"Tiểu Tham Tham~~~" Tiếng gọi lười biếng mang theo ba phần giảo hoạt truyền đến, Trương Hoắc Tưởng mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ sậm chạy như bay, còn không quên ưỡn ẹo một cái. "Bận xong chưa? Làm xong chưa? Đi thôi, trưa nay mình mời cơm!"
Kỳ Tham quét mắt nhìn cô một vòng: "Hôm nay cậu không có bệnh gì đó chứ?"
"Đi thôi đi thôi! Hôm nay đi cùng mình sẽ có ngạc nhiên vui mừng đó nha~" Trương Hoắc Tưởng kéo tay cô đi về phía xe đang đậu ở xa xa.
Kỳ Tham liếc nhìn chiếc xe hơi vạn năm không đổi của bạn mình, đột nhiên có chút ám ảnh hỏi: "Này, dưới gầm xe của cậu không có bom đó chứ?"
Trương Hoắc Tưởng cười haha hai tiếng, cố ý hô to: "Được vậy thì tốt. Chúng ta vì cùng chết chung!"
"Rốt cuộc là cậu có chuyện gì?" Kỳ Tham chê bai ngồi vào ghế phụ, tùy tiện ném cặp táp qua một bên, hất cằm hỏi.
Trương Hoắc Tưởng vừa khởi động xe rời khỏi Pháp viện, vừa qua loa đại khái nói: "Thật ra thì không có chuyện gì, chỉ là gần đây mình nhận một bệnh nhân tâm lý, bây giờ chúng ta đi tìm em ấy ăn cơm. Mình sợ lát nữa thấy em ấy rồi thì cậu sẽ nổi cáu nên đến đón cậu rồi nói với cậu một tiếng."
Kỳ Tham có dự cảm không hay lắm, nhìn cô một cái: "Người kia mắc bệnh gì? Bị điên hay trầm cảm?"
Trương Hoắc Tưởng cố ra vẻ trầm ngâm lắc đầu một cái, một tay nắm vô lăng, một tay mò tìm bao thuốc, châm lửa, hút một hơi rồi quay đầu nhả khói ra ngoài cửa sổ: "Em ấy... Thật ra thì mình thấy, em ấy không có bệnh tâm lý gì cả, nhưng mà người nhà lại cảm thấy em ấy không bình thường nên mang em ấy đến chỗ mình. Sau khi mình tiếp xúc với em ấy thì càng cảm thấy đây chính là một đứa trẻ rất bình thường."
"Nói điểm chính đi!" Kỳ Tham không có kiên nhẫn mà rống lên.
"Em ấy là một đứa nhóc mới lớn, nhưng mà từ nhỏ lại khá thích mặc quần áo nữ, ở bên ngoài cũng thích dùng thân phận phụ nữ để qua lại với người khác.... Ai nha, cậu đang làm gì vậy? Đừng có kéo cửa xe nữa, mình khóa rồi! Đừng có kéo hư cửa xe mà! Đừng có đập kiếng xe của mình mà!" Trương Hoắc Tưởng hoảng loạn hô to muốn Kỳ Tham dừng lại hành vi bạo lực, bất đắc dĩ phải tấp xe vào lề đường.
Kỳ Tham quay đầu lại mắng cô: "Cậu con mẹ nó đúng là đồ có bệnh! Bệnh nhân của cậu thì để mình gặp làm gì?! Hay là loại này.... Mình nói cho cậu biết, phải ăn cơm chung với loại nửa nam nửa nữ đó mình sẽ chết nghẹn!"
"Ui chao? Bình thường mình đúng là không nhìn ra Kỳ Tham cậu là người bảo thủ như vậy đó? Bây giờ là thời đại nào rồi mà cậu nghe được dạng người như thế thì phản ứng mãnh liệt vậy?"
"Đầu tiên, mình không có ý kiến gì với người như vậy. Nhưng mà, không có nghĩ là mình có thể hoàn toàn tiếp nhận. Thứ hai, mình cũng có quyền không hoàn toàn đồng ý với lối sống đó của hắn. Cuối cùng, sống yên ổn vô sự với nhau là tốt rồi." Kỳ Tham nói xong liền nhấc chân muốn xuống xe.
Trương Hoắc Tưởng hừ hừ một tiếng: "Đứa bé kia cảm thấy phụ nữ thì nên nhu nhược mềm mại, điềm đạm nho nhã, mình vốn định dẫn cậu đi gặp em ấy một chút, nhưng mà xem ra không thể trông cậy vào cậu rồi. Nhìn dáng vẻ hùng hổ này của cậu nhất định sẽ đả kích trái tim thủy tinh yếu ớt của em ấy, nghĩ kĩ lại thì cậu nên cút xa một chút cho yên chuyện!"
Kỳ Tham hít sâu một hơi, hừ một tiếng đấm lên cửa xe, nhìn người bên cạnh: "Thế nào? Cậu đây là định khích tướng mình?"
"Sao mà dám chứ?" Trương Hoắc Tưởng duy trì nụ cười tươi tắn. "Cho chút thể diện đi mà bạn tốt, cậu cũng thấy mình giao hữu không nhiều, bên cạnh lại có rất ít phụ nữ có cá tính, nghĩ đến nghĩ lui chỉ có cậu là đáng tin nhất. Chỉ là ăn một bữa cơm, trò chuyện đôi câu thôi mà. Hoặc là cậu khiến em ấy tiêu tan giấc mộng làm phụ nữ, hoặc là để em ấy tiếp tục đi theo con đường bôi đen như bây giờ. Mình không có cưỡng ép cậu phải hi sinh gì hết nha."
Kỳ Tham hừ lạnh một tiếng, dùng ngón tay chỉ chỉ Trương Hoắc Tưởng, nói: "Không cần mình làm gì nhiều, chỉ là ăn cơm nói chuyện phiếm thôi đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy! Dáng vẻ ríu rít như chim non của em ấy thì có thể làm gì được cậu chứ? Đi thôi đi thôi!" Trương Hoắc Tưởng rất sợ cô sẽ đổi ý nên giẫm chân ga chạy hết tốc độ.
Địa điểm hẹn gặp là một nhà hàng sang trọng kiểu Pháp, lúc Kỳ Tham đi đến cửa thì ngừng lại, hỏi: "Nhà hàng này không rẻ, xem ra không phải là cậu mời khách đúng không?"
Trương Hoắc Tưởng vô cùng thành thật lộ ra nụ cười ngây ngô, nhưng ngoài miệng lại nói khoác không biết ngượng: "Dù gì mình cũng là bác sĩ của em ấy, thời buổi này làm gì còn chuyện để bác sĩ mời bệnh nhân ăn cơm nữa."
"Bác sĩ như cậu có thể điên rồi." Kỳ Tham lắc đầu.
"Không có chuyện gì nha, nhà em ấy rất giàu có." Trương Hoắc Tưởng nhỏ giọng nói. "Cha em ấy làm địa ốc, tiền kiếm được đều là tiền đen. Mình chỉ là cướp chút của người giàu chia cho người nghèo thôi."
Đến quầy lễ tân báo tên, bồi bàn dẫn hai người đi vào bên trong nhà hàng. Kỳ Tham theo bản năng quét nhìn một vòng những khách hàng đang dùng bữa ở đây, vừa định hỏi Trương Hoắc Tưởng xem có phải là đối phương chưa đến hay không thì ở bàn ăn phía trước đã xuất hiện một bóng người cao gầy, cực kì ưu nhã giơ tay về phía hai người: "Chị Trương! Ở bên này!"
Phụt! Con trai? Cô gái.... cô gái này là con trai?! Giọng nói hoàn toàn không giống nha! Kỳ Tham vừa nhìn thấy người kia thì nội tâm liền gào thét.
Dựa theo lời Trương Hoắc Tưởng nói, đây là một đứa nhỏ mới lớn, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, mái tóc dài đen nhánh, được buộc một cách tùy ý nhưng độc đáo ở sau ót, đuôi tóc tản ra, hơi rũ ở sau lưng, làn da thì trắng hơn cả con gái, có thể nói là được bảo dưỡng hết sức nhẵn nhụi. Ngũ quan không có cảm giác nhu hòa mỹ lệ như phái nữ, nhưng lại không thấy được đường nét góc cạnh cứng cáp như phái nam. Thân cao, ước chừng khoảng 1m80, vóc người gầy nhỏ, trên người mặt một chiếc áo sơ mi tơ lụa kiểu nữ trắng như tuyết, dưới thân là chân váy vừa chạm đầu gối, đã thế còn đính kèm họa tiết bằng bạc, dưới chân mang một đôi giày cao gót bằng da nhạt màu, đã thế còn mang một đôi tất màu da mỏng tang....
Bộ phận quan trọng nhất là ngực.... Thôi được rồi, nhìn tổng thể thì đây là một "mỹ nữ" có bộ ngực chưa nẩy nở mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến cảm nhận toàn diện.
Vì thế lúc Kỳ Tham ngồi xuống thì không khỏi lấy tay chùi mắt một cái coi như là rửa mắt.
"À, Tiểu Lam, đây chính là Kỳ Tham mà tôi nói, bạn tốt của tôi! Là một luật sư rất lợi hại. Tôi vừa mới đón cậu ấy từ bên Pháp viện đến đây." Trương Hoắc Tưởng cũng không muốn để tâm đến cảm thụ của Kỳ Tham, dồn tâm tư hàn huyên với đối phương.
Được rồi, ai mà biết là cô ta tên "Tiểu Lam" hay "Tiểu Lan" chứ, Kỳ Tham nghịch nghịch chén dĩa trên bàn, lén lút quan sát người kia thêm vài lần nữa, mặc kệ có nhìn thế nào thì cũng không cảm thấy đây là một bé trai mà giống như một cô gái mới đúng.
"Chị Kỳ Tham, hạnh ngộ hạnh ngộ, em tên là Tiểu Lam." Đối phương rất nhiệt tình vươn một tay đến.
Kỳ Tham vội vàng nắm lấy tay cô bé kia, thuận tiện tỉ mỉ quan sát bàn tay non mềm của người nọ, bỗng nhiên cảm thấy nếu đem ra so sánh thì hoàn toàn có thể chặt tay của mình đi.
"Chúng ta ăn gì đây nhỉ?" Trương Hoắc Tưởng cầm menu lên lật lật.
Tiểu Lam ngạc nhiên "a" một tiếng: "Không phải chị Trương nói hôm nay sẽ dẫn hai người đến sao? Không đợi người kia à?"
"À đúng rồi!" Trương Hoắc Tưởng vỗ vỗ đầu mình. "Đúng đúng đúng, chờ thêm một lát đi."
"Cậu còn gọi ai đến?" Kỳ Tham hỏi, có chút dự cảm xấu, cảm thấy người trước mắt chính là một kẻ chuyên gieo họa.
Không ngờ kẻ gieo họa lại cố ý vòng vo: "Một lát nữa cậu sẽ biết mà không phải sao? Dù sao thì cũng là người cậu quen, chúng ta nói chuyện phiếm rồi chờ một chút đi."
Kỳ Tham không hỏi nữa, Trương Hoắc Tưởng rút một điếu thuốc và bật lửa, còn chưa kịp châm thuốc thì Tiểu Lam ở đối diện đã hô lên: "Nơi này cấm hút thuốc đó. Với lại chị Trương nên bớt hút đi có được không? Thuốc lá không tốt cho phổi không nói, nó còn làm tổn thương da... Chị nhìn mặt của chị đi, chưa đến ba mươi mà đã có dấu hiệu lão hóa. Phải chú ý kĩ một chút. Thứ quan trọng nhất của phụ nữ chính là làn da đó!"
Haha.... Trên mặt Kỳ Tham lộ ra nụ cười ung dung, nhìn Trương Hoắc Tưởng nghẹn lời không biết nói gì cất thuốc đi, vội vàng châm dầu vào lửa: "Đúng vậy, đúng vậy, hút cái gì mà hút! Không có chút phẩm vị phụ nữ nào hết, bình thường không chú trọng phong cách thời trang, nói chuyện thì chanh chua cay nghiệt giống như hồ ly không được ăn nho, còn hành vi khác thường luôn đào hố cho người khác!"
"Này Tiểu Tham Tham, cậu đủ rồi đó, những lời này là đang hình dung cậu đó hả?" Trương Hoắc Tưởng nhìn chòng chọc vào cô.
Kỳ Tham mặt đầy vô tội nhún nhún vai, nói khoác không biết ngượng: "Mình tự nhận mình là một người quang minh lỗi lạc."
"Mình khinh!" May mà kịp né tránh chứ không đã bị Trương Hoắc Tưởng nhổ một ngụm nước bọt ướt mặt rồi.
Hai người cãi nhau ồn ào không chút để ý đến bầu không khí cao nhã trong nhà hàng, có vài khách hàng ngồi bàn bên cạnh tức giận nhìn qua, vốn định coi như không thấy nhưng Tiểu Lam lại lên tiếng khuyên can: "Hai người đừng có lớn tiếng như vậy, nơi này cấm làm ồn! Đúng là không có văn hóa nơi công cộng gì hết!"
Kỳ Tham vừa định phản bác hỏi xem cái gì gọi là "văn hóa nơi công cộng" là gì thì phía sau truyền đến tiếng nói chuyện: "Xin lỗi, có chuyện nên đến hơi trễ, mọi người chờ nóng ruột rồi à?"
Hôm nay Vệ Linh mặc một bộ đầm liền thân màu ngó sen, cổ chữ V, dưới cổ áo đính một dải lụa mỏng thắt thành một cái nơ bướm lớn, che đi phần trống trải trước ngực, bên hông thắt một đai lưng nhỏ, phối với cái nơ bướm kia làm nổi bật lên vóc người của chủ nhân. Vạt váy qua gối, chỉnh tề ngăn nắp, không thêm nhiều chi tiết, đoan trang tao nhã, làm nổi bật khí chất thành thục hòa nhã của nàng.
"Ui chao~" Trương Hoắc Tưởng chặc lưỡi biểu đạt sự ca ngợi.
Vệ Linh cười nhẹ với cô một cái, nhẹ nhàng gật đầu, rồi xoay mặt nhìn Kỳ Tham: "Kỳ luật sư, buổi trưa tốt lành."
"Ừm, buổi trưa tốt lành." Kỳ Tham đáp lại, xoay người không có thêm bất kì hành động dư thừa nào.
Trương Hoắc Tưởng đứng dậy nhường chỗ ngồi cho nàng: "Đến đây Vệ Linh, ngồi chỗ của tôi này."
Kỳ Tham thấy cô muốn để Vệ Linh ngồi bên cạnh mình thì liền ngẩng phắt đầu lên trợn mắt với cô một cái, nhưng mà người kia chỉ dửng dưng đi qua ngồi bên cạnh Tiểu Lam, vui vẻ giới thiệu: "Tiểu Lam, đây là Vệ Linh, chính là người phụ nữ có mị lực xuất chúng mà tôi nói với em. Em cảm thấy thế nào?"
Trên thực tế từ khi Vệ Linh xuất hiện thì tầm mắt của Tiểu Lam đã không dời khỏi người nàng, khi nghe Trương Hoắc Tưởng giới thiệu xong thì liền đứng bật dậy, rất kích động bắt tay với Vệ Linh, lớn tiếng nói: "Chào chị Vệ! Chị thật sự rất tuyệt! Em rất sùng bái chị!"
Này này này, đây là tiết tấu gì vậy? Kỳ Tham mắt lạnh nhìn dáng vẻ kích động đến sắp bay lên của Tiểu Lam, còn Vệ Linh thì dù có hơi kinh ngạc nhưng vẫn lễ phép giữ vững nụ cười mỉm.
"Em không biết sau này mình muốn trở thành dáng vẻ thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy chị Vệ thì em rốt cuộc cũng đã tìm thấy mục tiêu tương lai của mình rồi. Em muốn trở thành người phụ nữ hoàn mỹ như chị! Em xin thề!" Tiểu Lam đột nhiên rất có chí hướng thề thốt với Vệ Linh.
Ngụm nước chanh trong miệng Kỳ Tham thiếu chút nữa là phun lên mặt Trương Hoắc Tưởng còn đang vui vẻ ngồi cười trên sự đau khổ của người khác.
Mà Vệ Linh thân là người trong cuộc lại có sắc mặt vô cùng ôn hòa, nói: "Em quá khen."
"Em là rất nghiêm túc!" Tiểu Lam rất có khí phách nói: "Hoặc là trở thành một người phụ nữ trọn vẹn, hoặc là buông tay. Dáng vẻ của chị chính là hình tượng phụ nữ em mơ ước."
Kỳ Tham nhịn không được mà "à há" một tiếng, một tay gãi tai, một tay xoay xoay cái nĩa sáng bóng: "Dựa theo lời em nói, ba người phụ nữ đang ngồi ở đây, chỉ có Vệ luật sư mới là phụ nữ chân chính thôi à?"
Tiểu Lam nghe không hiểu ý tứ của cô, ngược lại rất thành thật trả lời: "Đúng! Trong mắt em, một người phụ nữ chân chính thì phải như chị Vệ đây!"
"Phiến diện như vậy?" Kỳ Tham không chút khách khí nói. "Từ xưa đến nay, sự phát triển của nhân loại không chỉ là tiến hóa thân thể mà còn tiến hóa cả tư duy. Mỗi một người đều có tính cách và tư tưởng không giống nhau, đàn ông khác với đàn bà, đàn ông cũng khác với đàn ông, đàn bà cũng khác với đàn bà. Giả thiết như em muốn tìm một hình mẫu lí tưởng để bắt chước và thay đổi bản thân, tôi khuyên em vẫn nên bỏ đi!"
Tiểu Lam vén tóc mái trên trán lên, hỏi: "Tại sao lại nói vậy, em cũng không phải muốn bắt chước, chỉ là...."
Kỳ Tham thờ ơ cười một tiếng: "Em nên hỏi bản thân mình trước, nếu sau này thân thể biến thành phái nữ thì có cần phải hoàn toàn thay đổi tính cách của mình hay không? Em không hài lòng với tình cách của mình bây giờ sao? Nhất định phải hoàn toàn biến thành một người khác thì mới cảm thấy mình là phụ nữ chân chính sao? Tâm lý an ủi của em đó chắc chắn không phải là sự thể hiện tự ti chứ?"
Trương Hoắc Tưởng đúng lúc ho khan một tiếng: "A, người đến đông đủ rồi, mình cũng đói rồi, chúng ta chọn món đi!"
Tiểu Lam giống như không nghe thấy, chỉ hỏi Vệ Linh: "Chị Vệ cảm thấy em là đang tự ti sao?"
Vệ Linh đang nhận menu mà Trương Hoắc Tưởng đưa đến, nghe câu hỏi của cô bé thì nhẹ nhàng "a" một tiếng, nghiêng đầu dửng dưng nói: "Tôi không nhìn ra em có tự ti hay không, nhưng cá nhân tôi ủng hộ giải thích của Kỳ luật sư, mặc kệ em là con trai hay con gái, tính cách của em bây giờ đã rất ổn rồi, không cần phải cố ý đặc biệt thay đổi đâu."
Kỳ Tham phát biểu xong rồi thì cũng mặc kệ phản ứng của Tiểu Lam, đưa mắt quan sát menu mà Vệ Linh đang cầm, thản nhiên nói: "Tôi gọi một phần đồ ăn nhỏ là được rồi...."
Tiểu Lam nghiêm túc nói với Vệ Linh: "Nhưng em luôn cảm thấy, dáng vẻ trước mắt này của em chỉ có bề ngoài là giống phụ nữ, còn lại tính tình hay thói quen, mỗi một cử động đều vẫn còn giống đàn ông."
Kỳ Tham vẫn lắng tai nghe cô bé nói, thò một tay qua lật lật menu mà Vệ Linh đang cầm, nhỏ giọng lầm bầm: "Tôi còn có lúc cảm thấy mình giống như đàn ông, lẽ nào tôi chính là đàn ông à?"
Vệ Linh không chú ý đến câu lầu bầu của cô, theo bản năng xoay đầu muốn xác nhận: "Hả? Kỳ luật sư vừa mới nói gì?"
Kỳ Tham nghe hỏi thì ngẩng đầu, trong nháy mắt gương mặt của hai người kề sát vào nhau, thiếu chút nữa là chạm đến đối phương rồi. Sau khi ý thức được điều này thì hai người thoáng ngửa mình về sau, tách xa nhau ra, Vệ Linh hơi luống cuống điều chỉnh tư thế, đỏ mặt vùi đầu nhìn chằm chằm menu, che giấu nói: "Thật ra thì, Tiểu Lam muốn tìm một hình mẫu phái nữ lí tưởng để tham khảo không phải là chuyện sai. Giữa đàn ông và đàn bà có rất nhiều phương diện hoàn toàn khác biệt."
Trương Hoắc Tưởng xem như mình là người không liên quan, bắt đầu gọi bồi bàn đến chọn món, sau khi rầm rầm gọi một đống đồ ăn thì mới bắt đầu tham gia thảo luận: "Đề nghị của tôi với Tiểu Lam là: phải cân nhắc kĩ càng, bởi vì nó liên quan đến nửa đời sau của em ấy. Vả lại, người nhà của em ấy còn chưa hoàn toàn đồng ý trạng thái này...."
"Ý kiến của cha mẹ không phải chuyện quan trọng nhất với em." Tiểu Lam lập tức cắt đứt lời Trương Hoắc Tưởng. "Bây giờ em đã là bộ dạng này, em không thể trở về sống như một nam sinh giống như nhiều năm trước. Nếu con đường này đứt đoạn thì em chỉ có thể biến thành một quái vật!"
Kỳ Tham vẫn thờ ơ chơi nĩa, không để tâm nói: "Người không liên quan đến em sẽ không để ý xem rốt cuộc em biến thành giới tính hay dáng vẻ gì. Chỉ có cha mẹ em thật lòng đối đãi em thì mới quan tâm đến mỗi một lựa chọn nhân sinh của em. Thế này đi, coi như bây giờ em đã là một người phụ nữ nhưng người thân bạn tốt của em không thể thấu hiểu được em, vậy em cảm thấy vui vẻ sao?"
Tiểu Lam sợ run một hồi, sau đó có chút tức giận nhìn về phía Trương Hoắc Tưởng: "Chị Trương, đây chính là bạn mà chị mời đến? Rốt cuộc là chị ta làm sao vậy? Thích thuyết giáo như vậy!"
"Nói thật, tôi không hề kì thị người như em." Kỳ Tham thấy Trương Hoắc Tưởng chỉ mỉm cười im lặng thì cũng thẳng thắn. "Ít nhất trước mắt có thể thấy em thật sự khát vọng trở thành một người phụ nữ chân chính, đây có thể xem là tốt hơn cố ý giả bộ rất nhiều. Nhưng mà, nếu như em chân thành thì tại sao không triệt để một chút, không cần bắt chước người khác, chỉ dùng tính cách của em bây giờ để trở thành một người phái nữ. Xã hội này, đã không phải là nơi chỉ có đàn ông mới có thể độc lập sinh tồn tự chủ, đàn bà không còn là dáng vẻ nhu nhược an tĩnh thẹn thùng như trong ấn tượng của em. Cho nên em hoàn toàn không cần phải thay đổi tính cách làm gì."
Danh Sách Chương: