Mục lục
Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Linh cảm thấy khó chịu nhìn Kỳ Tham bị người khác giật đi, nàng dùng lý trí còn sót lại ít ỏi cân nhắc Kỳ Tham đi đứng bất tiện, không thể nào vì hờn giận của bản thân mà liều mạng lôi kéo cô trở về bên mình. Huống hồ Kỳ Tham vì bảo vệ nàng mới bị thương, nên nàng tự nói với mình phải cố gắng nhẫn nhịn.
Cả nhóm đi xuống núi, Vệ Linh miễn cưỡng để bản thân không nhìn thấy Tô Oánh thân thiết ôm eo Kỳ Tham, còn Kỳ Tham vì vết thương ở chân đành phải vòng tay khoát lên bả vai Tô Oánh, làm hại mắt nàng đau nhức không thôi. Quá đáng nhất là Tô Oánh cố ý nói chuyện lúc lớn lúc nhỏ, nhìn qua hai người có quan hệ rất thân thiết, thỉnh thoảng Kỳ Tham còn cười ha ha…
Vệ Linh nghiêng đầu đi không muốn nhìn nữa, tập trung vào phong cảnh ven đường, cứ vậy đi tới. Bỗng nhiên Vệ Linh dừng bước nhìn cây đại thụ lớn che trước hang động nhỏ, không chắc chắn lắm nhìn thêm mấy lần… Chuyện cũ như in, năm đó nàng đưa Phú Tường xuống núi, khi quay lại liền thấy Kỳ Tham dựa cây đại thụ, miệng ngậm cọng cỏ, cười như không cười đứng đó đợi mình, chớp mắt có loại kích động muốn rơi lệ.
“Sao cô không đi tiếp?” Tô Oánh ở đằng trước phát hiện Vệ Linh đứng thẩn thờ, dìu Kỳ Tham vòng lại, dò hỏi: “Mệt mỏi?”
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham, chỉ vào cây đại thụ, ôn hòa nói: “Vô tình thấy nó… Nhớ lại chuyện cũ thôi.”
Tô Oánh nheo mắt lại, tiếp tục duy trì nụ cười; “Kỳ Tham cần phải băng bó vết thương ngay, nếu Vệ tiểu thư muốn nhớ chuyện cũ, vậy chúng tôi đi trước không chờ cô!”
Vệ Linh trầm mặc thả tay xuống không nói gì, nhưng nàng vẫn không khống chế được nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Kỳ Tham. Tô Oánh nhẹ nhàng cưỡng chế Kỳ Tham xoay người tiếp tục xuống núi, mấy phút trước tâm quặn đau còn hiện giờ là đau tới chảy máu.
Nếu Kỳ Tham là Kỳ Tham của ngày trước, nhất định sẽ quay lại đứng bên cạnh Vệ Linh, cùng nàng nói chuyện, giải đáp khúc mắc của nàng, xoa dịu khổ sợ cho nàng, nhưng Kỳ Tham của hiện tại có thể để nàng một mình ở đây thương tâm, bỏ đi cùng người khác. Vệ Linh tự an ủi chính mình tình huống không giống nhau, Kỳ Tham vẫn là Kỳ Tham nhưng không thể so sánh với trước kia, cô mất trí nhớ - Đau lòng, nàng để cho nỗi đau thản nhiên dày vò bản thân vì không tìm được cách nào để giảm bớt.
Đi tới cây cổ thụ, Vệ Linh dùng tay vuốt ve vỏ cây thô ráp, khom lưng nhặt lá cây màu xanh lên, đưa tới trước mũi ngửi mùi vị tự nhiên vốn có của nó… Bốn phía yên tĩnh, Tô Oánh đã đỡ Kỳ Tham đi rất xa, Trương Hoắc Tưởng cũng bất đắc dĩ phải đi chung, chỗ này chỉ có nàng, đối diện với những hồi ức tốt đẹp.
Sững sờ một hồi lâu, rốt cuộc tâm tình của Vệ Linh cũng bình phục, nàng bỏ cái lá Diệp Tử vào túi, từng bước từng bước trở về.
Thời điểm bốn người lên núi thì tài xế Kỳ gia, người làm và bác sĩ đã tới đông đủ. Cho nên lúc Tô Oánh đỡ Kỳ Tham quay lại, bác sĩ lập tức xử lý vết thương trên chân cô. Vệ Linh không tiếng động vào cửa nhìn bác sĩ đang kiểm tra tỉ mỉ cho Kỳ Tham.
Thấy Vệ Linh, Kỳ Tham là người đầu tiên vui vẻ vẩy vẩy tay với nàng, ngồi trên ghế cao lắc lắc hai chân đã được băng bó cẩn thận, âm thanh không nói không nhỏ nói: “Cô đã về?”
Tâm Vệ Linh liền mềm nhũn, bước lại gần ngồi xổm xuống sờ sờ lên vết thương đã băng bó cẩn thận: “Có đau không?”
Kỳ Tham cúi đầu thấp xuống, kề sát tai Vệ Linh cười ha hả an ủi: “Không đau, so với những cơn đau đầu thì đây có là gì, chủ yếu cô không có chuyện là tốt rồi!”
Một câu nói có tác dụng chống đỡ hơn vạn câu. Lúc Kỳ Tham nói chuyện phà hơi vào lỗ tai Vệ Linh khiến cả người nàng khô nóng khó chịu, ngửa đầu nhìn cô. Ánh mắt Kỳ Tham rất chân thành không phải nói để Vệ Linh hài lòng, trái lại người ngượng ngùng là Vệ Linh, nàng hoảng loạn đứng dậy: “Tôi không có chuyện gì, cám ơn lúc nãy đã che chở cho tôi… Nghiêm túc ngồi im để bác sĩ kiểm tra, đừng lộn xộn.” Nói xong xoay người chạy ra ngoài.
Nhiệt độ bên ngoài rất cao, khiến cả người Vệ Linh đều là mồ hôi nhưng nàng lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đứng đầu cầu vắng lặng, dư quang nhìn thấy Tô Oánh cầm hộp sô cô la đi vào, lúc đi ngang nàng thì đứng lại, rất tự nhiên mở hộp mời nàng ăn.
Vệ Linh nhìn sô cô la trong hộp vì thời tiết quá nóng bắt đầu có dấu hiệu tan chảy, giơ tay cầm một viên bỏ vào miệng.
Vị đắng đậm hơn vị ngọt, vừa vào miệng lập tức tan ra, sau khi ăn xong tâm tình bình tĩnh hơn nhiều, nàng nhìn dòng nước trong suốt hỏi: “Cô yêu Kỳ Tham thật sao?”
“Tôi nghĩ biểu hiện của tôi rất rõ ràng rồi chứ!” Tô Oánh cười nhạt thừa nhận: “Hay trong lòng mang theo hy vọng hỏi tôi?”
Vệ Linh nghi hoặc nhìn Tô Oánh.
“Ví dụ tôi không biết quý trọng Kỳ Tham, ví dụ tôi chỉ lợi dụng tình cảm của cô ấy, như vậy cô sẽ dễ dàng thay thế vị trí của tôi.” Tô Oánh nhìn thẳng Vệ Linh, ánh mắt lộ ra hai phần kiêu ngạo: “Tôi thừa nhận Kỳ Tham yêu cô rất nhiều nhưng đó là trước đây. Câu nói này cô cũng từng nói với tôi, hiện giờ tôi đem nguyên văn trả lại cho cô.”
Vệ Linh nhíu mày nói: “Bất luận là trước kia hay hiện tại, Kỳ Tham đều là người yêu của tôi!”
“Cô là bạn gái của Kỳ Tham, vậy đã từng làm gì để cô ấy cảm thấy yên tâm và vui sướng?” Tô Oánh lạnh lùng chế giễu: “Bởi vì ân oán hai bên gia đình Kỳ Tham luôn phải chịu đựng, còn cô chắc chắn cũng có thời điểm nhường nhịn, thế nhưng, vấn đề cơ bản không được giải quyết, nên hai người không thể nào an ổn ở cùng nhau.”
Vệ Linh im lặng một lúc, mới nói: “Có rất nhiều vấn đề cần phải chính diện đối mặt, nhưng là hai chúng tôi cần phải xử lý. Xin cô đừng tự ý can thiệp vào.”
“Can thiệp sao?” Tô Oánh nở nụ cười, quay đầu nhìn Thanh Sơn Bích Thủy bốn phía, thản nhiên nói: “Chuyện của Vệ đại gia bị vạch trần, tôi là người đầu tiên phát hiện, Kỳ Tham có nói với cô không?”
Vệ Linh căng thẳng hỏi lại: “Làm sao có thể?”
“Xem ra chuyện này Kỳ Tham đã thay tôi, tự mình gánh chịu.” Tô Oánh cười càng tươi, làm tăng thêm vẻ đẹp mê người của mình: “Bây giờ để tôi nói cho cô biết, chuyện của bác cả cô, tôi chiếm hơn phân nửa. Nhưng Kỳ Tham không hề do dự bắt tay với tôi, chuyện này làm tôi hiểu rõ cô ấy hận gia đình cô tới mức nào. Cho dù cô ở bên cạnh Kỳ Tham, địa vị Vệ gia trong lòng cô ấy cũng không tăng lên.”
“Cô chỉ muốn nói chuyện này thôi sao?” Lòng Vệ Linh nặng nề, mệt mỏi không có sức truy cứu nữa.
Tô Oánh trả lời: “Không. Tôi nói thật lòng mới đúng, tôi đã từng nghĩ cô rất yêu Kỳ Tham, sau đó tôi phát hiện mình đã sai. Kỳ Tham của hiện tại là cơ hội duy nhất để tôi có được tình yêu của cô ấy. Cô có thể bất mãn, nhưng tôi sẽ không chọn cạnh tranh công bằng. Còn cô, chuyện cần làm là giải quyết chuyện trong nhà trước đi, tránh đem lại phiền phức không đáng có cho Kỳ Tham.”
Vệ Linh rũ con ngươi xuống; “Chuyện này không cần cô bận tâm. Kỳ Tham và tôi sẽ cùng vượt qua khó khăn, bất luận có chuyện gì xảy ra thêm nữa, cũng sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.”
“Hy vọng không có chuyện gì bất ngờ. Có điều Kỳ Tham không giống Kỳ Tham của ngày xưa.” Tô Oánh không chút khách khí nói, sau đó nhấc cầm về phía trước: “Người nhà cô tới đón. Tôi không quấy rầy.” Dứt lời xoay người đi vào trong nhà.
Vệ Linh nhìn ra bãi đầu xe, thấy Tịch Thanh Trạc cầm túi bước xuống xe, hai chị em nhìn nhau, Vệ Linh thấy áy náy với chị, mỉm cười hỏi: “Ngày hôm qua ba mẹ làm chị lúng túng lắm đúng không?”
“Thật ra cũng không có gì lúng túng.” Tịch Thanh Trạc vô tình nâng khóe môi: “Một phần cũng do ba mẹ chị không hổ trợ tài chính cho Vệ gia, dượng đã sớm khó chịu trong lòng rồi, tìm được cớ thì giáo huấn chị một hồi, với chị không có gì to tát.”
Vệ Linh thở dài, nếu mình có thể nghĩ thoáng như chị họ thì tốt quá rồi: “Sáng nay leo lúi, Kỳ Tham vì bảo vệ em nên bị thương, em muốn quay lại xem bác sĩ khám thế nào, ăn cơm trưa xong em theo chị về.”
“Em phải đi về?” Tịch Thanh Trạch kinh ngạc: “Chị còn dự định để em ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày cho yên tĩnh nên mang quần áo tới cho em.”
Lúc này Vệ Linh mới chú ý, ngoài túi xách của Tịch Thanh Trạc, chị mình còn cầm một túi lớn khác, đây rõ ràng là túi của nàng, bất đắc dĩ nói: “Em cũng không có nói muốn ở lại.”
“Không muốn cùng Kỳ Tham bồi dưỡng tình cảm sao?” Tịch Thanh Trạc nói: “Chị thấy hình như có người không thể chờ đợi được nữa muốn rút ngắn khoảng cách với bạn gái trước của em!”
Vệ Linh cười khổ: “Kỳ Tham không phải bạn gái trước, tụi em không có chia tay!”
“Vấn đề then chốt không phải do em nói mà người trong cuộc là Kỳ Tham có biết sự thật này hay không?” Tịch Thanh Trạc cười trêu chọc.
Đúng lúc Kỳ Tham vừa tới gần hai người, nghe được nửa câu sau của Tịch Thanh Trạc, tò mò thò đầu vào hỏi: “Tôi phải biết cái gì?”
“Biết… Quan hệ giữa tôi và cô rất tốt.” Vệ Linh lập tức cười cướp lời Tịch Thanh Trạc, rồi đơn giản giới thiệu: “Đây là chị họ của tôi - Tịch Thanh Trạch, hai người từng có duyên gặp gỡ vài lần.”
Mặt Tịch Thanh Trạc mang theo nụ cười, vươn tay chào hỏi: “Sau khi mất trí nhớ, nhìn cô thuận mắt hơn nhiều.”
“...Chị họ!” Vệ Linh dở khóc dở cười kéo tay Tịch Thanh Trạc.
Kỳ Tham thờ ơ nhún nhún vai: “Nghe cô nói như thế, tôi thật sự muốn biết trước đây tôi có dáng vẻ như thế nào! Bên ngoài rất nóng, chúng ta vào nhà nói chuyện, Hoắc Tưởng muốn ăn canh thịt rắn, Vệ Linh, cô biết làm không?”
Vệ Linh mau mau lắc đầu, đỡ tay Kỳ Tham vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Tôi chưa bao giờ làm!”
Ba người vào trong phòng, Vệ Linh thấy Trương Hoắc Tưởng đang đứng trên ghế, tay cầm con rắn đã chết lắc lắc dọa Tô Oánh ngồi ghế bên cạnh. Sắc mặt Tô Oánh trắng bệch, nhưng không cam lòng yếu thế nói: “Cô dám quăng nó vào người tôi, tôi sẽ đem nó nhét vào miệng của cô! Lăn ra chỗ khác!”
“Hoắc Tưởng, cậu mau xuống, đừng hù dọa người khác!” Kỳ Tham nhảy qua kéo Trương Hoắc Tưởng xuống, rồi giật con rắn chết trong tay cô, bỏ xuống bàn, hỏi tài xế với hai người làm: “Các người biết làm thịt rắn không?”
Cả ba đều lắc đầu, lúc này bác sĩ gia đình mới nói: “Đáng tiếc con rắn chết rồi, bằng không mật của nó là món đại bổ!” Mọi người có mặt ai cũng trắng mắt liếc hắn.
“Tôi muốn ăn canh thịt rắn!” Trương Hoắc Tưởng lần thứ hai nhấn mạnh, đồng thời làm động tác nuốt nước miếng: “Nếu không Vệ Linh, cô xem dùng nó làm được món gì?”
Vệ Linh nhấc tay thể hiện mình không có cách nào thực hiện: “Thật sự tôi làm không được, nghe nói ăn thịt rắn có rất nhiều cắm kỵ, hơn nữa…”
“Nghe mọi người nói chuyện, món chính bữa trưa hôm nay là thịt rắn?” Tịch Thanh Trạc không chút rung động lên tiếng hỏi, không chờ ai trả lời liền cởi áo ngoài, xoắn tay áo sơ mi lên: “Nếu không chê, để tôi làm bếp chính một lần!”
Vệ Linh kinh ngạc nhìn Tịch Thanh Trạc thật sự đang muốn trổ tài: “Chị xác định chị biết nấu thịt rắn?”
“Chị không xác định.” Tịch Thanh Trạc vững vàng nở nụ cười, có chút ý tứ muốn hù dọa người khác: “Có điều chị từng nghe nói nếu dùng cách không đúng để ăn thịt rắn, tóc nữ nhân sẽ không bao giờ mọc dài, giọng nói từ từ biến thành nam tính… Mọi người vẫn kiên trì muốn ăn?”
Không chờ người khác phát biểu ý kiến, Trương Hoắc Tưởng cao giọng nói: “Nói chung ăn cũng không chết! Ngày xưa có người liều mạng ăn cá nóc đó thôi, thịt rắn an toàn hơn nhiều. Tịch tiểu thư! Phiền phức cô khai đao! Các nàng không ăn, tôi ăn!”
Kỳ Tham nghe bạn thân mình nói quá mức hùng hồ, nhất thời cũng thoải mái lên tiếng: “Cho tôi một phần, tôi cũng muốn nếm thử thịt Địa Long có mùi vị gì!”
Trương Hoắc Tưởng lập tức ‘Ừ’, ăn ý cùng Kỳ Tham đập tay.
Vệ Linh không có cách gì với hai người này, đành phải liều mình bồi quân tử: “Chị họ, em nghĩ em sẽ ăn thử một ít.”
“Tôi nhất định không ăn.” Tô Oánh trừng mắt nhìn Trương Hoắc Tưởng nhảy nhót hoan hô, nói thêm lý do khác: “Trước đây đóng phim ở Nam Phương đã ăn thử rồi, vừa nghĩ tới hình thái khi nó còn sống… Quả thật nuốt không vô.”
Tịch Thanh Trạc không có ý miễn cưỡng ai hết, kêu người làm lấy dao với khăn với cô, trực tiếp cầm con rắn đi ra ngoài: “Đã như vậy, canh thịt rắn cứ giao cho tôi. Còn mấy món khác tôi không bận tâm.”
Trương Hoắc Tưởng hưởng ứng, nhảy nhảy nhót nhót theo sát Tịch Thanh Trạc muốn coi cô làm sao chế biến thịt rắn.
Người làm cũng bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Tịch Thanh Trạc làm sao lột sạch da rắn chỉ có mình Trương Hoắc Tưởng mới biết. Chỉ hơn một tiếng sau trên bàn ăn có một tô canh rắn lớn, con rắn được cắt thành từng khúc, nhìn vào liền biết thịt rất tươi, mùi thơm nứt mũi, nếu không nói đây là thịt rắn, sẽ không ai biết.
Trương Hoắc Tưởng tự múc đầy chén cho mình, uống một ngụm lớn, rồi kéo dài tiếng than thở: “Vị này chỉ có ở trên trời, nhân gian sẽ được thưởng thức mấy lần đây!”
Kỳ Tham buồn cười nhìn phản ứng quá lố của bạn mình, đứng dậy múc nửa chén, uống hai ngụm, lúc này mới yên lòng cầm chén Vệ Linh múc cho nàng một vá cùng một khúc thịt rắn, đặt trước mặt nàng nói: “Uống rất ngon, mùi vị rất thanh, cô uống thử một ít trước, nếu thích thì múc thêm, còn không thì đừng miễn cường.”
Vệ Linh mang theo bất an cùng cảm động nhìn Kỳ Tham, nếu do chính tay cô múc cho dù là độc dược nàng cũng uống không chút do dự. Cầm chén uống một ngụm, mùi vị làm nàng kinh ngạc không thôi, ánh mắt sáng ngời nhìn Tịch Thanh Trạc hờ hững ngồi bên cạnh: “Chị họ, chị nấu canh rắn, uống quá ngon!”
Tịch Thanh Trạc ăn món người làm chuẩn bị, bình thản nói: “Đáng tiếc thiếu mất vài loại gia vị, bằng không sẽ ngon hơn nhiều.”
Trương Hoắc Tưởng vội vàng nịnh hót nói: “Đã ngon siêu cấp rồi, còn có thể ngon hơn nữa sao? Đại biểu tỷ, bây giờ cô chính là thần tượng trong lòng tôi! Ra được phòng khách vào được phòng bếp! Đúng là nữ nhân tốt nhất hệ Mặt Trời!”
Tịch Thanh Trạc cân nhắc chọn khóe môi: “Cô khách khí!”
“Cô có thể cân nhắc nhận tôi làm đồ đệ hoặc để tôi trợ thủ cho cô được không? Chỉ cần mỗi ngày ăn được món cô làm, tôi không cầu gì khác!” Trương Hoắc Tưởng hớn hở reo lên.
Tịch Thanh Trạc giả vờ cân nhắc liếc nhìn Trương Hoắc Tưởng: “Không muốn, cô quá ngốc!”
Trương Hoắc Tưởng trả lời không chút suy nghĩ: “Không có chuyện gì! Lúc tôi quá ngốc cô có thể mắng tôi, đánh tôi cũng được! Thế nhưng phải làm đồ ăn ngon cho tôi.”
Kỳ Tham nghe không nỗi nữa: “Hoắc Tưởng, có phải tâm lý cậu biến thái tới mức vặn vẹo rồi không?”
“Có sao? Không phải chứ?” Trương Hoắc Tưởng tiếp tục nịnh nọt: “Chẳng qua mình cảm thấy bản thân còn chưa đủ hoàn mỹ, cần đại biểu tỷ đây dạy dỗ!”
Từ lúc ăn cơm Tô Oánh vẫn im lặng không hề lên tiếng, lúc này bắt đầu ho khan: “Trương Hoắc Tưởng, cô nói câu này rất dễ làm người khác hiểu lầm.”
Kỳ Tham liền bận bịu làm bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng ăn cơm: “Tôi cái gì cũng không hiểu.”
Người duy nhất nghe không hiểu chỉ có một mình Vệ Linh: “Mọi người chuyện này… Hoắc Tưởng nói cái gì quá đáng?”
Tịch Thanh Trạc liếc nhìn Vệ Linh không hé răng.
“Vệ Linh, cô ngồi ở đây là người duy nhất thuần lương.” Trương Hoắc Tưởng giảo hoạt cười nói.
Tô Oánh ung dung hỏi: “Vệ đại tiểu thư thật sự nghe không hiểu? Trương Hoắc Tưởng dùng từ cô không cảm thấy không thỏa đáng sao? Dạy dỗ?”
Kỳ Tham không nhịn được nữa trực tiếp cầm chén cơm cười sặc sụa.
Vệ Linh lúng túng nhìn Kỳ Tham cười sắp không thở nổi, trong lòng đoán lời nói của Trương Hoắc Tưởng chắc có một tầng ý nghĩa khác, các nàng hiểu nhưng lại không nói rõ, chỉ để một mình cô ngây ngốc không hiểu, giống như bị các nàng cô lập.
Tô Oánh lại cười nói: “Quên đi, Kỳ Tham đừng cười nữa, Vệ đại tiểu thư không cùng đẳng cấp với chúng ta, tất nhiên không hiểu.”
Lúng túng biến thành không thoải mái, nhưng lại không có cách nào phản bác, đành cúi đầu nhìn chén canh trước mặt. Cảm giác khổ sở không tên giống như trước đây Kỳ Tham cùng các nàng tự mình chơi đùa, mà nàng không thể hòa nhập, nhưng hiện tại cảm giác này thêm vào một chút oan ức.
Tịch Thanh Trạc thấy vậy liền nhíu mày, vừa muốn lên tiếng thì Vệ Linh nhanh hơn đè tay cô lại. Tích Thanh Trạc nhìn em họ mình, dùng ánh mắt hỏi tại sao vô duyên vô cớ nàng phải chịu sự sỉ nhục này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK