Mục lục
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lâm Dao biểu diễn xong, rất nhiều phụ huynh đều hét lớn muốn Lâm Dao hát một bài nữa. Mặc dù Lâm Dao rất phấn kích cũng muốn hát tiếp nhưng các bạn học sinh sau cánh gà cũng có tiết mục biểu diễn, nên cô chỉ còn cách theo ban nhạc đi xuống
Lâm Phi nhìn thấy những giọt nước mắt trên sân khấu của cô em họ, bất giác thấy mình thực sự chưa thấu hiểu Lâm Dao
Xem ra đó là cô gái lanh lợi hiểu chuyện, rất tự tin, một khi đứng trên sân khấu là cảm xúc dâng trào theo tiết tấu, thăng hoa theo từng nốt nhạc.
Lâm Phi không rõ là liệu bác cả có hiểu con gái của mình không, nhưng chắc chắn là bác không ủng hộ ca hát.
Dù sao thì trong con mắt người lớn hát hò vẫn được coi là thấp kém trong xã hội ví như kỹ nữ, đào kép, không có địa vị gì, diễn có hay đến mấy thì cuối cùng cũng luẩn quẩn trong cái tròng thấp hèn dơ dáy.
- Em gái của cậu giỏi quá, sau này mà không thành ca sĩ thì thật uổng.
Diệp Tử Huyên hết lời ca ngợi.
Lâm Phi gật gật :
- Sau này nói sau.
Lâm Phi gửi tin nhắn cho Lâm Dao nói mấy câu tán dương cô, anh không đi về phía cánh gà tìm Lâm Dao, nghĩ rằng lúc đó các bạn nữ đang thay đồ nên không tiện đi vào.
Sau khi văn nghệ kết thúc, Lâm Phi và Diệp Tử Huyên trao đổi phương thức liên lạc, sau đó liền cùng Tô Ánh Tuyết về nhà.
Cố Thải Anh đi về phía cánh gà chúc mừng con gái, bà cũng hiểu rõ Lâm Phi không muốn gặp mình, xuất hiện trước mắt hắn chỉ làm cho hắn thêm tức giận.
Trong xe, Tô Ánh Tuyết ngồi phía sau, thắc mắc hỏi Lâm Phi:
- Lâm Dao có phải được huấn luyện chuyên nghiệp không? Sao cô ấy hát hay như vậy nhỉ?
Lâm Phi đắc ý nói:
- Thiên phú đó, cô xem tôi thông minh thế nào, đây là di truyền gia tộc.
- Anh có thiên phú âm nhạc sao? Cả ngày chỉ biết chơi game, xướng ngũ âm còn loạn xạ.
Tô Ánh Tuyết trừng mắt với hắn.
Lâm Phi im lặng cười cười, thấp giọng nói:
- Cái này thí khó nói lắm.
Nhưng mà cô cũng không nghe rõ.
Đang lái xe, điện thoại Lâm Phi vang lên.
Cầm lên xem, là Lâm Dao gọi đến.
- Alo, Dao Dao, đọc tin nhắn chưa?
Lâm Phi cười hỏi.
Đầu dây bên kia có chút do dự, nhỏ giọng nói:
- Em đọc rồi… Anh, có một bạn nam mời em đi ăn cơm, nói là em trai của tổng giám đốc Tô, tên là Tô Tuấn Hào, có đúng không?
Lâm Phi biến sắc, quay đầu về phía sau hỏi Tô Ánh Tuyết:
- Em trai cô là sinh viên đại học Lâm An sao?
Tô Ánh Tuyết có chút buồn bực, sao đột nhiên lại nhắc đến em trai cô, gật đầu nói:
- Đúng, là Học viện thương mại, sao vậy?
Lâm Phi nhíu mày, trả lời với Lâm Ngọc:
- Không cần để ý đến cậu ta, không đồng ý.
- Nhưng…. nhưng như vậy có làm anh bị mất việc không? Ah, anh làm gì vậy… Trả lại cho tôi…. Còn…
Phía đầu dây bên kia có tiếng hét của Lâm Dao, điện thoại đã bị người ta cướp đi.
Điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng của Tô Tuấn Hào.
- Alo! Lâm Phi! Anh có gì sao không nói với bổn thiếu gia đi? Nếu không phải hôm nay thấy cô ấy diễn xuất, điều tra bối cảnh, tôi còn bị anh che mắt rồi!
- Phù sa không chảy ruộng ngoài, lại cùng một trường đại học, để bổn thiếu gia chăm sóc em gái anh một chút! Yên tâm! Bản thiếu gia là người thương hương tiếc ngọc, em gái anh về sau theo tôi sẽ không bị bạc đãi.
Nói xong, Tô Tuấn Hào đắc ý cười lớn, cúp máy.
Lâm Phi không nói gì, đưa di động quăng về phía sau, xe trực tiếp dừng lại bên đường, quay 180o về phía sau.
Những xe phía sau bị dọa kinh người, nhiều người chửi ầm lên.
Nhưng Lâm Phi không quan tâm nhiều như vậy, chiếc xe giống như một con mạnh thú, điên cuồng chạy trên đường hướng về đại học Lâm An.
Tô Ánh Tuyết ngồi phía sau, người bị nghiêng đi, nhưng nhanh chóng hiểu chuyện gì xảy ra, không tức giận với Lâm Phi, ngược lại lo lắng đến nỗi mặt trắng bệch.
Cô nhớ Lâm Phi có thể vì Lâm Dao mà trói cả Mã Thanh Hồng, lần này nếu Tô Tuấn Hào dám đụng vào Lâm Ngọc, chẳng lẽ Lâm Phi cũng sẽ đánh nó ngay trong trường học?
Mặc dù quan hệ giữa cô và Tô Tuấn Hào không được tốt lắm, nhưng đó cũng là em trai cùng cha khác mẹ với cô, là người Tô gia, vệ sĩ Tô gia đánh thiếu gia, chuyện này có thể trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng nhìn sắc mặt Lâm Phi, Tô Ánh Tuyết cũng không biết nói gì, chỉ có thể đến tận nơi xem tình hình.
Đến đại học Lâm An, Lâm Phi cũng không quan tâm xem sân trường có được lại xe hay không, dọa đám người phụ huynh và sinh viên sợ hãi, trực tiếp đến bên ngoài hội trường diễn ra hội nghị.
Nói ra cũng thật khéo, Tô Tuấn Hào giằng co với Lâm Dao cũng mất khá nhiều thời gian, vừa cứng vừa mềm, đẩy Lâm Dao ra ngoài.
Lâm Phi chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt sa sầm.
Trên mặt Lâm Ngọc có vết nước mắt, khuôn mặt không tình nguyện, nhưng bên cạnh Tô Tuấn Hào có hai gã áo đen bảo vệ, không có cách nào tránh được.
Nếu như bọn người Vương Tử Tình còn ở lại thì đã có người giúp đỡ, nhưng cô ấy đã sớm ra ngoài với Cố Thải Anh, các bạn học khác cũng đều đi với người nhà rồi, Lâm Dao ở lại giúp mấy chị khóa trên thu dọn đồ đạc, không ngờ lại bị Tô Tuấn Hào bắt đi.
Trước kia, Tô Tuấn Hào cũng không biết là trường học có cô , thực ra gã không đi học, đêm nay đến trường xem biểu diễn, kết quả là nhìn trúng Lâm Dao.
- Khóc cái gì, đã nói với cô rồi, anh trai cô là vệ sĩ của chị gái tôi, sau này cô đi theo bổn thiếu gia, hai người đều vì Tô gia, thật tốt… yên tâm đi, tôi cũng không cần cô phải thế nào cả, chỉ cần theo tôi đi uống rượu, hát một bài, nhảy một điệu là được… hắc hắc…
Một tay Tô Tuấn Hào giữ chặt tay Lâm Dao, cô không chịu để cho gã nắm nhưng sức của con gái không thể sánh được với gã, ngược lại còn làm đau chính mình, khuôn mặt đầy đau đớn.
Cô không ngờ, một đêm vui vẻ như vậy lại đụng phải sao chổi.
Vốn dĩ trong trường có Vương Tử Tình che chở, rất nhiều nam sinh thích cô cho nên chưa bao giờ gặp rắc rối. Nhưng Tô Tuấn Hào dù sao cũng là thiếu gia của Tô gia, lại có vệ sĩ, có thầy cô giáo và học sinh thấy cô bị đẩy đi, cũng chỉ có thể làm như không thấy.
Đang lúc Tô Tuấn Hào kéo Lâm Dao ra bãi đỗ xe, một bóng người vọt đến trước mặt gã.
- Anh!
Lâm Dao ngẩng đầu, thấy Lâm Phi giống như trên trời rơi xuống, vui mừng kêu lên.
Cô không ngờ Lâm Phi có thể đến nhanh như vậy, cô còn nghĩ là đã không kịp rồi.
- Ồ?
Tô Tuấn Hào bất mãn nói:
- Lâm Phi, anh có ý gì? Không phải là anh đã về với chị của tôi sao, quay lại muốn ngăn cản tôi?
Một vài sinh viên cũng chú ý đến, không khí có chút căng thẳng.
Lâm Phi không nói gì, một tay mạnh mẽ chụp vào cánh tay trái đang nắm tay Lâm Dao của Tô Tuấn Hào.
- Ah!!!
Khuôn mặt Tô Tuấn Hào nhăn lên, gã không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đau đớn.
Hạ tiếp chút nữa, cảm giác Lâm Phi dùng tay bóp cho tê dại, giống như xương cốt đều không còn nữa.
Lâm Dao thấy tay Tô Tuấn Hào không còn chút sức lực, không nghĩ ngợi nhiều nhanh chóng chạy tới chốn sau lưng Lâm Phi.
Hai tên vệ sĩ phía sau đều ngây ra, đây không phải là vệ sĩ của đại tiểu thư sao? Sao lại không nói không rằng phế đi một cánh tay của đại thiếu gia?
Tô Ánh Tuyết từ xe lao đến, đã thấy một màn bi kịch phát sinh, tức giận giậm chân, sao hắn không nghĩ đến hậu quả khi gây chuyện chứ? Tốc độ nhanh quá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK