Sau đó một tuần Vệ Linh đột ngột tới Kỳ gia bái phỏng.
Người làm dẫn nàng ra đình viện ở vườn hoa phía sau. Vệ Linh thấy Quân Tuyết, Lạc Diêu, Bạch Thảo, Nhạc Lộ, Kỳ Tề, Kỳ Tham còn có Trương Hoắc Tưởng, bảy người vây quanh chơi trò giết người, Bạch Thảo và Kỳ Tề khoanh chân ngồi xổm trên ghế tre, trầm mặt nghe Lạc Diêu đưa ra lý luận logic.
Tình hình như thế, Vệ Linh do dự không biết lên tiếng hay im lặng chờ các nàng chơi xong ván này.
Kỳ Tham là người đầu tiên phát hiện Vệ Linh, nhanh chóng nhổ hạt dưa bì trong miệng ra, cười vẫy tay: "Muốn chơi không Vệ Linh?"
Mọi người nghe lập tức ngừng lại, cùng lúc xoay đầu nhìn về phía Vệ Linh, nàng lúng túng bước tới chào hỏi, lúc này Lạc Diêu mới hỏi: "Vệ nhị gia khá hơn chút nào chưa?"
Vốn dĩ Vệ Linh không muốn nói nhưng đối phương đã khách khí dò hỏi, nàng đành phải lễ phép trả lời: "Hôm qua ba tôi xuất viện rồi, không có gì đáng ngại."
"Hy vọng ba cô sớm bình phục." Quân Tuyết thả ám bài trong tay xuống, chăm chú nhìn Vệ Linh: "Cũng xin cô không nên oán hận Bạch Thảo, nếu hôm đó cô ấy có gì mạo phạm cũng chỉ là vô tâm chi thất."
Bạch Thảo vội vã nhấc tay: "Xin lỗi, xin lỗi! Thời điểm đó tôi hoàn toàn vì chuyện công mà quên đó là ba cô, ngữ khí nói chuyện hơi nặng, kính xin lượng giải."
Vệ Linh hơi gật đầu: "Phương diện này chúng ta đều hiểu rõ, nên mọi người đừng để trong lòng. Nhưng hôm nay tôi tới..."
"Kỳ Tham! Cô xem Khả Khả nặn con hổ con..." Một nữ nhân duyên dáng từ trong nhà đi ra, một tay nắm tay Cung Khả Khả, một tay cầm con hổ bằng đất sét, vừa đi vừa nói cười vui vẻ vừa thấy Vệ Linh thì im bật.
Vệ Linh nhăn mày, trong lòng lại nhiều thêm cái mụn nhọt, nhưng tố chất tốt đẹp đã ăn sâu trong máu, nàng khách khí chào hỏi: "Tô Oánh đã lâu không gặp, buổi sáng tốt lành!"
Tô Oánh cười dịu dàng: "Buổi sáng tốt lành, ngọn gió nào thổi tiểu thư Vệ Linh tới Kỳ gia?"
Vệ Linh liếc nhìn Kỳ Tham, ôn hòa trả lời: "Vì công việc."
"Ừm." Tô Oánh bước tới để con hổ lên bàn, thuận tiện giao Cung Khả Khả cho Vệ Linh, giơ tay dơ lên: "Vậy tôi không tiện quấy rầy. Kỳ Tham dẫn tôi đi phòng vệ sinh rửa tay được không?"
Kỳ Tham bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhìn Vệ Linh cười, rồi dẫn Tô Oánh đi: "Bên này, phòng khách lầu hai..."
Nhạc Lộ thấp giọng ho khan, đánh gãy tầm mắt Vệ Linh, lạnh nhạt nói: "Lần này cô tới có phải vì chuyện hiệp nghị không?"
"Đúng vậy." Vệ Linh miễn cưỡng thừa nhận: "Tập đoàn chúng tôi đã có quyết định, hy vọng lần tới gặp mặt, mọi người có thể giao ra toàn bộ tài liệu liên quan tới các lỗ thủng và phương thức tính toán. Ngược lại không cần tiếp tục bàn luận."
Quân Tuyết và Nhạc Lộ liếc mắt nhìn nhau, sau đó lật thẻ bài do chính mình bỏ xuống lúc nãy là sát thủ.
Bây giờ Kỳ Tề mới phản ứng lại, nở nụ cười xán lạn, nói với Vệ Linh: "À, xem ra người nhà của cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, muốn đánh cược một lần. Thế nhưng không sao, tôi không làm cô khó xử, phiền cô chuyển lời, tài liệu này nọ cũng không thành vấn đề, có điều đó là lá bài tẩy của chúng tôi, một khi lấy ra, các người chỉ có thể đi con đường thỏa hiệp. "
Vệ Linh trầm ngâm hồi lâu, nghiêng đầu nhìn Cung Khả Khả đứng bên cạnh, mới quyết định gật đầu nói: "Tôi sẽ nói với ba tôi. Tôi không lấy giao tình riêng tư mà thỉnh cầu mọi người thủ hạ lưu tình nhưng... Trừng trị và lợi ích đều là con dao 2 lưỡi, mong mọi người thận trọng lựa chọn phương thức giải quyết cuối cùng.
Tất cả nhìn Vệ Linh cùng nhau gật đầu.
Khi Kỳ Tham và Tô Oánh quay lại, hai người cầm bốn dĩa sầu riêng lớn, trực tiếp để xuống bàn: "Mau tới ăn!"
Nhạc Lộ với Lạc Diêu bưng mũi lập tức nhảy ra xa: "Các người ăn đi."
"Không biết hưởng thụ là một chuyện rất đáng sợ." Nãy giờ Trương Hoắc Tưởng ngồi đó nghe các nàng nói chuyện đã sớm mơ hồ buồn ngủ, đột nhiên ngửi được mùi sầu riêng thì tinh thần nâng cao vạn phần.
Tô Oánh cười tủm tỉm ngồi vào chỗ của Nhạc Lộ: "Sầu riêng là mỹ vị a... Vệ Linh nhìn cô... Hình như không thích ăn?"
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham vui vẻ bên dĩa sầu riêng, nhíu mày: "Thật ra... Không đến nỗi không thể ăn."
"Như vậy phải mời khách trước tiên." Tô Oánh vội vàng lấy một múi sầu riêng lớn đưa qua chỗ Vệ Linh: "Kỳ Tham rất thích ăn, nên tôi cố ý chọn mấy trái chín cây mang đến."
Trương Hoắc Tưởng nhanh tay cướp đi: "Cô để Vệ Linh tự mình ăn, múi này cho tôi!"
"A!" Tô Oánh còn nhanh hơn thu tay về: "Tôi nói rồi, đây là đưa cho Vệ Linh. Ai cũng không được cướp."
Kỳ Tề ở bên cạnh liếc nhìn qua lại, nhíu mày không hé răng, xê dịch chân đá vào chân em gái mình. Kỳ Tham nhanh chóng lĩnh ngộ, lên tiếng ngăn cản: "Được rồi Tô Oánh, cô ăn đi, bây giờ tâm tình Vệ Linh không tốt, chắc chắn nàng không có khẩu vị."
"Quả thật cô rất để ý nàng." Tô Oánh cười, tự mình cắn múi sầu riêng trong tay, ngữ khí mang tính công kích: "Nhưng gia đình nàng đang gặp nguy, sao không thấy cô giúp đỡ nói thay nàng một câu với mọi người."
Lần này khích tướng thành công, khiến Vệ Linh đứng ngồi không yên, nàng bật dậy: "Tôi từ bên ngoài vào, tay không sạch sẽ làm sao chạm vào thứ ăn. Kỳ Tham, mượn phòng rửa tay dùng một chút."
"A, tốt, tôi dẫn cô đi." Kỳ Tham vội vã bước qua.
"Cám ơn." Vệ Linh theo Kỳ Tham vào trong.
Chưa đi được mấy bước, Cung Khả Khả ở sau lưng nàng dùng Anh ngữ nói lớn: "Chị, dây giày của chị tuột rồi!"
Vệ Linh giật mình cả kinh, cuống quít cúi đầu nhìn xuống chân mình, trong lòng nghĩ thầm đến cả đôi giày cũng muốn ăn hiếp mình, trước không tuột, sau không tuột, lại chọn đúng thời điểm này.
Vệ Linh định vào trong rồi mới tìm cách thắt lại sau, nhưng nàng vừa bước thêm hai bước thì dây giày hoàn toàn tuột ra.
Kỳ Tham nhìn Vệ Linh ý tứ trong mắt chính là: Nên buộc lại rồi mới đi.
Vệ Linh âm thầm kêu khổ, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, hai tay lúng túng cầm dây giày, ngón tay gần như run rẩy: Ma xui quỷ khiến gì mà hôm nay ra đường lại chọn giày có dây thế này? Tại sao?
Giờ phút này hối hận cũng không có tác dụng, nhưng nàng không muốn để tất cả người có mặt ở đây biết nàng không thể buộc được dây giày... Vệ Linh cắn chặt môi, tâm tình khó chịu vô cùng, nàng lâm vào bế tắc không có cách nào thực hiện được.
"Này..." Rốt cuộc Tô Oánh nhìn không nỗi nữa, cố gắng nhịn cười hỏi: "Vệ Linh, cô không thể thắt dây giày sao?"
Mặt Vệ Linh đỏ lên, thời điểm như thế này nàng không thể không thừa nhận mình thiếu hụt kỹ năng cơ bản, vốn đã định đứng dậy nhưng nghe Tô Oánh hỏi, nàng từ bỏ ngồi xuống lần nữa, bắt đầu nổ lực thử lại lần nữa. Càng gấp càng bế tắc, nàng buộc thành nút chết.
Ngu ngốc... Vệ Linh thật ngốc... Khổ sở không tên lan tràn khắp người, thả lỏng ngón tay, trong nháy mắt nàng thật sự muốn từ bỏ... Cái gì... Cũng muốn từ bỏ.
Một bóng người che khuất mu bàn tay nàng, sau đó có tay vươn tới cầm tay nàng bỏ dây giày ra, nhanh chóng linh hoạt giúp nàng tháo nút chết rồi buộc lại hoàn chỉnh. Lúc Vệ Linh ngẩng đầu lên suýt chút nữa chạm vào gương mặt tuấn tú của Kỳ Tham.
Vệ Linh yên lặng, nhìn Kỳ Tham ôn nhu giúp mình, sau đó làm như không có chuyện gì đứng thẳng dậy, giơ tay tới trước mặt nàng: "Đi thôi, đi rửa tay."
Vệ Linh được Kỳ Tham kéo đứng dậy, hai người đi vào trong. Vệ Linh rửa tay sạch sẽ bước ra thấy Kỳ Tham dựa thành cầu thang nhìn mình, vẻ mặt như hiểu rõ mỉm cười, nhưng lúc này trong mắt Vệ Linh lại giống như sự thương hại.
"Làm sao?" Kỳ Tham nhìn tay Vệ Linh còn ướt, xoay người lấy khăn đưa nàng: "Có phải những gì Tô Oánh nói làm cô không vui? Đừng để trong lòng, cô ấy đối với ai cũng vậy."
Vệ Linh lặng lẽ lau khô tay, nhìn người mình yêu sâu đậm, một loại cảm giác thất bại sinh sôi trong lòng: "Kỳ Tham, tôi... Tôi không thích ăn sầu riêng."
Kỳ Tham sửng sốt: "A! Thật sự không thích? Nhưng không có vấn đề gì, đừng miễn cưỡng bản thân."
"Tôi sẽ thử ăn một ít." Vệ Linh cẩn thận nói: "Từ nhỏ tới lớn tôi đều không thể thắt nút, nhưng tôi sẽ cố gắng tiếp tục học... Tôi sẽ cố gắng để cô không cảm thấy tôi..."
Kỳ Tham đè tay Vệ Linh, không chút do dự nói: "Không cần, cô đã rất tốt."
"... Cái gì?" Vệ Linh không hiểu nhìn Kỳ Tham chằm chằm.
"Không thích ăn sầu riêng thì không ăn, không thắt được dây giày cũng bình thường." Kỳ Tham tiếp tục nói: "Cho dù người khác nghĩ thế nào cũng được, với tôi đó không phải là khuyết điểm gì. Mỗi người đều có cái mình thích, mình ghét, hơn nữa chuyện cô không thể thắt nút thòng lọng tôi thấy rất đáng yêu. Cô đủ hoàn mỹ rồi! Thật sự!"
Hai người ở cầu thang nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Vệ Linh đã có thể nở nụ cười vui vẻ, đánh bại nội tâm tiêu cực vừa rồi, nàng không kiềm nén được ôm Kỳ Tham, đầu dựa bả vai cô nhẹ nhàng gọi: "Kỳ Tham..."
Kỳ Tham ôn nhu vỗ về sau lưng Vệ Linh, giống như lần trước ôm nhau, nửa cười nói: "Được rồi, không cần khổ sở, chút nữa ra ngoài đó nếu Tô Oánh muốn cười nhạo cô, tôi sẽ giúp cô."
Vệ Linh nhắm hai mắt lại: "Kỳ Tham! Tôi rất thích cô!"
Kỳ Tham nghe Vệ Linh nói cả người cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc, cô chưa kịp hoàn hồn thì Vệ Linh đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, buông lỏng tay, xoay người đi xuống lầu.
Ở vườn hoa, Quân Tuyết cầm múi sầu riêng lớn, xấu xa vừa ăn vừa đuổi theo Nhạc Lộ với Lạc Diêu, làm hai người phải chạy vào Porsche trú ẩn. Còn Bạch Thảo và Kỳ Tề thì dẫn Cung Khả Khả tới một cây đại thụ dùng cây xẻng nhỏ chơi trò đào đất... Đều là nữ nhân ba mươi, ai cũng như con nít.
Vệ Linh ngồi xuống ghế, Tô Oánh cũng không bám vào chuyện sầu riêng và vấn đề thắt nút nữa, chỉ ngồi đó vui vẻ giành ăn với Trương Hoắc Tưởng, còn cố ý dành một phần lớn cho Kỳ Tham. Tô Oánh mút phần thịt còn dính trên tay, nói với Kỳ Tham: "Gần đây Vệ Linh dẫn cô đi tìm ký ức, có hiệu quả không?"
Kỳ Tham trả lời: "Thỉnh thoảng có hình ảnh mơ hồ thoáng qua, cụ thể là gì thì không rõ."
Trương Hoắc Tưởng nói: "Vấn đề này bình thường thôi, đầu bị thương là phần cứng, ký ức thuộc phần mềm hệ thống, phần cứng phục hồi không có nghĩa phần mềm cũng được khôi phục."
Vệ Linh phụ họa nói: "Từ từ, chuyện như vậy không thể vội vàng được."
"Hai người đã đi chỗ nào rồi?" Tô Oánh hào hứng hỏi Kỳ Tham.
Kỳ Tham ngửa đầu suy nghĩ, nói: "Vẫn chưa có thời gian đi nhiều chỗ, tới cô nhi viện, trường đại học, còn có nhà hàng của Tiểu Vương."
Tô Oánh cười nhìn Vệ Linh: "Hình như không có gì đặc biệt."
"Tôi nghĩ không nên vội vàng, sợ ký ức xung kích quá lớn sẽ ảnh hưởng sức khỏe của Kỳ Tham." Vệ Linh ôn hòa trả lời, nhưng nàng không thể chấp nhận Tô Oánh cứ kiếm chuyện công kích mình.
"Ký ức xung kích quá lớn là ý gì?" Kỳ Tham quay đầu nhìn Trương Hoắc Tưởng đang tập trung ăn sầu riêng.
Trương Hoắc Tưởng vừa nhai vừa nghiền ngẫm nửa ngày mới trả lời: "Chính là tới những chỗ đặc biệt có ý nghĩa với cậu hoặc những nơi để lại ấn tượng sâu sắc."
"Đó là những chỗ nào?" Kỳ Tham chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi.
Tô Oánh nhàn nhã chen miệng nói: "Tôi biết, tòa án, sân chơi, còn có phim trường dã ngoại..."
"Cô càng nói càng sai lệch." Trương Hoắc Tưởng khôn khéo nhắc nhở.
Vệ Linh vẫn duy trì thái độ: "Còn có nhà kho, cạnh biển, còn có..." Suýt chút nữa thuận miệng nói ra tiểu biệt thự của hai người, nàng chỉ sợ xúc động quá sẽ hư chuyện, liền lập tức ngừng lại.
Tô Oánh mím môi, ý cười dịu dàng vỗ vỗ hai tay: "Đã như vậy, chúng ta hãy giúp Kỳ Tham chắp vá ký ức, gần đây Vệ Linh bận rộn chuyện gia đình, nên mấy ngày tới để tôi phụ trách sắp xếp hành trình đi."
"Thời gian này tôi phải giúp chị tôi làm việc." Kỳ Tham nói: "Chắc không có thời gian thoát thân."
Vệ Linh nghe lập tức phát hiện chỗ không đúng cho lắm: "Cô bắt đầu quản lý công ty sao?"
Kỳ Tham nhún nhún vai: "Chị tôi nói sau này chị ấy phải quayvề bên kia, muốn tôi bắt đầu học cách quản lý thay ba mẹ điều hành công ty."
"Cô thích làm chuyện này sao?" Mặc dù biết trước kia rảnh rỗi Kỳ Tham vẫn giúp công ty kiểm tra sổ sách, đồng thời cũng có quyền quản lý, nhưng thời điểm đó cô vẫn lấy nghề luật sư làm chủ, bây giờ cô lại không quá thích chẳng lẽ muốn chuyển qua kinh doanh sao? Nhất thời Vệ Linh cảm thấy có gì đó sai sai.
Kỳ Tham cân nhắc một lúc sau mới nói: "Cũng không chắc chắn, hai ngày nay mới thử tiếp xúc, cảm giác rất thuận lợi."
"Kỳ Tham, làm người phải thử cảm giác mới mẻ, thực sự chờ mong." Tô Oánh cười xán lạn: "Nếu như cô thành công phát triển tập đoàn lớn mạnh hơn, tương lai tôi làm phim có lẽ sẽ tìm cô đầu tư."
Kỳ Tham thờ ơ nhún vai: "Xem tình hình đi, hy vọng không khiến cô thất vọng."
Tô Oánh cười dịu dàng chuyển hướng qua Vệ Linh: "Kỳ Tham đổi nghề chắc Vệ Linh sẽ rất vui vì trên tòa án thiếu đi một đối thủ mạnh."
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham một cái mới trả lời Tô Oánh: "Phương diện này tôi không nghĩ như vậy."
"Có lẽ... Cô làm việc luôn luôn quang minh chính đại mà không phải sao?" Tô Oánh cười nói.
Lúc này Cung Khả Khả chạy tới, tay dính đầy đất cát cầm một rễ cây nhỏ vừa đào được nhón chân giơ lên cho Vệ Linh xem.
Vệ Linh cầm rễ cây liếc nhìn vài lần, đùa giỡn hỏi: "Cây nhỏ quá, có thể sống không?"
Cung Khả Khả lễ phép trả lời: "Em không cẩn thận làm đứt một phần rễ, chị Bạch Thảo nói không có vấn đề. Còn đào được giun nữa, nhưng không làm tổn thương nó."
Vệ Linh mỉm cười sờ sờ đầu Cung Khả Khả: "Ừm, chắc chắn giun nhỏ rất vui mừng."
Cung Khả Khả cười tươi hài lòng, quay đầu nằm nhoài trên mặt bàn, lấy con hổ con lúc nãy nặn được bỏ vào tay Vệ Linh, ngập ngừng hỏi: "Chị Tô Oánh nói, chị có thể giúp em đưa nó cho ba ba, thật không chị?"
Lòng Vệ Linh nặng trĩu, đưa mắt nhìn Tô Oánh dù bận nhưng vẫn ung dung không nói gì.
Tô Oánh không giải thích, đứng lên cười nói: "Buổi chiều tôi còn phải quay phim, đi trước một bước, Vệ Linh, cô muốn ở lại hay đi với tôi một đoạn?"
Ý tứ quá rõ, Vệ Linh trầm ngâm, theo Tô Oánh đứng dậy: "Ừm, tôi cũng không còn chuyện gì khác không bằng đi chung."
"... Hai người không có chuyện gì chứ?" Kỳ Tham thấy không đúng, bất luận như thế nào cứ đứng giữa giảng hòa trước: "Tôi đã căn dặn nhà bếp làm bữa trưa."
"Nhiều món cô thích ăn." Tô Oánh nói với Kỳ Tham: "Lần sau sẽ cùng cô ăn cơm, bây giờ thật sự không có thời gian."
Vệ Linh tiếp lời: "Tôi đã hứa với mẹ về nhà ăn trưa rồi, hôm khác đi, Kỳ Tham cô chú ý sức khỏe, tạm biệt!"
Lúc Vệ Linh quay lưng đi, Cung Khả Khả bật dậy, nắm tay nàng, đưa con hổ con, mở hai mắt thật to thuần khiết: "Chị, giúp em đưa cho ba ba..."
Danh Sách Chương: