- Chào Tổng giám đốc Tô!
Tô Ánh Tuyết nhìn bộ đồng phục của người phụ nữ đang mặc, nhìn xuống cả thẻ công tác trên áo, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi:
- Hoàng Lâm, cô làm ở đây bao lâu rồi?
- Sáu năm rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Lâm nở nụ cười hãnh diện.
Tô Ánh Tuyết lại nhíu mày, nhìn dò xét từ trên xuống dưới bộ quần áo của Hoàng Lâm :
- Cô rất tự tin về vóc dáng của mình thế sao? Chiếc váy ngắn may hoa văn theo kiểu Scotland, đến cái dáng mập mạp của cô mà cũng lộ hết ra.
Sắc mặt Hoàng Lâm nhợt nhạt, vội vàng giải thích :
- Không có…Tổng giám đốc Tô, bộ này do tôi mua lúc chưa kết hôn. Nhưng vì tôi mới sinh con được ba tháng nên thân hình vẫn chưa hồi phục.
- Chưa phục hồi thì phải nhanh chóng mà phục hồi đi. Bụng mỡ thì nhão xệ, chân tay thì mập ú, đi làm lại còn mặc những bộ đồ vừa vặn tôn dáng của những người gầy. Đến việc giữ vóc dáng của mình và phong cách ăn mặc phối đồ cũng không biết. Người quản lí như cô đi khảo sát thị trường không phải sẽ làm mất thể diện của công ty thời trang của chúng tôi sao?
Tô Ánh Tuyết chất vất không hề nể tình.
Mắt Hoàng Lâm ngân ngấn nước, khóc sụt sùi nói :
- Tổng giám đốc Tô….Sao cô lại nói tôi như vậy? Phụ nữ sinh con đâu có dễ gầy đi được?
- Công ty đâu phải trung tâm ở cữ, cũng không bắt cô không được sinh con nhưng trách nhiệm thuộc về cô. Nếu hợp đồng của cô chưa đến hạn thì sau này hãy đến ban hậu cần làm việc. Nếu đã sắp hết hạn thì nhanh chóng tìm nơi khác đi, muốn từ chức cũng tùy cô. Chút nữa tôi rời đi, cô có thể gửi đơn xin từ chức cho tôi, tôi sẽ đích thân tiếp nhận…
Hoàng Lâm vô cùng bất ngờ. Nói như vậy chẳng phải đang muốn đuổi cô đi sao?
- Tôi… tôi đã dành hết cả tuổi thanh xuân để cống hiến cho công ty. Vậy mà cô…chỉ vì một lần tôi mặc nhầm đồ mà cô nỡ đối xử với tôi như vậy!
Tô Ánh Tuyết lại chẳng có chút hứng thú với những chuyện lảm nhảm này, quay mặt bước về phía Thương Thành.
Hoàng Lâm bị người khác coi thường như vậy, không nhịn được liền hét lớn :
- Đi thì đi! Tôi lập tức viết đơn xin thôi việc.
Nhưng cô nói như thể đang nói với cái bóng vô vọng sau lưng cô. Tô Ánh Tuyết không hề để ý tới cô, như thể bảo cô ấy mau chóng về viết.
Một đám quản lí đứng đằng sau sững sờ một lát, có chút nuối tiếc, bất đắc dĩ nhìn về phía Hoàng Lâm nhưng cũng đành phải đi khảo sát thị trường cùng cô chủ.
Chỉ còn lại một mình Hoàng Lâm đứng ở đó không ngừng lau nước mắt, vẻ mặt toát lên sự tức giận nhưng chỉ dám giận mà không dám lên tiếng.
Lâm Phi đứng ở đó chỉ biết lắc đầu thở dài “ chậc chậc”. Tính tình nóng nảy của người phụ nữa này không biết đã mắng và đuổi việc bao nhiêu nhân viên, không chừng ra ngoài đường bị ném trứng gà vào người.
Một đám người cứ đi theo Tô Ánh Tuyết đi khảo sát. Trong lúc khảo sát cô không ngừng chỉ ra những chi tiết chưa ổn trong các sản phẩm khiến những người kia toát đầy mồ hôi, chỉ biết không ngừng đáp “ vâng”.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phi được chứng kiến phong cách trong lúc làm việc kiểm tra của Tô Ánh Tuyết. Khi trình bày đến những vật ở những lĩnh vực khác nhau, người phụ nữ này vô cùng thành thục vững vàng, không có chút luống cuống nào của những người trẻ tuổi, có thể chậm rãi, đều đều nói trực tiếp với những người trung niên khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi.
Hình ảnh Tô Ánh Tuyết trong khi làm việc và hình ảnh cô gái ngốc nghếch ở nhà đúng là một trời một vực.
Đương nhiên, những người kia cũng sẽ tâm phục khẩu phục đối với Tô Ánh Tuyết, những người khác ngành thì thấy náo nhiệt, những người trong ngành thì nhìn cách thức, lề lối . Bọn họ đều là những bậc tiền bối trên thương trường, cũng có những cách quản lý của riêng mình.
Nếu như Tô Ánh Tuyết chỉ vuốt vuốt chất lông thì bọn họ cũng sẽ chẳng để tâm. Nhưng Tô Ánh Tuyết đã chỉ ra những điểm mà bọn họ chưa hề chú ý đến, đánh vào mấu chốt vấn đề khiến bọn họ phải tôn trọng vị Tổng giám đốc này từ tận đáy lòng.
Tô Ánh Tuyết cũng không bắt tất cả bọn họ phải đi theo cô. Mọi người ai về vị trí người nấy, cô đi đến đâu thì người quản lí ở đó sẽ đến gặp cô, tránh ảnh hưởng tới công việc.
Đi được một vòng thì trời cũng chạng vạng tối. Dù sao mọi nơi cô đều đã đi kiểm tra rất kĩ càng, thậm chí còn hỏi thăm một khách hàng thân thiết, lắng nghe những ý kiến phản hồi của khách hàng vậy nên đã tốn không ít thời gian.
Khi mọi người tiễn Tô Ánh Tuyết rời khỏi cửa hàng đều vô cùng thận trọng, dường như tất cả đều bị Tô Ánh Tuyết làm cho sợ hãi. Công việc vốn đang rất tốt mà lại có thể tìm được nhiều lỗi như vậy.
Lâm Phi nhìn đám người quản lí đang vô cùng mệt mỏi và bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ : Người con gái này không hề nể mặt bọn họ, dù sao bọn họ cũng đều ngang bậc trưởng bối của cô thế mà cô khiến bọn họ sửng sốt, sững sờ, có thể sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới tính tích cực trong công việc,
Lúc này, Tô Ánh Tuyết đột nhiên quay lại nhìn đám người bên trong, một người đang cúi đầu, tinh thần suy sụp.
- Hoàng Lâm!
Tô Ánh Tuyết lại gọi người phụ nữ có vóc dáng mập mạp kia:
- Đơn xin từ chức đâu?
Hoàng Lâm khẽ giật mình. Cô có chút do dự, mím chặt môi, chậm rãi bước tới.
Thực ra, sau khi viết xong đơn xin từ chức cô có chút hối hận. Hiện nay áp lực tìm việc rất lớn, hơn nữa cô ở cái tuổi này với phong thái và học lực bình thường, lại đang có con nhỏ nên rất cần sự ổn định.
Hơn nữa, đến cửa hàng khác liệu có thể được làm quản lí cấp trung hay lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Cơ hội xin vào những công ty đa quốc gia nổi tiếng thế giới thì càng không có. Những cống hiến, phấn đấu thời thanh xuân như nước chảy về biển.
Nhưng cô đã nói rằng sẽ viết đơn xin từ chức, còn khóc dữ dội như vậy muốn hối hận cũng chẳng còn cơ hội.
Vì thế, cô cầm lá đơn xin từ chức vừa không muốn chủ động giao nộp, vừa không dám vứt nó đi. Dù sao cô cũng có tôn nghiêm của chính mình.
Khi nội tâm đang tranh đấu dữ dội, cô không ngờ Tô Ánh Tuyết lại hỏi đến cô, rõ ràng không hề quên chuyện sẽ nhận đơn xin từ chức.
Sau một hồi suy sụp và tuyệt vọng, Hoàng Lâm chỉ còn biết cắn răng cắn lợi giao đơn từ chức nộp cho Tô Ánh Tuyết.
Giám đốc của cửa hàng có chút không nỡ, tiến lên phía trước nhẹ nhàng nói ;
- Tổng giám đốc Tô, dù sao Hoàng Lâm cũng đã là nhận viên lâu năm ở đây, có thể cho cô ấy thêm một cơ hội được không?
Hoàng Lâm không ngờ rằng giám đốc lại nói giúp cô nên đã quay sang cảm kích nhìn giám đốc.
Nhưng Tô Ánh Tuyết không hề nghe thấy, mở đơn xin từ chức, chậm rãi nhìn lại.
Đám quản lí có chút nuối tiếc và thất vọng khi thấy vẻ mặt lạnh như băng, không có ý thương lượng của Tô Tổng.
Khi Hoàng Lâm đang đứng đợi quyết định của Tô Ánh Tuyết, cô đang đọc đơn xin từ chức của Hoàng Lâm đột nhiên xoay tay, vo tròn tờ giấy.
Sau đó ném cục giấy đó vào thùng rác phía đằng xa, tạo thành một đường vòng cung rồi rơi đúng vào trong.
- Tổng giám đốc Tô…. Cô…Đây là ý gì?
Hoàng Lâm sững sờ.
Tô Ánh Tuyết bình tĩnh nhìn Hoàng Lâm nói ;
- Chị bây giờ giống với tờ đơn xin từ chức vừa rồi, bị tôi nhào nắn nhưng lại cảm thấy oan ức, đau khổ, không cam tâm…
Hoàng Lâm nhếch môi dưới, mắt lại long lanh ngấn nước. Những quản lí cấp cao cũng yên lặng để nghe, nếu không đuổi Hoàng Lâm thì cô còn nói những lời ấy làm gì?
- Nhưng…
Tô Ánh Tuyết bỗng mỉm cười, dường như mùa xuân vừa đến sau khi băng tuyết đã tan hết, khiến những người trước mặt không khỏi trầm trồ.
- Chị đã nhìn thấy chưa? Chỉ khi vo tròn tờ giấy lại nó mới có thể bay thật xa. Nếu không nó sẽ rơi giữa không trung. Con người cũng vậy, chỉ khi trải qua những thử thách, sửa đổi được những điểm còn thiếu sót trong tính cách mới có thể tiến xa hơn nữa? Có đúng không?
Sự chuyển biến này khiến Hoàng Lâm cảm thấy giật mình. Sau khi hiểu được ý của Tô Ánh Tuyết, trong lòng tràn về một niềm vui khôn xiết, nước mắt cứ không ngừng rơi.
Nhìn Tô Ánh Tuyết – người đã tiếp thêm khích lệ cho mình, người mẹ này vô cùng cảm động, tự hứa từ tận đáy lòng :
- Cảm ơn sự dạy dỗ, chỉ bảo của Tổng giám đốc Tô. Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng, lập tức giảm béo… Tôi đảm bảo một tháng sau, à không, nửa tháng sau sẽ tìm lại được vóc dáng.
- Tạm thời hãy đến bộ phận hậu cần làm trong vòng một tháng, tháng sau trở lại vị trí không được để cơ thể ốm yếu quá đâu đấy.
Tô Ánh Tuyết mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Hoàng Lâm rồi đi về phía bãi đỗ xe.
Đám người quản lí đứng đó vô cùng cảm động cũng vô cùng cảm khái. Hóa ra Tô Ánh Tuyết đã phải hao tâm khổ tứ, làm bộ lạnh lùng như thể muốn đuổi Hoàng Lâm.
Những người này cũng lấy lại tự tin, nghĩ lại những điểm chưa tốt mà Tô Ánh Tuyết vừa chỉ bảo ban nãy rõ ràng cũng chỉ muốn tốt cho mọi người. Vậy nên, mọi người không còn suy sụp tinh thần nữa.
Sự kính trọng đối với người quản lý trẻ tuổi này cũng tăng lên.
Lâm Phi đứng ở đó không khỏi ngạc nhiên. Người con gái này đến lúc sắp đi rồi mà còn có chiêu xoay ngược tình thế như vậy? Thủ đoạn mua chuộc lòng người này cũng khá lợi hại.
Hắn là người ngoài cuộc, hiểu rõ mọi chuyện. Nếu hắn cũng là một trong những người quản lí đang đứng đó e rằng cũng sẽ bị những lời của Tô Ánh Tuyết làm cho cảm động.
Ngồi vào trong xe, dường như có chút mệt mỏi, Tô Ánh Tuyết tựa lưng vào một bên, nhắm mắt lại.
Lâm Phi lái xe trở về, cười nói :
- Tổng giám đốc Tô, cách cô khích lệ nhân viên khiến tim người ta đập nhanh đấy. Cô khiến tâm trạng Hoàng Lâm lúc mừng lúc lo, khéo lại mắc bệnh tim đấy.
Tô Ánh Tuyết không mở mắt, thản nhiên nói :
- Hợp đồng của cô ấy vẫn còn hai năm, nếu cô ấy nhất quyết không chịu từ chức thì tôi sẽ phải đền rất nhiều tiền. Hơn nữa, làm vậy sẽ ảnh hưởng tới tính tích cực của các nhân viên khác, mà tôi cũng không có ý định sa thải cô ấy… Chỉ là dọa cô ấy một chút thôi.
Lâm Phi cười khổ. Hắn sớm biết người con gái này không đơn giản như vậy, có lẽ trước khi đến kiểm tra đã điều tra qua về bọn họ, chỉ là lợi dụng Hoàng Lâm một chút thôi.
Tô Ánh Tuyết đang nhắm mắt ngồi sau, không biết nghĩ tới chuyện vui gì, đột nhiên bật cười rồi lẩm bẩm ;
- Con người chính là những đông vật ngu xuẩn bị khống chế bởi chất adrenalin. Cách nói “ Tờ giấy vo tròn vào sẽ bay được xa hơn” mà họ cũng tin được…haha… Tờ giấy bị vo nhăn nheo thì chỉ có thể vứt vào thùng rác. Hiện thực đâu có tồn tại chuyện bay càng xa.
- Tôi nói những lời này cũng chỉ là khẩu hiệu mà thôi. Nhưng đối với những người ngày ngày sống trong khổ cực thì có lẽ khẩu hiệu mới là thứ mà họ cần. Anh thấy có đúng không?