Kỳ Tham không thèm nhúc nhít giống như không hề nghe Tô Oánh nói gì. Tô Oánh đẩy cô vài cái, vừa định đẩy lần nữa, không ngờ Kỳ Tham chụp lấy tay mình kéo xuống ghế. Nửa người Tô Oánh ngã xuống ghế sa lông, hơn nữa hai tay Kỳ Tham còn đè hai bên vai Tô Oánh, không cho Tô Oánh đứng dậy, gương mặt lạnh lùng hỏi: “Tô Oánh, cô nói thật đi, cô cảm thấy kiểu đùa giỡn này rất thú vị sao?”
Tô Oánh giơ tay lên làm động tác đầu hàng, nửa cười nói: “Không thú vị, sau này không dám nữa!”
Tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ ở bên ngoài gọi một tiếng Kỳ tiểu thư, sau đó thông báo thức ăn đã được chuẩn bị xong. Kỳ Tham quay đầu nhìn về phía cửa rồi thả Tô Oánh ra, đứng dậy ra mở cửa.
Kỳ Tham nhận xe thức ăn từ tay nhân viên phục vụ, đóng cửa lại, đẩy xe tới trước bàn ăn nhỏ, Tô Oánh đứng đó với vẻ mặt oán giận nhìn Kỳ Tham: “Lúc nãy cô làm tôi đau muốn chết!”
“Cô nói vậy còn có nghĩa gì khác đây?” Kỳ Tham rất thông minh, đừng hòng ai nghĩ ở trước mặt cô giả bộ ngớ ngẩn: “Tôi có thể làm gì cô chứ! Mau tới đây, ăn tối thôi.”
Tô Oánh đành hừ hai tiếng giải tỏa bớt oán giận trong lòng, tiến tới gần xem có món gì ngon không.
Đêm đó, Kỳ Tham ôm chăn ngủ trên ghế sa lông, Tô Oánh thì một mình hưởng thụ nguyên cái giường lớn, thoải mái đi vào giấc ngủ, cả đêm không ai xâm phạm không gian riêng tư của ai, bình an vô sự trôi qua.
Trước khi đi ngủ Tô Oánh đã gửi tin nhắn thông báo địa chỉ cho người quản lý của mình, nên trời chưa sáng thì Quyên Tử đã lái xe tới rớt Tô Oánh, Kỳ Tham cũng không có tiễn, chỉ đơn giản nói lời tạm biệt, rồi đóng cửa, quay lại ghế sa lông trở mình ngủ tiếp.
Sau khi Tô Oánh đi rồi, Kỳ Tham mới coi như ngủ được thoải mái. Khi Kỳ Tham thức dậy liền gọi điện kêu nhân viên làm bữa sáng cho mình, còn không quên căn dặn ra sập báo gần khách sạn mua vài phần báo chí, tạp chí giải trí.
Vừa ăn bánh quẩy, uống sữa đậu nành nóng hổi, nhưng Kỳ Tham vẫn nhìn chằm chằm vào tin tức liên quan tới chuyện cô và Tô Oánh đi khách sạn, hơn nữa lần này biên tập còn dùng ngữ khí chắc chắn xác nhận Tô Oánh là lesbian. Tiếp theo còn bắt đầu suy đoán bối cảnh xuất thân của Kỳ Tham. Kỳ Tham hừ lạnh khinh bỉ, lắc đầu suy nghĩ: Mới có mấy tiếng, tin tức cũng quá nhanh rồi.
Vấn đề bên Tô Oánh có thể coi như tạm ổn, chuyện Tô Oánh cùng cô đi khách sạn chắc cũng ồn ào ít nhất một tuần. Hai ngày nữa là mở phiên tòa xét xử tội tham ô của Vệ đại gia, cô phải xốc lại tinh thần chuẩn bị mọi thứ thật cẩn thận.
Thế nhưng hai ngày này Kỳ Tham không thể nào yên ổn được, bắt đầu có rất nhiều phóng viên xuất hiện xung quanh Kỳ gia và Sở sự vụ, bọn họ luôn cố gắng chặn đường cô để hỏi về phương diện tình cảm của cô và Tô Oánh, thậm chí còn chạy tới các khách sạn thuộc quyền sở hữu của Kỳ gia, đặt phòng ở lại để dò hỏi các nhân viên trong khách sạn.
Thiệt là bái phục bọn họ, nhờ vậy mà doanh thu khách sạn tăng lên rất nhiều. Chuyện này đối với Kỳ Tham chỉ là chuyện nhỏ không có gì to tát, ngược lại đối với những cuộc phỏng vấn thì cô luôn trốn được thì trốn, làm sinh hoạt thường ngày bị đảo lộn lên hết, mà nói đi cũng nói lại, chỉ cần cô không lên tiếng nói gì, thì dù bọn họ có kiên quyết đeo bám 24/24 cũng không có tác dụng gì.
Chuyện duy nhất làm Kỳ Tham không thoải mái là hai ngày qua nàng có tới Vệ gia hai lần, sắp mở phiên tòa, nên cô cùng Vệ nhị gia gặp mặt bàn bạc các chi tiết lại lần nữa. Nhưng lúc cô tới thì Vệ Linh chỉ lạnh nhạt ngồi một bên lắng nghe, kể cả chào hỏi bình thường với cô cũng không có!!!
Nếu như bình thường, chắn chắn Kỳ Tham sẽ không thèm để ý tới thái độ này của Vệ Linh, nhưng vì trước đó người ta khẳng định phải giữ khoảng cách với cô, nên lúc này mới đặc biệt chú ý. Kỳ Tham nhớ trước đây Vệ Linh đã nói không hề quan tâm người khác có phải đồng tình luyến ái hay không, nhưng xem ra nàng rất chán ghét, nhất định là vậy rồi, Tô Oánh cùng cô gây náo loạn như vậy, nên nàng mới chán ghét cô tới mức này.
Nghĩ như vậy, Kỳ Tham cũng không cố ý tới gần Vệ Linh làm gì.
Mọi chuyện đã được chuẩn bị chu đáo, chỉ chờ tới lúc thể hiện mà thôi. Ngày mở phiên tòa, thời tiết không được tốt lắm, tuyết rơi lất phất, Kỳ Tham nghĩ trong lòng: Chắc ông trời cũng muốn lên tiếng thay các nạn nhân vốn dĩ được nhận trợ cấp nhưng lại không có được gì, mà nghĩ thì nghĩ, Kỳ Tham vẫn im lặng, dù gì cô cũng là luật sư biện hộ cho Vệ đại gia, phải khiêm tốn một chút, nếu không ra đường e sẽ bị sét đánh.
Vệ tam gia cũng sắp xếp mọi thứ, trước ngày mở phiên tòa đã trở về Vệ gia, còn dẫn theo vợ mình, muốn vợ mình ở bên cạnh chị dâu an ủi động viên, còn Ông thì cùng Vệ nhị gia vào thư phòng xem xét mọi chuyện lại lần nữa sợ có lổ hỏng nào chưa phát hiện.
Khi lên tòa, Kỳ Tham liếc mắt nhìn bộ dáng vẻ tiều tụy của Vệ đại gia, chắc ở trại tạm giam ăn ngủ không yên rồi, cô âm thầm hừ lạnh.
Nhưng chuyện gì cần phải làm thì làm thôi! Tới phần biện luận của mình, Kỳ Tham đứng dậy nhìn chủ tọa và bồi thẩm đoàn thể hiện tài ăn nói và khả năng lặp luận hết sức xuất sắc, đối với những bằng chứng bên công tố đưa ra, đều bị cô lần lượt bác bỏ. Vấn đề cuối cùng bên công tố trình lên tòa chính là số liệu tài chính của quỹ từ thiện mà Vệ đại gia quản lý, Kỳ Tham liền đưa các giấy tờ chứng thực các khoản thu chi rất hợp lý, mọi thứ được phơi bày rõ ràng, không hề có chuyện ngân sách bị phân chia nhỏ ra. Kỳ Tham dựa vào đó làm luận điểm cho phần biện luận của mình, cô thao thao bất tuyệt gần một tiếng đồng hồ trực tiếp làm nhân viên công tố toát mồ hôi lạnh, đến quan tòa và cả bồi thẩm đoàn cũng gần như mất hết kiên nhẫn.
Thật ra cũng không thể trách nhân viên công tố đưa ra các chứng cứ quá lỏng lẽo, mà do Kỳ Tham và Vệ nhị gia cùng Vệ tam gia đã bổ sung các thiếu xót quá hoàn mỹ, thậm chí ở phần biện luận của mình, nội tâm Kỳ Tham không khỏi có chút đắc chí đồng thời cũng có chút hối hận: Mẹ nhà nó, sớm biết thế này, trước đây nên để lại một ít lỗ hỏng cho Viện kiểm sát, ít ra phiên tòa này không có dễ dàng và tẻ nhạt như vậy!
Phiên tòa diễn ra hơn ba tiếng, quan tòa tập hợp lại các chứng cứ của hai bên, sau đó không có tiến hành chuyển lên tòa án tối cao, mà chỉ tùy ý gõ chùy thông báo vài ngày nữa sẽ tiến hành tuyên án. Đây thực chất chính là tuyên án bị cáo vô tội, mọi người có mặt ở đây đều hiểu rõ.
Tuy còn có cách cứu vãn, nhưng Kỳ Tham muốn Vệ đại gia ở lại trại giam hưởng thụ thêm vài ngày.
Kỳ Tham bước ra khỏi tòa án, cô đứng ở bậc thang cao nhất, nhìn mặt đất chỉ trong ba tiếng đã phủ đầy tuyết, cùng những bông tuyết đang bay đầy trời, cô thật sự rất muốn vươn tay la lớn trận này người chiến thắng chính là cô!
Vệ nhị gia và Vệ tam gia đi ra sau đó, cả hai im lặng liếc nhìn Kỳ Tham, lúc này trong con người của hai anh em đều không tự chủ xuất hiện sự tán thưởng không thể không phục đồng thời có một chút tức giận, nhưng ít ra không còn dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Kỳ Tham như trước đây.
Vệ Minh, Vệ Tân, cùng Vệ Linh, từng người đỡ ba vị phu nhân Vệ gia đi ra, đoàn người nhìn trái nhìn phải, đều không hẹn mà cùng nhau sửng sốt mấy giây, cuối cùng từng người nở nụ cười, rồi trước sau giẫm lên tuyết bước xuống bậc thang, cũng không ai quay đầu nhìn lại cửa lớn tòa án uy nghiêm sau lưng.
Kỳ Tham cũng bước xuống sau đó, quay đầu nhìn một đường dấu chân dần dần bị tuyết lớn che lấp.
Xe của Vệ gia chậm rãi chạy tới, Vệ tam gia chuẩn bị bước lên xe thì nhớ tới Kỳ Tham, liền quay lại nói: “Kỳ tiểu thư! Cô có lái xe không? Nếu không thì chúng tôi tiễn cô một đoạn!”
Kỳ Tham nghe Vệ tam gia nói ‘Tiễn cô một đoạn’ không biết sao cô lại có cảm giác giống như ‘Tiễn cô một đoạn xuống suối vàng’, nghĩ vậy liền không nhìn được nở nụ cười, đồng thời tiến lên hai bước xua tay: “Không cần! Em họ tôi đang trên đường tới đón tôi!”
Do tuyết rơi quá lớn khiến tầm nhìn không được rõ ràng, xa xa có hai ba người trẻ tuổi đi tới, Kỳ Tham chỉ lo nói chuyện cùng Vệ tam gia nên không chú ý nhiều, nhưng khi mấy người đó cách cô khoảng mười bước chân, thì đột nhiên chạy thẳng tới chỗ cô, trong tay cầm vỏ chai bia nâng cao lên, rồi đập xuống gáy cô.
Trong khoảnh khắc âm thanh tan vỡ của thủy tinh vang lên thì Kỳ Tham cảm thấy sau gáy mình đau đớn vô cùng, cô nghe mấy người đó la lớn “Cho người sỉ nhục Tô Oánh của chúng tôi”, “Cô là người phá hoại danh tiếng của Tô Oánh”, “Đánh chết cô coi còn cô dám không!”…
Cố gắng ổn định cơ thể để không bị ngã chổng vó, tay trái Kỳ Tham vịn đầu, đồng thời cũng cảm nhận được máu nóng hổi đang chảy ra, tay phải thì giơ lên chặn lại chai bia thứ hai đang đập tới, va chạm rất mạnh, âm thanh vỡ vụn vang lên, cô đạp một cước, do quá tức giận nên dùng gần như mười phần sức mạnh, người kia gần như bị đạp bay ra ngoài trượt dài trên mặt tuyết, đau đớn đến nỗi không đứng dậy nỗi.
“Các ngươi là ai? Tại sao lại ra tay đánh người!” Thấy Kỳ Tham bị tập kích, phản xạ của một quân nhân, Vệ tam gia nhanh chóng lao vào bẻ tay hai tên còn lại, trong nháy mắt đè hắn xuống mặt đất.
Vệ Linh ở phía sau phản ứng hơi chậm một chút, rồi mới chạy mau tới, nàng thấy tình thế không ổn muốn lấy điện thoại ra gọi cảnh sát, nhưng nàng lại lo lắng cho thương thế của Kỳ Tham hơn, nên không thèm quan tâm chuyện gì khác đã chạy ngay tới bên cạnh Kỳ Tham, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, thấy mặt và tay cô toàn là máu, trong lòng đau xót vô cùng. Vệ Linh không nói gì khác, nhanh chóng lấy khăn tay trong túi ra, đè lên vết thương, rồi nói lớn: “Tôi đưa cô đi bệnh viện”.
Vệ tam gia đứng cách đó không xa hô lớn với tài xế: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mau đưa Kỳ tiểu thư đi bệnh viện!”
Kỳ Tham đau đến nỗi mất hết cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn Vệ tam gia và Vệ Linh ba chân bốn cẳng dìu mình lên xe. Vệ tam gia ngồi vào ghế phụ, còn Vệ Linh ngồi với cô ở phía sau, giúp cô đè vết thương, tài xế được Vệ tam gia nhắc nhở nhanh chóng đạp ga chạy tới bệnh viện gần nhất, ngay cả đèn đỏ cũng không dừng lại.
Danh Sách Chương: