Sáng thứ bảy, Vệ Linh ở nhà làm việc, sau khi hoàn thành thì đi xuống lầu, định uống trà tán gẫu với bác gái và mẹ, vừa đi tới gian nhỏ, thì em họ Vệ Duyệt cầm mấy quyển tạp chí với vẻ mặt tức giận xông tới, than trời trách đất, ném xuống bàn tròn, la lớn: “Đây là chuyện gì chứ? Sao các phóng viên có thể bịa chuyện lung tung như vậy được!”
“Ai chọc giận Tiểu Duyệt đây?” Vệ Linh hơi ngơ ngác nhìn quyển tạp chí trên bàn, không phải sáng nay muốn cùng Tiểu Khác ra ngoài mua quần áo mùa đông sao? Nhanh như vậy đã tức giận trở về rồi.
Vệ Duyệt dùng sức chỉ vào mấy quyển tạp chí, nóng nảy nói: “Chị coi đi rồi biết!”
Vệ Linh nhíu mày, giơ tay cầm quyển tạp chí lên, nàng còn chưa kịp mở ra thì hình ảnh ngay trang bìa đã đập vào mắt. Hình ảnh hai người con gái sóng vai đi dạo phố, được phối hợp với hàng chữ cực lớn: Đại minh tinh Tô Oánh là lesbian! Đang ở thành phố khác đóng phim đồng thời hẹn hò với người yêu!
Trong hai người này, một thì đội nón lưỡi trai, đeo kính mát lớn, nhưng vừa nhìn vào đã biết là Tô Oánh, còn người khác thì mặc áo khoác lông màu trắng, dáng người cao, đây là người vô cùng quen thuộc với Vệ Linh - Kỳ Tham!
“... Làm sao có khả năng…” Con ngươi Vệ Linh co rút, không thể tin được lẩm bẩm một mình.
Vệ Duyệt la lên: “Rõ ràng là không thể! Hai người này chỉ là bạn bè thôi! Chị cũng biết mà đúng không? Nhưng phóng viên thì nói không có lửa làm sao có khói… Chị xem cái này nè!” Vệ Duyệt lật quyển tạp chí ra, tới phần tin tức giải trí, liền đưa tới trước mặt Vệ Linh: “Hình như Kỳ Tham là khách mời trong phim mới của Tô Oánh, phóng viên chụp được hình hai người ở trường quay, lập tức nói Kỳ Tham là người yêu của Tô Oánh! Đám người này đều bị điên hết rồi.”
Lần này Vệ Linh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hình ảnh trên tạp chí: Bức ảnh thứ nhất Tô Oánh đang cầm kịch bản, nói gì đó với Kỳ Tham, hai người đứng rất gần nhau, hình như Tô Oánh đang nói gì đó, Kỳ Tham nhìn Tô Oánh rất chăm chú. Bức hình thứ hai thì Kỳ Tham nghiêng người đứng trước cửa một tiệm cà phê, bên cạnh có rất nhiều nhân viên và máy quay, cô nhìn vào bên trong tiệm, dáng vẻ rất tập trung. Bức thứ ba là bên trong tiệm cà phê, Tô Oánh ngồi bên cạnh cửa, vẻ mặt điềm nhiên, sự đau thương được toát ra thông qua ánh mắt, Tô Oánh nhìn ly xuất thần nhìn ly cà phê.
Tuy đây chỉ là tin tức, nhưng có thể thấy rõ chỗ này là phim trường, Tô Oánh đang chuẩn bị quay phim. Cảnh cuối cùng xuất hiện thêm một người nữa, chính là Kỳ Tham, không phải diễn viên chuyên nghiệp, vậy mà được giao trọng trách cùng Tô Oánh xuất hiện ở cảnh cuối cùng, đồng thời diễn một lần là thông qua.
Theo tin tức này cho biết, họ có thực hiện vài cuộc phỏng vấn với các nhân viên trong đoàn phim, những người này tiết lộ, Kỳ Tham và Tô Oánh có quan hệ rất thân mật, trong suốt quá trình hai người luôn luôn dính lấy nhau trò chuyện rất vui vẻ hơn nữa Tô Oánh còn tự mình chỉ dẫn cách diễn xuất cho Kỳ Tham. Bình thường Tô Oánh sẽ không làm như vậy, vì Tô Oánh là mỹ nhân lạnh lùng, ai ai cũng biết, khi đóng phim rất ít cười đùa vui vẻ.
Sau khi Kỳ Tham đóng xong cảnh của mình, Tô Oánh đã đưa Kỳ Tham về, Kỳ Tham đã ở lại khách sạn Tô Oánh đang ở, tối hôm sau, hai người cùng nhau dạo phố ăn cơm.
Đọc xong tin tức trên tạp chí, Vệ Linh thấy trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng, nàng không có cách nào thở nổi, bất luận tin tức này có thật hay không, nhưng mấy ngày trước nàng gọi cho Kỳ Tham, Kỳ Tham nói đi công tác mấy ngày, thì ra cái gọi đi công tác của Kỳ Tham chính là tới chỗ Tô Oánh đóng phim.
Cám giác nghẹt thở ngày càng nghiêm trọng, Vệ Linh bỏ quyển tạp chí xuống bàn, cúi đầu dùng sức hít thở, muốn giảm bớt rối loạn trong lòng.
Thế nhưng làm sao có thể chứ, rõ ràng Kỳ Tham và Tô Oánh không phải rất quen thuộc mà… Vệ Linh cố gắng nhớ lại, đột nhiên trong đầu hiện lên tình cảnh lúc Kỳ Tham say rượu ngủ lại chỗ nàng, không phải nàng đã tận mắt thấy trong điện thoại của Kỳ Tham có mấy tin nhắn chưa đọc mà Tô Oánh gửi sao???
Thật ra đối với cuộc sống thường ngày của Kỳ Tham, Vệ Linh cũng không biết được bao nhiêu. Mặc dù vì chuyện của bác cả, nàng với Kỳ Tham qua lại mật thiết hơn, nhưng nàng vẫn không biết thêm được bao nhiêu. Hơn nữa Tô Oánh luôn đi lại xuất thần nhập quỷ, ngẫu nhiên Tô Oánh cùng mọi người gặp gỡ cũng không phải chuyện một hai lần, bao nhiêu đó cũng biết Tô Oánh rất để ý Kỳ Tham, đồng thời cũng không thiếu những lúc chủ động tiếp cận Kỳ Tham...
“Chị! Chị! Chị nói hai người này… Không phải là người yêu của nhau đúng không?” Mặt Vệ Duyệt vì tức giận mà đỏ bừng, rốt cuộc cũng bắt đầu lo lắng về độ đáng tin của tin tức, nóng lòng hỏi Vệ Linh: “Mà sao Kỳ Tham lại đột ngột đóng phim với Tô Oánh? Chị có biết chuyện này không?”
Vệ Linh thu hồi đau đớn trong đáy mắt, nhìn em họ mình an ủi, nhẹ giọng nói: “Chị cũng không biết chuyện này!”
“Em không chịu được! Tại sao hai người đó lại ở cùng một chỗ chứ?” Tô Oánh là thần tượng của em, mà Kỳ Tham là… Không được! Em phải điện hỏi Kỳ Tham! Hỏi chị ấy chuyện này có phải sự thật không?”
Vệ Linh giật mình, vội vàng đưa tay ngăn cản Vệ Duyệt: “Tiểu Duyệt! Không thể làm vậy!”
“Tại sao? Ít nhất chúng ta cũng là bạn bè mà, gọi hỏi thì có vấn đề gì chứ?” Hai mắt Vệ Duyệt đỏ ngầu: “Em nhất định phải hỏi rõ chuyện này! Bằng không em sống không yên ổn được!”
Vệ Linh dùng lực kéo tay em họ mình lại, cau mày nói: “Tiểu Duyệt! Không nên nóng nảy, cho dù là Kỳ Tham, hay Tô Oánh… Họ đều có quyền quyết định chuyện của mình, em không thể ngang ngược can thiệp vào chuyện riêng của hai người được.”
Nói ra câu này, Vệ Linh thấy trong lòng đau nhói vô cùng, câu ‘Ít nhất cũng là bạn bè’ của Tiểu Duyệt như dao đâm vào tim nàng. Nhưng Tiểu Duyệt vẫn không biết, thật ra Kỳ Tham chưa bao giờ coi chị em nàng là bạn bè cả, Kỳ gia và Vệ gia là kẻ thù của nhau, từ trước tới giờ Kỳ Tham vẫn luôn căm thù người nhà họ Vệ. Tiểu Duyệt yêu Kỳ Tham, nàng cũng yêu thầm Kỳ Tham, như vậy thì đã sao? Đâu nhất thiết yêu phải được đáp lại. Nàng hiểu rõ hơn ai hết, tình cảm nàng dành cho Kỳ Tham, chỉ có thể chấm dứt ở đây, nàng và Kỳ Tham không có cách nào tới gần nhau được.
Tuy trước đây, không ít lần, Vệ Linh tự dối lòng mình, tự nói với bản thân, quan hệ giữa hai người đã được cải thiện rất nhiều, tự dối lòng, Kỳ Tham đối với nàng rất tốt, mặc dù giữa hai người có khoảng cách nhưng khoảng cách đó đã dần dần được thu hẹp… Nhưng với tình hình bây giờ, nàng không thể không thừa nhận, so với Tô Oánh, thì nàng và Kỳ Tham cả bạn bè cũng không phải, nếu đã không phải là bạn bè thì nàng có tư cách gì để hỏi chuyện này đây!
Quả thật đáng thương!
Vệ Duyệt cũng hiểu dù có trực tiếp hỏi Kỳ Tham cũng chưa chắc có được câu trả lời, nhưng vẫn muốn tìm hiểu phương diện tình cảm hiện tại của người mình thầm mến, nên không hiểu rõ sẽ không chịu bỏ qua, thấy chị họ ngăn cản liền hất tay ra: “Mặc kệ thế nào đi nữa, em nhất định sẽ nghĩ ra cách làm rõ quan hệ của hai người đó!” Nói xong thì xoay người chạy ra ngoài, không cho Vệ Linh có thêm thời gian để nói gì.
Một lúc sau, Vệ Khác thở hồng hộc chạy vào, xách hai ba túi đồ, thấy Vệ Linh mặt mày trắng bạch, đứng ngây ra, thì vội vàng hỏi: “Chị! Chị của em đâu?”
“...Chị không biết!” Vệ Linh lấy lại tinh thần nhìn Vệ Khác: “Em đi vào mà không thấy Tiểu Duyệt sao?”
“Một tiếng trước bỏ em một mình ở trung tâm mua sắm thì em chưa gặp lại…” Vệ Khác đem mọi thứ bỏ xuống, đi tới bàn rót ly nước, một hơi uống sạch, lúc này mới đưa mắt nhìn quyển tạp chí trên bàn, nhất thời sững sờ, như hiểu ra gì đó, nói: “Tự nhiên phát điên bỏ chạy, thì ra vì hai người này!”
Lúc này Vệ Linh không muốn nói gì nhiều, nhưng nghe Vệ Khác nói Vệ Duyệt phát điên, cũng muốn biết bây giờ Vệ Duyệt đã chạy đi chỗ nào rồi, vội vàng nói với Vệ Khác: “Mau mau gọi điện cho Tiểu Duyệt, không biết chị em đã chạy đi đâu rồi!” . Truyện Sắc
“Em thật phục tính tình bốc đồng của chị ấy.” Mặc dù có chút trách móc nhưng Vệ Khác vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, lấy điện thoại ra gọi cho Vệ Duyệt.
Cuộc gọi nối thông một lúc lâu vẫn không có người nghe, Vệ Khác liền tắt điện thoại, cũng bắt đầu sốt ruột: “Chị, chị em không nghe điện thoại!”
Vệ Linh hoảng hốt, vội vàng dùng điện thoại của mình gọi cho Vệ Duyệt, kết quả vẫn không có người nghe. Nàng bỏ di dộng vào trong túi hỏi: “Tiểu Khác, em xác định Tiểu Duyệt không có trong nhà sao?”
“Em về đã tìm một vòng nhà rồi, cuối cùng mới tới chỗ của chị nè.” Vệ Khác cũng bỏ điện thoại vào túi, sau đó nói: “Em nghĩ em biết chị ấy đi chỗ nào, chị ở nhà chờ em dẫn chị ấy về.”
Mặc dù Vệ Linh cũng muốn biết Vệ Duyệt đã đi chỗ nào, nhưng nàng biết Vệ Khác là người rất có chừng mực, lúc này Vệ Khác lại nói: “Chị! Chuyện này chị đừng có nói với người lớn trong nhà được không? Trước khi trời tối em sẽ dẫn chị ấy trở về.”
Hai chị em sinh đôi này một trước một sau ra khỏi nhà, trong lòng Vệ Linh vẫn thấy không yên, trở về phòng thay quần áo, cầm túi tiền và điện thoại, ra gara lấy xe, nàng không biết Vệ Duyệt đi đâu, chỉ có thể chạy vòng vòng trên đường hy vọng may mắn gặp được.
Danh Sách Chương: