"Được rồi." Chắc chắn người ngoài đã rời đi hết rồi thì Kỳ Tham mới ôm trán bắt đầu tính sổ với Trương Hoắc Tưởng và Tiểu Lam. "Tối nay hai người là đang diễn tuồng đó hả?"
Trương Hoắc Tưởng xoa xoa cùi chỏ bị lúc nãy bị đập trên nền đất khi té xuống, cười hì hì nói: "Chúng ta đi giành chỗ đẹp xem ca nhạc đi."
"Đừng có mơ nói lảng sang chuyện khác!" Kỳ Tham trầm mặt khinh bỉ.
Tiểu Lam rõ ràng là muốn nói giúp Trương Hoắc Tưởng: "Người đàn bà lớn tuổi vừa nãy thật đáng ghét, chị Hoắc Tưởng, em đi tìm thức uống lạnh đến an ủi chị!"
"Chúng ta cùng đi tìm. Ai nha, thức ăn ngon trên bàn bị đổ hết rồi, thật đáng tiếc, đáng tiếc.... Nhưng mà phải đi tìm vài ly đồ uống mang đi xem ca nhạc mới được...." Trương Hoắc Tưởng lập tức kéo cánh tay Tiểu Lam đi nhanh về phía bàn đồ ăn, căn bản là làm ngơ không nghe lời Kỳ Tham nói.
Kỳ Tham im lặng trợn mắt nhìn bóng lưng của hai người, nhưng cũng không thể làm gì khác là khoanh tay thở dài.
Đi dạo không mục đích một vòng, bài nhạc đang phát trên loa đột nhiên dừng lại, sau đó là thông báo cho các khách mời dự tiệc có thể lên lầu ba thưởng thức miễn phí ba bài hát của Tô Oánh.
Dù sao cũng nhàn rỗi đến nhàm chán, rất nhiều người bắt đầu đổ về tầng ba, Kỳ Tham bưng ly rượu vang, cũng chậm rãi đi theo dòng người leo lên cầu thang xoắn ốc rộng lớn.
Lầu ba được thiết kế theo kiểu lộ thiên, sân thượng rộng rãi cũng có thể biến thành một sân khấu sang trọng, dàn âm thanh cũng đạt tiêu chuẩn hạng nhất. Bởi vì là biểu diễn trực tiếp nên tất cả nhạc công còn đang vùi đầu điều chỉnh nhạc cụ của mình, Tô Oánh tạm thời còn chưa xuất hiện. Kỳ Tham đứng ở đằng sau đám đông, nhón chân lên liếc nhìn mấy lần, không chỉ thấy được Vệ gia Đại công tử Vệ Tân đang ngồi ở hàng ghế đầu mà còn thấy được vợ chồng Vệ gia lão đại và vợ chồng Vệ gia lão nhị ngồi ở vị trí chủ tiệc.
Tô Oánh lên sân khấu đưa đến tràng vỗ tay lễ phép đúng mực của những nhân vật nổi tiếng ở đây. Lúc này không thấy cô đổi lễ phục mới, đứng trên sâu khấu dưới ánh đèn màu ánh trăng, đầu tiên là lễ phép cúi người với thính giả, sau đó rất khách sáo dành vài phút nói chút chuyện cần thiết. Ví dự như cảm ơn hội từ thiện đã lựa chọn cô đến đây biểu diễn cho mọi người, ví dụ như hi vọng những người có năng lực ở đây có thể cống hiến càng nhiều ái tâm cho xã hội.... Nói tóm lại đều là những lời nhất định cần phải nói trong buổi tối ngày hôm nay.
Kỳ Tham đứng yên, lắng nghe những câu từ khô khan kia, nhưng mà những nhân vật nổi tiếng ở xung quanh đây, hoặc là vừa giả vừa thật lắng nghe cô ta nói, hoặc là mê mẩn ngắm nhìn, đây là điều khiến cho cô không thích nhất. Sau đó cô lại nhàm chán nghĩ, chẳng lẽ tiếp theo Tô Oánh muốn trình diễn những bài hát yêu đương đủ loại sao? Vậy thì thật sự không có gì thú vị rồi.
Tô Oánh nói một tràng dài xong thì thản nhiên cười một tiếng: "Được rồi, tối nay tôi đến đây chủ yếu là muốn hát cho mọi người nghe, vốn là định hát ba bài, nhưng mà tôi nghĩ bài hát mở màn này không bằng hát một ca khúc thịnh hành để khuấy động bầu không khí đi, coi như là tôi tặng cho các tân khách ở đây, không biết thành viên ban giám đốc Vệ gia chủ có đồng ý hay không?"
Nói xong còn hơi cúi người một chút, bày ra dáng vẻ muốn xin xỏ.
Vệ gia lão đại ngồi ở hàng ghế đầu tiên bị một đống ánh mắt nhìn vào, cười haha hai tiếng, ngồi thẳng người vươn tay về phía Tô Oánh làm tư thế mời.
Tô Oánh cười lên, trầm tĩnh nói vào micro: "Bài hát 'Khoa Trương', gửi tặng mọi người."
Mở đầu là một âm hưởng nặng nề đè xuống toàn bộ các loại âm thanh nhỏ lẻ khác trong sảnh lớn, dàn diễn tấu tham gia, âm nhạc có vẻ sôi sục, thành công thu hút sự chú ý của mọi người lên Tô Oánh.
"Giữa bầu trời đêm, bạn chỉ nhìn thấy ngôi sao sáng nhất. Giữa biển người bạn chỉ hâm mộ người thành công nhất. Có ai lại không khao khát được đứng giữa sâu khấu, hào quang chỉ thuộc về chính mình. Màn trình diễn kết thúc, rèm buông xuống, ai quan tâm bạn nghĩ gì, ai quan tâm bạn làm gì. Khoa trương không phải là tội lỗi, nó chỉ là để thỏa mãn cuộc sống trống rống không thú vị này. Những ánh mắt dòm ngó đó, lời chỉ trích đó, đều là thú tiêu khiển lúc trà dư tửu hậu....
Nếu là một cô gái thông thường hát bài này, sợ rằng không thể dễ dàng biểu đạt được loại kiềm nén, cảm xúc mạnh mẽ âm thầm dâng lên cùng cảm giác phóng túng đó. Nhưng mà tiếng hát tinh xảo của Tô Oánh lại có thể diễn đạt đầy đủ cảnh ý của lời bài hát này. Kỳ Tham từ không chú ý dần chuyển thành nghiêm túc lắng nghe. Nghe một đoạn thì đột nhiên cảm giác sở dĩ Tô Oánh chọn ca khúc mở màn này là vì muốn trào phúng. Trào phúng tất cả những người có thân thế, giá trị con người cùng vẻ ngoài bóng bẩy....
Đến lúc này, cô gái đang hòa mình vào tiếng hát rốt cuộc cũng cất cao giọng, như đang tố cáo, như đang truy hỏi.
"Lẽ nào cứ phải khoa trương, thật giả đúng sai thật vô vị, đem những điều phô trương ra để so sánh, còn ai nói lời thật lòng? Ai nói lời thật lòng? Chỉ cần hình ảnh thật kinh ngạc, chỉ cần nội dung thật giật gân, mỗi khi mở miệng đều là ba hoa, sẽ bị người đời cười nhạo. Chỉ còn có thể trong đêm tối đứng trước gương, lén lút nói sự thật..."
Kỳ Tham có chút bội phục người phụ nữ to gan này, nếu không phải cô ta dùng vẻ mặt nghiêm túc cùng tiếng hát linh động để biểu diễn thì sợ rằng bài hát này tuyệt đối sẽ khiến nhiều người âm thầm ghi hận cũng nên.
"Bạn thích tôi hay không thích tôi, đó là quyền của bạn. Tôi chỉ mong có một lúc nào đó có thể ghé vào tai bạn. Vì ước mơ âm nhạc mà cất lên nốt nhạc đầu tiên, từ đó sẽ không bao giờ từ bỏ. Người chủ quan, khách quan, bàng quan cản trở quá nhiều, tốt xấu gì cũng tự mình chịu đựng. Vì vậy tôi phải hát lên, để cảm xúc tự do trong lời bài hát. Mặc dù đã lựa chọn những bài hát hay nhất, nhưng liệu có thể lay động được các người...."
Từ phong cách trình diễn đến tiếng hát, cả hội sở này không còn bất kì âm thanh nào nữa, người đang đứng, đang ngồi, người bưng ly rượu hay người ăn điểm tâm, mặc kệ là đến để nghe một chút hay là đến nhìn thử người phụ nữ mang tên Tô Oánh, tất cả bọn họ bây giờ đều an tĩnh lắng nghe.
Tô Oánh đứng giữa ánh đèn, là người được nhìn thấy rõ ràng nhất, cô sủng nhục bất kinh (không quan tâm hơn thua) tiếp tục hát.
"Tôi không hề may mắn, bởi vì tôi đã chọn cho mình con đường khó khăn. Nếu như đủ xuất sắc nhưng vẫn không thể ngẩng đầu, vậy thì ít nhất cũng không có ai được giống tôi. Lẽ nào cứ phải khoa trương? Nội tâm cũng rất giằng xé. Lúc người ta nỗ lực nhất, có ai nhìn thấy không? Có ai biết đến không? Hát tới mức hòa tan cảm xúc, hát đến lúc khàn cả giọng, nói tôi là ma quỷ cũng tốt, điên cuồng thì đã sao? Nếu không được tự do, thì làm sao có thể gọi mình là ca sĩ. Nhìn tôi đang nỗ lực tỏa sáng vì bạn, bạn có thấy hài lòng hay không thì cũng hãy vui vẻ chấp nhận đi nào....."
"Tôi sẽ vì bạn mà trở thành tia lửa lóe sáng....."
Âm cao hoàn mỹ kết thúc, không thể bắt bẻ. Kỳ Tham nhịn không được mà phát ra tiếng cười từ nội tâm, ngửa đầu uống sạch ly rượu vang đắt giá, ở trong tiếng vỗ tay như sấm rền kia, chậm rãi đi xuống tầng dưới.
Lúc này phần lớn mọi người đều đang tập trung ở tầng hai hoặc tầng ba, tầng một an tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng mà khắp nơi đều được gắn loa phát thanh cho nên tiếng nói chuyện và tiếng hát của Tô Oánh vẫn quanh quẩn. Kỳ Tham lại bàn ăn chọn một ly rượu nữa, đi về phía cửa hông cách đó không xa, đứng trên hành lang hơi tối, tạm thời thoát khỏi âm thanh bên trong hội sở.
Đêm hè rất thoải mái, nhất là khi ở hành lang rộng lớn này lại trồng đầy hoa cỏ, hương hoa thoang thoảng ập đến, dễ dàng khiến cho tâm tình của Kỳ Tham dễ chịu lên.
"Bây giờ ở ngoài này có chút lạnh nhỉ?" Vệ Linh bất ngờ đi đến từ đầu hành lang bên kia, thấy Kỳ Tham cũng đang ở đây thì trên gương mặt ôn hòa đoan trang lộ ra nụ cười nhàn nhat. "Cô đứng ở đây bao lâu rồi? Có thấy chị họ của tôi không?"
Kỳ Tham nhìn màn đêm trước mặt, lắc đầu một cái: "Tôi mới ra đây không được bao lâu, sao vậy, lạc mất chị họ rồi à?"
Vệ Linh đứng bên cạnh cô, nghiêng người nhìn vào bên trong hội sở một lần nữa, sau đó trả lời: "Mới vừa nãy lúc lên lầu quá nhiều người, vô tình mất dấu chị ấy."
"Có lẽ cô ấy đi làm chuyện khác rồi." Kỳ Tham dửng dưng suy đoán.
Vệ Linh cười nói: "Nếu chị ấy không nghe được ca khúc vừa rồi thì sẽ tiếc lắm, Tô Oánh hát rất hay."
"Cô nhưng lại là người không keo kiệt ca ngợi người khác." Kỳ Tham cười một tiếng. "Nhưng mà chưa chắc mọi người đều cảm thấy dễ nghe, bài hát kia, ý tứ châm chọc khá nhiều."
Vệ Lĩnh cũng gật đầu đồng tình: "Bình thường thì chị họ của tôi thích nhạc cổ điển hơn. Không có hứng thú với loại nhạc Pop này."
Kỳ Tham đáng giá nàng, không kiềm được mà cười nhạo: "Tối nay hình như tôi vẫn luôn nghe cô nói "chị họ của tôi thế này", "chị họ của tôi thế kia". Cô luyến tỷ à?"
Nghe cô hỏi như vậy, Vệ Linh có chút dở khóc dở cười cãi lại: "Dĩ nhiên không phải, chẳng qua là quan hệ của hai chúng tôi rất tốt, chị ấy lại hiếm khi về nước, tôi chỉ muốn ở cùng chị ấy nhiều hơn một chút thôi."
"Chuyện này có thế hiểu được." Kỳ Tham đồng cảm. "Chị của tôi cũng rất lâu rồi chưa về, nếu chị ấy về, tôi cũng muốn ở bên cạnh chị ấy lâu hơn một chút."
Vệ Linh chuyên chú nhìn cô một cái: "Chị của cô bây giờ có khỏe không?"
"Chắc là không tệ.... không cam lòng quay về nơi này nhìn thử xem." Kỳ Tham cười lên. "Có thể cuối năm liền trở thành Tổng thanh tra thị trường của một tập đoàn lớn rồi, đoán chừng càng không muốn quay về."
Vệ Linh nghe giọng nói: "Người trưởng thành đều có những mục tiêu theo đuổi khác nhau, chỉ cần có thể cảm thông lẫn nhau là tốt rồi."
Kỳ Tham suy nghĩ một chút, đột nhiên nhịn không được mà haha hai tiếng, xoay người nhăn trán nhìn nàng: "Lời này của cô có cảm giác rất giống như nhà tư tưởng điêu khắc kia: ngày mai, nên mặc cái gì...."
Vệ Linh sửng sốt một chút, chợt cũng cười theo: "Cô sao cứ thích đánh trống lảng vào lúc mấu chốt thế."
"Là vì muốn hòa giải bầu không khí nặng nề thôi." Kỳ Tham nói, cúi đầu lấy ví tiền ra, rút mười tờ vé số mua khi nãy, lắc lắc trước mặt nàng. "Vệ luật sư, tay của cô có may không?"
Vệ Linh lắc đầu một cái: "Cái này.... còn chưa thử qua. Cô vẫn chưa trúng thưởng à?"
Kỳ Tham cũng lắc đầu một cái, tò mò hỏi: "Giải thưởng lớn nhất là gì?"
Vệ Linh cố tình muốn chọc cô, bày ra vẻ mặt mờ mịt không biết: "Lễ vật thần bí nha, nhân viên tình nguyện không nói với cô sao?"
Kỳ Tham trợn mắt xem thường: "Đúng vậy, tôi chính là hỏi lễ vật thần bí đó là gì?"
"Không thể trả lời." Vệ Linh cong môi nói, bởi vì hiếm khi trên cơ Kỳ Tham mà cười vô cùng vui vẻ. "Nếu cô có thể cào được giải thưởng lớn thì không phải có thể trực tiếp công bố đáp án à?"
Kỳ Tham thở dài một hơi, không có lòng tin lắc lắc mấy tờ vé số kia, tự giễu nói: "Năm ngàn một tấm, dựa theo trị giá vận khí bình thường của tôi thì..... Tôi có mua đến tán gia bại sản thì đến phần thưởng khích lệ cũng không có nữa."
Vệ Linh rất tốt bụng nhắc nhở cô: "Tối nay không có giải thưởng khích lệ."
Kỳ Tham nghe vậy thì khó chịu cau mày, suy tính một hồi lại vui vẻ chìa mấy tấm vé số ra cho nàng: "Không bằng như vậy đi Vệ luật sư, cô cào giúp tôi, nếu như không trúng, coi như bồi thường, cô đi mua cho tôi mười tấm khác, sau đó..."
"Sau đó sẽ do tôi cào giúp cô, nếu vẫn không trúng thì tôi phải bồi thường cô mười tấm khác...." Vệ Linh cời tủm tỉm nhìn cô. "Kỳ luật sư, loại chuyện tốt này cô suy nghĩ cho vui rồi thôi đi, xin đừng tùy tiện nói ra như vậy."
Kỳ Tham bất đắc dĩ chép miệng, không thể làm gì khác là tiến lên chỗ có ánh sáng, vùi đầu dùng móng tay cạo đi lớp bạc phủ bên trên.
Chỉ là lớp bạc này rất bền, cô mất nửa ngày mới cào được một cái, bên dưới chỉ có hai hàng chữ cực kì nhỏ màu đen: "Hội từ thiện XXX cảm ơn ngài đã ái tâm quyên tặng."
"Không trúng!" Nằm trong dự liệu của Kỳ Tham, nhưng vẫn nhịn không được mà lầm bầm một câu.
"Kỳ luật sư...." Vệ Linh đột nhiên kéo cô, ngăn cản động tác muốn cào thẻ của cô, nhỏ tiếng nói: "Tôi thấy chị của tôi cùng...."
"Đàn ông lạ?" Tâm tình Kỳ Tham không tốt lắm nên liền nhạo báng.
".... Cùng.... Hoắc Tưởng." Vệ Linh cũng không nói đùa. "Ở trong góc đối diện."
Kỳ Tham giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, tìm nửa ngày, cuối cùng thấy ở góc hành lang u tối bên kia có hai người không nhìn thấy rõ dáng vẻ đang đứng. Một người trong đó hơi cao gầy, vô cùng lạ mắt, nhưng người còn lại, chỉ dựa vào bóng dáng kia thì cô liền có thể kết luận chính là Hoắc Tưởng, không hề sai lầm.
Nếu Vệ Linh nói người có vóc dáng cao gầy kia là Tịch Thanh Trạc... Vậy tại sao hai người đó lại đứng cùng một chỗ? Câu hỏi này vừa lướt qua đầu thì cô liền nhớ đến phản ứng quá khích khi Trương Hoắc Tưởng nhìn thấy Tịch Thanh Trạc vào nửa tiếng trước, nghi vấn trong lòng càng lớn hơn. Lúc này mới qua loa nhét đống vé số vào túi, kéo theo Vệ Linh, thấp giọng nói: "Hai chúng ta, đi qua nhìn một chút.... Suỵt...."
Nhìn cô như vậy rõ ràng không phải là "nhìn một chút" mà là đang muốn rình trộm và nghe lén, Vệ Linh rất kinh ngạc muốn cự tuyệt, nhưng mà Kỳ Tham lại rất hồn nhiên kéo nàng đi. Hai người hệt như kẻ trộm, im hơi lặng tiếng đi xuống hàng lang, dựa vào sự che chắn của hàng cây cỏ và bóng đêm mà bước gấp đến, núp dưới một bụi hoa khá gần Trương Hoắc Tưởng và Tịch Thanh Trạc.
Tiếp theo Vệ Linh im lặng làm động tác tay bày tỏ làm như vậy là không tốt, Kỳ Tham lại không chút nghi kị vươn tay che miệng nàng lại. Nếu đã không một tiếng động chạy đến đây rồi thì không còn lí do để rút lui!
----------
Khoa Trương là bài của Eason Trần Dịch Tấn, là bài của Eason mà mình thích nhất. Nhưng bản dịch dùng trong truyện này có lời hoàn toàn khác bản của Eason. Bản này là do Lâm Chí Huyền hát.
Danh Sách Chương: