Kỳ Tham đổ mồ hôi lạnh đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, bốn phía trở nên an tĩnh đến đáng sợ, cô tay chân luống cuống quay đầu nhìn căn phòng nhỏ chỉ có bản thân. Có một giường gỗ lớn, chăn gối đầy đủ, trước giường có một tấm bình phong, sau bình phong là gian phòng vệ sinh rất nhỏ. Ngoại trừ những thứ này ra thì không còn gì khác nữa.
Cô xoay người đạp mạnh lên giường gỗ, chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt vang dội, nhưng không có ai đến vuốt lửa giận cho cô, vì thế cô cứ liên tục đạp không ngừng. Cuối cùng giường gỗ bị cô đạp đến mức lắc lư không vững, còn cô thì cũng vì công kích phát tiết mà tiêu hao hết thể lực. Đối mặt với cái giường vẫn còn ở vị trí cũ, cô nản chí ủ rũ ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào nó.
Ước chừng đến chạng vạng tối, có người đem thức ăn được đựng trong cái dĩa inox không gỉ, đẩy vào thông qua ô cửa sổ nhỏ. Kỳ Tham vừa thấy có người đến thì lập tức xông về phía trước, chống tay lên cửa nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dựa theo quy định của pháp luật thì các người không thể vô cớ bắt giam tôi như vậy! Muốn tạm giam tôi thì phải có lí do! Anh có nghe thấy không hả!"
Nhân viên đưa cơm nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, nói: "Bớt nói đôi ba câu đi, tiết kiệm sức lực." Sau đó không để ý đến cô nữa.
Kỳ Tham nào có tâm tình ăn cơm, hỏa khí xông lên não, ngay cả dĩa cơm cũng quăng hết xuống sàn nhà.
Điện thoại di động đã bị cảnh sát thu giữ trước khi đến trại tạm giam, bên trong căn phòng nhỏ không có gì, cũng không có cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Kỳ Tham hoàn toàn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ có thể từ cửa sổ nhỏ trên cửa nhìn thấy đèn trong hành lang đều đang sáng, muốn rướn người nhìn thử ở hành lang có cửa sổ hay không, nhưng mà bởi vì góc độ nên không có cách nào đạt được mong muốn.
Ngồi bệt ở trên giường, nhìn bức tường trắng tinh, cô nhắm hai mắt bắt đầu suy nghĩ tột cùng là chuyện gì đang diễn ra. Nhưng nếu là bởi vì chuyện mình làm chứng giả, cảnh sát lại có bằng chứng trong tay thì sẽ không đối đãi lạnh nhạt với cô như vậy. Gần đến ngày lên tòa rồi, bọn họ không có thời gian chơi chiến thuật tâm lý với cô.
Lúc dẫn cô đi thì mượn cớ là "bịa đặt chuyện", nhưng mà cô cẩn thận ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyên trong vụ kiện lần này thì không có bất kì sơ hở nào cả. Cho nên nói, cảnh sát bởi vì nguyên nhân khác mới tạm giam cô ở đây, còn nguyên nhân kia chỉ là cái cớ mà thôi.
Như vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân và mục đích gì? Lại suy nghĩ thêm một chút... Hai tay cô ôm đầu gối, thân mình lắc lư, không ngừng đập đầu vào vách tường, muốn tìm ra câu trả lời đáng tin nhất.
Duy trì động tác quán tính như vậy hồi lâu, cũng không biết là thời gian trôi qua được bao nhiêu, có lẽ là lúc rạng sáng, đầu óc bị cơn buồn ngủ và phiền não tập kích, đột nhiên ngã xuống giường, trong lúc hoảng hốt vì thân thể mất trọng tâm thì trong đầu như lóe lên thứ gì đó, giống hệt như ở giữa sa mạc xuất hiện một viên kim cương, xông vào tư duy chết lặng của cô....
"Kỳ luật sư, nếu cô còn kiên quyết muốn làm chuyện phạm pháp đó, tôi sẽ nghĩ hết biện pháp để ngăn cản cô."
Vệ Linh! Lẽ nào là Vệ Linh?! Kỳ Tham đột nhiên nhảy cẫng lên, giống như bị bọ cạp cắn, vừa bất ngờ vừa sợ lại vừa tràn đầy đau đớn.
Nếu đây là sự thật.... Tại sao có thể?! Cô phải ra tòa làm chứng! Bốn ngày sau sẽ là ngày mở phiên toàn! Đã nói là cô phải để Trịnh Tiểu Cầu bình an vô sự rời khỏi tòa án! Bây giờ cô đột nhiên bị giam ở đây, nếu ngày lên tòa cô vắng mặt thì sẽ khiến Trịnh Tiểu Cầu chịu tai ương lao ngục... Đáng chết! Vệ Linh!
Cô nhảy xuống giường, một cước đạp lên cánh cửa kim loại, lạc giọng hét lớn: "Để tôi ra ngoài! Để tôi ra ngoài!"
Gào đến hơn nửa đêm nhưng vẫn không làm nên chuyện gì, tất cả mọi người giống như đã hẹn nhau rồi, để một mình cô đơn độc trong căn phòng tối này, mặc cho cô nổi giận tiếc hận. Mà bây giờ cô không có công cụ tính giờ, từ ngày thứ hai trở đi cô bắt đầu dựa vào ba bữa cơm để kiểm soát thời gian của mình.
Ba ngày đầu tiên, mỗi khi có người đến đưa cơm cô sẽ liều mạng hô hào muốn ra ngoài, thậm chí định tuyệt thực kháng nghị bọn họ tạm giam trái phép. Nhưng mà, hiển nhiên người đưa cơm cũng được huấn luyện nghiêm khắc, mặc kệ cô kêu la khiêu khích thế nào thì người nọ đều làm bộ như không nghe được.
"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!" Kỳ Tham đạp tường đạp giường, nhưng cũng chỉ là giãy dụa phí công mà thôi.
Cho đến ngày mở phiên tòa, lúc bữa sáng được đưa đến, cô nằm nhoài trên giường, đã không còn sức lực và dục vọng kêu la nữa, nhìn chằm chằm trần nhà, cảm giác tuyệt vọng chưa bao giờ có lan tràn toàn thân, lồng ngực giống như bị một tảng đá đè lên, nặng nề đến không thở nổi.
Lúc cơm trưa được đưa đến, cô bắt đầu suy đoán kết quả phiên xét xử sẽ như thế nào. Lúc này tâm tình của cô đã bình phục hơn nhiều, cô suy nghĩ, có lẽ sẽ không quá tệ đi, cho dù mình không ra tòa, cho dù cảnh sát vẫn vững tin Trịnh Tiểu Cầu là hung thủ, nhưng mà, bản ghi chép lời khai của cô có thể làm chứng, còn có Phú Tường biện hộ, nhất định sẽ toàn lực thắng được vụ kiện này, để cho Trịnh Tiểu Cầu một lần nữa được tự do...
Cô lăn lộn suy nghĩ, mãi cho đến khi trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, cô mới giật mình nghĩ sao nhanh như vậy đã đến giờ cơm tối rồi?
Sau đó, cô nghe được tiếng va chạm của chìa khóa cùng với cánh cửa kim loại, thần trí trong nháy mắt liền thanh tỉnh, cả người bật dậy khỏi giường. Hai nhân viên trông coi đã mở cửa, đứng ở bên ngoài nói với cô: "Kỳ Tham. Đi ra đi."
Kỳ Tham lập tức bước đến, lúc há miệng định nói chuyện thì có một người trong đó kéo cánh tay cô một cái, thúc giục và nhắc nhở: "Đi thôi, bên ngoài có người làm thủ tục đón cô rồi. Có lời gì thì nói với họ là được."
Người làm thủ tục đón cô là ai? Chính là người đã đưa cô vào đây! Trong lòng Kỳ Tham căng thẳng, nắm chặt quả đấm, bước nhanh theo nhân viên trông coi.
Ngoài cửa ở chỗ tiếp khách có ba bóng người, hai lớn một nhỏ, theo thứ tự là: Vệ Linh, Phú Tường, còn có Trâu Giai Giai.
"... Kết quả xét xử thế nào?" Trước khi xuất hiện ở đây, Kỳ Tham vốn tưởng câu đầu tiên cua mình sẽ hỏi là ai đưa mình vào đây, nhưng mà lúc này nhìn thấy ba người kia lẳng lặng đứng ở cửa, nhất là em họ còn dùng ánh mắt chân thuần vô tội nhìn mình, lời nói đến khóe môi liền biến thành vấn đề khẩn yếu nhất.
Vệ Linh nhẹ nhàng há miệng, mang theo một tia đau lòng, mấy phần ý thẹn, giọng nói không ổn: "Kỳ luật sư mấy ngày nay.... Trở nên thật tiều tụy..."
"Tôi hỏi kết quả xét xử thế nào?!" Kỳ Tham đột nhiên khàn giọng rống to, chụp lấy Phú Tường còn chưa nói tiếng nào, không nhịn được mà siết chặt cô bé, nghiêm nghị mắng: "Tôi là người vô hình hả? Em có nghe thấy vấn đề của tôi không?!"
Trong mắt Vệ Linh lóe lên mấy phần đau đớn, trạng thái này của Kỳ Tham, nàng biết cô đã cận kề ranh giới tan rã. Vội vàng nhịn xuống khổ sở, cố gắng dùng giọng nói bình thản trả lời: "Kỳ luật sư cô đừng làm khó Phú Tường nữa. Vụ kiện đã thắng. Trịnh Tiểu Cầu sẽ lập tức được vô tội phóng thích."
Người của trại tạm giam gọi Kỳ Tham lại để đưa điện thoại và ví tiền của cô, Kỳ Tham bịt tai không nghe, chẳng quam một lúc lâu sau mới thả Phú Tường ra, xoay người kí tên lấy đồ của mình. Lúc này cả người cô đều đang cáu kỉnh đến muốn phun trào nhưng trước mắt đang ở nơi này thì cô chỉ có thể cố gắng đè nén.
"Chị hai...." Trâu Giai Giai rất thông minh phát hiện bầu không khí yên lặng giữa ba người lớn có gì rất không đúng, chủ động chạy đến, kéo áo Kỳ Tham, nói: "Quần áo của chị hai thật bẩn, chúng ta về nhà tắm rửa sạch sẽ đi."
Kỳ Tham nhận ví tiền và điện thoại rồi cất vào túi áo, ngồi xổm xuống nhìn đôi mắt sáng ngời của cô bé, hỏi: "Hôm nay Giai Giai không đi học sao?"
Giai Giai "dạ" một tiếng, dường như không biết nên nói thế nào, nghiêng đầu sang nhìn Vệ Linh và Phú Tường đang đứng bên cạnh.
Phú Tường chần chờ mấy giây, cố lấy hết dũng khí bước ra nửa bước, nói với Kỳ Tham: "Hôm nay Giai Giai.... Lúc mở phiên toà, có lên làm chứng.... Làm chứng cho Trịnh Tiểu Cầu."
Nghe được câu giải thích đứt quãng này, Kỳ Tham nhất thời cảm thấy đầu óc nổ ầm một tiếng, không có thời gian trách mắng Phú Tường, trực tiếp ôm Giai Giai vào ngực, lo lắng hỏi: "Sao em lại lên tòa làm chứng chứ? Người ta có hù đến em không? Em có sợ không...."
"Giai Giai không sợ." Trâu Giai Giai nở nụ cười vui vẻ với cô, dùng bàn tay gầy teo xoa xoa gương mặt dính bẩn của cô, rất kiên định nói: "Chị Phú Tường nói chị hai bận rộn công việc, cần Giai Giai thay chị làm một chút chuyện, vì vậy Giai Giai liền đi. Thật ra thì chỉ ở trước mặt rất nhiều chú và bác, nói ngày hôm đó em ra mắt anh Tiểu Cầu, còn nói anh Tiểu Cầu bồi Giai Giai chơi trò chơi."
Kỳ Tham chớp động tròng mắt, ôm chặt cô bé vào lòng mình, sau đó xoay người không nói một lời dùng ánh mắt tàn bạo nhìn Phú Tường.
Phú Tường bị ánh mắt này của cô dọa sợ không nhẹ, không nhịn được mà lui về sau hai bước, khoát tay nói: "Em chẳng qua là.... Chỉ là không muốn để học tỷ tiếp tục làm chuyện nguy hiểm, Giai Giai nhỏ như vậy, cho dù có lên tòa... Cũng sẽ không thể truy cứu trách nhiệm lên người cô bé."
"Bây giờ em có thể giúp chị hai làm việc, sau này cũng có thể, đúng không chị hai?" Trâu Giai Giai bị ôm chặt nên không thể nhìn thấy sắc mặt của người lớn, chỉ là rất đơn thuần hỏi Kỳ Tham.
Kỳ Tham cắn răng, dùng giọng nói vui vẻ trả lời cô bé: "Đúng vậy, chị không để ý đến nha, Giai Giai nhà chúng ta trưởng thành mất rồi." Nói xong những lời này, nàng đứng dậy bế cô bé lên, trầm mặt đi ra ngoài.
Vệ Linh và Phú Tường đều bất an, vội vàng đi theo.
Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Kỳ Tham nhìn thấy tài xế và xe nhà mình đậu ở bên đường, trước tiên đặt Trâu Giai Giai ngồi vào trong, sau đó mới xoay người đi về phía hai người kia.
"Kỳ học tỷ.... Chị đừng nóng giận. Vụ kiện đã thắng.... Đúng không...." Phú Tường rất sợ ánh mắt cùng biểu tình lúc này của cô, hoảng sợ lui về sau hai bước.
Kỳ Tham tạm thời không để ý đến cô nhóc, chỉ liếc mắt nhìn về phía Vệ Linh từ đầu đến cuối vẫn luôn ngưng trọng, đến gần bên tai nàng, há miệng hỏi: "Tôi còn có một câu hỏi. Người đem tôi nhốt ở chỗ này, để tôi bỏ lỡ phiên tòa, chắc là cô nhỉ?"
Vệ Linh nghiêng đầu nhìn gò má tái nhợt lạnh lùng của cô, dừng một chút, mâu quang chớp động không có cách nào nói rõ nỗi đau, nhưng chỉ có thể trả lời thật lòng: "Đúng vậy. Là tôi."
Nàng cho rằng tiếp theo Kỳ Tham sẽ mắng chửi như sấm sét, nổi giận nói thô tục với nàng, nhưng mà đợi một lúc, Kỳ Tham chẳng qua chỉ lạnh lùng đứng thẳng người, không mang theo bất kì sắc thái tình cảm nào nói với nàng: "Được, cô thắng rồi."
Sau khi nói xong, cô không phát ra bất kì âm thanh nào nữa, quay đầu sải bước ngồi vào xe, lúc này tài xế mới cho xe chạy, đưa cô và Trâu Giai Giai nhanh chóng rời đi.
Dường như toàn bộ tức giận chất vấn của Kỳ Tham đều đặt trên bốn chữ đơn giản này. Chỉ như vậy mà thôi. Nhưng mà Vệ Linh lại tình nguyện cô sẽ hét to rống lớn với nàng một phen, ít nhất có thể cho thấy trong lòng Kỳ Tham vẫn căm phẫn ưu thương vì hành động của nàng, còn có thể nổi giận với Vệ Linh nàng.
Nhưng mà không có, cô chẳng qua chỉ đơn giản dùng chữ thua và thắng đến để biểu đạt thái độ và lập trường hoàn toàn đơn độc của mình, không nhiều hơn một chữ, cắt đứt quan hệ giữa hai người.
Vệ Linh run rẩy giơ tay che miệng, liều mạng áp chế thống khổ và bi thương như biển lấp sóng dời trong lồng ngực, không ngừng nhắc nhở bản thân không thể khóc.
Vào giờ phút này, nàng hoàn toàn không xa cầu cuộc sống tương lai quan hệ của mình và Kỳ Tham có thể trở thành bạn tốt tri kỉ. Nàng chỉ hi vọng có thể giống như mấy tháng trước đây, có thể yên bình gặp mặt Kỳ Tham ở những tình huống định, có thể nghe cô thuận miệng đùa giỡn và nhạo báng nàng... Nhưng mà những chuyện bình thường không tính là thân mật kia bây giờ cũng đã trở thành hi vọng xa vời. Người con gái tên Kỳ Tham khiến nàng yêu sâu đậm đó, sẽ không cho nàng bất kì cơ hội bù đắp nào....
*****
Sau khi Kỳ Tham về nhà, không muốn giải thích với cha mẹ chuyện xảy ra năm ngày nay, không muốn có bất kì hình thức trao đổi nào, chỉ giao Giai Giai cho người giúp việc, còn cô thì khóa trái cửa phòng, cho dù ai đến gọi cũng không đáp lại, nhốt mình một ngày một đêm.
Một ngày sau, cô mở cửa phòng bước ra ngoài, nói với người mẹ và bảo mẫu đang không yên tâm đứng bên ngoài một câu "con đói" rồi không gắng gượng được nữa mà ngã xuống trước mặt họ.
Bác sĩ đến chuyền nước biển, truyền xong thì vào phòng vệ sinh tắm rửa, lúc ngồi trước bàn bắt đầu nhai bữa cơm không biết là cơm trưa hay cơm tối như nhai sáp, Trương Hoắc Tưởng đã giống như một trận gió lướt đến trước mặt cô, rống to: "Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì? Kỳ Tham cậu có khỏe không? Ai dám chỉnh cậu thành như vậy! Mình đi băm chết hắn!"
"Cậu ngồi yên đó đừng cử động đừng nói chuyện. Mình còn sống đây." Kỳ Tham bây giờ không có sức để đùa bỡn miệng lưỡi với cô, phiền muộn chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, nói.
Trương Hoắc Tưởng nhìn vẻ mặt yếu ớt của cô, rất nghe lời ngồi vào một bên, dè dặt nói: "Nghe bác trai Kỳ nói cậu bị giam trong trại tạm giam? Trại tạm giam nào? Bọn họ ngược đãi cậu đúng không? Mẹ nó! Nói cho mình biết là ai a? Lần sau lúc huấn luyện tâm lý cho họ mình sẽ giết chết họ!"
Kỳ Tham không hề muốn nhắc đến sự kiện kia, nhíu mày nói: "Cậu từ lúc nào thì đã huấn luyện cho những người đó?"
"Bắt đầu từ năm ngoái nha.... Mau nói cho mình là ai đi, mình chờ không nổi rồi, bây giờ liền muốn xách đao đi chém!"
Kỳ Tham không có sức tức giận, xoa xoa trán, giọng nói bằng phẳng: "Cậu để mình an tĩnh một hồi đi. Người ở trại tam giam cũng chỉ là nghe lệnh làm việc... Chuyện này là Vệ Linh làm, chính là vì muốn ngăn cản mình lên tòa."
"Vệ Linh cũng sẽ làm loại chuyện này?" Trương Hoắc Tưởng hơi kinh ngạc, "Nếu không bây giờ mình đi chém cô ấy?"
Kỳ Tham vừa muốn mắng cô bị bệnh thần kinh thì người giúp việc đã đi vào, nói: "Tiểu thư, có một vị là Phú Tường tiểu thư đến thăm cô, cô có muốn gặp một lát không?"
Phú Tường sao.... Đúng vậy, mấy này nay đầu óc mê man, thiếu chút nữa đã quên mất cô bé. Kỳ Tham không muốn ăn nữa, đặt đũa xuống, lạnh mặt nói: "Để em ấy vào đi."
Một phút sao, Phú Tường sắc mặt câu nệ xách theo hai hộp đồ bổ đi vào, thấy Trương Hoắc Tưởng cũng ở đây thì liền vội vàng chảo hỏi: "Kỳ học tỷ, chị Hoắc Tưởng, chào buổi chiều."
Kỳ Tham tỏ ý để cô nhóc ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Gần đây bộn bề nhiều việc chứ?"
"A... Cũng khá tốt. Thân thể của Kỳ học tỷ đã khá hơn chút nào chưa?" Phú Tường vội vàng đáp lời.
Kỳ Tham cười như không cười: "Vẫn ổn, không chết là được."
"A..." Nghe được giọng nói bất thiện của cô, Phú Tường càng khẩn trương hơn, cầu cứu liếc nhìn Trương Hoắc Tưởng, nhưng mà người kia hiển nhiên không đứng về phía cô, chỉ có thể lộ vẻ mặt đồng tình ra hiệu rằng cô ấy không thể giúp được gì.
Kỳ Tham thấy cô nhóc không biết nên trả lời thế nào, liền dứt khoát nói thẳng: "Phú Tường, từ lúc em chuyển đến Sở sự vụ của chúng tôi, tôi đã dẫn theo em được hai năm rồi, em đã sớm là một luật sư đủ tư cách. Bây giờ danh tiếng của em nhất định vì vụ án của Trịnh Tiểu Cầu mà nhấc đến độ cao nhất định, tôi nghĩ tôi chỉ có thể đưa em đến bước này mà thôi."
Phú Tường sợ hãi hô: "Không phải vậy Kỳ học tỷ...."
"Chính là như vậy." Kỳ Tham không chút lưu tình cắt đứt lời người kia, chân chân thực thực nhìn cô nói: "Em đã học được tất cả kiến thức và kĩ xảo mà một luật sư cần có, năng lực ứng biến của em cũng không thấp hơn những đồng nghiệp đồng trang lứa khác. Bây giờ chỉ cần thời gian và kinh nghiệm lắng động thôi. Tương lai sẽ như thế nào, chính em làm tốt thì sẽ không có vấn đề lớn."
Phú Tường khó chịu lắc lắc đầu: "Học tỷ đột nhiên nới với em những lời này, là định không quan tâm em nữa sao? Là bởi vì em quá mức tự chủ trương vụ án của Trịnh Tiểu Cầu nên chị ghét bỏ em soa? Nhưng mà em.... Em cũng là vì không muốn để học tỷ chị....."
"Người nói cho Vệ Linh sắp xếp của vụ án là em đúng không?" Kỳ Tham căn bản không muốn nghe cô nhóc giải thích chuyện lần này, tự mình nói tiếp: "Nếu không tôi không nghĩ ra người thứ hai có thể khiến cho cô ấy biết được hành động của tôi nhanh như vậy. Cho nên chỉ có em là âm thầm thông đồng với cô ấy, còn nói cho cô ấy thời gian mở tòa cụ thể, để cô ấy nghĩ cách đến ngăn cản tôi."
Những suy đoán này đều là thật, cho nên dù Phú Tường vẫn khủng hoảng nhưng không có lời nào chống đỡ.
Kỳ Tham cười một tiếng: "Em đã có chủ ý của mình, cánh cũng đã cứng, tôi cũng không còn thứ gì để dạy em nữa. Ban đầu lúc dẫn theo em tôi cũng đã nói, sư phụ chỉ là người dẫn vào cửa tu hành, sẽ đến lúc em tự mình cất cánh. Hôm nay tôi nói với em những lời này, sau này sẽ không hơn."
"Kỳ học tỷ...." Phú Tường quấn quýt mấy ngón tay với nhau, "Em xin lỗi...."
"Không cần phải nói xin lỗi." Kỳ Tham lại cười một tiếng, ảm đạm lại lãnh khốc, "Dù gì em cũng giúp tôi đánh thắng vụ kiện này. Cũng coi như là cái kết viên mãn cho giao tình giữa hai chúng ta đi."
Lời đã đến nước này, đã không cần phải giải thích hay thảo luận thêm nữa. Đợi người giúp việc tiễn Phú Tường đi rồi Trương Hoắc Tưởng mới không chút cảm thụ chép chép miệng: "Ai nha, cậu cứ như vậy mà tuyệt giao, quá nghiêm trọng rồi đi?"
"Mình không cần nhẫn nhịn khó chịu với người phản bội mình." Kỳ Tham trả lời.
Trịnh Tiểu Cầu tiếc nuối thở dài: "Người ta cũng là muốn tốt cho cậu, cậu chớ có vô tình như vậy."
"Muốn tốt cho mình thì có thể làm bất cứ chuyện gì sao?" Kỳ Tham không vui hỏi ngược lại, sau đó đứng dậy nói: "Mình đi ngủ, cậu tự tiện đi."
"Ai nha, đúng là người dễ nổi giận. Được rồi, tâm tình không tốt là người lớn nhất, mình đi tìm Giai Giai chơi. Chờ đến tối lại ăn cơm với cậu." Trương Hoắc Tưởng cười nói, cũng không so đo với cô.
Tâm tình của Kỳ Tham một khi xấu đi thì chính là không thể nói chuyện, bởi vì đả kích lần này quá mức nghiêm trọng nên cô không bước chân ra khỏi nhà gần một tuần, thế nhưng vẫn không thể điều chỉnh tâm tình lại như ban đầu.
Một đêm nào đó cô bị ác mộng làm cho sợ đến tỉnh lại, sau đó không có cách nào ngủ tiếp được nữa, bật đền phòng ngủ thì thấy mới hơn mười giờ, trong ngoài phòng đều rất an tĩnh, ngược lại khiến cho cô cực kì phiền não.
Ngồi trên giường ngơ ngác nửa ngày, cô đột nhiên muốn đi xa một thời gian. Lập tức xuống giường bắt đầu lục tìm balo, đơn giản nhét ví tiền và dụng cụ vệ sinh vào, thay xong quần áo, lúc ra cửa thì cũng sắp mười hai giờ.
Cô không cố ý báo cho ai biết mình muốn rời đi, chỉ là lúc đến phòng khách thì lại bị Trâu Giai Giai buổi tối ngủ không yên giấc đang ôm búp bê đi dạo vòng quanh bắt gặp được.
----------
Edit mấy chương thế này phải kiên nhẫn lắm mới không nổi khùng với tình tình của Tiểu Tham =.=
Lại chỉ khổ cho ngự tỷ của tui, ngược tâm bả dài dài, đọc mà đau lòng dùm T__T
Danh Sách Chương: