Mục lục
Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần nãy thử nghiệm có chút ít thu hoạch, ký ức hiện lên rõ ràng hơn. Khi tới cực hạn Kỳ Tham lại ngoi lên, dùng sức hít thở sau đó tiếp tục chôn đầu vào nước, không biết lần thứ mấy, đột nhiên phía sau có người la lớn: “Cô đang làm gì, Kỳ Tham?”
Chỉ vài giây, Kỳ Tham bị người khác kéo ra khỏi cái lu, nước từng giọt từng giọt trượt dài trên mặt. Kỳ Tham mau mau dùng tay lau đi, lúc này mới nhìn thấy hai người đứng đối diện, một là Tô Oánh, một người khác là… Phải mất một ít thời gian Kỳ Tham mới nhớ ra người này là Mạc Tứ Ngũ.
Tô Oánh móc khăn tay trong túi xách ra lau cho Kỳ Tham, giúp cô chỉnh lại tóc đồng thời lên tiếng hỏi: “Vừa nãy cô làm gì thế?”
Kỳ Tham nửa cười giật khăn trong tay Tô Oánh, tự mình lau, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hai người… Cùng nhau đến?”
“Đương nhiên có chính sự muốn tìm cô bàn bạc.” Tô Oánh cứ nhìn chằm chằm vào đầu ướt nhẹp của Kỳ Tham, không nhịn được gọi người làm đem khăn lại, sau đó nắm tay kéo cô đi vào phòng, mặc kệ Mạc Tứ Ngũ theo sát hai người, nói tiếp: “Bây giờ khí trời mát mẻ, cô không có chuyện gì nhúng đầu vào nước lạnh chi vậy? Muốn đầu óc ngập nước sao?”
Kỳ Tham cười ha hả cùng Tô Oánh vào nhà, nhận khăn mặt người làm đưa tới, giơ tay ra hiệu Mạc Tứ Ngũ cứ tùy tiện ngồi: “Rảnh rỗi nên muốn làm chuyện gì đó có tính kích thích.”
“Rảnh rỗi?” Tô Oánh cười trào phúng: “Gần đây không phải cô với Vệ Linh chính thức yêu đương sao, không ra ngoài hẹn hò mà ở nhà nghịch nước?”
Kỳ Tham cũng không che giấu kinh ngạc nhướn cao lông mày, chép miệng rồi cười nói: “Ôi, tin tức thật tinh thông a, cô không nên làm đạo diễn, phải làm paparazi mới phải.”
“Bằng không thế nào? Chẳng lẽ để cô chủ động nói cô đến với Vệ Linh?” Tô Oánh không tức giận trả lời.
Kỳ Tham luôn sợ cách giải thích thẳng thắng của Tô Oánh, cả người đông cứng bất đắc dĩ chuyển qua đề tài khác, quay đầu nhìn Mạc Tứ Ngũ: “Mới nói tìm tôi có việc, chuyện gì?” .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
“Liên quan tới chuyện đầu tư sản xuất phim truyền hình, không biết Kỳ tổng cảm thấy có hứng thú hay không?” Mạc Tứ Ngũ dùng tay xoắn lọn tóc màu nâu không quá dài của mình, khuôn mặt nàng trắng nõn, tuy ngũ quan không tinh xảo bằng Tô Oánh nhưng mọi thứ đều phối hợp vừa đủ, càng nhìn càng hợp mắt, vóc dáng không cần nhiều lời, hiện nay là người của công chúa tự nhiên không thua kém ai.
Trước đây khi tham gia tiết mục giải trí, Kỳ Tham không chú ý tới Mạc Tứ Ngũ, bây giờ nhìn kỹ, bỗng nhiên nhớ lại mặc kệ là gặp nàng ở đâu lúc nào gương mặt luôn treo nụ cười không cách nào hình dung được, nụ cười tạo cho người nhìn ấn tượng sâu sắc, vì lẽ đó cô lập tức nhớ được nàng: “Đầu tư truyền hình? Chuyện gì thế này?”
Tô Oánh nhìn dáng vẻ Mạc Tứ Ngũ không muốn giải thích, nên đành tự mình lên tiếng: “Tới đây tôi muốn quay một bộ điện ảnh mới, thế nhưng theo tính toán số tiền không hề nhỏ, cho nên tới đây hỏi cô có ý…”
Tô Oánh còn chưa dứt lời, điện thoại Kỳ Tham vang lên, đối thoại đành phải dừng lại, Kỳ Tham nhìn màn hình là Vệ Linh gọi, cô lập tức nghe: “Hello?”
“Đang bận sao?” Âm thanh mềm mại truyền tới.
Trong khoảnh khắc tâm tình Kỳ Tham tốt lên rất nhiều: “Không có! Trong nhà vừa có hai vị khách ghé thăm, em gọi có việc gì không?” Tô Oánh nghe Kỳ Tham nói xong thì khinh bỉ liếc nhìn, cô đành nhe răng không cười không tiếng động.
“Ừm, vừa nãy ba ba gọi mọi người lại nói muốn tổ chức cuộc họp cổ đông, tuyên bố để anh họ em tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc Vệ thị, nên muốn trưng cầu đồng ý của các cổ đông.” Vệ Linh chậm rãi nói: “Nếu là trước kia, chuyện thế này gia đình em quyết định là được, nhưng bây giờ 40% cổ phần đã được chuyển đi, vì vậy ý của ba em là, bên mọi người phải tham dự, tỏ rõ thái độ, ví dụ bên đó phản đối, thì dựa theo thỏa thuận điều khiển cổ phần, quyển định này sẽ vô hiệu.”
Kỳ Tham hiểu rõ: “Tôi biết rồi! Mấy ngày trước tôi có gọi cho chị Quân, nhưng chị ấy lại nói giao quyền xử lý chuyện này cho tôi.”
“Như vậy có phải không thuận tiện?” Tuy Vệ Linh kinh ngạc, nhưng cũng không có gì ngoài ý muốn: “Nói cách khác, vấn đề thay đổi người quản lý nhà em có thể tìm Tham thương nghị sao?”
Kỳ Tham cười nói: “Đúng đấy đúng đấy, vậy có lợi ích gì để tranh thủ sao?”
“Tham muốn cái gì?” Vệ Linh nghe ngữ khí của Kỳ Tham liền biết đề tài sắp bị cô dẫn đi xa.
“Em.” Xét thấy có người ngoài, Kỳ Tham không nói chuyện quá mức buồn nôn, chỉ trực tiếp nói ra thứ mình mong muốn.
Mặc dù Vệ Linh biết đôi chút, nhưng không nhịn được hít sâu một hơi: “Kỳ Tham, Tham… Hai ngày này Tham sắp xếp tới nhà em một chuyến cùng ba em thảo luận việc anh họ tiếp nhận Vệ thị đi.”
“Còn em?” Kỳ Tham cười lớn truy hỏi.
“... Nói sau, Tham tiếp khách đi.” Vệ Linh nói xong trực tiếp cúp máy không cho Kỳ Tham có thêm cơ hội nhiều lời.
Kỳ Tham đối với thái độ vừa thẹn vừa giận của Vệ Linh cưng chiều vô cùng, cười bỏ điện thoại vào túi.
Tô Oánh liếc nhìn nàng: “Tán gẫu xong? Có thể tiếp tục chưa?”
“Ồ nha… Xin lỗi làm lỡ thời gian, chúng ta nói tiếp.” Kỳ Tham làm động tác xin mời.
“Không sao.” Mạc Tứ Ngũ vẫn giữ nụ cười: “Bộ phim lần này lấy bối cảnh hiện đại, đề tại về khách sạn, nên vừa nghe Tô Oánh nói gia đình cô chủ yếu kinh doanh khách sạn, nên mạo muội tới đây tìm cô làm nhà tài trợ chính. Trong quá trình quay chụp, cũng sẽ giúp các khách sạn dưới cờ Kỳ gia tiến hành quảng cảo và tuyên truyền.”
Kỳ Tham nghe rất chăm chú, đăm chiêu gật đầu: “Cái tôi quan tâm nhất là con số hai người cần.”
Tô Oánh duỗi một bàn tay ra: “Chủ yếu muốn mượn các khách sạn thuộc quyền sở hữu của Kỳ gia tiến hành quay chụp. Đương nhiên sẽ khiến doanh thu bị ảnh hưởng nhưng sau khi bộ phim công chiếu, cô sẽ được chia hoa hồng cùng với các nhà tài trợ khác.”
“Chuyện này đương nhiên rồi.” Trong lúc Tô Oánh nói chuyện, Kỳ Tham tiếp nhận kịch bản đại cương và hợp đồng tài trợ phác thảo, vừa lật xem vừa nửa cười nói: “Yêu cầu trong bộ phim là khách sạn cao cấp, trong lúc quay nhất định ảnh hưởng không nhỏ, còn việc ảnh hưởng bao nhiêu cần phải tính toán kỹ lưỡng, nhưng tôi nghĩ tất cả gộp lại chắc chắn đúng như cô nói, đúng là con số không nhỏ.”
Mạc Tứ Ngũ nhìn Kỳ Tham chỉ cần xem kịch bản sơ lược cùng nhu cầu, đã có thể tính được con số chung chung, liền cười nói: “Xem ra cô rất thông minh.”
“Cô câm miệng.” Tô Oánh nghe vậy không quá cao hứng trừng mắt nhìn Mạc Tứ Ngũ.
Mạc Tứ Ngũ vẫn mỉm cười nghe lời không nói gì thêm.
“Có thể để lại kịch bản được không? Tôi phải xác định có phải cần tài trợ rất nhiều hay không?” Kỳ Tham giơ giơ tư liệu trong tay.
Tô Oánh đồng ý: “Nhưng cô phải nhanh chóng cho tôi biết kết quả, tốt nhất trong vòng một tuần trả lời chắc chắn, tôi còn tiến hành bước tiếp theo.”
“Không thành vấn đề.” Kỳ Tham nhanh chóng đóng kịch bản lại, cười nói: “Chắc một buổi tối có thể xem xong.”
Tô Oánh yên lòng gật đầu, chợt nhanh chóng nhìn Kỳ Tham hỏi: “Kỳ Tham, gần đây cô có nhớ lại chuyện gì sao?”
Kỳ Tham từ từ chuyển tầm mắt lên khuôn mặt thông minh của Tô Oánh, hỏi ngược lại: “Cái gì?”
Tô Oánh nhìn Kỳ Tham lộ ra nụ cười không hề địch ý: “Tôi thấy… Cô của hiện tại cho tôi cảm giác giống như cô của trước kia.”
Kỳ Tham cười giả tạo: “Vậy tôi trước đây là người thế nào?”
Tô Oánh ngớ ngẩn, sau đó đứng dậy nói: “Tôi làm sao biết! Nhưng trong mắt tôi, Kỳ Tham trước đây là người có tầm nhìn… Khá sắc bén.”
“Nói như vậy tôi có phải loại người chuyên giả ngu hay không?” Kỳ Tham cũng đứng dậy biển thị tiễn hai người về.
“Từ trước tới nay cô vẫn là người chuyên giả ngu, không hề thích thể hiện sự thông minh và năng lực của mình.” Lúc này thái độ của Tô Oánh không tùy ý như những lần trước, hình như Kỳ Tham từ từ khôi phục dáng vẻ vốn có thì khoảng cách giữa hai người cũng từ từ kéo xa.
Kỳ Tham chếch môi cười cợt: “Được rồi, tôi đã hiểu.”
Sau khi đưa Tô Oánh và Mạc Tứ Ngũ đi, Kỳ Tham liền gọi điện cho Trâu Bằng và Trịnh Tiểu Cầu kêu họ tới gặp mình, khoảng chừng chạng vạng hai người một trước một sau đến Kỳ gia, ở thư phòng nhìn kịch bản Tô Oánh để lại.
Trâu Bằng và Trịnh Tiểu Cầu ở lại cùng Kỳ Tham ăn cơm tối, rất tự nhiên nói với hai người Vệ nhị gia đã quyết định để Vệ Tân tiếp nhận tập đoàn, cô nói xong liền hỏi cả hai có ý kiến gì.
“Theo lý thuyết, ai tiếp nhận cũng không liên quan tới chúng ta, thế nhưng hiện tại chúng ta với bọn họ có quan hệ rất phức tạp, đối với Vệ Tân, em vẫn nghĩ như cũ, hắn không đáng tin cậy.” Trâu Bằng cân nhắc nửa ngày, vẫn quyết định nói ra lời tự đáy lòng: “Chị, bây giờ chị đã quên, trước đây em đã từng làm sai, suýt chút nữa phá hủy công ty… Phần lớn đều do hắn mà ra. Người này, cũng không thể nói là người quá giỏi về tâm kế, nhưng hắn tuyệt đối không phải là người cùng con đường với chúng ta.”
Trịnh Tiểu Cầu cũng lên tiếng: “Ở Vệ gia đại đa số đều có tâm cơ quá nặng, chị Kỳ, chị tuyệt đối đừng tin lời của họ. Năm đó Kỳ lão gia vì tin người họ Vệ, mém chút tan nhà nát cửa, bọn họ rất giỏi lợi dụng người khác, quả thực đây chính là di truyền.”
Kỳ Tham không ngừng dùng ngón tay gõ gõ đầu mình, rơi vào trầm mặc.
“Chị họ có chuyện gì khó xử sao?” Trâu Bằng nhìn Kỳ Tham không nói gì, liền thấy kỳ lạ: “Thật ra nói tóm lại, Vệ gia thay đổi người nối nghiệp mà thôi, cho tới nay mọi người đều biết Vệ Tân sẽ tiếp nhận, điểm này không có gì để tranh luận, chúng ta chống đối hoặc ủng hộ, hình như không có quá nhiều ảnh hưởng.”
Kỳ Tham vẫn duy trì động tác, nhưng liên tiếp lắc đầu: “Chị cũng không xoắn xuýt vấn đề bản tính của những người trong Vệ gia, chỉ là… Chị đang tìm quy luật trong chuyện này… Ba Vệ Linh có mục đích gì?”
“Mục đích?” Đương nhiên Trịnh Tiểu Cầu chỉ thuận miệng: “Có thể hắn sợ chúng ta tiếp tục chia cắt số cổ phẩn còn lại, mau mau để cháu trai tuổi trẻ cường tráng tới trụ công ty!”
Kỳ Tham nhíu lông mày: “Ừm! Cách nghĩ này cũng có thể… Tiểu Bằng, em thấy như thế nào?”
Trân Bằng trả lời: “Em thì cảm thấy, vốn Vệ gia cho chúng ta cảm giác họ rất đoàn kết, nhưng sau này cùng chúng ta ầm ĩ, nội bộ bọn họ đã xuất hiện những ý kiến không đồng nhất, Vệ Tân không tin tưởng Vệ nhị gia, suýt chút trở mặt. Còn Vệ nhị gia đang là gia chủ, chắc chắn cũng sợ gia tộc chia năm sẻ bảy, nên nhanh chóng để cháu lớn kế thừa chức tổng giám đốc, hay vì toàn thể gia tộc mới đưa ra quyết định này!”
“Không tin tưởng, trở mặt… Toàn thể gia tộc…” Kỳ Tham gật đầu, nhếch miệng cười: “Mặt khác… Cũng thật thú vị!”
Cơm nước xong xuôi, trong một tiếng nói chuyện, Kỳ Tham giao cho Trâu Bằng và Trịnh Tiểu Cầu hai việc: Một, phải có trong tay danh sách những gia tộc có cổ phần và liên hệ với Vệ gia. Hai, lấy được phương án vận hành của Vệ thị gần đây.
Hai ngày sau, Kỳ Tham cầm một chai rượu đỏ cùng vài phần không giống văn kiện đi tới Vệ thị. Trong phòng họp cùng Vệ nhị gia, Vệ Linh còn có Vệ Tân, dùng thời gian hơn mười phút nói về chuyện Vệ Tân sắp tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc và tương lai của tập đoàn.
Chờ tới cuối cùng, Vệ nhị gia hỏi: “Như vậy, nếu Kỳ tiểu thư là đại diện cho Ninh thị, Nhạc Sinh… Thì bây giờ có thể trả lời chính xác cho chúng tôi biết hay không? Trong cuộc họp cổ đông cô bỏ phiếu tán thành hay phản đối?”
“Với tình hình hiện tại, hình như tôi không có lý do gì để phản đối.” Kỳ Tham cười nói tiếp: “Tuy nhiên đứng ở góc độ cá nhân, tôi rất muốn phản đối.”
Thấy anh họ mình nghe Kỳ Tham nói xong mặt lập tức biến sắc, Vệ Linh liền nhìn Kỳ Tham, lên tiếng nhẹ nhàng nhắc nhở: “Kỳ Tham, Tham nói cái gì đó? Tại sao muốn phản đối?”
“Tôi không loại người vì sự yêu ghét cá nhân mà ảnh hưởng tới phản đoán chung.” Kỳ Tham nhìn Vệ Linh cười đặc biệt ôn nhu, tiếp theo hướng tới Vệ nhị gia giải thích: “Vì lẽ đó trong hội nghị tổ chức vào tuần sau, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực tán thành đề nghị Vệ đại thiếu gia tiếp quản.”
Lúc này Vệ nhị gia mới thoáng yên lòng cùng Vệ Tân đối điện một chút, ngược lại nói: “Nhưng cô có quá nhiều mưu ma chước quỷ! Trước mặt một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác, tôi không tin chắc cho lắm.”
Kỳ Tham cười quay đầu nói với Vệ Tân: “Tôi nghĩ không chỉ mình Vệ nhị gia không yên lòng mà ngay cả Vệ đại thiếu gia cũng không yên lòng, đúng không? Các người không tin tưởng tôi, tôi có thể lý giải, vậy không bằng chúng ta bàn bạc điều kiện đi!”
“Cô đúng thật không bỏ qua cơ hội nào.” Vệ nhị gia lạnh giọng.
Vệ Tân lại hỏi: “Cô muốn điều kiện gì?”
Kỳ Tham đưa tài liệu qua cho hắn: “Tôi có một người bạn gần đây chuẩn bị quay một bộ phim, mà hiện tại nguồn tài trợ không đủ. Vốn có tìm tôi muốn dùng những khách sạn dưới quyền Kỳ gia làm nơi quay chụp, còn muốn tôi cung cấp thêm nguồn tiền nhất định. Với tình hình lợi nhuận của gia đình chúng tôi, không cần nói thì Vệ nhị gia và Vệ đại thiếu gia cũng hiểu rõ… A, tôi có lòng vậy mà không đủ lực, cuối cùng tôi nghĩ được một cách, bên chúng tôi cung cấp nơi quay phim, còn Vệ thị hổ trợ tài chính, đây chính là điều kiện tôi vừa nói.”
Vệ Tân không thèm nhìn phần văn kiện: “Ý của cô chỉ cần chúng tôi tài trợ cho người bạn mà cô nói, cô sẽ hoàn toàn đứng về phía chúng tôi?”
Kỳ Tham xua tay: “Vấn đề tài trợ này không phải chuyện đầu tư lỗ vốn, phần kịch bản trước mặt tôi đã xem qua, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi chắc chắn nó sẽ là bộ phim hot. Vệ thị đầu tư vốn tất nhiên lợi nhuận cũng sẽ được chia.”
Vệ nhị gia thờ ơ lạnh nhạt một lúc mới hỏi: “Người bạn của cô cần bao nhiêu tài chính?”
“Ngàn vạn.” Kỳ Tham cười, chậm rãi nhìn Vệ nhị gia dựng ngón trỏ.
Vệ nhị gia lập tức cười lạnh: “Cũng không phải con số nhỏ! Bên cô cung cấp khách sạn, nhưng bên chúng tôi phải đưa tiền thật bạc thật, vậy thời điểm chia hoa hồng phải tính thế nào?”
“Tôi ba, Ngài bảy.” Kỳ Tham vẫn cười.
“Cô nói thật?” Vệ nhị gia kinh thường hỏi lại.
Vệ Linh không nhìn nổi, nghe không vô nên nói với Kỳ Tham: “Tại sao đột nhiên lại muốn đầu tư vào điện ảnh, bộ phim này do… Tô Oánh làm đạo diễn?”
“Đúng, là Tô Oánh làm đạo diễn, biên kịch Mạc Tứ Ngũ.” Kỳ Tham trả lời Vệ Linh với giọng điệu ôn hòa: “Gần đây tôi giúp cô ấy nghĩ biện pháp, dù sao cũng bạn bè, có thể giúp thì giúp thôi.”
Vệ Tân lưỡng lự hỏi lại lần nữa: “Ý của cô chính là, dùng chuyện tài trợ cho người bạn của cô làm điều kiện trao đổi, trong cuộc họp cổ đông cô sẽ tán thành tôi tiếp nhận Vệ thị, sau đó tôi rót tiền vào bộ phim, đúng không?”
“Gần như vậy.” Kỳ Tham bắt chéo hai tay rất thành ý nói: “Không có cái gì đáng tin cậy bằng tiền.”
“Tôi không cảm thấy cô chân thành cùng chúng tôi bàn bạc.” Vệ nhị gia lên tiếng: “Tôi không đồng ý với điều kiện trao đổi này.”
“Chú…” Vệ Tân cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Đây không được tính là giao dịch sao?”
“Nếu như cô ta lừa chúng ta, tới lúc đó phản bội lời hứa thì làm sao bây giờ?” Vệ nhị gia hỏi ngược lại.
Kỳ Tham bất đắc dĩ chen vào: “Bằng không thế này, trước tiên các người có thể cùng tôi và tổ làm phim ký kết hợp đồng ba bên có lợi, sau khi ký hợp đồng tôi cũng không thể đổi ý, đồng thời, để thể hiện thành ý, tôi đề nghị trước khi cuộc họp cổ đông bắt đầu, Vệ thị phải chuyển năm triệu cho Tô Oánh, ít nhất phải để người ta bắt đầu vận hành.”
“Phải tin tưởng cô còn muốn đưa tài chính, trên đời này làm gì có loại điều kiện trao đổi này?” Vệ nhị gia khịt mũi con thường.
Đột nhiên Vệ Linh trịnh trọng nói: “Con tin tưởng Kỳ Tham.”
Vệ nhị gia trừng mắt lớn, nhìn con gái nói: “Chuyện lớn thế này, không thể chỉ dựa vào tin tưởng.”
“Thêm một thỏa thuận phụ.” Kỳ Tham dỏng dạc nói: “Bản hợp đồng thay đổi cổ phần lần trước, tăng thêm một phần giới hạn, lần này tôi phải đồng ý thay đổi người quản lý. Giả như tôi đổi ý thì lợi nhuận sang năm trừ bớt 5% hoa hồng.”
Kỳ Tham nói một cách chắc chắn khiến ba người rơi vào kinh ngạc cùng nghi hoặc, qua vài giây, Vệ nhị gia hừ một tiếng: “Cô thật sự dám?”
“Tôi dám.” Kỳ Tham cười nhạt: “Thế nhưng, thỏa thuận phải là đôi bên cùng có lợi, nếu Vệ Tân trở thành tổng giám đốc Vệ thị thì lợi nhuận ròng sang năm nhất định phải tăng thêm 20% so với năm nay, nếu không tôi sẽ có quyền yêu cầu Vệ gia các người bồi thường tổn thất.”
Vệ nhị gia nheo mắt lại: “Kỳ tiểu thư, yêu cầu này của cô đúng là khinh người quá đáng.”
Kỳ Tham buông tay cười nói: “Có sao? Không bằng bây giờ chúng ta xem xét tài chính Vệ thị năm rồi tăng lên bao nhiêu, rồi tiếp tục đối chiếu từ khi tập đoàn Nhạc Sinh nâng đỡ các người vào quỷ đạo thì tỷ lệ thế nào, đồng thời phải xem xét báo cáo vận doanh, cuối cùng…”
“Đủ!” Vệ nhị gia giơ tay ngăn cản không cho Kỳ Tham tiếp tục nói: “Theo như lời cô nói, chúng ta thêm điều khoản phụ, nếu như sang năm tân tổng giám đốc không khiến lợi nhuận tăng thêm 20%, cô muốn chúng tôi phải bồi thường thế nào?”
Kỳ Tham thủ thế: “Nếu như không đạt được yêu cầu, tôi không quan tâm các người chia tiền lời thế nào, tập đoàn Nhạc Sinh cần phải được chia hoa hồng của 60% cổ phần.”
“Cô muốn lật đổ Vệ thị?” Đột nhiên Vệ nhị gia vỗ bàn một cái, thấp giọng nổi giận: “Đúng là ý nghĩ kỳ lạ!”
Kỳ Tham vội vàng làm động tác ra hiệu hắn đừng nóng vội: “Ngài xem đi, không tin tưởng tôi thì phải đánh đổi. Hay ngài suy nghĩ đi, tôi có lý do gì để phản đối Vệ đại thiếu gia tiếp nhận Vệ thị đây? Nói khó nghe thì đây là chuyện nhà các người, tôi chỉ đại diện tập đoàn Nhạc sinh chờ đợi hàng năm nhận hoa hồng tương ứng với số cổ phần mà chúng tôi nắm giữ. Tất cả đều ở cùng một chiếc thuyền, các ngươi làm tốt thì chúng tôi nhận được nhiều, các ngươi làm thiếu, chúng tôi cũng nhận bớt một phần hoa hồng… Giả như ngài là tiền bối đức cao vọng trọng trong giới tài chính tin tưởng hậu bối của mình, thì phần thỏa thuận phụ có thêm hay không thêm cũng không đáng kể. Tôi đã nói từ trước, nhất định sẽ đồng ý với quyết định của ngài, nhất định sẽ… Toàn lực chống đỡ đứng về phía Vệ gia.”
Ánh mắt Kỳ Tham sáng rực, ánh mắt Vệ nhị gia lạnh lẽo, hai người không ai chịu thua ai đối diện hồi lâu không lên tiếng. Còn Vệ Tân và Vệ Linh thì thấp thỏm bất an nhìn hai người họ, không dám thở mạnh chờ đợi Vệ nhị gia đưa ra quyết định cuối cùng.
Một lúc sau, Vệ nhị gia bắt đầu cười lớn ha ha, tay không ngừng gõ mặt bàn nói với Kỳ Tham: “Hảo hảo! Không hổ là đời sau của Kỳ gia! Có thể cùng tôi thương lượng trực tiếp! Quả thật năng lực không ít!”
“Tôi cũng không phải.” Kỳ Tham thay đổi khuôn mặt tươi cười: “Liên quan tới mấy vấn đề này, ngày đó ở bệnh viện tôi đã đồng ý với Ngài. Nhưng cho dù tôi có thật tâm nhận lấy còn phải xem Ngài có thật lòng giao phó hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK