Cố Thải Anh dựa vào ghế ngồi, mỉm cười. Quả thực bà rất phục cô gái này, chuyện này bà làm sao có thể từ chối?
Nói cách khác, sao bà có thể không hài lòng về một cô gái như này, quả thực là Tô Ánh Tuyết rất xứng đôi với con trai bà.
Thấy biểu tình khác thường trên gương mặt Cố Thải Anh, hòa ái, hiền lành, nhưng tất cả nhưng biểu cảm này không liên quan đến chuyện bọn họ đang bàn.
- Hội trưởng Cố, còn có nghi vấn gì sao ạ?
Tô Ánh Tuyết không khỏi tâm thần bất định, theo lý mà nói, mọi chuyện hẳn sẽ được giải quyết thuận lợi.
Lẽ nào Cố Thải Anh muốn giở trò, cố ý đi ngược lại với mình mà không muốn ký tên?
Không thể nào, nếu bà ta là người phụ nữ tùy hứng như vậy, vậy căn bản không thể đi được tới ngày hôm nay.
Hơn nữa, bỏ qua lợi ích lớn thế này, còn gọi gì là thương nhân?
- Tô tiểu thư, tôi cũng có một đề nghị, không biết cô có tình nguyện nghe hay không?
Cố Thải Anh cười nói.
Tô Ánh Tuyết nghi hoặc:
- Hội trưởng Cố không hài lòng với phương án của tôi?
- Trên thực tế…
Hai tay Cố Thải Anh khoanh trước ngực nói:
- Nếu không phải xảy ra chuyện này, hiện tại tôi sẽ ký tên ngay…nhưng tình huống của cô có phần đặc biệt, nếu cô đồng ý với tôi một chuyện, tôi mới có thể hợp tác với cô.
- Điều kiện gì, mong bà cứ nói.
Cố Thải Anh cười nói:
- Tôi muốn hỏi một chuyện trước đã.
- Xin bà cứ hỏi.
Trong lòng Tô Ánh Tuyết có chút mất kiên nhẫn, không hiểu Cố Thải Anh muốn làm gì.
Nhưng vấn đề mà Cố Thải Anh đưa ra lại khiến Tô Ánh Tuyết giật mình:
- Tô tiểu thư, cô và Lâm Phi là người yêu của nhau?
- Áh!!
Tô Ánh Tuyết không ngờ là Cố Thải Anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Khuôn mặt cô bỗng đỏ ửng, tại sao Cố Thải Anh lại kéo Lâm Phi vào chuyện làm ăn của họ?
Nhưng cô cũng không giấu diếm, dù gì buổi tiệc rượu hôm đó, rất nhiều người đã nhìn thấy cô hôn Lâm Phi, cô gật đầu nói:
- Vâng, anh ấy là bạn trai của tôi.
Cố Thải Anh cười càng thân thiết hơn:
- Vậy cô rất yêu Lâm Phi, đúng không?
Tai Tô Ánh Tuyết đỏ như bị bỏng, đây là vấn đề gì vậy:
- Hội trưởng Cố…điều này…điều này có liên quan đến vấn đề hợp tác của chúng ta sao ạ? Tôi thấy đây là vấn đề cá nhân….
- Mong cô trả lời tôi, chuyện này rất quan trọng.
Cố Thải Anh nghiêm túc nói.
Tô Ánh Tuyết bất đắc dĩ, thở dài một hơi để giảm bớt căng thẳng trong lòng.
- Dạ…tôi rất thích anh ấy, anh ấy là người đàn ông đầu tiên tôi thích.
Tô Ánh Tuyết cũng trả lời dứt khoát.
- Thật sao? Vậy thì càng tốt rồi…tốt rồi…
Cố Thải Anh có vẻ rất vui mừng, không có lấy chút khiêm tốn nào, còn cố ý kéo ghế ngồi gần Tô Ánh Tuyết.
- Ánh Tuyết à…
Cố Thải Anh dịu dàng gọi Tô Ánh Tuyết một tiếng, đưa tay ra vuốt tóc Tô Ánh Tuyết.
- Áh! Hội trưởng, bà…
Tô Ánh Tuyết muốn khóc, có cần phải cổ quái như vậy không, vị phu nhân này muốn làm gì cô? Sao lại gọi tên cô thân thiết như vậy? Bàn chuyện làm ăn sao phải đụng tay chứ?
Lẽ nào Cố Thải Anh còn có tật gì kỳ quái?
- Cô đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn đưa ra một yêu cầu.
Cố Thải Anh nhìn Tô Ánh Tuyết nói tiếp:
- Nếu cô đồng ý, tôi không những không cần cổ phần của cô, mà tôi sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của tôi cho cô, đồng thời giúp cô lôi kéo các cổ đông khác, để cô lên làm Chủ tịch Hội đồng quản trị, kiêm nhiệm Tổng giám đốc. Tôi đảm bảo, tôi sẽ bảo vệ Khuynh Thành Quốc Tế như công ty của mình, tuyệt đối không để người của Mã gia chèn ép.
Tô Ánh Tuyết ngây người trong chốc lát, thái độ của Cố Thải Anh quay ngoắt 180 độ, quả thực là thay đổi quá chóng mặt.
- Hội trưởng Cố…tôi…tôi không hiểu…rốt cuộc bà muốn tôi làm gì, sao có thể để bà trả giá nhiều như vậy?
Cố Thải Anh thấp giọng nói:
- Cô biết…tôi và Lâm Phi, là quan hệ gì không?
Tô Ánh Tuyết mờ mịt, Cố Thải Anh và Lâm Phi thì có thể có quan hệ gì. Cô lắc đầu, tỏ ý mình không biết.
Cố Thải Anh thở dài, cười chua chát:
- Tôi là mẹ đẻ nó…
- Cái gì?
Tô Ánh Tuyết bị kinh sợ, tay run lên, suýt nữa hất tay của Cố Thải Anh ra, gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
- Ha ha, làm cô sợ rồi đúng chứ…nói ra điều này thì ai có thể tiếp nhận được ngay?
Cố Thải Anh cười chua xót:
- Nhưng những gì tôi nói đều là sự thực…
Tô Ánh Tuyết nhớ lại những việc xảy ra trong Đại học Lâm An, ngoài văn phòng Tổng giám đốc Khuynh Thành Quốc Tế, và các loại tiệc rượu khác trước đó…
Cuối cùng cô đã phát hiện ra một số chi tiết không thích hợp.
Lâm Phi có vẻ rất phản cảm với Cố Thải Anh, còn Cố Thải Anh lại muốn gần Lâm Phi nhưng không dám tới gần.
- Chẳng trách…Hội trưởng Cố luôn hỏi tôi chuyện liên quan đến Lâm Phi, tại buổi tiệc hôm đó còn phái người giải vây giúp chúng tôi, thà chọc giận Mã gia cũng phải giúp chúng tôi…
Tô Ánh Tuyết lẩm bẩm, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ nghi hoặc:
- Nhưng tại sao, bà là vợ của Phó chủ tịch tỉnh Vương? Tại sao các người không quen biết nhau?
Cố Thải Anh một hồi ảm đạm, thở dài:
- Có không ít nguyên do nhưng rốt cuộc là tôi có lỗi với Phi Nhi…khi nó còn là đứa trẻ tám tuổi, tôi đã lấy người chồng hiện tại của mình…
- Sau đó Phi Nhi mất tích, tôi không tìm được nó, cho đến năm ngoái, nó trở về Lâm An, bởi vì tôi luôn âm thầm quan sát gia đình bác cả nên mới phát hiện ra nó.
- Chỉ có điều Phi Nhi và bác cả nó đều hận tôi đến thấu xương, là tôi phản bội họ…mặc dù tôi có nỗi khổ tâm riêng, nhưng tôi biết, Lâm Nhi căn bản không cho tôi cơ hội giải thích, nó không tin những gì tôi nói.
Tô Ánh Tuyết nhíu mày, cô nhớ lại ngày đó Lâm Phi hỏi mình có muốn tìm Cố Thải Anh giúp đỡ hay không, bộ dạng rất nghiêm túc, thì ra là bởi vì hận người mẹ ruột Cố Thải Anh này.
- Không thử làm sao biết, bà có nỗi khổ tâm, nói ra vẫn tốt hơn là không nói.
Tô Ánh Tuyết nghiêm túc nói.
Cố Thải Anh lại lắc đầu, hai mắt đẫm lệ:
- Ánh Tuyết, cô không hiểu…có những chân tướng nói ra chỉ càng khiến người ta đau lòng. Dù tôi có giải thích thế nào, tôi cũng có lỗi với cha con bọn họ.
- Tôi không làm tròn vai trò của một người mẹ, hơn chục năm qua, giai đoạn trưởng thành quan trọng nhất của nó, tôi không làm được điều gì cho nó, chỉ mang lại đau khổ cho nó…
- Cho nên tôi hy vọng nửa đời còn lại của mình, tôi sẽ tận lực bù đắp cho nó, hy vọng lúc tôi còn sống…nó có thể gọi tôi một tiếng “mẹ”.
Tô Ánh Tuyết không biết phải làm thế nào với Cố Thải Anh đã khóc không thành tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào này.
Cô không thể ngờ, sự việc lại thành ra thế này.
Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt đột nhiên trở thành mẹ của người cô yêu, dù Lâm Phi có nhận bà hay không, nhưng Cố Thải Anh chắc chắn không lấy chuyện này ra làm trò đùa, cũng tức là, bà chính là mẹ chồng tương lai thứ thiệt của cô?
Tô Ánh Tuyết không biết nên làm thế nào mới phải. Có vẻ Lâm Phi rất ghét Cố Thải Anh, nhưng Cố Thải Anh lại không giống như đang lừa cô, bởi vì nếu bà không muốn nhận Lâm Phi thì hoàn toàn không cần nói nhiều như vậy.
Trong mắt bà là tình thương, là kỳ vọng và đè nén của một người mẹ, là một người phụ nữ, cô có thể cảm nhận được.
Tô Ánh Tuyết nghĩ tới mẹ mình, người phụ nữ của gia đình, người mà trước giờ chưa từng nhắc đến chuyện công việc với cô, nhưng lại lặng yên đưa ra rất nhiều quyết định quan trọng, có lẽ Lâm Phi và cô giống nhau, đều không hiểu mẹ mình.
- Hội trưởng…hội trưởng Cố…
Tô Ánh Tuyết không có cách nào khác, nhỏ giọng nói:
- Bà…muốn tôi khuyên Lâm Phi…tiếp nhận bà sao?