Công việc kinh doanh của Dịch Phúc Quán cũng giống như thời tiết ở thành phố Tân Hải những ngày này, nóng sốt không dứt.
Ngoài rễ bản lam ra, Trần Phúc còn tự mình làm một số bài thuốc bắc có tác dụng thanh nhiệt giải nhiệt cũng rất được ưa chuộng. Chỉ riêng giá của rễ bản lam đã tăng hơn mười lần so với lúc đầu, khiến Trần Phúc phải cười toét miệng.
Chiều hè nóng nực, Tô Vũ ngồi trên ghế bành trong cửa tiệm nín thở ngưng thần, lúc này có một thanh niên cầm một tấm cờ hiệu đi vào.
Trần Phúc vội vàng đặt đồ trong tay xuống, người thanh niên kia đưa cờ hiệu vào tay Trần Phúc rồi quay người rời đi.
“Này này này, Tô Vũ, đừng ngủ nữa, nhanh dậy nhìn thử cờ hiệu này của tôi thế nào?” Trần Phúc một tay cầm cờ hiệu, tay còn lại chống nạnh, vẻ mặt đắc ý nói với Tô Vũ.
Tô Vũ mở mắt nhìn sang, cờ hiệu nền đỏ chữ vàng viết bảy chữ “Diệu Y Thánh Thủ Quỷ Đồng Vũ”.
"Cái gì thế?"
"Cậu không thấy à? Đây là banner tôi đặc biệt nhờ một công ty quảng cáo làm cho cậu đó, cậu đừng có mà xem thường mấy chữ này, tối qua tôi nghĩ cả một đêm đó, có cảm giác phi thường không, cứ treo tấm này trong tiệm của chúng ta, sau này sẽ thành bảng hiệu mặt tiền của quán chúng ta.”
Nói rồi, ông ta cũng không quan tâm đến vẻ mặt của Tô Vũ mà đã trực tiếp xách ghế treo tấm cờ hiệu lên chỗ dễ thấy nhất trên tường trong tiệm.
Tô Vũ không quan tâm đến mấy cái có mặt tiền với không mặt tiền này, chỉ là một cái tên mà thôi, anh hoàn toàn không để ý.
“Diệu Y Thánh Thủ Quỷ Đồng Vũ, cái tên này không tồi.” Không biết từ lúc nào đã có một người phụ nữ mặc váy hoa trắng nhạt, đội mũ chống nắng đeo kính râm bản to đứng trước cửa, người đến chính là Thẩm Hân Duyệt.
Tô Vũ nửa nằm nửa ngồi trên ghế mây, không mở mắt, không phải là anh ngủ mà không phát hiện Thẩm Hân Duyệt, mà thật ra trên người Thẩm Hân Duyệt có mùi nước hoa đặc biệt, đã sớm báo với anh người đến là ai rồi.
Tô Vũ không những biết người tới là Thẩm Hân Duyệt, còn biết mục đích cô ta tới đây là gì.
“Đôi mắt của người đẹp này thật sự tinh tường mà, trong tiệm của chúng tôi có một vị thần y chữa được bách bệnh, mời cô vào trong.” Trần Phúc chính là một người thấy người đẹp là chảy nước miếng điển hình, mà ông ta cũng không bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với một người đẹp như thế.
Chỉ thấy ông ta giả vờ làm bộ cao thâm khó dò, làm động tác mời Thẩm Hân Duyệt, nói: “Mời cô ngồi bên này, để tôi đích thân bắt mạch cho cô.”
Nói rồi, Trần Phúc còn không quên rút khăn giấy lau tay, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Hân Duyệt mà lòng ngứa ngáy không thôi.
Mà nếu ông ta biết đôi tay này đã từng giết người, đoán chừng trong đầu ông ta sẽ có một hình ảnh khác rồi.
“Tôi tới tìm người này.” Thẩm Hân Duyệt nhìn Tô Vũ đang dựa trên ghế mây như là đang ngủ, nói.
Bỗng chốc Trần Phúc cảm thấy không vui, sao mà người đẹp nào tới cũng đều tìm thằng nhóc này chứ?
Trần Phúc nhanh nhẹn nói: “Em gái này, cô phải biết là cậu ấy chỉ là người học việc mà cửa tiệm chúng tôi mới tuyển mà thôi, cái gì cũng không biết, vẫn là để tôi bắt mạch cho cô nhé?”
Cái gì cũng không biết? Cái gì cũng không biết mà anh còn có thể làm cho vết thương của cha cô ta nặng như thế lại có thể phục hồi lại như cũ trong một thời gian ngắn?
Thẩm Hân Duyệt tuy nhìn không lớn tuổi nhưng đã theo cha mình lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như thế, có thể nói là chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu những người như Trần Phúc.
Mà lúc này, trong mắt Thẩm Hân Duyệt thì người mà không biết gì hết kia nên là Trần Phúc mới đúng.
Thẩm Hân Duyệt nhún nhún vai nói: “Nói như thế thì ông chính là sư phụ của anh ấy sao?”
Trần Phúc cực kỳ không biết xấu hổ vỗ vỗ ngực nói: “Cái này còn có thể giả sao? Tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ta ăn cơm nữa, cô nói xem ai mới là sư phụ đây?”
Thẩm Hân Duyệt gật gật đầu, quay người nhìn người đàn ông mặc vest đen ngoài cửa nói: “A Tư, vào đây thỉnh giáo vị sư phụ này.”
A Tư gật đầu bước vào, không nói hai lời đã bắt lấy cổ tay Trần Phúc, sau đó dùng sức xoay lại, Trần Phúc lập tức nhăn mặt xin tha: “Ây da ây da, được được được, cậu ấy mới là sư phụ được chưa. Tô Vũ… Tô Vũ cậu đừng ngủ nữa, cứu tôi.”
Tô Vũ lúc này mới mở mắt, vừa mở mắt vừa nói: “Cô Thẩm, không biết hôm nay cô đến đây là vì chuyện gì?”
Thẩm Hân Duyệt vẫy vẫy tay, A Tư buông Trần Phúc ra, sau đó Thẩm Hân Duyệt bước tới trước mặt Tô Vũ, khẽ cúi đầu nói: “Anh Tô, lần trước vì anh Tô còn có công việc nên không tiện, hôm nay cha tôi đặc biệt tổ chức tiệc ở Bách Vị Cư cho nên bảo tôi tới mời anh, rất hân hạnh được đón tiếp anh.”
Điều này thực ra đã nằm trong dự đoán của Tô Vũ, Tô Vũ gật đầu nói: “Biết rồi.”
Thẩm Hân Duyệt hài lòng gật đầu: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa.”
Thấy Thẩm Hân Duyệt rời đi, Trần Phúc lắc vai nói: “Làm gì thế? Xã hội đen à? Tôi nói anh đừng có động tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Tô Vũ cười cười không nói gì, lấy điện thoại trong túi ra. Vì anh biết cho dù Trần Phúc có báo cảnh sát vì lý do gì đi chăng nữa thì anh cũng tin rằng người xui xẻo cuối cùng sẽ là Trần Phúc, hơn nữa nói không chừng cái mạng nhỏ cũng không giữ được.
Tô Vũ vội vàng bấm số Mã Hiểu Lộ, vì cái nhà kia bọn họ không về được cho nên hôm nay anh muốn đưa Mã Hiểu Lộ đi dự tiệc cùng.
“Alo, em đang làm việc, anh có chuyện gì sao?” Mã Hiểu Lộ ghé đầu xuống gầm bàn, hạ giọng nói chuyện với Tô Vũ.
“Anh có chuyện này muốn nói với em, hôm nay…” Lời Tô Vũ còn chưa nói hết thì đã bị Mã Hiểu Lộ cắt ngang rồi.
Cô sợ Tô Vũ lại nhắc đến chuyện ly hôn nên giành nói trước một bước: “Em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Tô Vũ cau mày nói: “Vậy…. em nói trước.”
Mã Hiểu Lộ nuốt nước bọt: “Tối nay công ty có tổ chức tiệc, nhưng em chỉ có một mình, anh có thể đi cùng em không?”
Tô Vũ cười nói: “Là chuyện này sao?”
“Sao thế? Không thể hả? Em nói cho anh biết, em là Vương mẫu nương nương, đây là mệnh lệnh, anh không được từ chối.” Mã Hiểu Lộ nhếch miệng nói với đầu bên kia điện thoại.
Tô Vũ hít sâu một hơi: “Anh không dám trái lệnh, được chưa.”
Nghe Tô Vũ đồng ý xong, Mã Hiểu Lộ siết chặt nắm tay, vậy mà cô lại hôn Tô Vũ một cái qua điện thoại, cười nói: “Được rồi, em còn có rất nhiều việc phải làm, tan làm sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Cúp điện thoại xong, Tô Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn màu san hô, không nhịn được mà bật cười.
Anh cũng không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao nữa, lại có thể thỏa hiệp với một người phụ nữ như thế, thậm chí còn có một loại cảm giác cam tâm hạ mình với người này. Trong lòng anh không biết lúc nào lại nhiều thêm một sợi ràng buộc rồi.
Chương 17: Tiệc công ty
“Cuối cùng cũng tan làm rồi, Hiểu Lộ, cô nhanh chút nào.” Lục An Kỳ gọi Mã Hiểu Lộ từ xa, hối cô nhanh lên.
Vì mọi người trong nhóm đều biết Mã Hiểu Lộ mới là nữ chính của bữa tiệc tối nay, nếu cô không tới thì không khí của bữa tiệc chắc chắn sẽ rất khó xử.
“Được rồi, tới đây.” Mã Hiểu Lộ bỏ công việc trong tay xuống, tắt máy tính rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Tô Vũ: “Em tan làm rồi, trên phố tây Bắc Ngạn có một cửa hàng hải sản tên là “Nhất Phẩm Tiên”, anh trực tiếp đến đó chờ nhé, em qua đó ngay đây.”
Vì bữa tiệc công ty cũng không nói không được dẫn theo người nhà, hơn nữa rất nhiều người đều dẫn theo, nói thế nào thì bây giờ Tô Vũ vẫn còn là chồng của cô cho nên có đi cùng chắc cũng không có ai nói gì cả, nhân tiện cũng có thể để những người khác thấy Tô Vũ không phải là kẻ ngốc trong miệng mọi người thường nói, cũng không phải là kẻ vô dụng của nhà họ Tô.
Vì nghĩ tới Tô Vũ không có xe cho nên Mã Hiểu Lộ bảo anh trực tiếp qua là được. Tô Vũ cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Anh đang trên đường rồi, đến sẽ gọi điện thoại cho em.”
Mã Hiểu Lộ vui vẻ chun mũi, mỉm cười chạy ra ngoài. Mà một màn này vừa hay được Hoàng Lỗi vừa ra khỏi văn phòng vô tình nhìn được.
Thấy Mã Hiểu Lộ cười vui vẻ, anh ta cảm thấy chuyện bữa tiệc tối nay chắc chắn không sai, chí ít bây giờ Mã Hiệu Lộ không còn tỏ vẻ từ chối người khác cách xa vạn dặm như lúc anh ta mời riêng cô nữa, ngược lại nhìn ra tâm trạng còn khá tốt.
“Chờ đã, Hiểu Lộ.” Hoàng Lỗi đứng sau gọi Mã Hiểu Lộ.
“Chủ quản Hoàng có chuyện gì sao?” Mã Hiểu Lộ bấm nút thang máy xong rồi nói với Hoàng Lỗi.
“Nhìn cô kìa, chạy vội chạy vàng thế làm gì? Tóc rối hết rồi.” Hoàng Lỗi nói rồi giơ tay muốn sửa lại tóc cho Mã Hiểu Lộ.
Mã Hiểu Lộ vội vàng lùi về sau một bước, vươn tay vuốt lại tóc rồi nhanh nhẹn buộc thành tóc đuôi ngựa gọn gàng, đẩy tóc ra sau lưng nói: “Có thể không chạy nhanh được sao, dựa theo kinh nghiệm của tôi, còn chưa tới mười phút nữa là chuyến xe bus đi phố tây Bắc Ngạn sẽ chạy qua chỗ này, lỡ chuyến này thì tôi phải chờ lâu lắm.”
Đây là kinh nghiệm trong lúc làm việc mà Mã Hiểu Lộ đúc kết được, mỗi lần cô tan làm đều ngồi xe bus.
“Vậy hôm nay cô không cần vội như thế nữa, về sau cũng không phải như thế nữa.” Hoàng Lỗi đút hai tay vào túi quần, nhìn Mã Hiểu Lộ nói.
Lúc này thang máy vừa tới, hai người một trước một sau bước vào rồi Mã Hiểu Lộ mới mở miệng nói: “Tại sao thế? Anh muốn sa thải tôi à?”
Hoàng Lỗi cười khổ nói: “Cô nói cái gì thế? Tôi có sa thải ai cũng sẽ không sa thải cô. Tôi là nói từ nay về sau cô không cần phải ngồi xe bus, đông đúc như cá mòi vậy, tôi sẽ đau lòng, sau này mỗi ngày đi làm tôi sẽ kiêm chức tài xế đưa đón.”
Nói xong Hoàng Lỗi còn không quên vỗ vỗ ngực mình. Mà ý của câu này là gì sao Mã Hiểu Lộ lại không hiểu chứ?
Thật ra cô đã sớm biết Hoàng Lỗi có ý với mình, nhưng cho dù không có Tô Vũ thì trong lòng Mã Hiểu Lộ, Hoàng Lỗi chỉ là một cấp trên mà thôi, còn về tình cảm nam nữ đó thật sự không hề tồn tại.
“Cảm ơn chủ quản Hoàng, thật sự không cần thiết đâu.” Lúc nói câu này, cô hơi cúi đầu, giọng nói mang chút xấu hổ.
Tiếng máy lạnh vù vù trong thang máy dường như đóng băng cả không khí. Hai người không nói chuyện nữa, điều này làm cho Mã Hiểu Lộ cảm thấy chuyến thang máy này còn lâu hơn cả đi thang bộ.
“Tinh!”
Một tiếng trong trẻo vang lên, cửa thang máy mở ra, Mã Hiểu Lộ nhanh chóng chạy ra ngoài như thể đang trốn khỏi hiện trường vụ án.
“Hầy, cô đừng cứ như một con thỏ gặp người là chạy thế chứ, chẳng lẽ tôi còn ăn thịt cô sao?” Hoàng Lỗi tỉnh táo lại, bước ra khỏi thang máy nói với Mã Hiểu Lộ.
Bước chân Mã Hiểu Lộ không dừng lại: “Cái đó… tôi thật sự phải bắt kịp xe bus.”
“Tạm thời chúng ta không nói chuyện kiêm tài xế kia nữa, nhưng mà hôm nay không phải chỉ là chuyện thuận đường thôi sao, đừng khách sáo như thế, cùng đi nhé.”
Lý do này thật sự làm Mã Hiểu Lộ không từ chối nổi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Xe của Hoàng Lỗi đậu bên đường, chỉ thấy Hoàng Lỗi chạy lên trước hai bước mở cửa, sau đó điều chỉnh lại ghế cho Mã Hiểu Lộ rồi một tay chắp ra sau lưng, tay kia nhẹ nhàng đặt lên trên khung cửa nói với Mã Hiểu Lộ: “Mời lên xe.”
Mã Hiểu Lộ thật sự cảm thấy cực kỳ xấu hổ, bởi vì hành động của Hoàng Lỗi thực sự đã vượt xa mức độ thân mật của bạn bè bình thường. Bây giờ Mã Hiểu Lộ cực kỳ hy vọng Tô Vũ có thể lập tức xuất hiện ở đây, dù cho Tô Vũ có đi xe đạp hay là đi bộ thì cô cũng bằng lòng cầm tay đi cùng Tô Vũ chứ không muốn ngồi vào trong xe này.
“Rù rù rù!”
Phía sau Mã Hiểu Lộ truyền đến tiếng động cơ ô tô, Mã Hiểu Lộ nhìn sang theo bản năng, muốn kịp thời tránh đi, bởi vì bình thường trên đường này không có nhiều xe cộ nhưng nhiều cậu ấm có tiền đều sẽ qua bên này đua xe hay gì đó, cô cũng không muốn dây vào.
“Két…”
Một chiếc BMW xanh lam đột nhiên phanh gấp trước mặt Mã Hiểu Lộ, lốp xe để lại một vệt đen dài trên mặt đất. Theo sau đó là cửa kính cửa sổ hạ xuống, Triệu Phi Phi thò đầu ra ngoài vẫy tay với Mã Hiểu Lộ: “Hiểu Lộ, còn không nhanh lên xe đi.”
Mã Hiểu Lộ thấy Triệu Phi Phi, lập tức cười hớn hở, sau đó quay đầu nói với Hoàng Lỗi: “Chủ quản Hoàng, tôi với Phi Phi còn có rất nhiều việc phải bàn bạc, tôi lên xe cô ấy đây.”
Nói xong Mã Hiệu Lộ nhanh chóng lên xe, sau đó Triệu Phi Phi vẫy tay với Hoàng Lỗi, chiếc xe để lại một đám khói rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Hoàng Lỗi, để anh ta mặt mũi xanh mét đứng bên cạnh xe mình.
Lúc này ngoài Triệu Phi Phi ra, trên xe còn có Lục Tư Kỳ và bạn trai Tôn Kỳ của cô ấy, trước đó Mã Hiểu Lộ đã gặp mặt mấy lần, mà người lái xe là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, tai đeo một chiếc khuyên kim cương lấp lánh, trông khá đẹp trai.
“Phi Phi, vừa nãy thật sự cảm ơn cô đã giải vây giúp tôi. Đúng rồi, anh đẹp trai này là ai thế?” Mã Hiểu Lộ ngồi ghế sau thở phào một hơi.
“Nói nhiều thế nào gì? Chúng ta đều là chị em, khách khí gì chứ. Đều biết chủ quản Hoàng có ý với cô, mà cô lại không có ý đó cho nên chúng tôi cũng không thể thấy chết không cứu được.” Nói rồi Triệu Phi Phi vươn tay vỗ chàng trai ngồi ghế lái một cái.
Chàng trai đó nhìn Mã Hiểu Lộ qua gương chiếu hậu, sau đó cười nói: “Chào cô xinh đẹp, tôi tên Chu Triết. Nếu biết nhiều người như thế thì tôi đã lái Land Rover đi rồi, cũng không để mọi người chen chúc như thế.”
Ba người ngồi ở ghế sau rõ ràng hơi chật một chút, nhưng Mã Hiểu Lộ lại cảm thấy không có gì, như thế này thoải mái hơn ngồi xe bus nhiều rồi.
Lục An Kỳ một bên rõ ràng không vui lắm. Cô ấy với Tôn Kỳ quen nhau từ lúc còn học đại học cho tới bây giờ, không có xe không có nhà, trước đó còn cảm thấy không sao nhưng hôm nay thấy bạn trai của Triệu Phi Phi lái xe xịn tới như thế khiến trong lòng Lục An Kỳ khó chịu.
Chương 18: Người nhà họ Tô
Một đường cười cười nói nói, BMW đuổi theo ánh hoàng hôn xinh đẹp phía cuối chân trời, băng qua những con phố nhộn nhịp ven biển.
Triệu Phi Phi rất hài lòng với cậu chủ nhỏ của xí nghiệp châu báu Chu Thị ở thành phố Tân Hải này, dù sao ở đô thị giàu có hào nhoáng này các cô gái xinh đẹp đều khát khao có thể cưới được một người chồng giàu có, mà không cần nghi ngờ gì, Triệu Phi Phi đã tìm được rồi.
Hòa với tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, chiếc BMW chạy tới bên ngoài cổng của Nhất Phẩm Tiên ở phố tây Ngạn Bắc thành phố Tân Hải.
Lúc này bên đường đã đậu rất nhiều xe, để đám người Mã Hiểu Lộ xuống xe xong, Chu Triết tìm chỗ đậu xe.
Mà Mã Hiểu Lộ vừa lấy điện thoại ra định gọi điện thì đột nhiên Triệu Phi Phi hất mái tóc bị gió làm rối, chỉ vào một bóng lưng cách đó không xa, nói: “Hiểu Lộ, cô xem đó có phải là Tô Vũ nhà cô không?”
Mã Hiểu Lộ quay đầu nhìn, để điện thoại vào túi rồi chạy bước nhỏ qua. Khi đến gần Tô Vũ, nhìn Tô Vũ có vẻ như đang thất thần, cuối cùng lặng lẽ đi đến phía sau anh, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
“Trên trời còn có tiên nữ sao? Nhìn chăm chú thế.”
Tô Vũ quay người mỉm cười nhìn gương mặt xinh đẹp của Mã Hiểu Lộ, dù có so với những đám mây đầy màu sắc phía chân trời kia thì cô cũng không hề thua kém chút nào.
Thấy Tô Vũ không nói gì lại nhìn cô như thế, ngược lại khiến cô có chút ngại ngùng, phải biết trước giờ Tô Vũ chưa từng nhìn cô trìu mến như vậy, khiến cô hơi bối rối.
“Cái đó… Anh đợi lâu rồi nhỉ?” Mã Hiểu Lộ có chút xấu hổ cúi đầu hỏi.
“Vừa mới tới một chút mà thôi, anh mới phát hiện hóa ra hoàng hôn ở thành phố Tân Hải lại có thể đẹp như thế. Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trước đi.” Nói rồi Tô Vũ vươn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Mã Hiểu Lộ, ôm cô vào lòng bước vào cửa hàng.
Đây vốn là một cảnh tượng khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng trong mắt Triệu Phi Phi và những người đứng chờ lại cảm thấy có chút khó xử.
“Là Hiểu Lộ gọi anh ấy tới sao?” Triệu Phi Phi cau mày hỏi.
Trước đây Mã Hiểu Lộ luôn dùng nhiều lý do để giảm bớt thời gian ở cùng Tô Vũ, trước giờ công ty tổ chức tiệc cũng không thấy bóng dáng của anh, vốn Triệu Phi Phi còn nghĩ Tô Vũ xuất hiện ở chỗ này chỉ là trùng hợp.
Có điều bây giờ xem thì không phải như thế.
“Chắc là thế.” Lục An Kỳ cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Người mà mấy ngày trước ăn hồng hoa lam bị bọn họ cho rằng là người điên, vậy mà hôm nay lại khoe tình cảm với Mã Hiểu Lộ, quả thực cô ta cũng không hiểu rõ được.
Có điều bọn họ là bạn của Mã Hiểu Lộ, thấy cô có một người chồng bình thường cũng nên vui mừng cho cô. Chỉ là đồng thời bọn họ cũng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, đó là sự xuất hiện của Tô Vũ chắc chắn sẽ khiến chủ xị hôm nay của bọn họ cảm thấy mất mặt, tới lúc đó nếu Hoàng Lỗi cố tình gây khó dễ thì có khả năng Tô Vũ sẽ bị xấu mặt trước đám đông.
Triệu Phi Phi nắm cánh tay của Chu Triết, thầm nghĩ: Chờ lát nữa nếu Hoàng Lỗi làm khó Tô Vũ thì chắc chắn sẽ ra tay giúp bọn họ.
“Tô Vũ, anh cũng tới rồi à? Thật là hiếm có mà, để tôi giới thiệu một chút, đây là Chu Triết, bạn trai của tôi.” Triệu Phi Phi rất hào phóng giới thiệu với Tô Vũ.
Tô Vũ cười cười vươn tay nói: “Tô Vũ.”
Chu Triết bắt tay với Tô Vũ xong, chủ động đưa một tấm danh thiếp cho Tô Vũ, sau đó cay mày cẩn thận nhìn Tô Vũ nói: “Anh Tô trông khá giống với một người mà tôi biết.”
“Ồ!”
Tô Vũ nhìn danh thiếp của phó tổng giám đốc châu báu Chu thị, không nói nhiều.
“Tôi nhớ ra rồi, Tô Thiếu Uy của nhà họ Tô, tôi từng gặp anh ta trong tiệc rượu, anh Tô trông có vẻ giống anh ta. Có điều thời gian gần đây anh ta sống không tốt lắm.”
Nói đến chỗ này làm Mã Hiểu Lộ có chút tò mò: “Làm sao thế?”
“Chắc mấy người không biết, cũng không biết Tô Thiếu Uy đã ăn phải đồ hỏng gì, ăn cái gì là đi cái đó, ở trong bệnh viện cả mấy ngày mà cả người kiệt sức mất nước rồi. Tôi nghe bạn bè nói bây giờ dường như anh ta phải dựa vào dịch dinh dưỡng để sống nữa.” Nói đến chỗ này, Chu Triết có một loại cảm giác vui vẻ khó tả.
Trước đó Tô Thiếu Uy luôn ỷ vào việc là người thừa kế của nhà họ Tô, hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắt, bây giờ thì hay rồi, đây chính là báo ứng.
Triệu Phi Phi vội vàng kéo Chu Triết đi vào: “Anh có thể bớt nói mấy câu được không? Tô Vũ cũng là người nhà họ Tô đấy.”
“Hả? Em nói cái gì? Anh ấy cũng là người nhà họ Tô? Sao trước giờ anh chưa từng gặp chứ?” Chu Triết quay người nhìn Tô Vũ, chả trách trông giống như thế, hóa ra là như vậy.
“Anh đừng hỏi nữa được không?” Triệu Phi Phi ngắt lời Chu Triết.
“Đây là Lục An Kỳ và bạn trai Tôn Kỳ của cô ấy.” Mã Hiểu Lộ giới thiệu.
Lần lượt chào hỏi xong, bốn người cũng bước vào, vừa hay lúc này Hoàng Lỗi cũng vừa mới tới, thấy Mã Hiểu Lộ đang nắm tay người khác liền đấm mạnh vào vô lăng.
“Hừ, lại là Tô Vũ, anh làm Hiểu Lộ tổn thương còn chưa đủ hay sao? Một đứa con hoang bị gia tộc bỏ rơi còn muốn tới chỗ tôi ăn chùa uống chùa.” Hoàng Lỗi nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Vũ như thể muốn xông lên đấm anh một trận.
Nhất Phẩm Tiên có thể coi là một nhà hàng hải sản tương đối cao cấp ở thành phố Tân Hải, thu hút thực khách bởi nguyên liệu đa dạng và tươi ngon.
Lúc đám người Mã Hiểu Lộ bước vào thì nhiều phòng riêng đã chật kín, vì bọn họ tương đối nhiều cho nên ông chủ đã sắp xếp cho bọn họ ở sảnh lớn.
“Xin hỏi là ai gọi món ạ?” Nhân viên mỉm cười nói với một đám người.
Vì Hoàng Lỗi còn chưa đến nên bọn họ cũng chỉ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sau đó cùng có người mạnh dạn nói: “Ông chủ còn chưa tới, đương nhiên sẽ là bà chủ của chúng ta gọi món rồi. Hiểu Lộ, cô gọi đi.”
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều đồng tình, chỉ có Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ là cố ý nhìn biểu cảm trên mặt Tô Vũ, may mắn là những lời này không làm vẻ mặt anh có biến hóa.
Mã Hiểu Lộ xua tay nói: "Mấy người nói gì vậy chứ? Ai là bà chủ vậy, nói thế nữa là tôi không vui đâu đấy."
Nói xong cô ngượng ngùng nhìn Tô Vũ, anh cười nói: "Sao lại căng thẳng như vậy? Sợ anh hiểu lầm sao?"
Có thể nhiều người quan tâm đến những gì người khác làm và nói, nhưng Tô Vũ thì không, bởi vì anh đã nhìn thấy quá nhiều, anh cũng hiểu việc quan tâm đến ý kiến của người khác quá nhiều sẽ chỉ khiến anh cảm thấy tồi tệ và thêm rắc rối thôi.
Trừ Mã Hiểu Lộ ra có lẽ không có ai dám gọi món nữa, dù sao gọi ít quá thì không nể mặt Hoàng Lỗi, gọi nhiều quá thì sẽ quá ngân sách dự trù của Hoàng Lỗi, sau này trong công việc sẽ khó tránh khỏi bị gây khó dễ, cho nên bỗng chốc không khí có chút khó xử.
“Đưa đây đưa đây, để tôi gọi.” Lúc này Chu Triết xua tay, nhận lấy menu bắt đầu gọi món.
Sau đó Chu Triết cầm bút viết viết, sau cùng cảm thấy kha khá rồi mới móc một tấm thẻ tín dụng đưa cho người phục vụ: “Được rồi, tạm thời như vậy đã, không đủ sẽ gọi thêm, đến lúc đó quẹt thẻ của tôi.”
Mà hành động này của anh ta lại khiến những đồng nghiệp xung quanh ngưỡng mộ Triệu Phi Phi không thôi, còn Triệu Phi Phi rõ ràng đang cực kỳ hưởng thụ hết thảy những điều này.
Chương 19: Xung đột
Sau khi một nhóm người này thấy có người chủ động trả tiền, đương nhiên là họ cũng hỏi thăm một chút xem đây là cậu ấm nhà ai mà lại có nhiều tiền như vậy.
"Này, Phi Phi, cô quen bạn trai từ khi nào vậy, cô giấu cũng kỹ thật đấy, còn không mau giới thiệu người ta với bọn tôi đi?"
"Đúng vậy đấy, có thể sau này cô sẽ ngừng đi làm, kết hôn rồi ở nhà làm phu nhân hào môn luôn nhỉ."
Khuôn mặt Triệu Phi Phi trở nên ửng hồng, thực ra thời gian mà cô ấy và Chu Triết quen nhau cũng không được tính là quá lâu, vào lúc này, để nói một cách chính xác thì Trần Phi Phi đang ở trong trạng thái được Chu Triết điên cuồng theo đuổi.
Không phải là cô ấy không chịu đồng ý, nhưng mà theo như những gì cô ấy được biết thì hầu hết những cậu ấm đều gặp một người yêu một người, nói thẳng ra là hôm nay tại đây, ở trước mặt đồng nghiệp của cô ấy, người đó có thể bỏ ra rất nhiều tiền, làm cho cô ấy nở mày mở mặt. Ngày mai người ta cũng có thể dẫn theo những cô gái xinh đẹp khác điên cuồng mua sắm ở nơi khác.
Mặc dù về bản chất thì giữa cô ấy và những cô gái khác đều không có sự khác biệt nhưng cô ấy lại không muốn mình bị Chu Triết dễ dàng nắm bắt như vậy, bộ dạng như vậy thực sự rất rẻ tiền.
"Xin chào mọi người, tôi tên Chu Triết, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu cần thì cứ gọi cho tôi." Chu Triết đứng dậy, anh ta tự giới thiệu bản thân một cách rất hào phóng.
Đồng thời anh ta còn đưa danh thiếp của mình cho tất cả những ai đang ngồi ở đó.
"Wow, tôi đã nói là thân phận không hề đơn giản mà, thì ra cậu chủ nhỏ của Châu báu Chu thị. Phi Phi, cô chính là chim sẻ bay lên cành cây hóa thành Phượng Hoàng rồi."
Nhưng mà ngay khi những lời này vừa thốt ra, người đang nói chuyện lập tức nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. May mắn là có người bên cạnh nói tiếp: "Cái gì mà gọi là chim sẻ biến thành Phượng Hoàng? Vốn dĩ Phi Phi của chúng ta chính là Phượng Hoàng rồi mà, mọi người thấy tôi nói có đúng không?"
"Đúng."
"Đúng."
Rất nhiều người nhao nhao phụ họa.
"Tôi nói này, cậu chủ Chu, nhà các anh cũng được coi là độc chiếm toàn bộ ngành trang sức ở thành phố Tân Hải này, sau này khi chúng tôi đến cửa hàng của anh thì có được giảm giá không?" Có người cười hì hì hỏi.
Chu Triết vỗ vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần nói ra tên của Chu Triết tôi đây thì chắc chắn sẽ giảm giá một nửa cho mọi người."
"Thật sao? Giảm một nửa?"
"Wow, tôi đã sớm để ý đến một đôi bông tai, thế nhưng nó thực sự quá đắt, bây giờ, tôi chắc chắn sẽ mua nó sau khi được phát lương vào tháng sau."
Chu Triết cười tự tin nói: "Từ trước đến nay, Chu Triết tôi không bao giờ nói hai lời."
Lúc này, có người đưa mắt nhìn Tô Vũ.
"Cậu chủ Tô này, không biết là vị trí của anh đã cao đến mức nào nhỉ?" Người phụ trách dự án trong công ty kỳ quái hỏi một câu.
Tô Vũ là một kẻ vô dụng, hết ăn rồi lại nằm chơi bời lêu lổng, đây là một điều mà trong công ty ai cũng biết. Nếu như Tô Vũ ở một vị trí rất cao thì cần gì phải để Mã Hiểu Lộ đi làm chứ?
Nói ra lời như vậy chẳng qua là tự mình tìm kiếm sự cân bằng trong lòng, so với bên trên thì không đủ nhưng so với bên dưới thì có thừa. Họ không thể nào so sánh với Chu Triết nhưng họ vẫn có thể cảm thấy kiêu ngạo trước một cậu ấm hết thời.
Mã Hiểu Lộ cũng quay đầu nhìn Tô Vũ, trước đây, đúng là Tô Vũ không có việc làm, thế nhưng mấy ngày gần đây, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Tô Vũ rất có trật tự, anh cũng nói là mình đang làm việc, cho nên Mã Hiểu Lộ cũng muốn biết.
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, những người này đang có tâm lý kết thân bám víu sao?
"À, tôi là người đang học việc tại một tiệm thuốc Đông y tên là Dịch Phúc Quán." Tô Vũ nói.
"Ha ha ha, thì ra là bác sĩ, thực sự thất kính thất kính rồi." Người nói ra câu vừa rồi chắp tay xin lỗi một cách giả trân, nhưng thực ra người đó không hề che giấu sự giễu cợt trong lòng mình.
"Bây giờ bác sĩ lại chính là nhóm người có thu nhập cao nhất đấy, tôi nghe nói có nhiều bác sĩ một năm kiếm được không dưới mấy trăm ngàn đấy."
"Đúng vậy, đúng vậy, đặc biệt là Trung y hiện nay rất phổ biến, nhất là những y quán riêng biệt như của cậu chủ Tô, ngoại trừ phần trăm hoa hồng làm bên trung gian với bệnh viện thì chắc là kiếm được cũng không ít đâu nhỉ."
Một số người ngồi ở đây đã bắt đầu nhắm vào Tô Vũ, mà phản ứng của Tô Vũ đối với những người này chính là bị điếc nên không nghe thấy.
"Đủ rồi đấy, một người có thể làm cái gì, có thể kiếm được tiền hay không quan trọng đến vậy sao? Tôi thấy rằng chỉ cần mình có ý chí cầu tiến, chỉ cần cố gắng chăm chỉ thì mình sẽ trở thành một người tốt lên từng ngày." Mã Hiểu Lộ thực sự không thể nhịn được nữa, Tô Vũ phải vất vả lắm mới thay đổi tốt lên, nếu chỉ vì dăm ba câu nói của những người này mà mất lòng tin thì người này cũng thực sự vô dụng.
Thấy Mã Hiểu Lộ không vui, rất nhiều người đang nhao nhao cũng lập tức lần lượt ngậm miệng lại.
"An Kỳ, anh thấy cái này cũng không tệ, sau này khi chúng ta kết hôn, chúng ta đến Châu báu Chu thị mua nhẫn cưới đi, 50% có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu." Tôn Kỳ nói với Lục An Kỳ ở bên cạnh mình sau khi nghe thấy vậy.
Chỉ là Lục An Kỳ chưa bao giờ thích thể hiện cảm xúc của mình, trong lòng cô ta sớm đã một con sóng rất mãnh liệt rồi, sự oán hận của cô ta đối với Tôn Kỳ cũng đã tăng lên một mức cao chưa từng có, nhưng vừa rồi mọi người đều nói đến Tô Vũ, cho nên cô ta mới đè nén được, bây giờ Tôn Kỳ lại còn hỏi như vậy, quả thực đã thành công châm lửa cho một thùng thuốc súng.
Cô ta tự cho là ngoại hình của mình không hề thua kém Triệu Phi Phi, nhưng tại sao người ta có thể bắt được kim quy tế thế mà cô ta chỉ được một Tôn Kỳ có bối cảnh bình thường, công việc không có thu nhập cao, chỉ có thể cho cô ta một chiếc bánh vẽ trên giấy.
Cô ta cảm thấy rất tủi thân, khi còn ở trong trường học cô ta cảm thấy mình rất hạnh phúc bởi vì khi đó thứ mà cô ta cần chính là tình yêu, tình yêu có thể chiếm phần lớn trong cuộc sống sinh hoạt của cô ta, thế nhưng sau khi tốt nghiệp và bước vào xã hội, trước thực tế đẫm máu của cuộc sống, cô ta càng ngày càng cảm thấy tình yêu chẳng qua chỉ là món đồ chơi trong tay những cậu ấm giàu có mà thôi. Thứ mà cô ta cần chính là vật chất, tình yêu đối với cô ta mà nói đó là một thứ quá xa xỉ.
Rõ ràng có thể thấy được là vốn dĩ Tôn Kỳ không thể cho cô ta bất cứ thứ gì cả, trong cuộc sống sinh hoạt của cô ta và Tôn Kỳ, mọi thứ đều cần phải được tính toán cẩn thận chi tiết, quãng thời gian như vậy cô ta thực sự đã chán ngấy rồi.
Triệu Phi Phi có được Chu Triết trẻ tuổi nhiều tiền, Mã Hiểu Lộ cũng có Tô Vũ, tuy bây giờ Tô Vũ không có quá nhiều liên quan đến nhà họ Tô nữa nhưng bản thân Mã Hiểu Lộ cũng xuất thân từ danh môn, khi cô ta so sánh với cô thì tựa như một con chim sẽ bay ra từ khe núi.
"Tiết kiệm tiền, tiết kiệm tiền, tại sao anh lúc nào cũng đều nghĩ đến chuyện muốn tiết kiệm tiền ở khắp mọi nơi vậy? Anh có thể cho em sống một ngày mà em không phải tiết kiệm tiền không, chẳng phải là anh thích tiết kiệm tiền lắm sao, vậy thì anh cứ từ từ tiết kiệm đi." Lục An Kỳ ném lại một câu, đứng dậy vội vã xông ra ngoài.
"An Kỳ, cô đang làm gì vậy?" Mã Hiểu Lộ nhìn bóng lưng Lục An Kỳ rời đi, trong lòng có hơi lo lắng.
"Anh còn ngồi đây làm gì? Còn không mau ra ngoài xem tình hình như thế nào rồi, lỡ đâu có chuyện gì đó xảy ra thì sẽ rất phiền toái đấy." Triệu Phi Phi lo lắng nói với Tôn Kỳ.
Thực ra ai cũng biết, những câu nói vừa rồi của Lục An Kỳ là do suy nghĩ chưa kỹ. Cô ta cũng không cân nhắc đến chuyện những lời nói bộc phát do cảm xúc của mình sẽ làm Tôn Kỳ mất hết thể diện.
Nói cách khác, bây giờ Lục An Kỳ có thể cảm thấy tủi thân và tức giận rời đi, nhưng còn Tôn Kỳ thì sao? Bây giờ anh ta sẽ phải chịu đựng những cái gì? Đi theo bạn gái ăn nhờ ở đậu? Ngay cả chuyện mua nhẫn kim cương cho bạn gái cũng phải tranh thủ cơ hội giảm giá.
Theo lý mà nói, Tôn Kỳ lúc này nên lập tức đứng dậy, lấy lý do phải đuổi theo Tôn Kỳ để nhanh chóng thoát khỏi cảnh tượng xấu hổ này.
Chỉ là mặc dù sắc mặt Tôn Kỳ trở nên có hơi khó coi nhưng anh ta vẫn ngồi vững vàng trên ghế, uống một ngụm nước, duỗi tay đẩy gọng kính lên sống mũi, bình tĩnh nói: "Bây giờ cho dù tôi có nói hay làm cái gì thì cũng không thể lay chuyển quyết định của cô ấy. Vậy nên cứ để cô ấy suy nghĩ cho thật kỹ đi."
Sau khi Tôn Kỳ nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không nói gì thêm, họ chỉ không ngừng lắc đầu. Thậm chí có người còn thì thầm nói nhỏ.
"Tôn Kỳ này thật là, chết vì sĩ diện, bạn gái mình đang tức giận, anh ta còn không biết đường đi an ủi một chút, thế mà lại còn nói ra những lời như vậy."
"Bây giờ xã hội này chính là như thế đấy, người không có năng lực, tính tình còn không hề tốt."
Mã Hiểu Lộ cũng muốn nói gì đó với Tôn Kỳ, cô, Lục An Kỳ và Triệu Phi Phi là bạn tốt, hầu hết những chuyện riêng tư họ đều nói cho nhau nghe cho nên cô hiểu Lục An Kỳ rất rõ. Cô ta thực sự thích Tôn Kỳ từ tận đáy lòng, bây giờ Tôn Kỳ lại nói những lời như vậy, dường như cũng có nghĩa là nếu Lục An Kỳ không quay lại thì mối quan hệ của họ cũng sẽ chấm dứt, đây là điều mà Mã Hiểu Lộ không muốn nhìn thấy.
Tuy nhiên, trước khi Mã Hiểu Lộ kịp lên tiếng, Tô Vũ đã nhẹ nhàng kéo cô lại. Mã Hiểu Lộ quay đầu cau mày: "Anh đang làm gì vậy?"
"Em muốn thuyết phục Tôn Kỳ đi ra ngoài tìm Lục An Kỳ sao?"
"Đương nhiên rồi, thực ra An Kỳ rất dễ dỗ dành, chỉ cần nói đôi ba câu lời hay ý đẹp thì chắc chắn sẽ ổn thôi." Mã Hiểu Lộ thấp giọng nói.
"Có lẽ em nên lựa chọn tin tưởng Tôn Kỳ, anh ta có thể xử lý tốt chuyện này. Nếu bây giờ anh ta xông ra ngoài, anh cũng sẽ coi thường anh ta." Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ, trong ánh mắt anh lóe lên sự khôn ngoan.
Đàn ông có bản lĩnh của một người đàn ông, không mù quáng khuất phục trước mặt phụ nữ, đó chính là tình yêu, cho phụ nữ đủ không gian để suy nghĩ và cơ hội để đưa ra lựa chọn cá nhân, đây mới chính là tình yêu, chỉ có sự tin tưởng và sự thấu hiểu giữa hai bên được thiết lập thì mới có thể làm cho tình cảm của họ tiến xa hơn.
Mà Tô Vũ có thể nhìn ra được từ thái độ bình tĩnh của Tôn Kỳ, cũng như sức chịu đựng tâm lý cực kỳ mạnh mẽ của người đàn ông này, một người như vậy thường có thể ủy thác trách nhiệm, chẳng qua là anh ta đang cần một cơ hội, một cơ hội để anh ta thể hiện năng lực của mình.
Chương 20: Hệ AA
Đối với những gì Tô Vũ nói, dường như Mã Hiểu Lộ không hiểu lắm.
Cô thăm dò nhìn nhìn Tô Vũ, hỏi: "Có phải là nếu một ngày nào đó em tức giận rời đi như vậy, thì anh cũng sẽ ngồi yên một chỗ không thèm để ý đến không?"
Tô Vũ lập tức bật cười, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Mã Hiểu Lộ, nói như một trưởng bối yêu thương hậu bối: "Sẽ không, bởi vì anh sẽ không để em có có hội tức giận rời đi."
Câu nói của anh làm cho trong lòng Mã Hiểu Lộ ngọt ngào như vừa được ăn kẹo.
"Vậy thì thực sự sẽ không có điều gì đó xảy ra với An Kỳ đâu phải không?" Hiển nhiên là Mã Hiểu Lộ vẫn còn hơi lo lắng.
"Cái này thì anh không biết, nhưng mà anh nghĩ rằng, để có thể hòa hợp chung sống với nhau trong một khoảng thời gian dài như vậy thì cũng không thể nào không vượt qua được một rào cản nhỏ như thế." Sau khi anh nói xong, người phục vụ đã đưa đồ ăn lên.
Tô Vũ chỉ tay nói: "Nhanh lên, có người chiêu đãi, đừng để uổng phí."
Mã Hiểu Lộ nhăn nhăn mũi, cô ấy cũng bắt đầu ăn uống cùng mọi người.
Đúng lúc này, Hoàng Lỗi từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt xanh mét, thấy mọi người đều không đợi anh ta mà đã bắt đầu động đũa, hơn nữa còn gọi nhiều món ăn ngon như vậy, hiển nhiên coi anh ta là đại gia giàu có mà làm thịt, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn hít một hơi thật sâu và cưỡng ép nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc và bước đến.
"Chủ quản Hoàng, sao bây giờ anh mới đến? Chờ anh hơn nửa ngày trời, mọi người đều đã đói cho nên mới động đũa trước, chắc là anh sẽ không cảm thấy buồn vì điều đó đâu đúng không?" Triệu Phi Phi rất giỏi quan sát sắc mặt người khác để nói chuyện, cho nên bây giờ trong lòng Hoàng Lỗi nghĩ gì thì cô ấy cũng đã đoán được đại khái, cho nên cô ấy đã nói hai câu để Hoàng Lỗi không đến mức không thể xuống đài được.
"Ha ha, trên đường có hơi kẹt xe, cho nên tôi mới đến muộn, không sao đâu, gần đây mọi người cũng đã vất vả rồi, mọi người cứ ăn trước đi, nếu không đủ thì có thể gọi thêm." Hoàng Lỗi lúng túng cười nói.
"Mau đổi vị trí cho chủ quản Hoàng đi."
Cuối cùng, Hoàng Lỗi ngồi xuống giữa hai người đàn ông, nhưng ánh mắt anh ta vẫn chưa bao giờ rời khỏi Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ ở phía đối diện, nhất là khi nhìn Tô Vũ, anh ta hận không thể thẳng tay đập chai bia lên đầu anh.
"Tôi xin lỗi, thưa anh, tấm thẻ này không thể dùng được." Ngay khi mọi người đang ăn uống thỏa thích, một người phục vụ đi đến bên cạnh Chu Triết và hơi cúi đầu nói.
Câu nói này làm bầu không khí đang náo nhiệt lập tức trở nên nguội lạnh, đặc biệt là Hoàng Lỗi, vừa rồi anh ta đã thầm tổng hợp lại trong lòng, một bàn đồ ăn này chắc chắn sẽ làm cho anh ta cảm thấy rất đau đớn. Bây giờ, khi thấy có người chủ động ra vẻ, vậy thì anh ta sẽ giả bộ coi như câm điếc không biết gì cả.
"Sao có thể như vậy được? Tại sao thẻ tín dụng của tôi lại không thể dùng được, cậu có nhầm lẫn gì ở đây không?" Chu Triết lập tức đứng dậy, nhận lấy thẻ tín dụng từ tay người phục vụ, cau mày nói.
"Chắc chắn không sai, hẳn là đã bị đóng băng, nếu không thì hãy gọi điện cho ngân hàng để hỏi cho rõ ràng đi, để xem có phải ngân hàng đang có vấn đề không?" Người phục vụ nói với Chu Triết bằng một sắc mặt ôn hòa.
Chu Triết thản nhiên ném thẻ ra ngoài cửa sổ, hẳn là gần đây anh ta tiêu tiền như nước cho nên gia đình anh ta trực tiếp cắt đứt nguồn tiền của anh ta, đây cũng không phải là chuyện một hai lần, gia đình luôn cảm thấy anh ta làm việc không đàng hoàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Vậy cậu nói đi, bao nhiêu tiền? Tôi có thể trả tiền mặt đúng không?" Nói xong, Chu Triết lấy ra một cái ví.
"Thưa anh, hiện tại tổng chi phí của anh là 15.700." Người phục vụ mỉm cười nói.
Hiển nhiên là trong ví của Chu Triết vốn dĩ không có nhiều tiền như vậy, đây có thể là khoảng thời gian xấu hổ nhất trong cuộc đời Chu Triết, nếu tin tức anh ta không thể trả tiền sau khi ăn được truyền ra ngoài, sau này mặt mũi của Chu Triết biết giấu vào đâu?
"Tôi chỉ có vậy thôi, bây giờ cậu cầm năm nghìn tệ trước đi, ngày mai tôi sẽ gửi lại phần tiền còn lại có được không?" Chu Triết lấy ra 5.000 nhân dân tệ tiền mặt từ ví của mình và đưa nó cho người phục vụ.
Người phục vụ cúi đầu nói: "Thật sự rất xin lỗi, không có chữ ký của quản lý, cửa hàng của chúng tôi không thể ký sổ."
"Vậy thì gọi quản lý của cậu đến chỗ tôi." Chu Triết tức giận chống nạnh thở hổn hển.
Một lúc sau, một người đàn ông mặc vest đeo bảng tên có ghi chữ quản lý trên ngực đi tới, nhìn Chu Triết rồi hơi cúi xuống nói: "Xin hỏi anh cần tôi giúp sao?"
Chu Triết khoanh tay trước ngực, nói với quản lý: "Hôm nay tôi đi ra ngoài hơi gấp nên không mang đủ tiền, ngày mai tôi có thể quay lại đưa nốt số tiền còn lại không?"
Người quản lý mỉm cười và nói: "Thưa anh, tôi thực sự rất xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không có quy tắc như vậy, xin anh thứ lỗi."
Câu này quả thực làm cho Chu Triết tức đến nỗi suýt nữa nổ phổi, ý tứ của người này rất rõ, không phải là không thể ký sổ mà chẳng qua Chu Triết chưa phải là người có thể làm được chuyện này mà thôi.
"Bây giờ cửa hàng của các anh không thể lập ra quy tắc này sao?" Chu Triết thấy mặt mũi mình sắp bị quét ra bãi rác rồi, anh ta trừng mắt nói với quản lý.
Người quản lý này chỉ mỉm cười và lắc đầu. Lúc này, Triệu Phi Phi không thể ngồi yên được nữa, cô ấy lấy thẻ lương từ trong túi ra, đưa cho Chu Triết thì thầm: "Tính tiền đi, hôm nay trước mắt cứ dùng thẻ của em đi."
Mặc dù bữa ăn này bằng cả hai tháng lương của Triệu Phi Phi, nhưng bây giờ không phải là lúc keo kiệt, bởi vì Chu Triết đã đâm lao thì phải theo lao, cho dù chịu đựng đau đớn thì cũng không còn cách nào khác.
Chu Triết cầm thẻ ngân hàng trong tay, xúc động: "Phi Phi, làm sao anh có thể dùng tiền của em chứ? Em mau cất đi, chút chuyện nhỏ này anh chắc chắn sẽ có cách."
"Chúng ta cần gì phải phân chia? Của em cũng là của anh, của anh cũng là của em, không phải sao?" Triệu Phi Phi cố gắng hết sức thuyết phục Chu Triết.
"Nhưng mà..." Lúc này, Chu Triết có vẻ hơi do dự, đã từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên anh ta phải để một cô gái đưa tiền khi đi hẹn hò, điều này làm cho mặt mũi của cậu chủ nhỏ nhà họ Chu không biết giấu vào đâu.
"Thôi nào, được rồi, chúng ta có nhiều người như vậy, hoặc là AA cũng được, trước kia mỗi lúc chúng ta đi liên hoan chẳng phải là đều AA sao?" Lúc này, Mã Hiểu Lộ đột ngột lên tiếng.
Chỉ là sau khi cô nói xong, có không ít người bắt đầu lắc đầu thở dài, vốn dĩ họ đến đây để ăn chực, nếu sớm biết là phải AA thì chắc chắn họ sẽ không gọi nhiều món ngon như vậy, bây giờ đã vượt xa ngân sách AA của bọn họ.
Hoàng Lỗi tiếp tục không nói gì, phải biết rằng bây giờ cũng không phải là lúc để anh ta nói, bữa tiệc này là do anh ta chủ động mời, trong công ty anh ta cũng vỗ ngực nói rằng anh ta sẽ thanh toán hóa đơn, bây giờ có một Chu Triết chắn ở phía trước, anh ta hiển nhiên cũng sẽ thuận lý thành chương giả vờ vô hình, trường hợp xấu nhất mà phải AA thì anh ta cũng chỉ bỏ ra một phần của riêng mình, dù sao thì anh ta cũng không muốn bắt gà không được mà còn phải mất nắm gạo.
Khi bầu không khí trở nên khó xử, Tô Vũ lấy từ trong túi ra một tấm thẻ vàng, trên đó có in logo VIP, thản nhiên đưa cho người quản lý rồi nói: "Giúp tôi xem thử tấm thẻ này có thể dùng được không?"