

“Anh Tô, anh quên rồi à, lần trước em nói với anh rồi mà, thành phố Tân Hải sắp tổ chức hội triển lãm, anh đã đồng ý đến đó xem mà.” Chu Triết nhắc nhở.

Tô Vũ suy nghĩ một lát, hình như thật sự có chuyện này. Bởi vì trước đó tìm được viên đá hoa mai trong tiệm ngọc thạch có chất lượng trung bình nên Tô Vũ luôn muốn tìm một ngọc thạch khác có màu sắc và hình thức đẹp hơn.

Nhân cơ hội này, có khi thật sự có thể tìm được.

Tô Vũ gật đầu, xoay người nói với Trần Phúc trong cửa hàng: “Tôi có chuyện muốn tan làm trước.”

Trần Phúc nhất thời không phản ứng kịp, thấy Tô Vũ đi về phía xe hơi bèn vội vã nói: “Cái gì vậy hả? Mới sáng ngày ra mà cậu đã tan làm trước, còn coi ông chủ như tôi ra gì không đấy? Tôi có thể coi cậu là bỏ bê công việc đấy.”

Tô Vũ nhún vai nói: “Coi tôi bỏ bê công việc thì tôi xin nghỉ không làm nữa.”

Trần Phúc lập tức cười tươi như hoa nói: “Hì hì, cậu nói cái gì vậy, tôi chỉ nói đùa thôi mà, ra ngoài nhớ chú ý an toàn nhé.”

Anh là thần tài đấy, không thể tùy tiện đắc tội được, hơn nữa bây giờ Dịch Phúc Quán cũng không có chuyện gì làm, cùng lắm mỗi ngày chỉ có một hai người đến bốc thuốc, một mình Trần Phúc có thể làm được.

Mã Hiểu Lộ ngồi trên xe nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe. Hai hôm nay cô vẫn đang giận dỗi Tô Vũ.

Triệu Phi Phi thấy bầu không khí hơi lúng túng, bèn lên tiếng: “Tô Vũ, ông chủ của anh được đó, nếu tôi có thể có ông chủ như anh thì tốt quá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK