Mục lục
Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Tham ngẩn người, nhìn những thứ thuộc về Giai Giai, trong lòng không tránh khỏi chua xót, ngồi xổm xuống cầm lọ thủy tinh lên rồi nhặt những cuộn giấy nhỏ đủ màu sắc.
Mỗi một cuộn giấy đều có trọng lượng không giống nhau, Kỳ Tham không biết tâm tình thế nào quyết định ngồi xuống thảm sàn, cuộn hai chân bắt đầu xem từng cái một.
Trong này đa số là tâm tư nhỏ của Giai Giai lúc còn sống, mỗi ngày con bé trải qua cái gì đều ghi lại bỏ vào, có nhiều điều Kỳ Tham cũng không biết, nó giúp cô hiểu thêm về đứa em nhỏ của mình hơn.
Sau khi coi xong, Kỳ Tham đều cuộn lại cẩn thận rồi bỏ vào lọ, tới khi cô thấy có một cuộn giấy hai màu hơi khác, cô thầm nghĩ không lẽ trong này cất dấu bí mật trọng đại của Giai Giai sao? Vừa suy đoán vừa mở ra.
Khi mở khi thì có một vật gì đó màu đen nhỏ bằng đầu ngón tay cái rơi ra cùng với một cuộn giấy màu vàng, Kỳ Tham vội vàng chụp lại, nhặt nó lên: Cảm giác tay chạm vào mát lạnh, mở tay ra nhìn thì phát hiện là một cúc áo bị đứt chỉ còn phân nửa.
“... Đây là cái gì?” Kỳ Tham buồn bực nhíu mày, tạm thời để qua một bên, cô muốn coi cuộn giấy này chứa bí mật gì, có đề cập tới nửa cái cúc áo này không? Trên cơ bản, mỗi một cuộn giấy, Giai Giai đều để vào một đồ vật nhỏ gì đó, mà trong cuộn giấy đều nhắc tới, như vậy cuộn này cũng sẽ có thôi.
Kỳ Tham mở cuộn giấy ra hết, tò mò đọc hàng chữ trên đó thành tiếng: “…Nếu tiếp tục thế này, tôi nghĩ mình sẽ nhịn không được… Yêu người còn gái tên Vệ Linh…”
“Mịa nó!!!” Điều làm Kỳ Tham không ngờ chính là nét chữ này xuất phát từ cô, còn nội dung lại liên quan tới Vệ Linh. Kỳ Tham thấy cuộn giấy này quá nóng, nóng tới mức muốn phỏng tay, cô ném qua một bên, dáng vẻ như gặp cái gì đó rất đáng sợ, cả người đều nhảy dựng lên.
Toàn thân toát mồ hôi lạnh chân trần đứng trên sàn nhà, Kỳ Tham cảm thấy không thể nào tin được, cô không thể nào diễn tả tâm tình của mình khi lần nữa nhặt cuộn giấy lên xem, nhìn thật kỹ nội dung trên đó.
Đây chính là nét chữ của mình không thể nào sai được! Tại sao mình lại không có ấn tượng gì về cuộn giấy này, một chút xíu ký ức cũng không có!
Có cái gì đó không đúng, đang không ngừng nhắc nhở, Kỳ Tham vội vã cúi người nhặt nửa cái cúc áo lên nhìn thật kỹ.
Cái này người ta thường dùng cho áo khoác hoặc áo gió… Cúc áo, cuộn giấy, còn có thời gian bên ngoài cuộn giấy…
“Chị 2” Tinh thần hoảng hốt, hình như Kỳ Tham nghe Trâu Giai Giai gọi cô từ phía sau.
Tâm tư lắng đọng, cô theo trí nhớ trở về buổi tối hôm đó…
“Chị 2, chị cẩn thận nhìn đường đó…” Trâu Giai Giai ôm gấu bông nhỏ, vui vẻ theo sau Kỳ Tham đã say rượu đi đứng không hề theo quy tắc gì, Trâu Giai Giai còn nhỏ, làm sao đuổi theo được bước chân của chị họ mình.
Kỳ Tham dùng hai ngón tay xoa xoa trán mình, lảo đảo đi vào nhà để xe, sờ soạng nửa ngày cũng không tìm được chìa khóa xe, sau đó cúi đầu phát hiện mình đang ôm cái áo gió hình như không phải của mình, nhất thời ngạc nhiên ‘A’ một tiếng, đưa lên nhìn, chỉ vào nó nói: “Chuyện gì xảy ra? Hình như mình không có cái áo này a…”
Trâu Giai Giai thấy Kỳ Tham say tới mức hồ đồ, mau mau chạy ra ngoài tìm quản lý nhà xe, người phụ trách chạy vào, đưa chìa khóa cho cô. Kỳ Tham hài lòng vỗ vỗ bả vai hắn: “Được rồi! Không có chuyện gì nữa! Anh đi làm việc của mình đi!”
Người làm cũng thấy lo nhưng không dám có ý kiến nhìn Kỳ Tham vài giây rồi gật đầu đi ra ngoài.
Kỳ Tham dùng điều khiển từ xa mở cốp xe, đem một đống đồ cô mua hồi chiều ôm ra, trực tiếp bỏ trên đất trong nhà xe, rồi lục tung lên tìm được cái lọ thủy tinh, cười hì hì vẫy tay gọi Giai Giai đi qua: “Em nhìn đi, chị có giữ đúng lời hứa không? Mua cho em rồi nè!”
“Chị 2, chúng ta vào trong nhà đi…” Giai Giai bị bộ dáng của Kỳ Tham dọa sợ, làm gì còn tâm tư để ý món quà mình yêu thích, chạy ào tới nắm tay Kỳ Tham kéo vào trong nhà.
Kỳ Tham cầm lọ thủy tinh thật chặt, đầu óc quay cuồng, loạng chà loạng choạng đi vào biệt thự.
Đầu Trâu Giai Giai đổ đầy mồ hôi, mới kéo được Kỳ Tham vào phòng khách, nhìn chị họ mình để lọ thủy tinh xuống bàn sau đó ngã người xuống ghế sa lông, con bé vội vàng chạy gọi người làm vào giúp đỡ.
Người làm cũng nhanh chân chạy vào, nhìn tiểu thư nhà mình, áo lông thì hạ xuống vai, hai tay ôm cái gió lớn trong lồng ngực, sửng sốt một lúc, rồi lấy khăn nóng lau mặt cho cô, gọi thêm một người nữa tới phụ cởi áo lông bên ngoài ra, đem tới một chén trà giải rượu. Hai người đỡ Kỳ Tham dậy cho cô uống, thấy cô ra mồ hôi, xác định không có chuyện gì lớn, nên định đỡ cô vẫn còn đang cầm chặt cái áo gió trở về phòng ngủ.
Không ngờ Kỳ Tham lại giương nanh múa vuốt từ trên ghế sa lông đứng bật dậy không cho ai đụng vào cái áo gió trong tay cô, còn dựng thẳng lông mày đẩy ra người làm ra ngoài, đóng cửa xong mới quay lại ghế sa lông ngồi xuống.
“Chị… Chị 2…” Trâu Giai Giai mở to mắt nhìn Kỳ Tham hoàn toàn khác với ngày thường, tuy không phải là đáng sợ lắm, nhưng cũng thấy ngoài ý muốn.
Kỳ Tham sờ sờ đầu mình, khôi phục lại dáng vẻ nhu hòa thường ngày, cười nói: “Không mở quà ra xem sao?”
Trâu Giai Giai liếc nhìn lọ thủy tinh trên bàn, tâm tính trẻ con nổi dậy, thả con gấu trong tay xuống, vui vẻ chạy qua ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tham, lấy ra một cuộn giấy nhỏ, đưa tới trước mặt chị họ mình hỏi: “Chị 2 chị biết cái này chơi làm sao không?”
Kỳ Tham lắc lắc đầu: “Tự em chơi đi, chị buồn ngủ…”
“Chị 2, chị 2, để em nói cho chị biết, đây là lọ đựng thời gian a, còn mấy cuộn giấy này dùng để viết bí mật! Viết lên đó tâm sự hay bí mật của mình rồi bỏ vào lọ, mấy năm sau, thì mở ra…” Trâu Giai Giai vừa nói vừa đưa nói một cuộn giấy được ghép bằng hai màu khác nhau, quơ quơ, cười rất đáng yêu, hỏi Kỳ Tham: “Chị 2 chị có bí mật gì không?”
Kỳ Tham gãi gãi đầu: “Bí mật sao? Cứ cho là có đi.”
“Những bí mật trong công việc không được tính nhe, cái này chỉ giới hạn trong phạm vi bí mật cá nhân thôi.” Trâu Giai Giai lắc lắc tay Kỳ Tham: “Chị 2 viết một cái đi! Hai chúng ta cùng nhau viết, mấy năm sau lại cùng nhau mở ra xem!”
Kỳ Tham nhìn ánh mắt tha thiết của em mình, chép chép miệng, đứng dậy vào thư phòng lấy ra hai cây viết, nói: “Được rồi! Giai Giai viết một cái đi. Còn chị sẽ nghĩ nên viết bí mật gì mới tốt đây.”
“Được!” Trâu Giai Giai vui vẻ hai tay lấy cây viết, ngồi xuống bắt đầu múa bút thành văn.
Kỳ Tham xoa con mắt đã muốn mở hết lên của mình, có chút buồn bực vò vò đầu, lúc này phát hiện dưới chân mình có cái áo gió.
Chuyện gì xảy ra với cái áo này a? Cô bực dọc cúi xuống cầm cái áo lên, ai ngờ tay áo bị kẹt dưới chân bàn, âm thanh ‘Xoạch’ vang lên, hình như cô làm hư cái gì rồi, trên sàn nhà cũng phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.
Trâu Giai Giai chạy lại, nhanh tay mau lẹ lụm cái gì đó, vui vẻ đưa cho Kỳ Tham: “Chị 2!”
Kỳ Tham cố gắng mở mắt lớn để nhìn rõ, sau đó cẩn thận lấy cái vật nhỏ xí trong tay Trâu Giai Giai lên nhìn: “… Đây là?”
“Cái cúc áo!” Trâu Giai Giai cũng nhón chân lên giúp Kỳ Tham nhìn rồi bổ sung: “Chỉ có một nửa thôi, nửa cái kia không biết văng đi đâu rồi.”
Kỳ Tham cầm nửa cái cúc áo màu đen, cúi đầu tìm nửa cái còn lại, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy trên áo gió có nửa cái cúc áo, đưa qua so sánh, kinh ngạc thốt lên: “A? Nửa cái còn lại ở đây!”
“Làm sao đây chị 2?” Trâu Giai Giai nhìn cái cúc áo bị bể làm đôi lên tiếng hỏi Kỳ Tham.
Kỳ Tham có chút hoảng loạn, cúi đầu cầm áo gió lên, nhìn Trâu Giai Giai nói: “Hỏng rồi Giai Giai, cái áo này hình như của Vệ luật sư! Chị làm hư cái cúc áo rồi! Làm sao bây giờ? Nếu như nàng biết, có phải sẽ tức giận hay không?”
Trâu Giai Giai nháy mắt, rất hồn nhiên nói: “Chị Vệ sẽ không vì cái cúc áo mà tức giận đâu… Chị ấy không có dễ giận như vậy.”
“...Có thật không?” Kỳ Tham không vững tin hỏi lại lần nữa.
“Thật a. Chị Vệ là người rất hiền lành, yên tâm đi chị 2.” Trâu Giai Giai nghiêm túc vỗ vỗ tay Kỳ Tham.
Lúc này Kỳ Tham mới thấy yên tâm, trịnh trọng gật đầu: “Đúng! Nàng sẽ không vì một cái cúc áo mà tức giận với chị đâu, nhất định sẽ không…”
Trâu Giai Giai quay đầu đem tờ giấy của mình cuộn lại, nói: “Chị 2, em đã viết bí mật của mình xong rồi! Chị 2 muốn viết cái gì, đã nghĩ ra chưa?”
“Ừm…” Kỳ Tham cúi đầu liếc nhìn nửa cái cúc áo, lên tiếng hỏi: “Giai Giai, chị hỏi em một chuyện, em trả lời thật có được hay không?”
“Được!” Trâu Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừm, em rất thích Vệ luật sư sao?” Kỳ Tham vuốt đầu Trâu Giai Giai hỏi.
Trâu Giai Giai nháy mắt suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu: “Thích a! Chị Vệ rất xinh đẹp… Đối xử với người khác rất tốt, đặc biệt rất… Ôn nhu!”
“Ôn nhu? Ha ha, Giai Giai, em dùng từ này để hình dung cũng thật là…” Nụ cười trên mặt Kỳ Tham từ từ biến mất, ngược lại nghiêm túc mở cuộn giấy hai màu mà Trâu Giai Giai đưa cho cô ra, cau mày suy nghĩ, rồi thận trọng viết: Nếu tiếp tục thế này, tôi nghĩ mình sẽ nhịn không được… Yêu người còn gái tên Vệ Linh.
Trâu Giai Giai chỉ vào chữ ‘Linh’ hỏi: “Chị 2, chữ này có ý là gì?”
“Là Vệ Linh…” Kỳ Tham cuộn tròn tờ giấy lại, rồi tìm thêm một tờ nữa cuộn tờ giấy và nửa cúc áo vào, quay người bỏ tất cả vào lọ thủy tinh, làm xong hết thì lung lay lọ thủy tinh trước mặt Trâu Giai Giai nói: “Giai Giai, đây là bí mật của chị, em phụ trách giữ gìn cho chị được không?”
Trâu Giai Giai lấy cái lọ ôm vào trong lòng, nghiêm túc trả lời: “Được rồi! Chị 2 cứ giao bí mật cho em đi! Nhưng bao lâu mình mới mở nó ra xem đây?”
Kỳ Tham ôm Trâu Giai Giai để con bé ngồi trên đùi mình, cười nói: “Bao lâu cũng được, Giai Giai quyết định đi…” Nói xong thì ngáp một cái thật dài.
“Chị 2 đi ngủ đi. Giai Giai cũng buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.” Trâu Giai Giai một tay cầm lọ thủy tinh, tay còn lại nắm tay Kỳ Tham kéo cô đi về phía phòng ngủ. Kỳ Tham cũng thuận tay cầm áo gió của Vệ Linh lên, lắc đầu đi theo em họ mình.
Ký ức bị lãng quên, dần dần hiện ra trước mắt, Kỳ Tham không nhịn được mà ‘A’ một tiếng, lần nữa mở tay ra nhìn nửa cái cúc áo, sao có thể chứ? Sao lại có chuyện này?
“Vệ Linh! Vệ Linh! Vệ Linh!” Kỳ Tham nắm chặt cuộn giấy và nửa cái cúc áo, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, lồng ngực có cái gì đó rất nóng đang lan ra khắp người cô, tất cả những gì liên quan tới Vệ Linh cứ lẩn quẩn trong đầu cô, không có cách nào xua tan được, mọi thứ như muốn thiêu cô thành tro tàn.
Đúng rồi! Đoạn ký ức đó đã thành công giúp cô nhớ lại được mọi cảm giác cô dành cho Vệ Linh, tốt, xấu… Nhưng vào lúc này cho dù có xấu thì trong những lúc vô hình đã biến thành tốt đẹp. Và ngay bây giờ cô mới có thể nhìn thẳng vào nội tâm của mình, phát hiện thì ra cô đã có tình cảm với Vệ Linh từ rất lâu rồi!
Hiện tại Kỳ Tham muốn la thật lớn, rồi chạy đi tìm Vệ Linh ngay lập tức, nói với nàng là cô không cần thời gian suy nghĩ, cô cũng yêu nàng! Cô muốn nàng làm bạn gái của mình! Từ bây giờ, cho tới hết kiếp này, kiếp sau hay kiếp sau nữa, cũng không muốn rời xa nàng!
- ------------------------
P/S: Tới đây thì quan hệ giữa Vệ Linh và Kỳ Tham chuẩn bị tiến thêm bước rồi. Cần phải thay đổi cách xưng hô… Mọi người cho ý kiến nhe… Hình như hai người này bằng tuổi thì phải!…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK