Mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, Kỳ Tham làm xong chuyện trong nhà, liền tính toán hẹn mọi người tới nhà thầy Tôn tụ họp, tiện thể an ủi vợ chồng thầy Tôn cô độc.
Vừa nghĩ thì liền lấy điện thoại gọi lần lượt cho Trương Hoắc Tưởng, Vệ Linh, Phú Tường, Tiểu Lan, và cả Trâu Bằng, ai cũng đồng ý tham gia, cùng nhau ấn định ngày tới nhà thầy Tôn.
Vệ Linh là người tới cuối cùng, vừa vào cửa đã nghe Trương Hoắc Tưởng lớn tiếng nói năm nay không có nhà ăn tết, chuẩn bị đóng đô ở nhà thầy Tôn, thuận tiện cũng muốn gặp chị của Kỳ Tham một lần. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
Kỳ Tham cắn hạt dưa trào phúng: “Mình thấy chủ yếu là cậu muốn gặp chị mình thì có, sau đó mới là thuận tiện cùng thầy và sư mẫu ăn tết, tâm Tư Mã Chiêu, ai nhìn mà không biết!”
“Ôi chao, mình muốn gặp chị cậu là có lỗi sao? Vệ Linh cũng đã gặp chị cậu rồi hơn nữa còn rất thân mật nữa đó chứ! Dựa vào cái gì mình muốn gặp lại dấu dấu diếm diếm hả đồ đàn bà xấu xa kia?” Trương Hoắc Tưởng vừa nói xong thì vẫy vẫy tay với Vệ Linh.
Kỳ Tham kiềm chế lắm mới không quăng đống vỏ hạt dưa vào mặt Trương Hoắc Tưởng: “Cậu nói chuyện chú ý một chút, cái gì là cùng chị mình thân mật? Đều là bạn bè cả! Cậu đó những câu nói có thể làm tổn thương hòa khí đừng để chị mình nghe được, có thể chị ấy sẽ làm đầu cậu nở hoa đó biết chưa?”
Vệ Linh im lặng đi tới ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống, ăn đậu phộng sư mẫu đưa cho nàng, mỉm cười nhìn hai người nhốn nháo.
Kỳ Tham giáo huấn Trương Hoắc Tưởng xong, xoay qua mới phát hiện Vệ Linh ngồi đó, ‘Ồ’ một tiếng nói: “Vệ Linh, sao lúc nào cô cũng xuất quỷ nhập thần vậy?”
Vệ Linh ôn hòa trả lời: “Là cô nói chuyện quá hứng khởi, không chú ý tới tôi thôi.”
Kỳ Tham vỗ vỗ quần áo dính vỏ hạt dưa, nhìn Vệ Linh ngoắc ngoắc tay, đứng lên đi ra ngoài: “Tới đây, đi theo tôi, có chuyện này muốn nói với cô.”
Phú Tường, Tiểu Lan và Trương Hoắc Tưởng nhìn nhau ra hiệu, cả ba đồng thanh la lớn: “Cho nghe chung với…!”
“Lăn qua một bên!” Kỳ Tham nháy mắt với em họ mình, để hắn ngăn cản mấy người chỉ biết ham vui này, rồi đi thẳng ra ngoài sân.
Thầy Tôn đã làm cái chuồng ở ngoài sân cho mấy con thỏ để qua mùa đông, Kỳ Tham ngồi xổm xuống, đưa cỏ vào trong cho nó ăn, chờ Vệ Linh đi ra cũng ngồi xuống bên cạnh, thì móc ra một cái túi bố nhỏ, tùy ý nói: “Giúp tôi đưa cái này cho chị họ của cô đi, tôi không có số điện thoại, chỉ đành nhờ cô chuyển giúp.”
Vệ Linh hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cô coi đi sẽ biết.” Kỳ Tham vuốt đầu thỏ nhỏ đang nằm sấp, nói: “Không sao.”
Vệ Linh mở túi nhỏ, lấy từ bên trong ra chiếc nhẫn ngọc màu trắng, để trong lòng bàn tay đánh giá một lúc, càng nhìn càng thấy quen mắt, đột nhiên nhớ ra: “Cái này không cái lần trước trong buổi đấu giá…”
“Đúng đó…” Kỳ Tham thấy nàng đã nhớ ra, lúc này mới cười nói: “Lúc trước không phải chị cô muốn giành với cô gái họ Cung kia sao? Sau khi cô ta tự sát, tất cả mọi thứ trong nhà của cô ta với bác cả cô đã được Vệ tam gia dọn dẹp. Mà chú út cô rất biết cách cư xử a, nói tôi tới đó chọn món đồ cổ nào ưa thích có thể tùy tiện lấy về. Nhưng tôi không đi, chỉ nhờ chú cô lấy chiếc nhẫn này thôi.”
Vệ Linh ngắm nghía chiếc nhẫn một hồi, chỉ cảm thấy cảnh còn người mất, huống hồ việc xảy ra còn liên lụy mọi người trong nhà, không khỏi trầm thấp thở dài một hơi, bỏ chiếc nhẫn vào lại trong túi, tâm tình phức tạp nói với Kỳ Tham: “Cuối cùng vẫn làm cô nhọc lòng, tôi thay mặt chị họ cám ơn cô, Kỳ Tham!”
“Chuyện dễ như ăn cháo mà, cô đừng để trong lòng.” Kỳ Tham cũng không để ý nói: “Đúng rồi, chiều tôi muốn về sớm một chút, đi mua một ít đồ trong nhà chuẩn bị tết, còn dư thời gian định đi xem phim điện ảnh, cô muốn đi chung không?”
Trong lòng Vệ Linh xao động, nhìn nàng nói: “Được, cô muốn xem phim gì?”
“Đi xem phim có tôi tham gia đi.” Kỳ Tham móc trong túi ra hai vé, cười ha hả nói: “Tốt xấu gì cũng ủng hộ mình chứ.”
Vệ Linh chần chờ một chút, rất cẩn thận dò hỏi: “Tôi nghe nói cô với Tô Oánh đã… Chia tay?”
Kỳ Tham nghiêng đầu nhíu mày cười hỏi: “Cô nghe ai nói?”
Vệ Linh bị Kỳ Tham nhìn có chút chột dạ, nhanh chóng dời mắt nhìn chằm chằm thỏ trong chuồng, nhẹ giọng nói: “Bây giờ đâu đâu cũng có tin tức Tô Oánh nói hai người chỉ là bạn bè, vì lẽ đó nên tôi… Mà tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không phải cố ý nhắc tới chuyện buồn của cô, tôi xin lỗi."
Kỳ Tham lại nhướng lông mày, nhìn dáng vẻ băn khoăn của Vệ Linh cảm thấy rất thú vị, ý muốn đùa cợt nổi lên, lập tức ngụy trang tới mức hết sức thương tâm nói: “A, đúng vậy, tôi bị Tô Oánh đá rồi, tư vị không dễ chịu, vốn đã gần như quên được, giờ cô lại nhắc tới, ý cô không muốn tôi dễ chịu rồi, cô nhất định phải bồi thường tâm hồn đầy thương tích của tôi mới được!”
Vệ Linh vội vã nhìn Kỳ Tham, thấy gương mặt đau thương của cô, liền đau lòng khôn xiết, mau mau an ủi: “Thực sự xin lỗi, cô muốn tôi bồi thường thế nào?”
“Mua thiệt nhiều đồ ăn vặt cho tôi, theo tôi đi xem phim, mời tôi ăn tối nữa!” Kỳ Tham không khách khí nói, một hơi đưa ra ba yêu cầu.
Cái này đối với Vệ Linh không phải yêu cầu quá phận gì, lúc này nàng thật sự nghĩ Kỳ Tham bị thất tình, vì thế không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay: “Được, đều được hết… Mà… Có cần tôi theo cô uống rượu giải sầu không?”
Nhìn thấy người trước mặt quá mức chân thành, không chỉ dễ dàng đồng ý yêu cầu của mình hơn nữa còn kèm thêm khuyến mãi, Kỳ Tham không nhịn được bắt đầu lo lắng, nàng có phải quá mức đơn thuần dễ bị gạt rồi hay không: “Được, xem phim, ăn tối, mua đồ ăn vặt xong, hai chúng ta tìm chỗ uống rượu!”
Sau khi ăn cơm trưa, Kỳ Tham còn chưa kịp lên tiếng cáo từ về trước thì thầy Tôn đã giành trước tuyên bố với mọi người, thầy với sư mẫu năm nay sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.
“Chú Tôn, nhất định phải đi sao?” Miệng Trương Hoắc Tưởng còn nhét đầy thịt gà: “Mới nãy con còn nói năm nay sẽ ăn tết ở đây a.”
“Con không được nghĩ loạn, tâm ý của con vợ chồng già này chân thành ghi nhớ.” Tôn giáo sư cầm ly trà lên cười ha hả: “Nếu hôm nay các con không tới, thầy cũng sẽ gọi điện từng đứa rồi chọn một ngày tới đây tụ tập một bữa, vé máy bay và mọi thứ thầy cũng chuẩn bị xong hết rồi, tuần sau là lên đường. Các con cũng vậy, có thời gian thì ra ngoài thư giản du lịch cho thoải mái đầu óc, thầy và sư mẫu có tụi con ở bên cạnh, cảm thấy rất vui vẻ, nhưng hai chúng ta đã già rồi, nếu không đi sợ không có nhiều cơ hội nữa, mọi thứ đều phải làm khi còn kịp… Được rồi, lấy trà thay rượu mọi người cạn ly nào, xem như hôm nay làm tiệc tiễn hai vợ chồng già này ra ngoài du lịch!
Kỳ Tham thấy mọi người không dám thất lễ, nên đứng lên chạm ly với thầy và sư mẫu.
Mọi người cũng hưng phấn cầm ly lên cùng nhau cạn sạch một hơi, Tôn giáo sư lấy ra hai chùm chìa khóa, một đưa cho Kỳ Tham, chùm còn lại đưa cho Vệ Linh: “Thầy tính toán hết rồi, mấy con thỏ thầy nuôi, thầy sẽ thả đi, mùa đông ở trên đồi sau nhà cũng không đến nỗi khổ sở, chúng tồn tại cũng không có vấn đề gì, mà nếu trong mấy đứa có ai không yên lòng cũng có thể mang về chăm sóc. Tiểu Tham, Tiểu Linh, thầy giao nhà cho hai đứa, rảnh rỗi thì tới xem một chút, quét dọn bụi bậm, mấy đứa có thời gian thì tới đây tụ họp.”
Vệ Linh và Kỳ Tham cũng không thể từ chối, hai tay nhận lấy chìa khóa.
Nhất thời bữa cơm trưa đơn giản trở nên ngột ngạt, vợ chồng thầy Tôn nói đi là đi, làm mấy người trẻ tuổi ở đây có chút không nỡ, mọi người ai cũng có cảm tình, tuy không phải ly biệt, nhưng dù sao vẫn không thể dễ dàng vứt bỏ.
Vì thầy Tôn nói đi du lịch, nên Kỳ Tham và Vệ Linh cũng không cáo từ về sớm, cùng mọi người ở lại nói chuyện tán gẫu với thầy và sư mẫu, mãi cho tới gần tối, sư mẫu chuẩn bị làm cơm, hai người mới lên tiếng xin về trước, thấy vậy mọi người cũng lần lượt đứng lên cáo từ.
Đi tới cây cầu gỗ, Kỳ Tham lén lút kéo tay áo của Vệ Linh, chờ Vệ Linh quay đầu nhìn cô mới nhỏ giọng nói: “Bây giờ làm gì cũng không kịp, hai chúng ta tìm chỗ uống rượu đi.”
Vệ Linh nhẹ nhàng mỉm cười, trả lời: “Được thôi.”
Kỳ Tham gọi Trâu Bằng nói cô có việc để hắn lái xe về trước, cô cũng cố ý chờ mọi người lần lượt lái xe rời khỏi, mới tới xe Vệ Linh, mở cửa ngồi vào ghế phụ, hết sức hài lòng với chất lượng của nó, nói với Vệ Linh: “Đi thôi!”
Vệ Linh khởi động xe nói: “Cô muốn tới chỗ nào uống rượu đây?”
“Tôi không biết a.” Kỳ Tham vẫy vẫy tay với nàng: “Không phải là cô đề nghị đi uống rượu sao? Địa điểm thì cô chọn đi!”
Vệ Linh lái xe khỏi bãi, vừa đi vừa suy nghĩ, một hồi sau mới nói: “Không biết nhà kho của cô ở Kiến Thành còn không?”
“Ai… Cũng đã lâu rồi tôi không có tới.” Kỳ Tham nói tiếp: “Sau đó có cùng chị tôi tới một lần, rồi không tới nữa, lần trước hắc băng hỗn chiến nghe có thả bom gần đó, cũng không biết đường tới đó đã sửa xong chưa!”
Vệ Linh quay qua nhìn Kỳ Tham một cái, đột nhiên nhớ lại cảnh hai người nắm chặt tay chạy trong ngõ hẻm, lần đó không quá thân thiết hơn nữa do nóng lòng thoát thân, nên không suy nghĩ nhiều, thế nhưng tâm tình bây giờ không giống, vừa nhớ lại đã nhịn được tim đập nhanh hơn, mặt cũng nóng lên: “Vậy tới đó xem không?”
“Bây giờ sao?” Kỳ Tham nhìn đồng hồ, do dự một lúc: “Không biết có an toàn không?” Tuy Mục Báo đã lấy được quyền sở hữu mảnh đất đó, nhưng dù sao cũng còn du côn lưu manh, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn.
Vệ Linh nghĩ một chút, mỉm cười nói: “Chúng ta có thể lén lút đi vào không?”
Kỳ Tham nghe nàng nói vậy, nhất thời cười rộ lên, rồi nói: “Nếu cô muốn đi, vậy chúng ta len lén tới đó!”
Muốn tới Kiến Thành, đầu tiên phải vào nội thành mua rượu và một ít thức ăn, hai người vào siêu thị lựa chọn, khi lái xe đi lần nữa thì trời đã tối.
Ban ngày ở Kiến Thành đã yên tĩnh rồi, ban đêm càng yên tĩnh hơn rất nhiều, trải qua cuộc hỗn chiến bạo lực giữa hai hắc bang, chắc Kiến Thành chưa hồi phục nguyên khí đâu, gạch vụn vẫn còn nằm ngang dọc khắp nơi, xe không có cách nào đi vào sâu hơn, Kỳ Tham chỉ dẫn để Vệ Linh đậu xe vào sát lề đường, hai người lấy tất cả những thứ mua lúc nãy chia nhau cầm, Kỳ Tham bật đèn pin lên, dẫn đường đi vào.
Càng đi sâu Kỳ Tham thấy càng khó đi hơn nhiều, mặc dù có ánh sáng từ đèn pin trợ giúp nhưng vẫn không tránh được những lúc bị hụt chân. Thỉnh thoảng xuất hiện tiếng mèo hoang gào thét, Kỳ Tham đã thấm mệt nên đi chậm lại, nhìn Vệ Linh nói: “Khi qua khỏi chỗ này sẽ càng tối hơn đó.”
Trong bóng tối đột nhiên nghe Kỳ Tham lên tiếng nói chuyện, làm Vệ Linh giật mình, chân lảo đảo, hoảng hốt vội vàng nắm cánh tay của Kỳ Tham, bị dọa tới đổ mồ hôi lạnh: “Bây giờ mới có tám chín giờ a.”
Xa xa truyền tới âm thanh vỡ nát của thủy tinh, trong lòng Kỳ Tham nhảy lên một cái, trở tay nắm lại tay Vệ Linh, kéo nàng dựa sát vào tường, tắt đèn pin, nhỏ giọng ‘Xuỵt’ một tiếng.
Vệ Linh cũng nhanh tay tắt đèn pin, âm thanh vỡ nát vẫn không ngừng vang lên cùng tiếng bước chân càng ngày càng gần. Ánh đèn pin lia qua lại liên tục, tiếng đàn ông ho khan và nói chuyện có thể nghe rõ ràng, hình như có bốn năm người.
Kỳ Tham không dám chắc mấy người là đàn em của Mục Báo hay dư đảng của băng nhóm trước, là người của Mục Báo thì tốt rồi, chứ là mấy tên dư đảng sẽ có phiền phức lớn, băng nhóm của bọn họ đã bị tiêu diệt, nếu còn xót lại thì toàn là mấy tên liều mạng. Thấy đám người đã gần tới chỗ của mình, Kỳ Tham biết không nên mạo hiểm, cô nhẹ nhàng xiết chặt tay Vệ Linh, chỉ tay về hướng ngược lại.
Vệ Linh hiểu ý Kỳ Tham, cẩn thận dựa vào tường, từ từ lui về sau.
Hai người còn chưa lui được mấy bước thì xuất hiện ánh đèn pin, còn chiếu hẳn lên người cả hai.
Một trong mấy tên quát lớn: “Hai người là ai?”
Kỳ Tham dựa vào ánh đèn nhìn thấy rõ mấy tên đang chặn đường hai người, trong đó có hai người ôm một túi màu xám, vừa nhìn thấy lòng cô liền rung lên: Trong túi này tuyệt đối không phải vũ khí hay đạn dược, bên trong chắc chắn là bạch phiến!
“Tình hình thế nào rồi?” Phía sau mấy tên đó lại có người la lớn, Kỳ Tham chớp lấy thời cơ, bật đèn pin trong tay, chiếu thẳng vào mặt mấy tên đứng trước mặt, nói với Vệ Linh: “Đi mau!”
Hai người không hẹn mà gặp đều chọn lướt qua người trông yếu ớt nhất, bốn năm tên còn lại thấy rõ cục diện trước mắt, một tên trong đó la lớn: “Nhìn rõ mặt bọn họ! Điều tra hai người này là ai? Là người của Mục Báo đúng không? Bắt lại cho tôi!"
Đường bị chặn không có cách nào, Kỳ Tham lấy chai rượu trong bọc ném qua cho Vệ Linh, sau đó tự mình lấy một chai khác, nhanh chóng đập vào đầu một tên đang định rút dao găm ra, trong nháy mắt chai rượu bể tan nát. Lần này bất kể cô có dùng quá sức hay không, cô cũng không quan tâm, nhanh chóng quét đèn pin qua chỗ Vệ Linh.
Danh Sách Chương: